Chương : 290
Thân thể rất nhẹ, hình như là đang bềnh bồng trong không gian hư vô. Mười Một rất muốn mở to mắt nhìn một cái xem đây là nơi nào. Nhưng thân thể lại dường như không chịu sự khống chế của hắn, dù muốn động một ngón tay cũng không thể làm được. Giống như linh hồn đã hoàn toàn cách ly thân thể, hắn bây giờ chỉ còn tồn tại linh hồn, không hề có thân thể.
Đột nhiên "Bùng!" Một tiếng nổ truyền vào tai Mười Một, sau đó lại truyền đến tiếng gọi của Tiến Sĩ Điên, thanh âm như quỷ khóc sói tru. Nghe thanh âm đó thì Mười Một thở phào nhẹ nhõm, ít nhất hắn biết mình còn chưa chết. Chỉ là không biết Tiến Sĩ Điên động tay động chần làm gì trên thân thể của hắn, làm hắn không thể khống chế thân thể của mình. Chỉ còn lại có ý thức.
Lão điên này hình như là đang thí nghiệm cái gì đó bị thất bại hoặc gặp nan đề, nên quăng hết cả đồ đạc. Đối với những tình huống này, Mười Một đã không thể quen thuộc hơn được nữa. Mỗi lần lão gặp phải cửa ải khó khăn, khẳng định sẽ phát ra một lần cuồng nộ. Còn mỗi khi như vậy, Mười Một cần phải tránh xa lão, nếu không khẳng định sẽ tai bay vạ gió. Tiến Sĩ Điên nổi điên lên thì đến cả Mười Một cũng cảm thấy phát sợ. Trong tai tiếp tục truyền đến tiếng khóc lóc gào la của Tiến Sĩ Điên. May mà thanh âm của lão thì hẳn là lão còn ở gian thí nghiệm bên kia. Nếu tại bên giường, lão điên này sẽ không quản trên giường đang nằm một người còn sống hay là thí nghiệm phẩm, sẽ phát tiết trước rồi nói sau. Mười Một còn nhớ kỹ, từng có một lần, Tiến Sĩ Điên đem một con chuột bạch làm thí nghiệm lâm sàng dùng dao rạch ra nát bấy. Nhưng khi hắn hết cơn điên, phát hiện ra thí nghiệm phẩm của mình không còn nữa, sau đó phát điên một lần nữa……
Tiến Sĩ Điên đại khái khóc vài phút, tiếng khóc dần dần nhỏ lại, đột nhiên lại phá ra cười, có lẽ lão chưa hết điên nên cứ ha ha cuồng tiếu. Nhưng khi người khác nghe ra thì khẳng định là Tiến Sĩ Điên vẫn còn khóc chứ không phải cười, bởi vì hắn cười so với khóc còn khó nghe hơn.
Đột nhiên một thanh âm trầm trầm vang lên: "Khóc xong chưa?".
Sở Nguyên bỗng dưng cả kinh, thanh âm này tuyệt đối không phải của Tiến Sĩ Điên. Nhưng nơi này ngoại trừ Mười Một và Tiến Sĩ Điên thì không có người khác, chẳng lẽ đây là lão gia hỏa theo như lời Tiến Sĩ Điên? Khẩu khí nghe hắn ra dường như ở chỗ này khá lâu rồi, tựa hồ là đợi cho Tiến Sĩ Điên khóc chán rồi mới mở miệng nói chuyện. Nhưng Mười Một không hề phát hiện sự tồn tại của hắn, việc này chỉ có thể nói. Này người này là cao thủ, cũng là tuyệt thế cao thủ. Kém cỏi nhất cũng bằng với nhân vật bậc nhất ở Long Hồn.
Người này rốt cuộc là ai? Hắn cấp tiền cho Tiến Sĩ Điên vì mục đích gì? Quan trọng nhất là, hắn là làm sao lấy được Cửu Vĩ Hồ bị đóng băng như vậy? Mười Một rất muốn mở mắt ra nhìn, xem lão gia hỏa thần bí này rốt cuộc là ai. Đáng tiếc vô luận hắn cố thử như thế nào, thân thể hắn vẫn hoàn toàn không chịu sự khống chế, mắt không thể nhúc nhích chút nào.
Tiến Sĩ Điên dần dần dừng lại, vỗ vỗ mông nói: "Muốn mượn hả, đừng tới làm phiền ta." Ngữ khí của lão xem ra đã khôi phục lại bình tĩnh. Tựa như việc vừa khóc vừa cười vừa rồi không phải là do lão làm. Quả là không thể không bội phục. Tâm tình Tiến Sĩ Điên biến hóa cực nhanh.
"Nhưng vật kí, nó không nghe ta nói."
Tiến Sĩ Điên không nhịn được: "Ta không thèm quan tâm."
"Được rồi." Người bị Tiến Sĩ Điên gọi là lão gia hỏa tựa hồ cũng không có cách nào khác đối với lão điên này: "Ngươi tốt nhất rót vào nó thân thể một máy khống chế, có thể làm cho nó nghe mệnh lệnh của ta."
"Không rảnh, tự mình làm đi. Không thấy ta đang bận hả."
"Ngươi chừng nào thì rảnh đây?"
"Cái đó liên quan gì tới ngươi."
Đối với cái ngôn ngữ ngang ngược của Tiến Sĩ Điên này thì lão gia hỏa tựa hồ không ngại, than dài nói: "Ai, tiến sĩ. Vật này đối với chúng ta rất trọng yếu. Xem như ta giúp đỡ ngươi nhiều năm như vậy rồi, xem như ngươi giúp ta một lần, có được không?"..
Chỉ nghe tiếng bình thủy tinh va chạm lanh canh từ phòng Tiến Sĩ Điên, không nghe lão đáp lại.
"Tiến sĩ ……"
"Cheng!" Nghe thanh âm thì hình như là Tiến Sĩ Điên đặt một món đồ gì khá nặng đặt lên bàn. Ngữ khí lão thập phần khó chịu nói: "Muốn lấy cái gì thì lấy đi. Đừng có lằng nhằng. Ta không rảnh nói chuyện với ngươi đâu."
Lão gia hỏa tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định: "Ngươi không phải luôn luôn rất hứng thú với kỹ thuật gien mà? Có một cơ hội tốt như vậy, tại sao không biết lợi dụng chứ?"
"Phì. Ngươi gọi đó là gen hả? Sửa đổi loạn xạ cả lên, còn xa mới bằng thứ đồ đang nằm trên giường của ta"
"Trên giường?" Lão gia hỏa nói hai chữ "Trên giường" thì thanh âm rõ ràng còn cách một đoạn khá xa, nhưng khi lão nói câu sau thì thanh âm đó đã gần sát bên người Mười Một: "Ngươi nói đây là người?"
Mười Một chấn động, không khỏi giật mình vì tốc độ di chuyển của người này, mà còn giật mình vì hắn dù là di chuyển hay hít thở đều không có phát ra thanh âm gì.
Tiến Sĩ Điên không trả lời, loay hoay ở bên kia bận làm một thứ gì đó. Lão gia hỏa cũng không nói nữa, nhưng Mười Một cảm giác được một cổ nhiệt khí phun vào mặt mình, có thể là lão gia hỏa đang cúi sát người quan sát hắn.
"Ngươi cẩn thận một chút." Tiến Sĩ Điên gào lên: "Không được phá hủy thí nghiệm phẩm của ta, ngươi phải đem cơ thể của ngươi bồi thường cho ta đó."
"A a, ta chỉ là xem thôi mà. Cũng không phá hư đồ của ngươi đâu" Nói rồi, lão gia hỏa đưa tay nhè nhẹ đặt lên ngực Mười Một, nói kinh ngạc: "Hắn còn sống?"
"Ngu thế, đã chết rồi thì ta còn nghiên cứu hắn làm cái gì." Tiến Sĩ Điên không khỏi tức giận phun ra một câu như vậy xong lại không thèm để ý đến hắn nữa.
Lúc này, Mười Một nghe cách hắn không xa đột nhiên truyền đến thanh âm "Ô …… ô ……", hình như là chó gặp phải kẻ thù, từ yết hầu phát ra âm thanh gừ gừ uy hiếp cảnh cáo đối phương.
Lão gia hỏa giật mình nói: "Nó làm gì ở đây?"
Ngữ khí Tiến Sĩ Điên ra vẻ bất cần nói: "Nó cảnh cáo ngươi, không được đến gần giường có người kia, nếu không nó sẽ công kích ngươi đó."
Nghe Tiến Sĩ Điên nói như vậy, lão gia hỏa lập tức bỏ tay ra khỏi ngực Mười Một. Quả nhiên tiếng gầm gừ của lang cẩu đồng thời tiêu mất.
Lão gia hỏa đứng thẳng người lên hỏi: "Không có đầu. Không có mắt. Đây cũng là sản phẩm nghiên cứu kỹ thuật gen của ngươi hả?"
Không đầu? Không mắt? Mười Một bỗng dưng cả kinh, những lời này có ý gì? Chẳng lẽ lão Tiến Sĩ Điên đáng chết này bửa đầu của hắn ra?
Mười Một tuy không đoán trúng, nhưng không sai mấy. Tiến Sĩ Điên quả thật mở toang hộp sọ của hắn, cho tới bây giờ vẫn còn chưa có khâu lại. Để lộ đại não ra bên ngoài một tầng trắng bệch. Về phần cái mắt trái, cũng bị Tiến Sĩ Điên móc ra rồi, lúc này nhìn qua tựa như là một thi thể bị mở hộp sọ thẳng đơ trên giường.
Tiến Sĩ Điên không khỏi tức giận nói: "Biến đi, đừng có phá."
Ngữ khí lão gia hỏa vẻ không tin hỏi lại: "Người này so với Cửu Vĩ Hồ lợi hại hơn sao?"
"Cửu Vĩ Hồ?" Tiến Sĩ Điên giật mình nói: "Nó là cái gì?"
"Là vật lần trước ta mang đến, ngươi nói nó là con sói gì đó."
"Phì, đồ đó vốn đúng là một loại lang biến dị mà. Là ngươi bắt nó nói thành hồ ly."
"Lang?" Lão gia hỏa vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Nó rõ ràng là hồ ly ……"
"Phanh!" Tiến Sĩ Điên đập một cái gì rất mạnh trên bàn thí nghiệm gào lên: "Là lang!"
Dường như lão gia hỏa này rất rành về tính tình của Tiến Sĩ Điên, khi hắn cố chấp thì mình nói với như thế nào cũng không có cách nào khác. Ngươi ngàn vạn lần không nên nghịch ý hắn, nếu không hậu quả không chịu nổi. Về điểm ấy Mười Một nhưng thật ra biết rất rõ, lúc trước hắn còn ở nơi này dưỡng thương đã từng thảo luận với Tiến Sĩ Điên về việc làm sao tăng cường uy lực phá hủy của lựu đạn. Hai người vì quan điểm bất đồng sinh ra ý kiến khác nhau, kết quả Tiến Sĩ Điên tức giận ở thương khố muốn bẻ chốt an toàn của lựu đạn, nói là muốn thử tại đương trường. Nói đùa, bên trong thương khố chứa biết bao nhiêu thứ súng đạn được Tiến Sĩ Điên cải tiến, nếu để lựu đạn nổ bên trong, chỉ sợ cả phòng thí nghiệm này cũng tan thành mây khói. Nếu không nhờ Mười Một phản ứng nhanh, liều mạng đoạt quả lựu đạn đó, chỉ sợ bây giờ đã thành bi kịch rồi. Từ đó về sau Mười Một cũng không dám nghịch ý lão Tiến Sĩ Điên này nữa, hắn nói là cái gì là ừ hừ, ít nhất còn có thể bảo trụ cái mạng. Nhưng nếu chọc giận lão điên này, có trời mới biết lão làm ra việc điên cuồng gì.
"Đồ đó vốn đúng là lang."
"Tiến sĩ, ta không phải tranh luận với ngươi về là lang hay là hồ ly …… ta hỏi ngươi. Người này có phải là lợi hại hơn chín vĩ …… chín vĩ lang không?"
"Nói nhảm." Tiến Sĩ Điên không biết đang làm cái gì đó, trong tay phát ra tiếng rít chói tai, miệng nói: "Gen trên người hắn có kỹ thuật chắc phải tới đỉnh cao rồi, trong cơ thể còn được sắp xếp tốt, có mấy chỗ ta đến bây giờ vẫn không có cách nào giải thích được. Về phương diện gen mà nói, người kia (chỗ này mình nghĩ Tiến Sĩ Điên nói về con cửu vĩ hồ) rõ ràng sống đến tám đời cũng đừng nghĩ vượt qua hắn."
Lão gia hỏa nhẹ giọng cười cười, không phản bác, hỏi: "Người này …… lợi hại như vậy, chờ ngươi hoàn thành xong, có thể đưa cho ta hay không?"
Xem ra lão gia hỏa này đã xem Mười Một trở thành thí nghiệm phẩm của Tiến Sĩ Điên.
"Ngươi tự mình hỏi hắn đi." Tiến Sĩ Điên vừa nói, vừa hình như là dùng một cái nhíp cấy gì đó vào hốc mắt bên trái của Mười Một, mạnh mẽ khâu da thịt lại. Sau đó lấy ra một cây dao phẫu thuật, từng chút một mở mắt trái của Mười Một.
Mười Một không biết Tiến Sĩ Điên lại muốn làm gì, chỉ có thể lặng lẽ cảm thụ trận trận đau nhức truyền đến từ con mắt trái. Đây là một cảm giác rất kỳ quái, rõ ràng cảm giác được lão đang làm gì trong mắt mình, hơn nữa thân thể truyền đến những cơn đau rất thật đến đại não. Nhưng hắn không thể nói, không thể động. Giống như thân thể này không liên quan gì tới hắn, rồi lại căn bản không thuộc về hắn.
Tiến Sĩ Điên loay hoay làm gì ở mắt trái Mười Một một lúc, rồi nhè nhẹ gắn lại não của hắn, sau đó lấy ra một ống dây nhỏ chậm rãi đâm vào đại não hắn.
Mười Một đột nhiên toàn thân kịch liệt chấn động, sau đó trong tai vang lên tiếng " Ông " Rồi không biết gì nữa. Hắn chỉ nhớ là, khi hôn mê dường như mơ hồ nghe Tiến Sĩ Điên tức giận tiếng kêu tức giận: "A! Xong đời ……"