Chương : 10
Trên bàn cơm thôi bôi hoán trản*, đạo diễn cùng phó đạo đều muốn nịnh bợ Lý Sùng Diên, đối với Diệp Bạch đương nhiên là phá lệ tốt, liên tiếp khen Diệp Bạch tốt như vậy tốt như vậy, mà hai diễn viên khác cũng đều thành lá cây làm nền. Hai người kia đương nhiên là không cam lòng, chỉ là cũng biết xem hiểu tình huống, không dám đoạt nổi bật.
*thôi bôi hoán trản: chén qua chén lại
Nhà đầu tư ngồi ở đối diện nào biết Diệp Bạch là Lý Sùng Diên mang tới, còn tưởng rằng là theo đoàn phim đến mời rượu, càng nhìn càng cảm thấy bộ dáng Diệp Bạch không tồi, khí chất cũng tốt, tuy rằng không hiểu cách làm nũng lấy lòng người khác, nhưng nhìn nhiều nịnh nọt rồi, ngẫu nhiên đổi một hình thức khác ngược lại càng thêm hấp dẫn người.
Nhà đầu tư đến gần giơ giơ cốc rượu, hỏi: "Diệp Bạch trước kia diễn bộ phim gì vậy?"
Diệp Bạch đang buồn đầu ăn đồ chay, còn đang vì không được món cá hấp xì dầu kia mà ảo não, hoàn toàn là "Hình thức máy rời", không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên nói chuyện với mình, ngẩng đầu lên vẻ mặt mờ mịt, nói: "Ách... Cái gì?"
Nhà đầu tư kia cũng không tức giận cậu không chú ý nghe mình nói chuyện, ngược lại cười lập lại một lần nữa, nói: "Bộ dáng cậu dễ nhìn như vậy, khí chất cũng xuất chúng, trước kia đã từng diễn nhân vật gì vậy? Nói ra nghe một chút đi."
Diệp Bạch trong đầu chuyển động rất nhanh, trống rỗng, trong nhật kí viết đều là tên gọi tắt của đoàn phim, cậu chưa từng nhìn xem bộ phim truyền hình nào cả, căn bản là không biết tên, câu hỏi này làm cậu ngớ ra, liền hàm hồ nói: "Cũng không có gì."
Nhà đầu tư uống đã có chút nhiều, lớn tiếng ái muội cười, nói: "Cậu còn trẻ như vậy, trụ cột lại tốt, không diễn cái gì thì thật là đáng tiếc, tôi cảm thấy nếu cậu muốn diễn nhân vật chính của một bộ phim, khẳng định là so với cái kia gọi là gì nhỉ, chính là người đang là hồng tiểu sinh thì tốt hơn nhiều, mặt cũng so với cậu ta đẹp hơn. Tôi nghe nói cậu còn biết bơi nữa, hay là mai mốt cùng tôi đi tắm một bữa đi, thế nào?"
Đạo diễn cùng phó đạo diễn nghe xong lời này đều một thân mồ hôi lạnh, người sáng suốt đều nhìn ra được, nhà đầu tư này nhất định là nhìn trúng Diệp Bạch. Chính là Diệp Bạch rõ ràng đã có chủ rồi, hơn nữa còn là Lý Sùng Diên Thái tử gia của Lý gia không thể trêu vào nổi. Quả thực chính là chuyện phiền toái lớn rồi.
Vương đạo nhanh chóng nói: "Tiểu Ngô, nhanh mời rượu Trương tiên sinh đi, sao lại không có nhãn lực như vậy hả."
Nam hài ngồi ở bên cạnh lập tức hiểu ý, miệng như bôi mật đùa giỡn với Trương đầu tư, vừa mời rượu vừa làm nũng. Chẳng qua thoạt nhìn hiệu quả cũng không quá tốt.
Họ Trương kia không hề phản ứng lại nam hài, liên tiếp nhòm về hướng Diệp Bạch bên này, gần như là chuyển lại đây nói chuyện với Diệp Bạch, "Thuộc hạ của tôi có một tòa tạp chí, có muốn đi chụp ảnh làm trang bìa không? Cam đoan cậu sẽ đỏ lên."
Diệp Bạch mới đầu là ứng phó trả lời hai câu, nào nghĩ đến người bên cạnh không ngừng nói chuyện với mình, đặc biệt đáng ghét, cứ không cho người ta ăn cơm thật ngon, hơn nữa còn liên tục tiếp cận mình, Diệp Bạch dịch mông nhiều lần, lại dịch nữa sẽ ngồi vào trong ngực Lý Sùng Diên mất.
Sắc mặt Lý Sùng Diên cũng không dễ nhìn, đen vô cùng. Chính là ai bảo bình thường Lý lão bản luôn một bộ dạng áp suất thấp bất cẩu ngôn tiếu chứ, người khác còn tưởng rằng đây là biểu tình "Bình thường" của anh...
*Editor: cả một nhà nỳ ai cũng có tư duy và biểu tình không bình thường... Hình như có gì đó sai sai??
Lý Sùng Diên thiếu chút nữa đã muốn gọi người đem tên đầu tư họ Trương tống ra khỏi phòng rồi, chính là lại nghĩ đến, dù sao Diệp Bạch cũng là người trong vòng luẩn quẩn này, sau này sự tình gì cũng phải trải qua cả, mỗi người trong vòng luẩn quẩn đều không phải đơn thuần, lúc này còn đang ngồi bên cạnh mình, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vạn nhất ngày nào đó không ở bên cạnh thì sao? Chẳng phải là rất luống cuống sao.
Lý lão bản nhẫn nhẫn, nghĩ chờ một chút, nếu Diệp Bạch có thể giải quyết được, anh liền không ra tay nữa.
Diệp Bạch không thoát được quấy nhiễu này, nếu là trước kia gặp phải người dây dưa không ngớt như vậy, cậu đã sớm lấy trọng kiếm ra vỗ mặt đối phương rồi. Nhưng lại nghĩ lại, Lý Sùng Diên dẫn cậu tới bữa tiệc, mọi người hình như đều quen thuộc với nhau, lỡ như bị mình làm hỏng thì phải làm sao đây? Kết quả là vẫn cứ nhịn.
Diệp Bạch không vui hung hăng liếc mắt nhìn Lý Sùng Diên một cái. Lý lão bản bị cậu trừng mắt nhìn một cái, thiếu chút nữa là tức cười, trả lại một ánh mắt bàng quan.
Diệp Bạch mơ hồ, xem không hiểu anh là có ý gì, tâm nói Lý Sùng Diên đây là có ý muốn buông tay bảo mình xử lý sao? Kết quả là lại giao lưu ánh mắt một chút.
Lý Sùng Diên đích thật là muốn cho bản thân cậu tự xử lý, bất quá mạch não hai người vẫn là "Vèo" một cái đi sai đường.
Diệp Bạch rộng mở trong sáng, giơ lên một khuôn mặt tươi cười với Lý Sùng Diên, thoạt nhìn đặc biệt ngọt, giống như là được cứu trợ vậy. Bản thân nhẫn nửa ngày, thì ra Lý Sùng Diên cũng nhìn người kia không vừa mắt sao, còn buông tay cho mình xử lý, chuyện đó thì quá dễ làm rồi.
Trương đầu tư còn đang lải nhải, một bên uống rượu một bên nói, nước miếng từng chấm nhỏ loạn phun. Bỗng nhiên liền nhìn thấy Diệp Bạch bên người để đũa xuống đứng lên. Ánh mắt tất cả người trên bàn đều tập trung trên người Diệp Bạch, ngay cả Lý Sùng Diên cũng cảm thấy kỳ quái, không hiểu cậu muốn làm cái gì.
Diệp Bạch nói với Lý Sùng Diên: "Tôi đi toilet một chút, lát nữa sẽ trở về." Còn chớp chớp đôi mắt, cho anh một cái tươi cười rất có thâm ý.
Lý Sùng Diên hoàn toàn không thể lĩnh hội được ý tứ trong đó, muốn ngăn cản Diệp Bạch, chỉ tiếc Diệp Bạch đi đặc biệt nhanh, đã nhanh như chớp ra cửa.
Lý lão bản nháy mắt đau đầu muốn nứt ra, nhà đầu tư họ Trương kia rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của Diệp Bạch, có anh ngồi ở chỗ này, họ Trương còn không dám làm gì, nhưng Diệp Bạch vừa đi, chẳng phải là cho một chỗ trống lớn sao. Lý Sùng Diên hối hận không thôi, sớm biết vậy đã không kiên nhẫn chờ nữa, hẳn là sớm đem phiền toái đuổi đi rồi.
Quả nhiên, Trương đầu tư nhìn Diệp Bạch đi ra ngoài, ánh mắt đều sánglên, lập tức đứng dậy theo, nói: "U a, uống rượu nhiều quá, tôi cũng đi toilet một chút."
Lý Sùng Diên mặt đen như đáy nồi, Vương đạo bên cạnh sợ tới mức cũng phải phát run, nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Lý tiên sinh ngài yên tâm, tôi đi đem Diệp Bạch về ngay."
Lý Sùng Diên đứng lên, cũng không nói lời nào, đẩy cửa đi ra ngoài. Để lại người một phòng lau mồ hôi lạnh, nghĩ hôm nay thật sự là xong rồi, còn không bằng đừng mời bữa cơm này nữa, đã không nịnh bợ được Lý lão bản, xem tình huống ngược lại còn bị phiền hà nữa.
Diệp Bạch ra phòng, thả chậm bước chân, còn tận lực đợi vài giây đồng hồ, sau khi nghe được thanh âm ở phía sau, quay đầu lại nhìn lên, liền nhìn thấy tên đầu tư kia quả nhiên lấm la lấm lét cùng đi ra, lúc này mới bước chân nhẹ nhàng vào toilet phía trước.
Trong phòng rửa tay rất lớn, trống trơn rộng rãi không có người, Diệp Bạch vừa mới tiến vào Trương đầu tư cũng vào theo. Trương đầu tư uống nhiều rượu, mặt đỏ rực, trên người có một cỗ ý vị rượu thối, nhìn thấy Diệp Bạch liền "Hắc hắc" cười rộ lên, nói: "Trong phòng rửa tay không quá tiện đâu, tôi mang em đi trên tầng mướn phòng, thế nào? Làm trên giường thì thoải mái hơn đấy."
Diệp Bạch nhướng mày một cái, cho hắn một nụ cười khinh thường, lắc lắc đầu nói: "Không được, tôi ngại phiền toái, ngay tại nơi này đi. Tôi còn chưa ăn no, còn muốn trở về ăn cơm."
Trương đầu tư phát ra một chuỗi cười quái dị, đem cửa phòng rửa tay khóa lại, đưa tay muốn chạm vào thắt lưng Diệp Bạch, nói: "Nơi này thì nơi này vậy, được rồi được rồi được rồi, tiểu tao hàng, gấp cái gì chứ? Tôi nhất định sẽ uy no em, uy no cái miệng nhỏ nhắn khát khao của em này... Ai u, a!..."
Hắn còn chưa nói xong, Diệp Bạch đã lắc mình một cái, bóng dáng chớp lên, bằng mắt căn bản là không thấy rõ, động tác nhanh thần kỳ, đã lập tức khi thân đến trước mặt Trương đầu tư, nhấc chân lên bụng hắn một chút, đá một cái đến trên cửa.
"Sao mày lại có thể đánh người hả!" Trương đầu tư mộng, ôm bụng, lung la lung lay đứng lên, hô: "Mày có biết tao là ai không? Mày mà cũng dám đánh tao sao? Cái tên họ Tôn lần trước, cũng khóc trời gào đất không nguyện ý, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn bị tao thao thôi, đừng để cho tao tìm người trói mày lại! Đừng có cho mặt mà không biết xấu hổ! Nếu không chờ tao thao xong mày, tìm người luân... Ai u! Đau chết mất..."
Cho dù có có nhiều Trương đầu tư hơn đi chăng nữa, Diệp Bạch cũng không để vào mắt, người hiện đại giá trị vũ lực quả thực là không chịu nổi một kích. Diệp Bạch mắt lạnh nhìn nam nhân bị cậu đánh nằm la liệt, nói rằng: "Miệng sạch sẽ một chút, nếu tôi còn nghe thấy anh nói một từ không sạch sẽ nữa, sẽ đá anh một cước, tôi xem nhìn anh có thể chịu được bao lâu. Trước kia không có ai dạy bảo anh cách làm người như thế nào cho tốt, hôm nay thiếu gia tôi sẽ dạy cho anh."
Trương đầu tư lăn lộn trên mặt đất, đau đến không dậy nổi, mắng cũng mắng không ra tiếng được, mắt thẳng trợn trắng.
Lý Sùng Diên từ trong phòng đi ra, bước nhanh đến toilet, vươn tay đẩy cửa nhưng không động được, bên trong đã khóa trái, bên trong khẳng định là sẽ xảy ra chuyện không tốt. Lý lão bản nghĩ đến Diệp Bạch ở bên trong bị tên họ Trương kia khi dễ, liền tức giận đến sắp bạo tạc rồi, lấy điện thoại di động ra gọi bảo tiêu đến đây, đồng thời hung hăng nhấc chân đá cửa một chút môn, "Bang bang" một tiếng.
Không đợi anh lại đá cái thứ hai, cửa phòng rửa tay đã mở, Diệp Bạch dù bận vẫn ung dung đi ra.
Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn thấy Lý Sùng Diên, còn sửng sốt, lại thấy sắc mặt anh đặc biệt không tốt, nhanh chóng an ủi anh nói rằng: "Anh đừng sợ, về sau có tôi bảo hộ anh rồi! Tôi đã hung hăng giáo huấn người kia ở bên trong rồi, hắn ta sẽ tìm không anh gây phiền toái đâu."
Diệp Bạch não bổ một loạt câu chuyện Lý Sùng Diên bị họ Trương ức hiếp đã lâu, không thể phản kháng được. Nếu không Lý Sùng Diên làm sao sẽ phát ra ánh mắt cầu cứu về phía mình chứ, xem ra đã giúp Lý Sùng Diên hết giận rồi.
*Editor: hay não bổ là một cái bệnh cần trị
Tình huống... So với trong dự đoán hình như không giống thì phải.
Tức giận trên mặt Lý Sùng Diên đều cứng lại rồi, khẩu khí trong lòng đã vơi đi nửa, nhưng lại khó chịu. Anh nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy Trương đầu tư đang quỳ rạp trên mặt đất.
"Cậu đánh người?"
Diệp Bạch thành thực gật gật đầu, nói: "Miệng hắn ta không sạch sẽ, tay cũng không sạch sẽ. Người đặc biệt kiêu ngạo ương ngạnh, còn nói trước kia đã khi dễ người khác nữa, tôi đã dạy bảo hắn ta rồi. Chỉ là mới đánh có ba cái, hắn đã không dậy nổi nữa."
Lý Sùng Diên nheo mắt, chợt nhớ tới, sự tình trong ga ra ngầm ngày đó. Diệp Bạch một người một mình đánh vài tên cướp cầm hung khí. Anh vốn là tưởng Diệp Bạch tìm người diễn trò, chẳng qua sau đó điều tra đã phát hiện, những tên bọn cướp đó cùng với Diệp Bạch căn bản là không có quan hệ gì cả, là có người ra tiền mua bọn cướp muốn bắt cóc anh.
Lý Sùng Diên gọi điện thoại gọi một đống bảo tiêu chạy tới đây, chỉ là hoàn toàn không có chỗ dùng.
Diệp Bạch đặc biệt tự hào, dương dương trước mắt Lý Sùng Diên, tựa hồ muốn cho Lý Sùng Diên biểu dương mình. Lý Sùng Diên không để ý tới cậu, chỉ coi như không thấy, lạnh lùng quét mắt nhìn Trương đầu tư đang quỳ rạp trên mặt đất một cái, phân phó với bảo tiêu nói: "Gọi điện thoại cho Trương gia, bảo bọn họ đem người lĩnh đi đi. Nói là người của tôi bị thương, hôm nào đó tôi sẽ tự mình đăng môn* nói chuyện một chút."
*đăng môn: đến nhà theo ý trịnh trọng
Bản lĩnh Lý Sùng Diên lật phải thành trái hắc bạch lẫn lộn cáo trạng ác nhân thực sự là lô hỏa thuần thanh*, đối phó với người tra như thế cũng không cần lấy lễ đối đãi làm gì.
*lô hỏa thuần thanh: thuần thục vô cùng
Bảo tiêu đáp ứng lập tức đi làm.
Bên cạnh Diệp Bạch không đồng ý, chỉ vào cái mũi của mình nói: "Tôi không có bị thương, anh ta ngay cả một sợi tóc của tôi cũng không chạm tới nữa là." Lý Sùng Diên quả thực chính là miệt thị bản lĩnh của Đại Tàng Kiếm sơn trang.
Diên"w4
*thôi bôi hoán trản: chén qua chén lại
Nhà đầu tư ngồi ở đối diện nào biết Diệp Bạch là Lý Sùng Diên mang tới, còn tưởng rằng là theo đoàn phim đến mời rượu, càng nhìn càng cảm thấy bộ dáng Diệp Bạch không tồi, khí chất cũng tốt, tuy rằng không hiểu cách làm nũng lấy lòng người khác, nhưng nhìn nhiều nịnh nọt rồi, ngẫu nhiên đổi một hình thức khác ngược lại càng thêm hấp dẫn người.
Nhà đầu tư đến gần giơ giơ cốc rượu, hỏi: "Diệp Bạch trước kia diễn bộ phim gì vậy?"
Diệp Bạch đang buồn đầu ăn đồ chay, còn đang vì không được món cá hấp xì dầu kia mà ảo não, hoàn toàn là "Hình thức máy rời", không nghĩ tới sẽ có người đột nhiên nói chuyện với mình, ngẩng đầu lên vẻ mặt mờ mịt, nói: "Ách... Cái gì?"
Nhà đầu tư kia cũng không tức giận cậu không chú ý nghe mình nói chuyện, ngược lại cười lập lại một lần nữa, nói: "Bộ dáng cậu dễ nhìn như vậy, khí chất cũng xuất chúng, trước kia đã từng diễn nhân vật gì vậy? Nói ra nghe một chút đi."
Diệp Bạch trong đầu chuyển động rất nhanh, trống rỗng, trong nhật kí viết đều là tên gọi tắt của đoàn phim, cậu chưa từng nhìn xem bộ phim truyền hình nào cả, căn bản là không biết tên, câu hỏi này làm cậu ngớ ra, liền hàm hồ nói: "Cũng không có gì."
Nhà đầu tư uống đã có chút nhiều, lớn tiếng ái muội cười, nói: "Cậu còn trẻ như vậy, trụ cột lại tốt, không diễn cái gì thì thật là đáng tiếc, tôi cảm thấy nếu cậu muốn diễn nhân vật chính của một bộ phim, khẳng định là so với cái kia gọi là gì nhỉ, chính là người đang là hồng tiểu sinh thì tốt hơn nhiều, mặt cũng so với cậu ta đẹp hơn. Tôi nghe nói cậu còn biết bơi nữa, hay là mai mốt cùng tôi đi tắm một bữa đi, thế nào?"
Đạo diễn cùng phó đạo diễn nghe xong lời này đều một thân mồ hôi lạnh, người sáng suốt đều nhìn ra được, nhà đầu tư này nhất định là nhìn trúng Diệp Bạch. Chính là Diệp Bạch rõ ràng đã có chủ rồi, hơn nữa còn là Lý Sùng Diên Thái tử gia của Lý gia không thể trêu vào nổi. Quả thực chính là chuyện phiền toái lớn rồi.
Vương đạo nhanh chóng nói: "Tiểu Ngô, nhanh mời rượu Trương tiên sinh đi, sao lại không có nhãn lực như vậy hả."
Nam hài ngồi ở bên cạnh lập tức hiểu ý, miệng như bôi mật đùa giỡn với Trương đầu tư, vừa mời rượu vừa làm nũng. Chẳng qua thoạt nhìn hiệu quả cũng không quá tốt.
Họ Trương kia không hề phản ứng lại nam hài, liên tiếp nhòm về hướng Diệp Bạch bên này, gần như là chuyển lại đây nói chuyện với Diệp Bạch, "Thuộc hạ của tôi có một tòa tạp chí, có muốn đi chụp ảnh làm trang bìa không? Cam đoan cậu sẽ đỏ lên."
Diệp Bạch mới đầu là ứng phó trả lời hai câu, nào nghĩ đến người bên cạnh không ngừng nói chuyện với mình, đặc biệt đáng ghét, cứ không cho người ta ăn cơm thật ngon, hơn nữa còn liên tục tiếp cận mình, Diệp Bạch dịch mông nhiều lần, lại dịch nữa sẽ ngồi vào trong ngực Lý Sùng Diên mất.
Sắc mặt Lý Sùng Diên cũng không dễ nhìn, đen vô cùng. Chính là ai bảo bình thường Lý lão bản luôn một bộ dạng áp suất thấp bất cẩu ngôn tiếu chứ, người khác còn tưởng rằng đây là biểu tình "Bình thường" của anh...
*Editor: cả một nhà nỳ ai cũng có tư duy và biểu tình không bình thường... Hình như có gì đó sai sai??
Lý Sùng Diên thiếu chút nữa đã muốn gọi người đem tên đầu tư họ Trương tống ra khỏi phòng rồi, chính là lại nghĩ đến, dù sao Diệp Bạch cũng là người trong vòng luẩn quẩn này, sau này sự tình gì cũng phải trải qua cả, mỗi người trong vòng luẩn quẩn đều không phải đơn thuần, lúc này còn đang ngồi bên cạnh mình, sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vạn nhất ngày nào đó không ở bên cạnh thì sao? Chẳng phải là rất luống cuống sao.
Lý lão bản nhẫn nhẫn, nghĩ chờ một chút, nếu Diệp Bạch có thể giải quyết được, anh liền không ra tay nữa.
Diệp Bạch không thoát được quấy nhiễu này, nếu là trước kia gặp phải người dây dưa không ngớt như vậy, cậu đã sớm lấy trọng kiếm ra vỗ mặt đối phương rồi. Nhưng lại nghĩ lại, Lý Sùng Diên dẫn cậu tới bữa tiệc, mọi người hình như đều quen thuộc với nhau, lỡ như bị mình làm hỏng thì phải làm sao đây? Kết quả là vẫn cứ nhịn.
Diệp Bạch không vui hung hăng liếc mắt nhìn Lý Sùng Diên một cái. Lý lão bản bị cậu trừng mắt nhìn một cái, thiếu chút nữa là tức cười, trả lại một ánh mắt bàng quan.
Diệp Bạch mơ hồ, xem không hiểu anh là có ý gì, tâm nói Lý Sùng Diên đây là có ý muốn buông tay bảo mình xử lý sao? Kết quả là lại giao lưu ánh mắt một chút.
Lý Sùng Diên đích thật là muốn cho bản thân cậu tự xử lý, bất quá mạch não hai người vẫn là "Vèo" một cái đi sai đường.
Diệp Bạch rộng mở trong sáng, giơ lên một khuôn mặt tươi cười với Lý Sùng Diên, thoạt nhìn đặc biệt ngọt, giống như là được cứu trợ vậy. Bản thân nhẫn nửa ngày, thì ra Lý Sùng Diên cũng nhìn người kia không vừa mắt sao, còn buông tay cho mình xử lý, chuyện đó thì quá dễ làm rồi.
Trương đầu tư còn đang lải nhải, một bên uống rượu một bên nói, nước miếng từng chấm nhỏ loạn phun. Bỗng nhiên liền nhìn thấy Diệp Bạch bên người để đũa xuống đứng lên. Ánh mắt tất cả người trên bàn đều tập trung trên người Diệp Bạch, ngay cả Lý Sùng Diên cũng cảm thấy kỳ quái, không hiểu cậu muốn làm cái gì.
Diệp Bạch nói với Lý Sùng Diên: "Tôi đi toilet một chút, lát nữa sẽ trở về." Còn chớp chớp đôi mắt, cho anh một cái tươi cười rất có thâm ý.
Lý Sùng Diên hoàn toàn không thể lĩnh hội được ý tứ trong đó, muốn ngăn cản Diệp Bạch, chỉ tiếc Diệp Bạch đi đặc biệt nhanh, đã nhanh như chớp ra cửa.
Lý lão bản nháy mắt đau đầu muốn nứt ra, nhà đầu tư họ Trương kia rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của Diệp Bạch, có anh ngồi ở chỗ này, họ Trương còn không dám làm gì, nhưng Diệp Bạch vừa đi, chẳng phải là cho một chỗ trống lớn sao. Lý Sùng Diên hối hận không thôi, sớm biết vậy đã không kiên nhẫn chờ nữa, hẳn là sớm đem phiền toái đuổi đi rồi.
Quả nhiên, Trương đầu tư nhìn Diệp Bạch đi ra ngoài, ánh mắt đều sánglên, lập tức đứng dậy theo, nói: "U a, uống rượu nhiều quá, tôi cũng đi toilet một chút."
Lý Sùng Diên mặt đen như đáy nồi, Vương đạo bên cạnh sợ tới mức cũng phải phát run, nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Lý tiên sinh ngài yên tâm, tôi đi đem Diệp Bạch về ngay."
Lý Sùng Diên đứng lên, cũng không nói lời nào, đẩy cửa đi ra ngoài. Để lại người một phòng lau mồ hôi lạnh, nghĩ hôm nay thật sự là xong rồi, còn không bằng đừng mời bữa cơm này nữa, đã không nịnh bợ được Lý lão bản, xem tình huống ngược lại còn bị phiền hà nữa.
Diệp Bạch ra phòng, thả chậm bước chân, còn tận lực đợi vài giây đồng hồ, sau khi nghe được thanh âm ở phía sau, quay đầu lại nhìn lên, liền nhìn thấy tên đầu tư kia quả nhiên lấm la lấm lét cùng đi ra, lúc này mới bước chân nhẹ nhàng vào toilet phía trước.
Trong phòng rửa tay rất lớn, trống trơn rộng rãi không có người, Diệp Bạch vừa mới tiến vào Trương đầu tư cũng vào theo. Trương đầu tư uống nhiều rượu, mặt đỏ rực, trên người có một cỗ ý vị rượu thối, nhìn thấy Diệp Bạch liền "Hắc hắc" cười rộ lên, nói: "Trong phòng rửa tay không quá tiện đâu, tôi mang em đi trên tầng mướn phòng, thế nào? Làm trên giường thì thoải mái hơn đấy."
Diệp Bạch nhướng mày một cái, cho hắn một nụ cười khinh thường, lắc lắc đầu nói: "Không được, tôi ngại phiền toái, ngay tại nơi này đi. Tôi còn chưa ăn no, còn muốn trở về ăn cơm."
Trương đầu tư phát ra một chuỗi cười quái dị, đem cửa phòng rửa tay khóa lại, đưa tay muốn chạm vào thắt lưng Diệp Bạch, nói: "Nơi này thì nơi này vậy, được rồi được rồi được rồi, tiểu tao hàng, gấp cái gì chứ? Tôi nhất định sẽ uy no em, uy no cái miệng nhỏ nhắn khát khao của em này... Ai u, a!..."
Hắn còn chưa nói xong, Diệp Bạch đã lắc mình một cái, bóng dáng chớp lên, bằng mắt căn bản là không thấy rõ, động tác nhanh thần kỳ, đã lập tức khi thân đến trước mặt Trương đầu tư, nhấc chân lên bụng hắn một chút, đá một cái đến trên cửa.
"Sao mày lại có thể đánh người hả!" Trương đầu tư mộng, ôm bụng, lung la lung lay đứng lên, hô: "Mày có biết tao là ai không? Mày mà cũng dám đánh tao sao? Cái tên họ Tôn lần trước, cũng khóc trời gào đất không nguyện ý, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn bị tao thao thôi, đừng để cho tao tìm người trói mày lại! Đừng có cho mặt mà không biết xấu hổ! Nếu không chờ tao thao xong mày, tìm người luân... Ai u! Đau chết mất..."
Cho dù có có nhiều Trương đầu tư hơn đi chăng nữa, Diệp Bạch cũng không để vào mắt, người hiện đại giá trị vũ lực quả thực là không chịu nổi một kích. Diệp Bạch mắt lạnh nhìn nam nhân bị cậu đánh nằm la liệt, nói rằng: "Miệng sạch sẽ một chút, nếu tôi còn nghe thấy anh nói một từ không sạch sẽ nữa, sẽ đá anh một cước, tôi xem nhìn anh có thể chịu được bao lâu. Trước kia không có ai dạy bảo anh cách làm người như thế nào cho tốt, hôm nay thiếu gia tôi sẽ dạy cho anh."
Trương đầu tư lăn lộn trên mặt đất, đau đến không dậy nổi, mắng cũng mắng không ra tiếng được, mắt thẳng trợn trắng.
Lý Sùng Diên từ trong phòng đi ra, bước nhanh đến toilet, vươn tay đẩy cửa nhưng không động được, bên trong đã khóa trái, bên trong khẳng định là sẽ xảy ra chuyện không tốt. Lý lão bản nghĩ đến Diệp Bạch ở bên trong bị tên họ Trương kia khi dễ, liền tức giận đến sắp bạo tạc rồi, lấy điện thoại di động ra gọi bảo tiêu đến đây, đồng thời hung hăng nhấc chân đá cửa một chút môn, "Bang bang" một tiếng.
Không đợi anh lại đá cái thứ hai, cửa phòng rửa tay đã mở, Diệp Bạch dù bận vẫn ung dung đi ra.
Diệp Bạch ngẩng đầu nhìn thấy Lý Sùng Diên, còn sửng sốt, lại thấy sắc mặt anh đặc biệt không tốt, nhanh chóng an ủi anh nói rằng: "Anh đừng sợ, về sau có tôi bảo hộ anh rồi! Tôi đã hung hăng giáo huấn người kia ở bên trong rồi, hắn ta sẽ tìm không anh gây phiền toái đâu."
Diệp Bạch não bổ một loạt câu chuyện Lý Sùng Diên bị họ Trương ức hiếp đã lâu, không thể phản kháng được. Nếu không Lý Sùng Diên làm sao sẽ phát ra ánh mắt cầu cứu về phía mình chứ, xem ra đã giúp Lý Sùng Diên hết giận rồi.
*Editor: hay não bổ là một cái bệnh cần trị
Tình huống... So với trong dự đoán hình như không giống thì phải.
Tức giận trên mặt Lý Sùng Diên đều cứng lại rồi, khẩu khí trong lòng đã vơi đi nửa, nhưng lại khó chịu. Anh nhìn vào bên trong, liền nhìn thấy Trương đầu tư đang quỳ rạp trên mặt đất.
"Cậu đánh người?"
Diệp Bạch thành thực gật gật đầu, nói: "Miệng hắn ta không sạch sẽ, tay cũng không sạch sẽ. Người đặc biệt kiêu ngạo ương ngạnh, còn nói trước kia đã khi dễ người khác nữa, tôi đã dạy bảo hắn ta rồi. Chỉ là mới đánh có ba cái, hắn đã không dậy nổi nữa."
Lý Sùng Diên nheo mắt, chợt nhớ tới, sự tình trong ga ra ngầm ngày đó. Diệp Bạch một người một mình đánh vài tên cướp cầm hung khí. Anh vốn là tưởng Diệp Bạch tìm người diễn trò, chẳng qua sau đó điều tra đã phát hiện, những tên bọn cướp đó cùng với Diệp Bạch căn bản là không có quan hệ gì cả, là có người ra tiền mua bọn cướp muốn bắt cóc anh.
Lý Sùng Diên gọi điện thoại gọi một đống bảo tiêu chạy tới đây, chỉ là hoàn toàn không có chỗ dùng.
Diệp Bạch đặc biệt tự hào, dương dương trước mắt Lý Sùng Diên, tựa hồ muốn cho Lý Sùng Diên biểu dương mình. Lý Sùng Diên không để ý tới cậu, chỉ coi như không thấy, lạnh lùng quét mắt nhìn Trương đầu tư đang quỳ rạp trên mặt đất một cái, phân phó với bảo tiêu nói: "Gọi điện thoại cho Trương gia, bảo bọn họ đem người lĩnh đi đi. Nói là người của tôi bị thương, hôm nào đó tôi sẽ tự mình đăng môn* nói chuyện một chút."
*đăng môn: đến nhà theo ý trịnh trọng
Bản lĩnh Lý Sùng Diên lật phải thành trái hắc bạch lẫn lộn cáo trạng ác nhân thực sự là lô hỏa thuần thanh*, đối phó với người tra như thế cũng không cần lấy lễ đối đãi làm gì.
*lô hỏa thuần thanh: thuần thục vô cùng
Bảo tiêu đáp ứng lập tức đi làm.
Bên cạnh Diệp Bạch không đồng ý, chỉ vào cái mũi của mình nói: "Tôi không có bị thương, anh ta ngay cả một sợi tóc của tôi cũng không chạm tới nữa là." Lý Sùng Diên quả thực chính là miệt thị bản lĩnh của Đại Tàng Kiếm sơn trang.
Diên"w4