Chương : 18
Tuy rằng cảnh võ thuật Diệp Bạch diễn hoàn toàn rất dễ dàng, nhưng là buổi chiều quay chụp một chút cũng không thuận lợi, Đái Khải NG hơn mười lần, nguyên nhân đương nhiên không phải là do trên người Diệp Bạch, mà là võ thế đối diễn với Diệp Bạch.
Lần đầu tiên đối diễn, Diệp Bạch động tác liên tiếp, trực tiếp dọa đến đối phương, "Đinh" một tiếng, đạo cụ kiếm trong tay trực tiếp rơi xuống đất, hai mắt như nhìn lão đại nhìn chằm chằm Diệp Bạch.
Cũng may trước khi kết thúc công việc cuối cùng cũng đem những cảnh hôm nay cần quay đều quay xong, Diệp Bạch cũng mệt mỏi quá sức, tâm nói thì ra đóng phim so với luyện võ còn mệt hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bạch mới vừa tỉnh dậy thì Vu Đồng và Phương Cảnh Thường đã đi qua tìm cậu.
Vu Đồng nói: "Vừa rồi em đi xuống dưới tầng mua điểm tâm, nghe đoàn phim người ta nói, hôm nay có người tới thăm ban."
"Có người thăm ban?" Diệp Bạch xoa xoa đôi mắt, còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng.
Vu Đồng nói: "Đúng vậy, là một đại ảnh đế, tên là Đào Mạc Kỳ."
"Đào Mạc Kỳ?"
Diệp Bạch không quen biết người trong vòng, nhưng Phương Cảnh Thường lại xem như phi thường quen thuộc, không khỏi kinh ngạc nhìn Vu Đồng, nói: "Tới thăm ban chính là Đào Mạc Kỳ? Hắn tới thăm ban ai?"
Vu Đồng lắc đầu, nói: "Cụ thể em cũng không rõ ràng lắm."
Diệp Bạch nghe nói là ảnh đế, liền hỏi: "Là người rất lợi hại sao?"
Phương Cảnh Thường gật gật đầu, nói: "Hắn là ảnh đế, đương nhiên muốn giá trị con người thì có giá trị con người muốn thanh danh thì có thanh danh. Chẳng qua điểm chết người là, Đào Mạc Kỳ có bối cảnh. Lại nói tiếp Đào Mạc Kỳ và Lý Sùng Duyên lão bản còn có chút quan hệ thân thuộc đấy."
"Ân?" Diệp Bạch nhướng mày.
"Chẳng lẽ là công tử hào môn thế gia?" Vu Đồng tò mò hỏi.
Phương Cảnh Thường nói: "Đào Mạc Kỳ là nghệ nhân xuất đạo, sáu năm trước chính thức công bố thân phận của bạn gái, là thiên kim tiểu thư Lý gia, chị họ của Lý Sùng Duyên. Tuy rằng chỉ là thiên kim chi thứ của Lý gia, thân phận địa vị so ra đều kém Lý lão bản, nhưng dù sao cũng là chính bát cảnh nhi* hào môn. Rất nhanh Đào Mạc Kỳ và Lý tiểu thư liền kết hôn."
*chính bát cảnh nhi: tui cũng không biết, ai chỉ tui vs
"Di," Vu Đồng nói: "Vậy chẳng phải là ở rể sao? Em chỉ nghe nói qua nữ minh tinh muốn gả vào hào môn, đây vẫn là lần đầu tiên nghe vậy đấy."
Diệp Bạch vuốt cằm, nói: "Vậy chẳng phải là anh rể của Lý Sùng Duyên sao?"
"Anh rể cũ." Phương Cảnh Thường nói.
"A?"
Vu Đồng cùng Diệp Bạch đều mở to hai mắt, làm cho Phương Cảnh Thường tức cười, nói: "Nhưng là bọn họ đã ly hôn rồi, ngay ở năm kết hôn thứ hai."
"Sao anh cứ nói giữa chừng hoài vậy." Diệp Bạch nói.
Phương Cảnh Thường nói: "Tôi chỉ là chưa nói xong thôi. Sau khi Đào Mạc Kỳ kết hôn liền như mặt trời ban trưa, so với trước kia càng đỏ hơn, thù lao đóng phim cao dọa người. Sau đó hắn đầu tư một ít thứ ngoài vòng, kiến được rất nhiều tiền, còn mở một cái công ty. Sau khi ly hôn cũng từng hẹn hò với 2 cô bạn gái, đều là tiểu thư nhà giàu rất có tiền. Mấy năm nay Đào Mạc Kỳ đã cơ bản xem như tránh bóng, rất ít nhận phim truyền hình và điện ảnh, nhiều nhất là quay quảng cáo gì đó thôi."
"Thì ra là tra nam." Vu Đồng nói: "Dùng xong rồi liền ném? Bám đùi bàng phú bà* sao."
*bàng phú bà: chỉ người phụ nữ giàu có, có ý xúc phạm
"Đừng nói bừa." Phương Cảnh Thường nói: "Cẩn thận người khác tìm em gây chuyện đấy."
Vu Đồng nói: "Em nào có nói bừa, anh vừa rồi cũng là nói như vậy mà."
Phương Cảnh Thường nói: "Anh nói chỉ là chuyện cũ thôi, em nói chính là đánh giá. Đào Mạc Kỳ hiện tại cũng coi như là Đại lão bản, trong vòng cũng là đức cao vọng trọng, không nên đắc tội hắn."
Diệp Bạch đối với đoạn chuyện cũ này cũng chỉ nghe như vậy thôi, xem như là để nâng cao tinh thần tỉnh não lúc mới vừa rời giường buổi sáng vậy. Bất quá sự thật lại không có như ý của cậu, Đào Mạc Kỳ kia rõ ràng là hướng về cậu mà tới, trốn cũng trốn không thoát.
Diệp Bạch vừa đến trường quay, liền nhìn thấy một nam nhân diện mạo thực tốt đang nói chuyện cùng đạo diễn Đái Khải. Phương Cảnh Thường ở bên cạnh sửng sốt, nhanh chóng nhỏ giọng ở bên tai Diệp Bạch nói câu, "Bên cạnh Đái đạo diễn chính là Đào Mạc Kỳ."
Nghe nói Đào Mạc Kỳ đã sắp ba mươi bảy, không nghĩ tới thoạt nhìn lại trẻ tuổi như vậy, bảo dưỡng một chút cũng nhìn không ra.
Bên kia Đào Mạc Kỳ nói chuyện đang nói chuyện cùng đạo diễn vừa chuyển đầu, tựa hồ liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Bạch, mỉm cười gật đầu với họ. Chờ mấy người Diệp Bạch đến gần, còn chủ động chào hỏi, nói: "Tôi nghe Đái đạo diễn nói kỹ thuật diễn của cậu rất tốt, diễn cũng rất nghiêm túc, xem ra hậu bối thật đúng là người tài ba xuất hiện lớp lớp."
Đái Khải là một mặt than, chẳng qua lúc này cũng không khỏi nhíu nhíu mày, anh ta vừa rồi một câu cũng không có nhắc tới Diệp Bạch. Chỉ là Đào Mạc Kỳ cũng là người có thân phận, đương nhiên không thể lúc này vạch trần được. Trong lòng nhưng lại bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Đào Mạc Kỳ là hướng về phía Diệp Bạch mà tới.
Diệp Bạch chớp chớp mắt, không biết đối phương là có ý tứ gì, đầu tiên là khích lệ sau đó lại nói "Hậu bối", rõ ràng đang nói với mình hắn so với mình còn cao hơn một cái đầu, một quả táo đỏ một cây gậy. Diệp Bạch dứt khoát cũng không nhiều lời nữa, đơn giản chào hỏi liền đi theo chuyên viên trang điểm rời đi.
Diệp Bạch thay đổi quần áo ở phòng hoá trang, Vu Đồng loay hoay ở bên cạnh, Phương Cảnh Thường cầm kịch bản ngồi ở một bên nhìn. Chuyên viên trang điểm đang hoạch định một nửa, Đái Khải liền đi vào. Mọi người nhìn thấy Đái Đạo đều là sửng sốt, sau đó đều co quắp lên. Đái Đạo là một mặt than, bình thường rất nghiêm khắc, cho nên người trong đoàn ngày thường đều có điểm sợ Đái Đạo.
Đái Khải vẫy vẫy tay với Diệp Bạch, nói: "Ra bên ngoài với tôi chút."
Diệp Bạch chỉ chỉ chính mình, sau đó quay đầu nhìn nhìn gương, trang điểm mới được một nửa, trên mặt từng khối từng khối, phấn hoa......
Diệp Bạch cuối cùng vẫn là đi theo Đái Khải đi ra bên ngoài. Đái Khải nói: "Đào Mạc Kỳ hẳn là hướng về phía cậu mà tới. Cậu có đắc tội hắn sao?"
Diệp Bạch vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, "Không quen biết, hôm nay là lần đầu gặp."
Đái Khải vẻ mặt hận sắt không thành thép, nói: "Cậu nếu như bị người giết chết, khẳng định là ngu chết."
Diệp Bạch khóe miệng co giật, nói: "Tôi lại cảm thấy tôi sẽ đem người đó giết chết trước đã."
"Đúng," Đái Khải nói: "Người kia khẳng định là bị cậu tức chết."
Diệp Bạch: "......" Thì ra tài ăn nói của đạo diễn mặt than lại tuyệt như vậy......
Đái Khải nói: "Tuy rằng chỉ là nghe đồn lén lút thôi, tôi cũng không nên nhiều lời, nhưng là kỹ thuật diễn của cậu tốt như vậy, vô duyên vô cớ đắc tội người khác, còn không biết vì sao thì thật quá đáng tiếc. Trước kia có người đồn sở dĩ Đào Mạc Kỳ ly hôn với vợ trước, là bởi vì hắn căn bản là gay, đối với Lý Sùng Duyên lão bản nhất kiến chung tình."
"Gai*?" Diệp Bạch một đầu mơ hồ, nắp nồi hay là nắp ấm trà? Tiếng Anh đối với Diệp Bạch mà nói là hoàn toàn là không chút hiểu biết.
*Nguyên là 盖(gai): đậy, phát ân giống gay, Diệp Bạch nghe nhầm tưởng là cái nắp đậy
Cơ bắp trên mặt Đái Khải co co giật giật, nói: "Chính là nói, Đào Mạc Kỳ thích Lý Sùng Duyên."
Diệp Bạch ngẩn ngơ, lại chớp mắt, nói: "Kia thiệt là, thiệt là cẩu huyết a."
Đái Khải nói: "Bị cậu tức chết cũng là chuyện sớm muộn...... Cái loại quan hệ của cậu và Lý lão bản, tôi phỏng chừng Đào Mạc Kỳ đã biết rồi, cho nên mới dùng danh nghĩa thăm ban đến xem cậu, cậu phải cẩn thận một chút. Hình tượng công chúng bên ngoài của Đào Mạc Kỳ cũng không tệ lắm, nhưng là thanh danh sau lưng một chút cũng không tốt đâu."
"Ân?" Diệp Bạch lại không hiểu ra sao, nói: "Cái loại quan hệ của tôi và Lý Sùng Duyên?"
Đái Khải nói: "Giả ngốc cái gì, các cậu không phải là đang kết giao sao?"
"Kết giao?" Diệp Bạch mở to hai mắt.
Đái Khải: "......" Tâm nói chẳng lẽ là mình đã đoán sai rồi, nhưng là không thể nào a. Lý lão bản vì Diệp Bạch làm nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ là chơi chơi thôi? Vậy cũng quá hạ vốn gốc rồi. Hơn nữa, Lý lão bản cũng không phải là người chơi đùa tùy tiện, y theo cá tính của anh ta chắc chắn là không phải.
Diệp Bạch nói: "...... Kết giao là có ý tứ gì?"
Đái Khải: "......"
Đái Đạo có một loại xúc động muốn đánh Diệp Bạch tơi bời, chỉ tiếc cảnh võ thuật ngày hôm qua Diệp Bạch diễn đến nước chảy mây trôi khí phách mười phần còn đang chiếu lại trong đầu anh ta, cho nên chỉ có thể yên lặng thu lại cổ xúc động này.
Đái Khải cắn răng nghiến lợi nói: "Các cậu không phải là đang yêu đương sao?"
Đem một tên mặt than bức cho mặt lộ biểu tình phong phú như vậy, Diệp Bạch cũng coi như là người tài rồi......
Diệp Bạch "Di" một tiếng, nói: "Chúng tôi đang yêu đương?"
Đái Khải đã không muốn lại nói chuyện với Diệp Bạch nữa, yên lặng lắc lắc tay với cậu, sau đó liền rời đi. Tâm nói Lý Sùng Duyên lão bản từ trước đến nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa, sao lúc này lại xui vậy? Gặp gỡ một tên nhị hóa như Diệp Bạch như vậy thật sự là quá đáng thương rồi. Kẻ có tiền cũng có phiền não của kẻ có tiền a.
Diệp Bạch biểu tình hoảng hốt trở về chỗ chuyên viên trang điểm, cái gì mà Đào Mạc Kỳ này Đào Mạc Kỳ kia, tất cả Diệp Bạch đều không nhớ rõ, trong đầu vô hạn tuần hoàn những từ "Mình đang cùng Lý Sùng Duyên yêu đương" này, có chút phản ứng không kịp.
Chuyên viên trang điểm nhìn thấy Diệp Bạch trở về, nhanh chóng tiếp đón cậu ngồi xuống, nói: "Còn phải lầm một lần nữa, cậu ngồi xong đừng nhúc nhích, tôi động tác nhanh nhẹn một chút."
Diệp Bạch thành thành thật thật gật đầu, để cho chuyên viên trang điểm lắc qua lắc lại, hôm nay đặc biệt phối hợp. Kỳ thật là Diệp Bạch đang tự hỏi như đi vào cõi thần tiên thôi.
"Xong, đại công cáo thành." Chuyên viên trang điểm vỗ vỗ tay, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Diệp Bạch ngồi yên vài giây, bên cạnh Vu Đồng và Phương Cảnh Thường đều đang thúc giục cậu, lúc này mới đột nhiên cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên.
Vu Đồng cùng Phương Cảnh Thường nhìn nhau liếc mắt một cái, đành phải ở bên cạnh tiếp tục chờ.
Lý Sùng Duyên mới vừa họp xong, liền nhận được điện thoại của Diệp Bạch, bất quá câu đầu tiên của Diệp Bạch liền khiến cho người ta kinh hỉ kinh ngạc không thôi.
Diệp Bạch vừa bắt máy liền hỏi: "Chúng ta đang yêu đương sao?"
Một bên Vu Đồng và Phương Cảnh Thường đều cả kinh đến không nhịn được, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cậu.
Đáng thương nhất chính là chuyên viên trang điểm, cậu ta đang thu dọn đồ đạc, cong người căn bản không biết Diệp Bạch đang gọi điện thoại, còn tưởng rằng Diệp Bạch là đang nói chuyện với cậu ta, một câu không đầu không đuôi này, bị dọa sợ tới mức đem đồ trong tay rớt đầy đất.
"Lạch cạch lạch cạch"......
Phấn này phấn kia, nước này nước kia, cái gì son môi màu, đều bắn toé đầy đất, tất cả đều tan nát......
giấ:(;
Lần đầu tiên đối diễn, Diệp Bạch động tác liên tiếp, trực tiếp dọa đến đối phương, "Đinh" một tiếng, đạo cụ kiếm trong tay trực tiếp rơi xuống đất, hai mắt như nhìn lão đại nhìn chằm chằm Diệp Bạch.
Cũng may trước khi kết thúc công việc cuối cùng cũng đem những cảnh hôm nay cần quay đều quay xong, Diệp Bạch cũng mệt mỏi quá sức, tâm nói thì ra đóng phim so với luyện võ còn mệt hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Bạch mới vừa tỉnh dậy thì Vu Đồng và Phương Cảnh Thường đã đi qua tìm cậu.
Vu Đồng nói: "Vừa rồi em đi xuống dưới tầng mua điểm tâm, nghe đoàn phim người ta nói, hôm nay có người tới thăm ban."
"Có người thăm ban?" Diệp Bạch xoa xoa đôi mắt, còn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng.
Vu Đồng nói: "Đúng vậy, là một đại ảnh đế, tên là Đào Mạc Kỳ."
"Đào Mạc Kỳ?"
Diệp Bạch không quen biết người trong vòng, nhưng Phương Cảnh Thường lại xem như phi thường quen thuộc, không khỏi kinh ngạc nhìn Vu Đồng, nói: "Tới thăm ban chính là Đào Mạc Kỳ? Hắn tới thăm ban ai?"
Vu Đồng lắc đầu, nói: "Cụ thể em cũng không rõ ràng lắm."
Diệp Bạch nghe nói là ảnh đế, liền hỏi: "Là người rất lợi hại sao?"
Phương Cảnh Thường gật gật đầu, nói: "Hắn là ảnh đế, đương nhiên muốn giá trị con người thì có giá trị con người muốn thanh danh thì có thanh danh. Chẳng qua điểm chết người là, Đào Mạc Kỳ có bối cảnh. Lại nói tiếp Đào Mạc Kỳ và Lý Sùng Duyên lão bản còn có chút quan hệ thân thuộc đấy."
"Ân?" Diệp Bạch nhướng mày.
"Chẳng lẽ là công tử hào môn thế gia?" Vu Đồng tò mò hỏi.
Phương Cảnh Thường nói: "Đào Mạc Kỳ là nghệ nhân xuất đạo, sáu năm trước chính thức công bố thân phận của bạn gái, là thiên kim tiểu thư Lý gia, chị họ của Lý Sùng Duyên. Tuy rằng chỉ là thiên kim chi thứ của Lý gia, thân phận địa vị so ra đều kém Lý lão bản, nhưng dù sao cũng là chính bát cảnh nhi* hào môn. Rất nhanh Đào Mạc Kỳ và Lý tiểu thư liền kết hôn."
*chính bát cảnh nhi: tui cũng không biết, ai chỉ tui vs
"Di," Vu Đồng nói: "Vậy chẳng phải là ở rể sao? Em chỉ nghe nói qua nữ minh tinh muốn gả vào hào môn, đây vẫn là lần đầu tiên nghe vậy đấy."
Diệp Bạch vuốt cằm, nói: "Vậy chẳng phải là anh rể của Lý Sùng Duyên sao?"
"Anh rể cũ." Phương Cảnh Thường nói.
"A?"
Vu Đồng cùng Diệp Bạch đều mở to hai mắt, làm cho Phương Cảnh Thường tức cười, nói: "Nhưng là bọn họ đã ly hôn rồi, ngay ở năm kết hôn thứ hai."
"Sao anh cứ nói giữa chừng hoài vậy." Diệp Bạch nói.
Phương Cảnh Thường nói: "Tôi chỉ là chưa nói xong thôi. Sau khi Đào Mạc Kỳ kết hôn liền như mặt trời ban trưa, so với trước kia càng đỏ hơn, thù lao đóng phim cao dọa người. Sau đó hắn đầu tư một ít thứ ngoài vòng, kiến được rất nhiều tiền, còn mở một cái công ty. Sau khi ly hôn cũng từng hẹn hò với 2 cô bạn gái, đều là tiểu thư nhà giàu rất có tiền. Mấy năm nay Đào Mạc Kỳ đã cơ bản xem như tránh bóng, rất ít nhận phim truyền hình và điện ảnh, nhiều nhất là quay quảng cáo gì đó thôi."
"Thì ra là tra nam." Vu Đồng nói: "Dùng xong rồi liền ném? Bám đùi bàng phú bà* sao."
*bàng phú bà: chỉ người phụ nữ giàu có, có ý xúc phạm
"Đừng nói bừa." Phương Cảnh Thường nói: "Cẩn thận người khác tìm em gây chuyện đấy."
Vu Đồng nói: "Em nào có nói bừa, anh vừa rồi cũng là nói như vậy mà."
Phương Cảnh Thường nói: "Anh nói chỉ là chuyện cũ thôi, em nói chính là đánh giá. Đào Mạc Kỳ hiện tại cũng coi như là Đại lão bản, trong vòng cũng là đức cao vọng trọng, không nên đắc tội hắn."
Diệp Bạch đối với đoạn chuyện cũ này cũng chỉ nghe như vậy thôi, xem như là để nâng cao tinh thần tỉnh não lúc mới vừa rời giường buổi sáng vậy. Bất quá sự thật lại không có như ý của cậu, Đào Mạc Kỳ kia rõ ràng là hướng về cậu mà tới, trốn cũng trốn không thoát.
Diệp Bạch vừa đến trường quay, liền nhìn thấy một nam nhân diện mạo thực tốt đang nói chuyện cùng đạo diễn Đái Khải. Phương Cảnh Thường ở bên cạnh sửng sốt, nhanh chóng nhỏ giọng ở bên tai Diệp Bạch nói câu, "Bên cạnh Đái đạo diễn chính là Đào Mạc Kỳ."
Nghe nói Đào Mạc Kỳ đã sắp ba mươi bảy, không nghĩ tới thoạt nhìn lại trẻ tuổi như vậy, bảo dưỡng một chút cũng nhìn không ra.
Bên kia Đào Mạc Kỳ nói chuyện đang nói chuyện cùng đạo diễn vừa chuyển đầu, tựa hồ liếc mắt một cái liền nhận ra Diệp Bạch, mỉm cười gật đầu với họ. Chờ mấy người Diệp Bạch đến gần, còn chủ động chào hỏi, nói: "Tôi nghe Đái đạo diễn nói kỹ thuật diễn của cậu rất tốt, diễn cũng rất nghiêm túc, xem ra hậu bối thật đúng là người tài ba xuất hiện lớp lớp."
Đái Khải là một mặt than, chẳng qua lúc này cũng không khỏi nhíu nhíu mày, anh ta vừa rồi một câu cũng không có nhắc tới Diệp Bạch. Chỉ là Đào Mạc Kỳ cũng là người có thân phận, đương nhiên không thể lúc này vạch trần được. Trong lòng nhưng lại bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Đào Mạc Kỳ là hướng về phía Diệp Bạch mà tới.
Diệp Bạch chớp chớp mắt, không biết đối phương là có ý tứ gì, đầu tiên là khích lệ sau đó lại nói "Hậu bối", rõ ràng đang nói với mình hắn so với mình còn cao hơn một cái đầu, một quả táo đỏ một cây gậy. Diệp Bạch dứt khoát cũng không nhiều lời nữa, đơn giản chào hỏi liền đi theo chuyên viên trang điểm rời đi.
Diệp Bạch thay đổi quần áo ở phòng hoá trang, Vu Đồng loay hoay ở bên cạnh, Phương Cảnh Thường cầm kịch bản ngồi ở một bên nhìn. Chuyên viên trang điểm đang hoạch định một nửa, Đái Khải liền đi vào. Mọi người nhìn thấy Đái Đạo đều là sửng sốt, sau đó đều co quắp lên. Đái Đạo là một mặt than, bình thường rất nghiêm khắc, cho nên người trong đoàn ngày thường đều có điểm sợ Đái Đạo.
Đái Khải vẫy vẫy tay với Diệp Bạch, nói: "Ra bên ngoài với tôi chút."
Diệp Bạch chỉ chỉ chính mình, sau đó quay đầu nhìn nhìn gương, trang điểm mới được một nửa, trên mặt từng khối từng khối, phấn hoa......
Diệp Bạch cuối cùng vẫn là đi theo Đái Khải đi ra bên ngoài. Đái Khải nói: "Đào Mạc Kỳ hẳn là hướng về phía cậu mà tới. Cậu có đắc tội hắn sao?"
Diệp Bạch vẻ mặt mờ mịt lắc đầu, "Không quen biết, hôm nay là lần đầu gặp."
Đái Khải vẻ mặt hận sắt không thành thép, nói: "Cậu nếu như bị người giết chết, khẳng định là ngu chết."
Diệp Bạch khóe miệng co giật, nói: "Tôi lại cảm thấy tôi sẽ đem người đó giết chết trước đã."
"Đúng," Đái Khải nói: "Người kia khẳng định là bị cậu tức chết."
Diệp Bạch: "......" Thì ra tài ăn nói của đạo diễn mặt than lại tuyệt như vậy......
Đái Khải nói: "Tuy rằng chỉ là nghe đồn lén lút thôi, tôi cũng không nên nhiều lời, nhưng là kỹ thuật diễn của cậu tốt như vậy, vô duyên vô cớ đắc tội người khác, còn không biết vì sao thì thật quá đáng tiếc. Trước kia có người đồn sở dĩ Đào Mạc Kỳ ly hôn với vợ trước, là bởi vì hắn căn bản là gay, đối với Lý Sùng Duyên lão bản nhất kiến chung tình."
"Gai*?" Diệp Bạch một đầu mơ hồ, nắp nồi hay là nắp ấm trà? Tiếng Anh đối với Diệp Bạch mà nói là hoàn toàn là không chút hiểu biết.
*Nguyên là 盖(gai): đậy, phát ân giống gay, Diệp Bạch nghe nhầm tưởng là cái nắp đậy
Cơ bắp trên mặt Đái Khải co co giật giật, nói: "Chính là nói, Đào Mạc Kỳ thích Lý Sùng Duyên."
Diệp Bạch ngẩn ngơ, lại chớp mắt, nói: "Kia thiệt là, thiệt là cẩu huyết a."
Đái Khải nói: "Bị cậu tức chết cũng là chuyện sớm muộn...... Cái loại quan hệ của cậu và Lý lão bản, tôi phỏng chừng Đào Mạc Kỳ đã biết rồi, cho nên mới dùng danh nghĩa thăm ban đến xem cậu, cậu phải cẩn thận một chút. Hình tượng công chúng bên ngoài của Đào Mạc Kỳ cũng không tệ lắm, nhưng là thanh danh sau lưng một chút cũng không tốt đâu."
"Ân?" Diệp Bạch lại không hiểu ra sao, nói: "Cái loại quan hệ của tôi và Lý Sùng Duyên?"
Đái Khải nói: "Giả ngốc cái gì, các cậu không phải là đang kết giao sao?"
"Kết giao?" Diệp Bạch mở to hai mắt.
Đái Khải: "......" Tâm nói chẳng lẽ là mình đã đoán sai rồi, nhưng là không thể nào a. Lý lão bản vì Diệp Bạch làm nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ là chơi chơi thôi? Vậy cũng quá hạ vốn gốc rồi. Hơn nữa, Lý lão bản cũng không phải là người chơi đùa tùy tiện, y theo cá tính của anh ta chắc chắn là không phải.
Diệp Bạch nói: "...... Kết giao là có ý tứ gì?"
Đái Khải: "......"
Đái Đạo có một loại xúc động muốn đánh Diệp Bạch tơi bời, chỉ tiếc cảnh võ thuật ngày hôm qua Diệp Bạch diễn đến nước chảy mây trôi khí phách mười phần còn đang chiếu lại trong đầu anh ta, cho nên chỉ có thể yên lặng thu lại cổ xúc động này.
Đái Khải cắn răng nghiến lợi nói: "Các cậu không phải là đang yêu đương sao?"
Đem một tên mặt than bức cho mặt lộ biểu tình phong phú như vậy, Diệp Bạch cũng coi như là người tài rồi......
Diệp Bạch "Di" một tiếng, nói: "Chúng tôi đang yêu đương?"
Đái Khải đã không muốn lại nói chuyện với Diệp Bạch nữa, yên lặng lắc lắc tay với cậu, sau đó liền rời đi. Tâm nói Lý Sùng Duyên lão bản từ trước đến nay muốn gió được gió muốn mưa được mưa, sao lúc này lại xui vậy? Gặp gỡ một tên nhị hóa như Diệp Bạch như vậy thật sự là quá đáng thương rồi. Kẻ có tiền cũng có phiền não của kẻ có tiền a.
Diệp Bạch biểu tình hoảng hốt trở về chỗ chuyên viên trang điểm, cái gì mà Đào Mạc Kỳ này Đào Mạc Kỳ kia, tất cả Diệp Bạch đều không nhớ rõ, trong đầu vô hạn tuần hoàn những từ "Mình đang cùng Lý Sùng Duyên yêu đương" này, có chút phản ứng không kịp.
Chuyên viên trang điểm nhìn thấy Diệp Bạch trở về, nhanh chóng tiếp đón cậu ngồi xuống, nói: "Còn phải lầm một lần nữa, cậu ngồi xong đừng nhúc nhích, tôi động tác nhanh nhẹn một chút."
Diệp Bạch thành thành thật thật gật đầu, để cho chuyên viên trang điểm lắc qua lắc lại, hôm nay đặc biệt phối hợp. Kỳ thật là Diệp Bạch đang tự hỏi như đi vào cõi thần tiên thôi.
"Xong, đại công cáo thành." Chuyên viên trang điểm vỗ vỗ tay, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Diệp Bạch ngồi yên vài giây, bên cạnh Vu Đồng và Phương Cảnh Thường đều đang thúc giục cậu, lúc này mới đột nhiên cầm lấy di động, gọi điện thoại cho Lý Sùng Duyên.
Vu Đồng cùng Phương Cảnh Thường nhìn nhau liếc mắt một cái, đành phải ở bên cạnh tiếp tục chờ.
Lý Sùng Duyên mới vừa họp xong, liền nhận được điện thoại của Diệp Bạch, bất quá câu đầu tiên của Diệp Bạch liền khiến cho người ta kinh hỉ kinh ngạc không thôi.
Diệp Bạch vừa bắt máy liền hỏi: "Chúng ta đang yêu đương sao?"
Một bên Vu Đồng và Phương Cảnh Thường đều cả kinh đến không nhịn được, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm cậu.
Đáng thương nhất chính là chuyên viên trang điểm, cậu ta đang thu dọn đồ đạc, cong người căn bản không biết Diệp Bạch đang gọi điện thoại, còn tưởng rằng Diệp Bạch là đang nói chuyện với cậu ta, một câu không đầu không đuôi này, bị dọa sợ tới mức đem đồ trong tay rớt đầy đất.
"Lạch cạch lạch cạch"......
Phấn này phấn kia, nước này nước kia, cái gì son môi màu, đều bắn toé đầy đất, tất cả đều tan nát......
giấ:(;