Chương 33: Đám cưới(P1)
Cuối cùng thì 2 ngày nữa là đến ngày làm đám cưới của hai người. Tất cả thiệp mời cưới đã được gửi cho tất cả các khách mời. Và các phóng viên, nhà báo cũng được mời đến. Và cả Linh Châu và Lâm Thành Dương đều không gặp nhau kể từ ngày chụp ảnh cưới. Tất cả mọi việc trong đám cưới đều được gia đình hai bên chuẩn bị và chỉ cần ngày đám cưới cô dâu và chú rể xuất hiện.
Ngày hôm nay hai người đã hẹn nhau để đi đăng kí kết hôn. Xe của hai người đến cùng một lúc Linh Châu và Lâm Thành Dương cùng bước xuống xe. Linh Châu đến trước mặt Lâm Thành Dương: ''Trước khi chúng ta kết hôn tôi có vài điều muốn nói với anh."
Lâm Thành Dương cười đáp:" Cô nói đi.''
Linh Châu nói với giọng điệu nguyên túc, cô khoanh tay trước ngực rồi nói:" Vì cuộc hôn nhân của chúng ta không xuất phát từ tình yêu nên tôi hy vọng rằng sau khi kết hôn chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng để bồi dưỡng tình cảm và tôi không muốn con của tôi phải nhìn thấy bố mẹ của nó không hòa thuận.''
" Chỉ có vậy thôi sao.Cô còn mong muốn gì không"
"Tôi mong muốn chúng ta không phải quay lại đây để ly hôn."
" Được. Tôi đồng ý."
Linh Châu hơi ngạt nhiên vì câu nói này của Lâm Thành Dương." Anh không có mong muốn gì muốn nói với tôi sao."
" Không có. Như vậy là đủ rồi. Bây giờ chúng ta vào trong kết hôn được chưa."
Linh Châu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi cô bước vào.
Lâm Thành Dương chạy theo sau:"Này, đợi tôi với không có tôi cô làm sao kết hôn một mình được."
Cả hai người đặt bút vào tờ giấy kết hôn kí tên một cách dứt khoát không có sự do dự.
Rồi cả hai bước ra ngoài xe:"Hẹn gặp lại cô vào ngày đám cưới. Không giống như các cặp đôi khác cùng đi kết hôn vào ngày hôm đó. Linh Châu nhìn thấy các cặp đôi cùng đi kết hôn vào ngày hôm đó trong lòng cô cũng có chút chạnh lòng. Lâm Thành Dương cũng hiểu được việc này anh cũng muốn tiến lại gần để nắm tay Linh Châu nhưng anh cũng đã do dự. Hai người bước ra như vậy cũng khiến người ngoài nhìn vào nghĩ Linh Châu và Lâm Thành Dương đến đây để ly hôn.
Sau khi lên xe Lâm Thành Dương cũng rất suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Anh trách thầm bản thân(tại sao vừa nãy mình không đến nắm tay cô ấy, cô ấy đã là vợ của mình rồi cơ mà.)
Cuối cùng thì ngày cưới cũng đã đến. Linh Châu đang ngồi trong phòng để trang điểm. Minh Nguyệt ở cùng với cô trong phòng trang điểm.
'' Đây là đám cưới đầu tiên mà mình thấy cô dâu, chú rể đốt cháy giai đoạn nhanh đến vậy. Mới quen nhau có vài tháng mà bây giờ đã làm đám cưới rồi.''
''Ai rồi cũng phải kết hôn. Chẳng qua là mình kết hôn sớm một chút. Nếu cậu muốn kết hôn tí nữa mình sẽ ném hoa tới chỗ cậu."
"Cậu đừng ném hoa đến chỗ mình. Mình không muốn kết hôn một chút nào. Mình sẽ không kết hôn đâu. Chuyện hôn nhân nghĩ đến thôi cũng đã đau đầu rồi. Và đặc biệt nếu kết hôn với người không tốt như tên Gia Huy thì càng khổ hơn nữa.''
'' Trên đời này còn người tốt, đặc biệt lúc nào cũng quan tâm đến cậu không định xem xét người đó sao.''
''Là ai''
'' Hoàng Minh.''
'' Tên đó trẻ con lắm. Mình sẽ không thích những người như vậy.''
''Vậy sao. Hôm cậu say rượu cậu ôm chặc người ta không chịu buông ra luôn.'' Linh Châu cố tình trêu đùa Minh Nguyệt.
'' Đó là lúc mình say. Chuyện đó không tính.''
''Được rồi, không nói nữa.''
Minh Nguyệt nhìn đồng hồ trên tay của mình.'' Đã muộn giờ rồi mà bây giờ tên Lâm Thành Dương vẫn chưa đến. Không biến anh ta có nhớ hôm nay là ngày đám cưới của mình không nữa.''
''Chắc anh ấy đang tắc đường. Đám cưới vẫn chưa đên giờ tổ chức mà.''
Minh Nguyệt tỏ thái độ giận dỗi Linh Châu.'' Đúng là mê trai bỏ bạn. Tại sao cậu lại bênh tên tra nam như vậy. Đúng là không biết nhìn người.''
'' Mình biết là cậu lo lắng cho mình. Nhưng Lâm Thành Dương cũng tốt với mình lắm.''
'' Tha cho cậu lần này đấy. Kết hôn rồi vẫn phải dành thời gian cho người bạn thân này của cậu đấy. Nếu Lâm Thành Dương bắt nạt cậu, cứ nói với mình, mình sẽ không tha cho người làm tổn thương bạn thân nhất của mình đâu.''
''Cảm ơn cậu. '' Linh Châu nhớ về chuyện gửi thiệp cưới cô quay ra hỏi Minh Nguyệt.'' Chuyện mà mình nhờ cậu gửi thiệp cưới cho một số người bạn của chúng ta cậu gửi rồi đúng không.''
''Mình gửi rồi. Mình có thấy cậu đưa thừa một cái thiệp cưới không ghi tên nên mình đã gửi thiệp đấy cho Trịnh Đình Quân.''
''Cậu gửi thiệp cưới của mình cho cậu ấy.'' Linh Châu quay sang nói với Minh Nguyệt.
'' Mình thấy không có tên của ai nên gửi cho cậu ấy thôi.''
Lúc này Lâm Thành Dương đã đến mở cửa phòng cắt ngang câu chuyện của hai người.
''Xin lỗi, tôi đến muôn.''
Linh Châu quay lại nhìn về hướng Lâm Thành Dương. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng khiến ai nhìn vào cũng không thể dời mắt. Minh Nguyệt quay lại nói:" Anh còn biết hôm nay là đám cưới của mình mà đến đây cơ đấy.
Lâm Thành Dương và Hoàng Minh đến cùng nhau. Thấy Minh Nguyệt Hoàng Minh chạy vào phòng kéo cô ra ngoài.:"Chị ra ngoài cùng em."
" Cậu kéo tôi ra ngoài làm gì. Tôi phải vào trong với Linh Châu." Minh Nguyệt đinh bước quay về nhưng Hoàng Minh giữ cô lại:" Chị để vợ chồng bọn họ nói chuyện riêng, còn chị em mình ra ngoài hội trường hôn lễ cần nhiều thứ phải chuẩn bị. Hoàng Minh kéo Minh Nguyệt đến hội trường.
Trong phòng lúc này Linh Châu và Lâm Thành Dương cũng khá ngại ngùng." Tôi xong rồi. Nếu anh muốn chỉnh trang lại thì có thể gọi chị make-up ở phòng bên. Tôi đi trước đây." Linh Châu đứng dậy định đi ra ngoài, Lâm Thành Dương giữ tay cô lại:" Em... Cô...Cô."
"Anh muốn nói gì với tôi sao." Lâm Thành Dương thả tay Linh Châu ra:"Không có gì. Cô đi trước đi."
Sau khi Linh Châu ra khỏi phòng, Lâm Thành Dương lại quay ra trách bản thân" Muốn khen cô ấy xinh mà cũng khó vậy sao."
Linh Châu bước ra ngoài thì gặp Trịnh Đình Quân. Cô cố tình tránh mặt anh và vờ như không nhìn thấy cô tiếp tục bước đi.:" Cậu vẫn đang muốn tránh mặt mình đúng không."
Linh Châu rất bối rối khi phải chạm mặt Trịnh Đình Quân lúc này." Mình không có."
"Cậu biết anh ta như thế nào mà. Người anh ta yêu là cô diễn viên nổi tiếng đó, cậu lấy anh ta chỉ vì đứa bé đúng không. Về đứa bé chúng ta''
Linh Châu cố tình ngắt lời Trịnh Đình Quân'' Không phải như câu nghĩ đâu. mình kết hôn với anh ấy vì mình yêu anh ấy.''
'' Cậu nói dối'' Đình Quân ôm lấy Linh Châu vào lòng khiến cho cô không kịp phản ứng." Mình xin lỗi. Chuyện về buổi tối hôm đó là do mình nên chuyện đấy mới xảy ra với cậu." Linh Châu cố thoát ra khỏi vòng tay của Đình Quân thì Lâm Thành Dương chạy đến kéo Linh Châu ra. Rồi đẩy Đình Quân xuống." Tôi cảnh cáo cậu đừng động đến vợ của tôi."
Nói xong Linh Châu bị Lâm Thành Dương kéo đi.:" Vừa nãy anh không nên làm thế với cậu ấy."
" Cô thích cậu ta đúng không."
"Tôi không có." Lâm Thành Dương đẩy Linh Châu vào tường.: " Ngày cưới của chúng ta mà lại đi ôm người đàn ông khác. Lại còn nói đỡ giúp anh ta. Cô nói xem tôi phải làm thế nào khi nhìn thấy vợ mình cùng người đàn ông khác ôm nhau trong ngày cưới của tôi." thấy Linh Châu không nói gì Lâm Thành Dương tức giận dời đi.
" Anh đợi đã. Tôi mặc váy cưới không đi nhanh được." Linh Châu cố đi được vài bước"Á".
Lâm Thành Dương quay lại chạy về phía cô:" Anh đỡ Linh Châu ngồi lên ghế. Rồi quý xuống tháo đôi giày khỏi chân cho Linh Châu. Đôi giày này được thiết kế ra để hành hạ người đi hay sao. Cô đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay."
Một lúc sau Lâm Thành Dương quay lại. Anh dán băng gạc vào vết thương cho cô và lấy ra một đôi giày mới cho cô:" Đi đôi giày này cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Linh Châu đứng dậy thử đi vài bước:" Đúng là thoải mái hơn thật. cảm ơn anh."
Ngày hôm nay hai người đã hẹn nhau để đi đăng kí kết hôn. Xe của hai người đến cùng một lúc Linh Châu và Lâm Thành Dương cùng bước xuống xe. Linh Châu đến trước mặt Lâm Thành Dương: ''Trước khi chúng ta kết hôn tôi có vài điều muốn nói với anh."
Lâm Thành Dương cười đáp:" Cô nói đi.''
Linh Châu nói với giọng điệu nguyên túc, cô khoanh tay trước ngực rồi nói:" Vì cuộc hôn nhân của chúng ta không xuất phát từ tình yêu nên tôi hy vọng rằng sau khi kết hôn chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng để bồi dưỡng tình cảm và tôi không muốn con của tôi phải nhìn thấy bố mẹ của nó không hòa thuận.''
" Chỉ có vậy thôi sao.Cô còn mong muốn gì không"
"Tôi mong muốn chúng ta không phải quay lại đây để ly hôn."
" Được. Tôi đồng ý."
Linh Châu hơi ngạt nhiên vì câu nói này của Lâm Thành Dương." Anh không có mong muốn gì muốn nói với tôi sao."
" Không có. Như vậy là đủ rồi. Bây giờ chúng ta vào trong kết hôn được chưa."
Linh Châu gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rồi cô bước vào.
Lâm Thành Dương chạy theo sau:"Này, đợi tôi với không có tôi cô làm sao kết hôn một mình được."
Cả hai người đặt bút vào tờ giấy kết hôn kí tên một cách dứt khoát không có sự do dự.
Rồi cả hai bước ra ngoài xe:"Hẹn gặp lại cô vào ngày đám cưới. Không giống như các cặp đôi khác cùng đi kết hôn vào ngày hôm đó. Linh Châu nhìn thấy các cặp đôi cùng đi kết hôn vào ngày hôm đó trong lòng cô cũng có chút chạnh lòng. Lâm Thành Dương cũng hiểu được việc này anh cũng muốn tiến lại gần để nắm tay Linh Châu nhưng anh cũng đã do dự. Hai người bước ra như vậy cũng khiến người ngoài nhìn vào nghĩ Linh Châu và Lâm Thành Dương đến đây để ly hôn.
Sau khi lên xe Lâm Thành Dương cũng rất suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Anh trách thầm bản thân(tại sao vừa nãy mình không đến nắm tay cô ấy, cô ấy đã là vợ của mình rồi cơ mà.)
Cuối cùng thì ngày cưới cũng đã đến. Linh Châu đang ngồi trong phòng để trang điểm. Minh Nguyệt ở cùng với cô trong phòng trang điểm.
'' Đây là đám cưới đầu tiên mà mình thấy cô dâu, chú rể đốt cháy giai đoạn nhanh đến vậy. Mới quen nhau có vài tháng mà bây giờ đã làm đám cưới rồi.''
''Ai rồi cũng phải kết hôn. Chẳng qua là mình kết hôn sớm một chút. Nếu cậu muốn kết hôn tí nữa mình sẽ ném hoa tới chỗ cậu."
"Cậu đừng ném hoa đến chỗ mình. Mình không muốn kết hôn một chút nào. Mình sẽ không kết hôn đâu. Chuyện hôn nhân nghĩ đến thôi cũng đã đau đầu rồi. Và đặc biệt nếu kết hôn với người không tốt như tên Gia Huy thì càng khổ hơn nữa.''
'' Trên đời này còn người tốt, đặc biệt lúc nào cũng quan tâm đến cậu không định xem xét người đó sao.''
''Là ai''
'' Hoàng Minh.''
'' Tên đó trẻ con lắm. Mình sẽ không thích những người như vậy.''
''Vậy sao. Hôm cậu say rượu cậu ôm chặc người ta không chịu buông ra luôn.'' Linh Châu cố tình trêu đùa Minh Nguyệt.
'' Đó là lúc mình say. Chuyện đó không tính.''
''Được rồi, không nói nữa.''
Minh Nguyệt nhìn đồng hồ trên tay của mình.'' Đã muộn giờ rồi mà bây giờ tên Lâm Thành Dương vẫn chưa đến. Không biến anh ta có nhớ hôm nay là ngày đám cưới của mình không nữa.''
''Chắc anh ấy đang tắc đường. Đám cưới vẫn chưa đên giờ tổ chức mà.''
Minh Nguyệt tỏ thái độ giận dỗi Linh Châu.'' Đúng là mê trai bỏ bạn. Tại sao cậu lại bênh tên tra nam như vậy. Đúng là không biết nhìn người.''
'' Mình biết là cậu lo lắng cho mình. Nhưng Lâm Thành Dương cũng tốt với mình lắm.''
'' Tha cho cậu lần này đấy. Kết hôn rồi vẫn phải dành thời gian cho người bạn thân này của cậu đấy. Nếu Lâm Thành Dương bắt nạt cậu, cứ nói với mình, mình sẽ không tha cho người làm tổn thương bạn thân nhất của mình đâu.''
''Cảm ơn cậu. '' Linh Châu nhớ về chuyện gửi thiệp cưới cô quay ra hỏi Minh Nguyệt.'' Chuyện mà mình nhờ cậu gửi thiệp cưới cho một số người bạn của chúng ta cậu gửi rồi đúng không.''
''Mình gửi rồi. Mình có thấy cậu đưa thừa một cái thiệp cưới không ghi tên nên mình đã gửi thiệp đấy cho Trịnh Đình Quân.''
''Cậu gửi thiệp cưới của mình cho cậu ấy.'' Linh Châu quay sang nói với Minh Nguyệt.
'' Mình thấy không có tên của ai nên gửi cho cậu ấy thôi.''
Lúc này Lâm Thành Dương đã đến mở cửa phòng cắt ngang câu chuyện của hai người.
''Xin lỗi, tôi đến muôn.''
Linh Châu quay lại nhìn về hướng Lâm Thành Dương. Khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng khiến ai nhìn vào cũng không thể dời mắt. Minh Nguyệt quay lại nói:" Anh còn biết hôm nay là đám cưới của mình mà đến đây cơ đấy.
Lâm Thành Dương và Hoàng Minh đến cùng nhau. Thấy Minh Nguyệt Hoàng Minh chạy vào phòng kéo cô ra ngoài.:"Chị ra ngoài cùng em."
" Cậu kéo tôi ra ngoài làm gì. Tôi phải vào trong với Linh Châu." Minh Nguyệt đinh bước quay về nhưng Hoàng Minh giữ cô lại:" Chị để vợ chồng bọn họ nói chuyện riêng, còn chị em mình ra ngoài hội trường hôn lễ cần nhiều thứ phải chuẩn bị. Hoàng Minh kéo Minh Nguyệt đến hội trường.
Trong phòng lúc này Linh Châu và Lâm Thành Dương cũng khá ngại ngùng." Tôi xong rồi. Nếu anh muốn chỉnh trang lại thì có thể gọi chị make-up ở phòng bên. Tôi đi trước đây." Linh Châu đứng dậy định đi ra ngoài, Lâm Thành Dương giữ tay cô lại:" Em... Cô...Cô."
"Anh muốn nói gì với tôi sao." Lâm Thành Dương thả tay Linh Châu ra:"Không có gì. Cô đi trước đi."
Sau khi Linh Châu ra khỏi phòng, Lâm Thành Dương lại quay ra trách bản thân" Muốn khen cô ấy xinh mà cũng khó vậy sao."
Linh Châu bước ra ngoài thì gặp Trịnh Đình Quân. Cô cố tình tránh mặt anh và vờ như không nhìn thấy cô tiếp tục bước đi.:" Cậu vẫn đang muốn tránh mặt mình đúng không."
Linh Châu rất bối rối khi phải chạm mặt Trịnh Đình Quân lúc này." Mình không có."
"Cậu biết anh ta như thế nào mà. Người anh ta yêu là cô diễn viên nổi tiếng đó, cậu lấy anh ta chỉ vì đứa bé đúng không. Về đứa bé chúng ta''
Linh Châu cố tình ngắt lời Trịnh Đình Quân'' Không phải như câu nghĩ đâu. mình kết hôn với anh ấy vì mình yêu anh ấy.''
'' Cậu nói dối'' Đình Quân ôm lấy Linh Châu vào lòng khiến cho cô không kịp phản ứng." Mình xin lỗi. Chuyện về buổi tối hôm đó là do mình nên chuyện đấy mới xảy ra với cậu." Linh Châu cố thoát ra khỏi vòng tay của Đình Quân thì Lâm Thành Dương chạy đến kéo Linh Châu ra. Rồi đẩy Đình Quân xuống." Tôi cảnh cáo cậu đừng động đến vợ của tôi."
Nói xong Linh Châu bị Lâm Thành Dương kéo đi.:" Vừa nãy anh không nên làm thế với cậu ấy."
" Cô thích cậu ta đúng không."
"Tôi không có." Lâm Thành Dương đẩy Linh Châu vào tường.: " Ngày cưới của chúng ta mà lại đi ôm người đàn ông khác. Lại còn nói đỡ giúp anh ta. Cô nói xem tôi phải làm thế nào khi nhìn thấy vợ mình cùng người đàn ông khác ôm nhau trong ngày cưới của tôi." thấy Linh Châu không nói gì Lâm Thành Dương tức giận dời đi.
" Anh đợi đã. Tôi mặc váy cưới không đi nhanh được." Linh Châu cố đi được vài bước"Á".
Lâm Thành Dương quay lại chạy về phía cô:" Anh đỡ Linh Châu ngồi lên ghế. Rồi quý xuống tháo đôi giày khỏi chân cho Linh Châu. Đôi giày này được thiết kế ra để hành hạ người đi hay sao. Cô đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay."
Một lúc sau Lâm Thành Dương quay lại. Anh dán băng gạc vào vết thương cho cô và lấy ra một đôi giày mới cho cô:" Đi đôi giày này cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn."
Linh Châu đứng dậy thử đi vài bước:" Đúng là thoải mái hơn thật. cảm ơn anh."