Chương 1053
Hữu Thụ vừa đi vừa nói chuyện điện thoại như những người đi mua sắm bình thường. Sau vài phút thì thầm, anh rẽ vào một cửa hàng quần áo bên cạnh, thay một trang phục hoàn toàn khác biệt, men theo dọc bức tường cúi đầu trầm mặc rời đi.
Trong biệt thự, Nhan Nhã Quỳnh vừa mới về đến nhà, Giang Anh Tuấn tình cờ bước xuống xe. Đã hai ngày không được gặp nhau, Nhan Nhã Quỳnh chạy hai ba bước như một đứa trẻ nhảy lên người anh, hai chân ôm chặt lấy eo anh. Lo sợ cô gái nhỏ sẽ rơi xuống, một bàn tay Giang Anh Tuấn nâng mông cô, tay còn lại bảo hộ vòng eo thon gọn của cô, mỉm cười mở miệng: “Hướng Minh cùng Tinh Hòa đều ở đây! Cô gái nhỏ của anh đang muốn tuyên thệ chủ quyền đó hay sao!”
Vừa nói xong, một nụ hôn liền rơi trên môi CÔ.
Bị anh nói như vậy, Nhan Nhã Quỳnh mới nghĩ tới đã thẹn thùng, khuôn mặt lập tức liền đỏ lên, tiếp tục lan xuống phía dưới, cổ và xương quai xanh của cô cũng ửng hồng. Giang Anh Tuấn cũng không tính toán ở đây trêu chọc cô, thật cẩn thận đem cô thả xuống dưới.
Nắm tay nhau bước vào bên trong, nhìn thấy hai đứa nhỏ liền ngồi xổm xuống ôm chúng: “Trong khoảng thời gian mẹ ở cùng mợ Minh Tú của các con, các con có chăm sóc tốt cho mẹ không?”
Lời này vừa thốt ra, Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy khỏi bay trên đỉnh đầu.
Cả người cô như là bị nấu chín, nhiệt độ dần cao lên, cô chỉ có thể mãnh liệt kéo vạt áo của Giang Anh Tuấn ý bảo anh là đủ rồi!
“Con có chăm nom em gái cẩn thận, chơi đùa cùng mẹ thật vui vẻ ạ!”
Hướng Minh ra dáng một người đàn ông nhỏ, thẳng thắn nhìn em bé trong ngực rồi ngoan ngoãn trả lời.
Nhã Quỳnh chỉ có thể dùng hai tay che mặt rên rỉ một tiếng, bước nhanh về phía trước ngã xuống sofa.
Tinh Hòa như hiểu được chuyện thú vị đang xảy ra, vỗ tay kêu “A a a!”
vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, nhanh đi rửa tay ăn cơm đi. Hôm nay mọi người tới đông đủ, vừa hay tối nay gọi cả nhà tới cùng dùng com.”
Lâu lắm rồi mới có dịp mọi người cùng quây quần bên nhau ăn uống nói chuyện phiếm như vậy.
Giang Anh Tuấn nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đích thị mong muốn điều này nhưng vẫn chưa có cơ hội, anh liền đem chuyện này ghi nhớ ở trong lòng.
Hôm nay vừa hay có thời gian, sợ rằng sau này còn bộn bề nhiều việc. Chọn ngày không bằng gặp ngày. Chuẩn bị sớm một chút, hoàn thành cho cô gái nhỏ một tâm nguyện.
“Được, lát nữa em sẽ đi tìm ông ngoại cùng anh trai và chị dâu tới. Buổi tối anh nhớ về sớm một chút nha, em và bọn nhỏ ở nhà chờ anh!”
Ôm lấy Giang Anh Tuấn liền cắn một ngụm, cũng không xem lại miệng và quần áo của mình đang dính đầy dầu mỹ, Nhã Quỳnh cười như một con mèo nhỏ vừa trộm được cá.
“Tất nhiên là anh sẽ trở vê sớm một chút, trước tiên em ngoan ngoãn ăn cơm đã, ăn xong đi tìm cũng không muộn.”
Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, Giang Anh Tuấn hơi tức giận hừ lạnh một tiếng: Nhưng làm sao nỡ giận cô dù chỉ một chút bây giờ, cô được sủng ái mà càng bướng bỉnh, nhưng anh cũng chỉ có thể cưng chiều cô nhiều hơn nữal Anh nâng tay đỡ trán, cả nhà cùng vui vẻ ăn cơm trưa.
Thời gian rảnh của Giang Anh Tuấn cũng không nhiều lắm, ăn xong bữa trưa đơn giản, thậm chí không được ngủ trưa cùng cô gái nhỏ thì anh đã phải đi rồi.
Cứ tưởng sẽ có cảnh cô tiễn anh một đoạn đường, nhưng cuối cùng khi anh rời đi, ngay cả khuôn mặt cô gái nhỏ cũng không thấy mà cô đã bỏ chạy, mặt Giang Anh Tuấn trong phút chốc trở nên đen kịt!
Tự mình dở khóc dở cười rời đi, chẳng qua nhìn cả người có chút uể oải mà thôi.
Trong biệt thự, Nhan Nhã Quỳnh vừa mới về đến nhà, Giang Anh Tuấn tình cờ bước xuống xe. Đã hai ngày không được gặp nhau, Nhan Nhã Quỳnh chạy hai ba bước như một đứa trẻ nhảy lên người anh, hai chân ôm chặt lấy eo anh. Lo sợ cô gái nhỏ sẽ rơi xuống, một bàn tay Giang Anh Tuấn nâng mông cô, tay còn lại bảo hộ vòng eo thon gọn của cô, mỉm cười mở miệng: “Hướng Minh cùng Tinh Hòa đều ở đây! Cô gái nhỏ của anh đang muốn tuyên thệ chủ quyền đó hay sao!”
Vừa nói xong, một nụ hôn liền rơi trên môi CÔ.
Bị anh nói như vậy, Nhan Nhã Quỳnh mới nghĩ tới đã thẹn thùng, khuôn mặt lập tức liền đỏ lên, tiếp tục lan xuống phía dưới, cổ và xương quai xanh của cô cũng ửng hồng. Giang Anh Tuấn cũng không tính toán ở đây trêu chọc cô, thật cẩn thận đem cô thả xuống dưới.
Nắm tay nhau bước vào bên trong, nhìn thấy hai đứa nhỏ liền ngồi xổm xuống ôm chúng: “Trong khoảng thời gian mẹ ở cùng mợ Minh Tú của các con, các con có chăm sóc tốt cho mẹ không?”
Lời này vừa thốt ra, Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy khỏi bay trên đỉnh đầu.
Cả người cô như là bị nấu chín, nhiệt độ dần cao lên, cô chỉ có thể mãnh liệt kéo vạt áo của Giang Anh Tuấn ý bảo anh là đủ rồi!
“Con có chăm nom em gái cẩn thận, chơi đùa cùng mẹ thật vui vẻ ạ!”
Hướng Minh ra dáng một người đàn ông nhỏ, thẳng thắn nhìn em bé trong ngực rồi ngoan ngoãn trả lời.
Nhã Quỳnh chỉ có thể dùng hai tay che mặt rên rỉ một tiếng, bước nhanh về phía trước ngã xuống sofa.
Tinh Hòa như hiểu được chuyện thú vị đang xảy ra, vỗ tay kêu “A a a!”
vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, nhanh đi rửa tay ăn cơm đi. Hôm nay mọi người tới đông đủ, vừa hay tối nay gọi cả nhà tới cùng dùng com.”
Lâu lắm rồi mới có dịp mọi người cùng quây quần bên nhau ăn uống nói chuyện phiếm như vậy.
Giang Anh Tuấn nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đích thị mong muốn điều này nhưng vẫn chưa có cơ hội, anh liền đem chuyện này ghi nhớ ở trong lòng.
Hôm nay vừa hay có thời gian, sợ rằng sau này còn bộn bề nhiều việc. Chọn ngày không bằng gặp ngày. Chuẩn bị sớm một chút, hoàn thành cho cô gái nhỏ một tâm nguyện.
“Được, lát nữa em sẽ đi tìm ông ngoại cùng anh trai và chị dâu tới. Buổi tối anh nhớ về sớm một chút nha, em và bọn nhỏ ở nhà chờ anh!”
Ôm lấy Giang Anh Tuấn liền cắn một ngụm, cũng không xem lại miệng và quần áo của mình đang dính đầy dầu mỹ, Nhã Quỳnh cười như một con mèo nhỏ vừa trộm được cá.
“Tất nhiên là anh sẽ trở vê sớm một chút, trước tiên em ngoan ngoãn ăn cơm đã, ăn xong đi tìm cũng không muộn.”
Nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, Giang Anh Tuấn hơi tức giận hừ lạnh một tiếng: Nhưng làm sao nỡ giận cô dù chỉ một chút bây giờ, cô được sủng ái mà càng bướng bỉnh, nhưng anh cũng chỉ có thể cưng chiều cô nhiều hơn nữal Anh nâng tay đỡ trán, cả nhà cùng vui vẻ ăn cơm trưa.
Thời gian rảnh của Giang Anh Tuấn cũng không nhiều lắm, ăn xong bữa trưa đơn giản, thậm chí không được ngủ trưa cùng cô gái nhỏ thì anh đã phải đi rồi.
Cứ tưởng sẽ có cảnh cô tiễn anh một đoạn đường, nhưng cuối cùng khi anh rời đi, ngay cả khuôn mặt cô gái nhỏ cũng không thấy mà cô đã bỏ chạy, mặt Giang Anh Tuấn trong phút chốc trở nên đen kịt!
Tự mình dở khóc dở cười rời đi, chẳng qua nhìn cả người có chút uể oải mà thôi.