Chương 1060
“Đều đi hết rồi, chúng ta cũng về nhà đi!”
Từ giờ khắc này trở đi, cô gái này thuộc về anh.
NhanKiến Định chưa từng cảm thấy hôn lễ chính là một chuyện thiêng liêng khiến cho người ta vui vẻ như giờ phút này, khỏe môi cười vẫn luôn không thể hạ xuống được.
Ánh đèn cũng dần dần tắt, đèn thủy tinh treo trong đại sảnh một lần nữa sáng lên, sân được dùng để bố trí, hoa hồng tươi tắn cũng đã bị người tới vậy xem lấy không ít, đèn vừa mở lên, nhìn quanh khắp nơi trụi lủi một mảnh, không còn dáng vẻ lộng lẫy ban đầu NhanMinh Tú có chút hơi tiếc nuối thở dài, nhưng cũng không nói gì, kéo cánh tay NhanKiến Định, nhìn thoáng qua khắp nơi, đi về phía Nhan Nhã Quỳnh, vừa đi vừa vẫy tay, trên mặt ngập tràn nụ cười vui sướng, vẻ mặt hồng hào.
“Được cầu hôn có cảm giác thế nào!”
Có chị dâu rồi, trong nháy mắt Nhan Nhã Quỳnh vứt cả Giang Anh Tuấn và anh trai ra sau đầu, hai cô gái nhỏ chụm đầu vào nhau nói chuyện ríu rít, tay nọ kéo tay kia, giống như hai chị em vậy.
“Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, không bằng nhanh chóng mua những đồ vật dùng cho hôn lễ luôn đi, chị dâu, anh trai có tặng trang sức cho chị không?”
Nhan Nhã Quỳnh tò mò nhìn thoáng qua NhanKiến Định ở phía sau, mới lén lút ghé vào nói bên tại của NhanMinh Tú.
“Vẫn chưa có nha, chị vừa mới đồng ý lời cầu hôn thôi! Chuyện tổ chức hôn lễ thì cũng không cần gấp gáp.”
NhanMinh Tú ngẩng đầu, bộ dáng chị đây là lớn nhất tất cả đều phải nghe chị, thật ra ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía sau, vẻ mặt kiêu căng, thật ra ánh mắt đã sớm bán đứng cô từ lâu.
“Vậy thì bảo anh trai tự mình chuẩn bị đi, năm đó hôn lễ của em đều là do một tay Anh Tuấn chuẩn bị đó. So sánh đàn ông ở phương diện này, cho dù người đó có là anh ruột của mình đi nữa, Nhan Nhã Quỳnh cũng sẽ không thiên vị, trong lòng cô, Giang Anh Tuấn mãi mãi là người đàn ông tốt nhất!
Hai người bọn họ vừa đi mua sắm vừa trò chuyện, cứ thế dành toàn bộ thời gian còn lại ở trung tâm thương mại, hai người đàn ông theo phía sau thì mệt mỏi rã rời, kết quả Nhan Nhã Quỳnh và NhanMinh Tú vẫn tràn trề sức sống muốn tiếp tục đi mua sắm, nếu không phải vì trời sắp tối thì nói không chừng họ có thể ở trong trung tâm thương mại cả đêm mà không về nhà, lúc đi mua sắm, tinh thần sảng khoái đến không thể tưởng tượng nổi!
Xách đồ đi theo sau cả một ngày, cho dù Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định có thể lực tốt đến đâu, cũng không thể chịu nổi, việc đầu tiên sau khi về đến nhà là ngồi xuống sô pha, nhắm mắt lại không muốn động đậy, thậm chí niềm vui sướng khi trước đó cầu hôn thành công của NhanKiến Định gần như biển mất.
Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, Dương Thừa Húc đưa Dương Minh Hạo và Hứa Minh Ngọc rời khỏi biệt thự chưa được hai tiếng, quản gia của Yaren đã dẫn theo một nhóm vệ sĩ đến tìm, tất cả đèn của biệt thự đều bật sáng, đoán là người đã sớm bỏ chạy, ông ta thiếu chút nữa đã phá hủy toàn bộ căn biệt thự, cả người run lên vì tức giận, run lẩy bẩy móc điện thoại di động ra, gọi cho Yaren.
“Thưa ngài, người đã chạy mất rồi, hiện tại đang cử người đi tìm.”
Trước đây không hề có một chút phòng bị nào, song cậu ta cứ thế chạy mất, nếu như cậu ta tìm một chỗ để ẩn núp, hoặc là tìm người đến để bảo vệ mình, vậy thì cơ hội để bọn họ tìm ra Dương Thừa Húc là rất ít ỏi!
“Tôi sẽ quay về ngay, bằng bất cứ giá nào, cũng phải bắt người mang về đây cho tôi!”
Yaren trầm giọng, tức giận nói.
“Ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt Dương Thừa Húc đem đến trước mặt ngài.”
Quản gia hơi cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống.
Trong phạm vi thuộc quyền quản lý của bản thân, thế mà lại có thể để cho Dương Thừa Húc trộm đi một thứ quan trọng như vậy, anh ta khó mà chấp nhận nổi.
Từ giờ khắc này trở đi, cô gái này thuộc về anh.
NhanKiến Định chưa từng cảm thấy hôn lễ chính là một chuyện thiêng liêng khiến cho người ta vui vẻ như giờ phút này, khỏe môi cười vẫn luôn không thể hạ xuống được.
Ánh đèn cũng dần dần tắt, đèn thủy tinh treo trong đại sảnh một lần nữa sáng lên, sân được dùng để bố trí, hoa hồng tươi tắn cũng đã bị người tới vậy xem lấy không ít, đèn vừa mở lên, nhìn quanh khắp nơi trụi lủi một mảnh, không còn dáng vẻ lộng lẫy ban đầu NhanMinh Tú có chút hơi tiếc nuối thở dài, nhưng cũng không nói gì, kéo cánh tay NhanKiến Định, nhìn thoáng qua khắp nơi, đi về phía Nhan Nhã Quỳnh, vừa đi vừa vẫy tay, trên mặt ngập tràn nụ cười vui sướng, vẻ mặt hồng hào.
“Được cầu hôn có cảm giác thế nào!”
Có chị dâu rồi, trong nháy mắt Nhan Nhã Quỳnh vứt cả Giang Anh Tuấn và anh trai ra sau đầu, hai cô gái nhỏ chụm đầu vào nhau nói chuyện ríu rít, tay nọ kéo tay kia, giống như hai chị em vậy.
“Hôm nay hiếm khi rảnh rỗi, không bằng nhanh chóng mua những đồ vật dùng cho hôn lễ luôn đi, chị dâu, anh trai có tặng trang sức cho chị không?”
Nhan Nhã Quỳnh tò mò nhìn thoáng qua NhanKiến Định ở phía sau, mới lén lút ghé vào nói bên tại của NhanMinh Tú.
“Vẫn chưa có nha, chị vừa mới đồng ý lời cầu hôn thôi! Chuyện tổ chức hôn lễ thì cũng không cần gấp gáp.”
NhanMinh Tú ngẩng đầu, bộ dáng chị đây là lớn nhất tất cả đều phải nghe chị, thật ra ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía sau, vẻ mặt kiêu căng, thật ra ánh mắt đã sớm bán đứng cô từ lâu.
“Vậy thì bảo anh trai tự mình chuẩn bị đi, năm đó hôn lễ của em đều là do một tay Anh Tuấn chuẩn bị đó. So sánh đàn ông ở phương diện này, cho dù người đó có là anh ruột của mình đi nữa, Nhan Nhã Quỳnh cũng sẽ không thiên vị, trong lòng cô, Giang Anh Tuấn mãi mãi là người đàn ông tốt nhất!
Hai người bọn họ vừa đi mua sắm vừa trò chuyện, cứ thế dành toàn bộ thời gian còn lại ở trung tâm thương mại, hai người đàn ông theo phía sau thì mệt mỏi rã rời, kết quả Nhan Nhã Quỳnh và NhanMinh Tú vẫn tràn trề sức sống muốn tiếp tục đi mua sắm, nếu không phải vì trời sắp tối thì nói không chừng họ có thể ở trong trung tâm thương mại cả đêm mà không về nhà, lúc đi mua sắm, tinh thần sảng khoái đến không thể tưởng tượng nổi!
Xách đồ đi theo sau cả một ngày, cho dù Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định có thể lực tốt đến đâu, cũng không thể chịu nổi, việc đầu tiên sau khi về đến nhà là ngồi xuống sô pha, nhắm mắt lại không muốn động đậy, thậm chí niềm vui sướng khi trước đó cầu hôn thành công của NhanKiến Định gần như biển mất.
Thời gian cứ lẳng lặng trôi qua, Dương Thừa Húc đưa Dương Minh Hạo và Hứa Minh Ngọc rời khỏi biệt thự chưa được hai tiếng, quản gia của Yaren đã dẫn theo một nhóm vệ sĩ đến tìm, tất cả đèn của biệt thự đều bật sáng, đoán là người đã sớm bỏ chạy, ông ta thiếu chút nữa đã phá hủy toàn bộ căn biệt thự, cả người run lên vì tức giận, run lẩy bẩy móc điện thoại di động ra, gọi cho Yaren.
“Thưa ngài, người đã chạy mất rồi, hiện tại đang cử người đi tìm.”
Trước đây không hề có một chút phòng bị nào, song cậu ta cứ thế chạy mất, nếu như cậu ta tìm một chỗ để ẩn núp, hoặc là tìm người đến để bảo vệ mình, vậy thì cơ hội để bọn họ tìm ra Dương Thừa Húc là rất ít ỏi!
“Tôi sẽ quay về ngay, bằng bất cứ giá nào, cũng phải bắt người mang về đây cho tôi!”
Yaren trầm giọng, tức giận nói.
“Ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt Dương Thừa Húc đem đến trước mặt ngài.”
Quản gia hơi cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống.
Trong phạm vi thuộc quyền quản lý của bản thân, thế mà lại có thể để cho Dương Thừa Húc trộm đi một thứ quan trọng như vậy, anh ta khó mà chấp nhận nổi.