Chương 1068
“Làm sao vậy? Bác sĩ nói ở đây không nên có quá nhiều người, nếu cảm thấy không thoải mái thì ra ngoài đi!”
Môi trường trong bệnh viện quả thực không tốt, khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng. Không chỉ khó chịu, nếu ở lại lâu dài, sẽ chỉ khiến người ta càng ngày càng khó chịu, nếu không phải tình hình không cho phép, Giang Anh Tuấn sẽ không bao giờ muốn một cô gái nhỏ của mình đặt chân đến bệnh viện trong cuộc đời này.
“Chỉ là tâm trạng em không tốt. Ông ngoại hiện tại đã khá hơn nhiều rồi. Chúng ta ra ngoài đợi đi, được không?”
Nhan Nhã Quỳnh tựa vào vai Giang Hải Minh, nhắm mắt lại, vòng tay qua eo. Sắc mặt nhợt nhạt, khiến anh ấy cảm thấy đau khổ.
Sau đó anh ấy đã đứng dậy cùng Tôi Nhã Quỳnh đi ra ngoài trước, vừa đi ra, Giang Anh Tuấn đã ôm lấy cô ấy rồi ngồi trên ghế ở rìa hành lang, xung quanh đều là cảm giác leo.
Công tước Otto bất ngờ bị tấn công, may mà anh cả hiện tại có thể chống đỡ toàn bộ tập đoàn Otto, nếu không mọi chuyện bây giờ sẽ không dễ dàng xử lý như vậy, nếu không có thể lúc đó ngay cả quyền lực và thể diện cũng sẽ bị cướp.
“Anh Tuấn, anh nói ông ngoại có thể sống lâu trăm tuổi sao?”
Trước kia gạt bỏ bấy nhiêu, hiện tại lại thích bấy nhiêu, cô gái nhỏ dựa vào anh ấy, buông thống hai chân, hai tay, trên mặt mang theo vẻ mặt buồn bực.
“Những chuyện này còn xa, em còn nhỏ, cô gái ngoan ngoãn nghe lời, sau này anh sẽ luôn bên cạnh em, em đừng sợi”
Vuốt ve mái tóc, ru cô ấy ngủ, giữa nửa đêm, đến lúc này trời đã gần sáng, nhìn ánh mắt xanh đen của cô ấy, Giang Anh Tuấn không nỡ lòng khi cô ấy đau khổ như vậy, chầm chậm du ngủ cô ấy, rồi ôm xuống tầng.
Đợi đến khi lên xe rồi mới gửi tin nhắn cho NhanKiến Định, rồi cả hai mới trở vê nhà.
Trong phòng, công tước Otto không hê động đậy, Yaren liếc mắt nhìn hai lần, đưa mắt nhìn NhanKiến Định, sau khi Nhan Nhã Quỳnh đi rồi, Elyson buồn chán ngồi ở mép giường bệnh, nhìn bầu trời bên ngoài.
“Thời gian không còn nhiều, tôi sẽ trông chừng bố ở đây, mọi người về trước nghỉ ngơi trước đi.”
Yaren nhìn chằm chằm NhanKiến Định, thấy anh ta mốn mở miệng nói chuyện, liên mở lời trước, sau khi nói xong, còn nhướng mày liếc nhìn NhanKiến Định.
“Ông ngoại hiện tại quả thực phải có người ở bên cạnh. Nếu ngài Yaren có thời gian, tôi đương nhiên sẽ không phản đối!”
Bệnh viện này là nơi có camera giám sát khắp nơi, nhân viên bảo vệ làm việc 24/24 nên NhanKiến Định cũng không lo lắng rằng Yaren ngu xuẩn đến mức sẽ ra tay ở chỗ này.
Nếu anh ta có thể rảnh rỗi làm một số chuyện khác, đương nhiên anh ta sẽ không từ chối, cũng không hẳn là cấm anh đến thăm, nhưng hiện giờ mấy chuyện này không phải là lúc tranh luận, đợi đến sau này anh ta tự nhiên sẽ có nhiều thời gian hơn để đối phó với những người này, vả lại tỏ ra yếu thế cũng không phải là khó khăn đối với anh ta.
Vốn tưởng rằng NhanKiến Định sẽ tranh thủ một chút để cho mình ở lại, nhưng không ngờ anh lại thản nhiên đem người giao cho anh ta dễ dàng đến vậy!
Yaren hơi ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn, nhưng ngay sau đó anh ta mau chóng điều chỉnh lại tư thế, không nói nhiều nữa, chỉ nặng nề gật đầu, bước đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời tảng sáng bên ngoài.
Elyson ngáp một cái, ngón tay mảnh khảnh lau đi giọt nước mắt trên khỏe mắt, duỗi eo đứng lên: “Cậu đã đồng ký với thỏa thuận này rồi thì thôi, lát nữa tôi còn một số chuyện vặt nên không ở đây lãng phí thời gian với các cậu nữa.”
Môi trường trong bệnh viện quả thực không tốt, khắp nơi đều là mùi thuốc khử trùng. Không chỉ khó chịu, nếu ở lại lâu dài, sẽ chỉ khiến người ta càng ngày càng khó chịu, nếu không phải tình hình không cho phép, Giang Anh Tuấn sẽ không bao giờ muốn một cô gái nhỏ của mình đặt chân đến bệnh viện trong cuộc đời này.
“Chỉ là tâm trạng em không tốt. Ông ngoại hiện tại đã khá hơn nhiều rồi. Chúng ta ra ngoài đợi đi, được không?”
Nhan Nhã Quỳnh tựa vào vai Giang Hải Minh, nhắm mắt lại, vòng tay qua eo. Sắc mặt nhợt nhạt, khiến anh ấy cảm thấy đau khổ.
Sau đó anh ấy đã đứng dậy cùng Tôi Nhã Quỳnh đi ra ngoài trước, vừa đi ra, Giang Anh Tuấn đã ôm lấy cô ấy rồi ngồi trên ghế ở rìa hành lang, xung quanh đều là cảm giác leo.
Công tước Otto bất ngờ bị tấn công, may mà anh cả hiện tại có thể chống đỡ toàn bộ tập đoàn Otto, nếu không mọi chuyện bây giờ sẽ không dễ dàng xử lý như vậy, nếu không có thể lúc đó ngay cả quyền lực và thể diện cũng sẽ bị cướp.
“Anh Tuấn, anh nói ông ngoại có thể sống lâu trăm tuổi sao?”
Trước kia gạt bỏ bấy nhiêu, hiện tại lại thích bấy nhiêu, cô gái nhỏ dựa vào anh ấy, buông thống hai chân, hai tay, trên mặt mang theo vẻ mặt buồn bực.
“Những chuyện này còn xa, em còn nhỏ, cô gái ngoan ngoãn nghe lời, sau này anh sẽ luôn bên cạnh em, em đừng sợi”
Vuốt ve mái tóc, ru cô ấy ngủ, giữa nửa đêm, đến lúc này trời đã gần sáng, nhìn ánh mắt xanh đen của cô ấy, Giang Anh Tuấn không nỡ lòng khi cô ấy đau khổ như vậy, chầm chậm du ngủ cô ấy, rồi ôm xuống tầng.
Đợi đến khi lên xe rồi mới gửi tin nhắn cho NhanKiến Định, rồi cả hai mới trở vê nhà.
Trong phòng, công tước Otto không hê động đậy, Yaren liếc mắt nhìn hai lần, đưa mắt nhìn NhanKiến Định, sau khi Nhan Nhã Quỳnh đi rồi, Elyson buồn chán ngồi ở mép giường bệnh, nhìn bầu trời bên ngoài.
“Thời gian không còn nhiều, tôi sẽ trông chừng bố ở đây, mọi người về trước nghỉ ngơi trước đi.”
Yaren nhìn chằm chằm NhanKiến Định, thấy anh ta mốn mở miệng nói chuyện, liên mở lời trước, sau khi nói xong, còn nhướng mày liếc nhìn NhanKiến Định.
“Ông ngoại hiện tại quả thực phải có người ở bên cạnh. Nếu ngài Yaren có thời gian, tôi đương nhiên sẽ không phản đối!”
Bệnh viện này là nơi có camera giám sát khắp nơi, nhân viên bảo vệ làm việc 24/24 nên NhanKiến Định cũng không lo lắng rằng Yaren ngu xuẩn đến mức sẽ ra tay ở chỗ này.
Nếu anh ta có thể rảnh rỗi làm một số chuyện khác, đương nhiên anh ta sẽ không từ chối, cũng không hẳn là cấm anh đến thăm, nhưng hiện giờ mấy chuyện này không phải là lúc tranh luận, đợi đến sau này anh ta tự nhiên sẽ có nhiều thời gian hơn để đối phó với những người này, vả lại tỏ ra yếu thế cũng không phải là khó khăn đối với anh ta.
Vốn tưởng rằng NhanKiến Định sẽ tranh thủ một chút để cho mình ở lại, nhưng không ngờ anh lại thản nhiên đem người giao cho anh ta dễ dàng đến vậy!
Yaren hơi ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn, nhưng ngay sau đó anh ta mau chóng điều chỉnh lại tư thế, không nói nhiều nữa, chỉ nặng nề gật đầu, bước đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời tảng sáng bên ngoài.
Elyson ngáp một cái, ngón tay mảnh khảnh lau đi giọt nước mắt trên khỏe mắt, duỗi eo đứng lên: “Cậu đã đồng ký với thỏa thuận này rồi thì thôi, lát nữa tôi còn một số chuyện vặt nên không ở đây lãng phí thời gian với các cậu nữa.”