Chương 1077
Sắc trời đã tối, anh miễn cưỡng đè nén ham muốn của bản thân xuống, không nói gì, vốn dĩ tưởng rằng một đêm này sẽ ngủ không được nhưng khi hai người ôm nhau nằm cùng một chỗ, không bao lâu thời gian, tiếng hít thở NhanMinh Tú đều đều kéo dài truyền tới, cùng với cái tiết tấu này, NhanKiến Định cũng ngủ thiếp đi.
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng qua tấm rèm vải, người trên giường bị ánh sáng làm phiền, đôi mi khẽ khẽ run lên hai lần sau đó nhăn nhó cau mày, tạm thời vẫn chưa tỉnh dậy lại an ổn tiến vào giấc ngủ.
Tối hôm qua đi ngủ tương đối muộn nhưng Giang Anh Tuấn đã có thói quen dậy sớm từ nhiều năm nay, hơn nữa gần đây có rất nhiều sự kiện phát sinh nên anh hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi. Anh nhẹ nhàng thức dậy, chỉnh lại cái gối của mình, đêm qua cô gái nhỏ kia làm loạn đòi đi ngắm sao, cả đêm không kéo rèm cửa, lúc này kéo rèm ra thì tiếng động tương đối ồn ào, anh cũng không muốn đánh thức cô ấy dậy.
Anh nhặt một vài chiếc gối xung quanh giường và xếp chồng lên nhau, dùng cách này để thay rèm cửa giúp cô ấy chắn ánh nắng chiếu vào mặt cô. Sau khoảng nửa giờ nữa, ánh sáng này sẽ thay đổi theo thời gian và di chuyển đến giữa giường nên sẽ không làm phiền cô ấy.
Giấc ngủ của cô gái nhỏ này luôn tương đối tốt nhưng chỉ là mấy ngày nay đại khái cũng bị những chuyện kia hù dọa, lúc tỉnh lại nếu như căn phòng lờ mờ sẽ đặc biệt sợ hãi, lại thêm anh đều là mới sáng sớm đã rời đi. Nên thành ra trong phòng chỉ có một mình cô ấy khiến căn phòng càng trở nên trống rỗng và mờ mịt hơn, đích thật sẽ khiến cô sinh ra tâm lý sợ hãi. Những chuyện kia nhất định phải được giải quyết càng sớm càng tốt.
Giang Anh Tuấn bước ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đi tới cửa qua phòng khác rửa mặt, khó có được buổi sáng đẹp trời, anh không muốn đánh thức Nhan Nhã Quỳnh.
Lúc anh rửa mặt xong xuôi và đi xuống nhà, NhanHướng Minh và Tinh Hòa đã chuẩn bị bàn ăn xong. Cách cư xử của hai đứa trẻ này rất tốt. Tuy bây giờ Tinh Hòa vẫn còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện đến bất ngờ, vẫn là nhờ anh trai dạy dỗ tốt, ngoan ngoãn đến mức gần như chẳng cần phải nhắc nhở.
“Bố ơi, hôm nay con muốn đưa mẹ đi gặp ông ngoại.”
Thừa dịp còn chưa có bắt đầu ăn cơm, NhanHướng An nhìn về phía Giang Anh Tuấn Nói.
Trước đó lén lút đi, thời điểm ba người bị Giang Anh Tuấn bắt trở lại thế là phải chịu đựng mặt thổi suốt một đường, NhanHướng Minh lúc ấy liền ghi tạc trong lòng, một mực ở trong lòng suy nghĩ, muốn tìm thời gian thương lượng cùng bố một chút, nhìn xem có được hay không.
“Có bác sĩ và vệ sĩ ở bệnh viện theo dõi. Ông ngoại sẽ không có việc gì đâu. Con đợi qua vài ngày nữa lúc ông ngoại tỉnh lại đi.”
Mặc dù có vệ sĩ nhưng ai biết được có người ẩn núp tại chung quanh bọn họ có thể ra tay đối với Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh hay không, Giang Anh Tuấn không thể mạo hiểm. Ở trong nhà có quản gia Giang trông coi, anh ngược lại có thể yên tâm không ít. Dù sao thì anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh thực sự muốn nói rằng tốt nhất là nên quay lại nhà họ Giang đã được tu sửa xong xuôi là an toàn nhất.
“Mẹ rất lo lắng cho ông ngoại. Bố, bố không nên tước quyền thăm nuôi của mẹ. Con sẽ dẫn theo chú Thu Hằng.”
NhanHướng Minh dáng người nhỏ bé, đứng lên còn không cao bằng cái ghế vậy mà lúc nói chuyện với anh lại ra vẻ đạo lý khiến Giang Anh Tuấn bật cười.
Anh không nên lấy cớ ứng phó với người khác để khuyên nhủ anh chàng nhỏ bé này: “Chỗ của ông ngoại không an toàn, ngọn nguồn còn chưa được moi ra. Bố không yên tâm, con ngoan ngoãn ở nhà đi. Bố biết con có thể khuyên mẹ thật tốt, bảo vệ mẹ thật tốt. Con giờ đã là một nam tử hán rồi mà!”
Anh chạm vào mái tóc ngắn bồng bềnh của NhanHướng Minh, Giang Anh Tuấn mỉm cười, nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi trực cầm áo khoác đi thẳng ra ngoài.
Mặc dù đã sớm biết kết quả có thể là như thế này nhưng NhanHướng Minh vẫn là thoảng có chút thất vọng, cậu bé thở dài, rồi giúp Tinh Hòa chỉnh sửa tốt quần áo bị cô bé làm bẩn rồi ôm em gái đi về căn phòng của mình.
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào phòng qua tấm rèm vải, người trên giường bị ánh sáng làm phiền, đôi mi khẽ khẽ run lên hai lần sau đó nhăn nhó cau mày, tạm thời vẫn chưa tỉnh dậy lại an ổn tiến vào giấc ngủ.
Tối hôm qua đi ngủ tương đối muộn nhưng Giang Anh Tuấn đã có thói quen dậy sớm từ nhiều năm nay, hơn nữa gần đây có rất nhiều sự kiện phát sinh nên anh hầu như không có thời gian để nghỉ ngơi. Anh nhẹ nhàng thức dậy, chỉnh lại cái gối của mình, đêm qua cô gái nhỏ kia làm loạn đòi đi ngắm sao, cả đêm không kéo rèm cửa, lúc này kéo rèm ra thì tiếng động tương đối ồn ào, anh cũng không muốn đánh thức cô ấy dậy.
Anh nhặt một vài chiếc gối xung quanh giường và xếp chồng lên nhau, dùng cách này để thay rèm cửa giúp cô ấy chắn ánh nắng chiếu vào mặt cô. Sau khoảng nửa giờ nữa, ánh sáng này sẽ thay đổi theo thời gian và di chuyển đến giữa giường nên sẽ không làm phiền cô ấy.
Giấc ngủ của cô gái nhỏ này luôn tương đối tốt nhưng chỉ là mấy ngày nay đại khái cũng bị những chuyện kia hù dọa, lúc tỉnh lại nếu như căn phòng lờ mờ sẽ đặc biệt sợ hãi, lại thêm anh đều là mới sáng sớm đã rời đi. Nên thành ra trong phòng chỉ có một mình cô ấy khiến căn phòng càng trở nên trống rỗng và mờ mịt hơn, đích thật sẽ khiến cô sinh ra tâm lý sợ hãi. Những chuyện kia nhất định phải được giải quyết càng sớm càng tốt.
Giang Anh Tuấn bước ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đi tới cửa qua phòng khác rửa mặt, khó có được buổi sáng đẹp trời, anh không muốn đánh thức Nhan Nhã Quỳnh.
Lúc anh rửa mặt xong xuôi và đi xuống nhà, NhanHướng Minh và Tinh Hòa đã chuẩn bị bàn ăn xong. Cách cư xử của hai đứa trẻ này rất tốt. Tuy bây giờ Tinh Hòa vẫn còn nhỏ nhưng lại hiểu chuyện đến bất ngờ, vẫn là nhờ anh trai dạy dỗ tốt, ngoan ngoãn đến mức gần như chẳng cần phải nhắc nhở.
“Bố ơi, hôm nay con muốn đưa mẹ đi gặp ông ngoại.”
Thừa dịp còn chưa có bắt đầu ăn cơm, NhanHướng An nhìn về phía Giang Anh Tuấn Nói.
Trước đó lén lút đi, thời điểm ba người bị Giang Anh Tuấn bắt trở lại thế là phải chịu đựng mặt thổi suốt một đường, NhanHướng Minh lúc ấy liền ghi tạc trong lòng, một mực ở trong lòng suy nghĩ, muốn tìm thời gian thương lượng cùng bố một chút, nhìn xem có được hay không.
“Có bác sĩ và vệ sĩ ở bệnh viện theo dõi. Ông ngoại sẽ không có việc gì đâu. Con đợi qua vài ngày nữa lúc ông ngoại tỉnh lại đi.”
Mặc dù có vệ sĩ nhưng ai biết được có người ẩn núp tại chung quanh bọn họ có thể ra tay đối với Nhã Quỳnh và NhanHướng Minh hay không, Giang Anh Tuấn không thể mạo hiểm. Ở trong nhà có quản gia Giang trông coi, anh ngược lại có thể yên tâm không ít. Dù sao thì anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Anh thực sự muốn nói rằng tốt nhất là nên quay lại nhà họ Giang đã được tu sửa xong xuôi là an toàn nhất.
“Mẹ rất lo lắng cho ông ngoại. Bố, bố không nên tước quyền thăm nuôi của mẹ. Con sẽ dẫn theo chú Thu Hằng.”
NhanHướng Minh dáng người nhỏ bé, đứng lên còn không cao bằng cái ghế vậy mà lúc nói chuyện với anh lại ra vẻ đạo lý khiến Giang Anh Tuấn bật cười.
Anh không nên lấy cớ ứng phó với người khác để khuyên nhủ anh chàng nhỏ bé này: “Chỗ của ông ngoại không an toàn, ngọn nguồn còn chưa được moi ra. Bố không yên tâm, con ngoan ngoãn ở nhà đi. Bố biết con có thể khuyên mẹ thật tốt, bảo vệ mẹ thật tốt. Con giờ đã là một nam tử hán rồi mà!”
Anh chạm vào mái tóc ngắn bồng bềnh của NhanHướng Minh, Giang Anh Tuấn mỉm cười, nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi trực cầm áo khoác đi thẳng ra ngoài.
Mặc dù đã sớm biết kết quả có thể là như thế này nhưng NhanHướng Minh vẫn là thoảng có chút thất vọng, cậu bé thở dài, rồi giúp Tinh Hòa chỉnh sửa tốt quần áo bị cô bé làm bẩn rồi ôm em gái đi về căn phòng của mình.