Chương 1095
Giang Anh Tuấn im lặng suy nghĩ trong chốc lát, chân mày nhíu lại, cảm xúc thay đổi.
“Tôi cần phải làm thao tác chuẩn bị cho một số chuyện, sớm nhất cũng phải tối mai mới có thể chuẩn bị tốt.”
Sau khi xem xong nội dung được ghi trên tài liệu, NhanKiến Định đẩy đến trước mặt Giang Anh Tuấn: “Chuyện cần làm và người liên quan đã được ghi rõ ở đây, cậu xem đi.”
Mất cả một buổi chiều mới hoàn tất những thứ này, NhanKiến Định thở dài, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Giang Anh Tuấn nhưởng chân mày cầm lấy tài liệu đọc, sáng nay anh vừa lên kế hoạch đổi mới toàn bộ mọi thứ, tối đến NhanKiến Định đã hoàn thành hẳn một danh sách kế hoạch được thiết kế kỹ càng tỉ mỉ, tuy anh biết hiệu suất làm việc của NhanKiến Định rất cao, nhưng anh không nghĩ lại có thể cao đến mức này, anh ấy quả thật đã làm anh có chút giật mình.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện như vậy, anh cẩn thận xem xét kế hoạch được thiết kế kỹ càng tỉ mỉ, không có dấu hiệu bất thường, có một vài chi tiết còn làm anh cảm thấy bất ngờ, Giang Anh Tuấn xem xong, mặt không cảm xúc đẩy tài liệu trở lại.
“Mọi chuyện đã được anh sắp xếp tỉ mỉ, vậy tối mai, hy vọng anh có thể làm hết mình.”
Anh phụ trách chuyện thu hút sự chú ý của đối thủ, nếu như kế hoạch đã được lên danh sách kỹ càng như vậy, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, anh cũng không cần phải để tâm quá nhiều.
“Trước mắt tạm thời như vậy, Giang Húc Đông vẫn còn có thể lợi dụng, hai ngày sau tôi sẽ hẹn cậu ta ra ngoài, còn cậu chú ý Vũ Nguyên Hải, nhất định không thể để cậu ta theo kịp”
Chỉ cần có thể hạ được Abel, NhanKiến Định quyết dùng mọi thủ đoạn.
“Chuyện này không thành vấn đề, anh cứ yên tâm tin tưởng tôi, nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép về trước.”
Cô gái của anh vẫn còn đang thấp thỏm đợi anh ở nhà, Giang Anh Tuấn không đành lòng để cô phải sống trong lo lắng đề phòng suốt một thời gian dài như vậy, anh sốt ruột muốn trở về nhà càng sớm càng tốt.
“Về đi, mấy ngày nay cậu cần phải chú ý một chút, hơn nữa, tôi cũng nghi ngờ là có một người làm nội gián.
NhanKiến Định cười khẽ, hất tay, thời gian cũng không còn sớm lắm, anh ta cũng phải đi xuống xem NhanMinh Tú như thế nào.
“Đúng rồi, cách đây mấy hôm Yaren đem đến vài thứ đã được phiên dịch, ngày mai tôi cho người đem qua”
Thật ra trước khi tan ca anh cũng đã phiên dịch xong những thứ này, nhưng lúc ấy anh vội về nhà, cũng không để ý, bây giờ đột nhiên nhớ tới nhưng những thứ đó chẳng qua cũng chỉ là tài liệu để tham khảo mà thôi.
“Không cần gấp, ngày mai có thể chúng ta cũng không có thời gian gặp mặt, mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm, nếu có chuyện gì xảy ra thì gặp mặt nói chuyện”
Kế hoạch luôn thay đổi bất ngờ, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
“Yên tâm, tôi về đây, anh cả cứ đợi tin của tôi đi.”
Nói xong, Giang Anh Tuấn đứng dậy rời đi.
NhanKiến Định yên lặng ngồi trong thư phòng một lát mới sắp xếp tài liệu, cất vào tủ sắt rồi bước ra khỏi phòng.
Rời khỏi thư phòng của NhanKiến Định, Giang Anh Tuấn sải bước nhanh hơn để trở về, thay vì tổn hai phút đi bộ như ban đầu, anh rút ngắn lại chưa đến một phút.
Trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Tinh Giang, Giang Anh Tuấn đi đến trước mặt ông, nhíu mày hỏi: “Trong thời gian này tăng thêm số lượng vệ sĩ, ông cho tuần tra kĩ lưỡng vào, một tổ hoạt động hai tiếng đồng hồ, một ngày hai mươi tư giờ không được gián đoạn tuần tra, bảo vệ tốt cho bà chủ và bọn nhỏ.”
“Tôi cần phải làm thao tác chuẩn bị cho một số chuyện, sớm nhất cũng phải tối mai mới có thể chuẩn bị tốt.”
Sau khi xem xong nội dung được ghi trên tài liệu, NhanKiến Định đẩy đến trước mặt Giang Anh Tuấn: “Chuyện cần làm và người liên quan đã được ghi rõ ở đây, cậu xem đi.”
Mất cả một buổi chiều mới hoàn tất những thứ này, NhanKiến Định thở dài, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Giang Anh Tuấn nhưởng chân mày cầm lấy tài liệu đọc, sáng nay anh vừa lên kế hoạch đổi mới toàn bộ mọi thứ, tối đến NhanKiến Định đã hoàn thành hẳn một danh sách kế hoạch được thiết kế kỹ càng tỉ mỉ, tuy anh biết hiệu suất làm việc của NhanKiến Định rất cao, nhưng anh không nghĩ lại có thể cao đến mức này, anh ấy quả thật đã làm anh có chút giật mình.
Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để suy nghĩ những chuyện như vậy, anh cẩn thận xem xét kế hoạch được thiết kế kỹ càng tỉ mỉ, không có dấu hiệu bất thường, có một vài chi tiết còn làm anh cảm thấy bất ngờ, Giang Anh Tuấn xem xong, mặt không cảm xúc đẩy tài liệu trở lại.
“Mọi chuyện đã được anh sắp xếp tỉ mỉ, vậy tối mai, hy vọng anh có thể làm hết mình.”
Anh phụ trách chuyện thu hút sự chú ý của đối thủ, nếu như kế hoạch đã được lên danh sách kỹ càng như vậy, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, anh cũng không cần phải để tâm quá nhiều.
“Trước mắt tạm thời như vậy, Giang Húc Đông vẫn còn có thể lợi dụng, hai ngày sau tôi sẽ hẹn cậu ta ra ngoài, còn cậu chú ý Vũ Nguyên Hải, nhất định không thể để cậu ta theo kịp”
Chỉ cần có thể hạ được Abel, NhanKiến Định quyết dùng mọi thủ đoạn.
“Chuyện này không thành vấn đề, anh cứ yên tâm tin tưởng tôi, nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép về trước.”
Cô gái của anh vẫn còn đang thấp thỏm đợi anh ở nhà, Giang Anh Tuấn không đành lòng để cô phải sống trong lo lắng đề phòng suốt một thời gian dài như vậy, anh sốt ruột muốn trở về nhà càng sớm càng tốt.
“Về đi, mấy ngày nay cậu cần phải chú ý một chút, hơn nữa, tôi cũng nghi ngờ là có một người làm nội gián.
NhanKiến Định cười khẽ, hất tay, thời gian cũng không còn sớm lắm, anh ta cũng phải đi xuống xem NhanMinh Tú như thế nào.
“Đúng rồi, cách đây mấy hôm Yaren đem đến vài thứ đã được phiên dịch, ngày mai tôi cho người đem qua”
Thật ra trước khi tan ca anh cũng đã phiên dịch xong những thứ này, nhưng lúc ấy anh vội về nhà, cũng không để ý, bây giờ đột nhiên nhớ tới nhưng những thứ đó chẳng qua cũng chỉ là tài liệu để tham khảo mà thôi.
“Không cần gấp, ngày mai có thể chúng ta cũng không có thời gian gặp mặt, mọi chuyện cứ theo kế hoạch mà làm, nếu có chuyện gì xảy ra thì gặp mặt nói chuyện”
Kế hoạch luôn thay đổi bất ngờ, ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn.
“Yên tâm, tôi về đây, anh cả cứ đợi tin của tôi đi.”
Nói xong, Giang Anh Tuấn đứng dậy rời đi.
NhanKiến Định yên lặng ngồi trong thư phòng một lát mới sắp xếp tài liệu, cất vào tủ sắt rồi bước ra khỏi phòng.
Rời khỏi thư phòng của NhanKiến Định, Giang Anh Tuấn sải bước nhanh hơn để trở về, thay vì tổn hai phút đi bộ như ban đầu, anh rút ngắn lại chưa đến một phút.
Trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Tinh Giang, Giang Anh Tuấn đi đến trước mặt ông, nhíu mày hỏi: “Trong thời gian này tăng thêm số lượng vệ sĩ, ông cho tuần tra kĩ lưỡng vào, một tổ hoạt động hai tiếng đồng hồ, một ngày hai mươi tư giờ không được gián đoạn tuần tra, bảo vệ tốt cho bà chủ và bọn nhỏ.”