Chương : 157
Diệp Trần không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chàng như có điều muốn nói nhưng một câu cũng chẳng thốt nên lời.
Nàng hiểu người đàn ông này, lời đã nói ra, chàng đều sẽ thực hiện.
Chàng cũng muốn bạc đầu giai lão nhưng chàng không nói ra được. Nghe chàng bảo sinh tử không rời, vậy mà nàng lại cảm thấy, cũng không sao.
Hai người họ nắm tay, đi thẳng ra ngoài thành. Diệp Trần nghĩ ngợi rồi bảo: “Đông Lăng, hay là, chàng đừng làm Thái Sơn phủ quân nữa.”
Đông Lăng cười: “Thiếu Hoa nói với nàng à?”
“Ừ.”
Diệp Trần cúi đầu, ừ một tiếng: “Nghe nói như vậy sẽ tốt hơn.”
“Thực ra,” Đông Lăng bình thản đáp, “cũng chẳng khác gì nhau. Ngoại trừ Đông Cực cung ta ở, trên đời này, có nơi nào không tiêm nhiễm nhân quả thế tục. Có ham muốn thì sẽ có ác, có ác… Có ở Minh phủ hay không cũng đâu có gì khác nhau?”
“Thế,” Diệp Trần bặm môi, “chàng cứ ở trong Đông Cực cung đi không được sao?”
“Cả đời không ra ngoài sao?”
Đông Lăng nhìn nàng, Diệp Trần bàng hoàng.
Cả đời không ra ngoài, thực ra, đấy cũng là một kiểu giam lỏng biến tướng.
Vì chúng sinh thiên hạ, Đông Lăng đem thân ra làm bình giam ma thần, giờ còn vì thế mà giam lỏng chàng…
Diệp Trần không thể nói ra lời như vậy. Đông Lăng mỉm cười.
Sự do dự ấy khiến chàng thấy thích thú, chàng ôn tồn bảo: “Thực ra, vậy cũng không sao. Chẳng qua là,” chàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, giọng dịu dàng, “ta không thể bỏ nàng.”
Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt nàng có mưa bụi rơi, đôi mắt trong veo như một đứa trẻ.
Đông Lăng nhìn người con gái ấy, chàng thấy, điều chàng dùng cả đời mình để bảo vệ, che chở, là thiên hạ có người con gái này, là chúng sinh giống như nàng ấy, cho dù chết, chàng cũng cam lòng làm.
Rất nhiều điều chàng không nói với nàng.
Tỷ như năm đó chàng từng rất thích nàng.
Và tỷ như, chàng không sợ tu hành một mình ở Đông Cực cung, chàng sợ là, một khi chàng đề xuất muốn thôi chức Thái Sơn phủ quân, Thiên Đế ắt sẽ phát hiện ra bất thường của phong ấn trong người chàng. Với cách hành sự cứng rắn của Thiên Đế, e là sẽ gây bất lợi cho Diệp Trần.
Chàng trân trọng tình cảm này.
Chàng biết như thế là không lý trí, đáng ra không nên để tình cảm riêng tư lên trên thiên hạ chúng sinh, nhưng chàng không khống chế được bản thân, chàng rất muốn giữ chặt tay nàng, rất muốn bầu bạn bên nàng. Trời mưa đi đưa ô cho nàng, trời lạnh phủ thêm cho nàng lớp áo.
Đây là hạnh phúc muôn nghìn năm qua chàng chưa từng có, Muôn nghìn năm qua, chàng vẫn luôn cầm kiếm che chở cho chúng sinh thiên hạ. Vậy nên, chàng mới nghĩ, liệu có thể để chàng phóng túng một lần được không?
Để chàng được sống như một người bình thường, ở bên người mình yêu, nắm tay ngắm cảnh núi sông, không hỏi tới chuyện chúng sinh.
Diệp Trần làm sao biết trong lòng chàng đang chất chứa nhiều điều nghĩ suy như vậy, nàng cứ thế bên chàng, tin tưởng chàng vô điều kiện.
Nàng vẫn luôn cho rằng, Đông Lăng nhất định có cách của riêng chàng. Thế nhưng, điều nàng không dám nghĩ là, có thể Đông Lăng cũng không có cách nào. Là một yêu vật biến thành thần tiên, nàng không mang nặng cảm giác trách nhiệm đến thế. Giữa chúng sinh thiên hạ và Đông Lăng, nàng không thể nhìn Đông Lăng vì vế bên kia mà mãi mãi bị giam ở Đông Cực cung, cô đơn tới chết.
Hai người không làm đại lễ thành hôn nhưng Đông Lăng đi đâu cũng đưa Diệp Trần theo, tiên giới tất nhiên tự hiểu, vị này chính là đế hậu trong truyền thuyết.
Hai người cùng nhau đi rất nhiều nơi. Trước mặt mọi người, Đông Lăng luôn giữ hình tượng kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng cũng có đôi lúc chàng không khống chế nổi, mắt nhuộm màu máu.
Trước nay chàng luôn không chịu để Diệp Trần nhìn thấy chàng như vậy. Mỗi lần trong lòng trở nên nóng nảy, chàng sẽ vội rời đi. Diệp Trần biết ý chàng không muốn để người khác nhìn thấy tình trạng thảm hại của mình nhưng Diệp Trần cũng sợ chàng gặp chuyện không may nên lần nào cũng phải lén đi theo sau quan sát từ xa.
Mới đầu, Đông Lăng chỉ mất tỉnh táo chốc lát, dần dần, thời gian không tỉnh táo ngày càng dài lên.
Sau khi Đông Lăng ý thức được bản thân không kiểm soát được trong lúc mất tỉnh táo, chàng bèn nhờ Thiếu Hoa dùng huyền thiết nghìn năm rèn cho mình một bộ xích tay xích chân.
Lúc chàng nhận ra mình nóng nảy bèn trốn vào sơn động không người ở đâu đó gần đấy rồi bày pháp trận, tự đeo xích tay xích chân vào cho mình.
Lần đầu tiên chứng kiến Đông Lăng như vậy, Diệp Trần run cả người. Lúc Đông Lăng hoàn toàn mất ý thức, mắt đỏ rực, liều mạng xông về phía nàng nhưng bị xích sắt cản lại. Diệp Trần chứng kiến cảnh tượng con người cao quý phi phàm ấy hung dữ như súc vật bị trói, mắt rưng rưng lệ, nàng cắn chặt răng, không nói một lời.
Nàng nghĩ, Đông Lăng nhất định không muốn mình nhìn thấy chàng như vậy. Vậy nên, Diệp Trần xoay người bỏ ra ngoài, đứng canh ngoài cửa sơn động.
Nàng nghe thấy bên trong có tiếng gầm gừ như dã thú, trái tim như bị mũi đao sắc rạch nát.
Chờ cho trong động không còn nghe thấy tiếng nữa, Diệp Trần mới dùng thần thức kiểm tra xem Đông Lăng đã tỉnh chưa rồi nhanh chóng bỏ đi, quay lại chỗ lúc đầu hai người tách ra.
Đông Lăng lần nào cũng chỉnh trang bản thân sạch sẽ, phong độ rồi mới xuất hiện trước mặt nàng. Nàng vờ như không biết chàng đi đâu, cười tủm tỉm hỏi: “Đông Lăng, có phải chàng giấu ta đi vụng trộm bên ngoài không?”
Đông Lăng vội giữ tay nàng, bày tỏ lòng son: “Phu nhân xinh đẹp nhường này, trong mắt Đông Lăng không còn ai khác.”
Lần nào Đông Lăng cũng làm rất tốt nhưng thời gian chàng không tỉnh táo ngày một dài. Diệp Trần không dám đưa chàng đi tới chỗ xa. Mỗi lần Đông Lăng cảm thấy mình không kiểm soát được tà khí, chàng liền nhốt mình lại. Diệp Trần đứng ngoài cửa, lắng tai nghe tiếng động bên trong, không nói tiếng nào.
Có lần Diệp Trần phát hiện có tiếng động lạ, sốt ruột đi vào trong mới thấy Đông Lăng đang tự dùng pháp thuật làm tổn thương mình. Diệp Trần xót xa lao tới, giữ tay Đông Lăng lại, quát: “Buông tay!”
Đông Lăng phớt lờ nàng, mắt đỏ rực, ấy nhưng, Diệp Trần vẫn nhìn ra trong đó chứa chất đau đớn, van nài.
Trong chớp mắt ấy, nàng cảm thấy trái tim mình đau nhói, nàng bỗng cảm thấy, thà rằng những đau đớn này là ở trên người mình.
Nàng đè tay chàng lại nhưng nàng sao cản nổi được Đông Lăng? Thế là nàng nhào luôn tới, ôm ghì lấy chàng.
Thuật pháp của chàng bị cơ thể nàng cản lại nhưng cũng trong nháy mắt ấy, Đông Lăng bỗng có phản ứng.
Đôi mắt chàng thoáng tỉnh táo, Diệp Trần nhận thấy thế, nàng ngẩng đầu nhìn nhưng rồi Đông Lăng nhanh chóng nóng nảy trở lại, chẳng qua là lần này chàng không tự làm mình bị thương nữa mà kiềm nén, rên rỉ như một con thú bị đau.
Nước mắt từ hốc mắt Diệp Trần trào ra, nàng ôm chàng, nâng mặt chàng lên, hôn môi chàng.
Nước mắt của hai người trộn lẫn vào nhau, động tác của chàng rất nóng vội, nàng biết chuyện này xét ở một mặt nào đó có thể giúp chàng sớm tỉnh táo lại, nàng không nói gì, bị động chịu đựng hết thảy.
Chàng đè nàng xuống, lần này có lẽ vì đã biết nàng đã nhìn thấy nên chàng chẳng kiêng nể gì, giống như một con thú hoang không biết tiết chế, hết lần này lại thêm lần khác.
Nàng cảm thấy đau nhưng vẫn cắn răng không nói. Móng tay chàng rất sắc, nó cào lên da thịt của nàng, máu tươi chảy ra, kích thích dục vọng sôi trào.
Chàng cắn đầu vai nàng, máu chảy vào trong miệng, khiến chàng thấy dịu đi trong khoảnh khắc.
Không biết ban ngày hay đêm tôi, bình minh hay hoàng hôn.
Tới lúc Đông Lăng tỉnh táo hẳn, Diệp Trần ở cạnh chàng đã ngất đi tự lúc nào.
Vết thương đầy khắp người nàng, người dưới cũng rất thê thảm. Đông Lăng lẳng lặng nhìn nàng, không nói một tiếng nào.
Chàng bỗng hiểu, cô nương này, hẳn là đã biết rồi.
Chàng những tưởng mình đã giấu diếm đủ kỹ càng, làm đủ tốt, thế nhưng, người đó lại thông minh nhường ấy, nàng đã sớm biết rồi. Chẳng qua nàng theo ý chàng, chàng không muốn nàng biết nên nàng cũng giả vờ không biết.
Đây là một dạng thông minh tột cùng, ân cần và dịu dàng.
Đông Lăng nhìn người nằm bên mình, trong thoáng chốc bỗng hoàn toàn tỉnh táo.
Chàng nghĩ, không nên như vậy.
Chàng không nên làm người này bị thương, không nên đã biết có thể làm nàng bị thương còn cứ muốn làm gì thì làm, không chút kiêng dè.
Chàng tháo xiềng tay xiềng chân, dùng pháp thuật chữa trị hết vết thương trên người Diệp Trần rồi ôm nàng về phòng.
Diệp Trần mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mình nằm trong lòng chàng, nàng vòng tay lên ôm lại chàng, nhẹ nhàng hỏi: “Chàng tỉnh rồi à?”
Đông Lăng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, khàn khàn bảo: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Diệp Trần tựa vào ngực chàng, lắng nghe tiếng tim chàng đập, “Ta thích.”
Tất cả của chàng, nàng đều thích.
Thế nhưng, lần này, chàng không tin nữa. Chàng biết Diệp Trần rất sợ đau, cho dù chỉ bị chiếc lá cứa rách một chút ở đầu ngón tay, nàng cũng có thể rên rỉ cả buổi.
Đông Lăng không nói gì, chàng đặt nàng xuống giường, bảo với nàng: “Ngủ đi một giấc, nhé?”
Nói xong, chàng đứng dậy, đang định ra ngoài, Diệp Trần giữ chàng lại, nắm tay hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”
“Ta…”
“Nói thật!”
Diệp Trần cao giọng. Mặt Đông Lăng dài ra, chàng im lặng một lúc rồi đáp: “Đông Cực cung.”
“Khi nào thì về?”
Đông Lăng không đáp, Diệp Trần liền hiểu ngay: “Không về có phải không? Chàng định cả đời ở trong Đông Cực cung phải không?”
“Thế cũng không sao.” Diệp Trần đứng thẳng dậy ôm chàng, “Dù sao chàng cũng sẽ học được cách kiểm soát bản thân, chàng sao có thể ở trong Đông Cực cung cả đời được.”
Đông Lăng cúi đầu, người sau lưng trao cho chàng hơi ấm.
Diệp Trần không nhịn được bật khóc.
Nàng nhẫn bao nhiêu lâu, bao nhiêu năm, nàng ngày ngày đêm đêm ở cạnh chàng mà chẳng nói được gì, vậy nhưng chưa bao giờ nàng thấy tủi thân như thế này.
“Chàng ở trong Đông Cực cung, có người bắt nạt ta thì sao?”
“Bọn họ không dám.” Giọng Đông Lăng khàn khàn, “Bọn Thiếu Hoa sẽ giúp đỡ nàng.”
“Ta nhớ chàng thì sao?”
“Vậy thì tới Đông Cực cung thăm ta.”
“Ta một mình cô đơn thì sao?”
“Ta sẽ dặn Thiếu Hoa ở bên nàng.”
“Ta xót chàng thì sao?”
Lời này cuối cùng cũng khiến Đông Lăng không trả lời được nữa. Diệp Trần siết chặt vòng tay, nước mắt thấm ướt y phục của chàng: “Hễ nghĩ rằng cả đời này chàng sẽ bị giam ở đó, đời của thần tiên dài biết bao, ngàn năm, vạn năm, chàng vĩnh viễn chỉ có thể quanh quẩn trong góc trời đó, trong lòng ta liền thấy đớn đau.”
“Hễ nghĩ rằng chàng chẳng làm gì sai, thậm chí chàng còn cứu cả chúng sinh thiên hạ nhưng lại phải chịu kết cục như thế, trong lòng ta đớn đau vô cùng.”
“Đông Lăng,” nàng ngửa đầu nhìn chàng, “chàng tìm cách khống chế hắn, tìm cách không làm tổn thương ta, được không?”
“Đừng mới bắt đầu đã vội đầu hàng, ta không chờ chàng cả đời được đâu.”
Suốt đời trông ngóng từ xa, nàng không làm nổi.
Trái tim Đông Lăng run rẩy, ý định rời đi tiêu biến.
Lòng can đảm cứ yếu dần rồi tan thành mây khói qua từng lời của Diệp Trần. Chàng chợt phát hiện, hóa ra chàng chẳng thể cự tuyệt được yêu cầu nào của nàng.
Chàng thở dài, không biết phải làm sao: “Vậy nàng phải nhớ, sau này lúc ta bị ma thần chiếm đoạt cơ thể, đừng tới gần ta.”
“Phải là chàng nhớ chứ.” Diệp Trần ngẩng đầu lên nhoẻn cười, “Hễ nhìn thấy ta thì phải nhớ tỉnh táo lại.”
Đông Lăng quay người lại nhìn nàng, nàng vừa mới khóc, nước mắt xen lẫn nụ cười, trông vừa thương vừa yêu. Chàng cọ cọ mặt nàng, không nhịn được bảo: “Xấu quá.”
“Thế thì tiếc thật.” Diệp Trần chậc chậc mấy tiếng, “Nương tử của chàng là vậy đấy.”
“Cũng được,” Đông Lăng ra vẻ trầm tư, “nàng xấu như thế, ta lại đẹp thế này, coi như là bổ sung cho nhau.”
Diệp Trần đẩy chàng một cái, Đông Lăng kéo lại nàng vào lòng.
Chàng lẳng lặng ôm nàng, có vô vàn điều muốn nói nhưng trong chớp mắt được ôm người ấy trong vòng tay, chàng cảm thấy, thực ra cũng không quan trọng.
Kể từ sau đó, mỗi lần Đông Lăng cảm thấy nóng nảy, chàng chẳng phải né tránh Diệp Trần nữa, bày trận pháp ngay trước mặt nàng, bảo Diệp Trần trói chàng lại.
Diệp Trần không đi, chàng nhìn Diệp Trần mà chẳng biết phải làm sao.
Cuối cùng, chàng đành phải giục: “Quay đầu đi.”
Diệp Trần gật đầu, chẳng bao lâu sau, chàng liền nghe thấy sau lưng có tiếng gầm gào.
Nàng không thấy sợ, cứ im lặng nhìn người nam tử như dã thú đó rồi thoát y phục, bước tới, ôm lấy chàng.
Tình dục trộn lẫn sát dục, nàng hoàn toàn không phản kháng, chỉ ôm chàng dịu dàng, gắng sức, tin tưởng giao phó.
Vài lần suýt thì chàng đã giết nàng nhưng chàng đều dừng tay.
Tới lúc Đông Lăng tỉnh táo lại, chàng không dám đụng vào nàng.
Diệp Trần từ từ tỉnh lại, thấy Đông Lăng ngồi trong góc, gục đầu, tóc che khuất mặt.
Nàng chống người đứng dậy, tới định kéo chàng nhưng chàng lại hốt hoảng lùi người.
“Sao thế?”
Diệp Trần không biết phải làm sao. Đông Lăng ngẩng đầu lên: “Nàng không nên tới.”
“Chàng đâu có giết ta.”
Diệp Trần bình thản đáp: “Chàng nhận ra ta.”
“Nàng đã thành ra thế này,” Đông Lăng cuộn chặt nắm đấm, “chẳng lẽ nàng còn định nói với ta là nàng thích thế hay sao? Ta không tin, không tin chữ nào hết!”
“Diệp Trần,” chàng bình tĩnh nói với nàng, “ta thế này, nàng nên rời xa ta.”
Diệp Trần im lặng, chăm chú nhìn người được người người kính ngưỡng trước mặt. Nàng gục đầu, đặt tay lên miệng vết thương trước ngực.
“Đông Lăng,” nàng điềm đạm gọi, “ta đau lắm.”
“Ta bôi thuốc cho nàng.” Đông Lăng vừa nghe vậy liền sốt ruột, vội tới gần. Thế nhưng, vừa lại gần Diệp Trần thì liền bị nàng giữ tay, tuy nàng chỉ cầm hờ nhưng chàng cũng không dám giãy. Diệp Trần nhìn chàng bằng ánh mắt xót xa: “Hễ nghĩ rằng Đông Lăng của ta biến thành thế này là ta lại thấy trong lòng cực kỳ đau đớn.”
“Đông Lăng của ta phải là người tin tưởng bản thân nhất thiên hạ này.”
Nàng vuốt tóc chàng, vẻ mặt dịu dàng mà kiên định: “Đông Lăng của ta luôn cảm thấy bản thân không gì là không làm được, không sợ hãi, không e dè, bễ nghễ trước chúng sinh, được người người ngưỡng vọng.”
“Những chuyện không thể, vào tay chàng ấy liền trở thành có thể, trong thế giới của chàng ấy, chàng ấy muốn gì là có đó, muốn gì là làm đó. Không phải như bây giờ, bị ma thần tra tấn, thấp thỏm lo âu.”
“Vì sao không chịu tin tưởng chính mình chứ?”
Nàng chăm chú nhìn chàng: “Ta vẫn luôn tin chàng, chàng nhất định sẽ không làm hại ta, nhất định có thể khống chế được ma thần. Tại sao chàng lại tự từ bỏ bản thân?”
Đông Lăng im lặng, chàng nhìn nàng, cảm nhận hơi ấm trong tay.
Một lúc sau, cuối cùng chàng đáp: “Bởi vì, ta cũng đau lòng.”
“Thấy nàng bị thương, ta không thể tin nổi là do ta.”
“Nhưng ta không lừa chàng đâu,” Diệp Trần ôm chàng, “ở bên cạnh chàng, ta rất vui vẻ. Bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần là ta và chàng cùng nhau đối mặt, ta đều cảm thấy không có gì phải sợ hãi cả. Nếu thiếu vắng chàng, con đường này, ta chẳng đi nổi nữa.”
Đông Lăng không cách nào đáp lời nàng.
Chàng bỗng cảm thấy, đẩy người này ra, thật là tàn nhẫn.
Dũng khí bỗng trào dâng cho chàng can đảm, chàng bỗng cảm thấy, mình có thể làm được.
Chàng có thể khống chế ma thần, thậm chí sẽ có một ngày, chàng có thể đánh bại hẳn nó, nắm nó trong tay, thậm chí là tiêu diệt nó.
Chàng hít sâu một hơi, đưa tay vẽ một phù chú, rồi kéo tay Diệp Trần lại, khảm phù chú lên tay nàng.
Diệp Trần không biết nó là gì. Đông Lăng bèn giải thích: “Nếu có ngày, ta làm chuyện không nên làm, nàng hãy dùng thứ này…”
Chàng nhìn thằng vào nàng, nghiêm túc nói: “Giết ta.”
Diệp Trần ngẩn người, Đông Lăng dạy khẩu quyết cho nàng, thong thả giải thích: “Đây là chú khắc trong tim ta, giờ ta đã luyện hóa mình và ma thần thành một thể, nếu ta chết, ma thần ắt cũng sẽ diệt theo. Nếu ngày sau, ta thực sự không khống chế được mình…”
Đông Lăng mỉm cười: “Ta giao mạng lại cho nàng.”
“Không có ngày ấy đâu.”
Diệp Trần cúi đầu nói: “Sẽ không đâu.”
Đông Lăng im lặng, ôm nàng vào lòng, không nhiều lời thêm nữa.
Quãng thời gian sau đó, chàng không để Diệp Trần xa mình. Lần mất tỉnh táo tiếp theo, Diệp Trần vẫn ở bên chàng như những lần trước.
Chàng ra sức cố thức tỉnh mình, cố gắng kiểm soát cơ thể. Dưới sự nỗ lực, chàng từng có lại được tỉnh táo trong khoảnh khắc, rồi lại nhanh chóng bị thất thế.
Có điều, số lần như vậy ngày càng nhiều hơn. Diệp Trần và chàng bắt đầu cảm thấy, có lẽ sẽ có một ngày, họ thực sự có thể kiểm soát được ma thần.
Có lần, trong lúc mơ màng, chàng nghe được tiếng của Diệp Trần.
Diệp Trần gọi tên chàng bằng giọng nức nở, nghe rất đau lòng.
Trong lòng chàng rất sợ, chàng liều mạng xâm nhập vào trong thức hải của bản thân, sau đó “nhìn thấy” mình đang làm gì.
Diệp Trần quỳ gối dưới người chàng, bị chàng túm tóc.
Vì quá lâu, nàng bị đau, nhưng chàng vẫn không thả ra.
Thả ra… Thả nàng ra…
Đông Lăng liều mạng cướp lại quyền kiểm soát, chàng nhìn dáng vẻ đau đớn của nàng, trong lòng vừa khổ tâm vừa sốt ruốt.
Giữa lúc mịt mù, Diệp Trần bỗng cảm thấy có gì đó rơi lên lưng mình, nàng ngoái lại nhìn, là chàng, chàng khóc.
Dường như chàng tỉnh, dường như lại không.
Động tác của chàng hơi do dự một chút, đôi mắt chàng ánh lên sự đớn đau và tuyệt vọng.
Ánh mắt ấy đâm vào trái tim Diệp Trần, nàng chống người, muốn quay lại hôn chàng.
Chàng cúi xuống, môi hai người quấn quýt lấy nhau. Diệp Trần dịu dàng nhìn chàng, kề vào tai chàng nói khẽ: “Đừng buồn, ta không đau.”
Ta không đau.
Sao không đau cho được.
Đông Lăng nghĩ, nhất định là nàng đau lắm nhưng nàng vẫn cố an ủi chàng, quan tâm chàng.
Lời ấy kích thích chàng phát điên, chàng liều lĩnh lao vào thức hải của bản thân, ôm thái độ gần như liều mạng.
*thức hải 识海 nghĩa đen là biển hiểu biết, chỉ toàn bộ những hiểu biết mênh mông như biển cả trong mỗi người, trong truyện tiên hiệp thì nó đại diện cho ý thức và toàn bộ thông tin mà não bộ có.
Ma thần có vẻ như bị chàng làm kinh hãi, trong nháy mắt, Đông Lăng bỗng tỉnh táo lại.
Động tác của chàng khựng lại, chàng nhìn người bên dưới, Diệp Trần phát hiện ra chàng đã trở lại bèn nín khóc, cười hỏi: “Chàng tỉnh rồi à?”
Đông Lăng nhìn Diệp Trần, động tác của chàng nhẹ dịu, khoan thai, chàng khom lưng, ôm lấy nàng.
Khoảnh khắc ấy, chàng bỗng cảm nhận được, chàng thực sự vô cùng yêu người con gái này.
“Tiếp tục nhé?”
Chàng hỏi. Diệp Trần cười tươi rói: “Được thôi.”
Sau lần này, thời gian giữ được tỉnh táo của Đông Lăng tăng hẳn lên.
Nhiều khi, Đông Lăng thậm chí còn nghĩ, phải chăng là mình bị ảo giác, thực ra trong người chàng không có ma thân trú ngụ như chàng nghĩ. Diệp Trần cũng phát hiện ra sự thay đổi của Đông Lăng, thấy chàng ổn định hơn, nàng cười hỏi: “Có muốn tới nhân gian thăm thú không?”
Đông Lăng nhận lời. Đã lâu rồi họ không ra ngoài chơi.
Hai người hóa thành một đôi phu thê phàm nhân, xuất hiện trên một con đường của trấn nhỏ.
Lúc hai người tới, mọi người đang đi theo một nữ tử.
Nữ tử kia bị nhốt trong cũi, mọi người ném đủ thứ vào người nàng ta. Dung nhan mỹ miều của nàng ta xuất hiện trong trấn nhỏ, khiến người mê mẩn mất hồn.
Thế nhưng, lúc này đây, xiêm y của nàng ta đã bị người xé rách, không khó để biết nàng ta đã gặp phải chuyện gì. Mọi người nhục mạ nàng ta, ném các thứ vào người nàng ấy, nàng ấy thì vẫn mải ngẩn ngơ, đôi mắt thất thần.
Diệp Trần và Đông Lăng đi theo chiếc xe ngựa ấy, qua lời của dân chúng mà biết được, nữ tử ấy là tiếu thiếp của một hương thân chốn này, nàng ta tư thông với kẻ dưới, có mang, bị phát giác vẫn cứng đầu không chịu khai tên gian phu ra, bảo vệ hắn, để mình bị lôi đi nhốt vào lồng heo.
*hương thân 乡绅 “hương” là quê, làng, “thân” là cái đai áo to của các quan lại, trí thức phong kiến ngày xưa. Hương thân là để gọi các vị có chức sắc trong làng.
Diệp Trần cau mày, muốn xen vào chuyện này nhưng sống chết có số, mệnh số mỗi người có trời định sẵn, đây là nguyên tắc làm việc nhất quan của thần tiên.
Đông Lăng nhìn ra sự phẫn nộ của Diệp Trần, chàng ôn tồn bảo: “Nếu nàng muốn xen vào cũng không sao. Sống chết của nàng ta do Minh phủ định, ta về sửa lại sổ sinh tử là được.”
Đông Lăng nói nghe dễ vậy nhưng Diệp Trần hiểu, nhân nào quả ấy, Đông Lăng sửa sổ sinh tử, trái với ý trời, ắt sẽ phải chịu phạt.
Chẳng qua Đông Lăng có pháp lực thâm hậu, phạt một chút ấy cũng chẳng đáng gì.
Thế nhưng, Diệp Trần không muốn Đông Lăng phải chịu phạt vì chuyện không đáng có. Nàng thở dài, lắc lắc đầu: “Mệnh số cả rồi, không xen vào được. Có kiếp trước thế này, kiếp sau nàng ta sẽ được sống tốt thôi.”
Đông Lăng gật đầu. Hai người đi theo xe ngựa ra tới bờ sông. Từ xa Diệp Trần đã ngửi thấy mùi, Đông Lăng thấy mũi nàng hấp háy bèn cười: “Muốn ăn à?”
“Ừ.”
Diệp Trần gật đầu, Đông Lăng bèn đáp: “Để ta đi mua.”
Nói xong, Đông Lăng liền lách qua đám người đi mất. Diệp Trần đứng một mình tại chỗ nhìn nữ tử kia bị lôi ra khỏi cũi.
Nàng ta bị cột vào đá tảng, đúng vào lúc ấy, một nam tử lao ra khỏi đám đông, quát lên: “Thả nàng ấy ra! Thả ra!”
Nữ tử kia tỏ ra sợ hãi, rõ ràng không đồng ý chàng ta hành động như thế.
Đám người xung quanh đã sớm biết, một cụ già tuổi gần sáu mươi chỉ quải trượng vào người đó mà mắng: “Vậy mà lại là mày! Mày là tình nhân của ả phỏng!”
Nói xong, ông cụ vung tay, chỉ vào chàng ta: “Đánh! Đánh mạnh vào cho ta!”
“Thả nàng ra! Để ta, muốn dìm thì dìm ta đây này!”
Chàng trai kia mặc kệ tất cả, cứ thế lao về phía nữ tử.
Nữ tử bị trói hết tay chân, tay chân bị cột vào một tảng đá lớn, miệng bị nhét vải, mắt nhìn trừng trừng về phía người nam tử.
Nam tử kia bị người ta đè xuống đất, đánh túi bụi.
Còn nữ tử kia thì bị đẩy ra tới mép sông.
Nàng ta liều mạng giãy dụa, lão già ra lệnh đánh nam tử kia tức giận, tát hai tát rồi đẩy thẳng nàng xuống sông.
Nam tử kia thấy nàng bị đẩy xuống sông, nổi điên lên cũng lao về phía đó, nhảy theo xuống.
Sau đó không thấy chàng ta nổi lên nữa.
Diệp Trần lẳng lặng nhìn hết thảy, cảm thấy bi thương, cảm xúc trong lòng nghẹn lại, cuối cùng không chịu nổi, bèn nhảy luôn xuống sông tìm hồn phách hai kẻ đó.
Sông này từng dìm chết vô số nữ tử bị oan, có thể nói là oan hồn khắp chốn.
Diệp Trần vừa nhảy xuống sông liền biết là chẳng lành, nơi này không ngờ lại là chỗ tụ âm! Nàng vội vàng nghĩ kế thoát ra nhưng những oan hồn kia cứ quấn tới. Diệp Trần biết họ đều là những kẻ đáng thương, không nỡ đánh tan hồn phách của họ, đành phải niệm chú chuyển sinh để độ hóa.
Trong lúc nàng đang độ hóa oan hồn, Đông Lăng đi mua điểm tâm về, không thấy Diệp Trần đâu.
Chàng hỏi người đứng gần đó: “Cụ có thấy cô nương áo xanh vừa mới đứng đây đâu rồi không?”
Đối phương còn chưa trả lời thì trong đầu Đông Lăng đã ùa tới vô vàn câu đáp.
“Nàng bị trói vào đá chìm xuống sông rồi.”
“Trong lúc ta đi khỏi, nàng bị cột vào cây, chết chỉ còn trơ xương.”
“Cuộc đời này không phải ta chọn, phụ mẫu thế nào không phải ta chọn, trượng phu cũng không phải ta chọn, ta muốn chọn một lần cũng phải đền mạng hay sao?!”
“Ta rất hận.”
“Ta rất hận.”
Vô vàn những câu đáp tràn vào đầu Đông Lăng. Oán hận, đau đớn của oan hồn dưới sông ào ào chảy vào trong óc chàng.
Đông Lăng cảm thấy những nữ tử này dường như đều là Diệp Trần, những gì họ trải qua, dường như chính là những gì Diệp Trần trải qua.
Chàng không cho phép ai đối xử như vậy với nàng…
Trong lúc hoảng hốt, dường như chàng nhìn thấy ký ức của Mạc Vô Tà.
Vào cái đêm ấy, hắn ta tuyệt vọng, đớn đau.
Những bi hoan chàng từng chứng kiến hiện lên trong đầu chàng, tựa như chính chàng là họ.
Đông Lăng không chống đỡ nổi, đau đớn thét lên.
Ngay lúc ấy, Tử Quy hiện ra, cứa ngang yết hầu kẻ đứng bên.
Sau khi gặp máu, mùi máu kích thích Đông Lăng tới đỉnh điểm. Đông Lăng không giữ được lý trí, linh lực bành trướng từ người chàng, lao về phía dân chúng xung quanh.
Tiếng rên xiết của họ như sự cứu rỗi với chàng.
Đầu chàng trống rỗng, chỉ còn máu tươi và giết chóc.
Tử Quy lao vun vút xuyên qua đám người, Đông Lăng đi về trước.
Nơi chàng đi qua, máu tanh nhuộm đỏ.
Thế nhưng, chàng không hề nhận ra, tà khí vờn quanh cơ thể, như bước ra từ địa ngục.
Mây sét nhanh chóng tụ tập trên đỉnh đầu của chàng. Chàng giẫm lên máu tanh vẫn thấy không đủ, không hề đủ.
Diệp Trần đang siêu độ vong hồn dưới sông bỗng thấy mặt sông nổi sóng. Nàng đẩy nhanh tốc độ đồng thời nổi lên trên, vừa siêu độ vừa tìm cách thoát khỏi sự bám riết của oan hồn, cuối cùng cũng lên được tới bờ.
Thế nhưng, vừa lên tới bờ, nàng liền giật mình.
Xác nằm ngang dọc, máu chảy thành sông, đúng là thế này.
Vong linh bay phiêu dật xung quanh, nàng biết tuyệt đối không thể để những vong linh này đi qua cầu Nại Hà. Diệp Trần sốt sắng gọi Thiếu Hoa: “Thiếu Hoa đế quân mau tới Minh phủ đi, phàm không phải người đáng chết như trong sổ sinh tử thì mau đưa họ về!”
Vừa nghe vậy, Thiếu Hoa liền hiểu ngay, ắt là Đông Lăng đã có chuyện, y lo lắng hỏi: “Đông Lăng đâu?”
“Ta sẽ đuổi theo!”
Diệp Trần đáp xong câu đó liền đi đuổi theo Đông Lăng.
Đông Lăng đi rất nhanh, Diệp Trần không tìm được chàng, chàng lẩn vào thành, giấu diếm hơi thở.
Chàng mang theo Tử Quy như đang chơi một trò chơi giết chóc, chàng không dùng linh lực, hành động như một người phàm, cứ gặp người là giết. Kiếm đã vung lên, không một ai thoát được.
Ban đầu mọi người còn chạy, sau đó phát hiện không sao thoát nổi thì liền quay đầu, lao về phía Đông Lăng.
Diệp Trần đi hết ba thành, cuối cùng mới tìm được Đông Lăng.
Lúc ấy là nửa đêm, Diệp Trần vừa mới vào thành liền thấy yên tĩnh khác thường.
Mùi máu tanh bao trùm thành nhỏ. Diệp Trần hít một hơi khí lạnh, dùng thần thức tìm kiếm, phát hiện ra đúng là Đông Lăng ở trong này.
Nàng vội chạy tới đó, nhìn thấy người ấy đứng giữa núi thây biển máu.
Chàng cầm kiếm, đưa lưng về phía nàng, dường như đang hoang mang.
Diệp Trần thận trọng tới gần chàng, thấp thỏm gọi: “Đông Lăng?”
Đối phương từ từ quay đầu lại.
Chàng cầm kiếm, người toàn là máu, vầng trăng tròn khổng lồ ngay sau lưng chàng, soi sáng y phục nhuộm đỏ máu của chàng.
Ánh mắt chàng phẳng lặng, vô bi vô hỉ, giống như lần đầu tiên Diệp Trần và chàng gặp nhau. Người đó khi ấy, mặc áo trắng, đeo ngọc quan, đứng sau Tử Quy, đạp lên mạn châu sa hoa mà tới.
Diệp Trần cảm thấy cực kỳ sợ, nàng không dám tới gần, lại gọi tên chàng thêm lần nữa: “Đông Lăng?”
“Hôm nay là Trung thu.”
Chàng bỗng lên tiếng, giọng nói quen thuộc khiến Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm. Nàng trấn an chàng: “Chàng đừng lo, ta đã bảo Thiếu Hoa đi xử lý rồi, những người chàng đã giết này, bọn ta đều sẽ trả về, chàng đừng lo.”
“Ta vốn định đưa nàng ra ngoài chơi, ta nghĩ nàng tính ham vui, đi theo ta, đành phải chịu, ngày ngày buồn khổ.”
Lời này khiến Diệp Trần sững sờ, nàng thấy người trước mặt thu kiếm về, nặn ra một nụ cười như mếu.
“Ta muốn cho nàng những gì tốt nhất, ta tưởng là ta có thể cho được.”
“Thì ra ta đã quá tự tin, quá ngông cuồng, tưởng rằng trên đời này không có chuyện gì là ta không làm được.”
“Vốn là thế mà!”
Diệp Trần cao giọng, nhưng Đông Lăng vẫn đứng im nhìn máu tươi dưới mặt đất, chàng bảo: “Năm ngàn ba trăm sáu mươi tư người.”
Diệp Trần biết chàng đang nói điều gì.
Từng người bị chàng giết, chàng đều nhớ hết, đều đếm hết.
Chàng giết người trong lúc ý thức còn tỉnh táo, chàng trơ mắt nhìn mình ra tay mà bất lực không làm gì được.
“Ta đã tưởng là ta có thể làm được, thế nhưng, A Trần à, không phải chuyện nào cũng sẽ đúng như những gì mình tưởng.”
“Ta đã thử rồi.”
Chàng cười buồn bã: “Ta không làm được, ta không kiểm soát được bản thân.”
“Ta cho rằng tất cả là do ta mong muốn, thế nhưng, đến tận khi đã giết nhiều người thế này rồi, ta mới đột ngột nhận ra… Diệp Trần, có lẽ ta chọn ở cạnh nàng, cũng chỉ là vì, bị tà khí ảnh hưởng, đi lệch đạo tâm của ta.”
Nghe vậy, Diệp Trần kích động quát lên: “Chàng nói bậy!”
Thế nhưng, Đông Lăng lại vô cùng rõ ràng.
Đây mới là đáp án đúng nhất.
Năm đó, vì phong ấn ma thần, chàng đã uống thuốc quên Diệp Trần, chàng không còn là người chịu ràng buộc bởi nhi nữ tình trường.
Vậy nhưng, lúc này đây, chàng do dự, chàng đặt Diệp Trần nặng hơn cả thiên hạ.
“Diệp Trần,” chàng nặng nề nói, “ta đã không phải là chính ta nữa rồi.”
Đông Lăng vì nhi nữ tình trường từ bỏ thiên hạ không phải là Đông Lăng.
Diệp Trần nghe thấy niềm cay đắng trong câu nói của chàng, người nàng run run, nghiến răng, cuộn chặt nắm đấm, không nói một lời.
Sao nàng có thể chấp nhận được, sao nàng có thể hiểu cho đây.
Toàn bộ tình cảm của Đông Lăng, toàn bộ những lựa chọn của chàng, đều là do tà niệm khuếch đại lên.
Tình cảm chàng dành cho nàng, những thứ tốt đẹp ấy, hóa ra là tà niệm?
Nàng không nói nên lời, nàng không cách nào phủ nhận được. Đông Lăng nói chàng không phải là chính mình, thế mà nàng… lại cũng tán đồng.
Đông Lăng trong ký ức của nàng, là Đông Lăng lên trời, xuống đất, không gì không làm được, là Đông Lăng một mình xông pha tiền phương trên chiến trường thượng cổ, ung dung đối đầu với thiên quân vạn mã cũng không hề nao núng, chứ không phải là người vướng bận nhi nữ tình trường này.
Nàng nghiến răng, cầm kiếm, kìm hãm tất thảy cảm xúc, chầm chậm hỏi: “Chàng muốn thế nào?”
“Diệp Trần,” ánh mắt chàng rất mực dịu dàng, “ta nên trở về Đông Cực cung.”
Trở về Đông Cực cung, bị nhốt ngàn năm vạn năm, đến chết không rời khỏi.
Không ai thấy, không ai để ý, mình chàng một mình, giữa nơi lạnh lẽo ấy, lĩnh ngộ kinh kệ, đạo lý.
Chàng sẽ không cảm nhận được ác độc và tàn nhẫn của thế gian này nữa, trong thế giới của chàng, chỉ còn chính chàng và băng tuyết.
“Được.”
Diệp Trần gật đầu, lúc này đây, nàng không ngăn cản chàng nữa, nhưng nàng vẫn nhìn chàng bằng ánh mắt kiên định: “Ta chờ chàng.”
“Có lẽ ta… sẽ không ra được.”
“Đông Lăng,” giọng Diệp Trần trở nên dịu dàng, “chàng là Đông Lăng mà.”
Đông Lăng im lặng, chàng nhìn Diệp Trần chăm chú.
Chàng không biết, rốt cuộc đây là cảm xúc nguyên bản hay là cảm xúc bị ma thần khuếch đại.
Chàng chỉ biết duy nhất một chuyện, cô nương đang vừa nhòe nhoẹt nước mắt vừa cứng cỏi mỉm cười đây, là cô nương xinh đẹp nhất muôn nghìn năm qua chàng từng gặp.
Có người này thì trên đời này, quả thực không có gì là không thể.
Chàng cúi đầu cười khẽ: “Được.”
Chàng dịu dàng nói: “Nếu ta thực có thể độ hóa ma thần, đến lúc đó, nếu ta yêu nàng, thì sẽ học yêu nàng nhiều hơn. Nếu ta không yêu nàng thì sẽ học để yêu nàng.”
“Diệp Trần,” chàng tới gần nàng hơn, đưa tay vuốt tóc nàng, “chờ ta về.”
Nàng hiểu người đàn ông này, lời đã nói ra, chàng đều sẽ thực hiện.
Chàng cũng muốn bạc đầu giai lão nhưng chàng không nói ra được. Nghe chàng bảo sinh tử không rời, vậy mà nàng lại cảm thấy, cũng không sao.
Hai người họ nắm tay, đi thẳng ra ngoài thành. Diệp Trần nghĩ ngợi rồi bảo: “Đông Lăng, hay là, chàng đừng làm Thái Sơn phủ quân nữa.”
Đông Lăng cười: “Thiếu Hoa nói với nàng à?”
“Ừ.”
Diệp Trần cúi đầu, ừ một tiếng: “Nghe nói như vậy sẽ tốt hơn.”
“Thực ra,” Đông Lăng bình thản đáp, “cũng chẳng khác gì nhau. Ngoại trừ Đông Cực cung ta ở, trên đời này, có nơi nào không tiêm nhiễm nhân quả thế tục. Có ham muốn thì sẽ có ác, có ác… Có ở Minh phủ hay không cũng đâu có gì khác nhau?”
“Thế,” Diệp Trần bặm môi, “chàng cứ ở trong Đông Cực cung đi không được sao?”
“Cả đời không ra ngoài sao?”
Đông Lăng nhìn nàng, Diệp Trần bàng hoàng.
Cả đời không ra ngoài, thực ra, đấy cũng là một kiểu giam lỏng biến tướng.
Vì chúng sinh thiên hạ, Đông Lăng đem thân ra làm bình giam ma thần, giờ còn vì thế mà giam lỏng chàng…
Diệp Trần không thể nói ra lời như vậy. Đông Lăng mỉm cười.
Sự do dự ấy khiến chàng thấy thích thú, chàng ôn tồn bảo: “Thực ra, vậy cũng không sao. Chẳng qua là,” chàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, giọng dịu dàng, “ta không thể bỏ nàng.”
Diệp Trần ngơ ngác ngẩng đầu, trong mắt nàng có mưa bụi rơi, đôi mắt trong veo như một đứa trẻ.
Đông Lăng nhìn người con gái ấy, chàng thấy, điều chàng dùng cả đời mình để bảo vệ, che chở, là thiên hạ có người con gái này, là chúng sinh giống như nàng ấy, cho dù chết, chàng cũng cam lòng làm.
Rất nhiều điều chàng không nói với nàng.
Tỷ như năm đó chàng từng rất thích nàng.
Và tỷ như, chàng không sợ tu hành một mình ở Đông Cực cung, chàng sợ là, một khi chàng đề xuất muốn thôi chức Thái Sơn phủ quân, Thiên Đế ắt sẽ phát hiện ra bất thường của phong ấn trong người chàng. Với cách hành sự cứng rắn của Thiên Đế, e là sẽ gây bất lợi cho Diệp Trần.
Chàng trân trọng tình cảm này.
Chàng biết như thế là không lý trí, đáng ra không nên để tình cảm riêng tư lên trên thiên hạ chúng sinh, nhưng chàng không khống chế được bản thân, chàng rất muốn giữ chặt tay nàng, rất muốn bầu bạn bên nàng. Trời mưa đi đưa ô cho nàng, trời lạnh phủ thêm cho nàng lớp áo.
Đây là hạnh phúc muôn nghìn năm qua chàng chưa từng có, Muôn nghìn năm qua, chàng vẫn luôn cầm kiếm che chở cho chúng sinh thiên hạ. Vậy nên, chàng mới nghĩ, liệu có thể để chàng phóng túng một lần được không?
Để chàng được sống như một người bình thường, ở bên người mình yêu, nắm tay ngắm cảnh núi sông, không hỏi tới chuyện chúng sinh.
Diệp Trần làm sao biết trong lòng chàng đang chất chứa nhiều điều nghĩ suy như vậy, nàng cứ thế bên chàng, tin tưởng chàng vô điều kiện.
Nàng vẫn luôn cho rằng, Đông Lăng nhất định có cách của riêng chàng. Thế nhưng, điều nàng không dám nghĩ là, có thể Đông Lăng cũng không có cách nào. Là một yêu vật biến thành thần tiên, nàng không mang nặng cảm giác trách nhiệm đến thế. Giữa chúng sinh thiên hạ và Đông Lăng, nàng không thể nhìn Đông Lăng vì vế bên kia mà mãi mãi bị giam ở Đông Cực cung, cô đơn tới chết.
Hai người không làm đại lễ thành hôn nhưng Đông Lăng đi đâu cũng đưa Diệp Trần theo, tiên giới tất nhiên tự hiểu, vị này chính là đế hậu trong truyền thuyết.
Hai người cùng nhau đi rất nhiều nơi. Trước mặt mọi người, Đông Lăng luôn giữ hình tượng kiêu ngạo, lạnh lùng, nhưng cũng có đôi lúc chàng không khống chế nổi, mắt nhuộm màu máu.
Trước nay chàng luôn không chịu để Diệp Trần nhìn thấy chàng như vậy. Mỗi lần trong lòng trở nên nóng nảy, chàng sẽ vội rời đi. Diệp Trần biết ý chàng không muốn để người khác nhìn thấy tình trạng thảm hại của mình nhưng Diệp Trần cũng sợ chàng gặp chuyện không may nên lần nào cũng phải lén đi theo sau quan sát từ xa.
Mới đầu, Đông Lăng chỉ mất tỉnh táo chốc lát, dần dần, thời gian không tỉnh táo ngày càng dài lên.
Sau khi Đông Lăng ý thức được bản thân không kiểm soát được trong lúc mất tỉnh táo, chàng bèn nhờ Thiếu Hoa dùng huyền thiết nghìn năm rèn cho mình một bộ xích tay xích chân.
Lúc chàng nhận ra mình nóng nảy bèn trốn vào sơn động không người ở đâu đó gần đấy rồi bày pháp trận, tự đeo xích tay xích chân vào cho mình.
Lần đầu tiên chứng kiến Đông Lăng như vậy, Diệp Trần run cả người. Lúc Đông Lăng hoàn toàn mất ý thức, mắt đỏ rực, liều mạng xông về phía nàng nhưng bị xích sắt cản lại. Diệp Trần chứng kiến cảnh tượng con người cao quý phi phàm ấy hung dữ như súc vật bị trói, mắt rưng rưng lệ, nàng cắn chặt răng, không nói một lời.
Nàng nghĩ, Đông Lăng nhất định không muốn mình nhìn thấy chàng như vậy. Vậy nên, Diệp Trần xoay người bỏ ra ngoài, đứng canh ngoài cửa sơn động.
Nàng nghe thấy bên trong có tiếng gầm gừ như dã thú, trái tim như bị mũi đao sắc rạch nát.
Chờ cho trong động không còn nghe thấy tiếng nữa, Diệp Trần mới dùng thần thức kiểm tra xem Đông Lăng đã tỉnh chưa rồi nhanh chóng bỏ đi, quay lại chỗ lúc đầu hai người tách ra.
Đông Lăng lần nào cũng chỉnh trang bản thân sạch sẽ, phong độ rồi mới xuất hiện trước mặt nàng. Nàng vờ như không biết chàng đi đâu, cười tủm tỉm hỏi: “Đông Lăng, có phải chàng giấu ta đi vụng trộm bên ngoài không?”
Đông Lăng vội giữ tay nàng, bày tỏ lòng son: “Phu nhân xinh đẹp nhường này, trong mắt Đông Lăng không còn ai khác.”
Lần nào Đông Lăng cũng làm rất tốt nhưng thời gian chàng không tỉnh táo ngày một dài. Diệp Trần không dám đưa chàng đi tới chỗ xa. Mỗi lần Đông Lăng cảm thấy mình không kiểm soát được tà khí, chàng liền nhốt mình lại. Diệp Trần đứng ngoài cửa, lắng tai nghe tiếng động bên trong, không nói tiếng nào.
Có lần Diệp Trần phát hiện có tiếng động lạ, sốt ruột đi vào trong mới thấy Đông Lăng đang tự dùng pháp thuật làm tổn thương mình. Diệp Trần xót xa lao tới, giữ tay Đông Lăng lại, quát: “Buông tay!”
Đông Lăng phớt lờ nàng, mắt đỏ rực, ấy nhưng, Diệp Trần vẫn nhìn ra trong đó chứa chất đau đớn, van nài.
Trong chớp mắt ấy, nàng cảm thấy trái tim mình đau nhói, nàng bỗng cảm thấy, thà rằng những đau đớn này là ở trên người mình.
Nàng đè tay chàng lại nhưng nàng sao cản nổi được Đông Lăng? Thế là nàng nhào luôn tới, ôm ghì lấy chàng.
Thuật pháp của chàng bị cơ thể nàng cản lại nhưng cũng trong nháy mắt ấy, Đông Lăng bỗng có phản ứng.
Đôi mắt chàng thoáng tỉnh táo, Diệp Trần nhận thấy thế, nàng ngẩng đầu nhìn nhưng rồi Đông Lăng nhanh chóng nóng nảy trở lại, chẳng qua là lần này chàng không tự làm mình bị thương nữa mà kiềm nén, rên rỉ như một con thú bị đau.
Nước mắt từ hốc mắt Diệp Trần trào ra, nàng ôm chàng, nâng mặt chàng lên, hôn môi chàng.
Nước mắt của hai người trộn lẫn vào nhau, động tác của chàng rất nóng vội, nàng biết chuyện này xét ở một mặt nào đó có thể giúp chàng sớm tỉnh táo lại, nàng không nói gì, bị động chịu đựng hết thảy.
Chàng đè nàng xuống, lần này có lẽ vì đã biết nàng đã nhìn thấy nên chàng chẳng kiêng nể gì, giống như một con thú hoang không biết tiết chế, hết lần này lại thêm lần khác.
Nàng cảm thấy đau nhưng vẫn cắn răng không nói. Móng tay chàng rất sắc, nó cào lên da thịt của nàng, máu tươi chảy ra, kích thích dục vọng sôi trào.
Chàng cắn đầu vai nàng, máu chảy vào trong miệng, khiến chàng thấy dịu đi trong khoảnh khắc.
Không biết ban ngày hay đêm tôi, bình minh hay hoàng hôn.
Tới lúc Đông Lăng tỉnh táo hẳn, Diệp Trần ở cạnh chàng đã ngất đi tự lúc nào.
Vết thương đầy khắp người nàng, người dưới cũng rất thê thảm. Đông Lăng lẳng lặng nhìn nàng, không nói một tiếng nào.
Chàng bỗng hiểu, cô nương này, hẳn là đã biết rồi.
Chàng những tưởng mình đã giấu diếm đủ kỹ càng, làm đủ tốt, thế nhưng, người đó lại thông minh nhường ấy, nàng đã sớm biết rồi. Chẳng qua nàng theo ý chàng, chàng không muốn nàng biết nên nàng cũng giả vờ không biết.
Đây là một dạng thông minh tột cùng, ân cần và dịu dàng.
Đông Lăng nhìn người nằm bên mình, trong thoáng chốc bỗng hoàn toàn tỉnh táo.
Chàng nghĩ, không nên như vậy.
Chàng không nên làm người này bị thương, không nên đã biết có thể làm nàng bị thương còn cứ muốn làm gì thì làm, không chút kiêng dè.
Chàng tháo xiềng tay xiềng chân, dùng pháp thuật chữa trị hết vết thương trên người Diệp Trần rồi ôm nàng về phòng.
Diệp Trần mơ mơ màng màng mở mắt, thấy mình nằm trong lòng chàng, nàng vòng tay lên ôm lại chàng, nhẹ nhàng hỏi: “Chàng tỉnh rồi à?”
Đông Lăng nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, khàn khàn bảo: “Xin lỗi.”
“Không sao.” Diệp Trần tựa vào ngực chàng, lắng nghe tiếng tim chàng đập, “Ta thích.”
Tất cả của chàng, nàng đều thích.
Thế nhưng, lần này, chàng không tin nữa. Chàng biết Diệp Trần rất sợ đau, cho dù chỉ bị chiếc lá cứa rách một chút ở đầu ngón tay, nàng cũng có thể rên rỉ cả buổi.
Đông Lăng không nói gì, chàng đặt nàng xuống giường, bảo với nàng: “Ngủ đi một giấc, nhé?”
Nói xong, chàng đứng dậy, đang định ra ngoài, Diệp Trần giữ chàng lại, nắm tay hỏi: “Chàng muốn đi đâu?”
“Ta…”
“Nói thật!”
Diệp Trần cao giọng. Mặt Đông Lăng dài ra, chàng im lặng một lúc rồi đáp: “Đông Cực cung.”
“Khi nào thì về?”
Đông Lăng không đáp, Diệp Trần liền hiểu ngay: “Không về có phải không? Chàng định cả đời ở trong Đông Cực cung phải không?”
“Thế cũng không sao.” Diệp Trần đứng thẳng dậy ôm chàng, “Dù sao chàng cũng sẽ học được cách kiểm soát bản thân, chàng sao có thể ở trong Đông Cực cung cả đời được.”
Đông Lăng cúi đầu, người sau lưng trao cho chàng hơi ấm.
Diệp Trần không nhịn được bật khóc.
Nàng nhẫn bao nhiêu lâu, bao nhiêu năm, nàng ngày ngày đêm đêm ở cạnh chàng mà chẳng nói được gì, vậy nhưng chưa bao giờ nàng thấy tủi thân như thế này.
“Chàng ở trong Đông Cực cung, có người bắt nạt ta thì sao?”
“Bọn họ không dám.” Giọng Đông Lăng khàn khàn, “Bọn Thiếu Hoa sẽ giúp đỡ nàng.”
“Ta nhớ chàng thì sao?”
“Vậy thì tới Đông Cực cung thăm ta.”
“Ta một mình cô đơn thì sao?”
“Ta sẽ dặn Thiếu Hoa ở bên nàng.”
“Ta xót chàng thì sao?”
Lời này cuối cùng cũng khiến Đông Lăng không trả lời được nữa. Diệp Trần siết chặt vòng tay, nước mắt thấm ướt y phục của chàng: “Hễ nghĩ rằng cả đời này chàng sẽ bị giam ở đó, đời của thần tiên dài biết bao, ngàn năm, vạn năm, chàng vĩnh viễn chỉ có thể quanh quẩn trong góc trời đó, trong lòng ta liền thấy đớn đau.”
“Hễ nghĩ rằng chàng chẳng làm gì sai, thậm chí chàng còn cứu cả chúng sinh thiên hạ nhưng lại phải chịu kết cục như thế, trong lòng ta đớn đau vô cùng.”
“Đông Lăng,” nàng ngửa đầu nhìn chàng, “chàng tìm cách khống chế hắn, tìm cách không làm tổn thương ta, được không?”
“Đừng mới bắt đầu đã vội đầu hàng, ta không chờ chàng cả đời được đâu.”
Suốt đời trông ngóng từ xa, nàng không làm nổi.
Trái tim Đông Lăng run rẩy, ý định rời đi tiêu biến.
Lòng can đảm cứ yếu dần rồi tan thành mây khói qua từng lời của Diệp Trần. Chàng chợt phát hiện, hóa ra chàng chẳng thể cự tuyệt được yêu cầu nào của nàng.
Chàng thở dài, không biết phải làm sao: “Vậy nàng phải nhớ, sau này lúc ta bị ma thần chiếm đoạt cơ thể, đừng tới gần ta.”
“Phải là chàng nhớ chứ.” Diệp Trần ngẩng đầu lên nhoẻn cười, “Hễ nhìn thấy ta thì phải nhớ tỉnh táo lại.”
Đông Lăng quay người lại nhìn nàng, nàng vừa mới khóc, nước mắt xen lẫn nụ cười, trông vừa thương vừa yêu. Chàng cọ cọ mặt nàng, không nhịn được bảo: “Xấu quá.”
“Thế thì tiếc thật.” Diệp Trần chậc chậc mấy tiếng, “Nương tử của chàng là vậy đấy.”
“Cũng được,” Đông Lăng ra vẻ trầm tư, “nàng xấu như thế, ta lại đẹp thế này, coi như là bổ sung cho nhau.”
Diệp Trần đẩy chàng một cái, Đông Lăng kéo lại nàng vào lòng.
Chàng lẳng lặng ôm nàng, có vô vàn điều muốn nói nhưng trong chớp mắt được ôm người ấy trong vòng tay, chàng cảm thấy, thực ra cũng không quan trọng.
Kể từ sau đó, mỗi lần Đông Lăng cảm thấy nóng nảy, chàng chẳng phải né tránh Diệp Trần nữa, bày trận pháp ngay trước mặt nàng, bảo Diệp Trần trói chàng lại.
Diệp Trần không đi, chàng nhìn Diệp Trần mà chẳng biết phải làm sao.
Cuối cùng, chàng đành phải giục: “Quay đầu đi.”
Diệp Trần gật đầu, chẳng bao lâu sau, chàng liền nghe thấy sau lưng có tiếng gầm gào.
Nàng không thấy sợ, cứ im lặng nhìn người nam tử như dã thú đó rồi thoát y phục, bước tới, ôm lấy chàng.
Tình dục trộn lẫn sát dục, nàng hoàn toàn không phản kháng, chỉ ôm chàng dịu dàng, gắng sức, tin tưởng giao phó.
Vài lần suýt thì chàng đã giết nàng nhưng chàng đều dừng tay.
Tới lúc Đông Lăng tỉnh táo lại, chàng không dám đụng vào nàng.
Diệp Trần từ từ tỉnh lại, thấy Đông Lăng ngồi trong góc, gục đầu, tóc che khuất mặt.
Nàng chống người đứng dậy, tới định kéo chàng nhưng chàng lại hốt hoảng lùi người.
“Sao thế?”
Diệp Trần không biết phải làm sao. Đông Lăng ngẩng đầu lên: “Nàng không nên tới.”
“Chàng đâu có giết ta.”
Diệp Trần bình thản đáp: “Chàng nhận ra ta.”
“Nàng đã thành ra thế này,” Đông Lăng cuộn chặt nắm đấm, “chẳng lẽ nàng còn định nói với ta là nàng thích thế hay sao? Ta không tin, không tin chữ nào hết!”
“Diệp Trần,” chàng bình tĩnh nói với nàng, “ta thế này, nàng nên rời xa ta.”
Diệp Trần im lặng, chăm chú nhìn người được người người kính ngưỡng trước mặt. Nàng gục đầu, đặt tay lên miệng vết thương trước ngực.
“Đông Lăng,” nàng điềm đạm gọi, “ta đau lắm.”
“Ta bôi thuốc cho nàng.” Đông Lăng vừa nghe vậy liền sốt ruột, vội tới gần. Thế nhưng, vừa lại gần Diệp Trần thì liền bị nàng giữ tay, tuy nàng chỉ cầm hờ nhưng chàng cũng không dám giãy. Diệp Trần nhìn chàng bằng ánh mắt xót xa: “Hễ nghĩ rằng Đông Lăng của ta biến thành thế này là ta lại thấy trong lòng cực kỳ đau đớn.”
“Đông Lăng của ta phải là người tin tưởng bản thân nhất thiên hạ này.”
Nàng vuốt tóc chàng, vẻ mặt dịu dàng mà kiên định: “Đông Lăng của ta luôn cảm thấy bản thân không gì là không làm được, không sợ hãi, không e dè, bễ nghễ trước chúng sinh, được người người ngưỡng vọng.”
“Những chuyện không thể, vào tay chàng ấy liền trở thành có thể, trong thế giới của chàng ấy, chàng ấy muốn gì là có đó, muốn gì là làm đó. Không phải như bây giờ, bị ma thần tra tấn, thấp thỏm lo âu.”
“Vì sao không chịu tin tưởng chính mình chứ?”
Nàng chăm chú nhìn chàng: “Ta vẫn luôn tin chàng, chàng nhất định sẽ không làm hại ta, nhất định có thể khống chế được ma thần. Tại sao chàng lại tự từ bỏ bản thân?”
Đông Lăng im lặng, chàng nhìn nàng, cảm nhận hơi ấm trong tay.
Một lúc sau, cuối cùng chàng đáp: “Bởi vì, ta cũng đau lòng.”
“Thấy nàng bị thương, ta không thể tin nổi là do ta.”
“Nhưng ta không lừa chàng đâu,” Diệp Trần ôm chàng, “ở bên cạnh chàng, ta rất vui vẻ. Bất kể xảy ra chuyện gì, chỉ cần là ta và chàng cùng nhau đối mặt, ta đều cảm thấy không có gì phải sợ hãi cả. Nếu thiếu vắng chàng, con đường này, ta chẳng đi nổi nữa.”
Đông Lăng không cách nào đáp lời nàng.
Chàng bỗng cảm thấy, đẩy người này ra, thật là tàn nhẫn.
Dũng khí bỗng trào dâng cho chàng can đảm, chàng bỗng cảm thấy, mình có thể làm được.
Chàng có thể khống chế ma thần, thậm chí sẽ có một ngày, chàng có thể đánh bại hẳn nó, nắm nó trong tay, thậm chí là tiêu diệt nó.
Chàng hít sâu một hơi, đưa tay vẽ một phù chú, rồi kéo tay Diệp Trần lại, khảm phù chú lên tay nàng.
Diệp Trần không biết nó là gì. Đông Lăng bèn giải thích: “Nếu có ngày, ta làm chuyện không nên làm, nàng hãy dùng thứ này…”
Chàng nhìn thằng vào nàng, nghiêm túc nói: “Giết ta.”
Diệp Trần ngẩn người, Đông Lăng dạy khẩu quyết cho nàng, thong thả giải thích: “Đây là chú khắc trong tim ta, giờ ta đã luyện hóa mình và ma thần thành một thể, nếu ta chết, ma thần ắt cũng sẽ diệt theo. Nếu ngày sau, ta thực sự không khống chế được mình…”
Đông Lăng mỉm cười: “Ta giao mạng lại cho nàng.”
“Không có ngày ấy đâu.”
Diệp Trần cúi đầu nói: “Sẽ không đâu.”
Đông Lăng im lặng, ôm nàng vào lòng, không nhiều lời thêm nữa.
Quãng thời gian sau đó, chàng không để Diệp Trần xa mình. Lần mất tỉnh táo tiếp theo, Diệp Trần vẫn ở bên chàng như những lần trước.
Chàng ra sức cố thức tỉnh mình, cố gắng kiểm soát cơ thể. Dưới sự nỗ lực, chàng từng có lại được tỉnh táo trong khoảnh khắc, rồi lại nhanh chóng bị thất thế.
Có điều, số lần như vậy ngày càng nhiều hơn. Diệp Trần và chàng bắt đầu cảm thấy, có lẽ sẽ có một ngày, họ thực sự có thể kiểm soát được ma thần.
Có lần, trong lúc mơ màng, chàng nghe được tiếng của Diệp Trần.
Diệp Trần gọi tên chàng bằng giọng nức nở, nghe rất đau lòng.
Trong lòng chàng rất sợ, chàng liều mạng xâm nhập vào trong thức hải của bản thân, sau đó “nhìn thấy” mình đang làm gì.
Diệp Trần quỳ gối dưới người chàng, bị chàng túm tóc.
Vì quá lâu, nàng bị đau, nhưng chàng vẫn không thả ra.
Thả ra… Thả nàng ra…
Đông Lăng liều mạng cướp lại quyền kiểm soát, chàng nhìn dáng vẻ đau đớn của nàng, trong lòng vừa khổ tâm vừa sốt ruốt.
Giữa lúc mịt mù, Diệp Trần bỗng cảm thấy có gì đó rơi lên lưng mình, nàng ngoái lại nhìn, là chàng, chàng khóc.
Dường như chàng tỉnh, dường như lại không.
Động tác của chàng hơi do dự một chút, đôi mắt chàng ánh lên sự đớn đau và tuyệt vọng.
Ánh mắt ấy đâm vào trái tim Diệp Trần, nàng chống người, muốn quay lại hôn chàng.
Chàng cúi xuống, môi hai người quấn quýt lấy nhau. Diệp Trần dịu dàng nhìn chàng, kề vào tai chàng nói khẽ: “Đừng buồn, ta không đau.”
Ta không đau.
Sao không đau cho được.
Đông Lăng nghĩ, nhất định là nàng đau lắm nhưng nàng vẫn cố an ủi chàng, quan tâm chàng.
Lời ấy kích thích chàng phát điên, chàng liều lĩnh lao vào thức hải của bản thân, ôm thái độ gần như liều mạng.
*thức hải 识海 nghĩa đen là biển hiểu biết, chỉ toàn bộ những hiểu biết mênh mông như biển cả trong mỗi người, trong truyện tiên hiệp thì nó đại diện cho ý thức và toàn bộ thông tin mà não bộ có.
Ma thần có vẻ như bị chàng làm kinh hãi, trong nháy mắt, Đông Lăng bỗng tỉnh táo lại.
Động tác của chàng khựng lại, chàng nhìn người bên dưới, Diệp Trần phát hiện ra chàng đã trở lại bèn nín khóc, cười hỏi: “Chàng tỉnh rồi à?”
Đông Lăng nhìn Diệp Trần, động tác của chàng nhẹ dịu, khoan thai, chàng khom lưng, ôm lấy nàng.
Khoảnh khắc ấy, chàng bỗng cảm nhận được, chàng thực sự vô cùng yêu người con gái này.
“Tiếp tục nhé?”
Chàng hỏi. Diệp Trần cười tươi rói: “Được thôi.”
Sau lần này, thời gian giữ được tỉnh táo của Đông Lăng tăng hẳn lên.
Nhiều khi, Đông Lăng thậm chí còn nghĩ, phải chăng là mình bị ảo giác, thực ra trong người chàng không có ma thân trú ngụ như chàng nghĩ. Diệp Trần cũng phát hiện ra sự thay đổi của Đông Lăng, thấy chàng ổn định hơn, nàng cười hỏi: “Có muốn tới nhân gian thăm thú không?”
Đông Lăng nhận lời. Đã lâu rồi họ không ra ngoài chơi.
Hai người hóa thành một đôi phu thê phàm nhân, xuất hiện trên một con đường của trấn nhỏ.
Lúc hai người tới, mọi người đang đi theo một nữ tử.
Nữ tử kia bị nhốt trong cũi, mọi người ném đủ thứ vào người nàng ta. Dung nhan mỹ miều của nàng ta xuất hiện trong trấn nhỏ, khiến người mê mẩn mất hồn.
Thế nhưng, lúc này đây, xiêm y của nàng ta đã bị người xé rách, không khó để biết nàng ta đã gặp phải chuyện gì. Mọi người nhục mạ nàng ta, ném các thứ vào người nàng ấy, nàng ấy thì vẫn mải ngẩn ngơ, đôi mắt thất thần.
Diệp Trần và Đông Lăng đi theo chiếc xe ngựa ấy, qua lời của dân chúng mà biết được, nữ tử ấy là tiếu thiếp của một hương thân chốn này, nàng ta tư thông với kẻ dưới, có mang, bị phát giác vẫn cứng đầu không chịu khai tên gian phu ra, bảo vệ hắn, để mình bị lôi đi nhốt vào lồng heo.
*hương thân 乡绅 “hương” là quê, làng, “thân” là cái đai áo to của các quan lại, trí thức phong kiến ngày xưa. Hương thân là để gọi các vị có chức sắc trong làng.
Diệp Trần cau mày, muốn xen vào chuyện này nhưng sống chết có số, mệnh số mỗi người có trời định sẵn, đây là nguyên tắc làm việc nhất quan của thần tiên.
Đông Lăng nhìn ra sự phẫn nộ của Diệp Trần, chàng ôn tồn bảo: “Nếu nàng muốn xen vào cũng không sao. Sống chết của nàng ta do Minh phủ định, ta về sửa lại sổ sinh tử là được.”
Đông Lăng nói nghe dễ vậy nhưng Diệp Trần hiểu, nhân nào quả ấy, Đông Lăng sửa sổ sinh tử, trái với ý trời, ắt sẽ phải chịu phạt.
Chẳng qua Đông Lăng có pháp lực thâm hậu, phạt một chút ấy cũng chẳng đáng gì.
Thế nhưng, Diệp Trần không muốn Đông Lăng phải chịu phạt vì chuyện không đáng có. Nàng thở dài, lắc lắc đầu: “Mệnh số cả rồi, không xen vào được. Có kiếp trước thế này, kiếp sau nàng ta sẽ được sống tốt thôi.”
Đông Lăng gật đầu. Hai người đi theo xe ngựa ra tới bờ sông. Từ xa Diệp Trần đã ngửi thấy mùi, Đông Lăng thấy mũi nàng hấp háy bèn cười: “Muốn ăn à?”
“Ừ.”
Diệp Trần gật đầu, Đông Lăng bèn đáp: “Để ta đi mua.”
Nói xong, Đông Lăng liền lách qua đám người đi mất. Diệp Trần đứng một mình tại chỗ nhìn nữ tử kia bị lôi ra khỏi cũi.
Nàng ta bị cột vào đá tảng, đúng vào lúc ấy, một nam tử lao ra khỏi đám đông, quát lên: “Thả nàng ấy ra! Thả ra!”
Nữ tử kia tỏ ra sợ hãi, rõ ràng không đồng ý chàng ta hành động như thế.
Đám người xung quanh đã sớm biết, một cụ già tuổi gần sáu mươi chỉ quải trượng vào người đó mà mắng: “Vậy mà lại là mày! Mày là tình nhân của ả phỏng!”
Nói xong, ông cụ vung tay, chỉ vào chàng ta: “Đánh! Đánh mạnh vào cho ta!”
“Thả nàng ra! Để ta, muốn dìm thì dìm ta đây này!”
Chàng trai kia mặc kệ tất cả, cứ thế lao về phía nữ tử.
Nữ tử bị trói hết tay chân, tay chân bị cột vào một tảng đá lớn, miệng bị nhét vải, mắt nhìn trừng trừng về phía người nam tử.
Nam tử kia bị người ta đè xuống đất, đánh túi bụi.
Còn nữ tử kia thì bị đẩy ra tới mép sông.
Nàng ta liều mạng giãy dụa, lão già ra lệnh đánh nam tử kia tức giận, tát hai tát rồi đẩy thẳng nàng xuống sông.
Nam tử kia thấy nàng bị đẩy xuống sông, nổi điên lên cũng lao về phía đó, nhảy theo xuống.
Sau đó không thấy chàng ta nổi lên nữa.
Diệp Trần lẳng lặng nhìn hết thảy, cảm thấy bi thương, cảm xúc trong lòng nghẹn lại, cuối cùng không chịu nổi, bèn nhảy luôn xuống sông tìm hồn phách hai kẻ đó.
Sông này từng dìm chết vô số nữ tử bị oan, có thể nói là oan hồn khắp chốn.
Diệp Trần vừa nhảy xuống sông liền biết là chẳng lành, nơi này không ngờ lại là chỗ tụ âm! Nàng vội vàng nghĩ kế thoát ra nhưng những oan hồn kia cứ quấn tới. Diệp Trần biết họ đều là những kẻ đáng thương, không nỡ đánh tan hồn phách của họ, đành phải niệm chú chuyển sinh để độ hóa.
Trong lúc nàng đang độ hóa oan hồn, Đông Lăng đi mua điểm tâm về, không thấy Diệp Trần đâu.
Chàng hỏi người đứng gần đó: “Cụ có thấy cô nương áo xanh vừa mới đứng đây đâu rồi không?”
Đối phương còn chưa trả lời thì trong đầu Đông Lăng đã ùa tới vô vàn câu đáp.
“Nàng bị trói vào đá chìm xuống sông rồi.”
“Trong lúc ta đi khỏi, nàng bị cột vào cây, chết chỉ còn trơ xương.”
“Cuộc đời này không phải ta chọn, phụ mẫu thế nào không phải ta chọn, trượng phu cũng không phải ta chọn, ta muốn chọn một lần cũng phải đền mạng hay sao?!”
“Ta rất hận.”
“Ta rất hận.”
Vô vàn những câu đáp tràn vào đầu Đông Lăng. Oán hận, đau đớn của oan hồn dưới sông ào ào chảy vào trong óc chàng.
Đông Lăng cảm thấy những nữ tử này dường như đều là Diệp Trần, những gì họ trải qua, dường như chính là những gì Diệp Trần trải qua.
Chàng không cho phép ai đối xử như vậy với nàng…
Trong lúc hoảng hốt, dường như chàng nhìn thấy ký ức của Mạc Vô Tà.
Vào cái đêm ấy, hắn ta tuyệt vọng, đớn đau.
Những bi hoan chàng từng chứng kiến hiện lên trong đầu chàng, tựa như chính chàng là họ.
Đông Lăng không chống đỡ nổi, đau đớn thét lên.
Ngay lúc ấy, Tử Quy hiện ra, cứa ngang yết hầu kẻ đứng bên.
Sau khi gặp máu, mùi máu kích thích Đông Lăng tới đỉnh điểm. Đông Lăng không giữ được lý trí, linh lực bành trướng từ người chàng, lao về phía dân chúng xung quanh.
Tiếng rên xiết của họ như sự cứu rỗi với chàng.
Đầu chàng trống rỗng, chỉ còn máu tươi và giết chóc.
Tử Quy lao vun vút xuyên qua đám người, Đông Lăng đi về trước.
Nơi chàng đi qua, máu tanh nhuộm đỏ.
Thế nhưng, chàng không hề nhận ra, tà khí vờn quanh cơ thể, như bước ra từ địa ngục.
Mây sét nhanh chóng tụ tập trên đỉnh đầu của chàng. Chàng giẫm lên máu tanh vẫn thấy không đủ, không hề đủ.
Diệp Trần đang siêu độ vong hồn dưới sông bỗng thấy mặt sông nổi sóng. Nàng đẩy nhanh tốc độ đồng thời nổi lên trên, vừa siêu độ vừa tìm cách thoát khỏi sự bám riết của oan hồn, cuối cùng cũng lên được tới bờ.
Thế nhưng, vừa lên tới bờ, nàng liền giật mình.
Xác nằm ngang dọc, máu chảy thành sông, đúng là thế này.
Vong linh bay phiêu dật xung quanh, nàng biết tuyệt đối không thể để những vong linh này đi qua cầu Nại Hà. Diệp Trần sốt sắng gọi Thiếu Hoa: “Thiếu Hoa đế quân mau tới Minh phủ đi, phàm không phải người đáng chết như trong sổ sinh tử thì mau đưa họ về!”
Vừa nghe vậy, Thiếu Hoa liền hiểu ngay, ắt là Đông Lăng đã có chuyện, y lo lắng hỏi: “Đông Lăng đâu?”
“Ta sẽ đuổi theo!”
Diệp Trần đáp xong câu đó liền đi đuổi theo Đông Lăng.
Đông Lăng đi rất nhanh, Diệp Trần không tìm được chàng, chàng lẩn vào thành, giấu diếm hơi thở.
Chàng mang theo Tử Quy như đang chơi một trò chơi giết chóc, chàng không dùng linh lực, hành động như một người phàm, cứ gặp người là giết. Kiếm đã vung lên, không một ai thoát được.
Ban đầu mọi người còn chạy, sau đó phát hiện không sao thoát nổi thì liền quay đầu, lao về phía Đông Lăng.
Diệp Trần đi hết ba thành, cuối cùng mới tìm được Đông Lăng.
Lúc ấy là nửa đêm, Diệp Trần vừa mới vào thành liền thấy yên tĩnh khác thường.
Mùi máu tanh bao trùm thành nhỏ. Diệp Trần hít một hơi khí lạnh, dùng thần thức tìm kiếm, phát hiện ra đúng là Đông Lăng ở trong này.
Nàng vội chạy tới đó, nhìn thấy người ấy đứng giữa núi thây biển máu.
Chàng cầm kiếm, đưa lưng về phía nàng, dường như đang hoang mang.
Diệp Trần thận trọng tới gần chàng, thấp thỏm gọi: “Đông Lăng?”
Đối phương từ từ quay đầu lại.
Chàng cầm kiếm, người toàn là máu, vầng trăng tròn khổng lồ ngay sau lưng chàng, soi sáng y phục nhuộm đỏ máu của chàng.
Ánh mắt chàng phẳng lặng, vô bi vô hỉ, giống như lần đầu tiên Diệp Trần và chàng gặp nhau. Người đó khi ấy, mặc áo trắng, đeo ngọc quan, đứng sau Tử Quy, đạp lên mạn châu sa hoa mà tới.
Diệp Trần cảm thấy cực kỳ sợ, nàng không dám tới gần, lại gọi tên chàng thêm lần nữa: “Đông Lăng?”
“Hôm nay là Trung thu.”
Chàng bỗng lên tiếng, giọng nói quen thuộc khiến Diệp Trần thở phào nhẹ nhõm. Nàng trấn an chàng: “Chàng đừng lo, ta đã bảo Thiếu Hoa đi xử lý rồi, những người chàng đã giết này, bọn ta đều sẽ trả về, chàng đừng lo.”
“Ta vốn định đưa nàng ra ngoài chơi, ta nghĩ nàng tính ham vui, đi theo ta, đành phải chịu, ngày ngày buồn khổ.”
Lời này khiến Diệp Trần sững sờ, nàng thấy người trước mặt thu kiếm về, nặn ra một nụ cười như mếu.
“Ta muốn cho nàng những gì tốt nhất, ta tưởng là ta có thể cho được.”
“Thì ra ta đã quá tự tin, quá ngông cuồng, tưởng rằng trên đời này không có chuyện gì là ta không làm được.”
“Vốn là thế mà!”
Diệp Trần cao giọng, nhưng Đông Lăng vẫn đứng im nhìn máu tươi dưới mặt đất, chàng bảo: “Năm ngàn ba trăm sáu mươi tư người.”
Diệp Trần biết chàng đang nói điều gì.
Từng người bị chàng giết, chàng đều nhớ hết, đều đếm hết.
Chàng giết người trong lúc ý thức còn tỉnh táo, chàng trơ mắt nhìn mình ra tay mà bất lực không làm gì được.
“Ta đã tưởng là ta có thể làm được, thế nhưng, A Trần à, không phải chuyện nào cũng sẽ đúng như những gì mình tưởng.”
“Ta đã thử rồi.”
Chàng cười buồn bã: “Ta không làm được, ta không kiểm soát được bản thân.”
“Ta cho rằng tất cả là do ta mong muốn, thế nhưng, đến tận khi đã giết nhiều người thế này rồi, ta mới đột ngột nhận ra… Diệp Trần, có lẽ ta chọn ở cạnh nàng, cũng chỉ là vì, bị tà khí ảnh hưởng, đi lệch đạo tâm của ta.”
Nghe vậy, Diệp Trần kích động quát lên: “Chàng nói bậy!”
Thế nhưng, Đông Lăng lại vô cùng rõ ràng.
Đây mới là đáp án đúng nhất.
Năm đó, vì phong ấn ma thần, chàng đã uống thuốc quên Diệp Trần, chàng không còn là người chịu ràng buộc bởi nhi nữ tình trường.
Vậy nhưng, lúc này đây, chàng do dự, chàng đặt Diệp Trần nặng hơn cả thiên hạ.
“Diệp Trần,” chàng nặng nề nói, “ta đã không phải là chính ta nữa rồi.”
Đông Lăng vì nhi nữ tình trường từ bỏ thiên hạ không phải là Đông Lăng.
Diệp Trần nghe thấy niềm cay đắng trong câu nói của chàng, người nàng run run, nghiến răng, cuộn chặt nắm đấm, không nói một lời.
Sao nàng có thể chấp nhận được, sao nàng có thể hiểu cho đây.
Toàn bộ tình cảm của Đông Lăng, toàn bộ những lựa chọn của chàng, đều là do tà niệm khuếch đại lên.
Tình cảm chàng dành cho nàng, những thứ tốt đẹp ấy, hóa ra là tà niệm?
Nàng không nói nên lời, nàng không cách nào phủ nhận được. Đông Lăng nói chàng không phải là chính mình, thế mà nàng… lại cũng tán đồng.
Đông Lăng trong ký ức của nàng, là Đông Lăng lên trời, xuống đất, không gì không làm được, là Đông Lăng một mình xông pha tiền phương trên chiến trường thượng cổ, ung dung đối đầu với thiên quân vạn mã cũng không hề nao núng, chứ không phải là người vướng bận nhi nữ tình trường này.
Nàng nghiến răng, cầm kiếm, kìm hãm tất thảy cảm xúc, chầm chậm hỏi: “Chàng muốn thế nào?”
“Diệp Trần,” ánh mắt chàng rất mực dịu dàng, “ta nên trở về Đông Cực cung.”
Trở về Đông Cực cung, bị nhốt ngàn năm vạn năm, đến chết không rời khỏi.
Không ai thấy, không ai để ý, mình chàng một mình, giữa nơi lạnh lẽo ấy, lĩnh ngộ kinh kệ, đạo lý.
Chàng sẽ không cảm nhận được ác độc và tàn nhẫn của thế gian này nữa, trong thế giới của chàng, chỉ còn chính chàng và băng tuyết.
“Được.”
Diệp Trần gật đầu, lúc này đây, nàng không ngăn cản chàng nữa, nhưng nàng vẫn nhìn chàng bằng ánh mắt kiên định: “Ta chờ chàng.”
“Có lẽ ta… sẽ không ra được.”
“Đông Lăng,” giọng Diệp Trần trở nên dịu dàng, “chàng là Đông Lăng mà.”
Đông Lăng im lặng, chàng nhìn Diệp Trần chăm chú.
Chàng không biết, rốt cuộc đây là cảm xúc nguyên bản hay là cảm xúc bị ma thần khuếch đại.
Chàng chỉ biết duy nhất một chuyện, cô nương đang vừa nhòe nhoẹt nước mắt vừa cứng cỏi mỉm cười đây, là cô nương xinh đẹp nhất muôn nghìn năm qua chàng từng gặp.
Có người này thì trên đời này, quả thực không có gì là không thể.
Chàng cúi đầu cười khẽ: “Được.”
Chàng dịu dàng nói: “Nếu ta thực có thể độ hóa ma thần, đến lúc đó, nếu ta yêu nàng, thì sẽ học yêu nàng nhiều hơn. Nếu ta không yêu nàng thì sẽ học để yêu nàng.”
“Diệp Trần,” chàng tới gần nàng hơn, đưa tay vuốt tóc nàng, “chờ ta về.”