Chương : 165
[5]
Phản ứng của Tạ Vô Song khiến Tả Hạo Nhậm phát sợ. Y bắt đầu nghĩ không biết có phải Đan Nhan có khuyết điểm gì khó nói không mà Tạ Vô Song phải sợ như thế.
Y quay đầu lại liếc nhìn Đan Nhan. Nữ tử áo trắng thêu hạc đứng thẳng tắp, ý cười thấp thoáng bên môi, kể cũng là một người tốt.
Y vốn định cự tuyệt, nói cho cùng, y chỉ là người tới diễn trò, không phải thực sự muốn thành thân.
Thế nhưng Đan Nhan lại tiến tới nói tranh: “Sư huynh không cần phải nhọc lòng, chuyện của ta, để ta tự lo.”
“Thế sao được,” Tạ Vô Song cầm tay Tả Hạo Nhậm, nói ngay, “nào, ta và ngươi tối nay phải uống rượu tâm tình! Ấn định hôn kỳ ra trước đã!”
“Chuyện này…”
“Sư huynh bảo ngươi uống,” Đan Nhan mỉm cười vỗ vai Tả Hạo Nhậm, “vậy ngươi cứ uống đi.”
Tả Hạo Nhậm: “…”
Đan Nhan không nói tiếp vế sau nhưng Tả Hạo Nhậm cho rằng y hiểu.
Vế sau nhất định là: không uống sẽ bị đánh.
Y đứng tại chỗ không nói tiếng nào, chẳng rõ vì sao, y bỗng có cảm tưởng, bản thân đã rơi vào ổ thổ phỉ mất rồi.
Tối đến, Thiên Kiếm Tông mở tiệc thết đãi Tả Hạo Nhậm, người người luân phiên tới chúc rượu y.
Tả Hạo Nhậm uống được rượu nhưng cũng không đỡ nổi màn chúc rượu kiểu này, uống được một nửa liền bỏ chạy, ngồi trước hiên nhà, buồn thương cho cuộc đời chìm nổi long đong của bản thân dạo này.
Phải, từ lúc gặp phải Đan Nhan, y cảm thấy thế giới này bỗng trở nên hỗn loạn, từ một kiếm tu đường hoàng, không hiểu sao y bỗng biến thành một thằng ngốc.
Tả Hạo Nhậm dựa vào cây cột trước hiên nhà than dài thở ngắn. Sau lưng Tạ Vô Song bỗng có người hỏi: “Tả huynh ở đây làm gì?”
Tả Hạo Nhậm giật mình, tính bỏ trốn theo bản năng nhưng Tạ Vô Song liền đè y lại: “Đừng nhúc nhích, nói chuyện phiếm thôi mà, không đánh.”
Tả Hạo Nhậm: “…”
Mình cứ sợ sệt thế này là vì sao?
“Ngươi biết không,” Tạ Vô Song nhét bình rượu vào tay Tả Hạo Nhậm, thong thả nói, “sư muội có thể nhận ra được mặt ngươi.”
“Hả?”
Tả Hạo Nhậm lấy làm lạ: “Vậy thì có vấn đề gì?”
“Thực ra, từ sau khi sư phụ qua đời,” Tạ Vô Song cười khẽ, “muội ấy không còn nhận được mặt người nữa. Những người muội ấy nhận ra được đều là người quen biết trước khi sư phụ mất. Sư phụ mất, những người quen về sau, nàng không nhớ được một ai.”
“Đây là bệnh?”
Tả Hạo Nhậm tò mò. Tạ Vô Song cười: “Đây là do công pháp muội ấy tu luyện gây ra. Từ khi sư phụ mất, muội ấy bắt đầu tu Vô Tình đạo, sau đó bị ta ngăn cản.”
“Hóa ra nàng ta có những hai bộ công pháp?”
Tả Hạo Nhậm tròn mắt, chuyện thế này đúng là thế gian hiếm gặp.
Tạ Vô Song lắc đầu: “Vô Tình đạo vốn không phải đạo của muội ấy nhưng lúc đó vì muốn tiến nhanh nên đã dùng thuốc. Thuốc này vốn được dùng trong Vô Tình đạo, sau khi dùng thuốc sẽ không sinh ra bất luận thứ tình cảm nào. Sau này tuy đã chặt đứt Vô Tình đạo nhưng thuốc vẫn làm tổn thương thế giới tình cảm của muội ấy, muội ấy rất khó nhớ mặt người khác, cũng không nhớ được quá nhiều chuyện. Người bên ngoài đều đồn thổi là do ta chiều chuộng muội ấy quá nhiều nên mới thành ra vậy…”
Tạ Vô Song cười cay đắng: “Thực ra ta chẳng hề chiều chuộng muội ấy một chút nào.”
“Ngày xưa, sư phụ tốt với muội ấy, ta sợ đại sư tỷ đau lòng nên thường hay bắt nạt muội ấy. Sau này, sư tỷ mất, ta biết chuyện này không thể trách muội ấy nhưng vẫn sao không tháo được nút thắt này trong lòng.”
Chuyện của Quân Diễn và Diệp Trần của Thiên Kiếm Tông, đã là kiếm tu thì hầu như đều từng nghe nói. Đây gần như đã trở thành một ví dụ kinh điển người người phải đọc.
Một kiếm tu sắp phi thăng, một người đã tới gần việc phi thăng nhất trong trăm ngàn năm qua, bỗng nhiên vào khắc cuối lại trở về, nhìn thấy người mình yêu chết rồi ngã gục.
Chuyện này thời thời khắc khắc nhắc nhở các tu sĩ, không được yêu, có yêu cũng không được quá nặng lòng.
“Thế,” Tả Hạo Nhậm tò mò, “vì sao nàng ta muốn tu Vô Tình đạo?”
Tạ Vô Song cười: “Muội ấy không quên được cái chết của sư phụ và sư tỷ, lòng đau.”
Nghe vậy, Tả Hạo Nhậm ngỡ ngàng, nghĩ tới cô nương trông qua có vẻ vô tư, lạnh nhạt kia, hóa ra cũng từng có lúc chấp nhất như vậy. Trong lòng y bỗng thấy đôi phần thương tiếc.
“Vô Tình đạo có thể giúp muội ấy quên nhưng muội ấy không biết rằng, người trọng tình như muội ấy, tu Vô Tình đạo nhất định không thành.”
Tả Hạo Nhậm không nói gì, y nghĩ ngợi rồi hỏi ra: “Thế còn huynh?”
“Ta?” Tạ Vô Song không hiểu, “Ta gì cơ?”
“Nàng đau lòng khi nhớ tới Quân Diễn đạo quân, trong lòng huynh ắt là cũng có nhớ mong Diệp Trần đạo quân phải không? Huynh không buồn sao?”
Tạ Vô Song lắc đầu.
“Ta tu Tiêu Dao đạo.” Một con hổ con nhảy tới, Tạ Vô Song ôm nó vào lòng, nét mặt dịu dàng, “Lúc nàng còn trên đời, ta đã cho nàng mọi thứ ta có thể, nàng mất, ta không tiếc nuối, càng không có vướng bận gì.”
Tả Hạo Nhậm gật đầu, y vô cùng khâm phục một người nắm được buông được như vậy.
Tạ Vô Song uống rượu với y, hai người dần dần quen thân. Tả Hạo Nhậm bỗng cảm thấy thực ra Tạ Vô Song cũng rất được.
Rượu ngon gặp bạn hiền, ngàn chén không đủ. Tả Hạo Nhậm uống tới say mèm.
Y loáng thoáng nghe thấy Tạ Vô Song bảo: “Tả huynh, sư muội ta về sau giao cho huynh, hôn kỳ định vào giữa tháng này nhé, huynh thấy có được không?”
Mặt Tả Hạo Nhậm trông mù mờ chẳng biết gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tả Hạo Nhậm gật đầu xong, Đan Nhan liền xuất hiện đằng sau Tạ Vô Song.
“Muội tới làm gì? Không tin tưởng ta à?” Tạ Vô Song cười tủm tỉm ngẩng đầu. Đan Nhan lại đỡ Tả Hạo Nhậm dậy.
Tả Hạo Nhậm ngồi nghe cả đêm chuyện ngày xưa của Đan Nhan, đặc biệt là lúc nghe tới đoạn nàng mới trúc cơ mà đã dám đứng che cho Diệp Trần đối mặt với các đại môn phái vây công, máu nóng trong lòng liền sôi sục.
Y bỗng nghĩ nếu năm đó mình biết những chuyện này, nhất định sẽ tới Thiên Kiếm Tông giúp Đan Nhan giết đám kia không còn một mảnh giáp!
Đan Nhan im lặng nâng Tả Hạo Nhậm dậy, điềm đạm nói: “Ta dìu y về.”
“Hôn kỳ ấn định vào giữa tháng.”
Tạ Vô Song nhắc nàng. Đan Nhan ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Song: “Gấp vậy sao?”
Tạ Vô Song mỉm cười: “Ta không chờ được.”
Đan Nhan mím môi, không nói gì.
Một lát sau, nàng mới đáp: “Được.”
Đan Nhan đỡ Tả Hạo Nhậm đi về phòng. Tả Hạo Nhậm khoa tay múa chân không ngừng.
“Năm đó lão tử mà có mặt ở đấy, nhất định là giết hết bọn ở Thiên Kiếm Tông không chừa một mảnh giáp!”
“Danh môn chính phái gì chứ, lão tử không muốn gia nhập với bọn chúng chính là vì thế đó! Đan Nhan lúc ấy vẫn còn là tiểu cô nương nhỉ? Tiểu cô nương đáng yêu như thế, sao mà động thủ được vậy, nàng nói có phải không?”
Tả Hạo Nhậm quay đầu nhìn Đan Nhan. Cô nương dưới trăng, khuôn mặt bình thản, dịu dàng.
Tả Hạo Nhậm bỗng nhìn tới ngẩn ngờ, không biết vì sao lại bỗng nhớ tới khoảnh khắc uống rượu cùng Đan Nhan đêm qua, y mơ màng muốn hôn đôi môi ấy.
Y bỗng bảo: “Hay là chúng ta thành thân thật đi?”
Đan Nhan ngẩng đầu ngạc nhiên. Tả Hạo Nhậm gật đầu với nàng: “Nàng khá là xinh đẹp, ta đây trước nay luôn hành sự quyết đoán, nàng gả cho ta, về sau ta che chở cho nàng.”
Đan Nhan nhoẻn cười: “Được thôi.”
[6]
Hôm sau, lúc tỉnh lại, Tả Hạo Nhậm bỗng cảm thấy mình muốn chết rồi, sao lại đi đồng ý với Đan Nhan loại chuyện này.
Thế nhưng đã đồng ý rồi, rút lại không được.
Thiên Kiếm Tông bắt đầu vội vã chuẩn bị tổ chức hôn lễ. Tả Hạo Nhậm ngồi xổm trước cửa, thở ngắn than dài.
Đào hôn ư?
Sẽ bị Thiên Kiếm Tông giết mất, nhất là Tạ Vô Song.
Không đào hôn ư?
Đời này sẽ bị cùm chân như vậy sao? Y chẳng qua chỉ đi chỉ đường thôi mà, có cần phải vậy không???
Y đang thở dài thì Đan Nhan tới tìm y: “Đang làm gì vậy?”
Tả Hạo Nhậm cuống quýt nhảy dựng lên: “Không có gì.”
“Vậy về thôi.”
Đan Nhan chủ động kéo y đi. Tả Hạo Nhậm không nói gì. Y bị người ta kéo đi như vậy, vậy mà lại cảm thấy… có chút cảm giác hạnh phúc thì phải?
Y cảm thấy mình hỏng mất rồi.
Y theo Đan Nhan đi vào, chần chừ hỏi: “Này, hai ta thành thân có phải hơi gấp gáp không?”
Đan Nhan im lặng một lúc lâu, cuối cùng nàng đáp: “Sư huynh sắp phi thăng rồi.”
Tả Hạo Nhậm tròn mắt. Đan Nhan từ tốn nói: “Nghìn năm qua, phi thăng là chuyện thập tử nhất sinh, sư huynh sợ mình sẽ ngã xuống nên muốn trước khi đi được nhìn thấy ta gả chồng.”
Trong lòng Tả Hạo Nhậm thấy bối rối.
Tạ Vô Song vậy mà sắp phi thăng?
Đan Nhan tiếp tục nói: “Ta nói với huynh ấy ta thích ngươi.”
Tả Hạo Nhậm quay đầu nhìn nàng, bất giác, tim đập dồn dập.
“Nàng… thực sự nghĩ vậy sao?”
Tả Hạo Nhậm hồi hộp hỏi.
Đan Nhan im lặng một hồi rồi chậm rãi nói: “Ta từng nghe danh ngươi rất lâu, đệ nhất Sát Kiếm đạo, cũng từng coi ngươi là đối thủ.”
Đây là chuyện bình thường, y cũng đã nghe danh nàng từ lâu.
“Ngươi là người duy nhất ta nhớ được mặt suốt bao nhiêu năm qua.”
Đan Nhan ngẩng đầu nhìn y, lời này có vẻ hoang đường nhưng Tả Hạo Nhậm lại cảm thấy vui vẻ một cách đầy khó hiểu.
“Chúng ta có thể thành thân trước sau đó thử xem sao. Nếu thấy ổn thì cứ tiếp tục sống như vậy, nếu thấy không ổn… thì hòa li,” Đan Nhan mím môi, “cũng được.”
Tả Hạo Nhậm cúi đầu nhìn tay của nàng, đáp ừ.
Hai người đi vào, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu.
Thiên Kiếm Tông làm mọi chuyện đểu giản lược. Tả Hạo Nhậm và Đan Nhan bái đường trước sự chứng kiến của Tạ Vô Song. Tạ Vô Song cười ôn hòa, hờ hững, có mấy phần tiên khí giống kiếm tiên Quân Diễn.
Cùng đêm đó, sét kéo tới giáng xuống. Đan Nhan thình lình xông ra ngoài, Tả Hạo Nhậm cũng đi theo sau nàng.
Mọi người dõi theo cột sét từ xa. Giữa tia sét, Tạ Vô Song ngồi xếp bằng, chờ đợt sét qua đi, một luồng kim quang chiếu xuống, Tạ Vô Song ngồi giữa luồng sáng vàng, từ từ mở mắt.
“Sư muội,” Tạ Vô Song ôn tồn nói, “hẹn gặp lại.”
Nói xong, thang trời hiện ra giữa luồng sáng vàng. Tạ Vô Song đi lên thang, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tới khi chàng ta đi khuất rồi, Đan Nhan bỗng òa khóc.
“Đi mất rồi…”
Nàng khóc thành tiếng: “Đi hết rồi, chỉ còn lại mình ta…”
Con đường tu chân này quá dài, tình cảm nào nàng trao đi cũng đều thật lòng, sâu sắc.
Nàng không nhìn thấu được sinh tử, không chịu nổi biệt ly. Nội tâm nàng trước sau vẫn là thiếu nữ mười tuổi lên núi năm ấy. Nàng cảnh giác nhìn thế giới này, hồi đáp lại tình cảm một cách cực đoan.
Tả Hạo Nhậm nhìn nàng quỳ trên nền đất khóc một lúc lâu, y cũng ngồi xổm xuống, ôm nàng vào lòng.
Y cảm thấy đau lòng.
Chính bởi đau lòng vào khoảnh khắc ấy đã khiến y bằng lòng hứa hẹn.
“Đan Nhan, đừng khóc.”
“Ta không hòa li với nàng,” y thở dài, “đời này, ta sẽ luôn bên nàng. Nàng phi thăng, ta phi thăng cùng nàng. Nàng ngã xuống, ta ngã xuống cùng nàng. Nàng đừng sợ.”
“Có ta ở đây, đời này của nàng, sẽ không còn đơn độc nữa.”
Y ở đây để, vì nàng, chống lại sự cô độc của thế giới này.
*Mũ xanh (lá cây) ý chỉ việc bị cắm sừng
*Từ “người” trong mục lục này là chỉ bạn, bằng từ you, mình tự đổi chút thôi, không có gì
Người về người có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người
Phản ứng của Tạ Vô Song khiến Tả Hạo Nhậm phát sợ. Y bắt đầu nghĩ không biết có phải Đan Nhan có khuyết điểm gì khó nói không mà Tạ Vô Song phải sợ như thế.
Y quay đầu lại liếc nhìn Đan Nhan. Nữ tử áo trắng thêu hạc đứng thẳng tắp, ý cười thấp thoáng bên môi, kể cũng là một người tốt.
Y vốn định cự tuyệt, nói cho cùng, y chỉ là người tới diễn trò, không phải thực sự muốn thành thân.
Thế nhưng Đan Nhan lại tiến tới nói tranh: “Sư huynh không cần phải nhọc lòng, chuyện của ta, để ta tự lo.”
“Thế sao được,” Tạ Vô Song cầm tay Tả Hạo Nhậm, nói ngay, “nào, ta và ngươi tối nay phải uống rượu tâm tình! Ấn định hôn kỳ ra trước đã!”
“Chuyện này…”
“Sư huynh bảo ngươi uống,” Đan Nhan mỉm cười vỗ vai Tả Hạo Nhậm, “vậy ngươi cứ uống đi.”
Tả Hạo Nhậm: “…”
Đan Nhan không nói tiếp vế sau nhưng Tả Hạo Nhậm cho rằng y hiểu.
Vế sau nhất định là: không uống sẽ bị đánh.
Y đứng tại chỗ không nói tiếng nào, chẳng rõ vì sao, y bỗng có cảm tưởng, bản thân đã rơi vào ổ thổ phỉ mất rồi.
Tối đến, Thiên Kiếm Tông mở tiệc thết đãi Tả Hạo Nhậm, người người luân phiên tới chúc rượu y.
Tả Hạo Nhậm uống được rượu nhưng cũng không đỡ nổi màn chúc rượu kiểu này, uống được một nửa liền bỏ chạy, ngồi trước hiên nhà, buồn thương cho cuộc đời chìm nổi long đong của bản thân dạo này.
Phải, từ lúc gặp phải Đan Nhan, y cảm thấy thế giới này bỗng trở nên hỗn loạn, từ một kiếm tu đường hoàng, không hiểu sao y bỗng biến thành một thằng ngốc.
Tả Hạo Nhậm dựa vào cây cột trước hiên nhà than dài thở ngắn. Sau lưng Tạ Vô Song bỗng có người hỏi: “Tả huynh ở đây làm gì?”
Tả Hạo Nhậm giật mình, tính bỏ trốn theo bản năng nhưng Tạ Vô Song liền đè y lại: “Đừng nhúc nhích, nói chuyện phiếm thôi mà, không đánh.”
Tả Hạo Nhậm: “…”
Mình cứ sợ sệt thế này là vì sao?
“Ngươi biết không,” Tạ Vô Song nhét bình rượu vào tay Tả Hạo Nhậm, thong thả nói, “sư muội có thể nhận ra được mặt ngươi.”
“Hả?”
Tả Hạo Nhậm lấy làm lạ: “Vậy thì có vấn đề gì?”
“Thực ra, từ sau khi sư phụ qua đời,” Tạ Vô Song cười khẽ, “muội ấy không còn nhận được mặt người nữa. Những người muội ấy nhận ra được đều là người quen biết trước khi sư phụ mất. Sư phụ mất, những người quen về sau, nàng không nhớ được một ai.”
“Đây là bệnh?”
Tả Hạo Nhậm tò mò. Tạ Vô Song cười: “Đây là do công pháp muội ấy tu luyện gây ra. Từ khi sư phụ mất, muội ấy bắt đầu tu Vô Tình đạo, sau đó bị ta ngăn cản.”
“Hóa ra nàng ta có những hai bộ công pháp?”
Tả Hạo Nhậm tròn mắt, chuyện thế này đúng là thế gian hiếm gặp.
Tạ Vô Song lắc đầu: “Vô Tình đạo vốn không phải đạo của muội ấy nhưng lúc đó vì muốn tiến nhanh nên đã dùng thuốc. Thuốc này vốn được dùng trong Vô Tình đạo, sau khi dùng thuốc sẽ không sinh ra bất luận thứ tình cảm nào. Sau này tuy đã chặt đứt Vô Tình đạo nhưng thuốc vẫn làm tổn thương thế giới tình cảm của muội ấy, muội ấy rất khó nhớ mặt người khác, cũng không nhớ được quá nhiều chuyện. Người bên ngoài đều đồn thổi là do ta chiều chuộng muội ấy quá nhiều nên mới thành ra vậy…”
Tạ Vô Song cười cay đắng: “Thực ra ta chẳng hề chiều chuộng muội ấy một chút nào.”
“Ngày xưa, sư phụ tốt với muội ấy, ta sợ đại sư tỷ đau lòng nên thường hay bắt nạt muội ấy. Sau này, sư tỷ mất, ta biết chuyện này không thể trách muội ấy nhưng vẫn sao không tháo được nút thắt này trong lòng.”
Chuyện của Quân Diễn và Diệp Trần của Thiên Kiếm Tông, đã là kiếm tu thì hầu như đều từng nghe nói. Đây gần như đã trở thành một ví dụ kinh điển người người phải đọc.
Một kiếm tu sắp phi thăng, một người đã tới gần việc phi thăng nhất trong trăm ngàn năm qua, bỗng nhiên vào khắc cuối lại trở về, nhìn thấy người mình yêu chết rồi ngã gục.
Chuyện này thời thời khắc khắc nhắc nhở các tu sĩ, không được yêu, có yêu cũng không được quá nặng lòng.
“Thế,” Tả Hạo Nhậm tò mò, “vì sao nàng ta muốn tu Vô Tình đạo?”
Tạ Vô Song cười: “Muội ấy không quên được cái chết của sư phụ và sư tỷ, lòng đau.”
Nghe vậy, Tả Hạo Nhậm ngỡ ngàng, nghĩ tới cô nương trông qua có vẻ vô tư, lạnh nhạt kia, hóa ra cũng từng có lúc chấp nhất như vậy. Trong lòng y bỗng thấy đôi phần thương tiếc.
“Vô Tình đạo có thể giúp muội ấy quên nhưng muội ấy không biết rằng, người trọng tình như muội ấy, tu Vô Tình đạo nhất định không thành.”
Tả Hạo Nhậm không nói gì, y nghĩ ngợi rồi hỏi ra: “Thế còn huynh?”
“Ta?” Tạ Vô Song không hiểu, “Ta gì cơ?”
“Nàng đau lòng khi nhớ tới Quân Diễn đạo quân, trong lòng huynh ắt là cũng có nhớ mong Diệp Trần đạo quân phải không? Huynh không buồn sao?”
Tạ Vô Song lắc đầu.
“Ta tu Tiêu Dao đạo.” Một con hổ con nhảy tới, Tạ Vô Song ôm nó vào lòng, nét mặt dịu dàng, “Lúc nàng còn trên đời, ta đã cho nàng mọi thứ ta có thể, nàng mất, ta không tiếc nuối, càng không có vướng bận gì.”
Tả Hạo Nhậm gật đầu, y vô cùng khâm phục một người nắm được buông được như vậy.
Tạ Vô Song uống rượu với y, hai người dần dần quen thân. Tả Hạo Nhậm bỗng cảm thấy thực ra Tạ Vô Song cũng rất được.
Rượu ngon gặp bạn hiền, ngàn chén không đủ. Tả Hạo Nhậm uống tới say mèm.
Y loáng thoáng nghe thấy Tạ Vô Song bảo: “Tả huynh, sư muội ta về sau giao cho huynh, hôn kỳ định vào giữa tháng này nhé, huynh thấy có được không?”
Mặt Tả Hạo Nhậm trông mù mờ chẳng biết gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tả Hạo Nhậm gật đầu xong, Đan Nhan liền xuất hiện đằng sau Tạ Vô Song.
“Muội tới làm gì? Không tin tưởng ta à?” Tạ Vô Song cười tủm tỉm ngẩng đầu. Đan Nhan lại đỡ Tả Hạo Nhậm dậy.
Tả Hạo Nhậm ngồi nghe cả đêm chuyện ngày xưa của Đan Nhan, đặc biệt là lúc nghe tới đoạn nàng mới trúc cơ mà đã dám đứng che cho Diệp Trần đối mặt với các đại môn phái vây công, máu nóng trong lòng liền sôi sục.
Y bỗng nghĩ nếu năm đó mình biết những chuyện này, nhất định sẽ tới Thiên Kiếm Tông giúp Đan Nhan giết đám kia không còn một mảnh giáp!
Đan Nhan im lặng nâng Tả Hạo Nhậm dậy, điềm đạm nói: “Ta dìu y về.”
“Hôn kỳ ấn định vào giữa tháng.”
Tạ Vô Song nhắc nàng. Đan Nhan ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Song: “Gấp vậy sao?”
Tạ Vô Song mỉm cười: “Ta không chờ được.”
Đan Nhan mím môi, không nói gì.
Một lát sau, nàng mới đáp: “Được.”
Đan Nhan đỡ Tả Hạo Nhậm đi về phòng. Tả Hạo Nhậm khoa tay múa chân không ngừng.
“Năm đó lão tử mà có mặt ở đấy, nhất định là giết hết bọn ở Thiên Kiếm Tông không chừa một mảnh giáp!”
“Danh môn chính phái gì chứ, lão tử không muốn gia nhập với bọn chúng chính là vì thế đó! Đan Nhan lúc ấy vẫn còn là tiểu cô nương nhỉ? Tiểu cô nương đáng yêu như thế, sao mà động thủ được vậy, nàng nói có phải không?”
Tả Hạo Nhậm quay đầu nhìn Đan Nhan. Cô nương dưới trăng, khuôn mặt bình thản, dịu dàng.
Tả Hạo Nhậm bỗng nhìn tới ngẩn ngờ, không biết vì sao lại bỗng nhớ tới khoảnh khắc uống rượu cùng Đan Nhan đêm qua, y mơ màng muốn hôn đôi môi ấy.
Y bỗng bảo: “Hay là chúng ta thành thân thật đi?”
Đan Nhan ngẩng đầu ngạc nhiên. Tả Hạo Nhậm gật đầu với nàng: “Nàng khá là xinh đẹp, ta đây trước nay luôn hành sự quyết đoán, nàng gả cho ta, về sau ta che chở cho nàng.”
Đan Nhan nhoẻn cười: “Được thôi.”
[6]
Hôm sau, lúc tỉnh lại, Tả Hạo Nhậm bỗng cảm thấy mình muốn chết rồi, sao lại đi đồng ý với Đan Nhan loại chuyện này.
Thế nhưng đã đồng ý rồi, rút lại không được.
Thiên Kiếm Tông bắt đầu vội vã chuẩn bị tổ chức hôn lễ. Tả Hạo Nhậm ngồi xổm trước cửa, thở ngắn than dài.
Đào hôn ư?
Sẽ bị Thiên Kiếm Tông giết mất, nhất là Tạ Vô Song.
Không đào hôn ư?
Đời này sẽ bị cùm chân như vậy sao? Y chẳng qua chỉ đi chỉ đường thôi mà, có cần phải vậy không???
Y đang thở dài thì Đan Nhan tới tìm y: “Đang làm gì vậy?”
Tả Hạo Nhậm cuống quýt nhảy dựng lên: “Không có gì.”
“Vậy về thôi.”
Đan Nhan chủ động kéo y đi. Tả Hạo Nhậm không nói gì. Y bị người ta kéo đi như vậy, vậy mà lại cảm thấy… có chút cảm giác hạnh phúc thì phải?
Y cảm thấy mình hỏng mất rồi.
Y theo Đan Nhan đi vào, chần chừ hỏi: “Này, hai ta thành thân có phải hơi gấp gáp không?”
Đan Nhan im lặng một lúc lâu, cuối cùng nàng đáp: “Sư huynh sắp phi thăng rồi.”
Tả Hạo Nhậm tròn mắt. Đan Nhan từ tốn nói: “Nghìn năm qua, phi thăng là chuyện thập tử nhất sinh, sư huynh sợ mình sẽ ngã xuống nên muốn trước khi đi được nhìn thấy ta gả chồng.”
Trong lòng Tả Hạo Nhậm thấy bối rối.
Tạ Vô Song vậy mà sắp phi thăng?
Đan Nhan tiếp tục nói: “Ta nói với huynh ấy ta thích ngươi.”
Tả Hạo Nhậm quay đầu nhìn nàng, bất giác, tim đập dồn dập.
“Nàng… thực sự nghĩ vậy sao?”
Tả Hạo Nhậm hồi hộp hỏi.
Đan Nhan im lặng một hồi rồi chậm rãi nói: “Ta từng nghe danh ngươi rất lâu, đệ nhất Sát Kiếm đạo, cũng từng coi ngươi là đối thủ.”
Đây là chuyện bình thường, y cũng đã nghe danh nàng từ lâu.
“Ngươi là người duy nhất ta nhớ được mặt suốt bao nhiêu năm qua.”
Đan Nhan ngẩng đầu nhìn y, lời này có vẻ hoang đường nhưng Tả Hạo Nhậm lại cảm thấy vui vẻ một cách đầy khó hiểu.
“Chúng ta có thể thành thân trước sau đó thử xem sao. Nếu thấy ổn thì cứ tiếp tục sống như vậy, nếu thấy không ổn… thì hòa li,” Đan Nhan mím môi, “cũng được.”
Tả Hạo Nhậm cúi đầu nhìn tay của nàng, đáp ừ.
Hai người đi vào, hôn lễ chuẩn bị bắt đầu.
Thiên Kiếm Tông làm mọi chuyện đểu giản lược. Tả Hạo Nhậm và Đan Nhan bái đường trước sự chứng kiến của Tạ Vô Song. Tạ Vô Song cười ôn hòa, hờ hững, có mấy phần tiên khí giống kiếm tiên Quân Diễn.
Cùng đêm đó, sét kéo tới giáng xuống. Đan Nhan thình lình xông ra ngoài, Tả Hạo Nhậm cũng đi theo sau nàng.
Mọi người dõi theo cột sét từ xa. Giữa tia sét, Tạ Vô Song ngồi xếp bằng, chờ đợt sét qua đi, một luồng kim quang chiếu xuống, Tạ Vô Song ngồi giữa luồng sáng vàng, từ từ mở mắt.
“Sư muội,” Tạ Vô Song ôn tồn nói, “hẹn gặp lại.”
Nói xong, thang trời hiện ra giữa luồng sáng vàng. Tạ Vô Song đi lên thang, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tới khi chàng ta đi khuất rồi, Đan Nhan bỗng òa khóc.
“Đi mất rồi…”
Nàng khóc thành tiếng: “Đi hết rồi, chỉ còn lại mình ta…”
Con đường tu chân này quá dài, tình cảm nào nàng trao đi cũng đều thật lòng, sâu sắc.
Nàng không nhìn thấu được sinh tử, không chịu nổi biệt ly. Nội tâm nàng trước sau vẫn là thiếu nữ mười tuổi lên núi năm ấy. Nàng cảnh giác nhìn thế giới này, hồi đáp lại tình cảm một cách cực đoan.
Tả Hạo Nhậm nhìn nàng quỳ trên nền đất khóc một lúc lâu, y cũng ngồi xổm xuống, ôm nàng vào lòng.
Y cảm thấy đau lòng.
Chính bởi đau lòng vào khoảnh khắc ấy đã khiến y bằng lòng hứa hẹn.
“Đan Nhan, đừng khóc.”
“Ta không hòa li với nàng,” y thở dài, “đời này, ta sẽ luôn bên nàng. Nàng phi thăng, ta phi thăng cùng nàng. Nàng ngã xuống, ta ngã xuống cùng nàng. Nàng đừng sợ.”
“Có ta ở đây, đời này của nàng, sẽ không còn đơn độc nữa.”
Y ở đây để, vì nàng, chống lại sự cô độc của thế giới này.
*Mũ xanh (lá cây) ý chỉ việc bị cắm sừng
*Từ “người” trong mục lục này là chỉ bạn, bằng từ you, mình tự đổi chút thôi, không có gì
Người về người có nhớ ta
Ta về ta nhớ những hoa cùng người