Chương : 11
Má ơi? Sao lại có thể là đàn ông được!
Hạ Vũ Thiên ngớ người trong 3 giây rồi ngay lập tức đẩy cái kẻ mềm oặt mềm ẽo kia lên bàn, nhảy dựng sang một bên. Ở đối diện, Long Hạo cũng phát hiện ra chuyện không ổn.
“Sao lại xảy ra chuyện này?” Long Hạo hét lớn, đi về phía Hạ Vũ Thiên.
“Làm sao ta biết được?” Hạ Vũ Thiên biết nhất định mình đã bị lừa, nhưng mà người lừa mình chính là ông trời ở trên kia. Y nhìn hai tiểu quan trên mặt đất. Bách Hoa lâu? Thế này mà cũng gọi là hoa à?
“Công tử, chẳng lẽ công tử không thích tiện nô.” Một tiểu quan có đôi mắt nhỏ dài õng ẹo. Quả thật, tiếng nói này so với của nữ nhân còn thu hút hơn rất nhiều. Nhưng Hạ Vũ Thiên nghe qua thì chỉ thấy khó chịu, máu trong người sôi lên sùng sục.
“Chẳng phải ngươi nói rành rẽ mấy chuyện này ư? Cớ sao? Cớ sao? …” Long Hạo vung tay áo, sắc mặt xanh mét, trong mắt sắp phun ra lửa tới nơi.
“Ta, ta.” Hiện tại Hạ Vũ Thiên biết có nói gì đi nữa cũng vô ích, giấu đầu lại lòi đuôi mất rồi. Đúng là người tính không bằng trời tính.
“Chuyện này đều do ngươi mà ra!” Hoàng đế chính là hoàng đế “Rầm” Long Hạo ném cái bàn qua một bên “Còn không đi?”
Hạ Vũ Thiên đành phải khúm núm bước sau chủ nhân của mình. Bộ dạng đắc ý lúc chưa bước vào đây đã biến mất sạch.
Vừa mới đi được vài bước chưa kịp ra khỏi phòng đã bị người khác chặn lại. Tú bà son phấn lòe loẹt lúc nãy đứng chống hông trước cửa, bên cạnh còn có vài gã nam nhân to cao, dữ tợn.
“Ngươi dám chặn đường?” Long Hạo còn đang cho mình là hoàng để ở trong cung.
“Công tử, ngài phải đi ta cũng không dám cản trở . Nhưng mà……” Tú bà vươn cánh tay mập mạp của mình lại, cười nói: “Phiền công tử thanh toán cho ta chỗ thức ăn và bàn rượu này.”
Long Hạo tới giờ mới biết ăn uống là phải trả tiền. Hắn liếc mắt ra hiệu cho Hạ Vũ Thiên, y cứ đứng im, Long Hạo lại lấy tay đẩy đẩy vài cái.
Hạ Vũ Thiên cứ đứng như tượng nhìn vào hoàng đế.
“Mau lấy bạc.” Long Hạo phải hét vào mặt Hạ Vũ Thiên thì may ra y mới hiểu.
“Ta không có bạc a!” Từ khi tới nơi này, lần duy nhất y tiếp xúc với tiền chính là khi nhận tờ ngân phiếu một trăm lượng của thái hậu, nhưng ngay sau đó đã bị Long Hạo hắn tịch thu. “Đừng nói với ta là ngài cũng không đem bạc nhé?”
Hạ Vũ Thiên trợn tròn mắt, câu này mà mình cũng hỏi được. Y vô tình quên mất hắn vốn là hoàng đế, là hoàng đế thì làm sao có thói quen mang theo bạc trong người.
“Vậy trên người ngài có cái gì đáng giá cứ để lại đây cũng được, rồi từ từ tính sau.” Hạ Vũ Thiên suy đoán trên người hoàng đế luôn có mấy thứ ngọc bội, mã não linh tinh gì đó.
“Ngoại trừ bộ quần áo này ra thì không có cái gì cả.” Long Hạo bất đắc dĩ nói. Bình thường đều là những người bên cạnh chuẩn bị cho hắn, vừa rồi lén lút ra ngoài nào có kịp mang theo cái gì.
“Nhìn hai vị công tử thế này, lẽ nào lại không có nổi mấy lượng bạc?” Con mắt của tú bà quả nhiên tinh ranh hơn người nhưng ngay lúc này đây thì có phần không đúng rồi.
“Mỹ nữ à, chúng ta có thể đi trước được không? Ngày mai nhất định sẽ phái người tới thanh toán đầy đủ cho nàng.” Hạ Vũ Thiên đành mặt dày mà xuống nước cầu xin.
Tú bà xem xét y, liếc mắt một cái, tròng mắt đảo liên tục. Hạ Vũ Thiên còn tưởng rằng nàng bị mình hấp dẫn, không ngờ nàng lại phun ra hai tiếng “Không được.”
“Ta muốn đi, ai dám ngăn cản?” Hoàng đế xông vào . Hắn vốn là một người thích làm điều xằng bậy, không kiêng nể điều gì, tốt xấu gì thì hắn cũng là vua của một nước. Mọi chuyện trong thiên hạ này đều do hắn làm chủ.
Mới vừa dứt lời, mấy tên sừng sỏ ở hai bên đã xông lại, bẻ nắm tay vang răng rắc. Mắt thấy sắp có đánh nhau, cả Hạ Vũ Thiên lẫn Long Hạo đều có phần chùn bước, không thấy dáng vẻ oai hùng khi nãy đâu hết.
Xem qua hình như Long Hạo cũng biết chút võ công nên một hồi sau đã tiến lên nghênh chiến.
Hạ Vũ Thiên vội la lên: “Đừng a.” Nếu hoàng đế mà bị thương thì sợ rằng có mất đầu cũng không đền nổi tội. Nhưng đã muộn. Long Hạo đang bị vây giữa mấy kẻ to lớn, thô kệch, tình hình chẳng mấy khả quan.
“Dừng, dừng tay……” Hạ Vũ Thiên luống cuống đứng một bên, không giúp được gì, chỉ biết nhảy lên mà hô hào.
Bỗng nhiên, trước mặt chỉ cảm thấy một khoảng không tối đen, một vật gì đó thật lớn đập mạnh vào mặt Hạ Vũ Thiên, mạnh tới nỗi chấn động cả đại não.
Tiếp theo, nhắm mắt, ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Lần này là lần đầu tiên Hạ Vũ Thiên tới kỹ viện, đúng là y sẽ nhớ suốt đời không quên nhưng không phải là nhớ những vui thú, khoái hoạt mà nhớ cảm giác ong ong trong đầu lúc này.
Trong thời gian hôn mê, trong đầu óc Hạ Vũ Thiên đều là khuôn mặt thối thây của Diêm vương lão tử. Muốn đạp cho hắn một đạp mà lại không được, thế là y đuổi theo, đuổi theo, đuổi theo.
Hạ Vũ Thiên chạy mãi, cho tới khi mệt tới rã rời thì lại thấy Diêm vương há cái miệng to đầy máu lao vù vù tới phía mình. Y sợ tới mức mở choàng mắt ra, nhưng sự thật lúc này còn kinh khủng hơn cả ác mộng.
Đầu tiên là Hạ Vũ Thiên phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất u ám, hôi thối. Hai tay, hai chân thì bị trói chặt, không đứng dậy nổi. Điều kinh hãi nhất là người y đang trần truồng tối đa, không một mảnh vải che thân. Nhìn qua rất giống một cái bánh chưng bị lột vỏ. Lý trý mách bảo y phải bình tĩnh. Nhưng bình tĩnh thế nào bây giờ?
Bộ phận duy nhất có thể cử động được chính là đầu. Nhờ có ánh trăng men theo cửa sổ, Hạ Vũ Thiên nhìn được bên kia có một người cùng chung hoàn cảnh với mình. Chính là Long công tử, khi nãy còn khí thế ngất trời đấm đá với đám mọi rợ kia.
Dưới ánh trăng, toàn thân hắn như đang phát sáng.
Hạ Vũ Thiên chợt thấy yết hầu khô khốc, sức nóng dồn xuống phía dưới. Nhưng tình huống lúc này, y không thể nghĩ nhiều như thế.
“Long công tử, Long công tử.” Hạ Vũ Thiên kêu lên. Chỉ mong lão nhân gia của mình không bị thương. Sợ nhất là khi tỉnh dậy, hắn không chịu nổi nhục nhã này.
“Đừng kêu.” Long Hạo nửa ngày mới tức giận đáp. Hóa ra hắn vẫn còn tức giận .“Xem ngươi như vậy!”
“Ngươi còn không giống ta!” Hạ Vũ Thiên quyết không nể nang gì người kia.
“Nếu không phải vì ngươi, trẫm sẽ không thảm như vậy.” Long Hạo biện minh, lấy lại chút thể diện.
“Thôi đi! Chính mình đánh thua còn trách ta.” Hạ Vũ Thiên liếc Long Hạo một cái sắc lẹm.
“Trẫm làm sao mà thua được. Ngay từ nhỏ trẫm đã bắt đầu học võ.”
“Đúng, ngươi không thua, nhưng mãnh hổ nan địch quần hổ. Đồng ý chưa?”
“Ngươi……!” Hàm răng của Long Hạo nghiến chặt, định nói gì đó nhưng lại thôi. Có tức giận cũng chẳng làm được gì, bây giờ hắn đã không nhúc nhích nổi một tấc. “Ngươi chờ đó, trở về, trẫm nhất định sẽ thiến ngươi. Trẫm nhất định là điên rồi nên mới đi theo thái giám mua vui ở kỹ viện.”
“Về được rồi hẵng nói!” Hạ Vũ Thiên cũng chẳng lạc quan gì về tình huống hiện giờ. Có lẽ một đao kết thúc những chuyện thị phi này là lựa chọn tốt nhất, chỉ sợ là……
Bọn họ không nói thêm gì nữa. Nhưng chỉ có hai người trong này, lại không nói không rằng, bầu không khí trở nên ám muội.
“Ngươi đừng nhìn trẫm bằng ánh mắt đó.” Long Hạo nhịn không được thốt lên.
“Ta không thấy ngươi.” Hạ Vũ Thiên hồi lâu mới nói.
Sau đó lại là trầm mặc. Tới mức dường như nghe thấy được cả tiếng tim đập của đối phương, lại còn, càng lúc càng lớn.
“Bọn họ…… Bọn họ sẽ…… xử trí chúng ta như thế nào?” Long Hạo thở phì phò, hỏi.
“Không biết. Đại khái là……” Hạ Vũ Thiên nói không được nữa. Đây là tiểu quan quán, ở bên trong không phải khách làng chơi thì chính là…… Hai đại mỹ nam như chúng ta lưu lạc tới nơi này thì phải gọi là gì?
“Hoàng Thượng, đều là lỗi của tiểu nhân.” Những lời này phát ra từ nội tâm bình tĩnh trở lại của Hạ Vũ Thiên. Y chợt thấy mình như phạm phải đại tội, trở thành tội nhân thiên cổ. Tự dưng lại dẫn dắt hoàng đế lưu lạc phong trần. Thật là có lỗi với quần chúng nhân dân a~
“Hiện tại nhận sai thì giải quyết được sao? Quên đi, chắc chắn sẽ có cách.” Long Hạo nói.
Còn có thể có cách nào chứ?
Thời gian cứ như thế, từng giây trôi qua thật chậm rãi… Đối với hai người họ, đây chẳng khác gì là tra tấn, dày vò.
Trán Long Hạo toát ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, thân thể cũng trở nên ửng đỏ. Trong người, khí nóng dâng lên ngùn ngụt.
“Ngươi cũng?” Thật lâu sau Long Hạo mới hỏi được một câu.
Chỉ thấy Hạ Vũ Thiên đang uốn éo thân mình, cố gắng cọ sát thân thể trên mặt đất.
“Ta, khó chịu.” Tiếng nói trả lời cho thấy chủ nhân của nó như đang phải nhẫn nhịn một ham muốn nào đó.
Nhất thời, hai người đều hiểu được . Lũ người của kỹ viện chết tiện kia đã làm những việc gì.
“…… Ta…… Ta, mau, không được nữa….” Hạ Vũ Thiên toàn thân run run, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, ướt át.
“Đừng, đừng lộn xộn……” Vốn đã khó chịu lại nhìn thấy dáng vẻ đầy mê hoặc của Hạ Vũ Thiên, thật đúng là đổ thêm dầu vào lửa. Long Hạo cố gắng không nhìn Hạ Vũ Thiên, hy vọng có thể giảm bớt nhiệt lượng trên người.
“Trẫm nhất định phải phanh thây chúng thành ngàn mảnh.”
Lời nói sáo rỗng đó hoàn toàn vô tác dụng.
“Làm sao bây giờ?”
“Ngươi…… Lại đây.” Long Hạo rốt cục nói.
“Làm…… Cái gì?” Hạ Vũ Thiên rùng mình .
“Giúp ta…… Dùng miệng.” Long Hạo mệnh lệnh nói. “Bằng không……”
“Ngươi, ngươi đừng có tưởng bở. Tại sao ngươi không giúp ta?” Hạ Vũ Thiên giãy dụa . Tốt xấu hắn gì hắn vẫn còn tỉnh táo được một chút.
“Ngươi…… Vô liêm sỉ. Ta…… muốn ngươi giúp ta…… Dùng miệng cắn đứt dây thừng.”
Hạ Vũ Thiên ngớ người trong 3 giây rồi ngay lập tức đẩy cái kẻ mềm oặt mềm ẽo kia lên bàn, nhảy dựng sang một bên. Ở đối diện, Long Hạo cũng phát hiện ra chuyện không ổn.
“Sao lại xảy ra chuyện này?” Long Hạo hét lớn, đi về phía Hạ Vũ Thiên.
“Làm sao ta biết được?” Hạ Vũ Thiên biết nhất định mình đã bị lừa, nhưng mà người lừa mình chính là ông trời ở trên kia. Y nhìn hai tiểu quan trên mặt đất. Bách Hoa lâu? Thế này mà cũng gọi là hoa à?
“Công tử, chẳng lẽ công tử không thích tiện nô.” Một tiểu quan có đôi mắt nhỏ dài õng ẹo. Quả thật, tiếng nói này so với của nữ nhân còn thu hút hơn rất nhiều. Nhưng Hạ Vũ Thiên nghe qua thì chỉ thấy khó chịu, máu trong người sôi lên sùng sục.
“Chẳng phải ngươi nói rành rẽ mấy chuyện này ư? Cớ sao? Cớ sao? …” Long Hạo vung tay áo, sắc mặt xanh mét, trong mắt sắp phun ra lửa tới nơi.
“Ta, ta.” Hiện tại Hạ Vũ Thiên biết có nói gì đi nữa cũng vô ích, giấu đầu lại lòi đuôi mất rồi. Đúng là người tính không bằng trời tính.
“Chuyện này đều do ngươi mà ra!” Hoàng đế chính là hoàng đế “Rầm” Long Hạo ném cái bàn qua một bên “Còn không đi?”
Hạ Vũ Thiên đành phải khúm núm bước sau chủ nhân của mình. Bộ dạng đắc ý lúc chưa bước vào đây đã biến mất sạch.
Vừa mới đi được vài bước chưa kịp ra khỏi phòng đã bị người khác chặn lại. Tú bà son phấn lòe loẹt lúc nãy đứng chống hông trước cửa, bên cạnh còn có vài gã nam nhân to cao, dữ tợn.
“Ngươi dám chặn đường?” Long Hạo còn đang cho mình là hoàng để ở trong cung.
“Công tử, ngài phải đi ta cũng không dám cản trở . Nhưng mà……” Tú bà vươn cánh tay mập mạp của mình lại, cười nói: “Phiền công tử thanh toán cho ta chỗ thức ăn và bàn rượu này.”
Long Hạo tới giờ mới biết ăn uống là phải trả tiền. Hắn liếc mắt ra hiệu cho Hạ Vũ Thiên, y cứ đứng im, Long Hạo lại lấy tay đẩy đẩy vài cái.
Hạ Vũ Thiên cứ đứng như tượng nhìn vào hoàng đế.
“Mau lấy bạc.” Long Hạo phải hét vào mặt Hạ Vũ Thiên thì may ra y mới hiểu.
“Ta không có bạc a!” Từ khi tới nơi này, lần duy nhất y tiếp xúc với tiền chính là khi nhận tờ ngân phiếu một trăm lượng của thái hậu, nhưng ngay sau đó đã bị Long Hạo hắn tịch thu. “Đừng nói với ta là ngài cũng không đem bạc nhé?”
Hạ Vũ Thiên trợn tròn mắt, câu này mà mình cũng hỏi được. Y vô tình quên mất hắn vốn là hoàng đế, là hoàng đế thì làm sao có thói quen mang theo bạc trong người.
“Vậy trên người ngài có cái gì đáng giá cứ để lại đây cũng được, rồi từ từ tính sau.” Hạ Vũ Thiên suy đoán trên người hoàng đế luôn có mấy thứ ngọc bội, mã não linh tinh gì đó.
“Ngoại trừ bộ quần áo này ra thì không có cái gì cả.” Long Hạo bất đắc dĩ nói. Bình thường đều là những người bên cạnh chuẩn bị cho hắn, vừa rồi lén lút ra ngoài nào có kịp mang theo cái gì.
“Nhìn hai vị công tử thế này, lẽ nào lại không có nổi mấy lượng bạc?” Con mắt của tú bà quả nhiên tinh ranh hơn người nhưng ngay lúc này đây thì có phần không đúng rồi.
“Mỹ nữ à, chúng ta có thể đi trước được không? Ngày mai nhất định sẽ phái người tới thanh toán đầy đủ cho nàng.” Hạ Vũ Thiên đành mặt dày mà xuống nước cầu xin.
Tú bà xem xét y, liếc mắt một cái, tròng mắt đảo liên tục. Hạ Vũ Thiên còn tưởng rằng nàng bị mình hấp dẫn, không ngờ nàng lại phun ra hai tiếng “Không được.”
“Ta muốn đi, ai dám ngăn cản?” Hoàng đế xông vào . Hắn vốn là một người thích làm điều xằng bậy, không kiêng nể điều gì, tốt xấu gì thì hắn cũng là vua của một nước. Mọi chuyện trong thiên hạ này đều do hắn làm chủ.
Mới vừa dứt lời, mấy tên sừng sỏ ở hai bên đã xông lại, bẻ nắm tay vang răng rắc. Mắt thấy sắp có đánh nhau, cả Hạ Vũ Thiên lẫn Long Hạo đều có phần chùn bước, không thấy dáng vẻ oai hùng khi nãy đâu hết.
Xem qua hình như Long Hạo cũng biết chút võ công nên một hồi sau đã tiến lên nghênh chiến.
Hạ Vũ Thiên vội la lên: “Đừng a.” Nếu hoàng đế mà bị thương thì sợ rằng có mất đầu cũng không đền nổi tội. Nhưng đã muộn. Long Hạo đang bị vây giữa mấy kẻ to lớn, thô kệch, tình hình chẳng mấy khả quan.
“Dừng, dừng tay……” Hạ Vũ Thiên luống cuống đứng một bên, không giúp được gì, chỉ biết nhảy lên mà hô hào.
Bỗng nhiên, trước mặt chỉ cảm thấy một khoảng không tối đen, một vật gì đó thật lớn đập mạnh vào mặt Hạ Vũ Thiên, mạnh tới nỗi chấn động cả đại não.
Tiếp theo, nhắm mắt, ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Lần này là lần đầu tiên Hạ Vũ Thiên tới kỹ viện, đúng là y sẽ nhớ suốt đời không quên nhưng không phải là nhớ những vui thú, khoái hoạt mà nhớ cảm giác ong ong trong đầu lúc này.
Trong thời gian hôn mê, trong đầu óc Hạ Vũ Thiên đều là khuôn mặt thối thây của Diêm vương lão tử. Muốn đạp cho hắn một đạp mà lại không được, thế là y đuổi theo, đuổi theo, đuổi theo.
Hạ Vũ Thiên chạy mãi, cho tới khi mệt tới rã rời thì lại thấy Diêm vương há cái miệng to đầy máu lao vù vù tới phía mình. Y sợ tới mức mở choàng mắt ra, nhưng sự thật lúc này còn kinh khủng hơn cả ác mộng.
Đầu tiên là Hạ Vũ Thiên phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất u ám, hôi thối. Hai tay, hai chân thì bị trói chặt, không đứng dậy nổi. Điều kinh hãi nhất là người y đang trần truồng tối đa, không một mảnh vải che thân. Nhìn qua rất giống một cái bánh chưng bị lột vỏ. Lý trý mách bảo y phải bình tĩnh. Nhưng bình tĩnh thế nào bây giờ?
Bộ phận duy nhất có thể cử động được chính là đầu. Nhờ có ánh trăng men theo cửa sổ, Hạ Vũ Thiên nhìn được bên kia có một người cùng chung hoàn cảnh với mình. Chính là Long công tử, khi nãy còn khí thế ngất trời đấm đá với đám mọi rợ kia.
Dưới ánh trăng, toàn thân hắn như đang phát sáng.
Hạ Vũ Thiên chợt thấy yết hầu khô khốc, sức nóng dồn xuống phía dưới. Nhưng tình huống lúc này, y không thể nghĩ nhiều như thế.
“Long công tử, Long công tử.” Hạ Vũ Thiên kêu lên. Chỉ mong lão nhân gia của mình không bị thương. Sợ nhất là khi tỉnh dậy, hắn không chịu nổi nhục nhã này.
“Đừng kêu.” Long Hạo nửa ngày mới tức giận đáp. Hóa ra hắn vẫn còn tức giận .“Xem ngươi như vậy!”
“Ngươi còn không giống ta!” Hạ Vũ Thiên quyết không nể nang gì người kia.
“Nếu không phải vì ngươi, trẫm sẽ không thảm như vậy.” Long Hạo biện minh, lấy lại chút thể diện.
“Thôi đi! Chính mình đánh thua còn trách ta.” Hạ Vũ Thiên liếc Long Hạo một cái sắc lẹm.
“Trẫm làm sao mà thua được. Ngay từ nhỏ trẫm đã bắt đầu học võ.”
“Đúng, ngươi không thua, nhưng mãnh hổ nan địch quần hổ. Đồng ý chưa?”
“Ngươi……!” Hàm răng của Long Hạo nghiến chặt, định nói gì đó nhưng lại thôi. Có tức giận cũng chẳng làm được gì, bây giờ hắn đã không nhúc nhích nổi một tấc. “Ngươi chờ đó, trở về, trẫm nhất định sẽ thiến ngươi. Trẫm nhất định là điên rồi nên mới đi theo thái giám mua vui ở kỹ viện.”
“Về được rồi hẵng nói!” Hạ Vũ Thiên cũng chẳng lạc quan gì về tình huống hiện giờ. Có lẽ một đao kết thúc những chuyện thị phi này là lựa chọn tốt nhất, chỉ sợ là……
Bọn họ không nói thêm gì nữa. Nhưng chỉ có hai người trong này, lại không nói không rằng, bầu không khí trở nên ám muội.
“Ngươi đừng nhìn trẫm bằng ánh mắt đó.” Long Hạo nhịn không được thốt lên.
“Ta không thấy ngươi.” Hạ Vũ Thiên hồi lâu mới nói.
Sau đó lại là trầm mặc. Tới mức dường như nghe thấy được cả tiếng tim đập của đối phương, lại còn, càng lúc càng lớn.
“Bọn họ…… Bọn họ sẽ…… xử trí chúng ta như thế nào?” Long Hạo thở phì phò, hỏi.
“Không biết. Đại khái là……” Hạ Vũ Thiên nói không được nữa. Đây là tiểu quan quán, ở bên trong không phải khách làng chơi thì chính là…… Hai đại mỹ nam như chúng ta lưu lạc tới nơi này thì phải gọi là gì?
“Hoàng Thượng, đều là lỗi của tiểu nhân.” Những lời này phát ra từ nội tâm bình tĩnh trở lại của Hạ Vũ Thiên. Y chợt thấy mình như phạm phải đại tội, trở thành tội nhân thiên cổ. Tự dưng lại dẫn dắt hoàng đế lưu lạc phong trần. Thật là có lỗi với quần chúng nhân dân a~
“Hiện tại nhận sai thì giải quyết được sao? Quên đi, chắc chắn sẽ có cách.” Long Hạo nói.
Còn có thể có cách nào chứ?
Thời gian cứ như thế, từng giây trôi qua thật chậm rãi… Đối với hai người họ, đây chẳng khác gì là tra tấn, dày vò.
Trán Long Hạo toát ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, thân thể cũng trở nên ửng đỏ. Trong người, khí nóng dâng lên ngùn ngụt.
“Ngươi cũng?” Thật lâu sau Long Hạo mới hỏi được một câu.
Chỉ thấy Hạ Vũ Thiên đang uốn éo thân mình, cố gắng cọ sát thân thể trên mặt đất.
“Ta, khó chịu.” Tiếng nói trả lời cho thấy chủ nhân của nó như đang phải nhẫn nhịn một ham muốn nào đó.
Nhất thời, hai người đều hiểu được . Lũ người của kỹ viện chết tiện kia đã làm những việc gì.
“…… Ta…… Ta, mau, không được nữa….” Hạ Vũ Thiên toàn thân run run, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ, ướt át.
“Đừng, đừng lộn xộn……” Vốn đã khó chịu lại nhìn thấy dáng vẻ đầy mê hoặc của Hạ Vũ Thiên, thật đúng là đổ thêm dầu vào lửa. Long Hạo cố gắng không nhìn Hạ Vũ Thiên, hy vọng có thể giảm bớt nhiệt lượng trên người.
“Trẫm nhất định phải phanh thây chúng thành ngàn mảnh.”
Lời nói sáo rỗng đó hoàn toàn vô tác dụng.
“Làm sao bây giờ?”
“Ngươi…… Lại đây.” Long Hạo rốt cục nói.
“Làm…… Cái gì?” Hạ Vũ Thiên rùng mình .
“Giúp ta…… Dùng miệng.” Long Hạo mệnh lệnh nói. “Bằng không……”
“Ngươi, ngươi đừng có tưởng bở. Tại sao ngươi không giúp ta?” Hạ Vũ Thiên giãy dụa . Tốt xấu hắn gì hắn vẫn còn tỉnh táo được một chút.
“Ngươi…… Vô liêm sỉ. Ta…… muốn ngươi giúp ta…… Dùng miệng cắn đứt dây thừng.”