Chương : 20
Nghe nói sau mỗi lần diễn ra Hội Thưởng hoa là Bách Hoa lâu lại phải thay một loạt cửa mới. Vì sao? Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Người người nô nức tới xem, chen nhau tới sập cả cửa. Bách Hoa lâu chính là nơi khởi nguồn của rất nhiều tiểu quan nổi danh, có thể nói đây chính là nơi phát triển phong trào ưa chuộng nam sắc của giới quan lại, phú gia. Ban đầu chỉ là một vài kẻ học đòi ôm theo mỹ nam bên người, không ngờ chỉ một năm sau, đã trở thành một trào lưu thịnh hành không thể thiếu của nam nhân chốn kinh kỳ. Mà cái gì thịnh vượng ở kinh sư nhất định sẽ được các địa phương khác học tập làm theo, một thời gian ngắn sau, tiểu quan quán mọc lên như nấm sau mưi, đánh bật cả kỹ viện truyền thống. Bách Hoa lâu tất nhiên trở thành cái nôi đào tạo tiểu quan bậc nhất thiên hạ.
Khỏi phải nói, lão bản của Bách Hoa lâu cứ ngồi một chỗ mà vơ bạc, nhưng người này rất ít xuất hiện. Bởi thế, dù có thường xuyên đến Bách Hoa lâu cũng không biết được lão bản của nó chính là Hoa Vô Tình.
Hương hoa phưng phức, tiếng ca ngọt ngào, vũ điệu uyển chuyển, đại sảnh Bách Hoa lâu tráng lệ như cảnh tiên chốn nhân gian. Dãy đầu là bàn của những quý nhân, tai to mặt lớn, lắm tiền nhiều của, bọn họ vừa xem hát vừa đợi chờ thời điểm khai mạc. Một vài kẻ thô lỗ, ăn uống no say rồi, rượu vào lời ra, đứng lên hét ầm ĩ đòi hoa khôi phải ra chào khách nhân ngay lập tức.
“Trần lão bản, hai lần trước mỹ nhân đều bị ngươi đoạt lấy, lần này nên nhường cho lão đệ ta đi.” Một nam nhân có đôi mắt gian manh nhoài người sang kẻ mặc cẩm y ngồi bên cạnh.
“Chu huynh, Trần lão bản lần này chờ đợi mỹ nhân thật vất vả. Quân tử không đoạt ái nhân của người khác a~” Một nam tử tuấn tú xen vào.
“Trần lão bản hình như muốn chiếm hết mỹ nhân toàn thành là của mình thì mới cam lòng mà.”
“Ha ha, mọi người cạnh tranh công bằng.” Trần lão bản nãy giờ vẫn im lặng bắt đầu cười ha hả, sờ sờ hầu bao căng phồng của mình “Lần này nghe nói là mỹ nhân xuất chúng nhất từ trước tới nay.”
“Người nào của Bách Hoa lâu mà không đẹp? Lần này Trần lão bản lại được ôm mỹ nhân rồi.”
Trần lão bản nghe xong cười đến nhe cả hai hàm răng, nước bọt văng tung tóe. Hắn tên là Trần Quan, nhờ bán quan tài mà phất lên. Không biết hắn thích nam sắc tới cỡ nào, chỉ biết đi đâu cũng thích khoe khoang tiền bạc, của cải trước mặt người khác thôi.
Hai người hai bên biết thời biết thế “Vậy tiện đây chúc Trần lão bản ôm được mỹ nhân trở về.”
“Ôi chao, mỹ nhân tới giờ vẫn chưa đi ra mà đã bàn luận không phải là quá sớm sao?” Một gáo nước lạnh dội thẳng vào đám người Trần lão bản.
Ba người nhíu mày nhìn về phía người lạ vừa lên tiếng.
Chỉ thấy là một nam tử trẻ tuổi, đôi mắt hơi nhỏ, mũi cong. Chân hắn gác lên ghế, tay cầm một cái chân gà gậm lấy gậm để.
“Vị huynh đài này là?” Một người hỏi. Tuy rằng dung mạo người này xấu xí, thô tục nhưng có thể bước vào Bách Hoa lâu này thì cũng xem như là không tầm thường.
“Ôi chao! Ta và ngươi không phải huynh cũng chẳng phải đệ, ta đây họ Sở, không phải lão bản cũng chẳng là quan viên triều đình.”
“Ha ha, Sở công tử thật đúng là hài hước.” Trần lão bản không nổi cáu, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, hắn đã luyện cho mặt mình còn dày hơn cả gang thép.
Sở công tử giương miệng “Ta thật muốn xem mỹ nhân của Bách Hoa lâu này như thế nào, có đúng như đồn đại không mà bắt người khác chờ đợi lâu như thế?”
“Đợi một lát nữa sẽ biết.”
Ngay khi bọn họ đang tán gẫu giết thời gian thì gần đó lại vang lên tiếng bát, tiếng chén bị đập oang oang.
“Mau dẫn hoa khôi đi ra!”
“Mau ra đây.”
“……”
Đã hơn một canh giờ rồi mà sao vẫn chưa thấy hoa khôi xuất hiện. Hay đây là chiêu làm giá, nâng tầm quan trọng của hoa khôi… Không ai biết rằng đại hoa khôi mỹ lệ của chúng ta ngay lúc đó còn đang lộn xộn trong mao xí…
Tiếng người ồn ào càng lúc càng to, tú bà uốn éo đi ra “Gấp gáp cái gì, Phi Đào của chúng ta là đại mỹ nhân a, phải chuẩn bị cho thật tốt, ra ngay đây, ngay đây!…”
Nói xong liền có bốn nam tử khênh một cái kiệu màu đỏ bước ra, nói là kiệu thì không chính xác lắm, đúng hơn là một cái giường nhỏ, được phủ bốn bên bằng vải lụa mỏng rất khêu gợi.
Bức rèm che lắc lắc lắc lắc, người ở bên trong thoát ẩn thoát hiện. Chỉ thấy dáng người thon dài nằm nghiêng chống tay lên đầu, tóc đen xõa xuống, mơ màng như tiên trên trời.
Kiệu còn chưa hạ, người chưa bước ra mà khối kẻ đã lăn lê ra đất đến mê mệt.
“Các vị đại gia, Phi Đào đang chờ, để xem hôm nay ai là người ôm được mỹ nhân về a~”
Kiệu được đặt trên một cái bục khá cao giữa đại sảnh, nam nhân đứng xung quanh nhìn chằm chằm vào từng bóng dáng cử động của người bên trong, vài người không nhịn được còn cố tình lại gần định kéo màn lên mà hảo hảo nhìn ngắm một phen cho thỏa thích.
“Ôi chao ~, gia a, Phi Đào của chúng ta là tiểu dã miêu a, coi chừng tay bị cắn a.” Tú bà cùng mọi người trêu đùa.
“Hây, xem ra lần này thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm a. Mau cho chúng ta chiêm ngưỡng.”
“Không dám để các vị đợi lâu, đúng là tuyệt phẩm chốn nhân gian, nhưng mà tính tình y quật cường, cứng đầu như tiểu ngưu vậy a.” Tú bà nói.
“Ha ha, vậy thì để bổn đại gia thu phục, y sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn như cừu non nha~”
Phía sau rèm che, người nọ không hề ngoan ngoãn như cừu non, nhìn kỹ lại, không phải là y đang nằm gợi cảm mà là bị trói chặt lại không thể nhúc nhích. Xem ra đây chẳng là tiểu ngưu mà là trâu rừng a.
Hạ Vũ Thiên cũng thực bất đắc dĩ, mới vừa rồi vì muốn trốn tiểu hoàng đế mà chui vào mao xí. Không ngờ đám tú bà chạy tới, tưởng hoa khôi bỏ trốn, chẳng thèm nghe giải thích, cứ thế gô cổ y lại nhét vào kiệu đỏ.
Hiện tại tay chân Hạ Vũ Thiên đều bị trói bằng vải lụa. Y cảm thấy mình như một thứ đồ hiến tế, chờ tới lúc được đưa lên đàng mà xẻ thịt.
“Tất cả đều theo quy củ a” tú bà cười tươi như hoa loa kèn, nàng dường như đã nắm chắc được bao tải bạc trong tay.
“Mau, mau, bản gia bỏ ra năm mươi lượng, trước tiên mở màn ra cho mọi người xem cái đã.” Một người nhao lên, quần chúng đồng thanh ủng hộ.
“Được, được” Tú bà vươn cánh tay phì nộn, vén rèm từng chút, từng chút một. Đám nam nhân bên dưới, trợn mắt, há miệng mà nhìn. Tiếng hô, tiếng gào vang lên ầm trời.
Lúc rèm che được mở ra hoàn toàn, không gian bốc lặng thinh trong giây lát rồi lại tiếp tục sôi trào còn hơn trước.
Tiểu mỹ nhân nằm trên gối đệm màu hồng, dễ dàng nhận ra dáng người mềm dẻo thon dài, làn da vô cùng mịn màng, trắng trẻo, khuôn mặt Hạ Vũ Thiên lại đang giận giữ, phẫn nộ càng tăng thêm nét ngạo nghễ. Sa y mỏng tang, nhìn thấy từng đường nét bên trong, lụa hồng cột mắt cá chân nhìn thật tội nghiệp. Dục vọng chinh phục của đám nam nhân phía dưới dâng lên ngút ngàn.
“Trần lão bản. Trần lão bản.” Một người hạ nhân thức tỉnh Trần Quan đang nhìn ngắm tới thất thần.
Trần lão bản thẳng thắn nói “Không sai, không sai.”
Hạ nhân này cười cười, biết lão gia nhà mình vốn thích nữ sắc, không ngờ lần này lại vì một nam nhân mà ngây ngẩn cả thần hồn.
“Trần lão bản, xem ra quyết tâm của ngươi thật cao a.”
Công tử họ Sở kia vẫn nhiệt tình ăn uống no say, hắn chỉ liếc mắt nói vọng lên đài “Không tệ, cũng xem như không làm ta thất vọng!”
“Mỹ nhân, xuống dưới a.” Một người kêu lên. Đám người bên cạnh cũng ồn ào phụ họa.
Ngân phiếu, bạc nén được ném tới tấp lên đài cao.
“Xuống dưới, xuống dưới, rót ly rượu cho bản gia.”
Nhìn một đám nam nhân như điên cuồng, Hạ Vũ Thiên cau mày, y nhích người lại phía sau, đúng là một lũ sắc lang háu đói!
Nhưng hiện giờ nào có ai để ý tới cảm nhận của y, lập tức có người chạy lại kéo y lên. Chân thấp, chân cao bị lôi vào giữa đám người. Chân bị trói nên chỉ có thể lê từng bước, càng muốn đứng vững lại càng loạng choạng ngã vào lòng đám nam nhân.
Má ơi.
Mấy kẻ xung quanh lập tức không bỏ qua cơ hội, sờ soạng lung tung trên người Hạ Vũ Thiên. Một kẻ cầm ra một trăm lượng để Hạ Vũ Thiên rót rượu cho hắn uống.
Hạ Vũ Thiên bị đám người này bông đùa tới sống không bằng chết, y không thể chịu được hành vi khinh nhờn của những kẻ phàm phu tục tử này.
“Buông, đừng chạm vào ta. Buông ra.” Chỉ có thể phản kháng bằng cách quát to nhưng cũng vô ích, ngược lại càng làm cho đám người kia thêm phấn khích.
Hạ Vũ Thiên dùng ánh mắt cầu cứu liếc nhìn khắp đại sảnh.
Mẹ nó, tiểu hoàng đế chết bằm, vô tình vô nghĩa, còn chưa cứu ta.
Mà Long Hạo đang đứng trên lầu hai quan sát không sót một diễn biến nào. Hắn cười khẩy, trong lòng đắc ý cực kỳ, xú tiểu tử, ngươi không chịu về với trẫm, cho ngươi nếm trải một phen!
Khỏi phải nói, lão bản của Bách Hoa lâu cứ ngồi một chỗ mà vơ bạc, nhưng người này rất ít xuất hiện. Bởi thế, dù có thường xuyên đến Bách Hoa lâu cũng không biết được lão bản của nó chính là Hoa Vô Tình.
Hương hoa phưng phức, tiếng ca ngọt ngào, vũ điệu uyển chuyển, đại sảnh Bách Hoa lâu tráng lệ như cảnh tiên chốn nhân gian. Dãy đầu là bàn của những quý nhân, tai to mặt lớn, lắm tiền nhiều của, bọn họ vừa xem hát vừa đợi chờ thời điểm khai mạc. Một vài kẻ thô lỗ, ăn uống no say rồi, rượu vào lời ra, đứng lên hét ầm ĩ đòi hoa khôi phải ra chào khách nhân ngay lập tức.
“Trần lão bản, hai lần trước mỹ nhân đều bị ngươi đoạt lấy, lần này nên nhường cho lão đệ ta đi.” Một nam nhân có đôi mắt gian manh nhoài người sang kẻ mặc cẩm y ngồi bên cạnh.
“Chu huynh, Trần lão bản lần này chờ đợi mỹ nhân thật vất vả. Quân tử không đoạt ái nhân của người khác a~” Một nam tử tuấn tú xen vào.
“Trần lão bản hình như muốn chiếm hết mỹ nhân toàn thành là của mình thì mới cam lòng mà.”
“Ha ha, mọi người cạnh tranh công bằng.” Trần lão bản nãy giờ vẫn im lặng bắt đầu cười ha hả, sờ sờ hầu bao căng phồng của mình “Lần này nghe nói là mỹ nhân xuất chúng nhất từ trước tới nay.”
“Người nào của Bách Hoa lâu mà không đẹp? Lần này Trần lão bản lại được ôm mỹ nhân rồi.”
Trần lão bản nghe xong cười đến nhe cả hai hàm răng, nước bọt văng tung tóe. Hắn tên là Trần Quan, nhờ bán quan tài mà phất lên. Không biết hắn thích nam sắc tới cỡ nào, chỉ biết đi đâu cũng thích khoe khoang tiền bạc, của cải trước mặt người khác thôi.
Hai người hai bên biết thời biết thế “Vậy tiện đây chúc Trần lão bản ôm được mỹ nhân trở về.”
“Ôi chao, mỹ nhân tới giờ vẫn chưa đi ra mà đã bàn luận không phải là quá sớm sao?” Một gáo nước lạnh dội thẳng vào đám người Trần lão bản.
Ba người nhíu mày nhìn về phía người lạ vừa lên tiếng.
Chỉ thấy là một nam tử trẻ tuổi, đôi mắt hơi nhỏ, mũi cong. Chân hắn gác lên ghế, tay cầm một cái chân gà gậm lấy gậm để.
“Vị huynh đài này là?” Một người hỏi. Tuy rằng dung mạo người này xấu xí, thô tục nhưng có thể bước vào Bách Hoa lâu này thì cũng xem như là không tầm thường.
“Ôi chao! Ta và ngươi không phải huynh cũng chẳng phải đệ, ta đây họ Sở, không phải lão bản cũng chẳng là quan viên triều đình.”
“Ha ha, Sở công tử thật đúng là hài hước.” Trần lão bản không nổi cáu, lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, hắn đã luyện cho mặt mình còn dày hơn cả gang thép.
Sở công tử giương miệng “Ta thật muốn xem mỹ nhân của Bách Hoa lâu này như thế nào, có đúng như đồn đại không mà bắt người khác chờ đợi lâu như thế?”
“Đợi một lát nữa sẽ biết.”
Ngay khi bọn họ đang tán gẫu giết thời gian thì gần đó lại vang lên tiếng bát, tiếng chén bị đập oang oang.
“Mau dẫn hoa khôi đi ra!”
“Mau ra đây.”
“……”
Đã hơn một canh giờ rồi mà sao vẫn chưa thấy hoa khôi xuất hiện. Hay đây là chiêu làm giá, nâng tầm quan trọng của hoa khôi… Không ai biết rằng đại hoa khôi mỹ lệ của chúng ta ngay lúc đó còn đang lộn xộn trong mao xí…
Tiếng người ồn ào càng lúc càng to, tú bà uốn éo đi ra “Gấp gáp cái gì, Phi Đào của chúng ta là đại mỹ nhân a, phải chuẩn bị cho thật tốt, ra ngay đây, ngay đây!…”
Nói xong liền có bốn nam tử khênh một cái kiệu màu đỏ bước ra, nói là kiệu thì không chính xác lắm, đúng hơn là một cái giường nhỏ, được phủ bốn bên bằng vải lụa mỏng rất khêu gợi.
Bức rèm che lắc lắc lắc lắc, người ở bên trong thoát ẩn thoát hiện. Chỉ thấy dáng người thon dài nằm nghiêng chống tay lên đầu, tóc đen xõa xuống, mơ màng như tiên trên trời.
Kiệu còn chưa hạ, người chưa bước ra mà khối kẻ đã lăn lê ra đất đến mê mệt.
“Các vị đại gia, Phi Đào đang chờ, để xem hôm nay ai là người ôm được mỹ nhân về a~”
Kiệu được đặt trên một cái bục khá cao giữa đại sảnh, nam nhân đứng xung quanh nhìn chằm chằm vào từng bóng dáng cử động của người bên trong, vài người không nhịn được còn cố tình lại gần định kéo màn lên mà hảo hảo nhìn ngắm một phen cho thỏa thích.
“Ôi chao ~, gia a, Phi Đào của chúng ta là tiểu dã miêu a, coi chừng tay bị cắn a.” Tú bà cùng mọi người trêu đùa.
“Hây, xem ra lần này thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm a. Mau cho chúng ta chiêm ngưỡng.”
“Không dám để các vị đợi lâu, đúng là tuyệt phẩm chốn nhân gian, nhưng mà tính tình y quật cường, cứng đầu như tiểu ngưu vậy a.” Tú bà nói.
“Ha ha, vậy thì để bổn đại gia thu phục, y sẽ tuyệt đối ngoan ngoãn như cừu non nha~”
Phía sau rèm che, người nọ không hề ngoan ngoãn như cừu non, nhìn kỹ lại, không phải là y đang nằm gợi cảm mà là bị trói chặt lại không thể nhúc nhích. Xem ra đây chẳng là tiểu ngưu mà là trâu rừng a.
Hạ Vũ Thiên cũng thực bất đắc dĩ, mới vừa rồi vì muốn trốn tiểu hoàng đế mà chui vào mao xí. Không ngờ đám tú bà chạy tới, tưởng hoa khôi bỏ trốn, chẳng thèm nghe giải thích, cứ thế gô cổ y lại nhét vào kiệu đỏ.
Hiện tại tay chân Hạ Vũ Thiên đều bị trói bằng vải lụa. Y cảm thấy mình như một thứ đồ hiến tế, chờ tới lúc được đưa lên đàng mà xẻ thịt.
“Tất cả đều theo quy củ a” tú bà cười tươi như hoa loa kèn, nàng dường như đã nắm chắc được bao tải bạc trong tay.
“Mau, mau, bản gia bỏ ra năm mươi lượng, trước tiên mở màn ra cho mọi người xem cái đã.” Một người nhao lên, quần chúng đồng thanh ủng hộ.
“Được, được” Tú bà vươn cánh tay phì nộn, vén rèm từng chút, từng chút một. Đám nam nhân bên dưới, trợn mắt, há miệng mà nhìn. Tiếng hô, tiếng gào vang lên ầm trời.
Lúc rèm che được mở ra hoàn toàn, không gian bốc lặng thinh trong giây lát rồi lại tiếp tục sôi trào còn hơn trước.
Tiểu mỹ nhân nằm trên gối đệm màu hồng, dễ dàng nhận ra dáng người mềm dẻo thon dài, làn da vô cùng mịn màng, trắng trẻo, khuôn mặt Hạ Vũ Thiên lại đang giận giữ, phẫn nộ càng tăng thêm nét ngạo nghễ. Sa y mỏng tang, nhìn thấy từng đường nét bên trong, lụa hồng cột mắt cá chân nhìn thật tội nghiệp. Dục vọng chinh phục của đám nam nhân phía dưới dâng lên ngút ngàn.
“Trần lão bản. Trần lão bản.” Một người hạ nhân thức tỉnh Trần Quan đang nhìn ngắm tới thất thần.
Trần lão bản thẳng thắn nói “Không sai, không sai.”
Hạ nhân này cười cười, biết lão gia nhà mình vốn thích nữ sắc, không ngờ lần này lại vì một nam nhân mà ngây ngẩn cả thần hồn.
“Trần lão bản, xem ra quyết tâm của ngươi thật cao a.”
Công tử họ Sở kia vẫn nhiệt tình ăn uống no say, hắn chỉ liếc mắt nói vọng lên đài “Không tệ, cũng xem như không làm ta thất vọng!”
“Mỹ nhân, xuống dưới a.” Một người kêu lên. Đám người bên cạnh cũng ồn ào phụ họa.
Ngân phiếu, bạc nén được ném tới tấp lên đài cao.
“Xuống dưới, xuống dưới, rót ly rượu cho bản gia.”
Nhìn một đám nam nhân như điên cuồng, Hạ Vũ Thiên cau mày, y nhích người lại phía sau, đúng là một lũ sắc lang háu đói!
Nhưng hiện giờ nào có ai để ý tới cảm nhận của y, lập tức có người chạy lại kéo y lên. Chân thấp, chân cao bị lôi vào giữa đám người. Chân bị trói nên chỉ có thể lê từng bước, càng muốn đứng vững lại càng loạng choạng ngã vào lòng đám nam nhân.
Má ơi.
Mấy kẻ xung quanh lập tức không bỏ qua cơ hội, sờ soạng lung tung trên người Hạ Vũ Thiên. Một kẻ cầm ra một trăm lượng để Hạ Vũ Thiên rót rượu cho hắn uống.
Hạ Vũ Thiên bị đám người này bông đùa tới sống không bằng chết, y không thể chịu được hành vi khinh nhờn của những kẻ phàm phu tục tử này.
“Buông, đừng chạm vào ta. Buông ra.” Chỉ có thể phản kháng bằng cách quát to nhưng cũng vô ích, ngược lại càng làm cho đám người kia thêm phấn khích.
Hạ Vũ Thiên dùng ánh mắt cầu cứu liếc nhìn khắp đại sảnh.
Mẹ nó, tiểu hoàng đế chết bằm, vô tình vô nghĩa, còn chưa cứu ta.
Mà Long Hạo đang đứng trên lầu hai quan sát không sót một diễn biến nào. Hắn cười khẩy, trong lòng đắc ý cực kỳ, xú tiểu tử, ngươi không chịu về với trẫm, cho ngươi nếm trải một phen!