Chương : 38
Có người, vào những thời điểm nào đó trong đời sẽ có những ý nghĩ hay hành động biến thái, ví dụ như thích chọc giận người khác, làm sao mà để cho họ càng giận càng tốt, thậm chí là phải chọc tới độ để họ nổi sung, mắng mình vài câu thì mới thỏa mãn, nếu không thì cả ngày cứ bứt rứt khó chịu. Người ta gọi những kẻ như vậy là những người ăn no rồi lại dửng mỡ. Vừa rồi, lúc hỏi tiểu cô nương về đường đi, Hạ Vũ Thiên đã quên không tính tới loại người đó.
Vốn nghĩ là tên Sở Vấn Điệp ăn mắm ăn muối nói năng lung tung, không ngờ lại linh ứng nhanh như vậy, tai họa đã ập tới đầu ngay lập tức. Nhưng làm sao mà tin tức có thể lan truyền với tốc độ chóng mặt như thế được, cho dù là ta đang bị truy nã trên toàn quốc thì một nơi hẻo lánh như thế nãy cũng không thể nào biết được. Không lẽ, ở đây có đường truyền internet tốc độ cao ADSL mà lão tử ta không biết?
“Không thể nào, làm sao mà nhanh như vậy được?” Hạ Vũ Thiên tự vấn.
Sở Vấn Điệp khẽ cười nói “Không biết chừng, kẻ nào bắt được chúng ta còn được thưởng mười vạn hoàng kim a.”
“Nếu thật sự như vậy, ngươi cứ cho ta bắt người là được. Nhận được tiền rồi, nhất định ta sẽ chia cho ngươi một nửa…” Hạ Vũ Thiên cười nói.
Sở Vấn Điệp vuốt vuốt cằm “Ý kiến hay!”
“Này, thế làm gì bây giờ? Bọn họ đến bắt chúng ta thật sao? Hay là trốn đi thôi…” Hạ Vũ Thiên nhanh chóng nhìn ngang ngó dọc, nếu muốn trốn, chắc là vẫn kịp…
“Trốn làm gì, cho dù làm trộm thì cũng không nhất thiết phải chui rúc như thế.” Ngược lại với người kia, Sở Vấn Điệp rất bình tĩnh “Huống chi, chưa chắc gì bọn chúng sẽ nhận ra chúng ta.”
Đó chính là kinh nghiệm nhiều năm làm đạo tặc của Sở Vấn Điệp.
Thế là hai người cứ đứng yên một chỗ, chờ cho chuyện sắp xảy đến. Họ quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, đồng lòng đối mặt với hiểm nguy trước mặt…
Chỉ chốc lát, những tiếng lá khô xào xạc do bị người dẫm đạp đã truyền đến nơi này. Có bốn người dáng vẻ như là gia đinh, còn có một lão nhân râu dài, tay cầm quải trượng đi trước.
Kỳ lạ ở chỗ, Hạ Vũ Thiên vừa tò mò quan sát lão nhân thì thấy lão rất kích động khi đối diện với y. Giống như ánh mắt của Hạ Vũ Thiên đã tác động tới người này, khuôn mặt nhỏ, vàng bỗng dưng lại hiện lên rất nhiều loại cảm xúc, đủ cả hỉ, nộ, ái, ố. Bởi thế cho nên, lão nhân kia có vẻ dữ tợn hơn. Sau đó, hai mắt ánh lên tơ máu nhìn quét qua một lượt khắp người Sở Vấn Điệp và Hạ Vũ Thiên.
Lão nhân cổ quái này, ngươi nhìn cái gì vậy? Chưa thấy ai xuất chúng như ta? Có chuyện thì mau nói, có rắm thì nhanh mà phóng. Sở Vấn Điệp đứng đó, hết sức tự nhiên, ngáp một cái. Hạ Vũ Thiên bị ánh mắt của lão nhân đó nhìn tới nóng cả người. Làm gì vậy, ta thiếu tiền ngươi sao? Cuối cùng, y chịu không nổi cái thái độ này, hơi quay đầu đi chỗ khác. Chỉ có một chút cử động nhỏ thế thôi mà lão nhân kia đã rất tinh tế nhận ra.
Rồi lão còn nói một câu mà có đánh chết Hạ Vũ Thiên thì y cũng không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng như vậy.
“Đồ nghịch tử nhà ngươi, còn dám vác mặt trở về?” Lão nhân kia đột nhiên quát. Quát xong, còn rất nhanh tay lẹ chân, chỉ kịp nhìn thấy lão giơ quải trượng lên thôi mà Hạ Vũ Thiên đã thấy đùi mình nhói đau một cái, chân không đứng vững, quỳ rạp xuống đất ngay tức thời.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho cả Sở Vấn Điệp và Hạ Vũ Thiên đều trợn tròn mắt. Sở Vấn Điệp nhìn Hạ Vũ Thiên, y thì nén giận trừng mắt với lão nhân kia. Nghịch tử gì chứ? Có lầm không vậy?
“Ai là con ngươi a?” Hạ Vũ Thiên nhịn đau, hỏi lại ngay. Dứt lời còn muốn đứng lên tranh cãi một hồi với lão nhằm đòi lại cho bản thân một chút công đạo. Đã bị lầm là nghịch tử gì gì đó lại còn phải ăn một gậy, không thể bỏ qua được, ngươi là lão nhân chứ có là lão tử ta cũng không tha! Mà, lão tử… hình như là ta a…
Cơm có thể ăn bậy chứ lời thì không thể nói lung tung được. Từ lúc nào mà ta có một người cha như vậy?
“Ngươi, ngươi…… Bao nhiêu năm rồi mà không có lấy một chút tiến bộ, ngươi còn xứng với liệt tổ liệt tông Tào gia nữa không?” Lão nhân giận tím mặt, giơ quải trượng lên định đánh thêm một gậy.
Sở Vấn Điệp vừa nghe lão nói đã lập tức phát hiện, Tào gia? Không phải là người của Phong Ẩn sơn trang sao?
Hắn “Phù phù” quỳ xuống trước mặt Hạ Vũ Thiên, che chở cho y rồi vội vàng dập đầu nói “Thiếu gia lâm trọng bệnh mới vừa bình phục, thần chí hiện giờ không được minh mẫn nên mới nói mê sảng. Thân thể y yếu ớt, sợ là không chịu nổi một gậy nữa a.”
Biến ngay! Còn muốn diễn kịch. Lão tử ta đây không phải là diễn viên chuyên nghiệp nhá, nếu mà phải nhận người này làm cha, chắc thần kinh Hạ Vũ Thiên đứt ra từng sợi mất. Nhưng mà nhìn sang Sở Vấn Điệp, thấy hắn đá mắt ra hiệu rất nài nỉ, khẩn trương. Được, coi như cươi cầu xin ta đó, ngươi đã nhập vai xuất sắc như vậy, ta đây nào có thể không phối hợp cho được? Có trách thì nên trách tổng đạo diễn Hoa Vô Tình, trước lúc biên đạo không chịu nói trước với chúng ta một tiếng làm cho cả hai phản ứng chậm trễ. Mà nếu Tô Thanh Sơn thực sự là thiếu gia nhà này thì sao? Nhưng rõ ràng là hắn họ Tô, không phải họ Tào!
Hạ Vũ Thiên quỳ trên mặt đất, dáng vẻ quật cường, quyết không cúi đầu, rất ra dáng một nhân vật phản diện thuộc loại nghịch thần tặc tử điển hình.
Lão nhân kia tức giận càng lớn hơn nữa “Hôm nay, ta sẽ thanh trừ gia môn.”
Tuy quải trượng run run nhưng lực đạo lại mạnh vô cùng. Đừng tưởng là người ta già, thật ra sức vóc của hắn không thua gì trai trẻ. “Ba ba” vài cái, Hạ Vũ Thiên nhận thêm mấy cây gậy. Thực sự là y không cam lòng, xương cốt như sắp vụn ra thành cát. Lão nhân này đúng là một người ngoan độc, ngay cả con ruột của mình mà cũng ra tay nặng như thế. Diễn giả mà phải chịu đòn thật, đúng là chả cái dại nào bằng cái dại nào.
Nhìn thấy Hạ Vũ Thiên cuộn tròn người lại như một con mèo nhỏ, thật đáng thương, sắc mặt trắng bệch, môi cắn chặt lại không thèm kêu lấy một tiếng; Sở Vấn Điệp bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Đừng, đừng đánh . Ngài muốn đánh thì cứ đánh ta là được rồi. Thiếu gia thật sự không chịu nổi a.” Sở Vấn Điệp chạy ngay lại gần Hạ Vũ Thiên xin chịu đòn thay, hắn tình nguyện vì y gánh lấy hết thảy mấy côn này.
“Đúng là nghiệp chướng!” Lão nhân nghiến răng nghiến lợi. “Tào gia ta sao lại có đứa con bất hiếu như ngươi. Nếu không phải ngươi có công cứ giá hoàng thượng, hôm nay, ta sẽ đánh chết ngươi tại chỗ này.”
Cứu giá? Hạ Vũ Thiên ngẩn người, nhìn Sở Vấn Điệp, Sở Vấn Điệp cũng nhìn thoáng qua Hạ Vũ Thiên. Hai người đều cảm thấy hồ đồ, không hiểu được sự tình ẩn trong lời nói vừa nghe được.
Chỉ biết có một chuyện đáng để ăn mừng là có thể sẽ không phải chịu thêm đau đớn gì nữa.
……………
Đi tới Phong Ẩn sơn trang, bước vào cửa Tào gia. Đây quả thật là một gia đình phú hộ giàu nứt đố đổ vách, trước đây, nhất định là hưng thịnh tới cực điểm. Không biết vì sao lại ẩn cư ở chốn thâm sơn cùng cốc này?
Hạ Vũ Thiên đã bị ăn đánh, cứ tưởng là mọi chuyện đã khép lại. Nhưng muốn nhận tổ quy tông ở Tào gia, đâu có dễ dàng như vậy. Trước tiên là phải quỳ gối trong từ đường, cầu xin các bậc tiền nhân lượng thứ mặc dù Hạ Vũ Thiên chẳng biết trước đây mình đã phạm phải tội gì phải phải xin lượng với thứ?
Không chỉ quỳ, mà còn phải dập đầu trước bài vị một trăm cái trong suốt một ngày một đêm. Tưởng là có thể ăn gian được sao? Không dễ đâu, bên cạnh luôn có hai hạ nhân đứng giám thị. Nếu không nghiêm chỉnh, cứ một lần như thế là bị phạt thêm năm canh giờ. Gia pháp của Tào gia vô cùng nghiêm khắc, không hề dung thứ cho bất cứ ai phạm lỗi…
Vì thế, trước khi Hạ Vũ Thiên được người cha kia chấp nhận, y phải đi làm quen với vong hồn của rất nhiều vị tiền bối trong Tào gia. Các vị tổ tiên a, mong rằng các người tha thứ cho ta a, ta sẽ cố gắng nhịn cười để dập đầu trước linh vị các ngươi mà, cầu xin các ngươi cho ta toàn mạng mà đi ra ngoài a…
Hạ Vũ Thiên không rõ, chẳng nhẽ tên Hoa Vô Tình kia đưa mình về đây để nhận lại họ hàng? Không thể nào. Dường như tên Tô Thanh Sơn kia cũng không hề biết tới nơi này. Vậy tại sao lão nhân kia cứ một mực chắn chắn ta là con lão? Chẳng lẽ già cả, lẩm cẩm tới mức ngay cả con mình mà cũng không phân biệt được? Nghi vấn cứ chồng chất theo cái đà đó, càng lúc càng rối như tơ vò.
Vốn chân đã bị bầm tím, nay lại bị chuột rút do phải quỳ gối nhiều canh giờ liên tục khiến y cảm thấy chết lặng, rồi từ chết lặng chuyển sang trạng thái toàn thân cứng ngắc. Bụng đói meo, đầu óc quay cuồng. Trong gian phòng rộng lớn, mùi trầm hương ngào ngạt, trước mặt còn có rất nhiều linh vị bằng gỗ mun đen thui. Hạ Vũ Thiên cảm thấy không khí xung quanh mình thật là u ám……
Không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn đó dần dần biến mất, tinh thần cũng vì thế mà thoải mái, lơ lửng chốn tang bồng, chỉ còn mỗi cơ thể vẫn duy trì tư thế quỳ gối…
Hồn xác phiêu phiêu bay trong những đám mây mờ ảo chốn linh giới. Trước mắt là một khoảng không gian mờ mịt, tối um, không có lối thoát. Hạ Vũ Thiên muốn đánh cho mình một cái để tỉnh lại nhưng tay chân không thể động đậy… phảng phất gió thoảng… không biết từ nơi nào, có một khối xiềng xích thật lớn giam cầm thân thể và linh hồn của y lại một chỗ…
Có một dòng nước ấm áp nào đó chảy vào trong yết hầu, theo thực quản mà tiến vào thật sâu bên trong cơ thể. Giờ khắc này, xúc giác của Hạ Vũ Thiên vô cùng mạnh mẽ, y có thể cảm nhận được sự di chuyển từ từ của dòng chất lỏng đó, lấn dần, lấn dần từng tấc, từng thước trong ruột gan.
Không khí hắc ám dần biến mất, cảm giác đau đớn mãnh liệt lại quay về. Mi mắt lụp xụp có thể mở ra được một chút, ngay phía trước là một đôi mắt khác, với một đôi lông mày rậm rạp phía trên. Chiếc miệng nhỏ khô khốc của Hạ Vũ Thiên cũng đang được ngậm chặt bởi một bờ môi ướt át…
“Tỉnh rồi.” Người nọ nói.
Hạ Vũ Thiên hốt hoảng, thần hồn át thần tính, nhìn thấy trước mặt là một bóng dáng chập chờn như ma vậy. Lát sau mới ổn định trở lại, nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập sầu lo cùng đau lòng của Sở Vấn Điệp.
Hạ Vũ Thiên muốn trả lời lại thấy cổ họng mình khàn khàn, muốn phát ra âm thanh thật khó khăn.
“Ta nghĩ lão già đó nhất định muốn ngươi chết thì mới hài lòng.” Sở Vấn Điệp khinh miệt cười nói. “Đồ nghịch tử bất hiếu nhà ngươi, mau nói cho ta biết ngươi đã phạm vào đại tội gì!”
“Biến!” Hạ Vũ Thiên cố gắng chống tay ngồi dậy.
Sở Vấn Điệp nhìn Hạ Vũ Thiên nhìn vào ánh mắt Hạ Vũ Thiên, biết rằng y không hề nói dối. Vậy thì hết thảy những chuyện này, phải giải thích như thế nào đây?
Hạ Vũ Thiên hỏi “Ta thoát ra khỏi nơi đó lúc nào vậy?”
“Lúc ta tới đưa cơm, khi ấy ngươi còn phải chịu phạt thêm ba, bốn canh giờ nữa.” Sở Vấn Điệp hạ giọng “Không phải lo chuyện đó nữa, ta sẽ có cách, cứ ăn hết chén cháo này đi cái đã.”
“Cháo?” Hạ Vũ Thiên nhoài người nhìn sang bên cạnh Sở Vấn Điệp, quả nhiên là có một chén cháo nóng hổi, còn đang bốc khói nghi ngút.
“Ta được ăn hả?” Hạ Vũ Thiên hoài nghi.
“Nếu không ăn cái gì, ngươi muốn chết sao?” Sở Vấn Điệp bưng chén cháo lại gần đút cho người ngồi trên giường.
Hạ Vũ Thiên đã sớm đói tới mức thấy bụng mình chỉ là một khoảng không rỗng tuếch. Nhìn thấy bát cháo thơm ngon bên cạnh, miệng y há to ra như cá mập vồ mồi.
Ăn như long tranh hổ đấu “Còn nữa không, sao có chén cháo mà ngươi cũng keo kiệt quá vậy, mau múc một muỗng to to vào.”
Sở Vấn Điệp cười nói “Miệng ngươi đang ngoác tận mang tai kia kìa, còn kêu cái gì nữa !”
Lời còn chưa nói dứt, cháo cũng chưa nuốt trọn, Hạ Vũ Thiên cảm thấy bụng mình đột nhiên nổi cơn đau dữ dội, có cái gì vào bụng nãy giờ đã ói ra ngoài bằng hết… Y đỏ mặt, ôm bụng, cố gắng quay người nói với Sở Vấn Điệp “Ngươi…Ngươi…bỏ cái gì…vào trong cháo?”
Sở Vấn Điệp liền kêu to “Không xong rồi, không xong rồi. Thiếu gia đã xảy ra chuyện…….”
Vốn nghĩ là tên Sở Vấn Điệp ăn mắm ăn muối nói năng lung tung, không ngờ lại linh ứng nhanh như vậy, tai họa đã ập tới đầu ngay lập tức. Nhưng làm sao mà tin tức có thể lan truyền với tốc độ chóng mặt như thế được, cho dù là ta đang bị truy nã trên toàn quốc thì một nơi hẻo lánh như thế nãy cũng không thể nào biết được. Không lẽ, ở đây có đường truyền internet tốc độ cao ADSL mà lão tử ta không biết?
“Không thể nào, làm sao mà nhanh như vậy được?” Hạ Vũ Thiên tự vấn.
Sở Vấn Điệp khẽ cười nói “Không biết chừng, kẻ nào bắt được chúng ta còn được thưởng mười vạn hoàng kim a.”
“Nếu thật sự như vậy, ngươi cứ cho ta bắt người là được. Nhận được tiền rồi, nhất định ta sẽ chia cho ngươi một nửa…” Hạ Vũ Thiên cười nói.
Sở Vấn Điệp vuốt vuốt cằm “Ý kiến hay!”
“Này, thế làm gì bây giờ? Bọn họ đến bắt chúng ta thật sao? Hay là trốn đi thôi…” Hạ Vũ Thiên nhanh chóng nhìn ngang ngó dọc, nếu muốn trốn, chắc là vẫn kịp…
“Trốn làm gì, cho dù làm trộm thì cũng không nhất thiết phải chui rúc như thế.” Ngược lại với người kia, Sở Vấn Điệp rất bình tĩnh “Huống chi, chưa chắc gì bọn chúng sẽ nhận ra chúng ta.”
Đó chính là kinh nghiệm nhiều năm làm đạo tặc của Sở Vấn Điệp.
Thế là hai người cứ đứng yên một chỗ, chờ cho chuyện sắp xảy đến. Họ quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, đồng lòng đối mặt với hiểm nguy trước mặt…
Chỉ chốc lát, những tiếng lá khô xào xạc do bị người dẫm đạp đã truyền đến nơi này. Có bốn người dáng vẻ như là gia đinh, còn có một lão nhân râu dài, tay cầm quải trượng đi trước.
Kỳ lạ ở chỗ, Hạ Vũ Thiên vừa tò mò quan sát lão nhân thì thấy lão rất kích động khi đối diện với y. Giống như ánh mắt của Hạ Vũ Thiên đã tác động tới người này, khuôn mặt nhỏ, vàng bỗng dưng lại hiện lên rất nhiều loại cảm xúc, đủ cả hỉ, nộ, ái, ố. Bởi thế cho nên, lão nhân kia có vẻ dữ tợn hơn. Sau đó, hai mắt ánh lên tơ máu nhìn quét qua một lượt khắp người Sở Vấn Điệp và Hạ Vũ Thiên.
Lão nhân cổ quái này, ngươi nhìn cái gì vậy? Chưa thấy ai xuất chúng như ta? Có chuyện thì mau nói, có rắm thì nhanh mà phóng. Sở Vấn Điệp đứng đó, hết sức tự nhiên, ngáp một cái. Hạ Vũ Thiên bị ánh mắt của lão nhân đó nhìn tới nóng cả người. Làm gì vậy, ta thiếu tiền ngươi sao? Cuối cùng, y chịu không nổi cái thái độ này, hơi quay đầu đi chỗ khác. Chỉ có một chút cử động nhỏ thế thôi mà lão nhân kia đã rất tinh tế nhận ra.
Rồi lão còn nói một câu mà có đánh chết Hạ Vũ Thiên thì y cũng không bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng như vậy.
“Đồ nghịch tử nhà ngươi, còn dám vác mặt trở về?” Lão nhân kia đột nhiên quát. Quát xong, còn rất nhanh tay lẹ chân, chỉ kịp nhìn thấy lão giơ quải trượng lên thôi mà Hạ Vũ Thiên đã thấy đùi mình nhói đau một cái, chân không đứng vững, quỳ rạp xuống đất ngay tức thời.
Sự việc xảy ra quá nhanh khiến cho cả Sở Vấn Điệp và Hạ Vũ Thiên đều trợn tròn mắt. Sở Vấn Điệp nhìn Hạ Vũ Thiên, y thì nén giận trừng mắt với lão nhân kia. Nghịch tử gì chứ? Có lầm không vậy?
“Ai là con ngươi a?” Hạ Vũ Thiên nhịn đau, hỏi lại ngay. Dứt lời còn muốn đứng lên tranh cãi một hồi với lão nhằm đòi lại cho bản thân một chút công đạo. Đã bị lầm là nghịch tử gì gì đó lại còn phải ăn một gậy, không thể bỏ qua được, ngươi là lão nhân chứ có là lão tử ta cũng không tha! Mà, lão tử… hình như là ta a…
Cơm có thể ăn bậy chứ lời thì không thể nói lung tung được. Từ lúc nào mà ta có một người cha như vậy?
“Ngươi, ngươi…… Bao nhiêu năm rồi mà không có lấy một chút tiến bộ, ngươi còn xứng với liệt tổ liệt tông Tào gia nữa không?” Lão nhân giận tím mặt, giơ quải trượng lên định đánh thêm một gậy.
Sở Vấn Điệp vừa nghe lão nói đã lập tức phát hiện, Tào gia? Không phải là người của Phong Ẩn sơn trang sao?
Hắn “Phù phù” quỳ xuống trước mặt Hạ Vũ Thiên, che chở cho y rồi vội vàng dập đầu nói “Thiếu gia lâm trọng bệnh mới vừa bình phục, thần chí hiện giờ không được minh mẫn nên mới nói mê sảng. Thân thể y yếu ớt, sợ là không chịu nổi một gậy nữa a.”
Biến ngay! Còn muốn diễn kịch. Lão tử ta đây không phải là diễn viên chuyên nghiệp nhá, nếu mà phải nhận người này làm cha, chắc thần kinh Hạ Vũ Thiên đứt ra từng sợi mất. Nhưng mà nhìn sang Sở Vấn Điệp, thấy hắn đá mắt ra hiệu rất nài nỉ, khẩn trương. Được, coi như cươi cầu xin ta đó, ngươi đã nhập vai xuất sắc như vậy, ta đây nào có thể không phối hợp cho được? Có trách thì nên trách tổng đạo diễn Hoa Vô Tình, trước lúc biên đạo không chịu nói trước với chúng ta một tiếng làm cho cả hai phản ứng chậm trễ. Mà nếu Tô Thanh Sơn thực sự là thiếu gia nhà này thì sao? Nhưng rõ ràng là hắn họ Tô, không phải họ Tào!
Hạ Vũ Thiên quỳ trên mặt đất, dáng vẻ quật cường, quyết không cúi đầu, rất ra dáng một nhân vật phản diện thuộc loại nghịch thần tặc tử điển hình.
Lão nhân kia tức giận càng lớn hơn nữa “Hôm nay, ta sẽ thanh trừ gia môn.”
Tuy quải trượng run run nhưng lực đạo lại mạnh vô cùng. Đừng tưởng là người ta già, thật ra sức vóc của hắn không thua gì trai trẻ. “Ba ba” vài cái, Hạ Vũ Thiên nhận thêm mấy cây gậy. Thực sự là y không cam lòng, xương cốt như sắp vụn ra thành cát. Lão nhân này đúng là một người ngoan độc, ngay cả con ruột của mình mà cũng ra tay nặng như thế. Diễn giả mà phải chịu đòn thật, đúng là chả cái dại nào bằng cái dại nào.
Nhìn thấy Hạ Vũ Thiên cuộn tròn người lại như một con mèo nhỏ, thật đáng thương, sắc mặt trắng bệch, môi cắn chặt lại không thèm kêu lấy một tiếng; Sở Vấn Điệp bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Đừng, đừng đánh . Ngài muốn đánh thì cứ đánh ta là được rồi. Thiếu gia thật sự không chịu nổi a.” Sở Vấn Điệp chạy ngay lại gần Hạ Vũ Thiên xin chịu đòn thay, hắn tình nguyện vì y gánh lấy hết thảy mấy côn này.
“Đúng là nghiệp chướng!” Lão nhân nghiến răng nghiến lợi. “Tào gia ta sao lại có đứa con bất hiếu như ngươi. Nếu không phải ngươi có công cứ giá hoàng thượng, hôm nay, ta sẽ đánh chết ngươi tại chỗ này.”
Cứu giá? Hạ Vũ Thiên ngẩn người, nhìn Sở Vấn Điệp, Sở Vấn Điệp cũng nhìn thoáng qua Hạ Vũ Thiên. Hai người đều cảm thấy hồ đồ, không hiểu được sự tình ẩn trong lời nói vừa nghe được.
Chỉ biết có một chuyện đáng để ăn mừng là có thể sẽ không phải chịu thêm đau đớn gì nữa.
……………
Đi tới Phong Ẩn sơn trang, bước vào cửa Tào gia. Đây quả thật là một gia đình phú hộ giàu nứt đố đổ vách, trước đây, nhất định là hưng thịnh tới cực điểm. Không biết vì sao lại ẩn cư ở chốn thâm sơn cùng cốc này?
Hạ Vũ Thiên đã bị ăn đánh, cứ tưởng là mọi chuyện đã khép lại. Nhưng muốn nhận tổ quy tông ở Tào gia, đâu có dễ dàng như vậy. Trước tiên là phải quỳ gối trong từ đường, cầu xin các bậc tiền nhân lượng thứ mặc dù Hạ Vũ Thiên chẳng biết trước đây mình đã phạm phải tội gì phải phải xin lượng với thứ?
Không chỉ quỳ, mà còn phải dập đầu trước bài vị một trăm cái trong suốt một ngày một đêm. Tưởng là có thể ăn gian được sao? Không dễ đâu, bên cạnh luôn có hai hạ nhân đứng giám thị. Nếu không nghiêm chỉnh, cứ một lần như thế là bị phạt thêm năm canh giờ. Gia pháp của Tào gia vô cùng nghiêm khắc, không hề dung thứ cho bất cứ ai phạm lỗi…
Vì thế, trước khi Hạ Vũ Thiên được người cha kia chấp nhận, y phải đi làm quen với vong hồn của rất nhiều vị tiền bối trong Tào gia. Các vị tổ tiên a, mong rằng các người tha thứ cho ta a, ta sẽ cố gắng nhịn cười để dập đầu trước linh vị các ngươi mà, cầu xin các ngươi cho ta toàn mạng mà đi ra ngoài a…
Hạ Vũ Thiên không rõ, chẳng nhẽ tên Hoa Vô Tình kia đưa mình về đây để nhận lại họ hàng? Không thể nào. Dường như tên Tô Thanh Sơn kia cũng không hề biết tới nơi này. Vậy tại sao lão nhân kia cứ một mực chắn chắn ta là con lão? Chẳng lẽ già cả, lẩm cẩm tới mức ngay cả con mình mà cũng không phân biệt được? Nghi vấn cứ chồng chất theo cái đà đó, càng lúc càng rối như tơ vò.
Vốn chân đã bị bầm tím, nay lại bị chuột rút do phải quỳ gối nhiều canh giờ liên tục khiến y cảm thấy chết lặng, rồi từ chết lặng chuyển sang trạng thái toàn thân cứng ngắc. Bụng đói meo, đầu óc quay cuồng. Trong gian phòng rộng lớn, mùi trầm hương ngào ngạt, trước mặt còn có rất nhiều linh vị bằng gỗ mun đen thui. Hạ Vũ Thiên cảm thấy không khí xung quanh mình thật là u ám……
Không biết qua bao lâu, cảm giác đau đớn đó dần dần biến mất, tinh thần cũng vì thế mà thoải mái, lơ lửng chốn tang bồng, chỉ còn mỗi cơ thể vẫn duy trì tư thế quỳ gối…
Hồn xác phiêu phiêu bay trong những đám mây mờ ảo chốn linh giới. Trước mắt là một khoảng không gian mờ mịt, tối um, không có lối thoát. Hạ Vũ Thiên muốn đánh cho mình một cái để tỉnh lại nhưng tay chân không thể động đậy… phảng phất gió thoảng… không biết từ nơi nào, có một khối xiềng xích thật lớn giam cầm thân thể và linh hồn của y lại một chỗ…
Có một dòng nước ấm áp nào đó chảy vào trong yết hầu, theo thực quản mà tiến vào thật sâu bên trong cơ thể. Giờ khắc này, xúc giác của Hạ Vũ Thiên vô cùng mạnh mẽ, y có thể cảm nhận được sự di chuyển từ từ của dòng chất lỏng đó, lấn dần, lấn dần từng tấc, từng thước trong ruột gan.
Không khí hắc ám dần biến mất, cảm giác đau đớn mãnh liệt lại quay về. Mi mắt lụp xụp có thể mở ra được một chút, ngay phía trước là một đôi mắt khác, với một đôi lông mày rậm rạp phía trên. Chiếc miệng nhỏ khô khốc của Hạ Vũ Thiên cũng đang được ngậm chặt bởi một bờ môi ướt át…
“Tỉnh rồi.” Người nọ nói.
Hạ Vũ Thiên hốt hoảng, thần hồn át thần tính, nhìn thấy trước mặt là một bóng dáng chập chờn như ma vậy. Lát sau mới ổn định trở lại, nhìn thấy khuôn mặt tràn ngập sầu lo cùng đau lòng của Sở Vấn Điệp.
Hạ Vũ Thiên muốn trả lời lại thấy cổ họng mình khàn khàn, muốn phát ra âm thanh thật khó khăn.
“Ta nghĩ lão già đó nhất định muốn ngươi chết thì mới hài lòng.” Sở Vấn Điệp khinh miệt cười nói. “Đồ nghịch tử bất hiếu nhà ngươi, mau nói cho ta biết ngươi đã phạm vào đại tội gì!”
“Biến!” Hạ Vũ Thiên cố gắng chống tay ngồi dậy.
Sở Vấn Điệp nhìn Hạ Vũ Thiên nhìn vào ánh mắt Hạ Vũ Thiên, biết rằng y không hề nói dối. Vậy thì hết thảy những chuyện này, phải giải thích như thế nào đây?
Hạ Vũ Thiên hỏi “Ta thoát ra khỏi nơi đó lúc nào vậy?”
“Lúc ta tới đưa cơm, khi ấy ngươi còn phải chịu phạt thêm ba, bốn canh giờ nữa.” Sở Vấn Điệp hạ giọng “Không phải lo chuyện đó nữa, ta sẽ có cách, cứ ăn hết chén cháo này đi cái đã.”
“Cháo?” Hạ Vũ Thiên nhoài người nhìn sang bên cạnh Sở Vấn Điệp, quả nhiên là có một chén cháo nóng hổi, còn đang bốc khói nghi ngút.
“Ta được ăn hả?” Hạ Vũ Thiên hoài nghi.
“Nếu không ăn cái gì, ngươi muốn chết sao?” Sở Vấn Điệp bưng chén cháo lại gần đút cho người ngồi trên giường.
Hạ Vũ Thiên đã sớm đói tới mức thấy bụng mình chỉ là một khoảng không rỗng tuếch. Nhìn thấy bát cháo thơm ngon bên cạnh, miệng y há to ra như cá mập vồ mồi.
Ăn như long tranh hổ đấu “Còn nữa không, sao có chén cháo mà ngươi cũng keo kiệt quá vậy, mau múc một muỗng to to vào.”
Sở Vấn Điệp cười nói “Miệng ngươi đang ngoác tận mang tai kia kìa, còn kêu cái gì nữa !”
Lời còn chưa nói dứt, cháo cũng chưa nuốt trọn, Hạ Vũ Thiên cảm thấy bụng mình đột nhiên nổi cơn đau dữ dội, có cái gì vào bụng nãy giờ đã ói ra ngoài bằng hết… Y đỏ mặt, ôm bụng, cố gắng quay người nói với Sở Vấn Điệp “Ngươi…Ngươi…bỏ cái gì…vào trong cháo?”
Sở Vấn Điệp liền kêu to “Không xong rồi, không xong rồi. Thiếu gia đã xảy ra chuyện…….”