Chương : 2
Nếu như nói ông nội của Lăng có gì đặc biệt. Như vậy đầu tiên phải nói đến chuyện ông nội là một người có thể xem mệnh cho người khác. Nói nôm na cũng là có chút ông đồng bà cốt, thầy bói biết tính mệnh xem ngày xem giờ…vv.
Này thật ra ở Việt Nam cũng tính bình thường. Người ta xây nhà xây cửa, ma chay đám cưới đám hỏi đều đi nhờ những ông thầy xem ngày lành tháng tốt để làm việc cả. Ngày lễ ngày tết cũng đi xem để biết ngày mở hàng làm ăn cho cả năm nó đỏ, cho việc làm ăn thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa một khi người thân gia đình gặp chuyện rắc rối không may còn có thể nhờ thầy làm lễ cúng giải hạn, trừ tai…vv. Rất nhiều rất nhiều chuyện. Nói chung trên đời người có năng lực, hoặc làm nghề như ông cũng không thiếu. Chẳng có gì kì lạ ngạc nhiên cả.
Ông của Lăng là một người trong số đó. Chỉ là ông nội của cậu không giống như những ông thầy đi xem cho thiên hạ rồi lấy tiền lấy quá mà ngược lại chỉ dùng việc này xem xét mệnh cho con cháu họ hàng trong nhà, trong dòng tộc.
Ông cụ xem mọi việc rất linh nghiệm nên hầu như họ hàng con cháu thậm chí không ít người trong làng trong xã gần xa đều nghe tiếng tới mang lễ nhờ ông xem dùm. Thường thì ngày lễ ngày tết là lúc đông đúc nhất, người ta đến nhờ xem mọi việc trong năm, mang lễ có thể xếp kín cả ban thờ. Cũng là ông cụ không thu tiền chỉ thu bánh kẹo hương khói nên mới tràn đầy như vậy.
Rồi, nói có chút xa…
Hiện tại ông đã mất. Đám ma ông qua đi, Lăng thu được di vật của ông để lại. Thật ra nói là di vật thì có hơi quá. Bởi lẽ đấy chỉ là đám sách vở ngày thường ông hay xem cùng với đám sách vở ông tự viết. Thật tình cũng không biết đó là chữ nôm hay chữ hán. Dù sao cả nhà không ai xem hiểu. Chỉ có Lăng vì nguyên nhân bản thân đối với những chuyện này để ý mà mang về.
Cũng bởi vì lúc còn nhỏ hay thấy ông xem mệnh cho người. Ngày tết ngày lễ hay đưa chân gà nhờ ông xem hộ, nghe cha mẹ kể nhiều chuyện ly kì về chuyện xem bói làm nhà, giải hạn trừ tai nên đâm ra chuyện tồn tại thần linh, hồn ma các thể loại hay không đối với Lăng cũng có chút đung đưa không các định. Không hoàn toàn tin là có nhưng cũng không dám nói là không. Hiện tại trùng sinh cũng đã xảy ra. Này đúng là khiến Lăng có chút tin là có hơn là cho rằng chuyện của mình là sự cố ngẫu nhiên mà khoa học hiện chưa giải thích được.
Có lẽ này cũng là mong muốn đơn phương của Lăng đi. Nếu lỡ nó thật là sự cố đặc biệt mà khoa học chưa thể giải thích thì chẳng phải là cậu chẳng có tí cơ hội thành tiên thành thần nào. Sau đó có lẽ cũng chỉ có thể như trâu như chó nỗ lực làm giàu ở kiếp này???
Mèm! Thật sự là biết bao giờ mới khá lên được nha. Có khi cả đời này cũng chỉ như vậy~
Nghĩ nghĩ, Lăng vùng người dậy chạy tới bên ba lô lôi ra mấy quyển sách của ông nội. Trước kia không có cơ hội tìm hiểu. Hiện tại có máy tính, có google, Lăng muốn thử dịch sách xem sao.
Cũng có chút tò mò bình thường ông hay đọc chính là sách gì.
Lôi ra đống sách, lần mò google một hồi, Lăng bắt đầu từng chữ từng chữ mà dịch. Cũng may thằng bạn chưa lên nếu không thấy cậu làm chuyện này nó không cười chết cậu mới là lạ. Này cũng là lý do chính cậu lên Hà Nội sớm hơn ước định.
Thời gian trôi dần qua, từng chữ từng chữ được cậu dịch nghĩa ra.
Buổi chiều hôm đó cũng cứ như vậy mà qua.
…
Chiều tà…
Gấp lại sách vở, Lăng có chút trù chừ nhìn về chúng.
Này không nói tới kiến thức trong sách dịch ra độ khả thi, dịch chính xác là bao nhiêu. Ít nhất đối với Lăng mà nói thì hầu hết chúng đều là vô dụng. Ông nội cũng không phải thần tiên. Sách ghi cũng không phải thuật phép nhiệm mầu gì. Hầu hết chúng chỉ là quy tắc xem mệnh mà thôi.
Giống như quy tắc sắp xếp của sao trời, hay quy luật của biến gị gen… trải qua nhiều đời quan sát tích lũy kinh nghiệm người xưa liền nghiên cứu tổng kết rồi truyền xuống khiến con cháu có thể quy nạp lại các biểu hiện khuôn mặt, vân tay, vân chân gà… để mà đoán mệnh, coi mệnh, cúng trừ tà, giải hạn tiêu tai… v v. Trong quá trình này có thể xuất hiện những sai xót, những phát hiện mới, ứng dụng thực tế được người coi bói ghi lại để nhớ mà lưu ý cho lần sau, cho thế hệ sau.
Nói chung đối với Lăng mà nói, nhìn nhìn học thuộc hẳn là cũng có thể trở thành thầy bói xem mệnh cho thiên hạ được rồi. Tiếc là cậu cũng không có ý muốn như vậy. Tóm lại những thứ này không xem cũng được. Hơn nữa cũng không dễ xem chút nào. Chưa nói đến dịch đúng hay không, chỉ nói tới câu cú ngữ nghĩa các thứ nhìn thôi mà cũng đau cả đầu chứ nói chi tới học tập nghiên cứu chúng.
Này thật sự là một đám sách vô bổ!
Có điều trong đám sách vở cuối cùng lại có một cuốn mỏng chỉ có vài tờ giấy ố vàng ghi lại một số thứ khác khác dường như vẫn có chỗ hữu dụng.
Cuốn sách mỏng này không phải chữ nôm, cũng chẳng phải chữ hán, là một thứ ngôn ngữ cổ chẳng biết nước nào bên châu âu mà Lăng chưa từng nghe nói. Tóm lại đoán chừng ông nội cũng không biết trong này viết gì đi. Dù sao thời đại của ông cũng không có máy tính như bây giờ, thông tin cũng không phổ cập đầy internet như hiện tại.
Suy nghĩ tới nội dung cuốn sách thật giống như miêu tả một nghi thức tế lễ nào đó. Dù cho không rõ ràng lắm nó để làm gì. Có điều cùng lắm thì chết một lần mà thôi. Liều thì ăn nhiều, Lăng quyết định sử dụng nó một lần xem sao.
Tối hôm đó cũng vì vậy mà yên tĩnh trôi qua.
Sinh viên mới lên đại học đều luôn có không ít tiền. Không chỉ là từ cha mẹ cho tiền tiêu vặt luôn tăng thêm tí chút cho con cái đề phòng bất chắc khi lần đầu xa nhà, trước đó ở quê Lăng cũng không ít cô dì chú bác cho tiền mừng đứa cháu đỗ cao. Ừm. Bởi lẽ thành tích học tập của cậu cũng không tệ. Trường của Lăng học cũng coi như một ngôi trường tốt có tiếng. Tất nhiên Lăng biết vì mình chơi bời nhiều, hơn nữa vào mấy năm sau xã hội biến đổi, ra trường này chỉ với tấm bằng thấp kém cũng sẽ khiến Lăng phải lao đao nhiều.
Hiện tại có tiền trong túi, lại cũng không phải thật sự sinh viên năm nhất mới lên Hà Nội lạ nước lạ cái. Rủng rỉnh tiền, chỉ mất một ngày thời gian Lăng đã chuẩn bị đủ mọi thứ cho nghi thức lễ tế.
Cũng chính là cuối buổi chiều hôm đó, tranh thủ lúc đứa bạn bất cứ lúc nào cũng có thể lên Hà Nội, cậu chàng quyết định hôm nay tiến hành nghi thức luôn.
…
Dùng máu gà vẽ xong bùa chú, trận pháp. Rắc đủ tro và một đống vật kiện linh tinh lên cái thứ gọi là trận pháp ấy. Lại lấy ra thủ lợn, hoa quả, gà luộc…v v các thứ xếp đặt lên mâm cúng. Nhìn thành quả mình tạo ra, trận pháp kết hợp với mâm cúng… Lăng luôn cảm giác nó có chút nửa tây nửa ta không ra ngô ra khoai. Thật giống như mình đang làm chuyện ngớ ngẩn vô bổ lắm vậy. Tâm tình quả thực là gay go thấu rồi.
Haizzz! Thật sự là có chút chẳng ra cái gì cả!
Có điều vẫn phải làm thôi.
Mọi thứ cũng đã đến nước này rồi không phải sao!!!
Đốt một mảnh tờ giấy bùa cúng ghi đầy chữ kì quái cậu cố mãi mới vẽ lên xong. Giấy cúng thì mua từ cửa hàng bán vàng mã. Lăng thắp hương khấn mấy vái. Tiếp đó chờ đợi chuyện tiếp theo diễn ra.
…
Đợi một lúc…
Mọi thứ vẫn vậy, chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến suy nghĩ thế nào, Lăng có chút suy nghĩ liền đi lấy kim may chọc chọc ngón tay cho nó chảy máu rồi chạm vào trận bùa trên mặt đất.
Điều thần kì đã xảy ra! Ánh sáng lóe lên từ trận pháp ngoằn nghèo mà cậu vẽ. Lăng thấy này không khỏi lòng mừng như điên. Ánh mắt lấp lóa chờ đợi mọi chuyện tiếp tục tiến triển.
…
Kết thúc chương 2.
Này thật ra ở Việt Nam cũng tính bình thường. Người ta xây nhà xây cửa, ma chay đám cưới đám hỏi đều đi nhờ những ông thầy xem ngày lành tháng tốt để làm việc cả. Ngày lễ ngày tết cũng đi xem để biết ngày mở hàng làm ăn cho cả năm nó đỏ, cho việc làm ăn thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa một khi người thân gia đình gặp chuyện rắc rối không may còn có thể nhờ thầy làm lễ cúng giải hạn, trừ tai…vv. Rất nhiều rất nhiều chuyện. Nói chung trên đời người có năng lực, hoặc làm nghề như ông cũng không thiếu. Chẳng có gì kì lạ ngạc nhiên cả.
Ông của Lăng là một người trong số đó. Chỉ là ông nội của cậu không giống như những ông thầy đi xem cho thiên hạ rồi lấy tiền lấy quá mà ngược lại chỉ dùng việc này xem xét mệnh cho con cháu họ hàng trong nhà, trong dòng tộc.
Ông cụ xem mọi việc rất linh nghiệm nên hầu như họ hàng con cháu thậm chí không ít người trong làng trong xã gần xa đều nghe tiếng tới mang lễ nhờ ông xem dùm. Thường thì ngày lễ ngày tết là lúc đông đúc nhất, người ta đến nhờ xem mọi việc trong năm, mang lễ có thể xếp kín cả ban thờ. Cũng là ông cụ không thu tiền chỉ thu bánh kẹo hương khói nên mới tràn đầy như vậy.
Rồi, nói có chút xa…
Hiện tại ông đã mất. Đám ma ông qua đi, Lăng thu được di vật của ông để lại. Thật ra nói là di vật thì có hơi quá. Bởi lẽ đấy chỉ là đám sách vở ngày thường ông hay xem cùng với đám sách vở ông tự viết. Thật tình cũng không biết đó là chữ nôm hay chữ hán. Dù sao cả nhà không ai xem hiểu. Chỉ có Lăng vì nguyên nhân bản thân đối với những chuyện này để ý mà mang về.
Cũng bởi vì lúc còn nhỏ hay thấy ông xem mệnh cho người. Ngày tết ngày lễ hay đưa chân gà nhờ ông xem hộ, nghe cha mẹ kể nhiều chuyện ly kì về chuyện xem bói làm nhà, giải hạn trừ tai nên đâm ra chuyện tồn tại thần linh, hồn ma các thể loại hay không đối với Lăng cũng có chút đung đưa không các định. Không hoàn toàn tin là có nhưng cũng không dám nói là không. Hiện tại trùng sinh cũng đã xảy ra. Này đúng là khiến Lăng có chút tin là có hơn là cho rằng chuyện của mình là sự cố ngẫu nhiên mà khoa học hiện chưa giải thích được.
Có lẽ này cũng là mong muốn đơn phương của Lăng đi. Nếu lỡ nó thật là sự cố đặc biệt mà khoa học chưa thể giải thích thì chẳng phải là cậu chẳng có tí cơ hội thành tiên thành thần nào. Sau đó có lẽ cũng chỉ có thể như trâu như chó nỗ lực làm giàu ở kiếp này???
Mèm! Thật sự là biết bao giờ mới khá lên được nha. Có khi cả đời này cũng chỉ như vậy~
Nghĩ nghĩ, Lăng vùng người dậy chạy tới bên ba lô lôi ra mấy quyển sách của ông nội. Trước kia không có cơ hội tìm hiểu. Hiện tại có máy tính, có google, Lăng muốn thử dịch sách xem sao.
Cũng có chút tò mò bình thường ông hay đọc chính là sách gì.
Lôi ra đống sách, lần mò google một hồi, Lăng bắt đầu từng chữ từng chữ mà dịch. Cũng may thằng bạn chưa lên nếu không thấy cậu làm chuyện này nó không cười chết cậu mới là lạ. Này cũng là lý do chính cậu lên Hà Nội sớm hơn ước định.
Thời gian trôi dần qua, từng chữ từng chữ được cậu dịch nghĩa ra.
Buổi chiều hôm đó cũng cứ như vậy mà qua.
…
Chiều tà…
Gấp lại sách vở, Lăng có chút trù chừ nhìn về chúng.
Này không nói tới kiến thức trong sách dịch ra độ khả thi, dịch chính xác là bao nhiêu. Ít nhất đối với Lăng mà nói thì hầu hết chúng đều là vô dụng. Ông nội cũng không phải thần tiên. Sách ghi cũng không phải thuật phép nhiệm mầu gì. Hầu hết chúng chỉ là quy tắc xem mệnh mà thôi.
Giống như quy tắc sắp xếp của sao trời, hay quy luật của biến gị gen… trải qua nhiều đời quan sát tích lũy kinh nghiệm người xưa liền nghiên cứu tổng kết rồi truyền xuống khiến con cháu có thể quy nạp lại các biểu hiện khuôn mặt, vân tay, vân chân gà… để mà đoán mệnh, coi mệnh, cúng trừ tà, giải hạn tiêu tai… v v. Trong quá trình này có thể xuất hiện những sai xót, những phát hiện mới, ứng dụng thực tế được người coi bói ghi lại để nhớ mà lưu ý cho lần sau, cho thế hệ sau.
Nói chung đối với Lăng mà nói, nhìn nhìn học thuộc hẳn là cũng có thể trở thành thầy bói xem mệnh cho thiên hạ được rồi. Tiếc là cậu cũng không có ý muốn như vậy. Tóm lại những thứ này không xem cũng được. Hơn nữa cũng không dễ xem chút nào. Chưa nói đến dịch đúng hay không, chỉ nói tới câu cú ngữ nghĩa các thứ nhìn thôi mà cũng đau cả đầu chứ nói chi tới học tập nghiên cứu chúng.
Này thật sự là một đám sách vô bổ!
Có điều trong đám sách vở cuối cùng lại có một cuốn mỏng chỉ có vài tờ giấy ố vàng ghi lại một số thứ khác khác dường như vẫn có chỗ hữu dụng.
Cuốn sách mỏng này không phải chữ nôm, cũng chẳng phải chữ hán, là một thứ ngôn ngữ cổ chẳng biết nước nào bên châu âu mà Lăng chưa từng nghe nói. Tóm lại đoán chừng ông nội cũng không biết trong này viết gì đi. Dù sao thời đại của ông cũng không có máy tính như bây giờ, thông tin cũng không phổ cập đầy internet như hiện tại.
Suy nghĩ tới nội dung cuốn sách thật giống như miêu tả một nghi thức tế lễ nào đó. Dù cho không rõ ràng lắm nó để làm gì. Có điều cùng lắm thì chết một lần mà thôi. Liều thì ăn nhiều, Lăng quyết định sử dụng nó một lần xem sao.
Tối hôm đó cũng vì vậy mà yên tĩnh trôi qua.
Sinh viên mới lên đại học đều luôn có không ít tiền. Không chỉ là từ cha mẹ cho tiền tiêu vặt luôn tăng thêm tí chút cho con cái đề phòng bất chắc khi lần đầu xa nhà, trước đó ở quê Lăng cũng không ít cô dì chú bác cho tiền mừng đứa cháu đỗ cao. Ừm. Bởi lẽ thành tích học tập của cậu cũng không tệ. Trường của Lăng học cũng coi như một ngôi trường tốt có tiếng. Tất nhiên Lăng biết vì mình chơi bời nhiều, hơn nữa vào mấy năm sau xã hội biến đổi, ra trường này chỉ với tấm bằng thấp kém cũng sẽ khiến Lăng phải lao đao nhiều.
Hiện tại có tiền trong túi, lại cũng không phải thật sự sinh viên năm nhất mới lên Hà Nội lạ nước lạ cái. Rủng rỉnh tiền, chỉ mất một ngày thời gian Lăng đã chuẩn bị đủ mọi thứ cho nghi thức lễ tế.
Cũng chính là cuối buổi chiều hôm đó, tranh thủ lúc đứa bạn bất cứ lúc nào cũng có thể lên Hà Nội, cậu chàng quyết định hôm nay tiến hành nghi thức luôn.
…
Dùng máu gà vẽ xong bùa chú, trận pháp. Rắc đủ tro và một đống vật kiện linh tinh lên cái thứ gọi là trận pháp ấy. Lại lấy ra thủ lợn, hoa quả, gà luộc…v v các thứ xếp đặt lên mâm cúng. Nhìn thành quả mình tạo ra, trận pháp kết hợp với mâm cúng… Lăng luôn cảm giác nó có chút nửa tây nửa ta không ra ngô ra khoai. Thật giống như mình đang làm chuyện ngớ ngẩn vô bổ lắm vậy. Tâm tình quả thực là gay go thấu rồi.
Haizzz! Thật sự là có chút chẳng ra cái gì cả!
Có điều vẫn phải làm thôi.
Mọi thứ cũng đã đến nước này rồi không phải sao!!!
Đốt một mảnh tờ giấy bùa cúng ghi đầy chữ kì quái cậu cố mãi mới vẽ lên xong. Giấy cúng thì mua từ cửa hàng bán vàng mã. Lăng thắp hương khấn mấy vái. Tiếp đó chờ đợi chuyện tiếp theo diễn ra.
…
Đợi một lúc…
Mọi thứ vẫn vậy, chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến suy nghĩ thế nào, Lăng có chút suy nghĩ liền đi lấy kim may chọc chọc ngón tay cho nó chảy máu rồi chạm vào trận bùa trên mặt đất.
Điều thần kì đã xảy ra! Ánh sáng lóe lên từ trận pháp ngoằn nghèo mà cậu vẽ. Lăng thấy này không khỏi lòng mừng như điên. Ánh mắt lấp lóa chờ đợi mọi chuyện tiếp tục tiến triển.
…
Kết thúc chương 2.