Chương 147: Nói chuyện
Trong lòng Kiều Lam bỗng trào dâng một nỗi tức giận khó tả.
Nhưng Quý Túc vẫn còn tiếp tục.
“Nếu cảm thấy vấn đề này hơi khó, chúng ta có thể bắt đầu bằng một câu hỏi ban đầu đơn giản hơn, trước tiên chúng ta không nói về những người mắc bệnh tâm lý mà thảo luận về việc liệu người tàn tật có thể có được tình yêu của riêng mình hay không trước.”
Vấn đề này đơn giản hơn trước rất nhiều.
Sau khi Quý Túc nói điều này, lập tức có người trả lời.
“Người tàn tật cũng có tình yêu bởi vì yêu một người là không phân biệt tuổi tác, màu da, chủng tộc, đương nhiên là không phân biệt khỏe mạnh hay khiếm khuyết!”
“Sao lại không thể? Người tàn tật cũng có tình cảm và suy nghĩ, sao lại không thể có được tình yêu?”
Hiếm khi mọi người lại thống nhất về tư tưởng, đều cho rằng vấn đề này hoàn toàn không cần thảo luận.
Quý Túc mỉm cười, không hề ngạc nhiên chút nào cả: “Mọi người có thể nghĩ được như vậy là rất tốt, không thể có thành kiến đối với bất kỳ ai. Nhưng mà hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về những vấn đề thực tế hơn một chút, vậy nên tôi sẽ hỏi thẳng. Tất cả các bạn đã nói như vậy, thế bạn có thể chấp nhận bạn trai hoặc bạn gái là người khuyết tật không?”
Ngay khi lời này được nói ra, tất cả những người vừa mới tranh luận đều im bặt.
Người ta lúc nào cũng nói về người khác, vừa đến lượt mình thì trở nên vướng tay vướng chân. Một lúc lâu sau mới có người lên tiếng, Kiều Lam nhìn sang, ra là La Man.
La Man ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu như em thật lòng thích, vậy thì cho dù có là người tàn tật cũng chẳng liên quan.”
“Em không có liên quan, vậy cha mẹ của em, bạn bè của em thì sao? Sau này ra ngoài xã hội, thế còn những người khác?”
Quý Túc nói một câu đã bật ngược lại La Man. La Man giật mình, không nói nữa.
Nhưng Quý Túc rất thông minh, anh ta bật ngược lại La Man rồi lại nói nốt những lời vừa rồi của La Man theo suy nghĩ của cô ấy. Trong mắt mọi người, Quý Túc cực kỳ ngay thẳng và lý trí, anh ta đã nói rõ rằng người tàn tật cũng có thể như người bình thường, có được tình yêu của bản thân, nhưng so với người bình thường, con đường đến tình yêu của họ lại gian nan hơn rất nhiều.
Lời giải thích như vậy, ngay cả Kiều Lam cũng không tìm ra được chỗ nào không đúng.
Sau khi chủ đề này qua đi, Quý Túc mới lật lại vấn đề vừa rồi một lần nữa, cũng chính là người gặp vấn đề về tâm lý thì có thể có được tình yêu bình thường hay không. Vì trùng hợp là vừa rồi mới phân tích qua một vụ án, vậy nên khi vấn đề này được đưa ra, mọi người khó tránh khỏi nghĩ đến chàng trai đã đe dọa bạn gái rồi tự sát kia.
Một kết luận được đưa ra một cách tự nhiên, đó chính là không thể.
Bởi tâm lý có vấn đề nên sẽ suy nghĩ lung tung, trở nên cố chấp, ngoan cố, cực đoan, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh, bản thân không vừa ý thì đồng thời cũng khiến cho nửa kia đau khổ tột cùng.
Mà đáng sợ nhất ở chỗ, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy đó là một căn bệnh, là sai.
Lúc này, cuộc thảo luận của mọi người còn gay gắt hơn trước đó.
Một số người nói, nếu đã mắc bệnh tâm lý, để bản thân và những người xung quanh sống tốt hơn, lý trí nhất chính là rời xa họ. Một khi đã thật sự ở bên nhau, nếu như bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng thì phải làm thế nào? Thậm chí sau này sinh con, nếu đứa trẻ cũng bị bệnh di truyền thì người khỏe mạnh trong hai vợ chồng có oán giận hay không? Đứa trẻ lớn lên phải chăng cũng oán trách? Cũng có một số người nói, người bị bệnh vốn đã bị xã hội cô lập, bạn bè sẵn sàng ở bên họ cũng rất ít, huống gì là người yêu? Biết họ bị bệnh, có mấy người đồng ý kết hôn với họ? So với người khác, họ càng thêm khát vọng có được một gia đình trọn vẹn.
Kiều Lam vẫn im lặng.
Ban đầu cô không cảm thấy được, nhưng càng về sau, Kiều Lam càng thấy cuộc thảo luận này kỳ quái vô cùng, không thể nào giải thích được.
Thảo luận những việc này thì làm được gì? Thảo luận xong thì có thể chữa khỏi cho những người mắc bệnh tâm lý sao? Có thể giảm bớt những chuyện tồi tệ do bệnh tâm lý gây ra à?
Bản chất của cuộc thảo luận này đã không bình thường, mà người dẫn dắt chủ đề là Quý Túc thì lại càng không ổn.
Hết lần này đến lần khác, Quý Túc nhấn mạnh chữ bình thường là có ý gì?
Kiều Lam thật sự không muốn biến một cuộc thảo luận đơn giản thành một thuyết âm mưu như thế, nhưng lời nói của Quý Túc lại đâm vào trái tim cô. Hiện giờ, Kiều Lam thật sự không khỏi nghi ngờ rằng có phải anh ta đã biết được điều gì đó và đang nhắm vào thứ gì hay không.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Quý Túc, dáng vẻ của anh ta vẫn lịch sự như thường lệ.
Kiều Lam thầm nghĩ có lẽ là bản thân đã suy nghĩ nhiều, cô lại cho mình một khả năng, miễn là Quý Túc không cố ý gọi cô phát biểu.
Đang nghĩ như vậy, Quý Túc suốt vừa rồi không lên tiếng đột nhiên nói: “Vì đang thảo luận nên cứ nói đi. Tiếp tục nói về những gì đã nói, những gì không nói thì cứ tiếp tục không nói. Những người nãy giờ chưa phát biểu hãy nói ý kiến của mình một chút. Kiều Lam, người đầu tiên.”
Kiều Lam siết chặt ngón tay.
Cô nhắm mắt lại, đến khi mở ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Quý Túc, hỏi anh ta: “Tiền bối cảm thấy một tình yêu bình thường là như thế nào?”
Không đợi Quý Túc trả lời, Kiều Lam tiếp tục nói.
“Tôi cho rằng một tình yêu bình thường là cả hai bên cùng tình nguyện chứ không phải là công bằng, đúng đắn. Dùng từ “đúng đắn” cho tình cảm thì tâm lý của bản thân cũng chẳng phải là bình thường. Thưa tiền bối, tôi nghĩ vấn đề này còn có thể mở rộng ra một chút. Vóc dáng thấp bé thì không xứng đáng có được tình yêu bình thường sao? Không có tiền thì không xứng đáng có được tình yêu bình thường à? Xấu xí thì không xứng có được tình yêu bình thường hả?”
“Nếu tiền bối đã muốn nói về thực tế, vậy thì nói về vấn đề thực tế nhất đi. Người bình thường muốn tìm được bạn gái thì đều phải có nhà, có xe, có tiền. Dù cho bạn gái không muốn, qua cửa mẹ vợ cũng chẳng dễ dàng. Ai lại bằng lòng gả con gái mình cho một người không có tiền để chịu khổ? Người bình thường cũng từng trải qua cuộc sống tự ti và bị chế giễu, cũng sẽ gặp phải người xấu, bị lừa gạt tình cảm, cũng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, cũng sẽ bị nghi ngờ không xứng đáng với người này người nọ. Mấy ví dụ mà tiền bối vừa dẫn ra cũng có vấn đề. Những người kia nói vì mình có khiếm khuyết nên những người khác mới không thích họ, nhưng có rất nhiều yếu tố khác ảnh hưởng đến ấn tượng của người khác đối với mình.”
“Về phần thảo luận cuối cùng về việc bệnh tâm lý có tạo thành bi kịch tình cảm hay không, tôi cho rằng bệnh tâm lý sẽ ảnh hưởng phán đoán cảm xúc của con người, nhưng thứ cuối cùng gây ra bi kịch không phải là bệnh tật mà là quan niệm về tính đúng đắn, đó chính là điểm mấu chốt đối với con người. Chúng ta phải không ngừng vượt qua những rào cản về thể chất hoặc tâm lý để đạt đến hạnh phúc và trau dồi nhận thức đúng đắn về bản thân, nếu ngày nào bạn cũng trong trạng thái phủ định bản thân, chỉ cảm thấy tôi không biết, không muốn cũng không dám thì dĩ nhiên là không xứng…”
Kiều Lam đưa ra ý kiến hoàn toàn khác với lẽ thường, ngay cả Quý Túc cũng không ngờ đến việc Kiều Lam căn bản không đi theo hướng mà anh ta dự đoán.
Vốn dĩ anh ta muốn mượn cơ hội này để khiến Kiều Lam tỉnh táo một chút, để cô hiểu rõ tình cảm của mình và Đàm Mặc hoàn toàn không có tương lai, sẽ không có ai ủng hộ, thế rồi Kiều Lam lại chẳng dễ ăn chút nào.
Anh ta bỗng hơi khó hiểu, rốt cuộc Đàm Mặc đã cho Kiều Lam uống thuốc mê gì mà có thể khiến cô cố chấp đến như vậy, đen cũng có thể bị cô nói thành trắng.
Thế rồi điều khiến anh ta hơi kinh ngạc đó chính là sau khi Kiều Lam nói xong, lại có vài người đồng ý rồi gật đầu, bảo rằng cô nói có lý, vấn đề này bản thân họ không đúng lắm. Nhất là La Man, cô nàng còn điên cuồng vỗ tay cho Kiều Lam.
Quý Túc nhíu mày.
Nó không nên như vậy.
Bản thân mắc bệnh tâm thần thì đã không bình thường, một người không bình thường như vậy thì không thể có được tình yêu bình thường, quan điểm này có gì sai?
Những người đang ngồi đây có ai đã từng gặp người bị bệnh tâm lý thật sự? Có ai hiểu rõ hơn anh ta về bi kịch mà loại người này sẽ gây ra? Bàn luận chuyện quan trọng thì ai mà chẳng biết, tất cả mọi người chẳng qua là lý luận suông mà thôi.
Có người nhạy cảm phát hiện ra cuộc thảo luận hôm nay tràn ngập mùi thuốc súng khó tả, phát biểu của Kiều Lam rõ ràng là đang nhắm vào Quý Túc, nhưng đến cuối cùng, anh ta lại chẳng hề nói gì, chỉ để tất cả trở về mỗi người viết một bài cảm nhận, đến hạn nộp lên.
Kiều Lam về đến nhà, nhìn chằm chằm tập tài liệu nhóm gửi trên máy tính, bực mình không muốn viết một chữ nào.
Cô muốn tìm Quý Túc hỏi cho rõ ràng, muốn làm rõ xem có đúng là như những gì mình nghĩ không, nhưng cô không có bằng chứng, nếu Quý Túc nắm nhược điểm gì đó và biết được bí mật của Đàm Mặc thì sao.
Đàm Mặc từ bên ngoài đi vào hỏi cô đang làm gì, Kiều Lam nhanh chóng đóng tài liệu nhóm lại: “Em đang nghĩ xem làm sao nói chuyện rời câu lạc bộ với hội trưởng.”
Có cái gì mà phải xoắn xuýt, thật ra còn có cách đơn giản hơn.
Rời là tốt, rời rồi thì cô không còn cơ hội gặp mặt Quý Túc nữa, cũng sẽ không vướng vào thị phi của câu lạc bộ. Mặc kệ Quý Túc là vô tình hay cố ý, chỉ cần rời đi thì không cần phải quan tâm đến điều gì nữa cả.
Cách một chiếc ghế, Đàm Mặc đưa tay ôm lấy Kiều Lam từ phía sau, anh im lặng một lúc lâu rồi nói: “Có phải em gặp chuyện gì hay không?”
“Không có.” Kiều Lam nói. “Chỉ là em thấy so với đến câu lạc bộ, em thích ở bên anh hơn.”
Trong tích tắc, Đàm Mặc chỉ muốn ôm cô vào trong lòng. Anh thấp giọng gọi một tiếng bên tai Kiều Lam.
“Vâng?” Kiều Lam đáp lời.
“Tốt nghiệp bọn mình kết hôn luôn có được không?”
Kiều Lam cười: “Cũng không nhất định là phải tốt nghiệp mà, em ngẫm lại thấy tuổi kết hôn theo pháp luật của nữ là hai mươi, thế nên chờ đến năm ba đại học là em có thể kết hôn rồi. Ầy, không được, tuổi kết hôn hợp pháp của nam là hai mươi hai mà, bạn trai nhà em còn nhỏ hơn cả em nữa, em thấy vẫn nên chờ tốt nghiệp đi.”
Đàm Mặc: “…”
Bỗng ghét việc mình nhỏ hơn Kiều Lam ghê.
Tại sao bây giờ anh chỉ mới mười tám tuổi?
Tại sao tuổi kết hôn hợp pháp của nam và nữ lại không công bằng như thế?
Đàm Mặc cố ý giở trò xấu ôm ngang người nào đó từ trên ghế lên, trong tiếng kêu của Kiều Lam, anh mang cô vào phòng ngủ.
Đóng cửa.
Tính sổ.
Hai ngày sau, mỗi thành viên của câu lạc bộ Tâm lý bắt đầu nộp bài về nhà. Quý Túc hờ hững nhìn từng cái email, cuối cùng chuyển đến email do Kiều Lam gửi.
Nhưng ngay khi mở email này ra, Quý Túc chết sững trên ghế.
Thứ anh ta đợi được không phải là bài của Kiều Lam mà là đơn xin rút lui khỏi câu lạc bộ.
Email của Kiều Lam viết vô cùng chỉn chu, không chừng nó có thể được chép và ghép lại từ trên mạng. Trong email, cô nói áp lực học hành của mình quá lớn, không thể nào chú ý đến công việc của câu lạc bộ, dù rất có lỗi nhưng cô không còn cách nào, còn xin hội trưởng đồng ý vân vân.
Sự tình lại một lần nữa phát triển theo hướng mà Quý Túc không ngờ được, cuối cùng anh ta cũng có cảm giác trước đây mình dường như đã quá bình tĩnh.
Anh ta đã làm nhiều chuyện như vậy, đã nghĩ mọi cách để Kiều Lam có thể hiểu được, nhưng cô lại hoàn toàn chẳng hiểu gì, ngay cả việc anh ta thích cô cũng không biết.
Quý Túc nhìn chằm chằm email một lúc lâu, bỗng đóng máy tính lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kiều Lam.
Kiều Lam vừa tan học, cô nhìn điện thoại, không quá bất ngờ nhận máy.
“Tại sao lại đột ngột rời câu lạc bộ?” Quý Túc ở bên kia hỏi.
“Tiền bối, tôi đã viết rất rõ trong email rồi.”
Quý Túc bực bội cau mày: “Đừng có nói mấy lời mang tính hình thức đó. Tôi đang nói đến lý do thật sự. Nếu tôi đoán không sai, lại là vì bạn trai em phải không?”
“Bỏ ngang giữa chừng là tôi không đúng.” Kiều Lam chân thành xin lỗi. “Nhưng trường cũng không có quy định cấm rời khỏi câu lạc bộ. Về phần lý do tôi muốn rời cũng chẳng liên quan gì đến tiền bối cả, tôi có thể chọn không trả lời.”
Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng bên kia nói:
“Kiều Lam, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện.”
Nhưng Quý Túc vẫn còn tiếp tục.
“Nếu cảm thấy vấn đề này hơi khó, chúng ta có thể bắt đầu bằng một câu hỏi ban đầu đơn giản hơn, trước tiên chúng ta không nói về những người mắc bệnh tâm lý mà thảo luận về việc liệu người tàn tật có thể có được tình yêu của riêng mình hay không trước.”
Vấn đề này đơn giản hơn trước rất nhiều.
Sau khi Quý Túc nói điều này, lập tức có người trả lời.
“Người tàn tật cũng có tình yêu bởi vì yêu một người là không phân biệt tuổi tác, màu da, chủng tộc, đương nhiên là không phân biệt khỏe mạnh hay khiếm khuyết!”
“Sao lại không thể? Người tàn tật cũng có tình cảm và suy nghĩ, sao lại không thể có được tình yêu?”
Hiếm khi mọi người lại thống nhất về tư tưởng, đều cho rằng vấn đề này hoàn toàn không cần thảo luận.
Quý Túc mỉm cười, không hề ngạc nhiên chút nào cả: “Mọi người có thể nghĩ được như vậy là rất tốt, không thể có thành kiến đối với bất kỳ ai. Nhưng mà hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về những vấn đề thực tế hơn một chút, vậy nên tôi sẽ hỏi thẳng. Tất cả các bạn đã nói như vậy, thế bạn có thể chấp nhận bạn trai hoặc bạn gái là người khuyết tật không?”
Ngay khi lời này được nói ra, tất cả những người vừa mới tranh luận đều im bặt.
Người ta lúc nào cũng nói về người khác, vừa đến lượt mình thì trở nên vướng tay vướng chân. Một lúc lâu sau mới có người lên tiếng, Kiều Lam nhìn sang, ra là La Man.
La Man ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu như em thật lòng thích, vậy thì cho dù có là người tàn tật cũng chẳng liên quan.”
“Em không có liên quan, vậy cha mẹ của em, bạn bè của em thì sao? Sau này ra ngoài xã hội, thế còn những người khác?”
Quý Túc nói một câu đã bật ngược lại La Man. La Man giật mình, không nói nữa.
Nhưng Quý Túc rất thông minh, anh ta bật ngược lại La Man rồi lại nói nốt những lời vừa rồi của La Man theo suy nghĩ của cô ấy. Trong mắt mọi người, Quý Túc cực kỳ ngay thẳng và lý trí, anh ta đã nói rõ rằng người tàn tật cũng có thể như người bình thường, có được tình yêu của bản thân, nhưng so với người bình thường, con đường đến tình yêu của họ lại gian nan hơn rất nhiều.
Lời giải thích như vậy, ngay cả Kiều Lam cũng không tìm ra được chỗ nào không đúng.
Sau khi chủ đề này qua đi, Quý Túc mới lật lại vấn đề vừa rồi một lần nữa, cũng chính là người gặp vấn đề về tâm lý thì có thể có được tình yêu bình thường hay không. Vì trùng hợp là vừa rồi mới phân tích qua một vụ án, vậy nên khi vấn đề này được đưa ra, mọi người khó tránh khỏi nghĩ đến chàng trai đã đe dọa bạn gái rồi tự sát kia.
Một kết luận được đưa ra một cách tự nhiên, đó chính là không thể.
Bởi tâm lý có vấn đề nên sẽ suy nghĩ lung tung, trở nên cố chấp, ngoan cố, cực đoan, du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh, bản thân không vừa ý thì đồng thời cũng khiến cho nửa kia đau khổ tột cùng.
Mà đáng sợ nhất ở chỗ, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy đó là một căn bệnh, là sai.
Lúc này, cuộc thảo luận của mọi người còn gay gắt hơn trước đó.
Một số người nói, nếu đã mắc bệnh tâm lý, để bản thân và những người xung quanh sống tốt hơn, lý trí nhất chính là rời xa họ. Một khi đã thật sự ở bên nhau, nếu như bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng thì phải làm thế nào? Thậm chí sau này sinh con, nếu đứa trẻ cũng bị bệnh di truyền thì người khỏe mạnh trong hai vợ chồng có oán giận hay không? Đứa trẻ lớn lên phải chăng cũng oán trách? Cũng có một số người nói, người bị bệnh vốn đã bị xã hội cô lập, bạn bè sẵn sàng ở bên họ cũng rất ít, huống gì là người yêu? Biết họ bị bệnh, có mấy người đồng ý kết hôn với họ? So với người khác, họ càng thêm khát vọng có được một gia đình trọn vẹn.
Kiều Lam vẫn im lặng.
Ban đầu cô không cảm thấy được, nhưng càng về sau, Kiều Lam càng thấy cuộc thảo luận này kỳ quái vô cùng, không thể nào giải thích được.
Thảo luận những việc này thì làm được gì? Thảo luận xong thì có thể chữa khỏi cho những người mắc bệnh tâm lý sao? Có thể giảm bớt những chuyện tồi tệ do bệnh tâm lý gây ra à?
Bản chất của cuộc thảo luận này đã không bình thường, mà người dẫn dắt chủ đề là Quý Túc thì lại càng không ổn.
Hết lần này đến lần khác, Quý Túc nhấn mạnh chữ bình thường là có ý gì?
Kiều Lam thật sự không muốn biến một cuộc thảo luận đơn giản thành một thuyết âm mưu như thế, nhưng lời nói của Quý Túc lại đâm vào trái tim cô. Hiện giờ, Kiều Lam thật sự không khỏi nghi ngờ rằng có phải anh ta đã biết được điều gì đó và đang nhắm vào thứ gì hay không.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Quý Túc, dáng vẻ của anh ta vẫn lịch sự như thường lệ.
Kiều Lam thầm nghĩ có lẽ là bản thân đã suy nghĩ nhiều, cô lại cho mình một khả năng, miễn là Quý Túc không cố ý gọi cô phát biểu.
Đang nghĩ như vậy, Quý Túc suốt vừa rồi không lên tiếng đột nhiên nói: “Vì đang thảo luận nên cứ nói đi. Tiếp tục nói về những gì đã nói, những gì không nói thì cứ tiếp tục không nói. Những người nãy giờ chưa phát biểu hãy nói ý kiến của mình một chút. Kiều Lam, người đầu tiên.”
Kiều Lam siết chặt ngón tay.
Cô nhắm mắt lại, đến khi mở ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Quý Túc, hỏi anh ta: “Tiền bối cảm thấy một tình yêu bình thường là như thế nào?”
Không đợi Quý Túc trả lời, Kiều Lam tiếp tục nói.
“Tôi cho rằng một tình yêu bình thường là cả hai bên cùng tình nguyện chứ không phải là công bằng, đúng đắn. Dùng từ “đúng đắn” cho tình cảm thì tâm lý của bản thân cũng chẳng phải là bình thường. Thưa tiền bối, tôi nghĩ vấn đề này còn có thể mở rộng ra một chút. Vóc dáng thấp bé thì không xứng đáng có được tình yêu bình thường sao? Không có tiền thì không xứng đáng có được tình yêu bình thường à? Xấu xí thì không xứng có được tình yêu bình thường hả?”
“Nếu tiền bối đã muốn nói về thực tế, vậy thì nói về vấn đề thực tế nhất đi. Người bình thường muốn tìm được bạn gái thì đều phải có nhà, có xe, có tiền. Dù cho bạn gái không muốn, qua cửa mẹ vợ cũng chẳng dễ dàng. Ai lại bằng lòng gả con gái mình cho một người không có tiền để chịu khổ? Người bình thường cũng từng trải qua cuộc sống tự ti và bị chế giễu, cũng sẽ gặp phải người xấu, bị lừa gạt tình cảm, cũng sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, cũng sẽ bị nghi ngờ không xứng đáng với người này người nọ. Mấy ví dụ mà tiền bối vừa dẫn ra cũng có vấn đề. Những người kia nói vì mình có khiếm khuyết nên những người khác mới không thích họ, nhưng có rất nhiều yếu tố khác ảnh hưởng đến ấn tượng của người khác đối với mình.”
“Về phần thảo luận cuối cùng về việc bệnh tâm lý có tạo thành bi kịch tình cảm hay không, tôi cho rằng bệnh tâm lý sẽ ảnh hưởng phán đoán cảm xúc của con người, nhưng thứ cuối cùng gây ra bi kịch không phải là bệnh tật mà là quan niệm về tính đúng đắn, đó chính là điểm mấu chốt đối với con người. Chúng ta phải không ngừng vượt qua những rào cản về thể chất hoặc tâm lý để đạt đến hạnh phúc và trau dồi nhận thức đúng đắn về bản thân, nếu ngày nào bạn cũng trong trạng thái phủ định bản thân, chỉ cảm thấy tôi không biết, không muốn cũng không dám thì dĩ nhiên là không xứng…”
Kiều Lam đưa ra ý kiến hoàn toàn khác với lẽ thường, ngay cả Quý Túc cũng không ngờ đến việc Kiều Lam căn bản không đi theo hướng mà anh ta dự đoán.
Vốn dĩ anh ta muốn mượn cơ hội này để khiến Kiều Lam tỉnh táo một chút, để cô hiểu rõ tình cảm của mình và Đàm Mặc hoàn toàn không có tương lai, sẽ không có ai ủng hộ, thế rồi Kiều Lam lại chẳng dễ ăn chút nào.
Anh ta bỗng hơi khó hiểu, rốt cuộc Đàm Mặc đã cho Kiều Lam uống thuốc mê gì mà có thể khiến cô cố chấp đến như vậy, đen cũng có thể bị cô nói thành trắng.
Thế rồi điều khiến anh ta hơi kinh ngạc đó chính là sau khi Kiều Lam nói xong, lại có vài người đồng ý rồi gật đầu, bảo rằng cô nói có lý, vấn đề này bản thân họ không đúng lắm. Nhất là La Man, cô nàng còn điên cuồng vỗ tay cho Kiều Lam.
Quý Túc nhíu mày.
Nó không nên như vậy.
Bản thân mắc bệnh tâm thần thì đã không bình thường, một người không bình thường như vậy thì không thể có được tình yêu bình thường, quan điểm này có gì sai?
Những người đang ngồi đây có ai đã từng gặp người bị bệnh tâm lý thật sự? Có ai hiểu rõ hơn anh ta về bi kịch mà loại người này sẽ gây ra? Bàn luận chuyện quan trọng thì ai mà chẳng biết, tất cả mọi người chẳng qua là lý luận suông mà thôi.
Có người nhạy cảm phát hiện ra cuộc thảo luận hôm nay tràn ngập mùi thuốc súng khó tả, phát biểu của Kiều Lam rõ ràng là đang nhắm vào Quý Túc, nhưng đến cuối cùng, anh ta lại chẳng hề nói gì, chỉ để tất cả trở về mỗi người viết một bài cảm nhận, đến hạn nộp lên.
Kiều Lam về đến nhà, nhìn chằm chằm tập tài liệu nhóm gửi trên máy tính, bực mình không muốn viết một chữ nào.
Cô muốn tìm Quý Túc hỏi cho rõ ràng, muốn làm rõ xem có đúng là như những gì mình nghĩ không, nhưng cô không có bằng chứng, nếu Quý Túc nắm nhược điểm gì đó và biết được bí mật của Đàm Mặc thì sao.
Đàm Mặc từ bên ngoài đi vào hỏi cô đang làm gì, Kiều Lam nhanh chóng đóng tài liệu nhóm lại: “Em đang nghĩ xem làm sao nói chuyện rời câu lạc bộ với hội trưởng.”
Có cái gì mà phải xoắn xuýt, thật ra còn có cách đơn giản hơn.
Rời là tốt, rời rồi thì cô không còn cơ hội gặp mặt Quý Túc nữa, cũng sẽ không vướng vào thị phi của câu lạc bộ. Mặc kệ Quý Túc là vô tình hay cố ý, chỉ cần rời đi thì không cần phải quan tâm đến điều gì nữa cả.
Cách một chiếc ghế, Đàm Mặc đưa tay ôm lấy Kiều Lam từ phía sau, anh im lặng một lúc lâu rồi nói: “Có phải em gặp chuyện gì hay không?”
“Không có.” Kiều Lam nói. “Chỉ là em thấy so với đến câu lạc bộ, em thích ở bên anh hơn.”
Trong tích tắc, Đàm Mặc chỉ muốn ôm cô vào trong lòng. Anh thấp giọng gọi một tiếng bên tai Kiều Lam.
“Vâng?” Kiều Lam đáp lời.
“Tốt nghiệp bọn mình kết hôn luôn có được không?”
Kiều Lam cười: “Cũng không nhất định là phải tốt nghiệp mà, em ngẫm lại thấy tuổi kết hôn theo pháp luật của nữ là hai mươi, thế nên chờ đến năm ba đại học là em có thể kết hôn rồi. Ầy, không được, tuổi kết hôn hợp pháp của nam là hai mươi hai mà, bạn trai nhà em còn nhỏ hơn cả em nữa, em thấy vẫn nên chờ tốt nghiệp đi.”
Đàm Mặc: “…”
Bỗng ghét việc mình nhỏ hơn Kiều Lam ghê.
Tại sao bây giờ anh chỉ mới mười tám tuổi?
Tại sao tuổi kết hôn hợp pháp của nam và nữ lại không công bằng như thế?
Đàm Mặc cố ý giở trò xấu ôm ngang người nào đó từ trên ghế lên, trong tiếng kêu của Kiều Lam, anh mang cô vào phòng ngủ.
Đóng cửa.
Tính sổ.
Hai ngày sau, mỗi thành viên của câu lạc bộ Tâm lý bắt đầu nộp bài về nhà. Quý Túc hờ hững nhìn từng cái email, cuối cùng chuyển đến email do Kiều Lam gửi.
Nhưng ngay khi mở email này ra, Quý Túc chết sững trên ghế.
Thứ anh ta đợi được không phải là bài của Kiều Lam mà là đơn xin rút lui khỏi câu lạc bộ.
Email của Kiều Lam viết vô cùng chỉn chu, không chừng nó có thể được chép và ghép lại từ trên mạng. Trong email, cô nói áp lực học hành của mình quá lớn, không thể nào chú ý đến công việc của câu lạc bộ, dù rất có lỗi nhưng cô không còn cách nào, còn xin hội trưởng đồng ý vân vân.
Sự tình lại một lần nữa phát triển theo hướng mà Quý Túc không ngờ được, cuối cùng anh ta cũng có cảm giác trước đây mình dường như đã quá bình tĩnh.
Anh ta đã làm nhiều chuyện như vậy, đã nghĩ mọi cách để Kiều Lam có thể hiểu được, nhưng cô lại hoàn toàn chẳng hiểu gì, ngay cả việc anh ta thích cô cũng không biết.
Quý Túc nhìn chằm chằm email một lúc lâu, bỗng đóng máy tính lại, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kiều Lam.
Kiều Lam vừa tan học, cô nhìn điện thoại, không quá bất ngờ nhận máy.
“Tại sao lại đột ngột rời câu lạc bộ?” Quý Túc ở bên kia hỏi.
“Tiền bối, tôi đã viết rất rõ trong email rồi.”
Quý Túc bực bội cau mày: “Đừng có nói mấy lời mang tính hình thức đó. Tôi đang nói đến lý do thật sự. Nếu tôi đoán không sai, lại là vì bạn trai em phải không?”
“Bỏ ngang giữa chừng là tôi không đúng.” Kiều Lam chân thành xin lỗi. “Nhưng trường cũng không có quy định cấm rời khỏi câu lạc bộ. Về phần lý do tôi muốn rời cũng chẳng liên quan gì đến tiền bối cả, tôi có thể chọn không trả lời.”
Sau một lúc lâu im lặng, cuối cùng bên kia nói:
“Kiều Lam, tôi cảm thấy chúng ta cần nói chuyện.”