Chương 149: Bộ mặt
Từ nhỏ đến lớp, Quý Túc luôn tin rằng chính người cha chết tiệt mắc hội chứng Asperger kia của mình đã gây ra bi kịch thế này, còn mẹ của anh ta thì luôn là một người vô tội bị vạ lây.
Vậy nên anh mới chắc chắn như thế, rằng nếu Kiều Lam ở bên Đàm Mặc thì nhất định sẽ như cha mẹ của anh ta.
Nhưng Kiều Lam lại nói không phải, sau này cũng sẽ không.
Quý Túc cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay một lúc lâu, rồi bỗng đập chiếc điện thoại xuống đất mà không hề có báo trước.
Màn hình điện thoại yếu ớt sáng lên một cái, cuối cùng lặng lẽ tắt ngấm.
Không, tất cả bệnh nhân tâm thần đều không xứng đáng có được tình yêu, cho dù Kiều Lam có nói bọn họ quen biết nhau một cách không tầm thường thì căn bệnh Asperger của Đàm Mặc vẫn còn đó, cả một đời không có cách nào chữa trị.
Chỉ cần nó vẫn tồn tại, tương lai của bọn họ vẫn sẽ vô cùng gập ghềnh.
Không biết đã qua bao lâu, Quý Túc mặt không đổi sắc nhặt chiếc điện thoại bị ném hỏng lên, rút sim ra. Sau khi ra khỏi phòng học, anh ta ném điện thoại vào thùng rác.
Đi khỏi câu lạc bộ được một lúc, Quý Túc tình cờ gặp La Man đang chạy chầm chậm đến từ phía đối diện.
Có lẽ là chạy quá vội, trên trán cô nàng còn lấm tấm mồ hôi, mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Nhìn thấy Quý Túc, La Man chợt nở nụ cười: “Tiền bối, anh ở đây à? Em gọi điện thoại cho anh mà không được. Em còn tưởng là anh xảy ra chuyện gì.”
Quý Túc cúi đầu nhìn chằm chằm La Man một lúc lâu, cô nàng bị nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng sợ hãi hỏi Quý Túc làm sao thế.
Quý Túc thu lại ánh mắt, bỗng cười, nói: “Tìm tôi có việc gì sao?”
“A, không có việc gì ạ.” La Man lắc đầu. “Chuyện là em mua một cái bánh gatô nhỏ, ăn rất ngon, muốn đưa đến cho anh nhưng điện thoại anh tắt máy…”
“Tôi không thích đồ ngọt.” Quý Túc cắt ngang La Man.
Ngay cả khi Quý Túc không đáp lại sự theo đuổi của La Man, anh ta vẫn rất ôn hòa khi đối mặt với cô nàng, chưa từng nói chuyện bằng giọng điệu như vậy, thế nên La Man tưởng anh ta tức giận, sợ đến mức ngẩn ra một lúc.
Tâm trạng của Quý Túc rất tệ, cực kỳ tệ. Anh ta không có cách nào nắm bắt được Kiều Lam, những suy nghĩ xấu xa không ngừng tràn ra bên ngoài, khiến anh ta không nhịn được mà chú ý đến La Man trước mặt.
Còn nhớ ngày đó vì theo đuổi Kiều Lam nên Quý Túc mới đưa La Man vào câu lạc bộ Tâm lý, nhưng bây giờ lại hoàn toàn vô dụng.
“Tôi không thích đồ ngọt.” Quý Túc nhìn La Man, lặp lại một lần nữa.
“Vậy để lần sau em mua…”
“Em có mua cái gì thì cũng vô ích thôi.” Quý Túc nói. “Tôi không thích, cũng sẽ không nhận.”
Tay đang nắm hộp bánh gatô nhỏ của La Man bỗng siết chặt, giọng cô nàng nhỏ đi, thậm chí đã thoáng chút nghẹn ngào: “… Tại sao…”
“Bởi vì tôi không thích em.” Quý Túc nói, dứt lời, tiếng lòng dâng lên, anh ta nói tiếp: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
La Man lập tức ngẩng đầu lên, mở to mắt: “Có thể nói cho em biết… là ai không… liệu em có biết…”
“Dĩ nhiên là biết.” Quý Túc cười, thấp giọng nói: “Lúc trước là nhờ cô ấy nên em mới được tham gia câu lạc bộ, sao em lại không biết được.”
Chiếc hộp trên tay rơi bộp xuống đất, La Man lập tức cứng đờ ngay tại chỗ.
Kiều… Kiều Lam sao…
Quý Túc tận hưởng dáng vẻ sững sờ của La Man, trong lòng bỗng có chút hối hận, anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt lên lời nào cả, lúc quay lưng đi chỉ bảo La Man đừng có tìm đến anh ta nữa.
Chẳng biết bao lâu sau khi Quý Túc rời đi, lúc này La Man mới cẩn thận ngồi xổm xuống nhặt bánh gatô lên, chiếc bánh gatô nhỏ xinh và tinh xảo đã bị vỡ thành từng miếng kem vụn.
Mắt La Man đỏ hoe vì khóc, cô nàng ném bánh gatô vào thùng rác, dụi dụi mắt rồi xoay người đi về hướng phòng học.
Buổi chiều còn có tiết.
Buổi trưa, sau khi ra ngoài ăn cơm xong, Kiều Lam và Đàm Mặc tiện thể đến phòng học. Đến hơi sớm, vậy nên Đàm Mặc ở lại nói chuyện với Kiều Lam.
Nghe Quý Túc nói rằng anh ta thích Kiều Lam, khi ấy La Man vốn cực kỳ tức giận và khó chịu, nhưng giờ đây nhìn hai người Kiều Lam và Đàm Mặc đang ngồi ở chỗ kia cười cười nói nói, La Man chợt hiểu ra.
Chuyện này thì có liên quan gì đến Kiều Lam đâu.
Kiều Lam cười vui vẻ đến vậy trước mặt bạn trai mình, có lẽ cô thậm chí cũng không biết rằng Quý Túc thích cô.
Quý Túc đơn phương Kiều Lam thì có liên quan gì đến Kiều Lam đâu chứ.
Sự đố kị vừa mới trào dâng của mình vô lý biết bao nhiêu.
La Man chậm chạp nhận ra, vậy tại sao Quý Túc muốn nói cho cô ấy biết chuyện anh ta thích Kiều Lam? Thật ra anh ta có thể không cần phải nói lý do mà?
Anh ta muốn làm gì?
Vì cái gì nữa đây?
Để khiến cô ấy vì thế mà có xích mích với Kiều Lam… à…
Nhưng mà, thích một người tại sao phải như vậy chứ? Thích một người không phải là nên hi vọng cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp hơn sao?
La Man mờ mịt, cô ấy không hiểu tại sao Quý Túc lại làm như thế, mà thứ khiến cho cô ấy mờ mịt nhất đó chính là, dường như cô ấy không hiểu rõ Quý Túc cho lắm.
Từ khi bắt đầu quen biết Quý Túc, La Man luôn cảm thấy anh ta rất xuất sắc, lịch thiệp, hòa nhã, tất cả những lời hoa mỹ đều dùng cho anh ta, nhưng bây giờ lại trở nên chẳng còn thích hợp nữa.
Anh ta thích một cô gái có bạn trai, thậm chí còn muốn hành động.
Đúng vậy, hành động. Nếu anh ta chỉ đơn thuần là thích thì tại sao lại cố ý đưa La Man vào trong câu lạc bộ? Đơn giản là để che mắt người khác mà thôi.
La Man cảm thấy mình chưa bao giờ sáng suốt như lúc này.
Quý Túc chưa bao giờ tốt như những gì mà cô ấy tưởng tượng, thậm chí anh ta còn hơi xấu xa. Anh ta nói cho cô ấy biết rằng mình thích Kiều Lam nhằm cố tình gây rạn nứt giữa hai người, Quý Túc khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ, bởi vì bao lâu qua cô ấy hoàn toàn không phát hiện ra suy nghĩ thật sự của anh ta.
Cô ấy thật sự chưa từng nhìn rõ Quý Túc, cô ấy không biết anh ta là một người như thế nào.
Nỗi thất vọng chợt ùa lên trong lòng khiến La Man hơi choáng váng. Có lẽ là vì đã từng ảo tưởng về Quý Túc quá tốt đẹp, nên chút vỡ vụn lúc này mới khiến người ta cảm thấy sụp đổ như thế.
La Man bỗng không kìm được nước mắt nữa.
Liễu Xán Xán bước tới từ phía sau, huyên thuyên như thường ngày chuẩn bị xỉa xói La Man một trận. Cô ấy vừa nhìn một cái đã thấy đôi mắt sưng to như quả hạch đào của La Man, những lời sắp nói nuốt ngược trở lại vì sợ hãi: “Cậu sao thế?”
Không ai an ủi còn ổn, vừa được an ủi thì La Man hoàn toàn sụp đổ, cô nàng túm lấy quần áo Liễu Xán Xán, nghẹn ngào khóc òa lên.
Kiều Lam ngồi trong lớp bị tiếng khóc thu hút sự chú ý, khi ấy cô mới nhìn thấy Liễu Xán Xán và La Man. Liễu Xán Xán liên tục hỏi La Man làm sao thế, La Man lắc đầu không nói chuyện. Cuối cùng khóc đủ rồi, khi đó cô nàng mới đột nhiên túm lấy tay Kiều Lam, thút tha thút thít nói:
“Cậu và Đàm Mặc nhất định phải hạnh phúc.”
Kiều Lam: “… Đương nhiên rồi.”
Hai người nhất định phải hạnh phúc, đến lúc đó cho anh ta tức chết luôn!
Đại khái là đoán được điều gì đó, Kiều Lam có hơi thất vọng và tức giận, một vài nghi ngờ vô căn cứ trước đó cũng dần dần được chứng thực từng chút một.
Cô bỗng bắt lấy cánh tay bạn trai nhà mình, Đàm Mặc sửng sốt vội hỏi cô làm sao vậy. Kiều Lam sờ sờ lỗ tai Đàm Mặc, từ đáy lòng nói: “Anh thật tốt.”
Đàm Mặc được khen, anh mông lung rời khỏi lớp trở về đi học.
Cuối cùng Kiều Lam đã rời khỏi câu lạc bộ Tâm lý. Sau khi biết chuyện, Bùi Bắc Gia bất giác nhìn về hướng Quý Túc bên kia, mặt anh ta lạnh lùng như thể không nghe thấy gì.
Có người hỏi Quý Túc tại sao Kiều Lam lại đi, Quý Túc thản nhiên nói mình không biết. Có vài cô gái nhiều chuyện lén lút nhỏ giọng bàn tán rằng trước đó Kiều Lam không thường xuyên có mặt, bây giờ rời đi cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Châm chọc khiêu khích xong thì lại bảo người ta “ân ái” với người yêu như vậy kia mà.
Một lần nữa, La Man lại vì Kiều Lam mà ồn ào với hai cô gái này một trận, chuyện này một lần nữa khiến Quý Túc phải bất ngờ.
Anh ta vốn nghĩ rằng mối quan hệ của La Man và Kiều Lam sẽ trở nên tồi tệ vì lời nói của mình. Giống cuộc nghị luận hôm nay, dù thế nào La Man cũng không còn ồn ào như trước kia nữa, nhưng anh ta không nghĩ đến việc La Man vẫn bênh vực Kiều Lam.
Cô ấy không hề thù hằn Kiều Lam. Sau khi ầm ĩ một trận lớn với mấy cô gái kia, La Man bỏ lại câu “Tôi cũng muốn rời khỏi câu lạc bộ” rồi xoay người rời đi.
Phút cuối còn không nhìn về hướng Quý Túc lấy một cái.
Câu lạc bộ bỗng yên tĩnh trở lại, mọi người nhìn về phía cửa rồi quay trở lại nhìn Quý Túc, dù sao thì ai cũng biết rằng La Man theo đuổi Quý Túc bấy lâu nay.
Tay cầm bút của Quý Túc khựng lại, ngòi bút nguệch ngoạc để lại một đường trên mặt giấy. Giây phút ấy, nói chung Quý Túc có chút mông lung khó tả, một lát sau mới khôi phục lại bình tĩnh.
La Man không buồn bã quá lâu. Cô gái nhỏ bắt đầu chăm chỉ học hành, thậm chí thời gian cãi nhau mỗi ngày với Liễu Xán Xán cũng đều dâng hiến toàn bộ cho sách vở, ngược lại khiến Liễu Xán Xán có chút không thích ứng được.
Một vài lời bàn tán khó chịu từ từ lan truyền trong trường, nhất là ở chuyên ngành Tâm lý học. Có người nói Kiều Lam và La Man không có trách nhiệm, coi câu lạc bộ như nhà mình muốn đến thì đến muốn đi thì đi, nói La Man vì theo đuổi Quý Túc thất bại nên mới rời khỏi câu lạc bộ; về phần Kiều Lam, có lẽ là vì cảm thấy hoạt động của câu lạc bộ trì hoãn chuyện yêu đương của mình và bạn trai vân vân.
Kiều Lam không quan tâm lắm, nếu để ý đến những lời bàn tán này thì hồi cấp ba cô đã phát điên từ lâu hồi.
Tháng mười hai, Kiều Lam và Đàm Mặc thành công vượt qua kỳ thi cấp bốn. Hai người chào đón Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán, cũng chào đón lần thi cuối kỳ đầu tiên.
Dù kiến thức đại học cực kỳ khó so với cấp ba nhưng Đàm Mặc vẫn tiếp thu nhanh hơn người bình thường rất nhiều, thậm chí làm bài thi cũng nhanh hơn so với những người khác. Nộp bài xong, anh tự nhiên đi đến phòng thi của Kiều Lam để đón cô. Môn hôm nay Kiều Lam thi được bố trí thời gian hơi trễ, thi xong thì đã hơn năm giờ, trời cũng tối dần đi.
Mỗi tầng của tòa nhà dạy học đều có chỗ tự học riêng. Đàm Mặc lên tầng ba, anh đang chuẩn bị đi về hướng bên kia thì gặp một người bước tới từ chỗ rẽ.
Đàm Mặc ngẩng đầu lên, tình cờ đụng phải Quý Túc đã lâu không gặp.
Đàm Mặc chưa từng biết những chuyện mà Quý Túc đã làm, như thường lệ, anh chẳng vui vẻ là mấy, chuẩn bị tránh đi nhưng không ngờ rằng Quý Túc đột nhiên ngăn cản anh.
Cuối cùng Kiều Lam cũng vượt qua môn thi mà mình lo lắng nhất, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Còn lại hai môn, thi xong là có thể nghỉ. Kiều Lam đeo cặp đi ra khỏi phòng học, đang định gọi điện thoại cho Đàm Mặc thì có một người bạn cùng lớp vội vã xông đến, thở hổn hển gấp giọng nói:
“Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh! Bạn trai cậu và đàn anh Quý Túc đánh nhau!”
Vậy nên anh mới chắc chắn như thế, rằng nếu Kiều Lam ở bên Đàm Mặc thì nhất định sẽ như cha mẹ của anh ta.
Nhưng Kiều Lam lại nói không phải, sau này cũng sẽ không.
Quý Túc cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay một lúc lâu, rồi bỗng đập chiếc điện thoại xuống đất mà không hề có báo trước.
Màn hình điện thoại yếu ớt sáng lên một cái, cuối cùng lặng lẽ tắt ngấm.
Không, tất cả bệnh nhân tâm thần đều không xứng đáng có được tình yêu, cho dù Kiều Lam có nói bọn họ quen biết nhau một cách không tầm thường thì căn bệnh Asperger của Đàm Mặc vẫn còn đó, cả một đời không có cách nào chữa trị.
Chỉ cần nó vẫn tồn tại, tương lai của bọn họ vẫn sẽ vô cùng gập ghềnh.
Không biết đã qua bao lâu, Quý Túc mặt không đổi sắc nhặt chiếc điện thoại bị ném hỏng lên, rút sim ra. Sau khi ra khỏi phòng học, anh ta ném điện thoại vào thùng rác.
Đi khỏi câu lạc bộ được một lúc, Quý Túc tình cờ gặp La Man đang chạy chầm chậm đến từ phía đối diện.
Có lẽ là chạy quá vội, trên trán cô nàng còn lấm tấm mồ hôi, mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Nhìn thấy Quý Túc, La Man chợt nở nụ cười: “Tiền bối, anh ở đây à? Em gọi điện thoại cho anh mà không được. Em còn tưởng là anh xảy ra chuyện gì.”
Quý Túc cúi đầu nhìn chằm chằm La Man một lúc lâu, cô nàng bị nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng sợ hãi hỏi Quý Túc làm sao thế.
Quý Túc thu lại ánh mắt, bỗng cười, nói: “Tìm tôi có việc gì sao?”
“A, không có việc gì ạ.” La Man lắc đầu. “Chuyện là em mua một cái bánh gatô nhỏ, ăn rất ngon, muốn đưa đến cho anh nhưng điện thoại anh tắt máy…”
“Tôi không thích đồ ngọt.” Quý Túc cắt ngang La Man.
Ngay cả khi Quý Túc không đáp lại sự theo đuổi của La Man, anh ta vẫn rất ôn hòa khi đối mặt với cô nàng, chưa từng nói chuyện bằng giọng điệu như vậy, thế nên La Man tưởng anh ta tức giận, sợ đến mức ngẩn ra một lúc.
Tâm trạng của Quý Túc rất tệ, cực kỳ tệ. Anh ta không có cách nào nắm bắt được Kiều Lam, những suy nghĩ xấu xa không ngừng tràn ra bên ngoài, khiến anh ta không nhịn được mà chú ý đến La Man trước mặt.
Còn nhớ ngày đó vì theo đuổi Kiều Lam nên Quý Túc mới đưa La Man vào câu lạc bộ Tâm lý, nhưng bây giờ lại hoàn toàn vô dụng.
“Tôi không thích đồ ngọt.” Quý Túc nhìn La Man, lặp lại một lần nữa.
“Vậy để lần sau em mua…”
“Em có mua cái gì thì cũng vô ích thôi.” Quý Túc nói. “Tôi không thích, cũng sẽ không nhận.”
Tay đang nắm hộp bánh gatô nhỏ của La Man bỗng siết chặt, giọng cô nàng nhỏ đi, thậm chí đã thoáng chút nghẹn ngào: “… Tại sao…”
“Bởi vì tôi không thích em.” Quý Túc nói, dứt lời, tiếng lòng dâng lên, anh ta nói tiếp: “Tôi đã có người mình thích rồi.”
La Man lập tức ngẩng đầu lên, mở to mắt: “Có thể nói cho em biết… là ai không… liệu em có biết…”
“Dĩ nhiên là biết.” Quý Túc cười, thấp giọng nói: “Lúc trước là nhờ cô ấy nên em mới được tham gia câu lạc bộ, sao em lại không biết được.”
Chiếc hộp trên tay rơi bộp xuống đất, La Man lập tức cứng đờ ngay tại chỗ.
Kiều… Kiều Lam sao…
Quý Túc tận hưởng dáng vẻ sững sờ của La Man, trong lòng bỗng có chút hối hận, anh ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt lên lời nào cả, lúc quay lưng đi chỉ bảo La Man đừng có tìm đến anh ta nữa.
Chẳng biết bao lâu sau khi Quý Túc rời đi, lúc này La Man mới cẩn thận ngồi xổm xuống nhặt bánh gatô lên, chiếc bánh gatô nhỏ xinh và tinh xảo đã bị vỡ thành từng miếng kem vụn.
Mắt La Man đỏ hoe vì khóc, cô nàng ném bánh gatô vào thùng rác, dụi dụi mắt rồi xoay người đi về hướng phòng học.
Buổi chiều còn có tiết.
Buổi trưa, sau khi ra ngoài ăn cơm xong, Kiều Lam và Đàm Mặc tiện thể đến phòng học. Đến hơi sớm, vậy nên Đàm Mặc ở lại nói chuyện với Kiều Lam.
Nghe Quý Túc nói rằng anh ta thích Kiều Lam, khi ấy La Man vốn cực kỳ tức giận và khó chịu, nhưng giờ đây nhìn hai người Kiều Lam và Đàm Mặc đang ngồi ở chỗ kia cười cười nói nói, La Man chợt hiểu ra.
Chuyện này thì có liên quan gì đến Kiều Lam đâu.
Kiều Lam cười vui vẻ đến vậy trước mặt bạn trai mình, có lẽ cô thậm chí cũng không biết rằng Quý Túc thích cô.
Quý Túc đơn phương Kiều Lam thì có liên quan gì đến Kiều Lam đâu chứ.
Sự đố kị vừa mới trào dâng của mình vô lý biết bao nhiêu.
La Man chậm chạp nhận ra, vậy tại sao Quý Túc muốn nói cho cô ấy biết chuyện anh ta thích Kiều Lam? Thật ra anh ta có thể không cần phải nói lý do mà?
Anh ta muốn làm gì?
Vì cái gì nữa đây?
Để khiến cô ấy vì thế mà có xích mích với Kiều Lam… à…
Nhưng mà, thích một người tại sao phải như vậy chứ? Thích một người không phải là nên hi vọng cô ấy có một cuộc sống tốt đẹp hơn sao?
La Man mờ mịt, cô ấy không hiểu tại sao Quý Túc lại làm như thế, mà thứ khiến cho cô ấy mờ mịt nhất đó chính là, dường như cô ấy không hiểu rõ Quý Túc cho lắm.
Từ khi bắt đầu quen biết Quý Túc, La Man luôn cảm thấy anh ta rất xuất sắc, lịch thiệp, hòa nhã, tất cả những lời hoa mỹ đều dùng cho anh ta, nhưng bây giờ lại trở nên chẳng còn thích hợp nữa.
Anh ta thích một cô gái có bạn trai, thậm chí còn muốn hành động.
Đúng vậy, hành động. Nếu anh ta chỉ đơn thuần là thích thì tại sao lại cố ý đưa La Man vào trong câu lạc bộ? Đơn giản là để che mắt người khác mà thôi.
La Man cảm thấy mình chưa bao giờ sáng suốt như lúc này.
Quý Túc chưa bao giờ tốt như những gì mà cô ấy tưởng tượng, thậm chí anh ta còn hơi xấu xa. Anh ta nói cho cô ấy biết rằng mình thích Kiều Lam nhằm cố tình gây rạn nứt giữa hai người, Quý Túc khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ, bởi vì bao lâu qua cô ấy hoàn toàn không phát hiện ra suy nghĩ thật sự của anh ta.
Cô ấy thật sự chưa từng nhìn rõ Quý Túc, cô ấy không biết anh ta là một người như thế nào.
Nỗi thất vọng chợt ùa lên trong lòng khiến La Man hơi choáng váng. Có lẽ là vì đã từng ảo tưởng về Quý Túc quá tốt đẹp, nên chút vỡ vụn lúc này mới khiến người ta cảm thấy sụp đổ như thế.
La Man bỗng không kìm được nước mắt nữa.
Liễu Xán Xán bước tới từ phía sau, huyên thuyên như thường ngày chuẩn bị xỉa xói La Man một trận. Cô ấy vừa nhìn một cái đã thấy đôi mắt sưng to như quả hạch đào của La Man, những lời sắp nói nuốt ngược trở lại vì sợ hãi: “Cậu sao thế?”
Không ai an ủi còn ổn, vừa được an ủi thì La Man hoàn toàn sụp đổ, cô nàng túm lấy quần áo Liễu Xán Xán, nghẹn ngào khóc òa lên.
Kiều Lam ngồi trong lớp bị tiếng khóc thu hút sự chú ý, khi ấy cô mới nhìn thấy Liễu Xán Xán và La Man. Liễu Xán Xán liên tục hỏi La Man làm sao thế, La Man lắc đầu không nói chuyện. Cuối cùng khóc đủ rồi, khi đó cô nàng mới đột nhiên túm lấy tay Kiều Lam, thút tha thút thít nói:
“Cậu và Đàm Mặc nhất định phải hạnh phúc.”
Kiều Lam: “… Đương nhiên rồi.”
Hai người nhất định phải hạnh phúc, đến lúc đó cho anh ta tức chết luôn!
Đại khái là đoán được điều gì đó, Kiều Lam có hơi thất vọng và tức giận, một vài nghi ngờ vô căn cứ trước đó cũng dần dần được chứng thực từng chút một.
Cô bỗng bắt lấy cánh tay bạn trai nhà mình, Đàm Mặc sửng sốt vội hỏi cô làm sao vậy. Kiều Lam sờ sờ lỗ tai Đàm Mặc, từ đáy lòng nói: “Anh thật tốt.”
Đàm Mặc được khen, anh mông lung rời khỏi lớp trở về đi học.
Cuối cùng Kiều Lam đã rời khỏi câu lạc bộ Tâm lý. Sau khi biết chuyện, Bùi Bắc Gia bất giác nhìn về hướng Quý Túc bên kia, mặt anh ta lạnh lùng như thể không nghe thấy gì.
Có người hỏi Quý Túc tại sao Kiều Lam lại đi, Quý Túc thản nhiên nói mình không biết. Có vài cô gái nhiều chuyện lén lút nhỏ giọng bàn tán rằng trước đó Kiều Lam không thường xuyên có mặt, bây giờ rời đi cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
Châm chọc khiêu khích xong thì lại bảo người ta “ân ái” với người yêu như vậy kia mà.
Một lần nữa, La Man lại vì Kiều Lam mà ồn ào với hai cô gái này một trận, chuyện này một lần nữa khiến Quý Túc phải bất ngờ.
Anh ta vốn nghĩ rằng mối quan hệ của La Man và Kiều Lam sẽ trở nên tồi tệ vì lời nói của mình. Giống cuộc nghị luận hôm nay, dù thế nào La Man cũng không còn ồn ào như trước kia nữa, nhưng anh ta không nghĩ đến việc La Man vẫn bênh vực Kiều Lam.
Cô ấy không hề thù hằn Kiều Lam. Sau khi ầm ĩ một trận lớn với mấy cô gái kia, La Man bỏ lại câu “Tôi cũng muốn rời khỏi câu lạc bộ” rồi xoay người rời đi.
Phút cuối còn không nhìn về hướng Quý Túc lấy một cái.
Câu lạc bộ bỗng yên tĩnh trở lại, mọi người nhìn về phía cửa rồi quay trở lại nhìn Quý Túc, dù sao thì ai cũng biết rằng La Man theo đuổi Quý Túc bấy lâu nay.
Tay cầm bút của Quý Túc khựng lại, ngòi bút nguệch ngoạc để lại một đường trên mặt giấy. Giây phút ấy, nói chung Quý Túc có chút mông lung khó tả, một lát sau mới khôi phục lại bình tĩnh.
La Man không buồn bã quá lâu. Cô gái nhỏ bắt đầu chăm chỉ học hành, thậm chí thời gian cãi nhau mỗi ngày với Liễu Xán Xán cũng đều dâng hiến toàn bộ cho sách vở, ngược lại khiến Liễu Xán Xán có chút không thích ứng được.
Một vài lời bàn tán khó chịu từ từ lan truyền trong trường, nhất là ở chuyên ngành Tâm lý học. Có người nói Kiều Lam và La Man không có trách nhiệm, coi câu lạc bộ như nhà mình muốn đến thì đến muốn đi thì đi, nói La Man vì theo đuổi Quý Túc thất bại nên mới rời khỏi câu lạc bộ; về phần Kiều Lam, có lẽ là vì cảm thấy hoạt động của câu lạc bộ trì hoãn chuyện yêu đương của mình và bạn trai vân vân.
Kiều Lam không quan tâm lắm, nếu để ý đến những lời bàn tán này thì hồi cấp ba cô đã phát điên từ lâu hồi.
Tháng mười hai, Kiều Lam và Đàm Mặc thành công vượt qua kỳ thi cấp bốn. Hai người chào đón Giáng Sinh và Tết Nguyên Đán, cũng chào đón lần thi cuối kỳ đầu tiên.
Dù kiến thức đại học cực kỳ khó so với cấp ba nhưng Đàm Mặc vẫn tiếp thu nhanh hơn người bình thường rất nhiều, thậm chí làm bài thi cũng nhanh hơn so với những người khác. Nộp bài xong, anh tự nhiên đi đến phòng thi của Kiều Lam để đón cô. Môn hôm nay Kiều Lam thi được bố trí thời gian hơi trễ, thi xong thì đã hơn năm giờ, trời cũng tối dần đi.
Mỗi tầng của tòa nhà dạy học đều có chỗ tự học riêng. Đàm Mặc lên tầng ba, anh đang chuẩn bị đi về hướng bên kia thì gặp một người bước tới từ chỗ rẽ.
Đàm Mặc ngẩng đầu lên, tình cờ đụng phải Quý Túc đã lâu không gặp.
Đàm Mặc chưa từng biết những chuyện mà Quý Túc đã làm, như thường lệ, anh chẳng vui vẻ là mấy, chuẩn bị tránh đi nhưng không ngờ rằng Quý Túc đột nhiên ngăn cản anh.
Cuối cùng Kiều Lam cũng vượt qua môn thi mà mình lo lắng nhất, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Còn lại hai môn, thi xong là có thể nghỉ. Kiều Lam đeo cặp đi ra khỏi phòng học, đang định gọi điện thoại cho Đàm Mặc thì có một người bạn cùng lớp vội vã xông đến, thở hổn hển gấp giọng nói:
“Nhanh nhanh nhanh nhanh nhanh! Bạn trai cậu và đàn anh Quý Túc đánh nhau!”