Chương 75
C75
Bị giáo viên chủ nhiệm răn dạy nửa tiếng đồng hồ, ban đầu Hách Anh hơi ủ rũ, nhưng Kiều Lam lại tìm cậu muốn nói chuyện, thế là tâm trạng của Hách Anh lập tức tốt lên.
Từ lúc vào học lớp này Hách Anh đã không được giáo viên chủ nhiệm thích, bị răn dạy cũng là chuyện thường, nhiều lần cũng thành quen.
Kiều Lam và Hách Anh cùng đi ra ngoài, lập tức khiến rất nhiều người tò mò nhìn không rời mắt. Tâm trạng của Hách Anh rất tốt, còn chào hỏi vài bạn học quen biết với mình. Cậu đuổi kịp bước chân của Kiều Lam, cười hỏi: “Hôm mình tặng hoa cậu không ở ký túc xá. Không biết cậu có thích nó không.”
Kiều Lam quay đầu lại nhìn cậu. Ngoài miệng Hách Anh hỏi cô thích hay không, nhưng mặt lại tỏ vẻ là nhất định cô rất thích.
Hai người đi đến một chỗ cách xa văn phòng của chủ nhiệm lớp. Kiều Lam dừng lại, quay đầu, sau khi giữ khoảng cách từ một mét trở lên với Hách Anh, cô mới nhìn cậu, nói: “Cậu mua hết bao nhiêu tiền, lát nữa mình sẽ chuyển Wechat cho cậu.”
Nụ cười của Hách Anh tắt đi: “Sao lại nói chuyện này… Cậu không vui sao?”
“Không thích.” Tâm trạng Kiều Lam rất tệ, nhưng đến cùng thì hai người vẫn là bạn bè khá thân với nhau, Kiều Lam vẫn giữ mặt mũi cho cậu, không nói thẳng ra trong lớp. Lời cô nói lúc này cũng xem như là hàm súc: “Thay vì hoa, mình càng thích vài quyển sách bài tập hơn. Mình nói vậy không phải có ý bảo cậu tặng sách cho mình, ý của mình là bây giờ mình chỉ muốn học tập thật giỏi, không có ý định yêu đương.”
Hách Anh nhìn cô, nở nụ cười: “Mình cũng không muốn tụi mình bên nhau ngay bây giờ. Mình thích cậu, muốn nói cho cậu biết, không có ý làm phiền hay gây ảnh hưởng đến việc học của cậu đâu.”
“Nhưng cậu đã làm phiền mình.” Qua bả vai Hách Anh, Kiều Lam nhìn thấy rất nhiều bạn học không giấu nổi sự tò mò đang quan sát bọn họ. “Từ đầu tuần đến giờ mình nhận được Wechat không ngừng nghỉ. Ngày nào ở cửa ký túc xá cũng có người hỏi mình có phải đang yêu đương với cậu hay không. Sắp kiểm tra tháng rồi, mình lại bị chủ nhiệm lớp gọi lên để tra hỏi. Vậy nên hôm nay mình quyết định dành thời gian để nói rõ ràng những chuyện này.”
Hách Anh sững người, có lẽ là do cậu chưa từng nghĩ đến những vấn đề này bao giờ cả.
Cậu rất được chào đón, từ khi còn bé đến tận bây giờ chẳng có mấy người ghét cậu, đặc biệt là các bạn nữ. Chỉ cần quen biết với cậu thôi thì rất nhiều nữ sinh trong trường đã cảm thấy nở mày nở mặt rồi, càng không nói đến chuyện được cậu tỏ tình như thế.
Dạo này có một câu nói phổ biến trên mạng như thế này: Bề ngoài đẹp trai theo đuổi con gái thì gọi là cưa cẩm, ngoại hình xấu xí theo đuổi con gái thì gọi là quấy rối. Hách Anh đẹp trai như thế, lúc cậu tặng hoa cho Kiều Lam xong, một nữ sinh chơi rất thân với cậu cũng phải thốt lên lời cảm thán. Dù không có ý gì với Hách Anh, nhưng nếu Hách Anh tặng hoa cho cô ấy một cách hoành tráng như vậy, cô ấy cũng cảm thấy rất có mặt mũi.
Nào ngờ Kiều Lam lại chẳng cảm thấy như vậy chút nào cả, cô chỉ thấy phiền phức.
Hách Anh chưa từng theo đuổi cô gái nào có thành tích tốt như Kiều Lam, nữ sinh xung quanh cậu cũng không có ai học tốt như vậy cả. Lúc này, Hách Anh mới muộn màng phát hiện, hình như cậu không hiểu rõ về Kiều Lam.
Đúng thật là như vậy, thậm chí có thể nói rằng cậu hoàn toàn không hiểu rõ cô. Cậu không hiểu tình huống của cô, không hiểu được nếu cô không cố gắng học hành thì sau này sẽ phải đối mặt với những gì. Nói cách khác, Hách Anh và Kiều Lam căn bản không phải là người cùng một thế giới. Hách Anh có thể thảnh thơi vui đùa hết ba năm trung học, nhưng Kiều Lam thì không thể như thế, ngặt nỗi Hách Anh lại không biết điều này.
Cậu nhận ra rằng không phải Kiều Lam đang tỏ vẻ phiền phức mà cô thật sự cảm thấy như vậy. Dù Kiều Lam không nói thẳng ra, nhưng bây giờ Hách Anh cũng đã hiểu. Rất nhiều người bao gồm cả cậu cảm thấy rằng đó là một cách tỏ tình rất lãng mạn, nhưng Kiều Lam lại không thích nó một chút nào, hơn nữa cô còn ghét nó.
Kiều Lam lấy điện thoại ra nhìn thời gian, còn ba phút nữa là vào lớp. Cô quyết định nói rõ hết mọi chuyện trong một lần: “Mình không hiểu trước đây mình đã ám chỉ với cậu điều gì để cậu cảm thấy rằng mình thích cậu, cũng có thể là vì cậu quá được chào đón nên mới có loại cảm giác như thế. Nhưng mình vẫn quyết định nên nói rõ ràng một chút để không gây thêm hiểu lầm. Hách Anh, mình không có ý gì với cậu cả.”
Hách Anh sững sờ.
Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, Kiều Lam không lãng phí thời gian thêm nữa, đi thẳng về lớp học, để lại Hách Anh vẫn còn đang đờ người ra ở phía sau.
Hạng Tiểu Hàn nhìn Kiều Lam, lại thấy Hách Anh còn chưa quay lại. Cô ta tò mò hỏi Kiều Lam: “Kiều Lam, Hách Anh đâu? Sao hai cậu không về cùng nhau?”
“Tại sao bọn mình lại phải trở về cùng nhau?”
Hạng Tiểu Hàn nghẹn họng, vô thức liếc nhìn Đàm Mặc.
Đàm Mặc im lặng không nói gì, anh đưa dịch dinh dưỡng đã chuẩn bị xong cho Kiều Lam như thường lệ. Dù Đàm Mặc vẫn không nói chuyện hay tỏ vẻ gì cả, nhưng ánh mắt của anh chỉ dán vào Kiều Lam.
Hạng Tiểu Hàn bỗng cảm thấy khó chịu.
Kiều Lam đã được một nam sinh đẹp trai như Hách Anh theo đuổi, dù không quen nhau nhưng chắc chắn là hai người cũng đang mập mờ, ấy thế mà cô còn hưởng thụ sự chăm sóc của Đàm Mặc một cách đương nhiên như thế.
Quả nhiên là xinh đẹp thì làm gì cũng sẽ được tha thứ.
Nghĩ đến đây, Hạng Tiểu Hàn không khỏi liếc nhìn Đàm Mặc.
Tại sao anh lại tốt với Kiều Lam như thế?
Hạng Tiểu Hàn càng nghĩ càng bực bội. Đến khi Hách Anh trở về, Hạng Tiểu Hàn cảm thấy mình đã thông suốt.
Hách Anh không phải là loại con trai mà Kiều Lam muốn chơi đùa là có thể chơi đùa, cứ như vậy không chừng ngày nào đó cậu sẽ không còn thích cô nữa. Kiều Lam đồng ý lời tỏ tình của Hách Anh chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đến khi Kiều Lam nhận lời Hách Anh rồi, cô ta không tin Đàm Mặc còn có thể tốt tính như vậy nữa.
Hạng Tiểu Hàn chờ xem kịch vui, kết quả trò hay đến thật, nhưng lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Mặc dù không ai biết được rốt cuộc hôm đó Kiều Lam và Hách Anh đã nói với nhau điều gì, nhưng chỉ cần có mắt thì ai cũng thấy được sự thay đổi giữa hai người bọn họ.
Hách Anh vẫn tìm Kiều Lam để hỏi bài, nhưng Kiều Lam sẽ không còn giảng cho Hách Anh nữa. Cô luôn có đủ loại lý do để từ chối cậu. Một lần hai lần còn có thể hiểu, nhưng nhiều lần như thế, ai cũng thấy được Kiều Lam đang né tránh Hách Anh.
Kiều Lam gần như là viết mấy chữ “Tôi muốn Hách Anh cách xa mình một chút” lên mặt.
Nếu như nói việc Hách Anh tỏ tình hoành tráng với Kiều Lam khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, vậy thì việc Kiều Lam từ chối thẳng thừng cậu lại khiến mọi người càng kinh ngạc hơn nữa.
Dùng một câu mà mọi người đều quen nói.
Đây chính là Hách Anh đó!
Thế mà thật sự có người từ chối Hách Anh sao!
Mấy ngày này chỉ cần là người quan tâm đến những chuyện xảy ra trong trường thì hầu như đều đang bàn luận đến một chuyện: Tại sao Kiều Lam lại từ chối Hách Anh?
Có người bảo đó là bởi vì cách tỏ tình của Hách Anh quá tệ, thật sự giống như đang ép mua ép bán buộc Kiều Lam phải gật đầu đồng ý. Kiều Lam không trở mặt với cậu là tốt lắm rồi.
Nhưng lời này vừa nói ra đã bị một đống người kéo đến phản đối dữ dội.
Người khác làm vậy thì đúng thật sẽ làm người ta cảm thấy low [1], nhưng Hách Anh thì không như thế.
[1] low: từ lóng, ý bảo lúa, quê mùa, hay như bên Việt Nam mình thì gọi là phèn.
“Dù mình có thích người khác rồi, nhưng nếu ngày nào đó Hách Anh theo đuổi mình như thế, mình cũng không cảm thấy bị ép buộc một chút nào đâu. Đừng có tự cao quá được không!”
Vậy nên rốt cuộc tại sao Kiều Lam lại từ chối Hách Anh?
“Đúng là điều kiện nhà Hách Anh rất tốt, cậu ấy cũng cực kỳ đẹp trai, nhưng đâu có ai bắt buộc là tất cả mọi người nhất định phải thích cậu ấy đâu.”
“Mình cảm thấy Kiều Lam không thích Hách Anh cũng là bình thường. Cậu ấy chẳng những xinh đẹp mà còn học giỏi nữa. Thành tích của Hách Anh tệ như thế, có khi Kiều Lam người ta không muốn yêu đương mà muốn tập trung vào học hành thì sao.”
“Hồi lớp mười mình học cùng lớp với Kiều Lam. Nói cho các cậu biết một bí mật. Kiều Lam từng theo đuổi Trần Diệu Dương đó. Vậy nên mọi người hiểu tại sao cậu ấy lại từ chối Hách Anh rồi chứ?”
Tin đồn này vừa được tung ra, dường như tất cả mọi chuyện đều có lời giải thích ngay lập tức.
Tuy rằng Hách Anh rất đẹp trai và nổi tiếng, nhưng trừ việc không có khuôn mặt giống như minh tinh ra thì Trần Diệu Dương không hề thua kém Hách Anh ở điểm nào cả, thậm chí người ta còn học siêu giỏi nữa. Ít nhất là trên tinh thần thì Trần Diệu Dương cùng một cấp bậc với Kiều Lam.
Mấy ngày này lớp 18 quả thật là trung tâm dư luận. Ban đầu chỉ riêng chuyện Kiều Lam với Hách Anh thôi là đã đủ náo nhiệt rồi, bây giờ lại dính thêm Trần Diệu Dương là một nhân vật nổi tiếng khác, thế là mọi chuyện lại càng náo nhiệt hơn.
Mấy ngày nay cứ gặp Trần Diệu Dương là sắc mặt Hách Anh càng tệ.
Trần Diệu Dương nhớ đến thái độ của Kiều Lam đối với mình trong nguyên một năm lớp mười và một tháng lớp mười một vừa qua. Nghĩ đến điều gì đó, cậu ra nhìn thoáng qua chỗ cô bên kia, quả nhiên trông thấy cô đang nói chuyện với Đàm Mặc.
Trần Diệu Dương chỉ muốn nói với Hách Anh hai chữ.
Ngu xuẩn.
Dù rằng Kiều Lam vẫn còn đang phải trải qua những tháng ngày bị người khác chỉ trỏ dòm ngó, nhưng tâm trạng của cô cũng đã khá hơn rất nhiều vì không bị mọi người hiểu lầm nữa. Đặc biệt là sau lần kiểm tra tháng đầu tiên, Kiều Lam vẫn giữ vững được vị trí thứ hai của khối, tâm tình của cô lại càng tốt hơn.
Nhưng mà lần này điểm của Đàm Mặc không còn cao hơn Kiều Lam quá nhiều nữa, bởi vì lên lớp mười một, điểm của ba môn khoa học tự nhiên không còn là 150 điểm như lớp mười mà là 100, khoảng cách điểm số nhỏ hơn trước kia rất nhiều. Ngoài ra còn có thêm một nguyên nhân lớn nhất nữa, Đàm Mặc lại viết văn lạc đề.
Chẳng những vậy, điểm phần đọc hiểu của anh cũng hơi thấp.
Nguyên nhân rất đơn giản, đề đọc hiểu và làm văn lần này đều là về cảm xúc.
Khả năng diễn đạt của Đàm Mặc rất tốt, thậm chí còn hơn cả người bình thường. Vốn từ của anh rất rộng, tính logic lại cao, theo Kiều Lam thì văn anh viết giống như một bài luận văn nghiêm chỉnh hơn, vừa nhìn sẽ khiến người ta có một loại cảm giác cực kỳ cao cấp.
Nếu đề văn là về một sự vật cố định và khách quan, vậy thì Đàm Mặc gần như có thể viết được điểm tối đa, nhưng nếu như đề văn thiên về mặt cảm xúc, gần như tám chín phần là Đàm Mặc sẽ lạc đề, lần nào cũng chỉ được có nửa số điểm.
Giáo viên giảng đề rất nhanh, đặc biệt là lần này điểm của mọi người cũng cực kỳ cao. Vậy nên khi hết tiết, Kiều Lam lại giảng toàn bộ đề văn từ đầu đến cuối cho Đàm Mặc một lần nữa. Kiều Lam vô cùng kiên nhẫn, hệt như lúc cô dạy Đàm Mặc phân biệt cảm xúc của người khác khi hai người ở nhà. Cô nghiêm túc nói cho anh nghe cảm xúc và suy nghĩ mà mỗi đoạn thể hiện.
Kiều Lam không muốn để người khác thấy là mình đang giảng Văn cho Đàm Mặc, bởi vì trong mắt người khác thì điều đó căn bản là không cần thiết. Cô không muốn để người khác biết Đàm Mặc chậm chạp trong phương diện cảm xúc. Đàm Mặc gặp thiếu sót về mặt cảm xúc vì hội chứng Asperger, Kiều Lam đau lòng về điều đó, nhưng như vậy không có nghĩa là những người khác cũng sẽ như cô sau khi biết chuyện.
Vì để Đàm Mặc có thể nghe rõ, Kiều Lam ghé sát vào người anh, thấp giọng nói. Cô chỉ một đoạn, hỏi anh đoạn này thể hiện điều gì. Đáp án Đàm Mặc nói không chính xác lắm. Kiều Lam thuận tay cầm lấy bút trong tay Đàm Mặc, tự nhiên chạm vào những ngón tay lạnh buốt của anh.
Đàm Mặc đột nhiên cứng đờ, một lát sau bỗng dời tay sang chỗ khác.
Kiều Lam ngẩn người.
Cô và Đàm Mặc quen biết lâu như thế, ngay cả việc xoa bóp cho Đàm Mặc cô cũng đã từng làm qua, bản thân cũng đã rất quen thuộc với sự đụng chạm của Đàm Mặc, nhưng dạo gần đây có vẻ Đàm Mặc lại rất sợ tiếp xúc thân thể với cô.
Loại tình huống như hôm nay không phải là lần đầu tiên.
Kiều Lam cầm bút ngồi đó một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi Đàm Mặc: “Đàm Mặc, dạo này cậu sao vậy?”
Đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp của Đàm Mặc như khẽ run lên, nhưng Kiều Lam lại không thể phát hiện ra điều đó. Anh cụp mắt, trả lời cô: “Không có việc gì.”
Đến khi hết tiết thứ hai, Kiều Lam xuống sân tập thể dục. Đàm Mặc nhìn những hàng chữ ngay ngắn mà Kiều Lam đã kiên nhẫn viết vào bài thi của mình, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
Có ai đó bước vào phòng học, Đàm Mặc không quan tâm lắm. Bình thường mỗi khi học thể dục sẽ có vài học sinh ở lại để quét dọn lớp. Nhưng khi ngẩng đầu lên, Đàm Mặc lại nhìn thấy Hạng Tiểu Hàn.
Hạng Tiểu Hàn ngồi xuống phía trước Đàm Mặc. Ngay khi Đàm Mặc định mở miệng bảo cô ta cút đi thì cô ta bỗng nói.
“Đàm Mặc, cậu thích Kiều Lam phải không.”
Trái tim bỗng như thể bị ai đó bóp chặt, Đàm Mặc không thể thốt lên lời nào.
Bị giáo viên chủ nhiệm răn dạy nửa tiếng đồng hồ, ban đầu Hách Anh hơi ủ rũ, nhưng Kiều Lam lại tìm cậu muốn nói chuyện, thế là tâm trạng của Hách Anh lập tức tốt lên.
Từ lúc vào học lớp này Hách Anh đã không được giáo viên chủ nhiệm thích, bị răn dạy cũng là chuyện thường, nhiều lần cũng thành quen.
Kiều Lam và Hách Anh cùng đi ra ngoài, lập tức khiến rất nhiều người tò mò nhìn không rời mắt. Tâm trạng của Hách Anh rất tốt, còn chào hỏi vài bạn học quen biết với mình. Cậu đuổi kịp bước chân của Kiều Lam, cười hỏi: “Hôm mình tặng hoa cậu không ở ký túc xá. Không biết cậu có thích nó không.”
Kiều Lam quay đầu lại nhìn cậu. Ngoài miệng Hách Anh hỏi cô thích hay không, nhưng mặt lại tỏ vẻ là nhất định cô rất thích.
Hai người đi đến một chỗ cách xa văn phòng của chủ nhiệm lớp. Kiều Lam dừng lại, quay đầu, sau khi giữ khoảng cách từ một mét trở lên với Hách Anh, cô mới nhìn cậu, nói: “Cậu mua hết bao nhiêu tiền, lát nữa mình sẽ chuyển Wechat cho cậu.”
Nụ cười của Hách Anh tắt đi: “Sao lại nói chuyện này… Cậu không vui sao?”
“Không thích.” Tâm trạng Kiều Lam rất tệ, nhưng đến cùng thì hai người vẫn là bạn bè khá thân với nhau, Kiều Lam vẫn giữ mặt mũi cho cậu, không nói thẳng ra trong lớp. Lời cô nói lúc này cũng xem như là hàm súc: “Thay vì hoa, mình càng thích vài quyển sách bài tập hơn. Mình nói vậy không phải có ý bảo cậu tặng sách cho mình, ý của mình là bây giờ mình chỉ muốn học tập thật giỏi, không có ý định yêu đương.”
Hách Anh nhìn cô, nở nụ cười: “Mình cũng không muốn tụi mình bên nhau ngay bây giờ. Mình thích cậu, muốn nói cho cậu biết, không có ý làm phiền hay gây ảnh hưởng đến việc học của cậu đâu.”
“Nhưng cậu đã làm phiền mình.” Qua bả vai Hách Anh, Kiều Lam nhìn thấy rất nhiều bạn học không giấu nổi sự tò mò đang quan sát bọn họ. “Từ đầu tuần đến giờ mình nhận được Wechat không ngừng nghỉ. Ngày nào ở cửa ký túc xá cũng có người hỏi mình có phải đang yêu đương với cậu hay không. Sắp kiểm tra tháng rồi, mình lại bị chủ nhiệm lớp gọi lên để tra hỏi. Vậy nên hôm nay mình quyết định dành thời gian để nói rõ ràng những chuyện này.”
Hách Anh sững người, có lẽ là do cậu chưa từng nghĩ đến những vấn đề này bao giờ cả.
Cậu rất được chào đón, từ khi còn bé đến tận bây giờ chẳng có mấy người ghét cậu, đặc biệt là các bạn nữ. Chỉ cần quen biết với cậu thôi thì rất nhiều nữ sinh trong trường đã cảm thấy nở mày nở mặt rồi, càng không nói đến chuyện được cậu tỏ tình như thế.
Dạo này có một câu nói phổ biến trên mạng như thế này: Bề ngoài đẹp trai theo đuổi con gái thì gọi là cưa cẩm, ngoại hình xấu xí theo đuổi con gái thì gọi là quấy rối. Hách Anh đẹp trai như thế, lúc cậu tặng hoa cho Kiều Lam xong, một nữ sinh chơi rất thân với cậu cũng phải thốt lên lời cảm thán. Dù không có ý gì với Hách Anh, nhưng nếu Hách Anh tặng hoa cho cô ấy một cách hoành tráng như vậy, cô ấy cũng cảm thấy rất có mặt mũi.
Nào ngờ Kiều Lam lại chẳng cảm thấy như vậy chút nào cả, cô chỉ thấy phiền phức.
Hách Anh chưa từng theo đuổi cô gái nào có thành tích tốt như Kiều Lam, nữ sinh xung quanh cậu cũng không có ai học tốt như vậy cả. Lúc này, Hách Anh mới muộn màng phát hiện, hình như cậu không hiểu rõ về Kiều Lam.
Đúng thật là như vậy, thậm chí có thể nói rằng cậu hoàn toàn không hiểu rõ cô. Cậu không hiểu tình huống của cô, không hiểu được nếu cô không cố gắng học hành thì sau này sẽ phải đối mặt với những gì. Nói cách khác, Hách Anh và Kiều Lam căn bản không phải là người cùng một thế giới. Hách Anh có thể thảnh thơi vui đùa hết ba năm trung học, nhưng Kiều Lam thì không thể như thế, ngặt nỗi Hách Anh lại không biết điều này.
Cậu nhận ra rằng không phải Kiều Lam đang tỏ vẻ phiền phức mà cô thật sự cảm thấy như vậy. Dù Kiều Lam không nói thẳng ra, nhưng bây giờ Hách Anh cũng đã hiểu. Rất nhiều người bao gồm cả cậu cảm thấy rằng đó là một cách tỏ tình rất lãng mạn, nhưng Kiều Lam lại không thích nó một chút nào, hơn nữa cô còn ghét nó.
Kiều Lam lấy điện thoại ra nhìn thời gian, còn ba phút nữa là vào lớp. Cô quyết định nói rõ hết mọi chuyện trong một lần: “Mình không hiểu trước đây mình đã ám chỉ với cậu điều gì để cậu cảm thấy rằng mình thích cậu, cũng có thể là vì cậu quá được chào đón nên mới có loại cảm giác như thế. Nhưng mình vẫn quyết định nên nói rõ ràng một chút để không gây thêm hiểu lầm. Hách Anh, mình không có ý gì với cậu cả.”
Hách Anh sững sờ.
Sau khi nói rõ ràng mọi chuyện, Kiều Lam không lãng phí thời gian thêm nữa, đi thẳng về lớp học, để lại Hách Anh vẫn còn đang đờ người ra ở phía sau.
Hạng Tiểu Hàn nhìn Kiều Lam, lại thấy Hách Anh còn chưa quay lại. Cô ta tò mò hỏi Kiều Lam: “Kiều Lam, Hách Anh đâu? Sao hai cậu không về cùng nhau?”
“Tại sao bọn mình lại phải trở về cùng nhau?”
Hạng Tiểu Hàn nghẹn họng, vô thức liếc nhìn Đàm Mặc.
Đàm Mặc im lặng không nói gì, anh đưa dịch dinh dưỡng đã chuẩn bị xong cho Kiều Lam như thường lệ. Dù Đàm Mặc vẫn không nói chuyện hay tỏ vẻ gì cả, nhưng ánh mắt của anh chỉ dán vào Kiều Lam.
Hạng Tiểu Hàn bỗng cảm thấy khó chịu.
Kiều Lam đã được một nam sinh đẹp trai như Hách Anh theo đuổi, dù không quen nhau nhưng chắc chắn là hai người cũng đang mập mờ, ấy thế mà cô còn hưởng thụ sự chăm sóc của Đàm Mặc một cách đương nhiên như thế.
Quả nhiên là xinh đẹp thì làm gì cũng sẽ được tha thứ.
Nghĩ đến đây, Hạng Tiểu Hàn không khỏi liếc nhìn Đàm Mặc.
Tại sao anh lại tốt với Kiều Lam như thế?
Hạng Tiểu Hàn càng nghĩ càng bực bội. Đến khi Hách Anh trở về, Hạng Tiểu Hàn cảm thấy mình đã thông suốt.
Hách Anh không phải là loại con trai mà Kiều Lam muốn chơi đùa là có thể chơi đùa, cứ như vậy không chừng ngày nào đó cậu sẽ không còn thích cô nữa. Kiều Lam đồng ý lời tỏ tình của Hách Anh chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đến khi Kiều Lam nhận lời Hách Anh rồi, cô ta không tin Đàm Mặc còn có thể tốt tính như vậy nữa.
Hạng Tiểu Hàn chờ xem kịch vui, kết quả trò hay đến thật, nhưng lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Mặc dù không ai biết được rốt cuộc hôm đó Kiều Lam và Hách Anh đã nói với nhau điều gì, nhưng chỉ cần có mắt thì ai cũng thấy được sự thay đổi giữa hai người bọn họ.
Hách Anh vẫn tìm Kiều Lam để hỏi bài, nhưng Kiều Lam sẽ không còn giảng cho Hách Anh nữa. Cô luôn có đủ loại lý do để từ chối cậu. Một lần hai lần còn có thể hiểu, nhưng nhiều lần như thế, ai cũng thấy được Kiều Lam đang né tránh Hách Anh.
Kiều Lam gần như là viết mấy chữ “Tôi muốn Hách Anh cách xa mình một chút” lên mặt.
Nếu như nói việc Hách Anh tỏ tình hoành tráng với Kiều Lam khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, vậy thì việc Kiều Lam từ chối thẳng thừng cậu lại khiến mọi người càng kinh ngạc hơn nữa.
Dùng một câu mà mọi người đều quen nói.
Đây chính là Hách Anh đó!
Thế mà thật sự có người từ chối Hách Anh sao!
Mấy ngày này chỉ cần là người quan tâm đến những chuyện xảy ra trong trường thì hầu như đều đang bàn luận đến một chuyện: Tại sao Kiều Lam lại từ chối Hách Anh?
Có người bảo đó là bởi vì cách tỏ tình của Hách Anh quá tệ, thật sự giống như đang ép mua ép bán buộc Kiều Lam phải gật đầu đồng ý. Kiều Lam không trở mặt với cậu là tốt lắm rồi.
Nhưng lời này vừa nói ra đã bị một đống người kéo đến phản đối dữ dội.
Người khác làm vậy thì đúng thật sẽ làm người ta cảm thấy low [1], nhưng Hách Anh thì không như thế.
[1] low: từ lóng, ý bảo lúa, quê mùa, hay như bên Việt Nam mình thì gọi là phèn.
“Dù mình có thích người khác rồi, nhưng nếu ngày nào đó Hách Anh theo đuổi mình như thế, mình cũng không cảm thấy bị ép buộc một chút nào đâu. Đừng có tự cao quá được không!”
Vậy nên rốt cuộc tại sao Kiều Lam lại từ chối Hách Anh?
“Đúng là điều kiện nhà Hách Anh rất tốt, cậu ấy cũng cực kỳ đẹp trai, nhưng đâu có ai bắt buộc là tất cả mọi người nhất định phải thích cậu ấy đâu.”
“Mình cảm thấy Kiều Lam không thích Hách Anh cũng là bình thường. Cậu ấy chẳng những xinh đẹp mà còn học giỏi nữa. Thành tích của Hách Anh tệ như thế, có khi Kiều Lam người ta không muốn yêu đương mà muốn tập trung vào học hành thì sao.”
“Hồi lớp mười mình học cùng lớp với Kiều Lam. Nói cho các cậu biết một bí mật. Kiều Lam từng theo đuổi Trần Diệu Dương đó. Vậy nên mọi người hiểu tại sao cậu ấy lại từ chối Hách Anh rồi chứ?”
Tin đồn này vừa được tung ra, dường như tất cả mọi chuyện đều có lời giải thích ngay lập tức.
Tuy rằng Hách Anh rất đẹp trai và nổi tiếng, nhưng trừ việc không có khuôn mặt giống như minh tinh ra thì Trần Diệu Dương không hề thua kém Hách Anh ở điểm nào cả, thậm chí người ta còn học siêu giỏi nữa. Ít nhất là trên tinh thần thì Trần Diệu Dương cùng một cấp bậc với Kiều Lam.
Mấy ngày này lớp 18 quả thật là trung tâm dư luận. Ban đầu chỉ riêng chuyện Kiều Lam với Hách Anh thôi là đã đủ náo nhiệt rồi, bây giờ lại dính thêm Trần Diệu Dương là một nhân vật nổi tiếng khác, thế là mọi chuyện lại càng náo nhiệt hơn.
Mấy ngày nay cứ gặp Trần Diệu Dương là sắc mặt Hách Anh càng tệ.
Trần Diệu Dương nhớ đến thái độ của Kiều Lam đối với mình trong nguyên một năm lớp mười và một tháng lớp mười một vừa qua. Nghĩ đến điều gì đó, cậu ra nhìn thoáng qua chỗ cô bên kia, quả nhiên trông thấy cô đang nói chuyện với Đàm Mặc.
Trần Diệu Dương chỉ muốn nói với Hách Anh hai chữ.
Ngu xuẩn.
Dù rằng Kiều Lam vẫn còn đang phải trải qua những tháng ngày bị người khác chỉ trỏ dòm ngó, nhưng tâm trạng của cô cũng đã khá hơn rất nhiều vì không bị mọi người hiểu lầm nữa. Đặc biệt là sau lần kiểm tra tháng đầu tiên, Kiều Lam vẫn giữ vững được vị trí thứ hai của khối, tâm tình của cô lại càng tốt hơn.
Nhưng mà lần này điểm của Đàm Mặc không còn cao hơn Kiều Lam quá nhiều nữa, bởi vì lên lớp mười một, điểm của ba môn khoa học tự nhiên không còn là 150 điểm như lớp mười mà là 100, khoảng cách điểm số nhỏ hơn trước kia rất nhiều. Ngoài ra còn có thêm một nguyên nhân lớn nhất nữa, Đàm Mặc lại viết văn lạc đề.
Chẳng những vậy, điểm phần đọc hiểu của anh cũng hơi thấp.
Nguyên nhân rất đơn giản, đề đọc hiểu và làm văn lần này đều là về cảm xúc.
Khả năng diễn đạt của Đàm Mặc rất tốt, thậm chí còn hơn cả người bình thường. Vốn từ của anh rất rộng, tính logic lại cao, theo Kiều Lam thì văn anh viết giống như một bài luận văn nghiêm chỉnh hơn, vừa nhìn sẽ khiến người ta có một loại cảm giác cực kỳ cao cấp.
Nếu đề văn là về một sự vật cố định và khách quan, vậy thì Đàm Mặc gần như có thể viết được điểm tối đa, nhưng nếu như đề văn thiên về mặt cảm xúc, gần như tám chín phần là Đàm Mặc sẽ lạc đề, lần nào cũng chỉ được có nửa số điểm.
Giáo viên giảng đề rất nhanh, đặc biệt là lần này điểm của mọi người cũng cực kỳ cao. Vậy nên khi hết tiết, Kiều Lam lại giảng toàn bộ đề văn từ đầu đến cuối cho Đàm Mặc một lần nữa. Kiều Lam vô cùng kiên nhẫn, hệt như lúc cô dạy Đàm Mặc phân biệt cảm xúc của người khác khi hai người ở nhà. Cô nghiêm túc nói cho anh nghe cảm xúc và suy nghĩ mà mỗi đoạn thể hiện.
Kiều Lam không muốn để người khác thấy là mình đang giảng Văn cho Đàm Mặc, bởi vì trong mắt người khác thì điều đó căn bản là không cần thiết. Cô không muốn để người khác biết Đàm Mặc chậm chạp trong phương diện cảm xúc. Đàm Mặc gặp thiếu sót về mặt cảm xúc vì hội chứng Asperger, Kiều Lam đau lòng về điều đó, nhưng như vậy không có nghĩa là những người khác cũng sẽ như cô sau khi biết chuyện.
Vì để Đàm Mặc có thể nghe rõ, Kiều Lam ghé sát vào người anh, thấp giọng nói. Cô chỉ một đoạn, hỏi anh đoạn này thể hiện điều gì. Đáp án Đàm Mặc nói không chính xác lắm. Kiều Lam thuận tay cầm lấy bút trong tay Đàm Mặc, tự nhiên chạm vào những ngón tay lạnh buốt của anh.
Đàm Mặc đột nhiên cứng đờ, một lát sau bỗng dời tay sang chỗ khác.
Kiều Lam ngẩn người.
Cô và Đàm Mặc quen biết lâu như thế, ngay cả việc xoa bóp cho Đàm Mặc cô cũng đã từng làm qua, bản thân cũng đã rất quen thuộc với sự đụng chạm của Đàm Mặc, nhưng dạo gần đây có vẻ Đàm Mặc lại rất sợ tiếp xúc thân thể với cô.
Loại tình huống như hôm nay không phải là lần đầu tiên.
Kiều Lam cầm bút ngồi đó một lúc lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi Đàm Mặc: “Đàm Mặc, dạo này cậu sao vậy?”
Đôi mắt màu nâu nhạt xinh đẹp của Đàm Mặc như khẽ run lên, nhưng Kiều Lam lại không thể phát hiện ra điều đó. Anh cụp mắt, trả lời cô: “Không có việc gì.”
Đến khi hết tiết thứ hai, Kiều Lam xuống sân tập thể dục. Đàm Mặc nhìn những hàng chữ ngay ngắn mà Kiều Lam đã kiên nhẫn viết vào bài thi của mình, ngồi yên trên ghế không nhúc nhích.
Có ai đó bước vào phòng học, Đàm Mặc không quan tâm lắm. Bình thường mỗi khi học thể dục sẽ có vài học sinh ở lại để quét dọn lớp. Nhưng khi ngẩng đầu lên, Đàm Mặc lại nhìn thấy Hạng Tiểu Hàn.
Hạng Tiểu Hàn ngồi xuống phía trước Đàm Mặc. Ngay khi Đàm Mặc định mở miệng bảo cô ta cút đi thì cô ta bỗng nói.
“Đàm Mặc, cậu thích Kiều Lam phải không.”
Trái tim bỗng như thể bị ai đó bóp chặt, Đàm Mặc không thể thốt lên lời nào.