Chương 77
C77
Cuối tuần, chị cả của Kiều Lam đến thăm cha mẹ Kiều. Sau khi nói chuyện với mẹ Kiều một lúc, chị đi đến phòng Kiều Lam nhìn thoáng qua. Bây giờ phòng của Kiều Lam gần như đã trở thành phòng chứa đồ lặt vặt.
Chị cả của Kiều Lam cắn môi, đi vào bếp phụ mẹ Kiều nấu cơm. Đến khi cả nhà ngồi vào bàn ăn dùng bữa, chị mới hỏi mẹ Kiều: “Mẹ, Lam Lam không có liên lạc gì với người trong nhà sao?”
“Liên lạc cái gì.” Giọng điệu của mẹ Kiều lập tức trở nên rất tệ: “Lần trước tao gọi điện thoại cho chủ nhiệm của nó, bảo nó gọi lại cho tao, cuối cùng vẫn chẳng thấy chút tin tức gì cả. Không thích về thì cả đời này cũng đừng có vác mặt về đây. Đến ngày nào đó nó chết đói muốn quay về thì tao cũng chẳng cần.”
Kiều Nguyên gặm một miếng sườn, lầm bà lầm bầm nói leo: “Không chết đói được đâu. Chị Ba đứng nhất khối vừa rồi, được thưởng năm nghìn tệ tiền học bổng đó.”
Bà nội Kiều nhân cơ hội đó xéo xắt: “Nuôi nó lớn như thế, hóa ra chỉ là một đứa vô ơn. Có tiền mà chẳng nhớ người trong nhà là ai cả.”
“Đúng đó.” Kiều Nguyên chùi chùi đôi tay đầy dầu mỡ của mình, hoàn toàn đồng ý. Nhớ tới hội thao lần trước, nó chỉ là muốn Kiều Lam đi gặp bạn bè của nó thôi, vậy mà kiểu gì Kiều Lam cũng không đi, làm nó bị cả đám trong lớp chế giễu không nói, cuối cùng còn phải mời bọn chúng ăn cơm, tốn mất hai trăm tệ của nó.
Nói đến đây, Kiều Nguyên bỗng nhớ ra một chuyện. Nó cầm đũa, hỏi mẹ Kiều: “Mẹ, học kỳ này mẹ có gặp lại chị Ba không?”
“Không gặp.” Đã gần nửa năm chưa nhìn thấy Kiều Lam, nhưng mẹ Kiều lại chẳng hề lo lắng một chút nào cả, như thể Kiều Lam không phải là con gái ruột của bà ta vậy.
Kiều Nguyên hơi kích động: “Mọi người chưa gặp nhưng con thì gặp rồi nè. Chị ấy thay đổi nhiều lắm, không giống với trước đây.”
“Sao lại không giống?”
“Chị ấy trở nên đẹp hơn, rất đẹp, suýt chút nữa là con cũng nhận không ra. Lúc trước trong trường bầu hoa khôi, có rất nhiều người bầu cho chị ấy. Mấy ngày trước còn có một anh kia nhà cực kỳ giàu tặng hoa cho chị ấy nữa, cả trường đều biết chuyện này.”
Nghe đến đây, cuối cùng mẹ Kiều cũng hơi quan tâm.
Ăn cơm xong, Kiều Nguyên cầm điện thoại của mẹ Kiều, vào Tieba của trường liên cấp, tìm được ảnh Kiều Lam ở hội thao vừa rồi – thứ từng là chủ đề nóng hổi.
“Mẹ nhìn nè, suýt chút nữa là con cũng nhận không ra luôn.”
__________________
Một tuần mới đã đến, Kiều Lam và Đàm Mặc cùng chuyển chỗ ngồi lên vị trí phía trước Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc ngồi cùng bàn với một nam sinh khác, hai người từng học chung với nhau năm lớp 10, nghe nói quan hệ khá thân, tính cách hai người đều rất vô tư, giống hệt như anh em vậy.
Hai người giống như hai tên dở hơi, dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương chào đón “học thần” đến. Kiều Lam nắm lấy tay Đàm Mặc, khẽ nhắc.
“Cười lên.”
Thiếu niên hơi sững sờ, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nở nụ cười.
Hai người ngồi phía sau chưa từng thấy Đàm Mặc có biểu cảm nào khác chứ nói gì đến việc anh nở một nụ cười đẹp như vậy. Bạch Ngọc ôm ngực, kéo Kiều Lam một cách khoa trương: “Ối giời ơi vẻ đẹp chết người!”
Có lẽ là Đàm Mặc chưa bao giờ gặp phải kiểu gần gũi quá mức như thế này, trong lúc nhất thời anh không biết phải làm gì cả. Kiều Lam ghé sát vào tai anh, khẽ nói: “Mình đã nói là cậu cười lên trông rất đẹp rồi mà. Không lừa cậu đúng không?”
Đàm Mặc quay đầu nhìn cô, trong mắt lập tức hiện lên ý cười.
Nhưng nụ cười của Đàm Mặc luôn luôn khác với những người khác. Đó không phải là một nụ cười vui vẻ từ trái tim, mà là sau khi nhanh chóng phân tích tình huống, anh cảm thấy mình nên cười.
Vậy nên có đôi khi, ngay cả Kiều Lam cũng không hiểu phía sau nụ cười của Đàm Mặc rốt cuộc đang ẩn giấu điều gì.
Cô không biết rằng, hiện tại, mỗi một lần Đàm Mặc nhìn cô, nói chuyện với cô, anh đều đang phải vật lộn trong sự đau khổ vì bị tra tấn bởi hai câu nói.
Sao cậu xứng? Sao cậu dám chứ?
Khi chỉ có một mình, anh cầm điện thoại sững người một lúc lâu mới khó khăn gõ ra ba chữ “kẻ tàn tật”.
Anh thừa nhận mình là một kẻ tàn tật. Anh khiếm khuyết về thể chất và tinh thần, thế nhưng anh lại thích một cô gái.
Sau khi khó khăn gõ ra ba chữ “kẻ tàn tật” kia, Đàm Mặc lại cẩn thận gõ thêm một chữ “thích”, sau đó bấm tìm kiếm. Nhưng rồi chỉ một thoáng, trái tim vẫn còn đang rỉ máu của Đàm Mặc lại bị đâm thêm một nhát nữa.
Phía dưới là một tiêu đề cực kỳ nổi bật, “Tôi thích một người, thế nhưng một kẻ tàn tật thì không bao giờ có được tình yêu và du͙ƈ vọиɠ.”
Đàm Mặc đột ngột nhắm mắt lại, thả điện thoại xuống bàn, dựa lưng vào ghế một lúc lâu, sau đó lại cầm điện thoại lên một lần nữa.
Anh muốn tìm ra một vài tiếng nói khác với ý kiến của những người này, thế nhưng sau gần một tiếng đọc hết toàn bộ câu trả lời, Đàm Mặc lại không tìm ra lý do gì để phản bác.
Anh đã đọc hết tất cả, thế nhưng cuối cùng lại chẳng có một người bình thường và một người tàn tật nào có thể sánh bước bên nhau thành công. Ngay cả những cặp đôi kiên quyết muốn ở bên nhau bất chấp sự phản đối của người nhà từ ban đầu, thì rồi những năm sau đó, cuối cùng họ vẫn kết thúc trong bi kịch.
Như một cô gái có nói, cô đã từng có một người bạn trai bị khiếm thị. Cô rất yêu anh ấy. Cô đã từng vì anh mà cắt đứt tất cả quan hệ với người nhà. Cô nghĩ rằng tình yêu của hai người nhất định sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Nhưng rồi sau đó, cô chỉ gắng gượng được ba năm.
Quá khó khăn, cô nói. Thỉnh thoảng khi không chịu đựng nổi nữa, cô sẽ lại tự hỏi mình, tại sao lại phải mỏi mệt như thế? Tại sao cô lại không thể giống như những người bình thường, sống cuộc sống của một người bình thường?
Cô cũng đã từng là một người bình thường mà.
Ngay từ đầu, rất nhiều người băn khoăn không biết những người tàn tật có nên yêu đương với người bình thường không. Theo thời gian, tình trạng cơ thể của họ càng lúc càng tệ, muôn vàn áp lực đổ ập lên người. Họ có thể chống đỡ những thứ đó như những người bình thường không, để cho người họ yêu một tương lai tươi sáng? Và cuối cùng, sau bao lần thất vọng, Đàm Mặc cũng nhận được câu trả lời.
Anh vừa vội vàng vừa sốt ruột muốn tìm được một câu chuyện hạnh phúc nào đó. Một câu chuyện khiến anh không còn quá tuyệt vọng. Cuối cùng, Đàm Mặc cũng thấy có người tìm được tình yêu của đời mình, nhưng sau khi đọc xong câu chuyện đó, anh lại chỉ cảm thấy càng tuyệt vọng hơn nữa.
Có người kể rằng cô đã từng gặp một chàng trai rất tuấn tú và tốt bụng. Anh không nói được, nhưng lại rất giỏi giang. Sau này anh kết hôn, vợ của anh cũng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng cũng không nói được.
Có người lại dùng cách đơn giản nhưng lại tàn nhẫn nhất chỉ ra rằng: rồng xứng với rồng, tôm đi với tôm. Chính bản thân mình đã không được đủ đầy và khỏe mạnh, vậy thì vì bản thân cũng là vì người khác, nên tìm những người như mình, giảm tiêu chuẩn xuống, đừng có hy vọng xa vời.
Đúng vậy, họ gọi đó là hy vọng xa vời.
Một thoáng đó, Đàm Mặc nghĩ, nếu anh thật sự tiếp nhận trị liệu, thật sự có thể đứng dậy được một lần nữa thì sao? Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Đàm Mặc mới chợt hiểu rõ một chuyện, rằng tất cả chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Một số người thì khiếm khuyết về thể chất, một số khác lại về tinh thần, nhưng người khiếm khuyết cả về thể chất và tinh thần thì càng đáng sợ hơn hết thảy.
Dù anh có thể đứng dậy được, dù anh có trông giống như những người bình thường, thì hơn ai hết, anh vẫn là người rõ ràng nhất, cái “khiếm khuyết” về tâm hồn và tinh thần đó của mình đáng sợ đến nhường nào.
Đàm Mặc bỗng hiểu ra hai câu thơ cuối mà anh từng không hiểu.
Nếu tôi đã không diện kiến ánh dương
Hẳn rằng tôi đã chịu được bóng tối
Nhưng chính ánh sáng, một sự hoang dại mới
Và rồi sự điên cuồng của tôi bắt đầu từ đây
Cô cứu rỗi cuộc sống của anh, mang cho anh ánh sáng và sự ấm áp. Vì đã được nhìn thấy sự tốt đẹp của ánh mặt trời, vậy nên từ đó anh không thể nào trở về cái góc tối tăm và cô độc kia của mình được nữa. Thế nhưng ánh nắng ấm áp ấy cũng không thể cứu anh từ trong nơi tăm tối kia, mà ngược lại khiến anh khát khao trong mỏi mòn và tuyệt vọng. Tất cả đều trở thành hy vọng xa vời.
Chiều thứ tư có hai tiết Văn. Giáo viên Ngữ Văn cho mọi người xem một bộ phim kinh điển của thế giới “Edward Scissorhands”.
Giáo viên Ngữ Văn yêu cầu mọi người xem phim một cách nghiêm túc, xem xong rồi thì viết một bài cảm nhận nộp lại cho bà.
Edward là một người máy được tạo ra bởi một nhà phát minh sống một mình trong một lâu đài cổ. Nhưng rồi một Giáng Sinh nọ, vì một tai nạn, nhà phát minh đã chết trước khi kịp chế tạo một đôi tay người cho Edward – thứ mà ông muốn tặng cho Edward như một món quà giáng sinh. Vậy nên Edward không có đôi tay giống như người bình thường, mà đó là những lưỡi kéo sắc bén.
Sau đó, Edward được bà Peg Boggs đưa về nhà, rồi cậu đem lòng yêu con gái của bà là Kim Boggs, nhưng cuối cùng cậu lại bị hiểu lầm bởi những người trong trấn. Edward phải trốn về tòa lâu đài một lần nữa.
Vì là một con quái vật nên tình cảm của Edward đối với Kim Boggs hoàn toàn dựa vào cảm tính, chẳng có ích lợi gì và gây ảnh hưởng đến người khác. Cậu có thể vì Kim mà đi làm vườn, dùng đôi tay kéo kẹp thức ăn cho người khác ăn, chịu đựng sự dụ dỗ của hàng xóm. Thậm chí, vì cô, cậu có thể bỏ qua lương tri [1] của chính mình, che giấu sự thật, đi trộm cắp.
[1] Lương tri là khả năng hiểu biết, nhận thức đúng đắn điều phải trái, đúng sai hình thành ở con người qua thực tiễn cuộc sống.
Kim hỏi cậu tại sao lại làm vậy.
Edward nói: “Bởi vì em đã yêu cầu tôi làm điều đó.”
Bộ phim kinh điển nổi tiếng thế giới này có một kết thúc đầy tiếc nuối, “Tôi cầm kéo lên thì không thể ôm em, bỏ kéo xuống lại không thể bảo vệ em.” Một lời thoại cảm động như thế, rất nhiều nữ sinh trong lớp xem xong đều sụt sùi, đa phần đều đau lòng cho Edward. Cậu muốn bảo vệ người mình yêu nhưng lại bị hiểu lầm, bất lực như vậy nhưng chỉ có thể chạy trốn.
Hôm đó sau khi xem phim xong, suy nghĩ của mọi người phần lớn đều giống nhau, ai cũng chỉ trích bản chất của con người và sự lạnh lùng của xã hội.
Giáo viên Ngữ Văn chọn ra bài cảm nhận hay nhất rồi chiếu lên cho mọi người cùng xem, người đó viết.
“Yêu không nhất thiết phải đến được bên nhau mới là kết cục tốt đẹp. Cho dù phải chia xa vô cùng đau khổ, cho dù sau đó mỗi người một nơi, thì đến bây giờ khi nhớ lại, tôi vẫn rất vui vì người còn nhớ đến tôi, luôn là dáng vẻ xinh đẹp nhất khi tôi còn trẻ.” .
Edward mãi mãi khắc ghi hình bóng xinh đẹp nhất của Kim Boggs, nhưng Đàm Mặc lại không bao giờ hiểu được.
Anh không nói cho những người khác biết rằng, khi xem đến đoạn kết kia, Edward một mình ở lại lâu đài cổ, còn Kim có cuộc sống riêng của mình, kết hôn rồi sinh con. Giây phút đó, Đàm Mặc cảm thấy, nếu như anh là Edward, có thể anh sẽ lựa chọn cái chết.
Trong thế giới của anh, tình yêu luôn chỉ có hai đáp án, hoặc là tuyệt đối, hoặc là không có gì.
Các giáo viên sẽ không yêu cầu Đàm Mặc phải làm bài tập, thế nhưng lần này Đàm Mặc cũng viết cảm nhận sau khi xem phim của mình, chỉ là không nộp lại cho giáo viên. Anh nhìn những bạn học khác đang chỉ trích xã hội, rồi lại nhớ đến chính mình khi viết bài cảm nhận này, trái tim anh cũng cảm thấy đau đớn và đồng cảm với Edward.
Ai ai cũng nói đây chính là sự thờ ơ của xã hội, nhưng Đàm Mặc lại viết đó là kẻ lạc loài không được phép tồn tại.
Giống như Edward, cũng giống như anh.
Edward có một đôi tay kéo không giống với những người khác, anh thì lại có một đôi chân không thể nào đứng lên, cùng với đó là một bộ não không hiểu được tình cảm.
Edward đã từng được chào đón bởi đôi tay kéo này, nhưng sau khi đem lòng yêu nữ chính, cậu lại bị tất cả mọi người nghi ngờ và xa lánh bởi chính đôi tay đó. Đàm Mặc được mọi người ngưỡng mộ vì có trí thông minh vượt xa người bình thường, nhưng nếu bọn họ biết được anh cũng thích một cô gái xuất sắc, có lẽ tất cả mọi người đều cũng sẽ như Hạng Tiểu Hàn, cảm thấy kỳ dị và ghê tởm.
Đôi tay kéo của Edward chỉ là một biểu tượng, nó tượng trưng cho sự lạc loài và bất đồng. Anh thì không thể xem nó là một chiếc kéo được, bởi cặp kéo đó tượng trưng cho chứng tự kỷ, nghèo nàn, tàn tật… và những thứ khác mà người bình thường không thể nào chấp nhận hết.
Một ngày nào đó vào nhiều năm sau, anh và Kiều Lam cũng sẽ như Edward và Kim Boggs trong phim. Một người cô độc cả đời, một người cuối cùng sẽ có cuộc sống của mình.
Đàm Mặc nhắm mắt lại, thật lâu không nói lời nào. Cứ như vậy không biết bao lâu sau, Đàm Mặc xé sách bài tập làm đôi, ném vào thùng rác, siết chặt đôi tay run rẩy, dùng hết sức lực đè nén cảm xúc của mình.
Cuối tuần, chị cả của Kiều Lam đến thăm cha mẹ Kiều. Sau khi nói chuyện với mẹ Kiều một lúc, chị đi đến phòng Kiều Lam nhìn thoáng qua. Bây giờ phòng của Kiều Lam gần như đã trở thành phòng chứa đồ lặt vặt.
Chị cả của Kiều Lam cắn môi, đi vào bếp phụ mẹ Kiều nấu cơm. Đến khi cả nhà ngồi vào bàn ăn dùng bữa, chị mới hỏi mẹ Kiều: “Mẹ, Lam Lam không có liên lạc gì với người trong nhà sao?”
“Liên lạc cái gì.” Giọng điệu của mẹ Kiều lập tức trở nên rất tệ: “Lần trước tao gọi điện thoại cho chủ nhiệm của nó, bảo nó gọi lại cho tao, cuối cùng vẫn chẳng thấy chút tin tức gì cả. Không thích về thì cả đời này cũng đừng có vác mặt về đây. Đến ngày nào đó nó chết đói muốn quay về thì tao cũng chẳng cần.”
Kiều Nguyên gặm một miếng sườn, lầm bà lầm bầm nói leo: “Không chết đói được đâu. Chị Ba đứng nhất khối vừa rồi, được thưởng năm nghìn tệ tiền học bổng đó.”
Bà nội Kiều nhân cơ hội đó xéo xắt: “Nuôi nó lớn như thế, hóa ra chỉ là một đứa vô ơn. Có tiền mà chẳng nhớ người trong nhà là ai cả.”
“Đúng đó.” Kiều Nguyên chùi chùi đôi tay đầy dầu mỡ của mình, hoàn toàn đồng ý. Nhớ tới hội thao lần trước, nó chỉ là muốn Kiều Lam đi gặp bạn bè của nó thôi, vậy mà kiểu gì Kiều Lam cũng không đi, làm nó bị cả đám trong lớp chế giễu không nói, cuối cùng còn phải mời bọn chúng ăn cơm, tốn mất hai trăm tệ của nó.
Nói đến đây, Kiều Nguyên bỗng nhớ ra một chuyện. Nó cầm đũa, hỏi mẹ Kiều: “Mẹ, học kỳ này mẹ có gặp lại chị Ba không?”
“Không gặp.” Đã gần nửa năm chưa nhìn thấy Kiều Lam, nhưng mẹ Kiều lại chẳng hề lo lắng một chút nào cả, như thể Kiều Lam không phải là con gái ruột của bà ta vậy.
Kiều Nguyên hơi kích động: “Mọi người chưa gặp nhưng con thì gặp rồi nè. Chị ấy thay đổi nhiều lắm, không giống với trước đây.”
“Sao lại không giống?”
“Chị ấy trở nên đẹp hơn, rất đẹp, suýt chút nữa là con cũng nhận không ra. Lúc trước trong trường bầu hoa khôi, có rất nhiều người bầu cho chị ấy. Mấy ngày trước còn có một anh kia nhà cực kỳ giàu tặng hoa cho chị ấy nữa, cả trường đều biết chuyện này.”
Nghe đến đây, cuối cùng mẹ Kiều cũng hơi quan tâm.
Ăn cơm xong, Kiều Nguyên cầm điện thoại của mẹ Kiều, vào Tieba của trường liên cấp, tìm được ảnh Kiều Lam ở hội thao vừa rồi – thứ từng là chủ đề nóng hổi.
“Mẹ nhìn nè, suýt chút nữa là con cũng nhận không ra luôn.”
__________________
Một tuần mới đã đến, Kiều Lam và Đàm Mặc cùng chuyển chỗ ngồi lên vị trí phía trước Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc ngồi cùng bàn với một nam sinh khác, hai người từng học chung với nhau năm lớp 10, nghe nói quan hệ khá thân, tính cách hai người đều rất vô tư, giống hệt như anh em vậy.
Hai người giống như hai tên dở hơi, dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương chào đón “học thần” đến. Kiều Lam nắm lấy tay Đàm Mặc, khẽ nhắc.
“Cười lên.”
Thiếu niên hơi sững sờ, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó nở nụ cười.
Hai người ngồi phía sau chưa từng thấy Đàm Mặc có biểu cảm nào khác chứ nói gì đến việc anh nở một nụ cười đẹp như vậy. Bạch Ngọc ôm ngực, kéo Kiều Lam một cách khoa trương: “Ối giời ơi vẻ đẹp chết người!”
Có lẽ là Đàm Mặc chưa bao giờ gặp phải kiểu gần gũi quá mức như thế này, trong lúc nhất thời anh không biết phải làm gì cả. Kiều Lam ghé sát vào tai anh, khẽ nói: “Mình đã nói là cậu cười lên trông rất đẹp rồi mà. Không lừa cậu đúng không?”
Đàm Mặc quay đầu nhìn cô, trong mắt lập tức hiện lên ý cười.
Nhưng nụ cười của Đàm Mặc luôn luôn khác với những người khác. Đó không phải là một nụ cười vui vẻ từ trái tim, mà là sau khi nhanh chóng phân tích tình huống, anh cảm thấy mình nên cười.
Vậy nên có đôi khi, ngay cả Kiều Lam cũng không hiểu phía sau nụ cười của Đàm Mặc rốt cuộc đang ẩn giấu điều gì.
Cô không biết rằng, hiện tại, mỗi một lần Đàm Mặc nhìn cô, nói chuyện với cô, anh đều đang phải vật lộn trong sự đau khổ vì bị tra tấn bởi hai câu nói.
Sao cậu xứng? Sao cậu dám chứ?
Khi chỉ có một mình, anh cầm điện thoại sững người một lúc lâu mới khó khăn gõ ra ba chữ “kẻ tàn tật”.
Anh thừa nhận mình là một kẻ tàn tật. Anh khiếm khuyết về thể chất và tinh thần, thế nhưng anh lại thích một cô gái.
Sau khi khó khăn gõ ra ba chữ “kẻ tàn tật” kia, Đàm Mặc lại cẩn thận gõ thêm một chữ “thích”, sau đó bấm tìm kiếm. Nhưng rồi chỉ một thoáng, trái tim vẫn còn đang rỉ máu của Đàm Mặc lại bị đâm thêm một nhát nữa.
Phía dưới là một tiêu đề cực kỳ nổi bật, “Tôi thích một người, thế nhưng một kẻ tàn tật thì không bao giờ có được tình yêu và du͙ƈ vọиɠ.”
Đàm Mặc đột ngột nhắm mắt lại, thả điện thoại xuống bàn, dựa lưng vào ghế một lúc lâu, sau đó lại cầm điện thoại lên một lần nữa.
Anh muốn tìm ra một vài tiếng nói khác với ý kiến của những người này, thế nhưng sau gần một tiếng đọc hết toàn bộ câu trả lời, Đàm Mặc lại không tìm ra lý do gì để phản bác.
Anh đã đọc hết tất cả, thế nhưng cuối cùng lại chẳng có một người bình thường và một người tàn tật nào có thể sánh bước bên nhau thành công. Ngay cả những cặp đôi kiên quyết muốn ở bên nhau bất chấp sự phản đối của người nhà từ ban đầu, thì rồi những năm sau đó, cuối cùng họ vẫn kết thúc trong bi kịch.
Như một cô gái có nói, cô đã từng có một người bạn trai bị khiếm thị. Cô rất yêu anh ấy. Cô đã từng vì anh mà cắt đứt tất cả quan hệ với người nhà. Cô nghĩ rằng tình yêu của hai người nhất định sẽ tồn tại vĩnh viễn.
Nhưng rồi sau đó, cô chỉ gắng gượng được ba năm.
Quá khó khăn, cô nói. Thỉnh thoảng khi không chịu đựng nổi nữa, cô sẽ lại tự hỏi mình, tại sao lại phải mỏi mệt như thế? Tại sao cô lại không thể giống như những người bình thường, sống cuộc sống của một người bình thường?
Cô cũng đã từng là một người bình thường mà.
Ngay từ đầu, rất nhiều người băn khoăn không biết những người tàn tật có nên yêu đương với người bình thường không. Theo thời gian, tình trạng cơ thể của họ càng lúc càng tệ, muôn vàn áp lực đổ ập lên người. Họ có thể chống đỡ những thứ đó như những người bình thường không, để cho người họ yêu một tương lai tươi sáng? Và cuối cùng, sau bao lần thất vọng, Đàm Mặc cũng nhận được câu trả lời.
Anh vừa vội vàng vừa sốt ruột muốn tìm được một câu chuyện hạnh phúc nào đó. Một câu chuyện khiến anh không còn quá tuyệt vọng. Cuối cùng, Đàm Mặc cũng thấy có người tìm được tình yêu của đời mình, nhưng sau khi đọc xong câu chuyện đó, anh lại chỉ cảm thấy càng tuyệt vọng hơn nữa.
Có người kể rằng cô đã từng gặp một chàng trai rất tuấn tú và tốt bụng. Anh không nói được, nhưng lại rất giỏi giang. Sau này anh kết hôn, vợ của anh cũng là một cô gái cực kỳ xinh đẹp nhưng cũng không nói được.
Có người lại dùng cách đơn giản nhưng lại tàn nhẫn nhất chỉ ra rằng: rồng xứng với rồng, tôm đi với tôm. Chính bản thân mình đã không được đủ đầy và khỏe mạnh, vậy thì vì bản thân cũng là vì người khác, nên tìm những người như mình, giảm tiêu chuẩn xuống, đừng có hy vọng xa vời.
Đúng vậy, họ gọi đó là hy vọng xa vời.
Một thoáng đó, Đàm Mặc nghĩ, nếu anh thật sự tiếp nhận trị liệu, thật sự có thể đứng dậy được một lần nữa thì sao? Nhưng sau khi tỉnh táo lại, Đàm Mặc mới chợt hiểu rõ một chuyện, rằng tất cả chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Một số người thì khiếm khuyết về thể chất, một số khác lại về tinh thần, nhưng người khiếm khuyết cả về thể chất và tinh thần thì càng đáng sợ hơn hết thảy.
Dù anh có thể đứng dậy được, dù anh có trông giống như những người bình thường, thì hơn ai hết, anh vẫn là người rõ ràng nhất, cái “khiếm khuyết” về tâm hồn và tinh thần đó của mình đáng sợ đến nhường nào.
Đàm Mặc bỗng hiểu ra hai câu thơ cuối mà anh từng không hiểu.
Nếu tôi đã không diện kiến ánh dương
Hẳn rằng tôi đã chịu được bóng tối
Nhưng chính ánh sáng, một sự hoang dại mới
Và rồi sự điên cuồng của tôi bắt đầu từ đây
Cô cứu rỗi cuộc sống của anh, mang cho anh ánh sáng và sự ấm áp. Vì đã được nhìn thấy sự tốt đẹp của ánh mặt trời, vậy nên từ đó anh không thể nào trở về cái góc tối tăm và cô độc kia của mình được nữa. Thế nhưng ánh nắng ấm áp ấy cũng không thể cứu anh từ trong nơi tăm tối kia, mà ngược lại khiến anh khát khao trong mỏi mòn và tuyệt vọng. Tất cả đều trở thành hy vọng xa vời.
Chiều thứ tư có hai tiết Văn. Giáo viên Ngữ Văn cho mọi người xem một bộ phim kinh điển của thế giới “Edward Scissorhands”.
Giáo viên Ngữ Văn yêu cầu mọi người xem phim một cách nghiêm túc, xem xong rồi thì viết một bài cảm nhận nộp lại cho bà.
Edward là một người máy được tạo ra bởi một nhà phát minh sống một mình trong một lâu đài cổ. Nhưng rồi một Giáng Sinh nọ, vì một tai nạn, nhà phát minh đã chết trước khi kịp chế tạo một đôi tay người cho Edward – thứ mà ông muốn tặng cho Edward như một món quà giáng sinh. Vậy nên Edward không có đôi tay giống như người bình thường, mà đó là những lưỡi kéo sắc bén.
Sau đó, Edward được bà Peg Boggs đưa về nhà, rồi cậu đem lòng yêu con gái của bà là Kim Boggs, nhưng cuối cùng cậu lại bị hiểu lầm bởi những người trong trấn. Edward phải trốn về tòa lâu đài một lần nữa.
Vì là một con quái vật nên tình cảm của Edward đối với Kim Boggs hoàn toàn dựa vào cảm tính, chẳng có ích lợi gì và gây ảnh hưởng đến người khác. Cậu có thể vì Kim mà đi làm vườn, dùng đôi tay kéo kẹp thức ăn cho người khác ăn, chịu đựng sự dụ dỗ của hàng xóm. Thậm chí, vì cô, cậu có thể bỏ qua lương tri [1] của chính mình, che giấu sự thật, đi trộm cắp.
[1] Lương tri là khả năng hiểu biết, nhận thức đúng đắn điều phải trái, đúng sai hình thành ở con người qua thực tiễn cuộc sống.
Kim hỏi cậu tại sao lại làm vậy.
Edward nói: “Bởi vì em đã yêu cầu tôi làm điều đó.”
Bộ phim kinh điển nổi tiếng thế giới này có một kết thúc đầy tiếc nuối, “Tôi cầm kéo lên thì không thể ôm em, bỏ kéo xuống lại không thể bảo vệ em.” Một lời thoại cảm động như thế, rất nhiều nữ sinh trong lớp xem xong đều sụt sùi, đa phần đều đau lòng cho Edward. Cậu muốn bảo vệ người mình yêu nhưng lại bị hiểu lầm, bất lực như vậy nhưng chỉ có thể chạy trốn.
Hôm đó sau khi xem phim xong, suy nghĩ của mọi người phần lớn đều giống nhau, ai cũng chỉ trích bản chất của con người và sự lạnh lùng của xã hội.
Giáo viên Ngữ Văn chọn ra bài cảm nhận hay nhất rồi chiếu lên cho mọi người cùng xem, người đó viết.
“Yêu không nhất thiết phải đến được bên nhau mới là kết cục tốt đẹp. Cho dù phải chia xa vô cùng đau khổ, cho dù sau đó mỗi người một nơi, thì đến bây giờ khi nhớ lại, tôi vẫn rất vui vì người còn nhớ đến tôi, luôn là dáng vẻ xinh đẹp nhất khi tôi còn trẻ.” .
Edward mãi mãi khắc ghi hình bóng xinh đẹp nhất của Kim Boggs, nhưng Đàm Mặc lại không bao giờ hiểu được.
Anh không nói cho những người khác biết rằng, khi xem đến đoạn kết kia, Edward một mình ở lại lâu đài cổ, còn Kim có cuộc sống riêng của mình, kết hôn rồi sinh con. Giây phút đó, Đàm Mặc cảm thấy, nếu như anh là Edward, có thể anh sẽ lựa chọn cái chết.
Trong thế giới của anh, tình yêu luôn chỉ có hai đáp án, hoặc là tuyệt đối, hoặc là không có gì.
Các giáo viên sẽ không yêu cầu Đàm Mặc phải làm bài tập, thế nhưng lần này Đàm Mặc cũng viết cảm nhận sau khi xem phim của mình, chỉ là không nộp lại cho giáo viên. Anh nhìn những bạn học khác đang chỉ trích xã hội, rồi lại nhớ đến chính mình khi viết bài cảm nhận này, trái tim anh cũng cảm thấy đau đớn và đồng cảm với Edward.
Ai ai cũng nói đây chính là sự thờ ơ của xã hội, nhưng Đàm Mặc lại viết đó là kẻ lạc loài không được phép tồn tại.
Giống như Edward, cũng giống như anh.
Edward có một đôi tay kéo không giống với những người khác, anh thì lại có một đôi chân không thể nào đứng lên, cùng với đó là một bộ não không hiểu được tình cảm.
Edward đã từng được chào đón bởi đôi tay kéo này, nhưng sau khi đem lòng yêu nữ chính, cậu lại bị tất cả mọi người nghi ngờ và xa lánh bởi chính đôi tay đó. Đàm Mặc được mọi người ngưỡng mộ vì có trí thông minh vượt xa người bình thường, nhưng nếu bọn họ biết được anh cũng thích một cô gái xuất sắc, có lẽ tất cả mọi người đều cũng sẽ như Hạng Tiểu Hàn, cảm thấy kỳ dị và ghê tởm.
Đôi tay kéo của Edward chỉ là một biểu tượng, nó tượng trưng cho sự lạc loài và bất đồng. Anh thì không thể xem nó là một chiếc kéo được, bởi cặp kéo đó tượng trưng cho chứng tự kỷ, nghèo nàn, tàn tật… và những thứ khác mà người bình thường không thể nào chấp nhận hết.
Một ngày nào đó vào nhiều năm sau, anh và Kiều Lam cũng sẽ như Edward và Kim Boggs trong phim. Một người cô độc cả đời, một người cuối cùng sẽ có cuộc sống của mình.
Đàm Mặc nhắm mắt lại, thật lâu không nói lời nào. Cứ như vậy không biết bao lâu sau, Đàm Mặc xé sách bài tập làm đôi, ném vào thùng rác, siết chặt đôi tay run rẩy, dùng hết sức lực đè nén cảm xúc của mình.