Chương 4
11.
Nửa tháng sau, khu chung cư của chúng tôi chào đón đội cứu viện đầu tiên.
Đội cứu viện tiêu diệt sạch từng thây ma, mọi người cuối cùng cũng dám bước ra khỏi nơi trú ẩn. Có người vui mừng hoan hỉ, có người khóc lóc lo lắng tương lai mịt mờ.
Tôi thấy ai như Trương Đoá trong đám nhân viên cứu hộ.
Có lẽ là tâm linh tương thông, người đó đột ngột ngẩng đầu nhìn lên sân thượng, vừa hay chạm mắt với tôi.
Trương Đoá nở nụ cười, làm động tác ám chỉ ‘nhớ cậu’.
Tôi bắt đầu dọn dẹp các thứ chặn đường và cạy mở những tấm ván gỗ bịt cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra cũng là lúc Trương Đoá đến đầu hành lang.
Mắt cậu ấy sáng lóng lánh như sao, Trương Đoá mỉm cười nói: "Bao lâu không gặp mà không ôm bạn thân nhất của cậu một cái à?"
Tôi cười ôm siết cậu ấy.
Về sau qua lời kể của Trương Đoá, tôi biết đội cứu viện có anh họ của cậu ấy, Trương Đoá đi theo anh họ đến đây tìm tôi.
Bây giờ tất cả các thành phố đã bắt đầu thành lập khu vực an toàn, các đội cứu viện cũng đang tiến hành tìm kiếm người còn sống khắp nơi đồng thời xoá sổ xác sống từng chút từng chút một.
Dịch bệnh ở thành phố tôi sống chưa tính là nghiêm trọng lắm, công tác cứu viện tương đối dễ dàng.
Tôi cũng kể sơ qua cho Trương Đoá cuộc sống của mình gần đây thế nào, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị theo cậu ấy đến khu vực an toàn.
Khi đi ngang qua tầng năm, tôi hỏi Trương Đoá: "Có ai vào kiểm tra bên trong chưa?"
Trương Đoá lắc đầu. Đội cứu viện cần dọn dẹp zombie du đãng ngoài đường và hành lang trước đã, chưa rảnh vào từng nhà kiểm tra.
Tôi muốn xem giờ Trương Ninh Ưu và Lý Thúy như nào rồi.
Anh họ Trương Đoá không yên tâm, yêu cầu cùng đi vào.
Vừa mở cửa, một mùi hôi thối nồng nặc đã xộc thẳng vào mặt. Đó là loại mùi khi thứ gì đó phân hủy.
Gay mũi đến mức suýt thì tôi nôn ra.
Tôi và anh họ Trương Đoá di chuyển chậm rãi trong căn phòng mù mờ, cuối cùng cũng tìm ra nơi phát ra mùi thối.
Là Lý Thúy.
Khuôn mặt bà ta đã biến dạng, cơ thể sõng soài trên mặt đất, trông dữ tợn đáng sợ hơn cả zombie.
Cái xác đang phân hủy, toả ra mùi hôi thối khó chịu, dịch máu dưới sàn đã biến thành màu đen.
Tôi nhíu mày che mũi, cố nhịn nhưng vẫn nôn khan.
Xem ra bà ta đã chết được một thời gian.
Anh họ Trương Đoá gọi tôi.
Trương Ninh Ưu trốn trong phòng nó.
Thấy có người đến, nó co rúm lại định trốn xuống gầm giường.
Cơ thể nó cũng bốc mùi.
Một chậu nước bẩn bên cạnh bị gạt phải, đổ tung toé trên sàn.
"Trương Ninh Ưu." Tôi cất tiếng gọi.
Nó sửng sốt một hồi rồi ngẩng đầu nhìn tôi. Nó gầy khô quắt như que củi, hai con mắt đỏ bừng đục ngầu, trên mặt vương vết máu.
Thoạt nhìn không giống người mà như là ác quỷ đến đòi nợ.
Thấy tôi, một nguồn sức mạnh không tên như bừng lên trong người nó, đáy mắt ngập tràn ác ý.
"Tôi đói, tôi đói. Thứ lỗ vốn! Trương Thiên An, sao chị còn chưa đi tìm đồ ăn cho tôi?!"
Bỗng nó nhào về phía tôi nhưng lại bị anh họ Trương Đoá đạp cho một cái ngã lăn trên mặt đất.
"Bà nội! Bà nội ơi, Trương Thiên An đánh con!" Trương Ninh Ưu bắt đầu kêu gào.
"Bà mày chết rồi." Tôi lạnh lùng nhìn nó, hỏi: "Bà ta chết như thế nào, chẳng lẽ mày không biết?"
Trương Ninh Ưu lại sững người, mãi một lúc lâu sau nó mới như sụp đổ tinh thần ngoạc mồm:
"Tôi không cố ý! Ai bảo bà ấy không tìm đồ ăn cho tôi! Tự bà ấy chết, liên quan gì tới tôi!"
"Bà ấy định bỏ đói tôi. Tôi không muốn chết đói, tôi không thể chết đói được! Bà ấy thương tôi như vậy, là bà ấy tự nguyện chết vì tôi!"
"Cho tôi ăn! Cho tôi ăn!"
Nó sống sót qua những ngày không có đồ ăn thế nào, tôi nảy ra một suy đoán khó mà tin nổi.
"Đáng sợ thật." Anh họ Trương Đoá lạnh lùng đánh giá. "Cậu ta đã mất nhân tính rồi."
Tôi liếc Trương Ninh Ưu đang điên điên khùng khùng, nghĩ rằng hết thảy đều là báo ứng.
Lúc trước Lý Thúy yêu chiều Trương Ninh Ưu số hai thì không ai dám nhận số một, bà ta từng tỉ tê với nó: "Ưu Ưu chính là trái tim, là sinh mệnh của bà nội. Vì Ưu Ưu, bà có thể từ bỏ cả tính mạng."
Bây giờ, người lấy mạng bà ta chính là đứa cháu trai quý hoá mà bà ta đào tim đào phổi yêu thương suốt nửa đời.
12.
Chúng tôi sửa soạn theo đội cứu viện về khu vực an toàn.
Một thành viên cứu hộ nhất quyết đòi dẫn cả Trương Ninh Ưu đi cùng. Lý do là người đó cảm thấy Trương Ninh Ưu vẫn còn thuộc phạm trù nhân loại, kể cả đáng bị định tội thì cũng không thể bỏ mặc nó một thân một mình ở lại.
Nhưng chẳng mấy mà cả đoàn đã rõ những chuyện Trương Ninh Ưu làm. Tất cả mọi người nhìn nó đầy vẻ coi thường và căm ghét. Trương Ninh Ưu điên điên khùng khùng cứ như không cảm nhận được những ánh mắt khác lạ ấy. Nó gặp cô gái nào cũng mắng người ta là nuôi chỉ tổ lỗ vốn, đòi người ta cho hắn ăn.
Cuối cùng Trương Ninh Ưu bị một người đàn ông cao lớn dần cho một trận, gãy mất hai cái răng.
Khi đoàn người đi ngang qua cổng sân vận động, chiếc xe tải có Trương Ninh Ưu phát sinh nhiễu loạn.
Tiếng chửi rủa của nó truyền ra từ trong xe: "Mày còn dám đánh tao?! Tao sẽ mách bà nội đánh lại mày! Tao sẽ đá mày ra làm mồi cho quái vật!"
Giọng nó cao vút chói tai như nói qua micro, vang xuyên qua thành xe, khiến zombie chú ý.
"Đi mau, Đi mau!" Người dẫn đội nhanh chóng ra lệnh.
Tiếng của Trương Ninh Ưu cũng im bặt, hẳn là đã bị người ta bịt miệng lại.
Một lúc lâu, tiếng hét chói tai của nó lại vang lên: "Tao cắn chết chúng mày, cắn chết chúng mày! Chúng mày chết hết đi!"
Được một lát, Trương Ninh Ưu đổi sang giọng hoảng sợ cầu cứu.
Tôi ngoái lại nhìn qua cửa sổ xe, đội quân xác sống đã bị bỏ lại sau đuôi xe.
Đoàn xe kinh hồn, nhưng may không có thương vong.
Đến khu vực an toàn, Trương Đoá đi nghe ngóng rồi nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra.
Hoá lai là Trương Ninh Ưu cướp đồ ăn của con nhà người ta, bị bố đứa bé ngăn lại thì nó bắt đầu chửi mắng liên thanh. Ông bố giận quá đánh nó, nó lập tức gào mồm như bị điên nên mới thu hút zombie.
Xe phía sau cải tạo từ xe chở hàng loại nhỏ nên không có tấm chắn phía sau, zombie có thể bò vào.
Bị chặn miệng, Trương Ninh Ưu cắn tay người ta, còn định đẩy người ta khỏi xe. Kết quả nó cách cửa gần quá, thế là bị zombie túm xuống.
Nghe xong, tôi chỉ gật đầu một cái.
Kết quả này cũng nằm ngoài dự đoán của tôi.
Trương Ninh Ưu bị cả nhà cưng chiều vô độ, lúc nào cũng coi bản thân là cái rốn vũ trụ. Nhưng đến tận bây giờ nó vẫn chưa ý thức được những người dung túng nó không giới hạn đã không còn ở bên từ lâu rồi.
Tự nó phải trả giá cho hành vi của chính.
Tôi xin gia nhập đội tìm kiếm cứu nạn.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, tôi cứu được một đôi vợ chồng trung niên.
Chồng là một vị giáo sư đại học nho nhã, vợ là một cô hoạ sĩ dịu dàng.
Tôi rất thích ở cạnh bọn họ, có thiện cảm với bọn họ vô cùng mà không hiểu tại sao.
Có một lần bọn họ đến chỗ ở của tôi gửi đồ ăn để tỏ lòng biết ơn thì bị Trương Đoá bắt gặp.
Cậu ấy nhìn tôi thật kỹ, cười nói: "Ầy, mắt cô kia trông giống mắt cậu phết. Hai người đều có lúm đồng tiền, trùng hợp thật đấy."
Lòng tôi hơi nôn nao. Tôi cũng cười một tiếng: "Đúng vậy, trùng hợp nhỉ."
Gió cuốn những cuộn mây trắng bồng bềnh trên bầu trời, tôi nhìn dòng người bận rộn mà an bình dưới tầng, có cảm giác như quay lại khoảng thời gian zombie chưa xuất hiện.
Thời đại của nhân loại còn rất dài, niềm hy vọng vẫn luôn trường cửu.
Ngoại truyện:
1: Trương Đoá
Tôi tên Trương Đoá, là bạn thân của Trương Thiên An.
Chúng tôi quen biết từ cấp hai, khi đó Trương Thiên An nhút nhát ít nói, ngay cả bị người ta bắt nạt cũng không biết lên tiếng.
Mãi cho đến khi tôi bắt gặp cảnh bà nội cậu ấy một tay ôm cháu trai, một tay đánh cậu ấy, miệng không ngừng chửi mới biết vì sao cậu ấy lại trầm tính như thế.
Tôi cố ý làm thân với Trương Thiên An, trở thành bạn của cậu ấy.
Không thể phủ nhận đúng là ban đầu khi tiếp cận cậu ấy, tôi lén giữ thái độ thương hại trong lòng. Sau này tôi phát hiện, Trương Thiên An không hề nhạt nhẽo như lời mọi người đồn.
Cậu ấy đã dũng cảm lại lương thiện, vừa chăm chỉ vừa tự kỷ luật, còn có tinh thần quyết không lùi bước, bất khuất tựa ngọn cỏ nhỏ mọc dưới tảng đá yên lặng gắng sức lật đổ chiếc lồng giam cầm chính mình.
Nói thật, tôi khá kính nể cậu ấy.
Sau khi dịch xác sống bùng nổ, tôi lo cho An An lắm, mãi đến khi tận mắt thấy cậu ấy bình an vô sự tôi mới yên lòng.
An An nói mình không phải con cháu nhà họ Trương mà là do Lý Thúy bế về nuôi.
Nghe vậy tôi càng xót xa, sao chuyện khốn khổ gì cũng rơi vào đầu cậu ấy hết vậy. Đáng lẽ cậu ấy nên được sống trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn và ở bên những người thân yêu thương cậu ấy cả đời.
Một ngày nọ, tôi bắt gặp cặp vợ chồng mà An An đã cứu. Người vợ rất giống An An, nhất là đôi má lúm đồng tiền kia, quả thực là như đúc từ một khuôn.
Tôi giấu An An đi tìm gặp người phụ nữ tên Diệp Thanh Lan ấy, bóng gió hỏi cô chú đã có con chưa.
"Có, cô từng có một cô con gái tên Tuệ Tuệ cháu à." Nói đến đây, ánh mắt cô Diệp đượm buồn. "Nhưng hai mươi mốt năm trước cô để lạc mất con bé rồi."
"Ngày đó, Tuệ Tuệ cứ nôn miết, cô đưa con bé đến bệnh viện khám." Khuôn mặt cô Diệp chìm trong đau khổ và tự trách. "Ai biết đột nhiên cô phát bệnh cấp tính, hôn mê bất tỉnh. Chờ lúc cô tỉnh lại ở phòng giải phẫu, cuống lên tìm thì Tuệ Tuệ đã không còn ở chỗ cũ nữa."
"Bao năm nay cô chú chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm con gái. Cô muốn biết con bé sống có tốt không…" Cô Diệp che mặt khóc rưng rức. "Tất cả là lỗi của cô."
"Tuệ Tuệ… có vết bớt hay gì đó không?" Tôi khẽ hỏi. "Kiểu điểm gì đó tương đối đặc thù ấy ạ?"
Cô Diệp gật đầu: "Có một cái bớt nhỏ ở phần lưng dưới của con bé. Đặc biệt lắm, trông nó giống một bông lúa mì* nên cô chú đặt tên thân mật cho con bé là Tuệ Tuệ."
(*lúa mì là 麦穗, phiên âm: mạch tuệ)
Tôi kích động đến suýt bật dậy, bởi vì sau lưng An An cũng có một vết bớt trông giống bông lúa mì.
Dưới sự bắc cầu của tôi, An An cuối cùng cũng nhận lại bố mẹ ruột.
Lúc cô Diệp Thanh Lan hay tin An An chính là báu vật của gia đình bị trộm mất hơn hai mươi năm trời, là cô con gái mình ngày nhớ đêm mong thì khóc không nín nổi, liên tục nói lời sám hối, rối rít xin lỗi.
An An luống cuống chân tay, cậu ấy bối rối không biết nên phản ứng thế nào trước cảnh này.
Gia đình ba người nhà bọn họ ôm nhau, An An đỏ bừng vành mắt khẽ khàng đặt tay lên vai mẹ.
Tình yêu này tới đột ngột quá, nhất thời cậu ấy chưa thích ứng được.
Từ giờ trở đi, cậu ấy không còn là Trương Thiên An nữa mà là Lâm Tuế Điềm.
Tuế Tuế Điềm Điềm*, hàng năm đều sống trong mật ngọt.
(*Tuệ穗 và Tuế歲 đồng âm; tuế tuế: hàng năm; điềm甜: ngọt ngào)
2: Bà nội Lý Thúy
Tôi là Lý Thúy. Chuyện nở mày nở mặt nhất đời này của tôi chính là sinh được một đứa con trai, Trương Đống.
Con trai tôi tốt đủ đường, vừa hiếu thảo vừa hiểu biết, mỗi tội là cưới một con vợ chả ra làm sao cả, kết hôn hai năm rồi còn chưa đẻ được mụn con nào.
Để nối dõi tông đường, tôi tìm đủ loại phương thuốc bí truyền cho con vợ nó uống mà bụng dạ mãi chả có động tĩnh gì cả.
Hừ, đúng là đồ gà mái không biết đẻ trứng.
Tôi bảo con trai ly hôn quách đi mà nó không chịu, nói rằng nếu mình chỉ vì vợ chưa có bầu mà đòi ly hôn thì người ta sẽ dị nghị và nói xấu sau lưng.
Thế sao được? Tôi không thể để người đời gièm pha con trai tôi được.
Qua người giới thiệu, tôi đến hầu chuyện đại tiên nổi danh ở thôn bên cạnh và xin đại tiên giúp đỡ để con dâu tôi có thể sinh một thằng cu mập mạp.
Đại tiên nói số Vương Vân Diễm là số thiếu con trai, cần phải có con gái trước thì mới mời bé trai đầu thai vào nhà được.
Tôi thương lượng với con trai. Ban đầu định sang nhà bác nó xin nhận nuôi cháu gái làm con thừa tự để dễ bề có con trai nhưng ai biết tôi vừa mới mở miệng đặt vấn đề thì bọn họ đã chửi cho không kịp vuốt mặt.
"Con gái nhà chúng tôi quý giá lắm! Thích đi đâu tìm thì đi, đừng có ngấp nghé gì con gái tôi!"
Nói bừa, một con nhóc thôi mà, quý giá cái nỗi gì! Chắc chắn là thấy tôi không gửi phong bì nên bọn họ mới từ chối. Tham thật đấy, họ hàng gì mà hỗ trợ chút xíu cũng không chịu!
Nhưng mà số tôi may lắm nha, chẳng mấy mà đụng trúng một cơ hội tốt.
Tôi dẫn Vương Vân Diễm đi khám ở bệnh viện ngoại tỉnh thì vừa hay bắt gặp một người phụ nữ đang đẩy xe đưa con vào khám.
Hình như cô ta cũng không khỏe lắm, mặt ứa mồ hôi lạnh.
Tôi liếc đứa bé trong xe đẩy, lập tức vui vẻ ngay.
Là một bé gái.
Đây không phải buồn ngủ lại gặp chiếu manh hay sao!
"Cháu à, nếu mệt thì cháu đi vào khám trước đi, cô trông bé cho một chút." Tôi sốt sắng bảo. "Đừng để bệnh nặng lại hối không kịp."
Vốn cô ta còn không đồng ý, cười cười nói với tôi rằng không cần phiền tôi rồi chuẩn bị đi vào phòng bác sĩ.
Tôi đang định tìm lời gì đó níu chân cô ta thì nháy mắt cô ta đã hôn mê bất tỉnh.
Tôi nhắm chuẩn thời cơ lập tức bế đứa bé đi.
Nó khóc quấy trong lòng tôi, thật sự là phiền chết mất.
Tôi véo mạnh mặt nó một cái: "Đừng có mà khóc nữa! Thứ lỗ vốn, nếu không phải vì cháu trai yêu quý thì ai cần mày!"
Lúc tôi bế bé gái về nhà, con trai và con dâu tôi không đồng ý.
Nhất là Vương Vân Diễm, nó dám mặt sưng mày sỉa với tôi. "Này là nuôi con thay người khác rồi còn gì! Con không đồng ý đâu."
Tôi tức đến chửi ầm lên: "Muốn nuôi con mình vậy thì trước hết mày cũng phải có con trai thì mới nuôi được chứ! Nuôi nó cho tao, để nó vời được con trai đầu thai vào bụng mày đi đã rồi tính sau!"
Đại tiên nói chỉ có chuẩn, mấy năm sau, cháu trai vàng bạc của tôi rốt cuộc cũng chào đời rồi.
Tôi ôm thằng bé vào lòng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa: "Cuc cưng của bà nội, bảo bối của bà nội ơi, cuối cùng bà cũng đợi được con rồi."
"Bà nội sẽ thương con cả đời." Càng nhìn tôi càng thấy đứa cháu vàng của mình kháu khỉnh. "Con mà cầm dao cắt thịt bà nội, muốn cái mạng này của bà nội thì bà cũng bằng lòng cho con hết!"
Tôi vui đến mức ước gì báo được cho tất cả mọi người hay tin tôi có cháu trai.
Đúng lúc này, Trương Thiên An lại gần, nhìn nó thôi đã thấy phiền.
"Bà ơi cháu giặt quần áo xong rồi ạ."
"Giặt xong thì đi lau nhà, giặt tã cho em đi. Giặt tay, nghe chưa?"
Tôi sai nó làm việc, không biết làm gì sao mà được, sau này còn phải chăm sóc cháu trai bảo bối của tôi nữa cơ mà.
Tâm nguyện bao nhiêu năm đã đạt được, đời tôi coi như viên mãn.
Về sau cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.
Tôi ôm cháu trai trong lòng, không nhịn được mà cười rạng rỡ
Nửa tháng sau, khu chung cư của chúng tôi chào đón đội cứu viện đầu tiên.
Đội cứu viện tiêu diệt sạch từng thây ma, mọi người cuối cùng cũng dám bước ra khỏi nơi trú ẩn. Có người vui mừng hoan hỉ, có người khóc lóc lo lắng tương lai mịt mờ.
Tôi thấy ai như Trương Đoá trong đám nhân viên cứu hộ.
Có lẽ là tâm linh tương thông, người đó đột ngột ngẩng đầu nhìn lên sân thượng, vừa hay chạm mắt với tôi.
Trương Đoá nở nụ cười, làm động tác ám chỉ ‘nhớ cậu’.
Tôi bắt đầu dọn dẹp các thứ chặn đường và cạy mở những tấm ván gỗ bịt cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra cũng là lúc Trương Đoá đến đầu hành lang.
Mắt cậu ấy sáng lóng lánh như sao, Trương Đoá mỉm cười nói: "Bao lâu không gặp mà không ôm bạn thân nhất của cậu một cái à?"
Tôi cười ôm siết cậu ấy.
Về sau qua lời kể của Trương Đoá, tôi biết đội cứu viện có anh họ của cậu ấy, Trương Đoá đi theo anh họ đến đây tìm tôi.
Bây giờ tất cả các thành phố đã bắt đầu thành lập khu vực an toàn, các đội cứu viện cũng đang tiến hành tìm kiếm người còn sống khắp nơi đồng thời xoá sổ xác sống từng chút từng chút một.
Dịch bệnh ở thành phố tôi sống chưa tính là nghiêm trọng lắm, công tác cứu viện tương đối dễ dàng.
Tôi cũng kể sơ qua cho Trương Đoá cuộc sống của mình gần đây thế nào, sau đó thu dọn đồ đạc chuẩn bị theo cậu ấy đến khu vực an toàn.
Khi đi ngang qua tầng năm, tôi hỏi Trương Đoá: "Có ai vào kiểm tra bên trong chưa?"
Trương Đoá lắc đầu. Đội cứu viện cần dọn dẹp zombie du đãng ngoài đường và hành lang trước đã, chưa rảnh vào từng nhà kiểm tra.
Tôi muốn xem giờ Trương Ninh Ưu và Lý Thúy như nào rồi.
Anh họ Trương Đoá không yên tâm, yêu cầu cùng đi vào.
Vừa mở cửa, một mùi hôi thối nồng nặc đã xộc thẳng vào mặt. Đó là loại mùi khi thứ gì đó phân hủy.
Gay mũi đến mức suýt thì tôi nôn ra.
Tôi và anh họ Trương Đoá di chuyển chậm rãi trong căn phòng mù mờ, cuối cùng cũng tìm ra nơi phát ra mùi thối.
Là Lý Thúy.
Khuôn mặt bà ta đã biến dạng, cơ thể sõng soài trên mặt đất, trông dữ tợn đáng sợ hơn cả zombie.
Cái xác đang phân hủy, toả ra mùi hôi thối khó chịu, dịch máu dưới sàn đã biến thành màu đen.
Tôi nhíu mày che mũi, cố nhịn nhưng vẫn nôn khan.
Xem ra bà ta đã chết được một thời gian.
Anh họ Trương Đoá gọi tôi.
Trương Ninh Ưu trốn trong phòng nó.
Thấy có người đến, nó co rúm lại định trốn xuống gầm giường.
Cơ thể nó cũng bốc mùi.
Một chậu nước bẩn bên cạnh bị gạt phải, đổ tung toé trên sàn.
"Trương Ninh Ưu." Tôi cất tiếng gọi.
Nó sửng sốt một hồi rồi ngẩng đầu nhìn tôi. Nó gầy khô quắt như que củi, hai con mắt đỏ bừng đục ngầu, trên mặt vương vết máu.
Thoạt nhìn không giống người mà như là ác quỷ đến đòi nợ.
Thấy tôi, một nguồn sức mạnh không tên như bừng lên trong người nó, đáy mắt ngập tràn ác ý.
"Tôi đói, tôi đói. Thứ lỗ vốn! Trương Thiên An, sao chị còn chưa đi tìm đồ ăn cho tôi?!"
Bỗng nó nhào về phía tôi nhưng lại bị anh họ Trương Đoá đạp cho một cái ngã lăn trên mặt đất.
"Bà nội! Bà nội ơi, Trương Thiên An đánh con!" Trương Ninh Ưu bắt đầu kêu gào.
"Bà mày chết rồi." Tôi lạnh lùng nhìn nó, hỏi: "Bà ta chết như thế nào, chẳng lẽ mày không biết?"
Trương Ninh Ưu lại sững người, mãi một lúc lâu sau nó mới như sụp đổ tinh thần ngoạc mồm:
"Tôi không cố ý! Ai bảo bà ấy không tìm đồ ăn cho tôi! Tự bà ấy chết, liên quan gì tới tôi!"
"Bà ấy định bỏ đói tôi. Tôi không muốn chết đói, tôi không thể chết đói được! Bà ấy thương tôi như vậy, là bà ấy tự nguyện chết vì tôi!"
"Cho tôi ăn! Cho tôi ăn!"
Nó sống sót qua những ngày không có đồ ăn thế nào, tôi nảy ra một suy đoán khó mà tin nổi.
"Đáng sợ thật." Anh họ Trương Đoá lạnh lùng đánh giá. "Cậu ta đã mất nhân tính rồi."
Tôi liếc Trương Ninh Ưu đang điên điên khùng khùng, nghĩ rằng hết thảy đều là báo ứng.
Lúc trước Lý Thúy yêu chiều Trương Ninh Ưu số hai thì không ai dám nhận số một, bà ta từng tỉ tê với nó: "Ưu Ưu chính là trái tim, là sinh mệnh của bà nội. Vì Ưu Ưu, bà có thể từ bỏ cả tính mạng."
Bây giờ, người lấy mạng bà ta chính là đứa cháu trai quý hoá mà bà ta đào tim đào phổi yêu thương suốt nửa đời.
12.
Chúng tôi sửa soạn theo đội cứu viện về khu vực an toàn.
Một thành viên cứu hộ nhất quyết đòi dẫn cả Trương Ninh Ưu đi cùng. Lý do là người đó cảm thấy Trương Ninh Ưu vẫn còn thuộc phạm trù nhân loại, kể cả đáng bị định tội thì cũng không thể bỏ mặc nó một thân một mình ở lại.
Nhưng chẳng mấy mà cả đoàn đã rõ những chuyện Trương Ninh Ưu làm. Tất cả mọi người nhìn nó đầy vẻ coi thường và căm ghét. Trương Ninh Ưu điên điên khùng khùng cứ như không cảm nhận được những ánh mắt khác lạ ấy. Nó gặp cô gái nào cũng mắng người ta là nuôi chỉ tổ lỗ vốn, đòi người ta cho hắn ăn.
Cuối cùng Trương Ninh Ưu bị một người đàn ông cao lớn dần cho một trận, gãy mất hai cái răng.
Khi đoàn người đi ngang qua cổng sân vận động, chiếc xe tải có Trương Ninh Ưu phát sinh nhiễu loạn.
Tiếng chửi rủa của nó truyền ra từ trong xe: "Mày còn dám đánh tao?! Tao sẽ mách bà nội đánh lại mày! Tao sẽ đá mày ra làm mồi cho quái vật!"
Giọng nó cao vút chói tai như nói qua micro, vang xuyên qua thành xe, khiến zombie chú ý.
"Đi mau, Đi mau!" Người dẫn đội nhanh chóng ra lệnh.
Tiếng của Trương Ninh Ưu cũng im bặt, hẳn là đã bị người ta bịt miệng lại.
Một lúc lâu, tiếng hét chói tai của nó lại vang lên: "Tao cắn chết chúng mày, cắn chết chúng mày! Chúng mày chết hết đi!"
Được một lát, Trương Ninh Ưu đổi sang giọng hoảng sợ cầu cứu.
Tôi ngoái lại nhìn qua cửa sổ xe, đội quân xác sống đã bị bỏ lại sau đuôi xe.
Đoàn xe kinh hồn, nhưng may không có thương vong.
Đến khu vực an toàn, Trương Đoá đi nghe ngóng rồi nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra.
Hoá lai là Trương Ninh Ưu cướp đồ ăn của con nhà người ta, bị bố đứa bé ngăn lại thì nó bắt đầu chửi mắng liên thanh. Ông bố giận quá đánh nó, nó lập tức gào mồm như bị điên nên mới thu hút zombie.
Xe phía sau cải tạo từ xe chở hàng loại nhỏ nên không có tấm chắn phía sau, zombie có thể bò vào.
Bị chặn miệng, Trương Ninh Ưu cắn tay người ta, còn định đẩy người ta khỏi xe. Kết quả nó cách cửa gần quá, thế là bị zombie túm xuống.
Nghe xong, tôi chỉ gật đầu một cái.
Kết quả này cũng nằm ngoài dự đoán của tôi.
Trương Ninh Ưu bị cả nhà cưng chiều vô độ, lúc nào cũng coi bản thân là cái rốn vũ trụ. Nhưng đến tận bây giờ nó vẫn chưa ý thức được những người dung túng nó không giới hạn đã không còn ở bên từ lâu rồi.
Tự nó phải trả giá cho hành vi của chính.
Tôi xin gia nhập đội tìm kiếm cứu nạn.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, tôi cứu được một đôi vợ chồng trung niên.
Chồng là một vị giáo sư đại học nho nhã, vợ là một cô hoạ sĩ dịu dàng.
Tôi rất thích ở cạnh bọn họ, có thiện cảm với bọn họ vô cùng mà không hiểu tại sao.
Có một lần bọn họ đến chỗ ở của tôi gửi đồ ăn để tỏ lòng biết ơn thì bị Trương Đoá bắt gặp.
Cậu ấy nhìn tôi thật kỹ, cười nói: "Ầy, mắt cô kia trông giống mắt cậu phết. Hai người đều có lúm đồng tiền, trùng hợp thật đấy."
Lòng tôi hơi nôn nao. Tôi cũng cười một tiếng: "Đúng vậy, trùng hợp nhỉ."
Gió cuốn những cuộn mây trắng bồng bềnh trên bầu trời, tôi nhìn dòng người bận rộn mà an bình dưới tầng, có cảm giác như quay lại khoảng thời gian zombie chưa xuất hiện.
Thời đại của nhân loại còn rất dài, niềm hy vọng vẫn luôn trường cửu.
Ngoại truyện:
1: Trương Đoá
Tôi tên Trương Đoá, là bạn thân của Trương Thiên An.
Chúng tôi quen biết từ cấp hai, khi đó Trương Thiên An nhút nhát ít nói, ngay cả bị người ta bắt nạt cũng không biết lên tiếng.
Mãi cho đến khi tôi bắt gặp cảnh bà nội cậu ấy một tay ôm cháu trai, một tay đánh cậu ấy, miệng không ngừng chửi mới biết vì sao cậu ấy lại trầm tính như thế.
Tôi cố ý làm thân với Trương Thiên An, trở thành bạn của cậu ấy.
Không thể phủ nhận đúng là ban đầu khi tiếp cận cậu ấy, tôi lén giữ thái độ thương hại trong lòng. Sau này tôi phát hiện, Trương Thiên An không hề nhạt nhẽo như lời mọi người đồn.
Cậu ấy đã dũng cảm lại lương thiện, vừa chăm chỉ vừa tự kỷ luật, còn có tinh thần quyết không lùi bước, bất khuất tựa ngọn cỏ nhỏ mọc dưới tảng đá yên lặng gắng sức lật đổ chiếc lồng giam cầm chính mình.
Nói thật, tôi khá kính nể cậu ấy.
Sau khi dịch xác sống bùng nổ, tôi lo cho An An lắm, mãi đến khi tận mắt thấy cậu ấy bình an vô sự tôi mới yên lòng.
An An nói mình không phải con cháu nhà họ Trương mà là do Lý Thúy bế về nuôi.
Nghe vậy tôi càng xót xa, sao chuyện khốn khổ gì cũng rơi vào đầu cậu ấy hết vậy. Đáng lẽ cậu ấy nên được sống trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn và ở bên những người thân yêu thương cậu ấy cả đời.
Một ngày nọ, tôi bắt gặp cặp vợ chồng mà An An đã cứu. Người vợ rất giống An An, nhất là đôi má lúm đồng tiền kia, quả thực là như đúc từ một khuôn.
Tôi giấu An An đi tìm gặp người phụ nữ tên Diệp Thanh Lan ấy, bóng gió hỏi cô chú đã có con chưa.
"Có, cô từng có một cô con gái tên Tuệ Tuệ cháu à." Nói đến đây, ánh mắt cô Diệp đượm buồn. "Nhưng hai mươi mốt năm trước cô để lạc mất con bé rồi."
"Ngày đó, Tuệ Tuệ cứ nôn miết, cô đưa con bé đến bệnh viện khám." Khuôn mặt cô Diệp chìm trong đau khổ và tự trách. "Ai biết đột nhiên cô phát bệnh cấp tính, hôn mê bất tỉnh. Chờ lúc cô tỉnh lại ở phòng giải phẫu, cuống lên tìm thì Tuệ Tuệ đã không còn ở chỗ cũ nữa."
"Bao năm nay cô chú chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm con gái. Cô muốn biết con bé sống có tốt không…" Cô Diệp che mặt khóc rưng rức. "Tất cả là lỗi của cô."
"Tuệ Tuệ… có vết bớt hay gì đó không?" Tôi khẽ hỏi. "Kiểu điểm gì đó tương đối đặc thù ấy ạ?"
Cô Diệp gật đầu: "Có một cái bớt nhỏ ở phần lưng dưới của con bé. Đặc biệt lắm, trông nó giống một bông lúa mì* nên cô chú đặt tên thân mật cho con bé là Tuệ Tuệ."
(*lúa mì là 麦穗, phiên âm: mạch tuệ)
Tôi kích động đến suýt bật dậy, bởi vì sau lưng An An cũng có một vết bớt trông giống bông lúa mì.
Dưới sự bắc cầu của tôi, An An cuối cùng cũng nhận lại bố mẹ ruột.
Lúc cô Diệp Thanh Lan hay tin An An chính là báu vật của gia đình bị trộm mất hơn hai mươi năm trời, là cô con gái mình ngày nhớ đêm mong thì khóc không nín nổi, liên tục nói lời sám hối, rối rít xin lỗi.
An An luống cuống chân tay, cậu ấy bối rối không biết nên phản ứng thế nào trước cảnh này.
Gia đình ba người nhà bọn họ ôm nhau, An An đỏ bừng vành mắt khẽ khàng đặt tay lên vai mẹ.
Tình yêu này tới đột ngột quá, nhất thời cậu ấy chưa thích ứng được.
Từ giờ trở đi, cậu ấy không còn là Trương Thiên An nữa mà là Lâm Tuế Điềm.
Tuế Tuế Điềm Điềm*, hàng năm đều sống trong mật ngọt.
(*Tuệ穗 và Tuế歲 đồng âm; tuế tuế: hàng năm; điềm甜: ngọt ngào)
2: Bà nội Lý Thúy
Tôi là Lý Thúy. Chuyện nở mày nở mặt nhất đời này của tôi chính là sinh được một đứa con trai, Trương Đống.
Con trai tôi tốt đủ đường, vừa hiếu thảo vừa hiểu biết, mỗi tội là cưới một con vợ chả ra làm sao cả, kết hôn hai năm rồi còn chưa đẻ được mụn con nào.
Để nối dõi tông đường, tôi tìm đủ loại phương thuốc bí truyền cho con vợ nó uống mà bụng dạ mãi chả có động tĩnh gì cả.
Hừ, đúng là đồ gà mái không biết đẻ trứng.
Tôi bảo con trai ly hôn quách đi mà nó không chịu, nói rằng nếu mình chỉ vì vợ chưa có bầu mà đòi ly hôn thì người ta sẽ dị nghị và nói xấu sau lưng.
Thế sao được? Tôi không thể để người đời gièm pha con trai tôi được.
Qua người giới thiệu, tôi đến hầu chuyện đại tiên nổi danh ở thôn bên cạnh và xin đại tiên giúp đỡ để con dâu tôi có thể sinh một thằng cu mập mạp.
Đại tiên nói số Vương Vân Diễm là số thiếu con trai, cần phải có con gái trước thì mới mời bé trai đầu thai vào nhà được.
Tôi thương lượng với con trai. Ban đầu định sang nhà bác nó xin nhận nuôi cháu gái làm con thừa tự để dễ bề có con trai nhưng ai biết tôi vừa mới mở miệng đặt vấn đề thì bọn họ đã chửi cho không kịp vuốt mặt.
"Con gái nhà chúng tôi quý giá lắm! Thích đi đâu tìm thì đi, đừng có ngấp nghé gì con gái tôi!"
Nói bừa, một con nhóc thôi mà, quý giá cái nỗi gì! Chắc chắn là thấy tôi không gửi phong bì nên bọn họ mới từ chối. Tham thật đấy, họ hàng gì mà hỗ trợ chút xíu cũng không chịu!
Nhưng mà số tôi may lắm nha, chẳng mấy mà đụng trúng một cơ hội tốt.
Tôi dẫn Vương Vân Diễm đi khám ở bệnh viện ngoại tỉnh thì vừa hay bắt gặp một người phụ nữ đang đẩy xe đưa con vào khám.
Hình như cô ta cũng không khỏe lắm, mặt ứa mồ hôi lạnh.
Tôi liếc đứa bé trong xe đẩy, lập tức vui vẻ ngay.
Là một bé gái.
Đây không phải buồn ngủ lại gặp chiếu manh hay sao!
"Cháu à, nếu mệt thì cháu đi vào khám trước đi, cô trông bé cho một chút." Tôi sốt sắng bảo. "Đừng để bệnh nặng lại hối không kịp."
Vốn cô ta còn không đồng ý, cười cười nói với tôi rằng không cần phiền tôi rồi chuẩn bị đi vào phòng bác sĩ.
Tôi đang định tìm lời gì đó níu chân cô ta thì nháy mắt cô ta đã hôn mê bất tỉnh.
Tôi nhắm chuẩn thời cơ lập tức bế đứa bé đi.
Nó khóc quấy trong lòng tôi, thật sự là phiền chết mất.
Tôi véo mạnh mặt nó một cái: "Đừng có mà khóc nữa! Thứ lỗ vốn, nếu không phải vì cháu trai yêu quý thì ai cần mày!"
Lúc tôi bế bé gái về nhà, con trai và con dâu tôi không đồng ý.
Nhất là Vương Vân Diễm, nó dám mặt sưng mày sỉa với tôi. "Này là nuôi con thay người khác rồi còn gì! Con không đồng ý đâu."
Tôi tức đến chửi ầm lên: "Muốn nuôi con mình vậy thì trước hết mày cũng phải có con trai thì mới nuôi được chứ! Nuôi nó cho tao, để nó vời được con trai đầu thai vào bụng mày đi đã rồi tính sau!"
Đại tiên nói chỉ có chuẩn, mấy năm sau, cháu trai vàng bạc của tôi rốt cuộc cũng chào đời rồi.
Tôi ôm thằng bé vào lòng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa: "Cuc cưng của bà nội, bảo bối của bà nội ơi, cuối cùng bà cũng đợi được con rồi."
"Bà nội sẽ thương con cả đời." Càng nhìn tôi càng thấy đứa cháu vàng của mình kháu khỉnh. "Con mà cầm dao cắt thịt bà nội, muốn cái mạng này của bà nội thì bà cũng bằng lòng cho con hết!"
Tôi vui đến mức ước gì báo được cho tất cả mọi người hay tin tôi có cháu trai.
Đúng lúc này, Trương Thiên An lại gần, nhìn nó thôi đã thấy phiền.
"Bà ơi cháu giặt quần áo xong rồi ạ."
"Giặt xong thì đi lau nhà, giặt tã cho em đi. Giặt tay, nghe chưa?"
Tôi sai nó làm việc, không biết làm gì sao mà được, sau này còn phải chăm sóc cháu trai bảo bối của tôi nữa cơ mà.
Tâm nguyện bao nhiêu năm đã đạt được, đời tôi coi như viên mãn.
Về sau cuộc sống của tôi chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.
Tôi ôm cháu trai trong lòng, không nhịn được mà cười rạng rỡ