Chương : 18
Editor: Ngọc Thường Tại
Beta: Trân Thục Nghi
Sáng sớm hôm sau, Vân Kiều hầu hạ Diệp Linh Sương mặc y phục chỉnh tề xong, liền mở cửa điện đi lấy nước ấm. Lúc trở về, Diệp Linh Sương thấy vẻ mặt nàng ấy không có gì khác thường, hơi kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ Lý tổng quản không chờ ở ngoài hậu điện sao?"
"Nô tì chưa từng gặp qua Lý công công, vì sao nương nương lại hỏi như vậy?" Vân Kiều quay đầu, ánh mắt kỳ quái nhìn chủ tử của mình. Sau đó nàng cẩn thận đổ nước ấm vừa lấy vào thùng gỗ mới sơn hôm qua, dưới đáy thùng không quên kê một tấm ván gỗ thật dày, rồi lấy khăn mặt từ trên giá ngâm vào nước ấm. Chuẩn bị thỏa đáng tất cả xong liền bắt đầu hầu hạ chủ tử rửa mặt, chải đầu.
Diệp Linh Sương im lặng một lát, cười nhẹ: "Ta vốn tưởng Lý tổng quản cho rằng Hoàng Thượng sẽ nghỉ ở nơi này của ta. Nếu vậy, bây giờ hắn nhất định đang ở cửa hậu điện, không ngờ hắn cũng sáng suốt hơn những gì ta nghĩ."
Vân Kiều giật mình, khóe miệng gợi lên ý cười, trong mắt như có tia sáng. Khó trách đêm qua chủ tử nhà mình vội vã muốn đi nghỉ ngơi sớm, thì ra là muốn Lý công công lầm tưởng rằng Hoàng Thượng đang nghỉ ở Thúy Hà điện. Chủ tử của Lạc Hồng điện kia có bản lĩnh thì sao chứ? Hoàng Thượng không có người hầu hạ bên người cũng khó tránh khỏi hơi mất hứng!
"Nhưng mà, rốt cuộc là ta xem nhẹ bản lĩnh của Lý tổng quản này." Diệp Linh Sương có chút tiếc nuối thở dài.
Vân Kiều đang định nói thêm một câu, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng thỉnh an của Mặc Nguyệt và An Đức Tử.
"Cho bọn họ vào đi." Diệp Linh Sương chậm rãi đi tới, dùng nước ấm rửa sạch mặt, sau đó lại lấy khăn đã ngâm nước lau nhẹ nhàng.
Vân Kiều cao giọng truyền lời, mấy người bọn họ lần lượt đi vào trong.
"Đêm qua các ngươi ngủ ngon không?" Diệp Linh Sương cười hỏi, ánh mắt có chút ý tứ đảo qua những người đang đứng trong phòng.
"Bọn nô tài / nô tỳ đều ngủ ngon." Bọn họ cung kính trả lời, đêm qua vốn là nghỉ ngơi sớm hơn so với mọi ngày, nhưng trong lòng hai người có chút lo lắng, sao có thể ngủ ngon được? Vì vậy hôm nay trả lời khó tránh khỏi có mấy phần gượng gạo.
"Được rồi, nên làm gì thì làm đi, cho dù Hoàng Thượng không tới thì một ngày vẫn trôi qua như vậy." Diệp Linh Sương quan sát bọn họ, nụ cười thong dong bình tĩnh, ánh mắt hơi dừng trên người hai tiểu thái giám: "An Đức Tử, Ngô Đoàn, các ngươi vất vả canh giữ ở cửa điện, mà ta ở trong này cũng không có việc gì. Từ bây giờ chỉ cần một người thay phiên canh giữ ở đó là được, các ngươi đi làm việc của mình đi."
"Nương nương dùng hai từ vất vả thật là muốn giết nô tài. Đây vốn là việc nô tài nên làm." Hai người vội đáp, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng lại có chút cảm kích. Thấy chủ tử không phân phó việc gì khác, bọn họ hơi khom mình lui ra cửa, tinh thần phấn chấn canh giữ ngoài Thúy Hà điện.
"Vân Kiều, Bội Hoàn, các ngươi cũng đi làm việc của mình đi." Diệp Linh Sương thở dài, có chút lười biếng ngồi lại trên tháp.
Vân Kiều và Bội Hoàn liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt hành lễ rồi lui ra ngoài. Bội Hoàn là người ăn nói khéo léo, bình thường có quan hệ rất tốt với các nha hoàn và ma ma, muốn biết tin tức gì cũng vô cùng dễ dàng.
Mà Vân Kiều tuy không giỏi ăn nói nhưng lại biết cách dò xét lòng người thông qua lời nói, từ mặt người khác có thể nhìn ra bí mật. Để hai người này cùng đi thăm dò tin tức, Diệp Linh Sương có chút hài lòng.
"Nương nương, dùng đồ ăn sáng và nước trà giống mọi ngày sao?" Trong phòng chỉ còn một mình Mặc Nguyệt. Tuy hỏi như vậy, nhưng mà tay nàng cũng không nhàn rỗi, đã bắt đầu lấy hộp trà Bích U ra, sau đó lấy chung trà, động tác thuần thục dùng phần nước tráng qua chén.
Diệp Linh Sương cười gật đầu, nha đầu này đã sớm hiểu hết thói quen của nàng, đây cũng là lý do vì sao nàng luôn muốn Mặc Nguyệt hầu hạ bên người, lúc nào cũng có thể làm cho nàng tiết kiệm chút sực lực.
Mặc Nguyệt đã đi Noãn Ẩm các lấy nước ấm. Lúc này chỉ còn Diệp Linh Sương ngồi một mình lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhìn thấy hai cây liễu đã xanh vài phần. Trong lúc vô tình, chợt nhìn thấy chiếc túi thơm đã làm xong ở đầu giường, Diệp Linh Sương cười trào phúng một tiếng. Nàng đi tới đầu giường cầm hiếc túi thơm tỏa hương sen nhàn nhạt lên, tuy nói là hương hoa sen nhưng lại không ngửi thấy mùi gì cả, bởi vì hương hoa sen rất nhạt, nhạt đến mức không thấy mùi. Diệp Linh Sương vươn ngón trỏ vuốt ve hoa sen Tịnh Đế được thêu trên túi thơm, ánh mắt vô định nhìn về một phía.
Hoa sen Tịnh Đế, hai đóa hoa nở trên cùng một cuống, cho dù có chen chúc giữa hàng ngàn loại sen khác, thì nó vẫn là trân phẩm quý giá nhất trong tất cả các loài hoa sen. Đáng tiếc, sen Tịnh Đế dù sao cũng chỉ là sen Tịnh Đế, có được mấy người có thể gắn bó với nhau như vậy đây?
Diệp Linh Sương nắm chặt túi hương trong tay khiến nó nhăn lại một ít, giữa hai đóa hoa Tịnh Đế xuất hiện một vết gấp nhàn nhạt.
"Như vậy mới đúng." Diệp Linh Sương cười lạnh, nghe thấy ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiện tay ném chiếc túi thơm trở lại đầu giường rồi nhìn ra phía cửa.
Mặc Nguyệt để ấm nước sang một bên, sau đó vội vàng nói: "Nương nương, lúc nô tì về đại điện, nhìn thấy Lý công công mang theo một vài thái giám lại đây, trong tay còn cầm đồ Hoàng Thượng ban cho, hai tiểu thái giám đang chuyển một cái tháp gỗ khắc hoa, bọn họ đều đang đi tới đây."
Diệp Linh Sương kinh ngạc, đôi mi thanh tú hơi nheo lại: "Không nhìn lầm chứ? Thật sự là tới Thúy Hà điện mà không phải Lạc Hồng điện sao?"
"Cực kỳ chính xác." Giống như sợ chủ tử không tin, giọng điệu Mặc Nguyệt đặc biệt nhấn mạnh.
Diệp Linh Sương buồn bực cười một tiếng: "Hoàng Thượng thật kỳ quái, phi tần mới sủng hạnh thì không ban cho, lại mang cho phi tử không được sủng hạnh là ta đây."
Đến bây giờ, Lý Phúc Thăng không thể không biết phi tử đêm qua được sủng hạnh là ai, nhưng việc hôm nay thật sự không hợp với lẽ thường. Diệp Linh Sương đang cúi đầu nghĩ, ngoài cửa điện đã vang lên giọng nói lớn của hắn.
Diệp Linh Sương tạm thời nén lại nghi hoặc trong lòng, hơi nhấc làn váy bằng lụa mỏng, bước ra cửa nghênh đón.
Lần ban thưởng này ít hơn so với những lần được sủng hạnh lúc trước, dễ thấy nhất là tháp gỗ dài khắc hoa tinh xảo, mặt trên còn để một cái đệm con mềm mại màu hồng, tiếp theo là mấy bình trà trân quý do ngự dùng. Diệp Linh Sương chỉ liếc mắt nhìn mấy bình trà màu vàng sáng, lúc này nàng đã hơi hiểu rõ. Hoàng Thượng cũng thật biết trêu người, đây chẳng phải là trà Phổ Nhị Thanh mà lần trước Hiền Phi lấy ra khoe khoang sao? Cuối cùng nhìn đến một mâm đầy quả bồ đào, Diệp Linh Sương sửng sốt một lúc lâu mới nhớ ra được, thiếu chút nữa nàng đã quên hôm qua trong lúc tán tỉnh, Hoàng Thượng đã nói cái gì.
Ánh mắt nàng trừng lên giống quả bồ đào sao? Diệp Linh Sương cười nhạo trong lòng, đời trước nàng không biết, thì ra Hoàng Thượng cũng biết tán tỉnh như vậy nha.
Đợi Lý Phúc Thăng tuyên chỉ ban thưởng, nàng mới có chút xấu hổ nhìn hắn cười cười: "Lý công công, ta không nghĩ ngươi sẽ đến đây, cũng chưa chuẩn bị cái gì, xin đừng trách."
Tất nhiên Lý Phúc Thăng hiểu được ý tứ này của Diệp Sung viện, nàng muốn dùng bạc vụn trong hà bao thưởng cho hắn. Nhưng cho tới bây giờ, Diệp Sung viện cũng không biết, hai cái hà bao lần trước đều ở chỗ Hoàng Thượng.
"Nô tài hiểu tâm ý của Diệp Sung viện, không cần khách khí như vậy, lần sau cũng đừng làm thế nữa, thật sự là làm nô tài ngại chết." Lý Phúc Thăng toát mồ hôi đầy mặt. Trước kia, sau khi đi các cung điện tuyên chỉ, phi tần nào cũng đưa cho hắn vòng ngọc quý và trâm cài. Riêng vị Diệp Sung viện trước mắt này thì ngược lại, chỉ toàn đưa bạc vụn, mà còn đưa hết lần này đến lần khác. Hắn đường đường là thái giámtổng quản, sao lại thiếu chút bạc vụn này.
"Chắc là công công còn phải đến Lạc Hồng điện tuyên chỉ?" Thấy Lý Phúc Thăng nhận tâm ý của mình xong, đang chuẩn bị rời đi, Diệp Linh Sương thuận miệng hỏi một câu, trên mặt mang theo vài phần buồn bực.
Lý Phúc Thăng kinh ngạc trả lời: "Nô tài đang định đi Lạc Hồng điện, chỉ là tại sao Diệp Sung Viện lại biết được?"
Nghe thấy lời này, thần sắc Diệp Linh Sương có chút ảm đạm, cười khổ một tiếng: "Không có gì, ta đoán thôi. Lý công công đi mau thôi, đừng làm cho Lý Tài Nhân chờ sốt ruột."
Lý Phúc Thăng kì quái nhìn nàng một cái, cung kính hành lễ rồi mới rời đi. Đúng là hắn muốn đi Lạc Hồng điện, nhưng Hoàng Thượng chỉ muốn hắn mang tới một hộp trà chứ không còn gì khác. Mới vừa rồi hắn không nhìn lầm đi, phản ứng của Diệp Sung Viện hình như là đang... ghen?
Điều tối kỵ của nữ nhân Hậu cung là ghen tị, nữ nhân của Hoàng Thượng nhiều vô số, nếu như nguyên một đám ai cũng ghen tị chỉ sợ bị dấm chua làm chết đuối. Mà những người ghen thường là những nữ nhân ngốc nghếch, sống trong Hậu cung to lớn này, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác giẫm nát dưới chân, mà Hoàng Thượng vốn dĩ không phải là người biết thương hương tiếc ngọc.
Những nữ nhân ghen tị sẽ bị cho là mất giáo dưỡng trong Hậu cung, bị biếm vào lãnh cung cũng không ít. Lý Phúc Thăng lắc đầu, thật không biết nên nói Diệp Sung viện thông minh hay ngốc nghếch.
Lý Phúc Thăng đi không bao lâu, Vân Kiều và Bội Hoàn liền mang theo tin tức trở về, vẻ mặt thả lỏng, có lẽ là tin tức cũng không tệ. Diệp Linh Sương nằm nghiêng trên tháp gỗ dài khắc hoa vừa được ban thưởng, thoải mái điều chỉnh tư thế, khuôn mặt lộ ý cười: "Nói đi, việc gì khiến các ngươi vui vẻ như vậy?"
Bội Hoàn giành phần nói: "Nương nương, tối qua thật ra Hoàng Thượng không hề nghỉ ở Lạc Hồng điện, mà là tới Thúy Hà điện, thấy đèn trong điện đã tắt, cửa cũng đã cài chốt, mới mất hứng trở về Long Khuyết điện." Vẻ mặt Bội Hoàn đầy ý cười, đưa tay sờ khóe miệng đang mở thật to, nói tiếp: "Nghe nói Hoàng Thượng đi bộ một mình trở về, giữa đường gặp Lý công công, hai người mới một trước một sau trở về Long Khuyết điện, sau khi trở về, canh giờ đã không còn sớm nên không lâm hạnh phi tần nữa."
Đâu chỉ Mặc Nguyệt đứng bên cạnh giật mình, ngay cả Diệp Linh Sương cũng sửng sốt hồi lâu. Nhưng nàng cũng chỉ giằng co mấy giây ngắn ngủi, khuôn mặt lại trở về với vẻ thong dong, đôi mắt sâu thẳm bị làn mi rũ xuống che khuất, không thể nhìn thấy đôi mắt bị Đại Yến Đế gọi là bồ đào đen.
Đại Yến Đế - Tề Thiên Hữu, bản cung ngày càng không hiểu ngươi....
Beta: Trân Thục Nghi
Sáng sớm hôm sau, Vân Kiều hầu hạ Diệp Linh Sương mặc y phục chỉnh tề xong, liền mở cửa điện đi lấy nước ấm. Lúc trở về, Diệp Linh Sương thấy vẻ mặt nàng ấy không có gì khác thường, hơi kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ Lý tổng quản không chờ ở ngoài hậu điện sao?"
"Nô tì chưa từng gặp qua Lý công công, vì sao nương nương lại hỏi như vậy?" Vân Kiều quay đầu, ánh mắt kỳ quái nhìn chủ tử của mình. Sau đó nàng cẩn thận đổ nước ấm vừa lấy vào thùng gỗ mới sơn hôm qua, dưới đáy thùng không quên kê một tấm ván gỗ thật dày, rồi lấy khăn mặt từ trên giá ngâm vào nước ấm. Chuẩn bị thỏa đáng tất cả xong liền bắt đầu hầu hạ chủ tử rửa mặt, chải đầu.
Diệp Linh Sương im lặng một lát, cười nhẹ: "Ta vốn tưởng Lý tổng quản cho rằng Hoàng Thượng sẽ nghỉ ở nơi này của ta. Nếu vậy, bây giờ hắn nhất định đang ở cửa hậu điện, không ngờ hắn cũng sáng suốt hơn những gì ta nghĩ."
Vân Kiều giật mình, khóe miệng gợi lên ý cười, trong mắt như có tia sáng. Khó trách đêm qua chủ tử nhà mình vội vã muốn đi nghỉ ngơi sớm, thì ra là muốn Lý công công lầm tưởng rằng Hoàng Thượng đang nghỉ ở Thúy Hà điện. Chủ tử của Lạc Hồng điện kia có bản lĩnh thì sao chứ? Hoàng Thượng không có người hầu hạ bên người cũng khó tránh khỏi hơi mất hứng!
"Nhưng mà, rốt cuộc là ta xem nhẹ bản lĩnh của Lý tổng quản này." Diệp Linh Sương có chút tiếc nuối thở dài.
Vân Kiều đang định nói thêm một câu, đột nhiên bên ngoài truyền đến giọng thỉnh an của Mặc Nguyệt và An Đức Tử.
"Cho bọn họ vào đi." Diệp Linh Sương chậm rãi đi tới, dùng nước ấm rửa sạch mặt, sau đó lại lấy khăn đã ngâm nước lau nhẹ nhàng.
Vân Kiều cao giọng truyền lời, mấy người bọn họ lần lượt đi vào trong.
"Đêm qua các ngươi ngủ ngon không?" Diệp Linh Sương cười hỏi, ánh mắt có chút ý tứ đảo qua những người đang đứng trong phòng.
"Bọn nô tài / nô tỳ đều ngủ ngon." Bọn họ cung kính trả lời, đêm qua vốn là nghỉ ngơi sớm hơn so với mọi ngày, nhưng trong lòng hai người có chút lo lắng, sao có thể ngủ ngon được? Vì vậy hôm nay trả lời khó tránh khỏi có mấy phần gượng gạo.
"Được rồi, nên làm gì thì làm đi, cho dù Hoàng Thượng không tới thì một ngày vẫn trôi qua như vậy." Diệp Linh Sương quan sát bọn họ, nụ cười thong dong bình tĩnh, ánh mắt hơi dừng trên người hai tiểu thái giám: "An Đức Tử, Ngô Đoàn, các ngươi vất vả canh giữ ở cửa điện, mà ta ở trong này cũng không có việc gì. Từ bây giờ chỉ cần một người thay phiên canh giữ ở đó là được, các ngươi đi làm việc của mình đi."
"Nương nương dùng hai từ vất vả thật là muốn giết nô tài. Đây vốn là việc nô tài nên làm." Hai người vội đáp, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, nhưng lại có chút cảm kích. Thấy chủ tử không phân phó việc gì khác, bọn họ hơi khom mình lui ra cửa, tinh thần phấn chấn canh giữ ngoài Thúy Hà điện.
"Vân Kiều, Bội Hoàn, các ngươi cũng đi làm việc của mình đi." Diệp Linh Sương thở dài, có chút lười biếng ngồi lại trên tháp.
Vân Kiều và Bội Hoàn liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt hành lễ rồi lui ra ngoài. Bội Hoàn là người ăn nói khéo léo, bình thường có quan hệ rất tốt với các nha hoàn và ma ma, muốn biết tin tức gì cũng vô cùng dễ dàng.
Mà Vân Kiều tuy không giỏi ăn nói nhưng lại biết cách dò xét lòng người thông qua lời nói, từ mặt người khác có thể nhìn ra bí mật. Để hai người này cùng đi thăm dò tin tức, Diệp Linh Sương có chút hài lòng.
"Nương nương, dùng đồ ăn sáng và nước trà giống mọi ngày sao?" Trong phòng chỉ còn một mình Mặc Nguyệt. Tuy hỏi như vậy, nhưng mà tay nàng cũng không nhàn rỗi, đã bắt đầu lấy hộp trà Bích U ra, sau đó lấy chung trà, động tác thuần thục dùng phần nước tráng qua chén.
Diệp Linh Sương cười gật đầu, nha đầu này đã sớm hiểu hết thói quen của nàng, đây cũng là lý do vì sao nàng luôn muốn Mặc Nguyệt hầu hạ bên người, lúc nào cũng có thể làm cho nàng tiết kiệm chút sực lực.
Mặc Nguyệt đã đi Noãn Ẩm các lấy nước ấm. Lúc này chỉ còn Diệp Linh Sương ngồi một mình lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhìn thấy hai cây liễu đã xanh vài phần. Trong lúc vô tình, chợt nhìn thấy chiếc túi thơm đã làm xong ở đầu giường, Diệp Linh Sương cười trào phúng một tiếng. Nàng đi tới đầu giường cầm hiếc túi thơm tỏa hương sen nhàn nhạt lên, tuy nói là hương hoa sen nhưng lại không ngửi thấy mùi gì cả, bởi vì hương hoa sen rất nhạt, nhạt đến mức không thấy mùi. Diệp Linh Sương vươn ngón trỏ vuốt ve hoa sen Tịnh Đế được thêu trên túi thơm, ánh mắt vô định nhìn về một phía.
Hoa sen Tịnh Đế, hai đóa hoa nở trên cùng một cuống, cho dù có chen chúc giữa hàng ngàn loại sen khác, thì nó vẫn là trân phẩm quý giá nhất trong tất cả các loài hoa sen. Đáng tiếc, sen Tịnh Đế dù sao cũng chỉ là sen Tịnh Đế, có được mấy người có thể gắn bó với nhau như vậy đây?
Diệp Linh Sương nắm chặt túi hương trong tay khiến nó nhăn lại một ít, giữa hai đóa hoa Tịnh Đế xuất hiện một vết gấp nhàn nhạt.
"Như vậy mới đúng." Diệp Linh Sương cười lạnh, nghe thấy ngoài phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập, tiện tay ném chiếc túi thơm trở lại đầu giường rồi nhìn ra phía cửa.
Mặc Nguyệt để ấm nước sang một bên, sau đó vội vàng nói: "Nương nương, lúc nô tì về đại điện, nhìn thấy Lý công công mang theo một vài thái giám lại đây, trong tay còn cầm đồ Hoàng Thượng ban cho, hai tiểu thái giám đang chuyển một cái tháp gỗ khắc hoa, bọn họ đều đang đi tới đây."
Diệp Linh Sương kinh ngạc, đôi mi thanh tú hơi nheo lại: "Không nhìn lầm chứ? Thật sự là tới Thúy Hà điện mà không phải Lạc Hồng điện sao?"
"Cực kỳ chính xác." Giống như sợ chủ tử không tin, giọng điệu Mặc Nguyệt đặc biệt nhấn mạnh.
Diệp Linh Sương buồn bực cười một tiếng: "Hoàng Thượng thật kỳ quái, phi tần mới sủng hạnh thì không ban cho, lại mang cho phi tử không được sủng hạnh là ta đây."
Đến bây giờ, Lý Phúc Thăng không thể không biết phi tử đêm qua được sủng hạnh là ai, nhưng việc hôm nay thật sự không hợp với lẽ thường. Diệp Linh Sương đang cúi đầu nghĩ, ngoài cửa điện đã vang lên giọng nói lớn của hắn.
Diệp Linh Sương tạm thời nén lại nghi hoặc trong lòng, hơi nhấc làn váy bằng lụa mỏng, bước ra cửa nghênh đón.
Lần ban thưởng này ít hơn so với những lần được sủng hạnh lúc trước, dễ thấy nhất là tháp gỗ dài khắc hoa tinh xảo, mặt trên còn để một cái đệm con mềm mại màu hồng, tiếp theo là mấy bình trà trân quý do ngự dùng. Diệp Linh Sương chỉ liếc mắt nhìn mấy bình trà màu vàng sáng, lúc này nàng đã hơi hiểu rõ. Hoàng Thượng cũng thật biết trêu người, đây chẳng phải là trà Phổ Nhị Thanh mà lần trước Hiền Phi lấy ra khoe khoang sao? Cuối cùng nhìn đến một mâm đầy quả bồ đào, Diệp Linh Sương sửng sốt một lúc lâu mới nhớ ra được, thiếu chút nữa nàng đã quên hôm qua trong lúc tán tỉnh, Hoàng Thượng đã nói cái gì.
Ánh mắt nàng trừng lên giống quả bồ đào sao? Diệp Linh Sương cười nhạo trong lòng, đời trước nàng không biết, thì ra Hoàng Thượng cũng biết tán tỉnh như vậy nha.
Đợi Lý Phúc Thăng tuyên chỉ ban thưởng, nàng mới có chút xấu hổ nhìn hắn cười cười: "Lý công công, ta không nghĩ ngươi sẽ đến đây, cũng chưa chuẩn bị cái gì, xin đừng trách."
Tất nhiên Lý Phúc Thăng hiểu được ý tứ này của Diệp Sung viện, nàng muốn dùng bạc vụn trong hà bao thưởng cho hắn. Nhưng cho tới bây giờ, Diệp Sung viện cũng không biết, hai cái hà bao lần trước đều ở chỗ Hoàng Thượng.
"Nô tài hiểu tâm ý của Diệp Sung viện, không cần khách khí như vậy, lần sau cũng đừng làm thế nữa, thật sự là làm nô tài ngại chết." Lý Phúc Thăng toát mồ hôi đầy mặt. Trước kia, sau khi đi các cung điện tuyên chỉ, phi tần nào cũng đưa cho hắn vòng ngọc quý và trâm cài. Riêng vị Diệp Sung viện trước mắt này thì ngược lại, chỉ toàn đưa bạc vụn, mà còn đưa hết lần này đến lần khác. Hắn đường đường là thái giámtổng quản, sao lại thiếu chút bạc vụn này.
"Chắc là công công còn phải đến Lạc Hồng điện tuyên chỉ?" Thấy Lý Phúc Thăng nhận tâm ý của mình xong, đang chuẩn bị rời đi, Diệp Linh Sương thuận miệng hỏi một câu, trên mặt mang theo vài phần buồn bực.
Lý Phúc Thăng kinh ngạc trả lời: "Nô tài đang định đi Lạc Hồng điện, chỉ là tại sao Diệp Sung Viện lại biết được?"
Nghe thấy lời này, thần sắc Diệp Linh Sương có chút ảm đạm, cười khổ một tiếng: "Không có gì, ta đoán thôi. Lý công công đi mau thôi, đừng làm cho Lý Tài Nhân chờ sốt ruột."
Lý Phúc Thăng kì quái nhìn nàng một cái, cung kính hành lễ rồi mới rời đi. Đúng là hắn muốn đi Lạc Hồng điện, nhưng Hoàng Thượng chỉ muốn hắn mang tới một hộp trà chứ không còn gì khác. Mới vừa rồi hắn không nhìn lầm đi, phản ứng của Diệp Sung Viện hình như là đang... ghen?
Điều tối kỵ của nữ nhân Hậu cung là ghen tị, nữ nhân của Hoàng Thượng nhiều vô số, nếu như nguyên một đám ai cũng ghen tị chỉ sợ bị dấm chua làm chết đuối. Mà những người ghen thường là những nữ nhân ngốc nghếch, sống trong Hậu cung to lớn này, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác giẫm nát dưới chân, mà Hoàng Thượng vốn dĩ không phải là người biết thương hương tiếc ngọc.
Những nữ nhân ghen tị sẽ bị cho là mất giáo dưỡng trong Hậu cung, bị biếm vào lãnh cung cũng không ít. Lý Phúc Thăng lắc đầu, thật không biết nên nói Diệp Sung viện thông minh hay ngốc nghếch.
Lý Phúc Thăng đi không bao lâu, Vân Kiều và Bội Hoàn liền mang theo tin tức trở về, vẻ mặt thả lỏng, có lẽ là tin tức cũng không tệ. Diệp Linh Sương nằm nghiêng trên tháp gỗ dài khắc hoa vừa được ban thưởng, thoải mái điều chỉnh tư thế, khuôn mặt lộ ý cười: "Nói đi, việc gì khiến các ngươi vui vẻ như vậy?"
Bội Hoàn giành phần nói: "Nương nương, tối qua thật ra Hoàng Thượng không hề nghỉ ở Lạc Hồng điện, mà là tới Thúy Hà điện, thấy đèn trong điện đã tắt, cửa cũng đã cài chốt, mới mất hứng trở về Long Khuyết điện." Vẻ mặt Bội Hoàn đầy ý cười, đưa tay sờ khóe miệng đang mở thật to, nói tiếp: "Nghe nói Hoàng Thượng đi bộ một mình trở về, giữa đường gặp Lý công công, hai người mới một trước một sau trở về Long Khuyết điện, sau khi trở về, canh giờ đã không còn sớm nên không lâm hạnh phi tần nữa."
Đâu chỉ Mặc Nguyệt đứng bên cạnh giật mình, ngay cả Diệp Linh Sương cũng sửng sốt hồi lâu. Nhưng nàng cũng chỉ giằng co mấy giây ngắn ngủi, khuôn mặt lại trở về với vẻ thong dong, đôi mắt sâu thẳm bị làn mi rũ xuống che khuất, không thể nhìn thấy đôi mắt bị Đại Yến Đế gọi là bồ đào đen.
Đại Yến Đế - Tề Thiên Hữu, bản cung ngày càng không hiểu ngươi....