Chương : 63
Edit: Mị Đức tần
Beta: Rine Hiền phi
Diệp Linh Sương thường cùng vị ở Tích Ngọc cung qua lại, có khi còn ở chỗ này dùng bữa, thường xuyên qua lại như vậy làm cho Nhị Hoàng tử gặp nàng nhiều hơn, cũng từ từ thích Hinh Quý tần. Hơn nữa mỗi lần nàng đến đều mang theo thức ăn ngon đến, vì vậy Nhị Hoàng tử lại càng thích nàng.
Vào ban ngày, Linh Ngọc đều đích thân đi thư phòng đưa cơm cho Nhị Hoàng tử, có khi lại mang nhiều hơn một phần cho Thái phó Cổ Mặc Ngân. Tình cờ gặp lúc Linh Ngọc không tự đi được, Vân Kiều liền đi đưa thay nàng ta.
Còn chưa đến cửa thư phòng, Vân Kiều ở phía xa xa đã nghe được tiếng đọc sách của Nhị Hoàng tử. Đứng ở bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa rồi thấp giọng gọi liền nghe được âm thanh nam tử trong trẻo như tiếng suối: "Vào đi."
Cổ Mặc Ngân cúi đầu đọc sách, đuôi mắt liếc nhìn, vừa thấy là Vân Kiều không khỏi ngẩng đầu lên, cười nhạt: "Hôm nay lại là ngươi đến đưa cơm sao?"
Vân Kiều cúi đầu cung kính đáp: "Linh Ngọc tỷ tỷ tình cờ có việc, vì vậy Hinh Quý tần cho nô tỳ tới giúp."
Nhìn thấy cung nữ bên cạnh Hinh Quý tần đến đưa đồ ăn, Nhị Hoàng tử không nhịn được liền hỏi: "Mẫu phi cùng Hinh Quý tần nương nương lại mang cái gì ngon tới?"
Cổ Mặc Ngân nhíu nhíu mi, nhìn Nhị Hoàng tử: "Vừa rồi mới dạy lễ nghi Điện hạ, hiện tại quên rồi sao?"
"Thái phó, Minh Hiên biết sai." Nhị Hoàng tử liền nhận lỗi, vội vàng cúi đầu viết chữ, nhìn sang mấy quyển sách bày trên bàn, học được một câu liền viết lại một câu. Trong lòng nghĩ thầm: Thái phó cùng Phụ hoàng quả thực không phân cao thấp, thời điểm mất hứng đều làm cho người ta toàn thân rét run.
"Thôi, dùng cơm trưa trước đi, Thiên tự văn* này đợi lát nữa lại chép tiếp." Giả Mặc Ngấn nói.
*Thiên tự văn: sách vỡ lòng thường dùng cho Hoàng tử học tập
Nghe Thái phó nói như vậy, Vân Kiều mới lấy thức ăn ra, lại lấy thêm mấy khối quế hoa cao.
"Thái phó, ngài cũng có phần." Vân Kiều lại lấy ra một phần khác bày trên bàn, cúi đầu nói: "Nương nương nói Thái phó và Nhị Hoàng tử cần ăn nhiều đồ thanh mát, những món này đều giúp người hạ nhiệt cơ thể."
Chờ sắp xếp món ăn đầy đủ, Cổ Mặc Ngân nhìn lại không khỏi cười một tiếng, tất cả đều là món làm từ hoa quế. Hoa quế cao, hoa quế ngào đường, súp hoa quế tím, hoa quế cao lạnh, bánh hoa quế. Dù hoa quế có thể thanh trừ nhiệt khí, nhưng có nhất thiết phải ăn nhiều như vậy không?
"Chủ tử nhà ngươi phân phó theo sách nấu ăn sao?" Cổ Mặc Ngân cầm khối hoa quế cao lên cắn một ngụm, dường như không còn đếm xỉa đến câu hỏi vừa nãy.
"Đây là Cúc phi nương nương chuẩn bị những món mà Nhị Hoàng tử thích ăn nhất nhưng lại không biết Thái phó thích những gì. Hinh Quý tần nói gần đây Thái phó cùng Nhị Hoàng tử dễ nổi giận, cần ăn đồ thanh mát nhiều hơn. Cúc phi nương nương nghe theo lời đề nghị của Hinh Quý tần mà phân phó đưa những thứ này đến." Vân Kiều chậm rãi đáp.
Cổ Mặc Ngân không khỏi cười một tiếng, đem khối hoa quế cao còn sót lại ăn sạch, nhai vài cái liền nuốt xuống: "Chủ tử nhà ngươi thật thấu hiểu lòng người, còn hiểu được mấy hôm nay ta tức giận." Cổ Mặc Ngân từ nhỏ đã thông minh, tuy rằng thích đọc sách nhưng cũng không ít lần bị phu tử trách phạt. Hiện tại Đại Yến Đế để y làm Thái phó của Nhị Hoàng tử, dạy hắn thi thư lễ nghi, hắn có thân phận Hoàng tử như vậy, khiển trách quá nặng thì không thích đáng, nhưng không khiển trách thì sợ hắn không nên người. Nhất thời, trong lòng Cổ Mặc Ngân tụ lại một ngụm khí, phun không được nuốt cũng không xong, cứ như vậy dần dần cả người trở nên nóng nảy, khó chịu.
"Chủ tử còn nói, nếu Thái phó cảm thấy không thoải mái thì nên uống trà hoa lài để nâng cao tinh thần. Đây là một ít trà do Hinh Quý tần tự chế, đã đưa cho Cúc phi nương nương một phần, còn lại một ít đưa đến cho đại nhân." Vân Kiều từ trong hộp thức ăn lấy ra một bao hoa lài được gói kỹ để lên bàn.
Cổ Mặc Ngân cầm bao hoa lài được gói kỹ xem một hồi, khoé miệng cười cười: "Nương nương nhà ngươi không phân phó chuyện gì nữa sao?"
Vân Kiều thoáng dừng lại, thấp giọng nói: "Hinh Quý tần nói đại nhân nên dập bớt hỏa khí, như vậy Nhị Hoàng tử có lẽ sẽ tốt hơn."
Cổ Mặc Ngân nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó lập tức hiểu vấn đề, thì ra là sợ y "ngược đãi" Nhị Hoàng tử sao?
"Quan hệ của nương nương nhà ngươi với Cúc phi nương nương thật sự không tầm thường." Cổ Mặc Ngân cười nói một câu mang theo ý vị thâm trường.
"Trong cung tình người ấm lạnh khó đoán, không dễ tìm được một tri âm tri kỷ." Vân Kiều trả lời.
"Không chỉ chủ tử nhà ngươi, mà ngay cả ngươi cũng là một kẻ thấu tình đạt lý." Cổ Mặc Ngân không khỏi nhìn nàng thêm vài lần.
"Đại nhân quá khen rồi."
Chờ hai người dùng bữa xong, Vân Kiều mới dọn dẹp mọi thứ ổn thoả rồi trở về, Cổ Mặc Ngân vuốt vuốt bọc hoa lài trong tay, ánh mắt tĩnh mịch.
_________
Từ lúc Hiền phi bị biếm lãnh cung, danh tiếng của Kỳ Quý phi cũng ngày càng cao. Nhưng vào thời điểm này, Quan Tiệp dư lại làm ra chuyện ngu xuẩn khiến Đại Yến Đế nổi trận lôi đình.
Quan Tiệp dư ngày nhớ đêm mong Đại Yến Đế thật lâu, cuối cùng cũng đợi được lúc hắn sủng hạnh nàng ta. Đương nhiên trong lòng vạn phần mừng rỡ nhưng nhớ tới lời dặn dò lúc trước của Kỳ Quý phi, nhất thời liền suy nghĩ vài chuyện.
"Quan Tiệp dư, có phải ngày thường trẫm quá mức dung túng ngươi nên ngươi mới dám dùng thứ này để đối phó trẫm?" Đại Yến Đế lạnh lùng cúi mắt nhìn nàng, đem lư hương còn sót lại một ít hương liệu ném tới trước mặt nàng. Trên mặt đã không còn ửng hồng như lúc nãy mà lại càng đỏ thêm vì tức giận.
Quần áo Quan Tiệp dư có chút không chỉnh tề, nàng ta cố ý mặc một bộ váy lụa mỏng để lộ bờ vai, thậm chí còn không che hết một mảnh xuân quang trước ngực, khiến cho người ta mơ màng vô hạn. Chỉ là lúc này con ngươi nhuốm màu tình dục của Đại Yến Đế đã bị bao trùm bởi sự tức giận và chán ghét.
Thấy chuyện bại lộ, trong lòng Quan tiệp dư vô cùng sợ hãi, vội vàng quỳ trên mặt đất: "Thiếp biết tội, cầu xin Hoàng Thượng bỏ qua lần này cho thiếp, về sau thiếp không dám nữa."
"Loại thủ đoạn hạ lưu này ngươi còn làm ra được thì chuyện có gì mà ngươi không dám làm?" Đại Yến Đế lạnh lùng nói.
Quan Tiệp dư ngày thường dù có càn rỡ thế nào thì giờ phút này cũng sợ đến run rẩy. Nếu thật sự bị Hoàng Thượng ghét bỏ, về sau khó có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú trở lại với mình. Điểm này Quan tiệp dư hiểu rõ, trong lòng không khỏi càng kinh hoảng hơn.
"Xin Hoàng Thượng thứ tội, thiếp cũng chỉ bị ma quỷ ám ảnh mới làm như vậy, thiếp chỉ muốn khiến người yêu thiếp nhiều hơn một chút. Về sau thiếp nhất định không dám tái phạm nữa." Quan Tiệp dư liên tục cầu xin, trong mắt đã ngân ngấn nước.
"Mê hương kích tình này ngươi lấy từ đâu?" Đại Yến Đế như không nhìn thấy nàng ta đang run rẩy, nhàn nhạt hỏi.
"Là... lần trước mẫu thân thiếp mang từ ngoài cung vào. Thiếp biết sai rồi, cầu xin Hoàng Thượng thứ tội." Quan Tiệp dư thanh âm mang theo tiến nức nở. Nàng chỉ muốn Hoàng Thượng ở trên giường của nàng dũng mãnh hơn, như vậy khả năng mang thai sẽ cao hơn. Mà trong hậu cung chính là mẫu bằng tử quý, nếu sinh được con trai, trong cung lại nhiều thêm một vị Hoàng tử, thân phận của nàng hiển nhiên sẽ cao hơn một bậc. Nàng nghĩ cho dù lúc ấy Hoàng Thượng có phát hiện ra vấn đề thì tâm trí cũng đã bị mê hương làm lung lạc, nhất định sẽ không so đo nhiều. Ai mà biết được hắn lại chán ghét chuyện này như vậy chứ, ngay cả chạm vào nàng cũng không muốn. Sớm biết như vậy, có đánh chết nàng cũng sẽ không làm những chuyện vừa phí sức lại vừa không có kết quả tốt thế này.
"Lý Phúc Thăng." Đại Yến Đế tức giận quát.
Lý Phúc Thăng đứng chờ bên ngoài đã sớm phát giác tình huống trong điện có chút kì lạ, lại nghe Đại Yến Đế gọi nên vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đại khái cũng hiểu được mấy phần. Quan Tiệp dư này quả thật là chán sống rồi, ngay cả Hoàng Thượng mà nàng ta cũng dám tính kế.
"Về sau không cho phép Quan Tiệp dư lui tới cùng người nhà của nàng ta, còn nữa, Quan Tiệp dư hành vi không ngay thẳng, giáng xuống thành Ngũ phẩm Sung viện." Dứt lời, Đại Yến Đế nổi giận đùng đùng phẩy tay áo rời đi, để lại Quan Tiệp dư ngồi ngơ ngác ở đó, ánh mắt thất thần. Vốn đang tính làm cách nào để bò lên phân vị cao hơn, nhưng thoáng cái đã bị giáng xuống bốn bậc, chuyện này đúng thật là đang đánh thẳng vào mặt Quan Tiệp dư mà.
Lý Phúc Thăng tưởng rằng trải qua chuyện này, Đại Yến Đế một thân lửa giận đã không còn tâm tư kia nữa, ai biết được hắn lại đi về phía đông, hướng thẳng đến Trường Nhạc cung.
Diệp Linh Sương những ngày gần đây yêu thích đọc sách nên ngủ muộn hơn so với bình thường, lúc Đại Yến Đế đến nàng vẫn còn thức. Đại Yến Đế cho cung nhân lui xuống, chỉ để lại một mình Lý Phúc Thăng hầu hạ, chính mình vội vàng đi vào trong điện của Hinh Quý tần.
Bội Hoàn lưu lại gác đêm trong điện, đột nhiên thấy một bóng người vọt vào, đang muốn thét lên nhưng không ngờ người đó là Đại Yến Đế. Bị ánh mắt sắc bén của hắn liếc qua, nàng hoảng sợ vội vàng lui ra khỏi phòng.
"Hoàng Thượng, sao người lại tới đây?" Diệp Linh Sương nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, hơi kinh hãi một chút,
còn chưa kịp hỏi xong đã bị Đại Yến Đế tiến đến ôm ngang người, sải bước lớn về phía giường.
Trong chốc lát quần áo hai người đã lộn xộn, Đại Yến Đế giật mấy mảnh vải đang che đậy trên người Diệp Linh Sương xuống, đem nàng lột sạch sẽ. Chính hắn cũng nhanh chóng cởi áo choàng cùng quần dài, đá đôi giày đang mang về phía sau, xoay người một cái liền lăn đến giữa giường, mạnh mẽ áp Diệp Linh Sương dưới thân. Hắn liên tục hôn lên thân thể nàng, hai tay xoa bóp eo nhỏ mềm mại, cự long kia của hắn vội vàng dựng thẳng lên, hô hấp trở nên nặng nề, hơi thở gấp gáp, hỗn loạn. Thấy nữ nhân dưới thân vẻ mặt còn đang kinh ngạc cùng ngây ngốc liền hung hăng cắn lên cánh môi phấn nộn của nàng, đồng thời dưới thân hơi dùng sức trêu ghẹo nàng một phen. Diệp Linh Sương không khỏi hô nhỏ một tiếng, bám vào cánh tay rắn chắc của hắn để chống đỡ thân mình, ngực phập phồng theo từng động tác điên cuồng mê người của hắn.
Đại Yến Đế nâng chân của nàng lên quấn ngang hông hắn, động tác càng thêm mạnh mẽ, từng phát từng phát mãnh liệt chạm vào nàng, hắn gầm nhẹ theo từng đợt ra vào, Diệp Linh Sương cũng không nhịn được cúi đầu rên lên một tiếng. Bàn tay kia của hắn vẫn không quên đặt tại hai đỉnh tuyết phong của nàng mà vuốt ve, xoa nắn chúng đến biến dạng, ngẫu nhiên lại cúi xuống há miệng ngậm chặt nhũ hoa rồi mút vào, thanh âm vô cùng mập mờ. Bàn tay còn lại vuốt ve khe mông đẫy đà, dường như đang nâng niu trong tay.
Cũng không biết hôm nay Hoàng Thượng phát điên cái gì, muốn nàng thật nhiều lần, khiến cho nàng một thân mỏi mệt, đau nhức, chẳng muốn cử động thân thể làm việc gì.
Sau khi kết thúc, Đại Yến Đế vừa lòng thoả mãn mà ôm chặt nàng vào trong ngực, thỉnh thoảng lại gặm cắn vùng gáy mềm mịn, trắng nõn của nàng một phen, bàn tay vẫn còn đặt ở eo thon mà vuốt ve qua lại.
Beta: Rine Hiền phi
Diệp Linh Sương thường cùng vị ở Tích Ngọc cung qua lại, có khi còn ở chỗ này dùng bữa, thường xuyên qua lại như vậy làm cho Nhị Hoàng tử gặp nàng nhiều hơn, cũng từ từ thích Hinh Quý tần. Hơn nữa mỗi lần nàng đến đều mang theo thức ăn ngon đến, vì vậy Nhị Hoàng tử lại càng thích nàng.
Vào ban ngày, Linh Ngọc đều đích thân đi thư phòng đưa cơm cho Nhị Hoàng tử, có khi lại mang nhiều hơn một phần cho Thái phó Cổ Mặc Ngân. Tình cờ gặp lúc Linh Ngọc không tự đi được, Vân Kiều liền đi đưa thay nàng ta.
Còn chưa đến cửa thư phòng, Vân Kiều ở phía xa xa đã nghe được tiếng đọc sách của Nhị Hoàng tử. Đứng ở bên ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa rồi thấp giọng gọi liền nghe được âm thanh nam tử trong trẻo như tiếng suối: "Vào đi."
Cổ Mặc Ngân cúi đầu đọc sách, đuôi mắt liếc nhìn, vừa thấy là Vân Kiều không khỏi ngẩng đầu lên, cười nhạt: "Hôm nay lại là ngươi đến đưa cơm sao?"
Vân Kiều cúi đầu cung kính đáp: "Linh Ngọc tỷ tỷ tình cờ có việc, vì vậy Hinh Quý tần cho nô tỳ tới giúp."
Nhìn thấy cung nữ bên cạnh Hinh Quý tần đến đưa đồ ăn, Nhị Hoàng tử không nhịn được liền hỏi: "Mẫu phi cùng Hinh Quý tần nương nương lại mang cái gì ngon tới?"
Cổ Mặc Ngân nhíu nhíu mi, nhìn Nhị Hoàng tử: "Vừa rồi mới dạy lễ nghi Điện hạ, hiện tại quên rồi sao?"
"Thái phó, Minh Hiên biết sai." Nhị Hoàng tử liền nhận lỗi, vội vàng cúi đầu viết chữ, nhìn sang mấy quyển sách bày trên bàn, học được một câu liền viết lại một câu. Trong lòng nghĩ thầm: Thái phó cùng Phụ hoàng quả thực không phân cao thấp, thời điểm mất hứng đều làm cho người ta toàn thân rét run.
"Thôi, dùng cơm trưa trước đi, Thiên tự văn* này đợi lát nữa lại chép tiếp." Giả Mặc Ngấn nói.
*Thiên tự văn: sách vỡ lòng thường dùng cho Hoàng tử học tập
Nghe Thái phó nói như vậy, Vân Kiều mới lấy thức ăn ra, lại lấy thêm mấy khối quế hoa cao.
"Thái phó, ngài cũng có phần." Vân Kiều lại lấy ra một phần khác bày trên bàn, cúi đầu nói: "Nương nương nói Thái phó và Nhị Hoàng tử cần ăn nhiều đồ thanh mát, những món này đều giúp người hạ nhiệt cơ thể."
Chờ sắp xếp món ăn đầy đủ, Cổ Mặc Ngân nhìn lại không khỏi cười một tiếng, tất cả đều là món làm từ hoa quế. Hoa quế cao, hoa quế ngào đường, súp hoa quế tím, hoa quế cao lạnh, bánh hoa quế. Dù hoa quế có thể thanh trừ nhiệt khí, nhưng có nhất thiết phải ăn nhiều như vậy không?
"Chủ tử nhà ngươi phân phó theo sách nấu ăn sao?" Cổ Mặc Ngân cầm khối hoa quế cao lên cắn một ngụm, dường như không còn đếm xỉa đến câu hỏi vừa nãy.
"Đây là Cúc phi nương nương chuẩn bị những món mà Nhị Hoàng tử thích ăn nhất nhưng lại không biết Thái phó thích những gì. Hinh Quý tần nói gần đây Thái phó cùng Nhị Hoàng tử dễ nổi giận, cần ăn đồ thanh mát nhiều hơn. Cúc phi nương nương nghe theo lời đề nghị của Hinh Quý tần mà phân phó đưa những thứ này đến." Vân Kiều chậm rãi đáp.
Cổ Mặc Ngân không khỏi cười một tiếng, đem khối hoa quế cao còn sót lại ăn sạch, nhai vài cái liền nuốt xuống: "Chủ tử nhà ngươi thật thấu hiểu lòng người, còn hiểu được mấy hôm nay ta tức giận." Cổ Mặc Ngân từ nhỏ đã thông minh, tuy rằng thích đọc sách nhưng cũng không ít lần bị phu tử trách phạt. Hiện tại Đại Yến Đế để y làm Thái phó của Nhị Hoàng tử, dạy hắn thi thư lễ nghi, hắn có thân phận Hoàng tử như vậy, khiển trách quá nặng thì không thích đáng, nhưng không khiển trách thì sợ hắn không nên người. Nhất thời, trong lòng Cổ Mặc Ngân tụ lại một ngụm khí, phun không được nuốt cũng không xong, cứ như vậy dần dần cả người trở nên nóng nảy, khó chịu.
"Chủ tử còn nói, nếu Thái phó cảm thấy không thoải mái thì nên uống trà hoa lài để nâng cao tinh thần. Đây là một ít trà do Hinh Quý tần tự chế, đã đưa cho Cúc phi nương nương một phần, còn lại một ít đưa đến cho đại nhân." Vân Kiều từ trong hộp thức ăn lấy ra một bao hoa lài được gói kỹ để lên bàn.
Cổ Mặc Ngân cầm bao hoa lài được gói kỹ xem một hồi, khoé miệng cười cười: "Nương nương nhà ngươi không phân phó chuyện gì nữa sao?"
Vân Kiều thoáng dừng lại, thấp giọng nói: "Hinh Quý tần nói đại nhân nên dập bớt hỏa khí, như vậy Nhị Hoàng tử có lẽ sẽ tốt hơn."
Cổ Mặc Ngân nghe vậy hơi ngẩn người, sau đó lập tức hiểu vấn đề, thì ra là sợ y "ngược đãi" Nhị Hoàng tử sao?
"Quan hệ của nương nương nhà ngươi với Cúc phi nương nương thật sự không tầm thường." Cổ Mặc Ngân cười nói một câu mang theo ý vị thâm trường.
"Trong cung tình người ấm lạnh khó đoán, không dễ tìm được một tri âm tri kỷ." Vân Kiều trả lời.
"Không chỉ chủ tử nhà ngươi, mà ngay cả ngươi cũng là một kẻ thấu tình đạt lý." Cổ Mặc Ngân không khỏi nhìn nàng thêm vài lần.
"Đại nhân quá khen rồi."
Chờ hai người dùng bữa xong, Vân Kiều mới dọn dẹp mọi thứ ổn thoả rồi trở về, Cổ Mặc Ngân vuốt vuốt bọc hoa lài trong tay, ánh mắt tĩnh mịch.
_________
Từ lúc Hiền phi bị biếm lãnh cung, danh tiếng của Kỳ Quý phi cũng ngày càng cao. Nhưng vào thời điểm này, Quan Tiệp dư lại làm ra chuyện ngu xuẩn khiến Đại Yến Đế nổi trận lôi đình.
Quan Tiệp dư ngày nhớ đêm mong Đại Yến Đế thật lâu, cuối cùng cũng đợi được lúc hắn sủng hạnh nàng ta. Đương nhiên trong lòng vạn phần mừng rỡ nhưng nhớ tới lời dặn dò lúc trước của Kỳ Quý phi, nhất thời liền suy nghĩ vài chuyện.
"Quan Tiệp dư, có phải ngày thường trẫm quá mức dung túng ngươi nên ngươi mới dám dùng thứ này để đối phó trẫm?" Đại Yến Đế lạnh lùng cúi mắt nhìn nàng, đem lư hương còn sót lại một ít hương liệu ném tới trước mặt nàng. Trên mặt đã không còn ửng hồng như lúc nãy mà lại càng đỏ thêm vì tức giận.
Quần áo Quan Tiệp dư có chút không chỉnh tề, nàng ta cố ý mặc một bộ váy lụa mỏng để lộ bờ vai, thậm chí còn không che hết một mảnh xuân quang trước ngực, khiến cho người ta mơ màng vô hạn. Chỉ là lúc này con ngươi nhuốm màu tình dục của Đại Yến Đế đã bị bao trùm bởi sự tức giận và chán ghét.
Thấy chuyện bại lộ, trong lòng Quan tiệp dư vô cùng sợ hãi, vội vàng quỳ trên mặt đất: "Thiếp biết tội, cầu xin Hoàng Thượng bỏ qua lần này cho thiếp, về sau thiếp không dám nữa."
"Loại thủ đoạn hạ lưu này ngươi còn làm ra được thì chuyện có gì mà ngươi không dám làm?" Đại Yến Đế lạnh lùng nói.
Quan Tiệp dư ngày thường dù có càn rỡ thế nào thì giờ phút này cũng sợ đến run rẩy. Nếu thật sự bị Hoàng Thượng ghét bỏ, về sau khó có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú trở lại với mình. Điểm này Quan tiệp dư hiểu rõ, trong lòng không khỏi càng kinh hoảng hơn.
"Xin Hoàng Thượng thứ tội, thiếp cũng chỉ bị ma quỷ ám ảnh mới làm như vậy, thiếp chỉ muốn khiến người yêu thiếp nhiều hơn một chút. Về sau thiếp nhất định không dám tái phạm nữa." Quan Tiệp dư liên tục cầu xin, trong mắt đã ngân ngấn nước.
"Mê hương kích tình này ngươi lấy từ đâu?" Đại Yến Đế như không nhìn thấy nàng ta đang run rẩy, nhàn nhạt hỏi.
"Là... lần trước mẫu thân thiếp mang từ ngoài cung vào. Thiếp biết sai rồi, cầu xin Hoàng Thượng thứ tội." Quan Tiệp dư thanh âm mang theo tiến nức nở. Nàng chỉ muốn Hoàng Thượng ở trên giường của nàng dũng mãnh hơn, như vậy khả năng mang thai sẽ cao hơn. Mà trong hậu cung chính là mẫu bằng tử quý, nếu sinh được con trai, trong cung lại nhiều thêm một vị Hoàng tử, thân phận của nàng hiển nhiên sẽ cao hơn một bậc. Nàng nghĩ cho dù lúc ấy Hoàng Thượng có phát hiện ra vấn đề thì tâm trí cũng đã bị mê hương làm lung lạc, nhất định sẽ không so đo nhiều. Ai mà biết được hắn lại chán ghét chuyện này như vậy chứ, ngay cả chạm vào nàng cũng không muốn. Sớm biết như vậy, có đánh chết nàng cũng sẽ không làm những chuyện vừa phí sức lại vừa không có kết quả tốt thế này.
"Lý Phúc Thăng." Đại Yến Đế tức giận quát.
Lý Phúc Thăng đứng chờ bên ngoài đã sớm phát giác tình huống trong điện có chút kì lạ, lại nghe Đại Yến Đế gọi nên vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đại khái cũng hiểu được mấy phần. Quan Tiệp dư này quả thật là chán sống rồi, ngay cả Hoàng Thượng mà nàng ta cũng dám tính kế.
"Về sau không cho phép Quan Tiệp dư lui tới cùng người nhà của nàng ta, còn nữa, Quan Tiệp dư hành vi không ngay thẳng, giáng xuống thành Ngũ phẩm Sung viện." Dứt lời, Đại Yến Đế nổi giận đùng đùng phẩy tay áo rời đi, để lại Quan Tiệp dư ngồi ngơ ngác ở đó, ánh mắt thất thần. Vốn đang tính làm cách nào để bò lên phân vị cao hơn, nhưng thoáng cái đã bị giáng xuống bốn bậc, chuyện này đúng thật là đang đánh thẳng vào mặt Quan Tiệp dư mà.
Lý Phúc Thăng tưởng rằng trải qua chuyện này, Đại Yến Đế một thân lửa giận đã không còn tâm tư kia nữa, ai biết được hắn lại đi về phía đông, hướng thẳng đến Trường Nhạc cung.
Diệp Linh Sương những ngày gần đây yêu thích đọc sách nên ngủ muộn hơn so với bình thường, lúc Đại Yến Đế đến nàng vẫn còn thức. Đại Yến Đế cho cung nhân lui xuống, chỉ để lại một mình Lý Phúc Thăng hầu hạ, chính mình vội vàng đi vào trong điện của Hinh Quý tần.
Bội Hoàn lưu lại gác đêm trong điện, đột nhiên thấy một bóng người vọt vào, đang muốn thét lên nhưng không ngờ người đó là Đại Yến Đế. Bị ánh mắt sắc bén của hắn liếc qua, nàng hoảng sợ vội vàng lui ra khỏi phòng.
"Hoàng Thượng, sao người lại tới đây?" Diệp Linh Sương nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, hơi kinh hãi một chút,
còn chưa kịp hỏi xong đã bị Đại Yến Đế tiến đến ôm ngang người, sải bước lớn về phía giường.
Trong chốc lát quần áo hai người đã lộn xộn, Đại Yến Đế giật mấy mảnh vải đang che đậy trên người Diệp Linh Sương xuống, đem nàng lột sạch sẽ. Chính hắn cũng nhanh chóng cởi áo choàng cùng quần dài, đá đôi giày đang mang về phía sau, xoay người một cái liền lăn đến giữa giường, mạnh mẽ áp Diệp Linh Sương dưới thân. Hắn liên tục hôn lên thân thể nàng, hai tay xoa bóp eo nhỏ mềm mại, cự long kia của hắn vội vàng dựng thẳng lên, hô hấp trở nên nặng nề, hơi thở gấp gáp, hỗn loạn. Thấy nữ nhân dưới thân vẻ mặt còn đang kinh ngạc cùng ngây ngốc liền hung hăng cắn lên cánh môi phấn nộn của nàng, đồng thời dưới thân hơi dùng sức trêu ghẹo nàng một phen. Diệp Linh Sương không khỏi hô nhỏ một tiếng, bám vào cánh tay rắn chắc của hắn để chống đỡ thân mình, ngực phập phồng theo từng động tác điên cuồng mê người của hắn.
Đại Yến Đế nâng chân của nàng lên quấn ngang hông hắn, động tác càng thêm mạnh mẽ, từng phát từng phát mãnh liệt chạm vào nàng, hắn gầm nhẹ theo từng đợt ra vào, Diệp Linh Sương cũng không nhịn được cúi đầu rên lên một tiếng. Bàn tay kia của hắn vẫn không quên đặt tại hai đỉnh tuyết phong của nàng mà vuốt ve, xoa nắn chúng đến biến dạng, ngẫu nhiên lại cúi xuống há miệng ngậm chặt nhũ hoa rồi mút vào, thanh âm vô cùng mập mờ. Bàn tay còn lại vuốt ve khe mông đẫy đà, dường như đang nâng niu trong tay.
Cũng không biết hôm nay Hoàng Thượng phát điên cái gì, muốn nàng thật nhiều lần, khiến cho nàng một thân mỏi mệt, đau nhức, chẳng muốn cử động thân thể làm việc gì.
Sau khi kết thúc, Đại Yến Đế vừa lòng thoả mãn mà ôm chặt nàng vào trong ngực, thỉnh thoảng lại gặm cắn vùng gáy mềm mịn, trắng nõn của nàng một phen, bàn tay vẫn còn đặt ở eo thon mà vuốt ve qua lại.