Chương : 31
Vào thời điểm hơn hai giờ đêm Khôn trở lại trước, hơn nữa trực tiếp chạy vội tới nhà Đinh Tiếu, trên người tự nhiên mang theo "rễ ngàn năm"
Vì phòng ở nơi này không có cánh cửa cũng không có cửa sổ, ngoài sân chỉ có một cái hàng rào bằng gỗ làm cửa, mà Khôn căn bản là là phá cái hàng rào kia mà vào, vì thế đánh thức Quỳnh cùng Đinh Tiếu, thanh âm Khôn ở ngoài phòng gõ gõ gậy gỗ vang lên.
Ý thức được là có người đã trở lại, Quỳnh chạy nhanh ra ngoài, nhìn đến là Khôn, lập tức liền dò hỏi: "Tìm được rồi?" Nếu không phải, mấy người bọn họ hẳn là sẽ không dễ dàng trở về.
Khôn gật đầu: "Cháu cũng không quá xác định, nhưng hình dáng giống như hiến tế nói." Nói xong hắn đem "rễ ngàn năm " từ túi da bên hông lấy ra tới đưa Quỳnh nhìn một chút, sau đó xoay người muốn đi.
Quỳnh chạy nhanh gọi hắn lại: "Cháu muốn đi tìm hiến tế?"
Khôn gật đầu: "Để nàng đến xem có phải hay không, nếu không phải, cháu lại chạy đi tiếp tục tìm."
Quỳnh nhìn vẻ mặt vội vàng của Khôn, thở dài: "Không cần sốt ruột, buổi sáng Tiếu Tiếu đã tỉnh, hiến tế tới xem qua cho nó rồi, nói rằng thân thể Tiếu Tiếu hiện giờ còn tốt hơn so với lúc trước khi ngất xỉu, ngay cả sốt nhẹ đều không có phát tác nữa. Bản thân Tiếu Tiếu cũng nói, cả người gân cốt đều không đau nhức gì. Hiến tế cho rằng, lại quan sát mấy ngày, nếu vẫn không có phản ứng nào khác, cục đá ngày trước Tiếu Tiếu ăn không phải là độc mà là thuốc tốt"
Nghe xong Quỳnh nói, Khôn lập tức mở to hai mắt nhìn: "Vậy Tiếu Tiếu hiện tại không có việc gì?"
Quỳnh gật đầu: "Ân. Hiến tế nói ít nhất tạm thời là không có việc gì. Cho nên cháu vẫn nên đừng đi, ngày mai hừng đông hiến tế liền sẽ lại đây. Hài tử, đói bụng chưa? Ta hầm thịt cho cháu ăn."
Khôn một chút cũng không khách khí, lập tức gật đầu. Nghe được Tiếu Tiếu không có việc gì, cho dù là tạm thời, hắn đều có một loại cảm giác thả lỏng: "Cháu đi xem Tiếu Tiếu."
Quỳnh sửng sốt một chút, sau đó nhìn rèm cửa bên ngoài phòng Đinh Tiếu, gật đầu: "Đi đi, lát nữa làm xong ta mang tới cho cháu."
Nhìn thân ảnh vội vàng của Khôn, trong lòng anh có một loại cảm giác buồn bực không nói nên lời, anh biết tâm ý của Khôn đối với Tiếu Tiếu nhà mình, cũng biết Khôn có năng lực có thể chăm sóc cho bảo bối nhi tử của mình, gần đây trong thôn rất nhiều người đối với mình và Tiếu Tiếu tốt hơn, hơn nữa Kinh và Lục Hi mặc dù biết Không đang theo đuổi Tiếu Tiếu cũng không cùng nó đoạn tuyệt quan hệ. Hết thảy đều so với mình tốt đẹp hạnh phúc hơn, nhưng anh vẫn luyến tiếc, lúc này mới hơn một tháng, con trai mình thân thể còn chưa tốt, Khôn đứa nhỏ này...cũng quá vội vàng. May mà Tiếu Tiếu nhà mình còn chưa thành niên, đã thế theo tập tục bán thú nhân sau khi học tập săn bắt tự mình có thể bắt được con mồi mới có thể lập gia đình. Anh nhất định phải coi chừng nhi tử, khiến nó có thể tự lực như một thú nhân, hy vọng tiểu tử Khôn này có thể nhịn được.
Nhìn thấy Khôn bước vào, Đinh Tiếu lập tức liền thấy bộ dáng chật vật của đại gia hỏa này, không phải vì mấy vết máu bùn linh tinh trên người, mà là cả người mặt xám mày tro, toàn vẻ lo lắng. Cảm giác hoàn hoàn bất đồng với vẻ sạch sẽ lưu loát trước kia, hẳn là vì mình đi, không biết vì sao Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy vành mắt đau xót: "Khôn, anh đã về rồi."
Khôn nhìn Đinh Tiếu ngồi ở mép giường muốn tự mình đi giày, hắn chạy nhanh lại gần, ngồi xổm trên mặt đất, đương nhiên lấy chiều cao của hắn, ngồi xổm trên đất cũng cao gần bằng Đinh Tiếu ngồi trên giường, vì thế hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn duỗi tay lên sờ trán Đinh Tiếu, cảm nhận nhiệt độ dưới tay, xác thực lạnh lạnh: "Nghe Quỳnh thúc thúc nói em tạm thời không có việc gì?"
Bàn tay chuẩn bị rời khỏi trán Khôn một lần nữa bắt lấy, ngay sau đó hắn đem "rễ ngàn năm" lấy ra lần nữa, đưa tới tay Đinh Tiếu: "Không vất vả, chỉ cần em không có việc gì là được, ta tìm được cái này, nhưng không biết có phải là rễ ngàn năm mà hiến tế nói hay không."
Nhìn xuống "rễ ngàn năm" trong tay Đinh Tiếu tức khắc trừng lớn hai mắt.
Đây là một củ nhân sâm, tuy rằng không to, hơn nữa thoạt nhìn hơi khác so với nhân sâm mình thấy trên TV trước kia, nhưng cậu rất rõ ràng đây là một củ nhân sâm. Hơn nữa trong đầu cậu lập tức xuất hiện một loạt suy nghĩ trước kia bản thân không hề biết, ví như củ nhân sâm này không quá mười năm tuổi, nhưng bởi vì là hoang dại, nên phẩm chất rất tốt, hơn nữa cậu biết rõ ràng các loại thuộc tính cùng tác dụng của nhân sâm. Tính cam, hơi ôn, không độc. Tác dụng chủ yếu là: Bổ ngũ tạng, an thần, ngăn hồi hộp, trừ tà khí, bổ tinh thần, chống lão hóa, ích phổi thận, tăng nguyên khí, tăng sức đề kháng.
Nhân sâm là đồ vật đại bổ Đinh Tiếu đương nhiên biết, nhưng bản thân cư nhiên có thể hiểu biết kĩ càng như vậy khiến cậu cảm thấy kinh tủng, hình như...rất kì quái. Sau khi nhìn thấy củ nhân sâm này, những nội dung đó tự động chui vào trong óc, tuy không có bất cứ không khỏe nào, nhưng đồ vật từ trước không biết gì hiện tại đột nhiên không qua học tập liền biết, nghĩ thế nào cũng thực kinh tủng đi? Cho nên Đinh Tiếu liền lập tức ngây ngẩn cả người, cả người đều có chút ngẩn ngơ.
Khôn thấy Đinh Tiếu nhìn đến "rễ ngàn năm" này sau đó biểu tình cả người đều thay đổi, hắn lập tức lo lắng mà xoa mặt Đinh Tiếu: "Tiếu Tiếu? Tiếu Tiếu em sao vậy? có chỗ nào không thoải mái?"
Đinh Tiếu bị gọi mới hoàn hồn, như cũ ngơ ngác nói: "Khôn, củ này là nhân sâm, rất hữu dụng." Cũng khó trách bị kêu là rễ ngàn năm, chỉ tiếc khoảng cách đến ngàn năm, con đường của củ nhân sâm này còn rất dài, nhưng tin chắc rằng tương lai của nó chỉ có thể vào bụng.
Nhưng suy nghĩ dùng nhân sâm giải độc thật sự là quá không đúng đắn. Xem ra y thuật nơi này đích xác còn không quá phát triển, cũng khó trách có khi ba nói chuyện phiếm với mình có nói tới người bị ho khan cũng có thể chết.
"Tiếu Tiếu, em biết thật nhiều, còn biết về dược." Khôn thấy Đinh Tiếu không có chỗ nào khó chịu, cũng liền yên tâm. Nhưng bạn lữ tự mình tuyển định lợi hại như vậy, hắn vẫn thực tự hào "Em tương lai...muốn làm hiến tế sao?"
Đinh Tiếu trong đầu vẫn luôn suy nghĩ tại sao lại nhiều ra những "tri thức" đó, vừa nghe Khôn hỏi như vậy, theo bản năng liền trả lời: "Không nghĩ a, làm hiến tế nhiều phiền toái, tôi chỉ muốn bình bình yên yên vui tươi sinh hoạt là được rồi." Sau đó cậu lặp đi lặp lại ước lượng củ sâm trong tay, cẩn thận nghĩ lại xem lúc trước mình khi nào xem qua thông tin tỉ mỉ của nhân sâm?
Nghe thấy đáp án này, Khôn yên tâm, phải biết rằng làm hiến tế tuy địa vị rất cao, ở trong thôn địa vị chỉ kém thôn trưởng, nhưng hiến tế cũng rất bận rộn, ngoại trừ phải chuẩn bị rất nhiều thảo dược, mỗi một thôn dân bị bệnh hiến tế đều phải trị, còn phải định kỳ đi nghị sự ở chỗ tộc trưởng. Hắn không muốn tương lai Tiếu Tiếu cũng bận rộn giống như Đằng một chút nào, hơn nữa hắn tận mắt thấy qua rất nhiều lần hiến tế bởi vì không có cách nào chữa trị, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bệnh chết đi mà khổ sở lâu dài. Loại cảm giác này mình nhìn thấy cũng khó chịu, càng đừng nói tới để Tiếu Tiếu nếm thử, hắn rất luyến tiếc.
Thanh Sâm vào đêm khuya cũng không giống như khu an toàn vào ban ngày không nguy hiểm, Khôn cũng không lo lắng an nguy tính mạng của Hạ và Phong, nhưng không thể vạn vô nhất nhất, kể cả là thú nhân giống đực cũng bị thương thường xuyên, tránh được thì vẫn nên tránh, huống hồ hắn biết nếu Hạ và Phong bị thương, Tiếu Tiếu sẽ tự trách. Hắn không thích như vậy, chỉ tiếc trước khi hiến tế đến vào hừng đông, hắn không thể rời đi, hắn muốn xác định thứ mình tìm được có phải là "rễ ngàn năm" hay không.
Khi Khôn nói muốn đi ăn cơm Đinh Tiếu lại thổi tắt nến nằm xuống, củ nhân sâm kia được đặt bên gối cậu, một cỗ mùi thơm hăng hắc pha chút bùn đất khiến cậu thực mau tiến vào mộng đẹp, cho nên cậu không phát hiện, khi cậu vừa ngủ Khôn liền một lần nữa trở lại phòng, hơn nữa ngồi dưới đất, vẫn luôn cầm tay Đinh Tiếu không buông.
Hừng đông ngày hôm sau Đằng xuất hiện, đối với tình huống Đinh Tiếu ngày hôm qua đột nhiên thức tỉnh liền "bình phục" nàng thập phần tò mò, khi nàng vào sân nhà Quỳnh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cư nhiên là Khôn, điều này làm cho Đằng có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng liền lập tức phản ứng lại: "Tìm được rồi?"
Khôn gật đầu. Đem nhân sâm trong tay đưa qua: "Cái này có phải không?"
Đằng từng thấy qua nhân sâm, củ trong tay Khôn không lớn lắm, nhưng nàng vẫn vừa lòng gật gật đầu: "Không sai, sao lại tìm được nhanh như vậy, như vậy thân thể Tiếu Tiếu liền càng tốt hơn." Rễ ngàn năm có thể khởi tử hồi sinh là một truyền thuyết lưu truyền của hiến tế, tuy lúc trước nàng may mắn ở lễ trưởng thành đại hiến tể của tộc có nhìn thấy một củ lớn cỡ cánh tay ấu tể, nhưng kì thực đối với thứ này có thể trị được bách bệnh độc hay không, vẫn không biết nhiều. Cũng may tình huống của Tiếu Tiếu hiện tại thực tốt, có rễ ngàn năm tự nhiên liền càng tốt hơn.
Khôn theo bản năng mà thở nhẹ ra hơi: "Ta đi tìm nhị thúc cùng Phong trở về, Tiếu Tiếu ở trong bếp." Nói xong liền giống như gió chạy ra khỏi cửa, hôm nay hắn vẫn còn rất nhiều việc khác, tuy hắn không rõ vì sao Tiếu Tiếu bảo mình thu thập các loại cây cỏ hoặc trái cây khác nhau trở về, nhưng hắn tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đinh Tiếu bảo Khôn đi kiếm một đống đồ vật là có mục đích, nếu nói đêm qua nhìn thấy nhân sâm bản thân "Tri thức đại bùng nổ" một chút là ngẫu nhiên mà nói, như vậy buổi sáng vào phòng bếp, nhìn đến những đồ vật thường ăn thường nhìn, cậu liền hoàn toàn ý thức được chỗ của vấn đề.
Trân Châu Quả: Vị cam, tính bình, không độc, giải đói.
Thanh hồng quả: Vị cam, tính bình, không độc, bù nước, giải đói, ích tì vị, hòa khí huyết.
Thạch trái cây căn: Vị cam, tính lạnh, không độc, dưỡng tâm thần, xúc tràng đạo, bù nước.
Hắc nha quả: Vị cam, tính ôn, không độc, xúc tràng đạo, nhuận tim phổi.
Trà quả: Vị đắng, tính lạnh, có tiểu độc, thanh huyết giải nhiệt, lợi yết hầu.
Hoa tiêu: Vị cay, tính ôn, có độc nhỏ, ích tì vị, giảm đau, sát trùng ngăn ngứa, tán ướt giải ngứa.
Chỉ cần nhìn từng thứ một, trong đầu cậu sẽ hiện lên tin tức thuộc tính của những thứ đó. Hơn nữa cậu còn phát hiện một việc kì lạ, ví dụ những thứ cậu tự đặt tên, hoặc tên do người nơi này gọi, tin tức trong đầu liền xuất hiện những tên như vậy. Mà loại quả mọng chua ngọt bản thân còn chưa đặt tên, hơn nữa người ở đây cũng không đặt tên, thậm chí kiếp trước cậu cũng chưa thấy qua, mục tên của chúng trong bảng liền trống không.
Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy bản thân như là một phần mềm thu thập hồ sơ đồ ăn, trừ bỏ có thể dùng mắt để tìm đọc, còn có thể tùy thời dùng đầu để bổ sung.
Sở dĩ cậu cho rằng là hồ sơ đồ ăn, vì cậu khi xem những vật dụng khác, như cái bếp hay cục đá, cây cột gỗ chống nóc nhà, cái giỏ trúc, thậm chí là nhánh cây mỗi ngày dùng để đánh răng kia, trong đầu cậu đều không có hiện ra bất luận tin tức gì, chỉ trực tiếp nói cho cậu: Không thể ăn.
Xem một chút, đây là năng lực gì? Siêu năng lực tồn tại chỉ vì ăn? Hay là nói bản thân cũng coi như là mở thiên nhãn?
Nhưng vì sao thiên nhãn của người ta không phải là thấy quỷ thì cũng có thể xem bệnh, hay giống như trong tiểu thuyết giúp tìm kiếm ngọc thạch phỉ thúy linh tinh, mà bản thân mình chỉ có thể nhìn đồ vật nào có thể ăn, có độc hay không? chẳng lẽ là...do mình xuyên qua thế giới thú nhân, là để tập hợp "nguyên liệu nấu ăn" thiên nhiên của nơi này sao?
Đinh Tiếu tự ngẫm trong chốc lát, để chứng thực suy đoán thêm lần nữa, cho nên mới bảo Khôn thời điểm đi tìm cha và Phong mang về một ít thực vật. Nếu bản thân thực sự chỉ khai một đôi thiên nhãn để nhìn nguyên liệu nấu ăn, vậy cũng coi như là tạo hóa của mình. Ít nhất sinh hoạt dã ngoại ở đời này sẽ không đói chết... có lẽ...cũng là một chuyện tốt đi...- -!!!
Vì phòng ở nơi này không có cánh cửa cũng không có cửa sổ, ngoài sân chỉ có một cái hàng rào bằng gỗ làm cửa, mà Khôn căn bản là là phá cái hàng rào kia mà vào, vì thế đánh thức Quỳnh cùng Đinh Tiếu, thanh âm Khôn ở ngoài phòng gõ gõ gậy gỗ vang lên.
Ý thức được là có người đã trở lại, Quỳnh chạy nhanh ra ngoài, nhìn đến là Khôn, lập tức liền dò hỏi: "Tìm được rồi?" Nếu không phải, mấy người bọn họ hẳn là sẽ không dễ dàng trở về.
Khôn gật đầu: "Cháu cũng không quá xác định, nhưng hình dáng giống như hiến tế nói." Nói xong hắn đem "rễ ngàn năm " từ túi da bên hông lấy ra tới đưa Quỳnh nhìn một chút, sau đó xoay người muốn đi.
Quỳnh chạy nhanh gọi hắn lại: "Cháu muốn đi tìm hiến tế?"
Khôn gật đầu: "Để nàng đến xem có phải hay không, nếu không phải, cháu lại chạy đi tiếp tục tìm."
Quỳnh nhìn vẻ mặt vội vàng của Khôn, thở dài: "Không cần sốt ruột, buổi sáng Tiếu Tiếu đã tỉnh, hiến tế tới xem qua cho nó rồi, nói rằng thân thể Tiếu Tiếu hiện giờ còn tốt hơn so với lúc trước khi ngất xỉu, ngay cả sốt nhẹ đều không có phát tác nữa. Bản thân Tiếu Tiếu cũng nói, cả người gân cốt đều không đau nhức gì. Hiến tế cho rằng, lại quan sát mấy ngày, nếu vẫn không có phản ứng nào khác, cục đá ngày trước Tiếu Tiếu ăn không phải là độc mà là thuốc tốt"
Nghe xong Quỳnh nói, Khôn lập tức mở to hai mắt nhìn: "Vậy Tiếu Tiếu hiện tại không có việc gì?"
Quỳnh gật đầu: "Ân. Hiến tế nói ít nhất tạm thời là không có việc gì. Cho nên cháu vẫn nên đừng đi, ngày mai hừng đông hiến tế liền sẽ lại đây. Hài tử, đói bụng chưa? Ta hầm thịt cho cháu ăn."
Khôn một chút cũng không khách khí, lập tức gật đầu. Nghe được Tiếu Tiếu không có việc gì, cho dù là tạm thời, hắn đều có một loại cảm giác thả lỏng: "Cháu đi xem Tiếu Tiếu."
Quỳnh sửng sốt một chút, sau đó nhìn rèm cửa bên ngoài phòng Đinh Tiếu, gật đầu: "Đi đi, lát nữa làm xong ta mang tới cho cháu."
Nhìn thân ảnh vội vàng của Khôn, trong lòng anh có một loại cảm giác buồn bực không nói nên lời, anh biết tâm ý của Khôn đối với Tiếu Tiếu nhà mình, cũng biết Khôn có năng lực có thể chăm sóc cho bảo bối nhi tử của mình, gần đây trong thôn rất nhiều người đối với mình và Tiếu Tiếu tốt hơn, hơn nữa Kinh và Lục Hi mặc dù biết Không đang theo đuổi Tiếu Tiếu cũng không cùng nó đoạn tuyệt quan hệ. Hết thảy đều so với mình tốt đẹp hạnh phúc hơn, nhưng anh vẫn luyến tiếc, lúc này mới hơn một tháng, con trai mình thân thể còn chưa tốt, Khôn đứa nhỏ này...cũng quá vội vàng. May mà Tiếu Tiếu nhà mình còn chưa thành niên, đã thế theo tập tục bán thú nhân sau khi học tập săn bắt tự mình có thể bắt được con mồi mới có thể lập gia đình. Anh nhất định phải coi chừng nhi tử, khiến nó có thể tự lực như một thú nhân, hy vọng tiểu tử Khôn này có thể nhịn được.
Nhìn thấy Khôn bước vào, Đinh Tiếu lập tức liền thấy bộ dáng chật vật của đại gia hỏa này, không phải vì mấy vết máu bùn linh tinh trên người, mà là cả người mặt xám mày tro, toàn vẻ lo lắng. Cảm giác hoàn hoàn bất đồng với vẻ sạch sẽ lưu loát trước kia, hẳn là vì mình đi, không biết vì sao Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy vành mắt đau xót: "Khôn, anh đã về rồi."
Khôn nhìn Đinh Tiếu ngồi ở mép giường muốn tự mình đi giày, hắn chạy nhanh lại gần, ngồi xổm trên mặt đất, đương nhiên lấy chiều cao của hắn, ngồi xổm trên đất cũng cao gần bằng Đinh Tiếu ngồi trên giường, vì thế hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn duỗi tay lên sờ trán Đinh Tiếu, cảm nhận nhiệt độ dưới tay, xác thực lạnh lạnh: "Nghe Quỳnh thúc thúc nói em tạm thời không có việc gì?"
Bàn tay chuẩn bị rời khỏi trán Khôn một lần nữa bắt lấy, ngay sau đó hắn đem "rễ ngàn năm" lấy ra lần nữa, đưa tới tay Đinh Tiếu: "Không vất vả, chỉ cần em không có việc gì là được, ta tìm được cái này, nhưng không biết có phải là rễ ngàn năm mà hiến tế nói hay không."
Nhìn xuống "rễ ngàn năm" trong tay Đinh Tiếu tức khắc trừng lớn hai mắt.
Đây là một củ nhân sâm, tuy rằng không to, hơn nữa thoạt nhìn hơi khác so với nhân sâm mình thấy trên TV trước kia, nhưng cậu rất rõ ràng đây là một củ nhân sâm. Hơn nữa trong đầu cậu lập tức xuất hiện một loạt suy nghĩ trước kia bản thân không hề biết, ví như củ nhân sâm này không quá mười năm tuổi, nhưng bởi vì là hoang dại, nên phẩm chất rất tốt, hơn nữa cậu biết rõ ràng các loại thuộc tính cùng tác dụng của nhân sâm. Tính cam, hơi ôn, không độc. Tác dụng chủ yếu là: Bổ ngũ tạng, an thần, ngăn hồi hộp, trừ tà khí, bổ tinh thần, chống lão hóa, ích phổi thận, tăng nguyên khí, tăng sức đề kháng.
Nhân sâm là đồ vật đại bổ Đinh Tiếu đương nhiên biết, nhưng bản thân cư nhiên có thể hiểu biết kĩ càng như vậy khiến cậu cảm thấy kinh tủng, hình như...rất kì quái. Sau khi nhìn thấy củ nhân sâm này, những nội dung đó tự động chui vào trong óc, tuy không có bất cứ không khỏe nào, nhưng đồ vật từ trước không biết gì hiện tại đột nhiên không qua học tập liền biết, nghĩ thế nào cũng thực kinh tủng đi? Cho nên Đinh Tiếu liền lập tức ngây ngẩn cả người, cả người đều có chút ngẩn ngơ.
Khôn thấy Đinh Tiếu nhìn đến "rễ ngàn năm" này sau đó biểu tình cả người đều thay đổi, hắn lập tức lo lắng mà xoa mặt Đinh Tiếu: "Tiếu Tiếu? Tiếu Tiếu em sao vậy? có chỗ nào không thoải mái?"
Đinh Tiếu bị gọi mới hoàn hồn, như cũ ngơ ngác nói: "Khôn, củ này là nhân sâm, rất hữu dụng." Cũng khó trách bị kêu là rễ ngàn năm, chỉ tiếc khoảng cách đến ngàn năm, con đường của củ nhân sâm này còn rất dài, nhưng tin chắc rằng tương lai của nó chỉ có thể vào bụng.
Nhưng suy nghĩ dùng nhân sâm giải độc thật sự là quá không đúng đắn. Xem ra y thuật nơi này đích xác còn không quá phát triển, cũng khó trách có khi ba nói chuyện phiếm với mình có nói tới người bị ho khan cũng có thể chết.
"Tiếu Tiếu, em biết thật nhiều, còn biết về dược." Khôn thấy Đinh Tiếu không có chỗ nào khó chịu, cũng liền yên tâm. Nhưng bạn lữ tự mình tuyển định lợi hại như vậy, hắn vẫn thực tự hào "Em tương lai...muốn làm hiến tế sao?"
Đinh Tiếu trong đầu vẫn luôn suy nghĩ tại sao lại nhiều ra những "tri thức" đó, vừa nghe Khôn hỏi như vậy, theo bản năng liền trả lời: "Không nghĩ a, làm hiến tế nhiều phiền toái, tôi chỉ muốn bình bình yên yên vui tươi sinh hoạt là được rồi." Sau đó cậu lặp đi lặp lại ước lượng củ sâm trong tay, cẩn thận nghĩ lại xem lúc trước mình khi nào xem qua thông tin tỉ mỉ của nhân sâm?
Nghe thấy đáp án này, Khôn yên tâm, phải biết rằng làm hiến tế tuy địa vị rất cao, ở trong thôn địa vị chỉ kém thôn trưởng, nhưng hiến tế cũng rất bận rộn, ngoại trừ phải chuẩn bị rất nhiều thảo dược, mỗi một thôn dân bị bệnh hiến tế đều phải trị, còn phải định kỳ đi nghị sự ở chỗ tộc trưởng. Hắn không muốn tương lai Tiếu Tiếu cũng bận rộn giống như Đằng một chút nào, hơn nữa hắn tận mắt thấy qua rất nhiều lần hiến tế bởi vì không có cách nào chữa trị, chỉ có thể trơ mắt nhìn người bệnh chết đi mà khổ sở lâu dài. Loại cảm giác này mình nhìn thấy cũng khó chịu, càng đừng nói tới để Tiếu Tiếu nếm thử, hắn rất luyến tiếc.
Thanh Sâm vào đêm khuya cũng không giống như khu an toàn vào ban ngày không nguy hiểm, Khôn cũng không lo lắng an nguy tính mạng của Hạ và Phong, nhưng không thể vạn vô nhất nhất, kể cả là thú nhân giống đực cũng bị thương thường xuyên, tránh được thì vẫn nên tránh, huống hồ hắn biết nếu Hạ và Phong bị thương, Tiếu Tiếu sẽ tự trách. Hắn không thích như vậy, chỉ tiếc trước khi hiến tế đến vào hừng đông, hắn không thể rời đi, hắn muốn xác định thứ mình tìm được có phải là "rễ ngàn năm" hay không.
Khi Khôn nói muốn đi ăn cơm Đinh Tiếu lại thổi tắt nến nằm xuống, củ nhân sâm kia được đặt bên gối cậu, một cỗ mùi thơm hăng hắc pha chút bùn đất khiến cậu thực mau tiến vào mộng đẹp, cho nên cậu không phát hiện, khi cậu vừa ngủ Khôn liền một lần nữa trở lại phòng, hơn nữa ngồi dưới đất, vẫn luôn cầm tay Đinh Tiếu không buông.
Hừng đông ngày hôm sau Đằng xuất hiện, đối với tình huống Đinh Tiếu ngày hôm qua đột nhiên thức tỉnh liền "bình phục" nàng thập phần tò mò, khi nàng vào sân nhà Quỳnh, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cư nhiên là Khôn, điều này làm cho Đằng có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng liền lập tức phản ứng lại: "Tìm được rồi?"
Khôn gật đầu. Đem nhân sâm trong tay đưa qua: "Cái này có phải không?"
Đằng từng thấy qua nhân sâm, củ trong tay Khôn không lớn lắm, nhưng nàng vẫn vừa lòng gật gật đầu: "Không sai, sao lại tìm được nhanh như vậy, như vậy thân thể Tiếu Tiếu liền càng tốt hơn." Rễ ngàn năm có thể khởi tử hồi sinh là một truyền thuyết lưu truyền của hiến tế, tuy lúc trước nàng may mắn ở lễ trưởng thành đại hiến tể của tộc có nhìn thấy một củ lớn cỡ cánh tay ấu tể, nhưng kì thực đối với thứ này có thể trị được bách bệnh độc hay không, vẫn không biết nhiều. Cũng may tình huống của Tiếu Tiếu hiện tại thực tốt, có rễ ngàn năm tự nhiên liền càng tốt hơn.
Khôn theo bản năng mà thở nhẹ ra hơi: "Ta đi tìm nhị thúc cùng Phong trở về, Tiếu Tiếu ở trong bếp." Nói xong liền giống như gió chạy ra khỏi cửa, hôm nay hắn vẫn còn rất nhiều việc khác, tuy hắn không rõ vì sao Tiếu Tiếu bảo mình thu thập các loại cây cỏ hoặc trái cây khác nhau trở về, nhưng hắn tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Đinh Tiếu bảo Khôn đi kiếm một đống đồ vật là có mục đích, nếu nói đêm qua nhìn thấy nhân sâm bản thân "Tri thức đại bùng nổ" một chút là ngẫu nhiên mà nói, như vậy buổi sáng vào phòng bếp, nhìn đến những đồ vật thường ăn thường nhìn, cậu liền hoàn toàn ý thức được chỗ của vấn đề.
Trân Châu Quả: Vị cam, tính bình, không độc, giải đói.
Thanh hồng quả: Vị cam, tính bình, không độc, bù nước, giải đói, ích tì vị, hòa khí huyết.
Thạch trái cây căn: Vị cam, tính lạnh, không độc, dưỡng tâm thần, xúc tràng đạo, bù nước.
Hắc nha quả: Vị cam, tính ôn, không độc, xúc tràng đạo, nhuận tim phổi.
Trà quả: Vị đắng, tính lạnh, có tiểu độc, thanh huyết giải nhiệt, lợi yết hầu.
Hoa tiêu: Vị cay, tính ôn, có độc nhỏ, ích tì vị, giảm đau, sát trùng ngăn ngứa, tán ướt giải ngứa.
Chỉ cần nhìn từng thứ một, trong đầu cậu sẽ hiện lên tin tức thuộc tính của những thứ đó. Hơn nữa cậu còn phát hiện một việc kì lạ, ví dụ những thứ cậu tự đặt tên, hoặc tên do người nơi này gọi, tin tức trong đầu liền xuất hiện những tên như vậy. Mà loại quả mọng chua ngọt bản thân còn chưa đặt tên, hơn nữa người ở đây cũng không đặt tên, thậm chí kiếp trước cậu cũng chưa thấy qua, mục tên của chúng trong bảng liền trống không.
Đinh Tiếu đột nhiên cảm thấy bản thân như là một phần mềm thu thập hồ sơ đồ ăn, trừ bỏ có thể dùng mắt để tìm đọc, còn có thể tùy thời dùng đầu để bổ sung.
Sở dĩ cậu cho rằng là hồ sơ đồ ăn, vì cậu khi xem những vật dụng khác, như cái bếp hay cục đá, cây cột gỗ chống nóc nhà, cái giỏ trúc, thậm chí là nhánh cây mỗi ngày dùng để đánh răng kia, trong đầu cậu đều không có hiện ra bất luận tin tức gì, chỉ trực tiếp nói cho cậu: Không thể ăn.
Xem một chút, đây là năng lực gì? Siêu năng lực tồn tại chỉ vì ăn? Hay là nói bản thân cũng coi như là mở thiên nhãn?
Nhưng vì sao thiên nhãn của người ta không phải là thấy quỷ thì cũng có thể xem bệnh, hay giống như trong tiểu thuyết giúp tìm kiếm ngọc thạch phỉ thúy linh tinh, mà bản thân mình chỉ có thể nhìn đồ vật nào có thể ăn, có độc hay không? chẳng lẽ là...do mình xuyên qua thế giới thú nhân, là để tập hợp "nguyên liệu nấu ăn" thiên nhiên của nơi này sao?
Đinh Tiếu tự ngẫm trong chốc lát, để chứng thực suy đoán thêm lần nữa, cho nên mới bảo Khôn thời điểm đi tìm cha và Phong mang về một ít thực vật. Nếu bản thân thực sự chỉ khai một đôi thiên nhãn để nhìn nguyên liệu nấu ăn, vậy cũng coi như là tạo hóa của mình. Ít nhất sinh hoạt dã ngoại ở đời này sẽ không đói chết... có lẽ...cũng là một chuyện tốt đi...- -!!!