Chương 10 : Lý Minh Thiền
Ba người trung niên kia có hai cái khí tức tương đương với Mục Vũ, tu vi đại khái là Luân Hải cảnh năm, sáu tầng, còn lại một cái má trái có một vết sẹo dài thì khí tức thâm sâu hơn nhiều, không sai biệt lắm thì chính là đám người này kẻ mạnh nhất, tu vi chí ít là Luân Hải cảnh đỉnh phong, thậm chí là Động Thiên cảnh!
Đoạn Ngọc nhìn đến ba người này thì không thể không âm thầm gật đầu, Thiên Vận thương đội quả nhiên không uổng uy danh của nó, phái ra cường giả áp tiêu cũng không phải đơn giản. Bất quá ba người này cũng không gây nên bao nhiêu chấn động, gây nên kinh ngạc nhất hay vẫn là hai người nam nữ trẻ tuổi, đặc biệt là vị nữ tử kia.
“Là nàng!”. Cho dù là Đoạn Ngọc tính tình lãnh đạm thì khi thấy nàng này cũng không nhịn được mà kinh ngạc thầm hô. Nữ tử kia dáng người lung linh bị một bộ bạch ý bao phủ, khuôn mặt một nửa bị một tầng lụa mỏng che lại nhưng vẻ thanh xuân thuần khiết lại không thể dấu đi, đặc biệt hơn đó là Đoạn Ngọc biết thân phận của nàng, về lý thì nàng không nên xuất hiện ở đây.
Thánh Nguyên Đế quốc có một vị Vương gia khác họ tên là Lý Chấn Vũ đạt được danh hiệu Chân Võ Hầu, người này dưới gối có một đôi tử nữ phân biệt là Lý Minh Long cùng Lý Minh Thiền đều không phải phàm nhân.
Lý Minh Long nghe nói mới hai mươi tuổi đã đặt chân Luân Hải cảnh, chiến lực siêu quần đã cùng với phụ thân Chân Võ Hầu rong ruổi chiến trường từ lâu, thanh danh của hắn ở trong thế hệ trẻ tuổi Thánh Nguyên Đế quốc cực cao, đương thời càng có nhiều người đem hắn so sánh với Đoạn thị Hoàng tộc Đại Hoàng tử cùng Nhị Hoàng tử, song phương cơ hồ là sàn sàn nhau.
Lý Minh Thiền năm nay thì mới mười sáu tuổi, nàng tu vi thế nào không bị người biết nhưng một thân cầm kỹ lại vô cùng nổi danh, tại năm mười lăm tuổi thì càng được Thánh Nguyên Đế Hoàng Đoạn Thế Mục phong làm Minh Thiền công chúa, đi lại trong Hoàng cung không cần xin phép.
Cũng tại một lần kia Đoạn Ngọc gặp qua Lý Minh Thiền, lúc này chuẩn xác mà nói thì hắn còn phải hô Lý Minh Thiền một tiếng Minh Thiền tỷ.
Trước mắt nữ tử đeo mạng lụa mỏng che mặt đúng là Lý Minh Thiền. Đoạn Ngọc nghĩ một chút thì liền hiểu được nàng là muốn mượn nhờ Thiên Vận thương đội tuyến đường đi về nơi phụ thân nàng trấn thủ, Chân Võ quan. Bất quá hắn lại không hiểu được là nàng vì sao lại cần phức tạp như thế? Chỉ cần nói một câu rằng nàng muốn quay về Chân Võ quan thì phụ hoàng hắn là Đoạn Thế Mục chắc chắn sẽ phái cường giả hộ tống nàng.
“Thật đẹp, ta vì sao có cảm giác nàng rất đẹp ah, còn có mạng che mặt đâu”. Đoạn Ngọc ánh mắt trong suốt, có thể đám người bên cạnh hắn lại không như thế, từng cái hai mắt tinh quang ứa ra, nếu như không phải ở đây là Thiên Vận thương đội thì khó trách sẽ có một chút kẻ có ý đồ xấu.
“Dáng người này... chậc, chậc!”. Có kẻ lại không cố kỵ nhiều nhìn Lý Mình Thiền một vòng từ trên xuống dưới tặc lưỡi.
“Hừ! Muốn chết!”. Lúc này thì nam tử đứng ở bên cạnh Lý Minh Thiền chợt hừ lạnh, một thân khí tức Mệnh Tuyền cảnh tỏa ra, đám người đang muốn nói một chút gì đó lập tức giật mình kinh hãi, có mấy kẻ càng là không nhịn được mà lùi lại mấy bước.
“Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng!”. Có người hít vào khí lạnh nhìn nam tử kia khiếp sợ hô. Nam tử kia nhìn qua hai mươi mà thôi, tu vi dĩ nhiên là đã đạt tới Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng, như vậy thiên phú thì cho dù là ở Đế đô cũng được liệt danh thiên tài đáng gờm rồi.
“Từ Đạt công tử bớt giận, đám tiểu tử này chỉ là ít thấy qua mỹ nữ mà thôi, không có ý xấu”. Hoàng chấp sự khẽ cười nói, trong lúc nói thì một chút vô hình khí thế thả ra, Từ Đạt uy thế nháy mắt tiêu thất vô tung.
“Hừ! Tốt nhất là như thế, bằng không đừng nói là bọn hắn, chính là các ngươi Thiên Vận thương đội cũng muốn chuẩn bị tâm lý gánh hậu quả”. Từ Đạt khẽ nhíu mày, sau đó khẽ hừ lạnh nói.
“Chúng ta tự biết”. Hoàng chấp sự nhẹ gật đầu nói. Một cái Từ Đạt, thậm chí là Lý Minh Thiền còn chưa đủ để Thiên Vận thương đội kiêng kỵ, e ngại chỉ là vị kia ở phía sau mà thôi.
Đám người bảo tiêu nhìn thấy Hoàng chấp sự đều kiêng kị Từ Đạt như vậy thì đều ngầm hiểu được đôi nam nữ trẻ tuổi này không dễ chọc, từng cái thu hồi ánh mắt không dám như trước tùy tiện. Đoạn Ngọc ở trong đám người cũng không có bao nhiêu đặc biệt, hoàn toàn không có người để ý.
“Thiền muội, đi thôi”. Từ Đạt trên mặt thoáng chút buông lỏng, quay đầu nhìn sang Lý Minh Thiên cười ra hiệu nói. Người sau khẽ gật đầu thì cả hai cất bước đi đến phía trước đoàn thương đội.
Đang lúc đi qua đám người bảo tiêu thì Lý Minh Thiền chợt quay đầu nhìn về phía Đoạn Ngọc, ánh mắt hiện lên một chút nghi ngờ. Chốc lát sau đó thì khẽ giật mình lắc đầu, cước bộ không nhanh không chậm đi cùng Từ Đạt.
“Thiền muội, có chuyện gì sao?”. Lý Minh Thiền một cái hành động cổ quái cho dù rất nhanh đã trôi qua nhưng Từ Đạt cũng nhạy cảm phát giác, ánh mắt liếc nhìn về đám bảo tiêu kia một chút rồi hướng Lý Minh Thiền nghi ngờ hỏi.
“Không có chuyện gì, chỉ là phát hiện ra một chuyện khá thú vị”. Lý Minh Thiền giống như khẽ cười lắc đầu nói. “Bất quá cũng không liên hệ với chúng ta, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ phụ thân ta giao phó là được rồi”.
“Ừm!”. Từ Đạt khẽ nhướng mày, bất quá sau đó lại cũng không nói thêm cái gì. Hai người rất nhanh thì đi tới chiếc xe xếp ở thứ hai thương đội, hình dung có phần xa hoa so với những chiếc xa khác.
“Không lẽ nàng phát hiện ra ta?”. Hai người đi vào trong xe thì Đoạn Ngọc mới ám thở ra một hơi, ánh mắt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất thầm nói. Một sát na khi Lý Minh Thiền nhìn về phía mình thì hắn có cảm giác nàng phát hiện ra cái gì, nếu như nàng thật sự là phát hiện ra hắn thì quả thực là không đơn giản chút nào.
Dù sao thì một cái ẩn ẩn có Luân Hải cảnh đỉnh phong Hoàng chấp sự đều không nhận ra cái gì dị thường từ hắn, Lý Minh Thiền tu vi tối đa là Mệnh Tuyền cảnh một hai tầng lại có thể nhìn ra, điều này lộ ra có chút kinh khủng.
“Có lẽ là ta suy đoán sai...”. Dừng lại suy nghĩ một sát na thì Đoạn Ngọc khẽ lắc đầu, hắn còn không tin Lý Minh Thiền lại có loại thủ đoạn này.
Sau đó Hoàng chấp sự phân chia đội bảo tiêu, đến lúc này thì Đoạn Ngọc mới biết lần này thương đội di chuyển thì Thiên Vận thương đội cả thảy thuê đến ba mươi vị tu giả từ Luyện Thể cảnh tám tầng đến Mệnh Tuyền cảnh bốn tầng. Kết hợp với Thiên Vận thương đội trừ ra Hoàng chấp sự cùng ba vị cường giả tọa trấn thì còn có bảy mươi người, cả thảy một trăm người này chia làm mười đội phân biệt đi ở phía trước, phía sau cùng hai bên của thương đoàn, hàng hóa bên trong đúng là bị bọn hắn một trăm người này bảo hộ.
Đoạn Ngọc theo sự phân chia của Hoàng chấp sự thì được phân tới một trong ba đội đi ở phía bên trái thương đoàn, đội của hắn vị trí có phần hơi lệch về phía sau, mười người do một vị Mệnh Tuyền cảnh sáu tầng tên là La Uy thuộc Thiên Vận thương đội dẫn đầu. Ngoài La Uy ra thì trong nhóm còn có hai vị Mệnh Tuyền cảnh phân biệt là một tầng và ba tầng, phía dưới Luyện Thể chín tầng bốn vị, Luyện Thể tám tầng ba vị.
Đoạn Ngọc âm thầm quan sát từng đội thì có thể thấy được thực lực đại khái là tương tự nhau, hai đội đi ở phía trước, hai đội đi ở phía sau, còn lại sáu đội là phân biệt ở hai bên.
“Xuất phát!”. Sau khi các đội được phân công rõ ràng thì Hoàng chấp sự cũng đi ở phía trước thương đoàn hô lớn, nhất thời Hung thú kéo xe hàng, đám người bảo tiêu cũng cấp tốc lên đường. Những bảo tiêu này bên trong trừ ra mấy cái có Hung thú vật cưỡi ra thì toàn bằng đi bộ, lấy bọn hắn tố chất nhục thân thì tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng, một ngày đi qua hoàn toàn có thể đi được hơn ngàn dặm đường.
Đoạn Ngọc ở trong Hoàng cung cũng có một cái Tam gia Hung thú tọa kỵ tương đương với Luân Hải cảnh bảy tầng tu sĩ, hắn như nguyện ý thì có thể mang tọa kỵ đi cùng, bất quá làm như vậy quả thực là quá lóa mắt, hắn muốn bí mật đi đến Táng Long cốc là điều không thể nào. Dù sao thì chỗ kia hung danh truyền khắp Thánh Nguyên Đế quốc, hắn như nói ra ý định này thì chắc chắn sẽ có người đứng ra ngăn cản.
Bước ra khỏi Thiên môn, thương đoàn tốc độ bắt đầu tăng lên, một canh giờ sau đó thì Thánh Nguyên Đế đô đã gần như biến mất khỏi trong tầm mắt của bọn hắn.
“Dựa theo dĩ vãng tính toán, thương đội chúng ta muốn xuyên qua Thiên Lang sơn mạch đến được Hoành Vân thành thì cần thời gian hơn hai ngày, lần này vì để đảm bảo an toàn tăng lên, thời gian di chuyển sẽ được kéo giãn ra một chút, đại khái ba ngày sẽ đến được Hoành Vân thành”. Đang di chuyển thì đội trưởng La Uy chợt nói.
“Ồ? Vì sao lại thế La huynh?”. Vị kia Mệnh Tuyền cảnh ba tầng kinh ngạc hỏi.
“Ta cũng không rõ ràng, bất quá Hoàng chấp sự cũng đã nói qua, chúng ta lần này sẽ di chuyển ở trong Thiên Lang sơn mạch chậm một chút, tận hết khả năng giảm thiểu va chạm với đám Hung thú ở trong đó”. La Uy lắc đầu nói.
“Là như vậy sao, thế thì cũng có thể lý giải”. Người hỏi khẽ gật đầu. “Lại nói cách đây ba tháng ở trong Thiên Lang sơn mạch xuất hiện một lần Thú triều công kích Thiên Lang thành, bên trong giống như là có Động Thiên cảnh Hung thú dẫn đầu, không biết điều này có đúng không?”. Dừng lại một chút hắn mới hỏi.
“Hẳn là không sai!”. La Uy biểu thị ngưng trọng gật đầu đáp. “Bất quá mọi người không cần lo lắng, vì để đảm bảo vạn nhất, lần này Tổng bộ phái ra Kim trưởng lão chính là một vị Động Thiên cảnh sáu tầng, chúng ta chỉ cần hoàn thành chức trách là được, nếu như có Hung thú mạnh mẽ xuất hiện thì Kim trưởng lão sẽ xuất thủ giải quyết”.
“Động Thiên cảnh sáu tầng! Hí!”. Đám người nghe vậy thì đều không nhịn được hít vào khí lạnh. Nhân vật như thế cho dù ở Đế đô cũng có được địa vị nhất định, ở ngoài Đế đô thì đã là nhất lưu cường giả rồi.
Như vậy nói một hồi càng để cho đám bảo tiêu được thuê đến kinh sợ Thiên Vận lâu nội tình, một cái trưởng lão liền có Động Thiên cảnh sáu tầng, trong lâu cường giả mạnh nhất e là đã vượt qua Động Thiên cảnh tầng thứ!
Phong Hầu cảnh!
Đoạn Ngọc đi ở trong đám người chỉ là cụp mắt xuống, tin tức này để hắn có chút kinh ngạc. Thiên Lang sơn mạch dĩ nhiên là lại xuất hiện Thú triều công kích ra bên ngoài, điều này e là có chút không đơn giản.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: sttruyen.com