Chương 5 : Tuyệt sát chi địa
“Sát khí dung thân, dẫn sát khí chi ngoại rèn luyện cốt nhục...”. Tu la luyện thể thiên cùng Tinh thần luyện thể thiên khác biệt, Đoạn Ngọc chìm đắm trong dòng tin tức này thì tâm thần không nhịn được mà run rẩy, hắn có cảm giác chính mình lúc này như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa đại dương sát khí, thật không biết đây là do Lăng Vũ Tôn giả cố ý hay là lúc học tập Tu la luyện thể thiên liền có loại cảm giác này.
“Hô!”. Đại khái ba giờ qua đi, Đoạn Ngọc mới có thể tách ra loại cảm giác này mà tỉnh lại thở dài một tiếng, ánh mắt ở trong đêm tối chợt hiện lên một tia tinh mang.
“Thật đáng sợ Tu la luyện thể thiên, nhìn qua so với Tinh thần luyện thể thiên kém cỏi nhưng thực tế dẫn sát khí nhập thể là một chuyện vô cùng kinh khủng, hơi chút bất cẩn liền có thể đọa nhập sát đạo trở thành sát khí khôi lỗi”. Đoạn Ngọc nội tâm một trận rùng mình thấp giọng lẩm bẩm.
Nếu như nói Tinh thần luyện thể thiên lấy Tinh lực làm cơ sở, sau đó thông qua các loại thể thuật, tư thế cùng dược tài, linh thực bồi bổ cơ thể để đạt được Luyện thể hiệu quả thì Tu la luyện thể thiên chính là đơn thuần sử dụng sát khí đến cọ rửa nhục thân tạp chất, đồng thời với việc hấp thu các loại dược tài, linh lực thì sẽ không ngừng tuần hoàn tu bổ rồi tinh luyện đem nhục thân tôi luyện đến cực hạn. Cả hai phương pháp này nhìn như khác biệt nhưng đạt được hiệu quả là tương đồng, thậm chí nếu như đem ra so sánh thì Tu la luyện thể thiên thậm chí còn muốn bá đạo hơn một chút, tu giả tu luyện Tu la luyện thể thiên về mặt chiến lực có lẽ còn mạnh hơn tu giả tu luyện Tinh thần luyện thể thiên một chút!
“Căn cứ theo Tu la luyện thể thiên đề cập đến thì chỉ có kẻ trời sinh thân cận sát khí, bên trong tinh thần ẩn chứa sát khí mới có thể tu luyện Tu la luyện thể thiên, đây cũng chính là tiền đề để tu giả có thể chống lại được sát khí trong quá trình tinh lọc nhục thân ăn mòn ý chí”.
“Lăng Vũ tiền bối nói ta thích hợp tu luyện Tu la luyện thể thiên đúng là không sai!”. Đoạn Ngọc đáy mắt lóe lên một đạo sát cơ mạnh mẽ rồi biến mất khẽ nói. Tuy rằng hắn không rõ chính mình có đủ hay không đạt được Tu la luyện thể thiên yêu cầu nhưng hắn biết cái này Tu la luyện thể thiên hắn chắc chắn sẽ tu.
Trước không nói sự việc kia, Lăng Vũ cũng đã nói qua Luyện Thể cảnh chính là cơ sở, chỉ có đem nó đánh chắc thì hắn tương lai mới có thể đi được càng xa, đã có cơ hội “sờ” đến Luyện Thể thập tầng trong truyền thuyết thì hắn làm sao có thể từ bỏ?
“Tu luyện Tu la luyện thể thiên là cần có địa lợi, căn cứ theo Lăng Vũ tiền bối nói thì cách Đế đố không xa liền có một nơi thích hợp gọi là Tuyệt sát chi địa để ta tu luyện Tu la luyện thể thiên”. Đoạn Ngọc lẩm bẩm, sau đó trong đầu căn cứ theo Lăng Vũ truyền đạt tin tức mà so sánh, rất nhanh một cái bản đồ mô phỏng được hắn phác họa ra trong đầu, cùng hiện thực dần dần trùng điệp. “Nơi đó dĩ nhiên là... Táng Long cốc?”.
Phát hiện ra nơi mà Lăng Vũ nhắc đến thì Đoạn Ngọc không nhịn được mà hút vào một ngụm khí lạnh. Cái tên cũng như ý nghĩa của nó, đó chính là nơi Cự Long ngã xuống!
Cự Long hay còn là Long tộc trưởng thành, truyền thuyết Long tộc cũng không thuộc vào Yêu tộc, bọn nó kiêu ngạo chiếm lĩnh một khu vực gọi là Long vực, tại chỗ kia bất luận là Nhân tộc hay Yêu tộc thì đều phải tuân theo quy củ của Long tộc. Dạng này tồn tại ở trong Võ đạo thế giới có thể xem như là dị loại, Đoạn Ngọc từ trong một chút cổ tịch có nghe đến, cụ thể hoàn cảnh là thế nào lại không biết. Cấp bậc của hắn cơ bản là quá thấp, Võ đạo thế giới các loại tin tức hắn biết được chỉ là mặt nổi mà thôi.
Táng Long cốc có từ rất nhiều năm trước, lịch sử so với Thánh Nguyên Đế quốc còn muốn xa xưa hơn rất nhiều, nó cụ thể tin tức cùng nội tình cho đến nay vẫn là một cái mê vụ. Tương truyền năm đó có Cự Long cùng cường giả chém giết, song phương cấp bậc cụ thể làm sao không ai biết nhưng đánh giết đúng là vô cùng kịch liệt, không gian tan vỡ, thiên không phá toái, đại địa bên dưới càng là bị đánh cho thành một vùng phế tích cấm địa. Trận chiến kia kết quả đó là Cự Long ngã xuống, đại địa mấy ngàn dặm vung vãi Long huyết mà thành một chỗ sơn cốc, hậu nhân vì điển cố này mà đặt cho nơi đó địa danh là Táng Long cốc.
Từ bao đời nay có rất nhiều kẻ ôm may mắn tâm tư muốn đi vào Táng Long cốc tìm kiếm cơ duyên nhưng tất cả đều là một đi không trở lại, đã từng có Phong Vương cường giả đi vào trong đó nhưng đều chật vật trốn ra, cấm địa chi danh cũng từ đó mà thành.
“Táng Long cốc mai táng Cự Long, chỉ riêng Long huyết cũng đã là tuyệt thế côi bảo, thế nhưng Phong Vương cảnh cường giả đi vào cũng chỉ có thể chật vật trốn ra, trong đó hung hiểm chắc chắn là vô cùng kinh người”. Đoạn Ngọc hồi tưởng lại một chút tin tức liên quan đến Táng Long cốc thì mới lẩm bẩm nói.
Căn cứ theo Lăng Vũ để lại tin tức thì Táng Long cốc chân diện mục chính là vô số cấm chế mà Cự Long trước khi chết lấy tự thân Long huyết làm dẫn mà thành, từ đó suy đoán mà ra thì bên trong Táng Long cốc không những trải rộng sát trận mà còn có số lượng cực lớn âm sát chi khí cùng oán khí, thời gian dài diễn hóa thì dĩ nhiên là đã hình thành nên một chỗ Tuyệt sát chi địa.
Không ngừng tiếp thu lấy những tin tức này thì Đoạn Ngọc càng lúc càng thêm kinh hãi, nguyên nhân không phải là từ Táng Long cốc hay Tuyệt sát chi địa, khiếp sợ nhưng là vì Lăng Vũ đã chỉ ra cho hắn một con đường đi thẳng vào trong Táng Long cốc mà không cần nhìn những sát trận kia!
“Tôn giả không hổ là Tôn giả, một tòa Táng Long cốc có thể khiến Phong Vương cảnh cường giả sợ mất mật ở trong mắt hắn lại một chút cũng không đáng nói, dĩ nhiên là để ta đi vào trong đó tu luyện Tu la luyện thể thiên”. Đoạn Ngọc nội tâm một trận tán thán nói thầm. Đồng thời với đó thì Đoạn Ngọc không nhịn được mà tưởng tượng tự thân một ngày kia đến được Lăng Vũ độ cao thì sẽ có thế nào quang cảnh.
“Ừm? Lăng Vũ tiền bối như vậy trải đường cho ta há không phải là hắn vừa ý ta đi? Chí là muốn ta tiếp thu truyền thừa y bát của hắn?”. Chợt Đoạn Ngọc có chút cổ quái nói nhỏ. Lăng Vũ từng nói hắn cần phải đạt được Luyện thể thập tầng thì mới có thể tiếp nhận truyền thừa y bát của y, hiện tại nghĩ nghĩ một chút thì làm sao lại có cảm giác Lăng Vũ là có chút cố ý muốn đem truyền thừa truyền cho hắn.
“Trước mặc kệ, Lăng Vũ tiền bối nếu như muốn hãm hại ta thì cũng không cần tính toán nhiều như thế, ta trước mắt hay là chuẩn bị đi Táng Long cốc một chuyến thì hơn, ta tu luyện Tu la luyện thể thiên trước mắt không được để bất luận người nào hoài nghi”. Suy nghĩ một chút không có manh mối thì Đoạn Ngọc mới lắc đầu, sau đó đã không chờ được nữa mà bước ra bên ngoài mật thất.
Đứng ở ngoài cửa mật thất là Mục Vũ công công, sau khi Đoạn Ngọc tiến vào mật thất thì hắn một chút cũng không rời mà lựa chọn ở ngay chỗ này trông coi, các loại cử chỉ, hành động cùng một cái quản gia một dạng.
“Két!”. Chợt mật thất mở ra, Đoạn Ngọc chắp hai tay sau lưng bước ra ngoài.
“Điện hạ!”. Mục Vũ không dám lãnh đạm, thấy Đoạn Ngọc một khắc thì liền cung kính hô lên.
“Ừm! Vất vả ngươi!”. Đoạn Ngọc lãnh đạm gật đầu. Nghĩ một chút thì nói thêm. “Đợi một chút trời sáng ngươi tiến về Ngự thiện phòng lấy đến năm mươi phần thịt hung thú đưa đến cho ta”. Hung thú đó là các loại dã thú tự phát tu hành có được được thực lực cường đại, bọn nó thể nội huyết nhục chứa đựng tinh hoa vô cùng khổng lồ, đối với tu giả nhưng chính là một loại thực phẩm không thể thiếu.
Hung thú cùng Yêu tộc khác biệt, phía trước linh trí không mở, hoàn toàn là sống theo bản năng, cái sau nhưng là trời sinh liền có linh tính, tu luyện đến mức độ nhất định thì càng là có thể hóa thành hình người, cả hai ở giữa có rất nhiều điểm khác nhau.
“Vâng!”. Mục Vũ ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc khó phát giác nhưng cũng rất nhanh liền biến mất, thái độ không có chút nào biến hóa đáp một tiếng.
“Được rồi, tranh thủ nghỉ ngơi đi”. Đoạn Ngọc gật đầu phất phất tay nói, sau đó thì cũng không dừng lại chỗ này mà hướng về phía phòng ngủ đi tới.
“Chuẩn bị năm mươi phần thịt hung thú? Điện hạ không lẽ lại muốn ra bên ngoài tu luyện?”. Đợi Đoạn Ngọc thân ảnh biến mất thì Mục Vũ mới khẽ nói. Hắn làm thủ hạ thân cận của Đoạn Ngọc cũng đã ba năm, Đoạn Ngọc cách một đoạn thời gian sẽ chạy ra bên ngoài Hoàng cung tu hành hắn tất nhiên là rõ ràng. Dù sao mà nói thì Đoạn Ngọc tu vi còn xa mới bằng hắn, nếu như hắn muốn thì nhất cử nhất động của Đoạn Ngọc đều không thể qua nổi ánh mắt của hắn.
Thời gian ba năm phục thị bên cạnh Đoạn Ngọc thì hắn cũng biết Đoạn Ngọc cùng những Điện hạ khác hoàn toàn khác biệt, bất luận là khả năng chịu khổ hay tính nhẫn nại thì Đoạn Ngọc đều không giống một cái Hoàng tử nên có, tu hành một đường có thể nói là vô cùng khắc khổ. Đương nhiên, Đoạn Ngọc bỏ ra cũng nhận được thành quả thích đáng, ở trong đồng lứa tại Thánh Nguyên Đế đô thì Đoạn Ngọc tuyệt đối là có thể xếp trong ba vị trí đầu.
“Ai... Xem ra Điện hạ vẫn không buông xuống được chuyện kia...”. Chợt Mục Vũ công công thở dài một tiếng khẽ nói. Dứt lời thì hắn cũng liền động thân rời đi khỏi cửa mật thất.
Hôm nay hắn lần đầu tiên nhìn thấy Đoạn Ngọc có biểu hiện vội vàng nhưng cũng không dám tò mò, có thể trở thành hầu cận bên cạnh một vị Hoàng tử thì hắn biết mình cái gì nên hỏi cái gì không nên. Bất kể làm sao, hắn chỉ cần trung thành đối với chủ tử của mình là được rồi.
Thời gian rất nhanh liền trôi qua, đêm tối bị quang minh hoán đổi thì Đoạn Ngọc cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Đêm qua một trận gặp gỡ quả thực là như một giấc mộng, nếu như không phải trong đầu còn có Tu la luyện thể thiên cùng một loại tin tức tu hành thường thức mà Lăng Vũ để lại thì Đoạn Ngọc thật có chút hoài nghi chính mình đêm qua trải qua.
“Hô!”. “Hô!”. Bước xuống khỏi giường, ngoài bộ đồ ngủ còn chưa có mặc thêm y phục thì Đoạn Ngọc đã đi ra ngoài sân diễn luyện một bộ quyền pháp đơn giản, như vậy một chút vận động cũng chỉ xem như là nóng người.
“Chát!”. “Chát!”. Đoạn Ngọc vừa mới thu quyền lại thì từ bên ngoài vang lên một tràng vỗ tay, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy được người vỗ tay dĩ nhiên là một cái hoàng y thiếu nữ, thân cao mét sáu, khuôn mặt trái xoan đẹp đẽ, hình thể đã bắt đầu phát dục, trên thân càng là anh khí bừng bừng.
“Tam Hoàng tỷ, mới sáng sớm đã đến chỗ đệ có chuyện gì sao?”. Đoạn Ngọc mặt không có bao nhiêu biến hóa hỏi. Người đến đúng là Đoạn Ngọc tam tỷ, Thánh Nguyên Đế quốc Tam công chúa, Đoạn Bích Tình.
Đoạn Bích Tình so với Đoạn Ngọc sinh sớm hơn năm tháng, thân cao hiện tại nhưng cùng Đoạn Ngọc không khác, tu vi đồng dạng Luyện thể cửu tầng đỉnh phong.
“Hì hì, không có chuyện thì không thể tìm Hoàng đệ nói chuyện phiếm sao? Gần đây Mẫu phi bắt ta tu hành muốn điên rồi, khó khăn lắm mới được trốn ra ngoài chơi một lần”. Đoạn Bích Tình một mặt không tim không phổi đi đến một bên bàn đá dưới gốc cây trong sân ngồi xuống cười duyên nói.
“Vậy có thể đi tìm Đại Hoàng huynh, Nhị Hoàng huynh hay Ngũ Hoàng đệ bọn hắn ah”. Đoạn Ngọc mặt không biểu tình lãnh đạm nói, trong lúc nói thì cũng đi tới chỗ bàn đá kia ngồi xuống. Sau đó thì chợt hướng ra bên ngoài hô. “Trà tới!”.
“Hai vị điện hạ!”. Rất nhanh thì có một cái cung nữ mang theo bàn trà đi tới cung kính rót cho hai người hai chén trà.
“Ta nói Tứ Hoàng đệ, chúng ta dù sao cũng là máu mủ, ngươi làm sao như thế xa cách đâu”. Đoạn Bích Tình giống như là tức giận chỉ thẳng mũi Đoạn Ngọc quát.
“Ngươi đi ra ngoài đi”. Đoạn Ngọc không nhìn Đoạn Bích Tình mà đối với cái kia cung nữ nói. Cung nữ kia như được đại xá quay đầu liền biến mất tăm.
“Tam Hoàng tỷ, nói chuyện chính sự đi”. Đoạn Ngọc nâng lên chén trà uống vào một ngụm thì mới nhìn sang Đoạn Bích Tình nói.
“Hì hì! Quả nhiên là cũng chỉ có cùng Tứ Hoàng đệ nói chuyện là thẳng thắn”. Đoạn Bích Tình lập tức thay đổi một bộ mặt cười hì hì nói, trong lúc nói thì cũng nâng lên chén trà uống một ngụm.
“Ta nói Tứ Hoàng đệ có biết hay không bắt đầu từ đêm qua chúng ta Đoạn thị Hoàng tộc đã muốn rung chuyển?”. Buông chén trà xuống thì Đoạn Bích Tình cũng thu liễm ý cười, trên mặt toàn là nghiêm túc chi ý hỏi.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: sttruyen.com