Chương : 17
Cuối cùng hắn đành hơi cười cười nói: "Nếu ái phi không muốn bổn vương xem nàng thay y phục thì bổn vương sẽ chờ ở ngoài cửa. Bất quá, bổn vương tin rằng, vào một ngày không xa, nàng sẽ tự nguyện cùng ta "thẳng thắn gặp nhau".
Nói xong, hắn mang theo vẻ mặt mờ ám rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Dạ Nhi thở một hơi nhẹ nhõm. Mà lúc này, Lâm Diệp cũng đã lén đem Mạt Lị đi ra ngoài.
Trên đường đi, trong lòng Mạt Lị vốn đầy nghi ngờ, vốn định từ chối nhưng lệnh của vương gia không thể kháng, chỉ có thể đường hoàng đi theo Lâm Diệp.
Một lát sau, khi Dạ Nhi đã thay xong y phục, mở cửa ra, thấy Bách Lí Hiên Hàn vẫn còn đứng ở đó, nàng liền vội tiến đến xin lỗi: "Vương gia, để người đợi lâu, là thần thiếp có lỗi."
"Không sao! Ái phi vừa tới Thiên Thần quốc, ta muốn đưa nàng đi thưởng thức một ít đồ ăn ngon. Có được không?"
"Tốt quá! Ta cũng đang đói đây." Chỉ cần là thức ăn thì nàng không thể cưỡng lại được. Từ lúc còn nhỏ, mục tiêu to lớn của cuộc sống mà nàng đã định ra là ưu tiên thưởng thức các món ngon trong thiên hạ a.
Mục tiêu này ở hiện đại thì còn có thể thực hiện được. Chỉ cần có tiền, mướn một chiếc phi cơ tư nhân, bay đến nơi có thức ăn ngon và.....thưởng thức! Chẳng qua bây giờ ở cổ đại, phương tiện đi lại tân tiến nhất cũng chỉ là xe ngựa, bất luận đi đến quốc gia nào cũng phải mất ít nhất nửa tháng.
Bách Lí Hiên Hàn nhìn vẻ mặt hưng phấn của Dạ Nhi, nhận ra đây là nụ cười rạng rỡ nhất của nàng từ khi hai người gặp nhau. Nhưng mà nụ cười đó hình như có đem lại cho hắn một tia say mê!
...........
Thiên hạ đệ nhất lâu ở kinh thành.
Nếu được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất lâu thì hẳn phải có đủ sắc hương vị tuyệt phẩm. Bách Lí Hiên Hàn dẫn Dạ Nhi tới chỗ ngồi quen thuộc hắn hay ngồi, sau đó gọi một bàn ăn thịnh soạn cho nàng. Mạt Lị cũng đã bị Lâm Diệp đưa đến tửu lâu đó.
"Nàng cứ ở đây dùng bữa trước đi, bổn vương ra ngoài một lát."
Dạ Nhi nhìn một bàn thức ăn lớn, không biết hắn định đi đâu?
"Vương gia có việc thì cứ đi trước đi, thần thiếp ở lại chỗ này từ từ ăn chờ vương gia quay lại."
Bách Lí Hiên Hàn cười lạnh một tiếng, cũng không có lên tiếng.
Đợi sau khi hắn rời đi, Dạ Nhi lập tức quay sang một hạ nhân bên cạnh dặn dò: "Các ngươi cứ lui xuống trước đi, lúc nào bổn vương phi có gì chỉ bảo sẽ gọi các ngươi."
"Dạ!" Mấy hạ nhân bảo vệ xung quanh ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi) đồng thanh hành lễ rồi lui xuống.
Cánh cửa vừa khép lại, Dạ Nhi ngay lập tức xoa xoa đôi bàn tay, sau đó không khách khí dùng tay lấy luôn một cái đùi gà thật lớn cắn một ngụm.
Oa! Đã lâu rồi không được đã như vậy. Tâm tình lúc này của nàng chỉ miêu tả được bằng một chữ thôi: Sảng! (sảng khoái)
Về phần Bách Lí Hiên hàn, sau khi rời phòng đó, hắn liền đi vào một căn phòng khác cách đó không xa. Ở trong đó, Mạt Lị lúc này đang bị điểm huyệt. Vừa thấy vương gia đi tới, trong mắt nàng ta bỗng lóe lên một tia sáng kì dị, nhưng rất nhanh đã mờ đi.
Bách Lí Hiên Hàn đi tới, nhẹ nàng giải huyệt đạo trên người nàng ta. Mạt Lị cuối cùng cũng có thể nói được, nhưng vẻ mặt cũng chỉ thể hiện được vẻ ngơ ngẩn, quỳ trên mặt đất nói: "Vương gia, nô tì đã làm sai chuyện gì sao? Tại sao người lại muốn dẫn nô tì đến nơi này?"
Hắn ngồi xuống, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo làm người khác phải khiếp sợ. Lâm Diệp bỗng nhiên quát một tiếng: "Nô tì lớn mật, ngươi cùng chủ nhân của ngươi đem công chúa thật của Thiên Diệp giấu đi đâu rồi?"
Trong lòng Mạt Lị chấn động mạnh. Trăm vạn lần không nghĩ bọn họ sớm vậy đã phát hiện ra rồi. Nhưng bọn họ làm sao mà biết đây? Bất quá, nàng ta là một nha hoàn có đầu óc, nhìn Bách Lí Hiên Hàn, nàng ta giả bộ ngốc hỏi: "Nô tì không biết người đang nói gì."
Bách Lí Hiên Hàn hừ lạnh một tiếng, trên người tỏa ra nhiệt độ buốt như băng, hắn nói không nhanh không chậm: "Chuyện của ngươi và chủ tử của ngươi, người bên cạnh bổn vương đã nghe được hết rồi. Nếu như ngươi còn không nói ra mọi chuyện, bổn vương sẽ tự mình đến Thiên Diệp hỏi đương kim hoàng thương một chút, tại sao vương phi của ta là một thần y a!"
Mạt Lị vừa nghe lời này thì đã bắt đầu không bình tĩnh nữa. Không ngờ chỉ vì một chút khinh suất của bản thân mà rước lấy phiền toái như vậy. Hiện tại, nên nói ra chi tiết hay tiếp tục che giấu đây? Nếu như nói hết ra, vương gia có thể nào giết hết các nàng không?
Thấy sắc mặt Mạt Lị có chút biến đổi, Bách Lí Hiên Hàn nói tiếp: "Nếu ngươi đem toàn bộ chân tướng nói ra, bổn vương còn có thể suy nghĩ một chút xem có nên tha cho ngươi một mạng hay không. Nếu ngươi không nói thì đừng nghĩ đến chuyện ngươi và chủ tử còn sống trên đời này nữa."
Mạt Lị bị mấy lời này của hắn dọa đến sợ rồi, cuối cùng nàng ta dập đầu mấy cái liên tiếp lên sàn, tiếng dập đầu vang lên khắp phòng: "Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng......."
Trong nội tâm của Bách Lí Hiên Hàn cũng đã đại khái đoán ra được mọi chuyện: "Muốn bổn vương tha chết, vậy thì đem mọi chuyện một năm một mười (nhất ngũ nhất thập) nói ra đi.
Mạt Lị suy nghĩ một chút, nàng ta biết rằng, đến giờ mọi chuyện đã không thể nào giấu xuống được nữa. Nàng ta thiết nghĩ thay vì làm cho đối phương không điều tra nhiều hơn, không bằng chính miệng mình nói ra. Rốt cuộc nàng ta cũng hé miệng: "Nếu nô tì nói ra, thật sự người sẽ tha cho nô tì và chủ tử?"
Không nghĩ tới nàng cồn nói đỡ cho chủ: "Bổn vương có thể thất tín sao?"
Mạt Lị hít một hơi thật sâu rồi đem toàn bộ sự thật nói ra hết.
"Không sai, Dạ Nhi tiểu thư đúng không phải là Tiểu Ức công chúa. Ban đầu khi đại công chúa nghe tin sắp được gả cho người, vào ngày thứ hai chuẩn bị xuất giá thì lại nháo treo cổ. May mà hoàng thượng và hoàng hậu xuất hiện kịp thời. Nếu không, công chúa mà mất mạng thì hoàng hậu cũng xót con mà đổ bệnh. Cộng thêm Thiên Diệp vương triều hoàng thượng lại hủy bỏ hậu cung, chỉ có một mình hoàng hậu nên con nối dòng ít ỏi. Hoàng hậu thật sự không chịu nổi con gái phải lấy chồng phương xa, cho nên liền tìm người thay thế. Mà Dạ Nhi tiểu thư, chính là kẻ thế thân đó."
Mạt Lị đem toàn bộ chuyện mình biết nói cho Bách Lí Hiên Hàn. Bách Lí Hiên hàn mày nhíu ngày càng sâu. Mặc dù Dạ Nhi không phải là công chúa của Thiên Diệp vương triều, nhưng nghĩ đến lần đầu hai người gặp nhau, hắn cũng không muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Trầm mặc một hồi, hắn nhìn Mạt Lị nói: "Chuyện ngày hôm nay, chỉ có ba chúng ta được biết, tuyệt đối không có người thứ tư, bao gồm cả vương phi. Nếu có người biết chuyện này, bổn vương sẽ không tha cho các ngươi, hiểu chưa?"
"Nô tì đã hiểu, nô tì nhất định sẽ không nói cái gì."
Bách Lí Hiên Hàn nhìn về phía Lâm Diệp: "Đưa nàng ta trở về."
"Thuộc hạ biết rồi."
Hai người kia vừa đi, Bách Lí Hiên Hàn cũng định đứng dậy về chỗ Dạ Nhi. Chẳng biết tại sao, tâm tình của hắn tựa hồ tốt lên rất nhiều, thậm chí hoàn toàn không để ý đến việc Dạ Nhi là công chúa giả. Bất quá, đã biết chuyện từ đầu đến cuối, hắn cũng muốn đùa vị vương phi giả này một chút.
Lúc này, Dạ Nhi đã ăn no rồi. Nàng sờ sờ lên bụng rồi đánh một cái ợ, sau cười rất thỏa mãn. Nàng đến duỗi lưng xuống bên chiếc giường gần đó, định đánh một giấc thật ngon.
Nhưng cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra nhẹ nhàng. Bách Lí Hiên Hàn đi đến, nhìn thấy bộ dạng lười biếng của nàng, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt.
"Vương phi, nàng ăn no rồi?"
A? Dạ Nhi cả kinh, vội vàng đem thân thể nặng nề ngồi dậy rồi cười hì hì: "Đúng vậy a, thần thiếp đã ăn no. Vương gia, người bận chuyện gì mà đến bây giờ mới về? Thần thiếp ăn xong rồi.
Nói xong, hắn mang theo vẻ mặt mờ ám rời đi.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Dạ Nhi thở một hơi nhẹ nhõm. Mà lúc này, Lâm Diệp cũng đã lén đem Mạt Lị đi ra ngoài.
Trên đường đi, trong lòng Mạt Lị vốn đầy nghi ngờ, vốn định từ chối nhưng lệnh của vương gia không thể kháng, chỉ có thể đường hoàng đi theo Lâm Diệp.
Một lát sau, khi Dạ Nhi đã thay xong y phục, mở cửa ra, thấy Bách Lí Hiên Hàn vẫn còn đứng ở đó, nàng liền vội tiến đến xin lỗi: "Vương gia, để người đợi lâu, là thần thiếp có lỗi."
"Không sao! Ái phi vừa tới Thiên Thần quốc, ta muốn đưa nàng đi thưởng thức một ít đồ ăn ngon. Có được không?"
"Tốt quá! Ta cũng đang đói đây." Chỉ cần là thức ăn thì nàng không thể cưỡng lại được. Từ lúc còn nhỏ, mục tiêu to lớn của cuộc sống mà nàng đã định ra là ưu tiên thưởng thức các món ngon trong thiên hạ a.
Mục tiêu này ở hiện đại thì còn có thể thực hiện được. Chỉ cần có tiền, mướn một chiếc phi cơ tư nhân, bay đến nơi có thức ăn ngon và.....thưởng thức! Chẳng qua bây giờ ở cổ đại, phương tiện đi lại tân tiến nhất cũng chỉ là xe ngựa, bất luận đi đến quốc gia nào cũng phải mất ít nhất nửa tháng.
Bách Lí Hiên Hàn nhìn vẻ mặt hưng phấn của Dạ Nhi, nhận ra đây là nụ cười rạng rỡ nhất của nàng từ khi hai người gặp nhau. Nhưng mà nụ cười đó hình như có đem lại cho hắn một tia say mê!
...........
Thiên hạ đệ nhất lâu ở kinh thành.
Nếu được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất lâu thì hẳn phải có đủ sắc hương vị tuyệt phẩm. Bách Lí Hiên Hàn dẫn Dạ Nhi tới chỗ ngồi quen thuộc hắn hay ngồi, sau đó gọi một bàn ăn thịnh soạn cho nàng. Mạt Lị cũng đã bị Lâm Diệp đưa đến tửu lâu đó.
"Nàng cứ ở đây dùng bữa trước đi, bổn vương ra ngoài một lát."
Dạ Nhi nhìn một bàn thức ăn lớn, không biết hắn định đi đâu?
"Vương gia có việc thì cứ đi trước đi, thần thiếp ở lại chỗ này từ từ ăn chờ vương gia quay lại."
Bách Lí Hiên Hàn cười lạnh một tiếng, cũng không có lên tiếng.
Đợi sau khi hắn rời đi, Dạ Nhi lập tức quay sang một hạ nhân bên cạnh dặn dò: "Các ngươi cứ lui xuống trước đi, lúc nào bổn vương phi có gì chỉ bảo sẽ gọi các ngươi."
"Dạ!" Mấy hạ nhân bảo vệ xung quanh ghế lô (ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi) đồng thanh hành lễ rồi lui xuống.
Cánh cửa vừa khép lại, Dạ Nhi ngay lập tức xoa xoa đôi bàn tay, sau đó không khách khí dùng tay lấy luôn một cái đùi gà thật lớn cắn một ngụm.
Oa! Đã lâu rồi không được đã như vậy. Tâm tình lúc này của nàng chỉ miêu tả được bằng một chữ thôi: Sảng! (sảng khoái)
Về phần Bách Lí Hiên hàn, sau khi rời phòng đó, hắn liền đi vào một căn phòng khác cách đó không xa. Ở trong đó, Mạt Lị lúc này đang bị điểm huyệt. Vừa thấy vương gia đi tới, trong mắt nàng ta bỗng lóe lên một tia sáng kì dị, nhưng rất nhanh đã mờ đi.
Bách Lí Hiên Hàn đi tới, nhẹ nàng giải huyệt đạo trên người nàng ta. Mạt Lị cuối cùng cũng có thể nói được, nhưng vẻ mặt cũng chỉ thể hiện được vẻ ngơ ngẩn, quỳ trên mặt đất nói: "Vương gia, nô tì đã làm sai chuyện gì sao? Tại sao người lại muốn dẫn nô tì đến nơi này?"
Hắn ngồi xuống, ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo làm người khác phải khiếp sợ. Lâm Diệp bỗng nhiên quát một tiếng: "Nô tì lớn mật, ngươi cùng chủ nhân của ngươi đem công chúa thật của Thiên Diệp giấu đi đâu rồi?"
Trong lòng Mạt Lị chấn động mạnh. Trăm vạn lần không nghĩ bọn họ sớm vậy đã phát hiện ra rồi. Nhưng bọn họ làm sao mà biết đây? Bất quá, nàng ta là một nha hoàn có đầu óc, nhìn Bách Lí Hiên Hàn, nàng ta giả bộ ngốc hỏi: "Nô tì không biết người đang nói gì."
Bách Lí Hiên Hàn hừ lạnh một tiếng, trên người tỏa ra nhiệt độ buốt như băng, hắn nói không nhanh không chậm: "Chuyện của ngươi và chủ tử của ngươi, người bên cạnh bổn vương đã nghe được hết rồi. Nếu như ngươi còn không nói ra mọi chuyện, bổn vương sẽ tự mình đến Thiên Diệp hỏi đương kim hoàng thương một chút, tại sao vương phi của ta là một thần y a!"
Mạt Lị vừa nghe lời này thì đã bắt đầu không bình tĩnh nữa. Không ngờ chỉ vì một chút khinh suất của bản thân mà rước lấy phiền toái như vậy. Hiện tại, nên nói ra chi tiết hay tiếp tục che giấu đây? Nếu như nói hết ra, vương gia có thể nào giết hết các nàng không?
Thấy sắc mặt Mạt Lị có chút biến đổi, Bách Lí Hiên Hàn nói tiếp: "Nếu ngươi đem toàn bộ chân tướng nói ra, bổn vương còn có thể suy nghĩ một chút xem có nên tha cho ngươi một mạng hay không. Nếu ngươi không nói thì đừng nghĩ đến chuyện ngươi và chủ tử còn sống trên đời này nữa."
Mạt Lị bị mấy lời này của hắn dọa đến sợ rồi, cuối cùng nàng ta dập đầu mấy cái liên tiếp lên sàn, tiếng dập đầu vang lên khắp phòng: "Vương gia tha mạng, vương gia tha mạng......."
Trong nội tâm của Bách Lí Hiên Hàn cũng đã đại khái đoán ra được mọi chuyện: "Muốn bổn vương tha chết, vậy thì đem mọi chuyện một năm một mười (nhất ngũ nhất thập) nói ra đi.
Mạt Lị suy nghĩ một chút, nàng ta biết rằng, đến giờ mọi chuyện đã không thể nào giấu xuống được nữa. Nàng ta thiết nghĩ thay vì làm cho đối phương không điều tra nhiều hơn, không bằng chính miệng mình nói ra. Rốt cuộc nàng ta cũng hé miệng: "Nếu nô tì nói ra, thật sự người sẽ tha cho nô tì và chủ tử?"
Không nghĩ tới nàng cồn nói đỡ cho chủ: "Bổn vương có thể thất tín sao?"
Mạt Lị hít một hơi thật sâu rồi đem toàn bộ sự thật nói ra hết.
"Không sai, Dạ Nhi tiểu thư đúng không phải là Tiểu Ức công chúa. Ban đầu khi đại công chúa nghe tin sắp được gả cho người, vào ngày thứ hai chuẩn bị xuất giá thì lại nháo treo cổ. May mà hoàng thượng và hoàng hậu xuất hiện kịp thời. Nếu không, công chúa mà mất mạng thì hoàng hậu cũng xót con mà đổ bệnh. Cộng thêm Thiên Diệp vương triều hoàng thượng lại hủy bỏ hậu cung, chỉ có một mình hoàng hậu nên con nối dòng ít ỏi. Hoàng hậu thật sự không chịu nổi con gái phải lấy chồng phương xa, cho nên liền tìm người thay thế. Mà Dạ Nhi tiểu thư, chính là kẻ thế thân đó."
Mạt Lị đem toàn bộ chuyện mình biết nói cho Bách Lí Hiên Hàn. Bách Lí Hiên hàn mày nhíu ngày càng sâu. Mặc dù Dạ Nhi không phải là công chúa của Thiên Diệp vương triều, nhưng nghĩ đến lần đầu hai người gặp nhau, hắn cũng không muốn đưa nàng vào chỗ chết.
Trầm mặc một hồi, hắn nhìn Mạt Lị nói: "Chuyện ngày hôm nay, chỉ có ba chúng ta được biết, tuyệt đối không có người thứ tư, bao gồm cả vương phi. Nếu có người biết chuyện này, bổn vương sẽ không tha cho các ngươi, hiểu chưa?"
"Nô tì đã hiểu, nô tì nhất định sẽ không nói cái gì."
Bách Lí Hiên Hàn nhìn về phía Lâm Diệp: "Đưa nàng ta trở về."
"Thuộc hạ biết rồi."
Hai người kia vừa đi, Bách Lí Hiên Hàn cũng định đứng dậy về chỗ Dạ Nhi. Chẳng biết tại sao, tâm tình của hắn tựa hồ tốt lên rất nhiều, thậm chí hoàn toàn không để ý đến việc Dạ Nhi là công chúa giả. Bất quá, đã biết chuyện từ đầu đến cuối, hắn cũng muốn đùa vị vương phi giả này một chút.
Lúc này, Dạ Nhi đã ăn no rồi. Nàng sờ sờ lên bụng rồi đánh một cái ợ, sau cười rất thỏa mãn. Nàng đến duỗi lưng xuống bên chiếc giường gần đó, định đánh một giấc thật ngon.
Nhưng cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra nhẹ nhàng. Bách Lí Hiên Hàn đi đến, nhìn thấy bộ dạng lười biếng của nàng, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt.
"Vương phi, nàng ăn no rồi?"
A? Dạ Nhi cả kinh, vội vàng đem thân thể nặng nề ngồi dậy rồi cười hì hì: "Đúng vậy a, thần thiếp đã ăn no. Vương gia, người bận chuyện gì mà đến bây giờ mới về? Thần thiếp ăn xong rồi.