Chương : 23
Dạ Nhi cầm lấy chân Cố Lâm Đào, chậm rãi giật giật nhẹ, sau đó đột nhiên một tay dùng sức lấy chân hắn gấp khúc!
"Rắc...rắc...." âm thanh của xương thanh thúy vang lên, thuận theo tiếng thét chói tai của Cố Lâm Đào:"A.......", tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Ngoài kia, Cố đại nương nghe tiếng thét, vội vàng chạy vào:"Có chuyện gì vậy? Tiếng thét vừa rồi là sao?" Lúc Cố đại nương thấy chân bị thương của Cố Lâm Đào thành như vậy, đầu tiên là choáng váng, cuối cùng nước mắt không kìm được chảy dài trên má:" Ôi! Đào nhi đáng thương của ta!"
Kết quả cuối cùng vẫn vậỵ. Lúc đầu nàng sở dĩ không ở ngoài kia giúp Cố Lâm Đào chữa trị là vì sợ Cố đại nương nghĩ lung tung, nhưng may mà bây giờ mọi chuyện đã ổn cả rồi.
Dạ Nhi biết Cố Lâm Đào đang rất đau đớn, vì thế nhẹ nhàng đem chân hắn thả xuống dưới, nói: " Bây giờ có cảm giác như thế nào?"
Cố Lâm Đào từ đầu dã cảm thấy rất đau, bất quá hoạt động một chút, không ngờ cảm thấy giống như chưa từng bị đau vậy. Hắn mừng rỡ đáp: “Ân nhân, y thuật của người thật lợi hại, chân ta đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Dạ Nhi cười cười, nối xương, kỳ thực là chuyện dễ dàng, đầu gối hắn sai vị trí, chỉ cần làm quay về chỗ cũ là được.
Cố đại nương nhìn nhi tử bị thương ở chân, không khỏi đau lòng, nói:"Đào nhi, con bị thương nặng vậy, sao không nói cho nương?"
Cố Lâm Đào nhìn nương, nói: “Nương, muội muội bị Lý công tử bắt đi, người đã đau lòng lắm rồi, sao con có thể làm người bị tổn thương thêm, hơn nữa đây chẳng qua là một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại đâu ạ."
" Hài tử ngốc, con đúng là hài tử ngốc mà!" Cố Đại Nương nói xong, lại lần nữa không nhịn được nước mắt, đứng lên.
Bên này chuyện tình thôi đã xử lí xong, không biết Bách Lí Hiên Hàn bên kia xử lí mọi việc thế nào rồi. Theo đạo lí mà nói, Cố Thanh Lan sẽ rất có thể mang về được đây an toàn.
Ngay khi Dạ Nhi không thể kiên nhẫn chờ nữa, rốt cục Bách Lí Hiên Hàn cùng Lâm Diệp cũng đã về, mà tên Lâm Diệp trong lòng còn ôm một nữ tử dáng người mảnh khảnh. Hình như đó là Cố Thanh Lan!
Lúc này, vẻ mặt Cố Thanh Lan có một chút không tự nhiên, cứ như là bị hạ dược, nếu không nhanh cứu chữa, nàng nhất định sẽ bị nội thương. Một khi dược phát tác, chỉ có nam nhân mới cứu được nàng, đến khi đó, sự trong sạch của nàng sẽ bị hủy hoại.
Dạ Nhi nhìn về phía Lâm Diệp:"Ngươi nhanh ôm nàng vào phòng, ta muốn giúp nàng đem dược tính loại bỏ! Bằng không các ngươi có hai người, một trong hai phải hiến thân!"
Hiến thân? Bách Lí Hiên Hàn không nghĩ nàng sẽ nói thẳng ra như vậy. Một chút rụt rè của nữ tử cũng không có. Bách Lí Hiên Hàn gật đầu, Lâm Diệp lúc này mới đem Cố Thanh Lan vào phòng.
Dạ Nhi nhanh chóng bước vào phòng, tuy đã nghĩ ra cách loại bỏ dược tính trong cơ thể Cố Thanh Lan, nhưng công hiệu của dược này thực sự quá mạnh, xem ra cái tên Lý công tử đã quyết tâm biến Cố Thanh Lan thành người của mình, bằng không sẽ không hạ dược nặng như vậy.
Rất nhanh, bên trong phòng chỉ còn nàng cùng Cố Thanh Lan và Cố đại nương, nhìn nữ nhi bị chịu khổ thành như vậy, Cố đại nương ngoài khóc lóc thương con cũng không có cách gì. Dạ Nhi lấy ra mấy cây ngân châm, châm cây đầu tiên ở cổ Cố Thanh Lan, nhưng mà chỉ được một thời gian ngắn, Cố Thanh Lan vẫn không kiềm chế được, vặn vẹo thân mình.
" Dạ Nhi cô nương, sao rồi? Lan nhi, nó.....còn cứu được không? Khi hỏi phần sau, tiếng của Cố đại nương giống như chỉ nói cho chính bà nghe vậy.
Dạ Nhi hơi nghiêm mặt liếc nhìn bà một cái, sau đó khẽ lắc đầu và xoay người đi ra ngoài.
"Rắc...rắc...." âm thanh của xương thanh thúy vang lên, thuận theo tiếng thét chói tai của Cố Lâm Đào:"A.......", tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Ngoài kia, Cố đại nương nghe tiếng thét, vội vàng chạy vào:"Có chuyện gì vậy? Tiếng thét vừa rồi là sao?" Lúc Cố đại nương thấy chân bị thương của Cố Lâm Đào thành như vậy, đầu tiên là choáng váng, cuối cùng nước mắt không kìm được chảy dài trên má:" Ôi! Đào nhi đáng thương của ta!"
Kết quả cuối cùng vẫn vậỵ. Lúc đầu nàng sở dĩ không ở ngoài kia giúp Cố Lâm Đào chữa trị là vì sợ Cố đại nương nghĩ lung tung, nhưng may mà bây giờ mọi chuyện đã ổn cả rồi.
Dạ Nhi biết Cố Lâm Đào đang rất đau đớn, vì thế nhẹ nhàng đem chân hắn thả xuống dưới, nói: " Bây giờ có cảm giác như thế nào?"
Cố Lâm Đào từ đầu dã cảm thấy rất đau, bất quá hoạt động một chút, không ngờ cảm thấy giống như chưa từng bị đau vậy. Hắn mừng rỡ đáp: “Ân nhân, y thuật của người thật lợi hại, chân ta đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Dạ Nhi cười cười, nối xương, kỳ thực là chuyện dễ dàng, đầu gối hắn sai vị trí, chỉ cần làm quay về chỗ cũ là được.
Cố đại nương nhìn nhi tử bị thương ở chân, không khỏi đau lòng, nói:"Đào nhi, con bị thương nặng vậy, sao không nói cho nương?"
Cố Lâm Đào nhìn nương, nói: “Nương, muội muội bị Lý công tử bắt đi, người đã đau lòng lắm rồi, sao con có thể làm người bị tổn thương thêm, hơn nữa đây chẳng qua là một vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại đâu ạ."
" Hài tử ngốc, con đúng là hài tử ngốc mà!" Cố Đại Nương nói xong, lại lần nữa không nhịn được nước mắt, đứng lên.
Bên này chuyện tình thôi đã xử lí xong, không biết Bách Lí Hiên Hàn bên kia xử lí mọi việc thế nào rồi. Theo đạo lí mà nói, Cố Thanh Lan sẽ rất có thể mang về được đây an toàn.
Ngay khi Dạ Nhi không thể kiên nhẫn chờ nữa, rốt cục Bách Lí Hiên Hàn cùng Lâm Diệp cũng đã về, mà tên Lâm Diệp trong lòng còn ôm một nữ tử dáng người mảnh khảnh. Hình như đó là Cố Thanh Lan!
Lúc này, vẻ mặt Cố Thanh Lan có một chút không tự nhiên, cứ như là bị hạ dược, nếu không nhanh cứu chữa, nàng nhất định sẽ bị nội thương. Một khi dược phát tác, chỉ có nam nhân mới cứu được nàng, đến khi đó, sự trong sạch của nàng sẽ bị hủy hoại.
Dạ Nhi nhìn về phía Lâm Diệp:"Ngươi nhanh ôm nàng vào phòng, ta muốn giúp nàng đem dược tính loại bỏ! Bằng không các ngươi có hai người, một trong hai phải hiến thân!"
Hiến thân? Bách Lí Hiên Hàn không nghĩ nàng sẽ nói thẳng ra như vậy. Một chút rụt rè của nữ tử cũng không có. Bách Lí Hiên Hàn gật đầu, Lâm Diệp lúc này mới đem Cố Thanh Lan vào phòng.
Dạ Nhi nhanh chóng bước vào phòng, tuy đã nghĩ ra cách loại bỏ dược tính trong cơ thể Cố Thanh Lan, nhưng công hiệu của dược này thực sự quá mạnh, xem ra cái tên Lý công tử đã quyết tâm biến Cố Thanh Lan thành người của mình, bằng không sẽ không hạ dược nặng như vậy.
Rất nhanh, bên trong phòng chỉ còn nàng cùng Cố Thanh Lan và Cố đại nương, nhìn nữ nhi bị chịu khổ thành như vậy, Cố đại nương ngoài khóc lóc thương con cũng không có cách gì. Dạ Nhi lấy ra mấy cây ngân châm, châm cây đầu tiên ở cổ Cố Thanh Lan, nhưng mà chỉ được một thời gian ngắn, Cố Thanh Lan vẫn không kiềm chế được, vặn vẹo thân mình.
" Dạ Nhi cô nương, sao rồi? Lan nhi, nó.....còn cứu được không? Khi hỏi phần sau, tiếng của Cố đại nương giống như chỉ nói cho chính bà nghe vậy.
Dạ Nhi hơi nghiêm mặt liếc nhìn bà một cái, sau đó khẽ lắc đầu và xoay người đi ra ngoài.