Chương 15
Chuyển ngữ: Mic
Sư Vũ đã đợi cả một buổi chiều trong thiên điện của Quang Hoa điện.
Hoàng đế đích thân tới đón, trong lòng nàng vạn phần cảnh giác, thế nhưng tới đây rồi thì lại chẳng xảy ra chuyện gì, chỉ để nàng yên tĩnh chờ đợi ở thiên điện.
Nơi này quả thực là chỗ tốt để nghỉ ngơi. Nhuyễn tháp trong điện thoải mái, trên bàn còn bày dưa hấu và trà cụ tinh xảo được tiến cống từ khắp nơi trong thiên hạ, sâu bên trong một chút là một chiếc bàn con, trên đó đặt văn phòng tứ bảo, còn có một lò trầm hương lượn lờ.
Cửa điện mở rộng, nhưng có thái giám thường xuyên tới dòm chừng, nàng không rời đi được. Sư Vũ vờ như thưởng thức thư họa trên tường, nhưng trong lòng lại đang suy đoán đủ loại tình huống sắp tới có thể xảy ra.
Không biết là qua bao lâu, cửa điện bỗng truyền đến tiếng bước chân. Sư Vũ trấn tĩnh đưa mắt nhìn, năm sáu vị phu nhân trang phục lộng lẫy đi vào, nàng theo đó liếc ra ngoài cửa, nhìn mặt trời, đoán chừng hẳn sắp qua giờ Thân (từ 15h-17h), không biết mấy người này đến đây làm gì.
Nội giám đứng bên ngoài cười nhìn vào trong, nói với nàng: “Quyền thành chủ, những vị này đều là mệnh phụ triều đình, bệ hạ cố ý mời đến để bầu bạn với người.”
Sư Vũ đảo mắt quan sát một vòng, quả nhiên người nào người nấy đều là các phu nhân sống trong nhung lụa, lớn tuổi nhất độ khoảng bốn năm mươi, trẻ nhất trông hình như mới hơn hai mươi, chính là vị nữ nhi Lưu gia đã dè bỉuTức Mặc Vô Bạch lúc chạm mặt ở cổng cung ban sáng.
Mặc dù trước đó từng gặp mặt một lần ở cổng cung, nhưng dường như nàng ấy hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với Sư Vũ, đến một cái liếc mắt cũng không có.
Nàng quan sát họ, họ cũng quan sát nàng, còn khe khẽ thì thầm với nhau. Tức Mặc Ngạn là nhân vật như thế, nữ nhi nhận nuôi chính là vị trước mắt này, đương nhiên phải quan sát thật kỹ.
Thấy họ đều đứng hết ở đó, Sư Vũ chủ động lên tiếng: “Chư vị phu nhân mời ngồi.”
Mọi người theo đó ngồi xuống, ánh mắt trao đổi qua lại đều là vẻ ngạc nhiên, tỷ như dung mạo đã quá đỗi xinh đẹp, lại nghe thấy giọng nói của nàng, dịu dàng ôn nhu tựa như dòng nước mùa xuân phá tan băng lạnh, vừa nhẹ nhàng điềm đạm vừa mang lại cảm giác tươi mát. Một nữ tử nhu nhược yêu kiều thế này sao có thể được Tức Mặc Ngạn lựa chọn để kế thừa vị trí cơ chứ, thật sự gánh vác được ư?
Thái giám trước tiên giới thiệu từng vị mệnh phụ, nhưng nội tâm Sư Vũ đang nghĩ làm thế nào để đối phó với hoàng đế nên cũng không tập trung nghe cho lắm. Vị mệnh phụ lớn tuổi nhất trò chuyện vài câu với nàng, ngoại trừ nữ nhi Lưu gia thì nàng cũng chỉ nhớ được vị phu nhân này, là thê tử của Hồng Lư Tự khanh Tiêu Biệt.
Các vị phu nhân nhà quan bình thường thông thạo nhất chính là chuyện trò xã giao với nhau, tin đồn bát quái nghe được có thể tám suốt ba ngày ba đêm. Nhưng người trước mắt lúc này là Sư Vũ, mọi người đều không biết chính xác thân phận quyền thành chủ này của nàng rốt cuộc là như thế nào, lại thấy thái độ nàng không rõ ràng, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng vẫn là Tiêu phu nhân lên tiếng. Dáng vẻ bà phúc hậu, da trắng mắt hẹp, luôn luôn mỉm cười khiến người ta thật sự yêu thích, Sư Vũ cũng cùng bà trò chuyện đôi câu.
Tiêu phu nhân thấy lúc nàng nói chuyện với người khác luôn mỉm cười, hẳn là một người hòa đồng, sự tò mò trong lòng cũng không kiềm được, ồ ạt tràn ra.
“Nghe nói xung quanh Mặc thành đều là sa mạc, có phải là sự thật không?”
Sư Vũ cười đáp: “Đi về hướng Tây quả thật bốn bề đều là cát vàng, nhưng xung quanh thật ra tốt hơn rất nhiều.”
“Thế cô nương của Mặc thành thật sự có thể tự chủ trong việc hôn nhân sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Những người khác thấy Sư Vũ có hỏi tất đáp thì trở nên hưng phấn. Họ trước giờ đều chưa ra khỏi cửa nhà nên đối với chuyện của Mặc thành hết sức tò mò, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác. Nhân cơ hội này, có một giọng nói bỗng chen vào: “Quyền thành chủ sao lại được lão thành chủ nhận nuôi thế? Ban đầu có thân phận thế nào vậy?”
Sư Vũ quay đầu nhìn, chính là nữ nhi Lưu gia đang đùa nghịch bộ đồ trà.
Nàng khẽ cong môi: “Trước tiên, cha nhận nuôi ta, đương nhiên là vì chúng ta có duyên phụ tử. Về phần thân phận ban đầu của ta, xuất thân bần hàn, không có gì hay để nói cả.”
Mặc dù Sư Vũ mỉm cười nhưng sắc mặt Tiêu phu nhân trái lại có chút khó xử, nét mặt những người khác cũng ngượng ngùng. Có điều nữ nhi Lưu gia lại như chẳng có gì, cũng không ý thức được bản thân đã vi phạm điều cấm kỵ gì. Thậm chí khi nghe nàng trả lời như vậy thì thái độ nàng ấy đối với Sư Vũ còn có phần khinh thường.
Sư Vũ liếc nhìn trà cụ trong tay nàng ấy: “Phương phu nhân đun trà gì vậy?”
Nữ nhi Lưu gia bưng chén trà đưa cho nàng, mặt lộ vẻ đắc ý: “Quyền thành chủ không biết cũng không có gì lạ, trà đạo có rất nhiều thứ phải chú ý, hài tử trong nhà quyền quý đều đã được học từ nhỏ.”
Tiêu phu nhân nhận ra ý tứ châm biếm xuất thân Sư Vũ của nàng ấy thì lập tức ho khan một tiếng như thể nhắc nhở.
Sư Vũ cúi đầu nhấp một ngụm, nụ cười trên mặt càng rạng ngời: “ nói trà ngon vào miệng thì đắng nuốt xuống lại ngọt, Phương phu nhân từ nhỏ được học trà đạo nhưng vẫn chưa tới nơi tới chốn nhỉ.”
“……………..” Nụ cười trên mặt nữ nhi Lưu gia tức thì tắt ngóm.
“À đúng rồi,” Sư Vũ đặt chén trà xuống, lại nói: “Ta có một chất tử ngoan tinh thông lễ nhạc, kiểu như lễ nghi trà đạo từng có cơ hội thỉnh giáo. Chẳng qua vẫn không bằng Phương phu nhân, gả cho vị hôn phu tốt như Phương đại nhân, lễ nghi tu dưỡng cũng càng ngày càng xuất sắc.”
Mặt nữ nhi Lưu gia đỏ bừng, bị Tiêu phu nhân kéo tay áo, cuối cùng đành nén nhịn.
Bầu không khí có chút ngột ngạt, Sư Vũ dứt khoát không chuyện trò với họ nữa, đứng dậy đi sang một bên thưởng thức thư họa.
Các phu nhân nhà quan nào chịu được nhàn rỗi, dần dần lại bắt đầu thì thào to nhỏ với nhau. Sư Vũ tập trung lắng nghe, nữ nhi Lưu gia đang nhỏ giọng trách móc nàng với người bên cạnh thì không khỏi thấy buồn cười.
Tiêu phu nhận có chút sốt ruột, vừa liếc nhìn về phía Sư Vũ vừa ngắt lời nàng ấy: “Đừng nói nữa, bình thường cô ở chỗ chúng ta tùy tiện quen rồi, hiện giờ cũng không chịu thu mình. Các người quên lần trước bệ hạ bảo chúng ta tiếp khách là vị nào rồi sao?”
Nữ nhi Lưu gia bỗng ngưng bặt, mọi người lặng im không lên tiếng.
Trong lòng Sư Vũ tò mò, nhịn không được xoay đầu hỏi: “Lần trước hoàng thượng bảo mọi người tiếp khách là vị nào? Nói cho rõ.”
Tiêu phu nhân không ngờ nàng đã nghe thấy, xấu hổ cười cười, nhưng vẫn có chút ý tứ lấy lòng: “Đương nhiên là người bệ hạ hợp ý, hiện giờ đã là quý phi nương nương rồi đấy.”
Sắc mặt Sư Vũ sầm xuống, dây dưa hết nửa ngày, hóa ra hoàng đế lại có chủ ý này!
Lúc Tức Mặc Vô Bạch nửa đêm tức tốc vào cung thì Sư Vũ ở Hợp Ngôn điện đã ngủ, Gia Hi đế hãy còn chong đèn ở ngự thư phòng xử lý sự vụ.
Sau khi nội giám bẩm báo, Tức Mặc Vô Bạch nhanh chân đi vào, vừa mới hành lễ thì Gia Hi đế đã từ sau bàn đi qua, vẻ mặt vui mừng: “Nghe đồn ngươi và Sư Vũ cô cháu tình thâm, Trẫm vốn tưởng là đang diễn trò, thấy ngươi nửa đêm tới đây, lẽ nào thật sự có thân tình hay chăng?”
Tức Mặc Vô Bạch nói thẳng: “Thần muốn biết, bệ hạ đây là dự định giam cầm hay nạp nàng ấy vào hậu cung?”
Gia Hi đế cười ha ha hai tiếng: “Vẫn là ngươi hiểu Trẫm, cả hai điều này Trẫm đều muốn, nhưng vẫn muốn cái sau hơn.”
Tức Mặc Vô Bạch khẽ nhíu mày: “Trước đây thần khuyên bệ hạ cưới nàng ấy, chính miệng bệ hạ nói quân vương lấy quốc gia làm trọng, không thể ham mê nữ sắc, vì sao bây giờ lại đột nhiên có ý định này?”
Vẻ mặt Gia Hi đế ngượng ngùng, cười khan một tiếng: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đương nhiên Trẫm cũng không phải ngoại lệ.”
Tức Mặc Vô Bạch cụp mắt nhìn mặt đất chằm chằm, im lặng một lúc lâu mới hỏi một câu: “Vậy bệ hạ đã cầu được rồi?”
Gia Hi đế thở dài: “Nàng ấy cùng người khác trò chuyện, mặc dù trông có vẻ thành thật, nhưng lời lẽ lại hoàn mỹ khéo đưa đẩy, vẫn luôn giữ nụ cười khiến người ta không cách nào nổi giận. Thái độ như vậy, bảo Trẫm làm thế nào mở miệng?”
Sắc mặt Tức Mặc Vô Bạch thả lỏng.
Gia Hi đế lại cười nói: “Chẳng qua Trẫm cửu ngũ chí tôn, cầu hôn nàng ấy ắt hẳn cũng không phải chuyện khó khăn gì.”
Tức Mặc Vô Bạch không nhiều lời nữa, tựa như chỉ đến xác nhận xem Sư Vũ ở đâu mà thôi, im lặng một lúc thì cáo từ. Chỉ là lúc sắp ra khỏi cửa, hắn bỗng nói: “Mặc dù thần và bệ hạ là quân thần, nhưng cũng là chí giao, bệ hạ đã quyết ý như thế, thần chỉ có thể toàn lực bảo hộ.”
Gia Hi đế nhìn theo bóng lưng hắn bước ra khỏi cửa điện, không hiểu ý tứ.
Tức Mặc Vô Bạch về tới phủ, chuyện làm đầu tiên chính là bảo Đỗ Tuyền thu dọn đồ đạc, muốn ngay trong đêm đi tới Mặc thành.
Phủ Thiếu khanh một trận nháo nhào, Túc Diên sốt ruột vây quanh hắn: “Thiếu khanh đại nhân sao lại muốn một mình quay về Mặc thành, thành chủ của chúng tôi thì sao?”
Tức Mặc Vô Bạch nói: “Không tới ba ngày, nàng ấy nhất định sẽ quay lại, nhưng ta bảo cô làm gì, cô nhất định phải làm nấy.”
Túc Diên có chút do dự, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu.
Trong thành giới nghiêm ban đêm, nửa đêm đương nhiên không thể xuất thành. Tức Mặc Vô Bạch ngồi nghiêm chỉnh trong xe, bảo Đỗ Tuyền đi giao thiệp chào hỏi với quan viên thủ thành, nhất định phải ra khỏi thành trong đêm. Quan thủ thành hết cách, chỉ có thể kinh động quan trên, một cấp một cấp, ầm ĩ đến độ động tĩnh khá lớn, cuối cùng suýt nữa còn kinh động đến chỗ hoàng đế.
Cuối cùng rốt cuộc vẫn chưa đi nhưng cả đêm tưng bừng náo nhiệt như vậy đã trở thành đề tài nghị luận của bách quan trong buổi triều sáng hôm sau.
Vệ Úy là một trong những quan viên có ở cổng thành hôm qua, chia sẻ chuyện đã mắt thấy tai nghe sống động như thật: “Tức Mặc Thiếu khanh nhất quyết xuất thành nên vội giải thích, còn nói là vì suy nghĩ cho bệ hạ. Thấy ngài ấy muốn đi Mặc thành, đương nhiên là muốn giải thích với quan viên bách tính Mặc thành rồi.”
Bên cạnh có quan viên nói: “Quan viên của Mặc thành phần lớn đều là thuộc hạ trung thành của Tức Mặc Ngạn, nếu giải thích với bọn họ, chuyện này chắc hẳn có liên hệ trọng đại.”
Vệ Úy liên tục gật đầu: “Chuyện vừa trọng đại vừa có quan hệ với bệ hạ, đương nhiên là có liên can tới quyền thành chủ. Mọi người đều nghe nói rồi chứ, quyền thành chủ đang ở trong cung đấy, nghe đâu là bệ hạ đích thân đón vào đó.”
Tiêu Biệt đứng cạnh nghe một lúc lâu, trong lòng không mấy dễ chịu. Hôm qua ông ấy nghe phu nhân kể thì đã biết bệ hạ có ý với Sư Vũ.
Chuyện Tức Mặc Vô Bạch và Sư Vũ áp chế sứ thần Nhược Khương khiến ông phần nào khen ngợi, thâm tâm ít nhiều cũng có chút nghiêng về phía họ. Hiện giờ nghe bách quan nghị luận, ngọn nguồn chuyện này hẳn là bệ hạ cưỡng ép khống chế quyền thành chủ, Thái thường thiếu khanh vì bảo vệ danh dự của bệ hạ nên muốn đơn độc đi Mặc thành giải thích.
Nhưng việc này có thể giải thích rõ ràng? Mặc thành có binh lực riêng mấy chục vạn, toàn là thân tín của Tức Mặc Ngạn, nếu như mấy vị thuộc hạ đó sau khi nghe phong phanh tin tức, nhất thời váng đầu, chỉ e là Thái thường thiếu khanh có đi không có về, quốc gia cũng gặp phải đại họa đây.
Cứ như vậy, há chẳng phải là để Nhược Khương ngư ông đắc lợi ư?
Chúng quan viên sôi nổi bàn luận hết nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Gia Hi đế đâu. Sau đó có một nội giám phụng lệnh tới, tuyên bố hôm nay tảo triều kết thúc, có chuyện ngày mai lại bẩm báo.
Mọi người vừa thấy động tĩnh thế này, không đúng nhá, lẽ nào bệ hạ chột dạ rồi?
Mấy vị lão thần thẳng tính bàn bạc, lập tức dắt tay nhau đi về phía nội cung, muốn can gián bệ hạ, Tiêu Biệt hiển nhiên cũng nằm trong đó.
Nhưng lúc này Gia Hi đế không quan tâm chuyện đó. Sáng sớm thái giám thân cận bẩm báo rằng: thị nữ thân cận của Sư Vũ cầm lệnh bài của Thái thường thiếu khanh nhập cung, nói là đến phục vụ chủ tử, thế nhưng hiện giờ lại đang ở hoàng cung lớn tiếng gào rằng có người muốn hại thành chủ nhà họ.
Gia Hi đế mặc long bào vốn chuẩn bị thượng triều, biết chuyện thì vội đích thân đi xem thử.
Vừa vào bên trong Hợp Ngôn điện liền ngửi được mùi thơm, hắn cúi đầu nhìn, trên mặt đất là vũng nước canh với vật liệu trân quý, nhưng bên cạnh lại có cả một con mèo chết.
Sư Vũ ngồi trong điện, thấy hoàng đế tiến vào thì đứng dậy hành lễ. Túc Diên đã lấy lại bình tĩnh, nhưng hai mắt vẫn đỏ ửng, đứng sau lưng Sư Vũ không nói một lời.
“Xảy ra chuyện gì?” Toàn bộ hậu cung đều là của Gia Hi đế, có chuyện khuất tất đen tối nào là chưa từng gặp, hắn há có thể không nhận ra đây là việc gì, nhưng tóm lại vẫn phải hỏi một câu cho đúng lẽ.
Sư Vũ thở dài, sắc mặt mệt mỏi: “Xin bệ hạ phê chuẩn cho ta xuất cung, trong cung nguy hiểm trùng trùng, trước giờ ta chưa từng trải qua, e là sẽ chết ở nơi này. Một mình ta chết cũng không đáng gì, nhưng còn Mặc thành phải bận tâm…”
Gia Hi đế an ủi nàng vài câu, vừa định hạ lệnh triệt để tra xét chuyện này thì thái giám chạy tới, ghé vào tai hắn bẩm lại chuyện của Tức Mặc Vô Bạch. Lúc này hắn mới nhớ lại câu nói đêm qua kia của Tức Mặc Vô Bạch trước lúc rời đi.
Đang lúc có manh mối thì mấy người Tiêu Biệt lại vội vã đi tới.
Gia Hi đế tuổi trẻ phơi phới, khí thế hăng hái hôm nay mới biết, thì ra đế vương nếu muốn nạp một người thì phải gánh vác trách nhiệm nhiều như vậy…
Buổi chiều Sư Vũ và Túc Diên lặng lẽ xuất cung, xe ngựa của phủ Thiếu khanh đang đợi.
Sư Vũ chỉ trông thấy mã phu, tưởng là không có ai khác, lúc vén màn lên xe mới phát hiện Tức Mặc Vô Bạch đang ở bên trong.
“Hiền chất đang nghĩ gì thế?” Nàng ngồi vào xe, nhưng thấy Tức Mặc Vô Bạch nhấc tay, cụp mắt cúi đầu, nét mặt sầu muộn: “Đừng nói gì cả, để ta yên tĩnh một chút.”
Sư Vũ phì cười: “Khi quân là tội lớn, quả thực nên yên tĩnh một chút.”
“Uầy…”
Sư Vũ đã đợi cả một buổi chiều trong thiên điện của Quang Hoa điện.
Hoàng đế đích thân tới đón, trong lòng nàng vạn phần cảnh giác, thế nhưng tới đây rồi thì lại chẳng xảy ra chuyện gì, chỉ để nàng yên tĩnh chờ đợi ở thiên điện.
Nơi này quả thực là chỗ tốt để nghỉ ngơi. Nhuyễn tháp trong điện thoải mái, trên bàn còn bày dưa hấu và trà cụ tinh xảo được tiến cống từ khắp nơi trong thiên hạ, sâu bên trong một chút là một chiếc bàn con, trên đó đặt văn phòng tứ bảo, còn có một lò trầm hương lượn lờ.
Cửa điện mở rộng, nhưng có thái giám thường xuyên tới dòm chừng, nàng không rời đi được. Sư Vũ vờ như thưởng thức thư họa trên tường, nhưng trong lòng lại đang suy đoán đủ loại tình huống sắp tới có thể xảy ra.
Không biết là qua bao lâu, cửa điện bỗng truyền đến tiếng bước chân. Sư Vũ trấn tĩnh đưa mắt nhìn, năm sáu vị phu nhân trang phục lộng lẫy đi vào, nàng theo đó liếc ra ngoài cửa, nhìn mặt trời, đoán chừng hẳn sắp qua giờ Thân (từ 15h-17h), không biết mấy người này đến đây làm gì.
Nội giám đứng bên ngoài cười nhìn vào trong, nói với nàng: “Quyền thành chủ, những vị này đều là mệnh phụ triều đình, bệ hạ cố ý mời đến để bầu bạn với người.”
Sư Vũ đảo mắt quan sát một vòng, quả nhiên người nào người nấy đều là các phu nhân sống trong nhung lụa, lớn tuổi nhất độ khoảng bốn năm mươi, trẻ nhất trông hình như mới hơn hai mươi, chính là vị nữ nhi Lưu gia đã dè bỉuTức Mặc Vô Bạch lúc chạm mặt ở cổng cung ban sáng.
Mặc dù trước đó từng gặp mặt một lần ở cổng cung, nhưng dường như nàng ấy hoàn toàn không có chút ấn tượng gì với Sư Vũ, đến một cái liếc mắt cũng không có.
Nàng quan sát họ, họ cũng quan sát nàng, còn khe khẽ thì thầm với nhau. Tức Mặc Ngạn là nhân vật như thế, nữ nhi nhận nuôi chính là vị trước mắt này, đương nhiên phải quan sát thật kỹ.
Thấy họ đều đứng hết ở đó, Sư Vũ chủ động lên tiếng: “Chư vị phu nhân mời ngồi.”
Mọi người theo đó ngồi xuống, ánh mắt trao đổi qua lại đều là vẻ ngạc nhiên, tỷ như dung mạo đã quá đỗi xinh đẹp, lại nghe thấy giọng nói của nàng, dịu dàng ôn nhu tựa như dòng nước mùa xuân phá tan băng lạnh, vừa nhẹ nhàng điềm đạm vừa mang lại cảm giác tươi mát. Một nữ tử nhu nhược yêu kiều thế này sao có thể được Tức Mặc Ngạn lựa chọn để kế thừa vị trí cơ chứ, thật sự gánh vác được ư?
Thái giám trước tiên giới thiệu từng vị mệnh phụ, nhưng nội tâm Sư Vũ đang nghĩ làm thế nào để đối phó với hoàng đế nên cũng không tập trung nghe cho lắm. Vị mệnh phụ lớn tuổi nhất trò chuyện vài câu với nàng, ngoại trừ nữ nhi Lưu gia thì nàng cũng chỉ nhớ được vị phu nhân này, là thê tử của Hồng Lư Tự khanh Tiêu Biệt.
Các vị phu nhân nhà quan bình thường thông thạo nhất chính là chuyện trò xã giao với nhau, tin đồn bát quái nghe được có thể tám suốt ba ngày ba đêm. Nhưng người trước mắt lúc này là Sư Vũ, mọi người đều không biết chính xác thân phận quyền thành chủ này của nàng rốt cuộc là như thế nào, lại thấy thái độ nàng không rõ ràng, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng vẫn là Tiêu phu nhân lên tiếng. Dáng vẻ bà phúc hậu, da trắng mắt hẹp, luôn luôn mỉm cười khiến người ta thật sự yêu thích, Sư Vũ cũng cùng bà trò chuyện đôi câu.
Tiêu phu nhân thấy lúc nàng nói chuyện với người khác luôn mỉm cười, hẳn là một người hòa đồng, sự tò mò trong lòng cũng không kiềm được, ồ ạt tràn ra.
“Nghe nói xung quanh Mặc thành đều là sa mạc, có phải là sự thật không?”
Sư Vũ cười đáp: “Đi về hướng Tây quả thật bốn bề đều là cát vàng, nhưng xung quanh thật ra tốt hơn rất nhiều.”
“Thế cô nương của Mặc thành thật sự có thể tự chủ trong việc hôn nhân sao?”
“Đó là đương nhiên.”
Những người khác thấy Sư Vũ có hỏi tất đáp thì trở nên hưng phấn. Họ trước giờ đều chưa ra khỏi cửa nhà nên đối với chuyện của Mặc thành hết sức tò mò, hỏi hết vấn đề này đến vấn đề khác. Nhân cơ hội này, có một giọng nói bỗng chen vào: “Quyền thành chủ sao lại được lão thành chủ nhận nuôi thế? Ban đầu có thân phận thế nào vậy?”
Sư Vũ quay đầu nhìn, chính là nữ nhi Lưu gia đang đùa nghịch bộ đồ trà.
Nàng khẽ cong môi: “Trước tiên, cha nhận nuôi ta, đương nhiên là vì chúng ta có duyên phụ tử. Về phần thân phận ban đầu của ta, xuất thân bần hàn, không có gì hay để nói cả.”
Mặc dù Sư Vũ mỉm cười nhưng sắc mặt Tiêu phu nhân trái lại có chút khó xử, nét mặt những người khác cũng ngượng ngùng. Có điều nữ nhi Lưu gia lại như chẳng có gì, cũng không ý thức được bản thân đã vi phạm điều cấm kỵ gì. Thậm chí khi nghe nàng trả lời như vậy thì thái độ nàng ấy đối với Sư Vũ còn có phần khinh thường.
Sư Vũ liếc nhìn trà cụ trong tay nàng ấy: “Phương phu nhân đun trà gì vậy?”
Nữ nhi Lưu gia bưng chén trà đưa cho nàng, mặt lộ vẻ đắc ý: “Quyền thành chủ không biết cũng không có gì lạ, trà đạo có rất nhiều thứ phải chú ý, hài tử trong nhà quyền quý đều đã được học từ nhỏ.”
Tiêu phu nhân nhận ra ý tứ châm biếm xuất thân Sư Vũ của nàng ấy thì lập tức ho khan một tiếng như thể nhắc nhở.
Sư Vũ cúi đầu nhấp một ngụm, nụ cười trên mặt càng rạng ngời: “ nói trà ngon vào miệng thì đắng nuốt xuống lại ngọt, Phương phu nhân từ nhỏ được học trà đạo nhưng vẫn chưa tới nơi tới chốn nhỉ.”
“……………..” Nụ cười trên mặt nữ nhi Lưu gia tức thì tắt ngóm.
“À đúng rồi,” Sư Vũ đặt chén trà xuống, lại nói: “Ta có một chất tử ngoan tinh thông lễ nhạc, kiểu như lễ nghi trà đạo từng có cơ hội thỉnh giáo. Chẳng qua vẫn không bằng Phương phu nhân, gả cho vị hôn phu tốt như Phương đại nhân, lễ nghi tu dưỡng cũng càng ngày càng xuất sắc.”
Mặt nữ nhi Lưu gia đỏ bừng, bị Tiêu phu nhân kéo tay áo, cuối cùng đành nén nhịn.
Bầu không khí có chút ngột ngạt, Sư Vũ dứt khoát không chuyện trò với họ nữa, đứng dậy đi sang một bên thưởng thức thư họa.
Các phu nhân nhà quan nào chịu được nhàn rỗi, dần dần lại bắt đầu thì thào to nhỏ với nhau. Sư Vũ tập trung lắng nghe, nữ nhi Lưu gia đang nhỏ giọng trách móc nàng với người bên cạnh thì không khỏi thấy buồn cười.
Tiêu phu nhận có chút sốt ruột, vừa liếc nhìn về phía Sư Vũ vừa ngắt lời nàng ấy: “Đừng nói nữa, bình thường cô ở chỗ chúng ta tùy tiện quen rồi, hiện giờ cũng không chịu thu mình. Các người quên lần trước bệ hạ bảo chúng ta tiếp khách là vị nào rồi sao?”
Nữ nhi Lưu gia bỗng ngưng bặt, mọi người lặng im không lên tiếng.
Trong lòng Sư Vũ tò mò, nhịn không được xoay đầu hỏi: “Lần trước hoàng thượng bảo mọi người tiếp khách là vị nào? Nói cho rõ.”
Tiêu phu nhân không ngờ nàng đã nghe thấy, xấu hổ cười cười, nhưng vẫn có chút ý tứ lấy lòng: “Đương nhiên là người bệ hạ hợp ý, hiện giờ đã là quý phi nương nương rồi đấy.”
Sắc mặt Sư Vũ sầm xuống, dây dưa hết nửa ngày, hóa ra hoàng đế lại có chủ ý này!
Lúc Tức Mặc Vô Bạch nửa đêm tức tốc vào cung thì Sư Vũ ở Hợp Ngôn điện đã ngủ, Gia Hi đế hãy còn chong đèn ở ngự thư phòng xử lý sự vụ.
Sau khi nội giám bẩm báo, Tức Mặc Vô Bạch nhanh chân đi vào, vừa mới hành lễ thì Gia Hi đế đã từ sau bàn đi qua, vẻ mặt vui mừng: “Nghe đồn ngươi và Sư Vũ cô cháu tình thâm, Trẫm vốn tưởng là đang diễn trò, thấy ngươi nửa đêm tới đây, lẽ nào thật sự có thân tình hay chăng?”
Tức Mặc Vô Bạch nói thẳng: “Thần muốn biết, bệ hạ đây là dự định giam cầm hay nạp nàng ấy vào hậu cung?”
Gia Hi đế cười ha ha hai tiếng: “Vẫn là ngươi hiểu Trẫm, cả hai điều này Trẫm đều muốn, nhưng vẫn muốn cái sau hơn.”
Tức Mặc Vô Bạch khẽ nhíu mày: “Trước đây thần khuyên bệ hạ cưới nàng ấy, chính miệng bệ hạ nói quân vương lấy quốc gia làm trọng, không thể ham mê nữ sắc, vì sao bây giờ lại đột nhiên có ý định này?”
Vẻ mặt Gia Hi đế ngượng ngùng, cười khan một tiếng: “Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, đương nhiên Trẫm cũng không phải ngoại lệ.”
Tức Mặc Vô Bạch cụp mắt nhìn mặt đất chằm chằm, im lặng một lúc lâu mới hỏi một câu: “Vậy bệ hạ đã cầu được rồi?”
Gia Hi đế thở dài: “Nàng ấy cùng người khác trò chuyện, mặc dù trông có vẻ thành thật, nhưng lời lẽ lại hoàn mỹ khéo đưa đẩy, vẫn luôn giữ nụ cười khiến người ta không cách nào nổi giận. Thái độ như vậy, bảo Trẫm làm thế nào mở miệng?”
Sắc mặt Tức Mặc Vô Bạch thả lỏng.
Gia Hi đế lại cười nói: “Chẳng qua Trẫm cửu ngũ chí tôn, cầu hôn nàng ấy ắt hẳn cũng không phải chuyện khó khăn gì.”
Tức Mặc Vô Bạch không nhiều lời nữa, tựa như chỉ đến xác nhận xem Sư Vũ ở đâu mà thôi, im lặng một lúc thì cáo từ. Chỉ là lúc sắp ra khỏi cửa, hắn bỗng nói: “Mặc dù thần và bệ hạ là quân thần, nhưng cũng là chí giao, bệ hạ đã quyết ý như thế, thần chỉ có thể toàn lực bảo hộ.”
Gia Hi đế nhìn theo bóng lưng hắn bước ra khỏi cửa điện, không hiểu ý tứ.
Tức Mặc Vô Bạch về tới phủ, chuyện làm đầu tiên chính là bảo Đỗ Tuyền thu dọn đồ đạc, muốn ngay trong đêm đi tới Mặc thành.
Phủ Thiếu khanh một trận nháo nhào, Túc Diên sốt ruột vây quanh hắn: “Thiếu khanh đại nhân sao lại muốn một mình quay về Mặc thành, thành chủ của chúng tôi thì sao?”
Tức Mặc Vô Bạch nói: “Không tới ba ngày, nàng ấy nhất định sẽ quay lại, nhưng ta bảo cô làm gì, cô nhất định phải làm nấy.”
Túc Diên có chút do dự, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu.
Trong thành giới nghiêm ban đêm, nửa đêm đương nhiên không thể xuất thành. Tức Mặc Vô Bạch ngồi nghiêm chỉnh trong xe, bảo Đỗ Tuyền đi giao thiệp chào hỏi với quan viên thủ thành, nhất định phải ra khỏi thành trong đêm. Quan thủ thành hết cách, chỉ có thể kinh động quan trên, một cấp một cấp, ầm ĩ đến độ động tĩnh khá lớn, cuối cùng suýt nữa còn kinh động đến chỗ hoàng đế.
Cuối cùng rốt cuộc vẫn chưa đi nhưng cả đêm tưng bừng náo nhiệt như vậy đã trở thành đề tài nghị luận của bách quan trong buổi triều sáng hôm sau.
Vệ Úy là một trong những quan viên có ở cổng thành hôm qua, chia sẻ chuyện đã mắt thấy tai nghe sống động như thật: “Tức Mặc Thiếu khanh nhất quyết xuất thành nên vội giải thích, còn nói là vì suy nghĩ cho bệ hạ. Thấy ngài ấy muốn đi Mặc thành, đương nhiên là muốn giải thích với quan viên bách tính Mặc thành rồi.”
Bên cạnh có quan viên nói: “Quan viên của Mặc thành phần lớn đều là thuộc hạ trung thành của Tức Mặc Ngạn, nếu giải thích với bọn họ, chuyện này chắc hẳn có liên hệ trọng đại.”
Vệ Úy liên tục gật đầu: “Chuyện vừa trọng đại vừa có quan hệ với bệ hạ, đương nhiên là có liên can tới quyền thành chủ. Mọi người đều nghe nói rồi chứ, quyền thành chủ đang ở trong cung đấy, nghe đâu là bệ hạ đích thân đón vào đó.”
Tiêu Biệt đứng cạnh nghe một lúc lâu, trong lòng không mấy dễ chịu. Hôm qua ông ấy nghe phu nhân kể thì đã biết bệ hạ có ý với Sư Vũ.
Chuyện Tức Mặc Vô Bạch và Sư Vũ áp chế sứ thần Nhược Khương khiến ông phần nào khen ngợi, thâm tâm ít nhiều cũng có chút nghiêng về phía họ. Hiện giờ nghe bách quan nghị luận, ngọn nguồn chuyện này hẳn là bệ hạ cưỡng ép khống chế quyền thành chủ, Thái thường thiếu khanh vì bảo vệ danh dự của bệ hạ nên muốn đơn độc đi Mặc thành giải thích.
Nhưng việc này có thể giải thích rõ ràng? Mặc thành có binh lực riêng mấy chục vạn, toàn là thân tín của Tức Mặc Ngạn, nếu như mấy vị thuộc hạ đó sau khi nghe phong phanh tin tức, nhất thời váng đầu, chỉ e là Thái thường thiếu khanh có đi không có về, quốc gia cũng gặp phải đại họa đây.
Cứ như vậy, há chẳng phải là để Nhược Khương ngư ông đắc lợi ư?
Chúng quan viên sôi nổi bàn luận hết nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Gia Hi đế đâu. Sau đó có một nội giám phụng lệnh tới, tuyên bố hôm nay tảo triều kết thúc, có chuyện ngày mai lại bẩm báo.
Mọi người vừa thấy động tĩnh thế này, không đúng nhá, lẽ nào bệ hạ chột dạ rồi?
Mấy vị lão thần thẳng tính bàn bạc, lập tức dắt tay nhau đi về phía nội cung, muốn can gián bệ hạ, Tiêu Biệt hiển nhiên cũng nằm trong đó.
Nhưng lúc này Gia Hi đế không quan tâm chuyện đó. Sáng sớm thái giám thân cận bẩm báo rằng: thị nữ thân cận của Sư Vũ cầm lệnh bài của Thái thường thiếu khanh nhập cung, nói là đến phục vụ chủ tử, thế nhưng hiện giờ lại đang ở hoàng cung lớn tiếng gào rằng có người muốn hại thành chủ nhà họ.
Gia Hi đế mặc long bào vốn chuẩn bị thượng triều, biết chuyện thì vội đích thân đi xem thử.
Vừa vào bên trong Hợp Ngôn điện liền ngửi được mùi thơm, hắn cúi đầu nhìn, trên mặt đất là vũng nước canh với vật liệu trân quý, nhưng bên cạnh lại có cả một con mèo chết.
Sư Vũ ngồi trong điện, thấy hoàng đế tiến vào thì đứng dậy hành lễ. Túc Diên đã lấy lại bình tĩnh, nhưng hai mắt vẫn đỏ ửng, đứng sau lưng Sư Vũ không nói một lời.
“Xảy ra chuyện gì?” Toàn bộ hậu cung đều là của Gia Hi đế, có chuyện khuất tất đen tối nào là chưa từng gặp, hắn há có thể không nhận ra đây là việc gì, nhưng tóm lại vẫn phải hỏi một câu cho đúng lẽ.
Sư Vũ thở dài, sắc mặt mệt mỏi: “Xin bệ hạ phê chuẩn cho ta xuất cung, trong cung nguy hiểm trùng trùng, trước giờ ta chưa từng trải qua, e là sẽ chết ở nơi này. Một mình ta chết cũng không đáng gì, nhưng còn Mặc thành phải bận tâm…”
Gia Hi đế an ủi nàng vài câu, vừa định hạ lệnh triệt để tra xét chuyện này thì thái giám chạy tới, ghé vào tai hắn bẩm lại chuyện của Tức Mặc Vô Bạch. Lúc này hắn mới nhớ lại câu nói đêm qua kia của Tức Mặc Vô Bạch trước lúc rời đi.
Đang lúc có manh mối thì mấy người Tiêu Biệt lại vội vã đi tới.
Gia Hi đế tuổi trẻ phơi phới, khí thế hăng hái hôm nay mới biết, thì ra đế vương nếu muốn nạp một người thì phải gánh vác trách nhiệm nhiều như vậy…
Buổi chiều Sư Vũ và Túc Diên lặng lẽ xuất cung, xe ngựa của phủ Thiếu khanh đang đợi.
Sư Vũ chỉ trông thấy mã phu, tưởng là không có ai khác, lúc vén màn lên xe mới phát hiện Tức Mặc Vô Bạch đang ở bên trong.
“Hiền chất đang nghĩ gì thế?” Nàng ngồi vào xe, nhưng thấy Tức Mặc Vô Bạch nhấc tay, cụp mắt cúi đầu, nét mặt sầu muộn: “Đừng nói gì cả, để ta yên tĩnh một chút.”
Sư Vũ phì cười: “Khi quân là tội lớn, quả thực nên yên tĩnh một chút.”
“Uầy…”