Chương 23
Chuyển ngữ: Mic
Tây vực lớn lớn nhỏ nhỏ tổng cộng ba mươi sáu nước, nhưng duy chỉ có các nước như Thư Mạt, Ô Tôn, Quy Tư, Yên Kì, Lâu Lan… là xung quanh có biên giới tiếp giáp dài nhất với Nhược Khương và Mặc thành, mặc dù cũng gần gũi, nhưng không mấy mật thiết.
Tức Mặc Vô Bạch muốn viếng thăm chính là mười nước xung quanh Mặc thành và Nhược Khương, số lượng mặc dù nhiều nhưng diện tích nhỏ lộ trình gần, không tốn bao nhiêu thời gian, lúc kết thúc vừa hay là cuối tháng mười.
Điểm đến cuối cùng là Y Nại quốc, quốc quân phái nhân mã một đường hộ tống hắn đến biên giới Dự quốc, cách Mặc thành chưa tới trăm dặm. Hắn không muốn rêu rao quá mức, bảo tùy tùng trước quay về báo tin, còn mình thì dẫn theo Đỗ Tuyền đi sau một bước.
Thời tiết vốn dĩ không tệ, nhưng qua hai ngày thì gió cát nổi lên dữ dội. Hắn dùng một tấm thảm che kín từ đầu tới chân, cưỡi lạc đà từ sa mạc tiến về phía ốc đảo. Xa xa cách một tầng cát vàng tựa rèm che đã có thể trông thấy bóng dáng Mặc thành, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Tuyền quấn còn kín mít hơn hắn, chỉ lộ miệng, mỗi một câu nói đều gần như phun ra cả miệng cát: “Công tử….Phì! Người nói xem người cực khổ như vậy….phì! Đáng hay sao? Phì!”
Tức Mặc Vô Bạch biết hắn lắm mồm, cố ý không để ý hắn.
“Ể?” Đỗ Tuyền bỗng phát hiện gì đó, chỉ đằng trước nói: “Hình như có người đến đón chúng ta đó…Khụ khụ, phì!”
Tức Mặc Vô Bạch sớm đã nhìn thấy, chỉ là cát vàng chắn tầm nhìn nên không thấy rõ. Chờ dần dần đến gần mới nhận ra đó là một người đang cưỡi trên lưng ngựa, che mặt nên không trông rõ dung mạo, nhưng từ vóc dáng có thể nhận ra là một nữ tử.
Tóm lại không thể nào là Sư Vũ đích thân tới đón hắn đâu nhỉ?
Bụng nghĩ vậy, hắn tăng tốc độ đến gần, liếc thấy trường kiếm trong tay đối phương, định quay đầu đi thì đã không kịp.
“Thiếu khanh đại nhân, đã lâu không gặp.”
Tức Mặc Vô Bạch đành phải mặt mày sượng trân tiến lên trước, hầm hừ một câu: “Kiều cô nương hữu lễ.”
Nói chuyện thật sự không tiện, Kiều Nguyệt Linh nhấc tay, ý bảo hắn đi lên trước tránh gió cát.
Cát vàng bay múa trong gió, tựa như tay áo nước do vũ cơ tung ra, thi thoảng lướt qua chân mày khóe mắt, nhưng lại khiến người ta cảm giác được sự đau rát rõ ràng. Ba người đi về trước, cả một dặm đường, đặt chân lên ốc đảo dần dần có cây cối che chắn, cát bụi bớt đi rất nhiều, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn không ít.
Phía trước có một căn nhà đổ nát, lặng lẽ trơ trọi đứng bên đường, đã bị gió cát ăn mòn hơn nửa, chỉ có bức tường là có thể che chắn.
Kiều Nguyệt Linh xuống ngựa, cởi mạng che mặt, phủi phủi cát bụi trên tóc, quay sang nhìn Tức Mặc Vô Bạch: “Ta đã chuẩn bị xong ngựa cho hai người, ra khỏi biển cát, tiếp tục cưỡi lạc đà tốc độ sẽ chậm.”
Tức Mặc Vô Bạch có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhưng không hề động thủ lại còn khách sáo như vậy đó. Hắn xuống lạc đà, chắp tay: “Vậy đa tạ Kiều cô nương.”
Kiều Nguyệt Linh vẫn lạnh lùng như trước, liếc sang Đỗ Tuyền, nói với hắn: “Kêu người hầu của ngươi tránh đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tức Mặc Vô Bạch quay sang liếc mắt ra hiệu cho Đỗ Tuyền, hắn quan sát xung quanh, thực sự không có nơi nào để tránh, chỉ có thể lặng lẽ đứng trong gió cát.
“Kiều cô nương từ xa tới đây, xem ra là có chuyện cần nói.”
Kiều Nguyệt Linh áo đen phấp phới, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi tưởng ta tự nguyện chắc? Chẳng qua là gia huynh có lệnh, không đi không được mà thôi.”
“Hửm?” Tức Mặc Vô Bạch trở nên hứng khởi: “Không biết Kiều đại đô hộ có gì chỉ bảo?”
Nét mặt Kiều Nguyệt Linh có hơi mất tự nhiên, khẽ quay đầu đi, chăm chú nhìn cát vàng đang chậm rãi bay múa xa xa: “Ngươi….Nhiều năm như vậy rồi, không định tìm một cô nương định chung thân đại sự ư?”
“Có chứ, ta thời thời khắc khắc đều sẵn sàng mà.” Tức Mặc Vô Bạch đáp lại một cách tự nhiên.
Sắc mặt Kiều Nguyệt Linh hơi đỏ, cúi đầu nhìn mặt giày: “Vậy nữ tử trong lòng ngươi trông thế nào?”
“Ừm….” Tức Mặc Vô Bạch đùa nghịch một góc thảm, nghiêm túc suy nghĩ, hình ảnh hiện lên đầu tiên trong đầu thế nhưng lại là đôi mắt nửa cười nửa không sau mạng che kia, tim bỗng giật thót, lắc đầu: “Không biết nữa.”
Kiều Nguyệt Linh hơi mím môi, giấu đi ý cười nơi khóe miệng, mặt mày nghiêm nghị nói: “Nếu đã như vậy, gia huynh có thể làm mai cho ngươi. Hiện tại ngươi ở phủ thành chủ, cùng một nữ tử chưa thành thân như thành chủ sớm chiều chung đụng, lâu ngày khó tránh khỏi lời ong tiếng ve, sớm ngày thành gia cũng là chuyện tốt.”
Kiều Định Dạ ngay cả lôi kéo người cũng là chiêu cũ rích như vậy. Tức Mặc Vô Bạch cười cười: “Ta ở phủ thành chủ thì sao chứ? Sao lại có lời ong tiếng ve?”
Kiều Nguyệt Linh nghe ngữ khí hắn cà lơ phất phơ thì theo thói quen, tính tình cũng có xu hướng bộc phát, nhớ lại dáng vẻ thân thiết lúc trước khi hắn cõng Sư Vũ thoát khỏi hiểm cảnh thì khẩu khí càng không tốt: “Sao lại không có lời ong tiếng ve? Ngươi là Thái thường thiếu khanh, chưởng quản lễ nhạc, hẳn là hiểu giáo hóa luân thường nhất, tư tưởng không được không nên động chạm điều gì để bị người khác lên án, bảo ngươi loạn.luân!”
Ngón tay Tức Mặc Vô Bạch siết chặt.
Kiều Nguyệt Linh thấy hắn không lên tiếng thì càng bực hơn, muốn động thủ như bình thường mới dễ chịu, nhưng nhớ tới lời của huynh trưởng thì lại nhịn xuống.
Huynh trưởng như cha, tâm tư của nàng sao giấu được ca ca ruột của mình? Hôm đó hắn bỗng nói muốn thành toàn cho nàng, nàng còn chối nửa ngày không thừa nhận. Nhưng ca ca nói đúng, người như Tức Mặc Vô Bạch, nếu không nói, có thể cả đời này hắn cũng không biết được!
Nhưng nàng rốt cuộc vẫn xấu hổ khi phải nói thẳng, đeo mạng che, xoay người lên ngựa: “Ngươi suy nghĩ cho kĩ đi, ta….chúng ta ở Ninh Sóc chờ tin của ngươi, nếu ngươi đồng ý, gia huynh nhất định sẽ tận tâm tận lực lo liệu thay ngươi.”
Tức Mặc Vô Bạch bất ngờ, trước đây có muốn dứt cũng không dứt nàng ấy ra được, hôm nay thế nhưng lại tự mình chạy đi. Mặc dù hắn không chút hảo cảm nào với Kiều Định Dạ, nhưng cũng không tới mức không ưa lây người bên cạnh hắn, vì vậy khách sáo chắp tay: “Đa tạ ý tốt của Kiều cô nương.”
Sắc mặt Kiều Nguyệt Linh tốt hơn nhiều, thúc ngựa rời đi.
Gió cát nhỏ bớt, Tức Mặc Vô Bạch quấn chặt thảm, lên tiếng gọi Đỗ Tuyền, đổi sang ngựa tiếp tục lên đường.
Đỗ Tuyền hứng cát hồi lâu, không khỏi oán giận cả một đoạn đường, nhưng Tức Mặc Vô Bạch không trả lời hắn lấy nửa câu, suốt đoạn đường đều im lặng không lên tiếng, nửa chừng còn suýt nữa lạc đường. Hắn tưởng mình lắm lời khiến công tử phiền muộn, đành phải lặng lẽ nuốt ngược vào trong.
Lúc trời gần tối, cuối cùng đã tiến vào biên giới Mặc thành, gió cát cũng đã ngừng nghỉ. Bầu trời tựa như từng bị tạt nước bẩn, đen mò mò, quân doanh của đại quân Mặc thành giống như từng đóa hoa trắng nhỏ nở rộ xa xa. Binh sĩ giáp đen lưỡi mác trông chẳng qua là một đống điểm đen.
Tức Mặc Vô Bạch cởi thảm, hít sâu một hơi, một đường phóng qua đó. Rất nhanh đã tới cửa quân doanh, trông thấy Hoắc Kình người mặc quân trang cưỡi ngựa, chòm râu bạc rung rung trong gió, dường như chờ đã lâu.
Hắn kìm ngựa dừng lại, chỉnh trang y phục,chắp tay với ông ấy: “Hoắc lão tướng quân.”
Hoắc Kình đáp lễ: “Thái thường thiếu khanh vừa qua làm nhiều việc vì Mặc thành, lão phu đặc biệt tới nghênh tiếp.”
Tức Mặc Vô Bạch cười khẽ: “Vãn bối thụ sủng nhược kinh.”
Hoắc Kinh đưa tay mời: “Thành chủ đã ở trong phủ đợi tin tốt của Thái thường thiếu khanh, mời!”
Tức Mặc Vô Bạch giục ngựa tiến lên trước, quay đầu ngăn cản: “Lão tướng quân không cần đi cùng đâu.”
Hoắc Kình sửng sốt: “Vì sao?”
“Ta sợ người lát nữa chịu không được.”
Sư Vũ đã ở trong phủ chuẩn bị xong tiệc tẩy trần, đích thân đứng ở cửa đợi Tức Mặc Vô Bạch.
Lúc lên đèn, hắn cuối cùng giong ngựa đi tới, còn chưa đến gần nhưng nhìn bóng dáng thì đã gầy đi không ít.
“Hiền chất vất vả rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch ngước mắt, thấy nàng lặng lẽ đứng dưới mái hiên, ánh mắt dịu dàng phản chiếu ánh lửa thì cúi đầu ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Sư Vũ chỉ cho rằng hắn mệt mỏi nên cũng không để ý, vốn định hỏi thăm tình hình chuyến đi các nước nhưng cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Hai người sóng vai đi vào trong phủ, Tức Mặc Vô Bạch bỗng nói: “Ta có chuyện muốn bàn với cô cô.”
Sư Vũ hướng sau lưng xua tay, nhóm hạ nhân toàn bộ lui xuống, “Hiền chất có gì cứ việc nói thẳng.”
Ánh mắt Tức Mặc Vô Bạch nhìn thẳng phía trước, bước chân không hề ngừng lại: “Ta muốn xin người giao một nửa binh quyền cho ta chấp chưởng.”
Bước chân Sư Vũ khựng lại: “Ngươi nói gì?”
Tức Mặc Vô Bạch quay sang, khoanh tay đứng thẳng: “Kết minh cùng cô cô, tập trung quyền lực là thứ nhất, củng cố quyền lực là thứ hai, hiện giờ hai bước này đều đã hoàn thành cực tốt, trước mắt cần phải đi bước tiếp theo, để mọi người đều cho rằng ta và người thật sự cô cháu đồng lòng, chứ không phải chỉ diễn kịch, đây chính là bước đi tiếp theo.”
Lời lẽ hắn có lý, nhưng Sư Vũ do dự không quyết. Mục đích của Tức Mặc Vô Bạch cả thiên hạ đều biết, trước mắt kết minh chẳng qua là tạm thời, khó đảm bảo hắn sẽ không nhân cơ hội trải đường cho việc cướp quyền sau này.
Tức Mặc Vô Bạch sao lại không biết suy nghĩ của nàng, nhìn trời tiếp tục nói: “Không chỉ vậy, chuyện này còn nhất định phải tuyên bố trước công chúng,chiếu cáo thiên hạ.”
Sư Vũ đang định mở lời thì hắn đã dựng ngón tay lớn tiếng nói: “Tất cả mọi việc ta làm đều vì Mặc thành, có thể thề với trời cao.”
Nàng mím môi: “Chuyện này không phải một mình ta có thể làm chủ, quân sự còn có Hoắc thúc thúc, khó qua ải của thúc ấy.”
Tức Mặc Vô Bạch thở dài: “Còn bảo cô cô thông minh hơn người, thì ra chẳng qua cũng chỉ vậy thôi. Cô để Hoắc lão tướng quân làm giả hai cái hổ phù, cho ta làm bộ làm tịch không phải xong rồi ư?”
Sư Vũ nhíu mày: “Ngươi chắc chắn?”
“Các người không tin ta, cũng chỉ có thể như vậy.” Tức Mặc Vô Bạch cười cười, xoay người tiếp tục đi về trước.
Hắn thông tình đạt lý như thế, trái lại khiến Sư Vũ tự cảm thấy không hợp.
Hôm sau Sư Vũ liền tìm Hoắc Kình thương thảo chuyện này, ba ngày sau ở phủ thành chủ mở yến tiệc lớn, mời quan viên toàn thành, bao gồm cả Cát Bôn đang bị giam lỏng, cùng với các chức quan lớn nhỏ của thành trấn xung quanh.
Phủ thành chủ có lẽ chưa từng nhộn nhịp như vậy, lần trước trong đại sảnh bày đầy bàn ghế ước chừng là lúc đại thọ sáu mươi của Tức Mặc Ngạn. Trước đây chỉ có một mình Tức Mặc Ngạn cao cao ngồi bên trên, hiện giờ ngoại trừ Sư Vũ trang phục lộng lẫy thì còn có Tức Mặc Vô Bạch một thân quan bào đỏ tươi. Tình huống thế này vẫn là lần đầu tiên chứng kiến, các quan viên cảm thấy hết sức mới mẻ, tụm năm tụm ba châu đầu bàn tán.
Yến tiệc bắt đầu, chư vị quan viên đều đứng dậy báo cáo với Sư Vũ, bẩm báo tình hình đại khái trong địa hạt.
Sư Vũ lắng nghe chăm chú, nhưng thi thoảng có vấn đề gì đó không hay thì đều nhỏ tiếng thảo luận vài câu với Tức Mặc Vô Bạch ngồi cạnh rồi đưa ra quyết định.
Các quan viên đều cho rằng chiếu lệnh kia chẳng qua là tình thế yêu cầu nên bày ra cho có, nhưng chứng kiến tình hình trước mắt thì không chắc chắn cho lắm, xem ra thành chủ thật sự rất coi trọng Thái thường thiếu khanh đấy nhé.
Rượu qua ba lượt, Sư Vũ bảo tấu nhạc tạm ngừng, các quan viên yên lặng, nàng đứng dậy lớn tiếng nói: “Hôm nay ở trước mặt chư vị, ta có chuyện muốn tuyên bố. Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch chính là cháu ruột của lão thành chủ, cũng đóng góp rất nhiều cho Mặc thành, hiện giờ ta và Hoắc lão tướng quân bàn bạc, cho phép chấp chưởng một nửa binh quyền Mặc thành, có hiệu lực ngay hôm nay.”
Lời vừa dứt Hoắc Kình liền đứng dậy, lấy binh phù trong tay áo ra đặt vào hộp gấm thị nữ nâng trong tay. Mọi người mắt mở to nhìn chiếc hộp gấm đó giao tới tay Tức Mặc Vô Bạch, ai nấy ồ lên.
Sư Vũ dùng trà thay rượu, quay sang nâng chén với Tức Mặc Vô Bạch: “Hiền chất, ngươi và ta là người một nhà, sau này cũng phải thường xuyên hỗ trợ nhau mới được.”
Tức Mặc Vô Bạch đứng dậy nâng ly kính nàng, ngửa cổ uống cạn.
Các quan viên trông thấy thì ồ ạt bắt đầu đứng dậy kính rượu Tức Mặc Vô Bạch. Thời điểm này, ngạc nhiên gì đó, bất mãn gì đó đều không quan trọng bằng móc nối quan hệ. Tức Mặc Vô Bạch ai tới cũng không từ chối, tối nay hắn vẫn luôn mặt mày nghiêm nghị, tựa như mãi tới lúc này mới trở nên cao hứng.
Chỉ có Cát Bôn ngồi đó bất động, hết sức đau lòng vì hành động của đám cỏ trèo tường này.
Nhân lúc mọi người nhộn nhịp, Túc Diên lặng lẽ kề tai Sư Vũ truyền lời, nàng nghe xong thì đặt chung xuống, đi ra ngoài.
Ở góc ngoài sảnh là người phái đi trông chừng A Chiêm, hắn cố tình đến bẩm báo với Sư Vũ, A Chiêm biết chuyện Sư Vũ chia binh quyền cho Tức Mặc Vô Bạch thì đập đồ đạc trong phòng.
Sư Vũ cẩn thận dặn dò một hồi, cuối cùng nói: “Để huynh ấy đập, đồ đập hết thì lại thêm, tới khi huynh ấy hết giận thì thôi.”
Xử lý sự việc chẳng qua chỉ tốn chút thời gian, đang định quay lại sảnh thì trông thấy Đỗ Tuyền đỡ Tức Mặc Vô Bạch ra ngoài.
“Sao vậy?” Nàng nhìn Tức Mặc Vô Bạch gần như tựa hết vào người Đỗ Tuyền, có chút ngạc nhiên.
Đỗ Tuyền nói: “Sư thành chủ có điều không biết, công tử nhà ta tửu lượng không tốt, bình thường đều không uống rượu, cũng không rõ hôm nay bị làm sao, cứ uống hết chung này đến chung khác.”
Sư Vũ cười đi qua: “Không ngờ hiền chất ngươi còn là con sâu rượu.”
Tức Mặc Vô Bạch ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt tựa như phủ một tầng sương mù: “Không được gọi ta hiền chất.”
Sư Vũ sửng sốt, buồn cười nói: “Không gọi ngươi hiền chất thì gọi gì?”
“Ừm….luận về tuổi tác, cô vẫn nên gọi ta là ca ca.”
Sư Vũ cố ý nhân lúc hắn không minh mẫn trêu hắn: “Gọi ngươi ca ca? Ca ca ngươi tới thì ta cũng gọi hắn là cháu đó.”
Tức Mặc Vô Bạc bỗng níu cổ tay nàng, sức lực mạnh vô cùng: “Ta nói đừng gọi ta là cháu! Ta và cô không thân không thích, cháu cô kiểu gì!”
“………….” Sư Vũ hơi giận, nhưng lúc trông thấy nét mặt hắn thì ngây người.
Ánh mắt hắn sáng rực, tựa như muốn đốt thành một lỗ thủng trên người nàng mới cam lòng.
Tây vực lớn lớn nhỏ nhỏ tổng cộng ba mươi sáu nước, nhưng duy chỉ có các nước như Thư Mạt, Ô Tôn, Quy Tư, Yên Kì, Lâu Lan… là xung quanh có biên giới tiếp giáp dài nhất với Nhược Khương và Mặc thành, mặc dù cũng gần gũi, nhưng không mấy mật thiết.
Tức Mặc Vô Bạch muốn viếng thăm chính là mười nước xung quanh Mặc thành và Nhược Khương, số lượng mặc dù nhiều nhưng diện tích nhỏ lộ trình gần, không tốn bao nhiêu thời gian, lúc kết thúc vừa hay là cuối tháng mười.
Điểm đến cuối cùng là Y Nại quốc, quốc quân phái nhân mã một đường hộ tống hắn đến biên giới Dự quốc, cách Mặc thành chưa tới trăm dặm. Hắn không muốn rêu rao quá mức, bảo tùy tùng trước quay về báo tin, còn mình thì dẫn theo Đỗ Tuyền đi sau một bước.
Thời tiết vốn dĩ không tệ, nhưng qua hai ngày thì gió cát nổi lên dữ dội. Hắn dùng một tấm thảm che kín từ đầu tới chân, cưỡi lạc đà từ sa mạc tiến về phía ốc đảo. Xa xa cách một tầng cát vàng tựa rèm che đã có thể trông thấy bóng dáng Mặc thành, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Đỗ Tuyền quấn còn kín mít hơn hắn, chỉ lộ miệng, mỗi một câu nói đều gần như phun ra cả miệng cát: “Công tử….Phì! Người nói xem người cực khổ như vậy….phì! Đáng hay sao? Phì!”
Tức Mặc Vô Bạch biết hắn lắm mồm, cố ý không để ý hắn.
“Ể?” Đỗ Tuyền bỗng phát hiện gì đó, chỉ đằng trước nói: “Hình như có người đến đón chúng ta đó…Khụ khụ, phì!”
Tức Mặc Vô Bạch sớm đã nhìn thấy, chỉ là cát vàng chắn tầm nhìn nên không thấy rõ. Chờ dần dần đến gần mới nhận ra đó là một người đang cưỡi trên lưng ngựa, che mặt nên không trông rõ dung mạo, nhưng từ vóc dáng có thể nhận ra là một nữ tử.
Tóm lại không thể nào là Sư Vũ đích thân tới đón hắn đâu nhỉ?
Bụng nghĩ vậy, hắn tăng tốc độ đến gần, liếc thấy trường kiếm trong tay đối phương, định quay đầu đi thì đã không kịp.
“Thiếu khanh đại nhân, đã lâu không gặp.”
Tức Mặc Vô Bạch đành phải mặt mày sượng trân tiến lên trước, hầm hừ một câu: “Kiều cô nương hữu lễ.”
Nói chuyện thật sự không tiện, Kiều Nguyệt Linh nhấc tay, ý bảo hắn đi lên trước tránh gió cát.
Cát vàng bay múa trong gió, tựa như tay áo nước do vũ cơ tung ra, thi thoảng lướt qua chân mày khóe mắt, nhưng lại khiến người ta cảm giác được sự đau rát rõ ràng. Ba người đi về trước, cả một dặm đường, đặt chân lên ốc đảo dần dần có cây cối che chắn, cát bụi bớt đi rất nhiều, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn không ít.
Phía trước có một căn nhà đổ nát, lặng lẽ trơ trọi đứng bên đường, đã bị gió cát ăn mòn hơn nửa, chỉ có bức tường là có thể che chắn.
Kiều Nguyệt Linh xuống ngựa, cởi mạng che mặt, phủi phủi cát bụi trên tóc, quay sang nhìn Tức Mặc Vô Bạch: “Ta đã chuẩn bị xong ngựa cho hai người, ra khỏi biển cát, tiếp tục cưỡi lạc đà tốc độ sẽ chậm.”
Tức Mặc Vô Bạch có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt nhưng không hề động thủ lại còn khách sáo như vậy đó. Hắn xuống lạc đà, chắp tay: “Vậy đa tạ Kiều cô nương.”
Kiều Nguyệt Linh vẫn lạnh lùng như trước, liếc sang Đỗ Tuyền, nói với hắn: “Kêu người hầu của ngươi tránh đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tức Mặc Vô Bạch quay sang liếc mắt ra hiệu cho Đỗ Tuyền, hắn quan sát xung quanh, thực sự không có nơi nào để tránh, chỉ có thể lặng lẽ đứng trong gió cát.
“Kiều cô nương từ xa tới đây, xem ra là có chuyện cần nói.”
Kiều Nguyệt Linh áo đen phấp phới, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngươi tưởng ta tự nguyện chắc? Chẳng qua là gia huynh có lệnh, không đi không được mà thôi.”
“Hửm?” Tức Mặc Vô Bạch trở nên hứng khởi: “Không biết Kiều đại đô hộ có gì chỉ bảo?”
Nét mặt Kiều Nguyệt Linh có hơi mất tự nhiên, khẽ quay đầu đi, chăm chú nhìn cát vàng đang chậm rãi bay múa xa xa: “Ngươi….Nhiều năm như vậy rồi, không định tìm một cô nương định chung thân đại sự ư?”
“Có chứ, ta thời thời khắc khắc đều sẵn sàng mà.” Tức Mặc Vô Bạch đáp lại một cách tự nhiên.
Sắc mặt Kiều Nguyệt Linh hơi đỏ, cúi đầu nhìn mặt giày: “Vậy nữ tử trong lòng ngươi trông thế nào?”
“Ừm….” Tức Mặc Vô Bạch đùa nghịch một góc thảm, nghiêm túc suy nghĩ, hình ảnh hiện lên đầu tiên trong đầu thế nhưng lại là đôi mắt nửa cười nửa không sau mạng che kia, tim bỗng giật thót, lắc đầu: “Không biết nữa.”
Kiều Nguyệt Linh hơi mím môi, giấu đi ý cười nơi khóe miệng, mặt mày nghiêm nghị nói: “Nếu đã như vậy, gia huynh có thể làm mai cho ngươi. Hiện tại ngươi ở phủ thành chủ, cùng một nữ tử chưa thành thân như thành chủ sớm chiều chung đụng, lâu ngày khó tránh khỏi lời ong tiếng ve, sớm ngày thành gia cũng là chuyện tốt.”
Kiều Định Dạ ngay cả lôi kéo người cũng là chiêu cũ rích như vậy. Tức Mặc Vô Bạch cười cười: “Ta ở phủ thành chủ thì sao chứ? Sao lại có lời ong tiếng ve?”
Kiều Nguyệt Linh nghe ngữ khí hắn cà lơ phất phơ thì theo thói quen, tính tình cũng có xu hướng bộc phát, nhớ lại dáng vẻ thân thiết lúc trước khi hắn cõng Sư Vũ thoát khỏi hiểm cảnh thì khẩu khí càng không tốt: “Sao lại không có lời ong tiếng ve? Ngươi là Thái thường thiếu khanh, chưởng quản lễ nhạc, hẳn là hiểu giáo hóa luân thường nhất, tư tưởng không được không nên động chạm điều gì để bị người khác lên án, bảo ngươi loạn.luân!”
Ngón tay Tức Mặc Vô Bạch siết chặt.
Kiều Nguyệt Linh thấy hắn không lên tiếng thì càng bực hơn, muốn động thủ như bình thường mới dễ chịu, nhưng nhớ tới lời của huynh trưởng thì lại nhịn xuống.
Huynh trưởng như cha, tâm tư của nàng sao giấu được ca ca ruột của mình? Hôm đó hắn bỗng nói muốn thành toàn cho nàng, nàng còn chối nửa ngày không thừa nhận. Nhưng ca ca nói đúng, người như Tức Mặc Vô Bạch, nếu không nói, có thể cả đời này hắn cũng không biết được!
Nhưng nàng rốt cuộc vẫn xấu hổ khi phải nói thẳng, đeo mạng che, xoay người lên ngựa: “Ngươi suy nghĩ cho kĩ đi, ta….chúng ta ở Ninh Sóc chờ tin của ngươi, nếu ngươi đồng ý, gia huynh nhất định sẽ tận tâm tận lực lo liệu thay ngươi.”
Tức Mặc Vô Bạch bất ngờ, trước đây có muốn dứt cũng không dứt nàng ấy ra được, hôm nay thế nhưng lại tự mình chạy đi. Mặc dù hắn không chút hảo cảm nào với Kiều Định Dạ, nhưng cũng không tới mức không ưa lây người bên cạnh hắn, vì vậy khách sáo chắp tay: “Đa tạ ý tốt của Kiều cô nương.”
Sắc mặt Kiều Nguyệt Linh tốt hơn nhiều, thúc ngựa rời đi.
Gió cát nhỏ bớt, Tức Mặc Vô Bạch quấn chặt thảm, lên tiếng gọi Đỗ Tuyền, đổi sang ngựa tiếp tục lên đường.
Đỗ Tuyền hứng cát hồi lâu, không khỏi oán giận cả một đoạn đường, nhưng Tức Mặc Vô Bạch không trả lời hắn lấy nửa câu, suốt đoạn đường đều im lặng không lên tiếng, nửa chừng còn suýt nữa lạc đường. Hắn tưởng mình lắm lời khiến công tử phiền muộn, đành phải lặng lẽ nuốt ngược vào trong.
Lúc trời gần tối, cuối cùng đã tiến vào biên giới Mặc thành, gió cát cũng đã ngừng nghỉ. Bầu trời tựa như từng bị tạt nước bẩn, đen mò mò, quân doanh của đại quân Mặc thành giống như từng đóa hoa trắng nhỏ nở rộ xa xa. Binh sĩ giáp đen lưỡi mác trông chẳng qua là một đống điểm đen.
Tức Mặc Vô Bạch cởi thảm, hít sâu một hơi, một đường phóng qua đó. Rất nhanh đã tới cửa quân doanh, trông thấy Hoắc Kình người mặc quân trang cưỡi ngựa, chòm râu bạc rung rung trong gió, dường như chờ đã lâu.
Hắn kìm ngựa dừng lại, chỉnh trang y phục,chắp tay với ông ấy: “Hoắc lão tướng quân.”
Hoắc Kình đáp lễ: “Thái thường thiếu khanh vừa qua làm nhiều việc vì Mặc thành, lão phu đặc biệt tới nghênh tiếp.”
Tức Mặc Vô Bạch cười khẽ: “Vãn bối thụ sủng nhược kinh.”
Hoắc Kinh đưa tay mời: “Thành chủ đã ở trong phủ đợi tin tốt của Thái thường thiếu khanh, mời!”
Tức Mặc Vô Bạch giục ngựa tiến lên trước, quay đầu ngăn cản: “Lão tướng quân không cần đi cùng đâu.”
Hoắc Kình sửng sốt: “Vì sao?”
“Ta sợ người lát nữa chịu không được.”
Sư Vũ đã ở trong phủ chuẩn bị xong tiệc tẩy trần, đích thân đứng ở cửa đợi Tức Mặc Vô Bạch.
Lúc lên đèn, hắn cuối cùng giong ngựa đi tới, còn chưa đến gần nhưng nhìn bóng dáng thì đã gầy đi không ít.
“Hiền chất vất vả rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch ngước mắt, thấy nàng lặng lẽ đứng dưới mái hiên, ánh mắt dịu dàng phản chiếu ánh lửa thì cúi đầu ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Sư Vũ chỉ cho rằng hắn mệt mỏi nên cũng không để ý, vốn định hỏi thăm tình hình chuyến đi các nước nhưng cũng chỉ có thể tạm thời nhịn xuống.
Hai người sóng vai đi vào trong phủ, Tức Mặc Vô Bạch bỗng nói: “Ta có chuyện muốn bàn với cô cô.”
Sư Vũ hướng sau lưng xua tay, nhóm hạ nhân toàn bộ lui xuống, “Hiền chất có gì cứ việc nói thẳng.”
Ánh mắt Tức Mặc Vô Bạch nhìn thẳng phía trước, bước chân không hề ngừng lại: “Ta muốn xin người giao một nửa binh quyền cho ta chấp chưởng.”
Bước chân Sư Vũ khựng lại: “Ngươi nói gì?”
Tức Mặc Vô Bạch quay sang, khoanh tay đứng thẳng: “Kết minh cùng cô cô, tập trung quyền lực là thứ nhất, củng cố quyền lực là thứ hai, hiện giờ hai bước này đều đã hoàn thành cực tốt, trước mắt cần phải đi bước tiếp theo, để mọi người đều cho rằng ta và người thật sự cô cháu đồng lòng, chứ không phải chỉ diễn kịch, đây chính là bước đi tiếp theo.”
Lời lẽ hắn có lý, nhưng Sư Vũ do dự không quyết. Mục đích của Tức Mặc Vô Bạch cả thiên hạ đều biết, trước mắt kết minh chẳng qua là tạm thời, khó đảm bảo hắn sẽ không nhân cơ hội trải đường cho việc cướp quyền sau này.
Tức Mặc Vô Bạch sao lại không biết suy nghĩ của nàng, nhìn trời tiếp tục nói: “Không chỉ vậy, chuyện này còn nhất định phải tuyên bố trước công chúng,chiếu cáo thiên hạ.”
Sư Vũ đang định mở lời thì hắn đã dựng ngón tay lớn tiếng nói: “Tất cả mọi việc ta làm đều vì Mặc thành, có thể thề với trời cao.”
Nàng mím môi: “Chuyện này không phải một mình ta có thể làm chủ, quân sự còn có Hoắc thúc thúc, khó qua ải của thúc ấy.”
Tức Mặc Vô Bạch thở dài: “Còn bảo cô cô thông minh hơn người, thì ra chẳng qua cũng chỉ vậy thôi. Cô để Hoắc lão tướng quân làm giả hai cái hổ phù, cho ta làm bộ làm tịch không phải xong rồi ư?”
Sư Vũ nhíu mày: “Ngươi chắc chắn?”
“Các người không tin ta, cũng chỉ có thể như vậy.” Tức Mặc Vô Bạch cười cười, xoay người tiếp tục đi về trước.
Hắn thông tình đạt lý như thế, trái lại khiến Sư Vũ tự cảm thấy không hợp.
Hôm sau Sư Vũ liền tìm Hoắc Kình thương thảo chuyện này, ba ngày sau ở phủ thành chủ mở yến tiệc lớn, mời quan viên toàn thành, bao gồm cả Cát Bôn đang bị giam lỏng, cùng với các chức quan lớn nhỏ của thành trấn xung quanh.
Phủ thành chủ có lẽ chưa từng nhộn nhịp như vậy, lần trước trong đại sảnh bày đầy bàn ghế ước chừng là lúc đại thọ sáu mươi của Tức Mặc Ngạn. Trước đây chỉ có một mình Tức Mặc Ngạn cao cao ngồi bên trên, hiện giờ ngoại trừ Sư Vũ trang phục lộng lẫy thì còn có Tức Mặc Vô Bạch một thân quan bào đỏ tươi. Tình huống thế này vẫn là lần đầu tiên chứng kiến, các quan viên cảm thấy hết sức mới mẻ, tụm năm tụm ba châu đầu bàn tán.
Yến tiệc bắt đầu, chư vị quan viên đều đứng dậy báo cáo với Sư Vũ, bẩm báo tình hình đại khái trong địa hạt.
Sư Vũ lắng nghe chăm chú, nhưng thi thoảng có vấn đề gì đó không hay thì đều nhỏ tiếng thảo luận vài câu với Tức Mặc Vô Bạch ngồi cạnh rồi đưa ra quyết định.
Các quan viên đều cho rằng chiếu lệnh kia chẳng qua là tình thế yêu cầu nên bày ra cho có, nhưng chứng kiến tình hình trước mắt thì không chắc chắn cho lắm, xem ra thành chủ thật sự rất coi trọng Thái thường thiếu khanh đấy nhé.
Rượu qua ba lượt, Sư Vũ bảo tấu nhạc tạm ngừng, các quan viên yên lặng, nàng đứng dậy lớn tiếng nói: “Hôm nay ở trước mặt chư vị, ta có chuyện muốn tuyên bố. Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch chính là cháu ruột của lão thành chủ, cũng đóng góp rất nhiều cho Mặc thành, hiện giờ ta và Hoắc lão tướng quân bàn bạc, cho phép chấp chưởng một nửa binh quyền Mặc thành, có hiệu lực ngay hôm nay.”
Lời vừa dứt Hoắc Kình liền đứng dậy, lấy binh phù trong tay áo ra đặt vào hộp gấm thị nữ nâng trong tay. Mọi người mắt mở to nhìn chiếc hộp gấm đó giao tới tay Tức Mặc Vô Bạch, ai nấy ồ lên.
Sư Vũ dùng trà thay rượu, quay sang nâng chén với Tức Mặc Vô Bạch: “Hiền chất, ngươi và ta là người một nhà, sau này cũng phải thường xuyên hỗ trợ nhau mới được.”
Tức Mặc Vô Bạch đứng dậy nâng ly kính nàng, ngửa cổ uống cạn.
Các quan viên trông thấy thì ồ ạt bắt đầu đứng dậy kính rượu Tức Mặc Vô Bạch. Thời điểm này, ngạc nhiên gì đó, bất mãn gì đó đều không quan trọng bằng móc nối quan hệ. Tức Mặc Vô Bạch ai tới cũng không từ chối, tối nay hắn vẫn luôn mặt mày nghiêm nghị, tựa như mãi tới lúc này mới trở nên cao hứng.
Chỉ có Cát Bôn ngồi đó bất động, hết sức đau lòng vì hành động của đám cỏ trèo tường này.
Nhân lúc mọi người nhộn nhịp, Túc Diên lặng lẽ kề tai Sư Vũ truyền lời, nàng nghe xong thì đặt chung xuống, đi ra ngoài.
Ở góc ngoài sảnh là người phái đi trông chừng A Chiêm, hắn cố tình đến bẩm báo với Sư Vũ, A Chiêm biết chuyện Sư Vũ chia binh quyền cho Tức Mặc Vô Bạch thì đập đồ đạc trong phòng.
Sư Vũ cẩn thận dặn dò một hồi, cuối cùng nói: “Để huynh ấy đập, đồ đập hết thì lại thêm, tới khi huynh ấy hết giận thì thôi.”
Xử lý sự việc chẳng qua chỉ tốn chút thời gian, đang định quay lại sảnh thì trông thấy Đỗ Tuyền đỡ Tức Mặc Vô Bạch ra ngoài.
“Sao vậy?” Nàng nhìn Tức Mặc Vô Bạch gần như tựa hết vào người Đỗ Tuyền, có chút ngạc nhiên.
Đỗ Tuyền nói: “Sư thành chủ có điều không biết, công tử nhà ta tửu lượng không tốt, bình thường đều không uống rượu, cũng không rõ hôm nay bị làm sao, cứ uống hết chung này đến chung khác.”
Sư Vũ cười đi qua: “Không ngờ hiền chất ngươi còn là con sâu rượu.”
Tức Mặc Vô Bạch ngước mắt nhìn nàng, đôi mắt tựa như phủ một tầng sương mù: “Không được gọi ta hiền chất.”
Sư Vũ sửng sốt, buồn cười nói: “Không gọi ngươi hiền chất thì gọi gì?”
“Ừm….luận về tuổi tác, cô vẫn nên gọi ta là ca ca.”
Sư Vũ cố ý nhân lúc hắn không minh mẫn trêu hắn: “Gọi ngươi ca ca? Ca ca ngươi tới thì ta cũng gọi hắn là cháu đó.”
Tức Mặc Vô Bạc bỗng níu cổ tay nàng, sức lực mạnh vô cùng: “Ta nói đừng gọi ta là cháu! Ta và cô không thân không thích, cháu cô kiểu gì!”
“………….” Sư Vũ hơi giận, nhưng lúc trông thấy nét mặt hắn thì ngây người.
Ánh mắt hắn sáng rực, tựa như muốn đốt thành một lỗ thủng trên người nàng mới cam lòng.