Chương 31
Chuyển ngữ: Mic
Ngày hôm sau sau khi Kiều Nguyệt Linh rời đi, Sư Vũ quyết định rời Yển Nguyệt trấn, nàng thật sự không muốn lại đối phó với cặp huynh muội Kiều thị lần nào nữa.
Trên đường quay về chủ thành liên tục ngang qua mấy trấn khẩu, xử lý không ít quan viên ung nhọt, Sư Vũ vừa lấp tâm phúc của mình vào đó vừa khiến thanh danh đích thân nghiêm trị quan viên, suy nghĩ cho bách tính của mình lên cao vùn vụt.
Mọi việc đều tiến triển đúng như dự liệu, ngay cả Hoắc Kình cũng đặc biệt viết thư tới khen hành động anh minh này của nàng.
Vài ngày nữa là về tới chủ thành, Sư Vũ biết bách tính trong thành đã sẵn sàng nghênh đón nàng liền hạ lệnh nghỉ lại ở dịch trạm ngoài thành, tránh mặt vài ngày rồi mới về thành.
Đương nhiên không phải bởi vì không thích phô trương, mà là vì nàng muốn thu được chút thanh danh mà thôi.
Sư Vũ biết rất rõ tiếng tăm của Gia Hi Đế tốt hơn nàng, nếu không hắn sẽ không quang minh chính đại phái Tức Mặc Vô Bạch đến đây, cũng sẽ không vì dăm câu dư luận mà cho nàng xuất cung. Một khi đã như vậy, nàng đương nhiên phải sử dụng thật tốt.
Trước mắt chỉ cần Tức Mặc Vô Bạch chịu buông tay là được.
Nàng chống má tựa vào cửa sổ trầm tư, trời vừa chập tối, Túc Diên bận rộn thu xếp bữa tối, nhưng Sư Vũ lại bận rộn sắp xếp cuộc đời sau này.
Không biết là qua bao lâu, bên tai dường như có tiếng động nho nhỏ truyền tới. Suy nghĩ của nàng quay về, quan sát xung quanh. Lúc này dịch trạm không có bất kỳ ai khác, chỉ có nhóm của nàng, đội ngũ không tính là quá đông, cũng rất an phận, bốn bề yên ắng nên nghe thấy rất rõ chút động tĩnh này.
“Thành chủ,” một thị vệ hốt hoảng chạy tới, cũng không vào trong mà đứng ngoài cửa sổ báo cáo với nàng: “Không hay rồi, bên ngoài xảy ra chuyện.”
Sư Vũ lập tức bật dậy: “Xảy ra chuyện gì?”
“Dường như có người sinh sự, đã động thủ với người của chúng ta rồi!”
Sư Vũ muốn kêu người đi xem thử, nhưng thấy hắn hốt hoảng như vậy, ước chừng sự tình hết sức nghiêm trọng liền đích thân bước ra ngoài: “Đưa ta đi xem.”
Thị vệ nhanh chân dẫn nàng ra ngoài, Sư Vũ cảm thấy là lạ, cả đoạn đường vậy mà không trông thấy một thị vệ nào, vừa xoay người định quay lại thì cánh tay bỗng bị giữ chặt, một thanh đao lạnh lẽo dán lên cổ nàng.
“Thị vệ” dẫn đường kéo cánh tay nàng đi ra ngoài, lưỡi đao kề rất sát, Sư Vũ ngay cả giãy giụa cầu cứu cũng không dám, chỉ nhanh chóng dùng vòng trang sức trên cánh tay trống cọ sát, nhờ đó chỉ dẫn cứu binh. Chỉ cần trì hoãn được một lúc, Túc Diên sẽ phát hiện không thấy nàng, khi ấy muốn chạy cũng sẽ không khó.
Có người ở vị trí cao nào lại chưa từng đụng phải nguy hiểm một hai lần, nội tâm Sư Vũ hết sức bình tĩnh, nhưng bề ngoài lại biểu hiện thấp thỏm lo sợ, cẩn thận phỏng đoán lai lịch của thị vệ giả này.
Hắn kéo Sư Vũ tới khu rừng bên cạnh dịch trạm, cành khô lá úa vang lên tiếng xì xà xì xào, rất nhanh đã xuất hiện bảy tám người. Cuối cùng Sư Vũ đã biết tiếng động mới rồi từ đâu mà tới, trong lòng thầm nói không ổn, thì ra người ta đã sớm có chuẩn bị.
“Các người là ai? Có việc gì có thể nói thẳng.” Thanh âm Sư Vũ vốn dịu dàng, lúc này lại không dám dùng sức, lúc lên tiếng càng mềm mại khiến người ta tê dại.
Thế nhưng đối phương lại không có bất cứ hành động nào, chỉ có thị vệ giả đang cưỡng chế nàng hừ lạnh một tiếng: “Ai hiếm lạ gì mấy thứ đồ nát của ngươi, bọn ta không phục! Chỉ vì vị trí thành chủ mà kéo bọn ta ra chịu tội thay!”
Sư Vũ tập trung suy nghĩ, lẽ nào là quan viên bị nàng xử lý? Nhưng mấy người trước mắt này nàng không nhận ra ai, rất có khả năng là người nhà hoặc tâm phúc của bọn họ.
Nàng thử thăm dò: “Chuyện này ta xử lý có hơi nặng, nhưng quan không làm tròn bổn phận, đáng bị trách phạt, họ còn giữ lại được mạng là tốt lắm rồi, hiện giờ không biết hối cải còn mưu đồ hại ta, há chẳng phải tội càng thêm tội?”
“Hahahaha….” Mấy kẻ đó đồng loạt cười to, thị vệ đẩy nàng một cái, cổ Sư Vũ đau nhói, bị rạch một vết đỏ tươi khiến nàng không khỏi khẽ rên lên. “Bọn ta còn chưa ngu tới mức độ đó, tội càng thêm tội? Giết ngươi rồi, thành chủ sẽ là Tức Mặc Thiếu khanh, bọn ta vì hắn lập công, còn sợ hắn không bảo vệ bọn ta chắc?”
Sư Vũ thầm kinh ngạc: “Là Tức Mặc Vô Bạch phái các ngươi tới?”
Đao của thị vệ giả lại gần hơn một chút, rõ ràng là đã lười nói lời thừa thãi, nhưng bỗng có một âm thanh chen vào: “Chư vị và ta vốn không quen không biết, nhưng lại vất vả bôn ba vì ta như vậy, thật sự khiến người khác cảm động.”
Sư Vũ lập tức nhận ra đây là giọng của Tức Mặc Vô Bạch, nàng không động đậy được, chỉ biết hắn ở sau lưng mình, cũng không rõ có phải tới một mình hay không.
Mấy kẻ đó đưa mắt nhìn nhau, một người nhịn không được hỏi: “Ngươi chính là Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch?”
“Đúng vậy.” Âm thanh Tức Mặc Vô Bạch gần hơn một chút: “Ta nhận được tin của chư vị liền đích thân đến đây, hậu lễ như thế thực sự thụ sủng nhược kinh. Chẳng qua Sư Vũ là một nữ nhi, không cần vì nàng ta mà gánh trách nhiệm một mạng người đúng không?”
Đao trên cổ Sư Vũ nới lỏng hơn vài phần.
“Ý của Tức Mặc đại nhân là……….”
“Hôm nay chư vị giúp ta bắt được Sư Vũ, đích thực là một đại công, chờ ta ngồi lên vị trí thành chủ, chư vị đại nhân đương nhiên sẽ bình an vô sự.” Hắn ngừng một lúc lại nói: “Giao Sư Vũ cho ta là được, các vị đại nhân sau lưng chư vị hiện đang ở tình thế rối ren, vẫn nên bớt việc thì hơn.”
Sắc trời càng lúc càng tối, không nhìn rõ nét mặt của bọn họ, nhưng Sư Vũ cảm thấy sức lực khống chế mình đã nới lỏng, đoán chừng là đã dao động.
“Trời không còn sớm, còn do dự nữa thì nhóm thị vệ ắt hẳn sẽ đuổi tới, chư vị không tiện ở lâu, nhanh chóng quyết định đi.”
Tức Mặc Vô Bạch vừa nói vậy, mấy người đó cuối cùng đưa ra quyết định, nhưng yêu cầu hắn viết thư đảm bảo, cam đoan các vị quan viên không việc gì.
Sư Vũ chỉ nghe thấy âm thanh sột soạt sau lưng, Tức Mặc Vô Bạch nói: “Đã viết xong từ sớm rồi, chư vị mau cầm lấy rời đi đi, nơi này ta đã sắp xếp người đưa Sư Vũ đi.”.
Mấy người đó nói cảm tạ, vội vã bỏ đi.
Sư Vũ xoay người, bàn tay được Tức Mặc Vô Bạch nắm lấy, kéo nàng đi.
Sư Vũ đưa tay lau lau cổ, vết máu đã khô, nhưng vẫn đau râm ran. Tức Mặc Vô Bạch kéo nàng đi nhưng không nói một lời, bước chân vội vã, nàng theo đằng sau phải rảo bước chạy mới có thể bắt kịp.
“Không về dịch trạm hay sao?” Nàng vừa liếc mắt đã nhận ra Tức Mặc Vô Bạch đang tự biên tự diễn, làm gì có bóng dáng của người mà hắn đã sắp xếp.
Tức Mặc Vô Bạch hừ một tiếng: “Còn về dịch trạm gì nữa, trực tiếp về thành, thứ ta đưa bọn họ là mấy bản thảo thơ văn ta tùy tiện mang theo bên mình, lát nữa bị phát hiện chắc chắn họ sẽ đuổi theo, tới lúc đó mạng nàng thật sự phải lên đường rồi đó.”
Sư Vũ cười một tiếng: “Làm gì nghiêm trọng như vậy, à, ngươi nhìn thử bên kia xem.”
Tức Mặc Vô Bạch đưa mắt nhìn theo ngón tay nàng chỉ, có bóng người mờ mờ chỗ thân cây, lại nhìn kỹ hơn chút, xung quanh đều có, hơi lơ là một chút thì thật sự không nhận ra.
Sư Vũ phất tay, những người đó toàn bộ đều rút đi.
“Ngươi vừa tới không bao lâu thì họ đã đuổi đến nơi, ai nấy đều là binh sĩ được trang bị thượng hạng, mấy kẻ đó không làm bị thương ta được đâu.”
“Thì ra ta hành động thừa rồi, sớm biết như vậy thì không vội vã chạy tới.”
Tức Mặc Vô Bạch buông tay nàng, tự mình đi về trước nhưng eo bỗng bị siết chặt, Sư Vũ ôm lấy hắn từ sau, buồn bã nói: “Khó khăn lắm mới gặp được ngươi, sao lại là hành động dư thừa cơ chứ? Cổ ta bị thương, có hơi choáng, ngươi đừng có ở đây tức giận với ta mà.”
Tức Mặc Vô Bạch vội xoay người, áp sát lại gần cẩn thận quan sát vết thương của nàng, nhẹ giọng nói: “May mà miệng vết thương không sâu, đã không còn chảy máu nữa, chẳng qua vẫn phải nhanh chóng bôi thuốc.”
“Về rồi hẳn là sẽ lại không gặp được ngươi, mấy thị vệ kia đề phòng ta quá.” Sư Vũ tựa như thật sự bị choáng, lời nói cũng giống như người say, nhẹ nhàng bay bổng cứ như đã không có ý thức.
Trong rừng cây chỉ có tiếng gió xuyên qua kẽ lá vi vu xào xạc, Tức Mặc Vô Bạch ôm nàng vào lòng, giọng nói cũng dịu dàng đến chính hắn cũng bất ngờ: “Vậy cũng phải quay về, nàng thật sự muốn tiễn đưa mạng nhỏ này ư.”
“Bỏ mạng càng tốt, ngươi được như nguyện còn gì, cũng không cần hao tâm phí sức đối phó với ta.”
“Nói bậy gì đó, ta chưa đến mức hại tính mạng nàng mà?” Tức Mặc Vô Bạch nói rồi khẽ thở dài một tiếng: “Nếu thật sự có thể không quay lại thì tốt rồi.”
“Sao chứ?”
“Không có gì.” Tức Mặc Vô Bạch tùy tiện đáp lời, cúi đầu chạm môi nàng, vốn là chuồn chuồn lướt nước, nhưng lúc tách ra lại lưu luyến, lặp đi lặp lại, mãi một lúc lâu mới dừng.
Sau đó hắn không nói gì nữa, kéo nàng ra khỏi cánh rừng. Dịch trạm đã ở ngay trước mắt, hắn ôm bế nàng lên ngựa, sau đó cũng xoay người nhảy lên, quả nhiên không có dự định trở lại dịch trạm, cứ thế chạy thẳng về phía cổng thành.
Cũng không biết liệu có phải vì xấu hổ hay không mà Sư Vũ rúc vào ngực hắn không nói tiếng nào, toàn thân mềm nhũn như không xương.
Lúc tới phủ thành chủ, trời đã lạnh đến độ khiến người ta phát run, Tức Mặc Vô Bạch cởi ngoại sam khoác lên người nàng, vừa căn dặn quản sự phái người đi dịch trạm thông báo cho nhóm tùy tùng quay về thành vừa dặn người đi gọi đại phu, bận trong bận ngoài, có thứ có tự.
Trong phòng Sư Vũ rất nhanh toàn người là người, vết thương không nặng, nhưng nữ tử để lại vết sẹo là đại kỵ, nhóm đại phu hiến kế hiến sách, đưa ra một đống phương pháp, tận hết sức lực vì làn da trắng nõn mềm mại của thành chủ.
Sư Vũ hoàn toàn không hề để ý những việc này. Nàng chảy máu nên có chút mệt mỏi, ngay cả cơm tỳ nữ đưa đến cũng không ăn được mấy miếng, tựa vào nhuyễn tháp nghỉ ngơi, bất tri bất giác ngủ mất.
Lúc mở mắt thì trời đã sáng, trên người vẫn khoác ngoại sam kia của Tức Mặc Vô Bạch, may mà trong phòng có đặt chậu than đỏ lửa, nàng mới không đến mức bị lạnh.
Buổi tối cổ đã được đắp thuốc, quả nhiên có công hiệu, không còn đau nữa. Nàng ngồi dậy mở cửa cho thoáng khí, nhưng trông thấy Tức Mặc Vô Bạch quay lưng về phía cửa, trên người là trường bào gấm dày, cũng không biết đã đứng đây bao lâu.
“Hiền chất sáng sớm tới gặp ta ư?” Nàng cười trêu, kéo hắn vào phòng, vừa khép cửa thì đã vùi vào ngực hắn.
Tức Mặc Vô Bạch sờ sờ tóc nàng: “Đỡ hơn chưa?”
“Ừm.”
“Vậy thì tốt….” Giọng hắn ấm áp nhưng sắc mặt lại nghiêm trọng, ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng nói rõ mục đích đến đây: “Ta vừa nhận được tin, các nước Tây vực quyết định sẽ kết minh, Diêm Quân đã về triều, bệ hạ dự định sớm sắc phong thành chủ.”
Sư Vũ tựa trước ngực hắn, tay đặt ở vị trí trái tim hắn: “Vậy thì phong đi, chỉ là….Nếu ngươi không được làm thành chủ thì ít ra vẫn là Thái thường thiếu khanh, nhưng nếu ta không có Mặc thành thì chính là không có nhà.” Tay nàng xoa má Tức Mặc Vô Bạch, có thể cảm nhận được sắc mặt hắn cứng đờ: “Vô Bạch, ngươi nói xem, giữa chúng ta cuối cùng sẽ có kết quả thế nào?”
Tức Mặc Vô Bạch nhắm mắt, nhấc tay đặt sau lưng nàng, rồi bàn tay ấy bỗng giữ chặt eo, cúi đầu hôn nàng, khí thế ồ ạt, có điều bàn tay vẫn dịu dàng che chở vết thương nơi cổ của nàng. Răng môi giao nhau lưu luyến không rời, thăm dò thám hiểm, lúc đôi bên tách ra thì hô hấp đều không ổn định.
“Hoắc lão tướng quân vừa rồi tới tìm ta,” Hắn tựa lên trán Sư Vũ, bỗng nói: “Ông ấy bảo ta trả lại hai tấm binh phù giả kia, ta biết ông ấy lo lắng quan viên Mặc thành thực sự tưởng rằng trong tay ta có binh lực mà tiếp tục ủng hộ ta.”
Sư Vũ thấp giọng hỏi: “Thế ngươi trả rồi sao?”
“Không có.” Tức Mặc Vô Bạch kề sát tai nàng: “Xin lỗi Sư Vũ, nàng không có nhà ta cho nàng nhà, nàng không có người thân ta sẽ là người thân của nàng, nhưng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ Mặc thành.”
Sư Vũ trầm mặc hồi lâu, tách khỏi vòng ôm của hắn, nhẹ nở nụ cười: “Cũng tốt, vì ta cũng sẽ không từ bỏ.”
Ngày hôm sau sau khi Kiều Nguyệt Linh rời đi, Sư Vũ quyết định rời Yển Nguyệt trấn, nàng thật sự không muốn lại đối phó với cặp huynh muội Kiều thị lần nào nữa.
Trên đường quay về chủ thành liên tục ngang qua mấy trấn khẩu, xử lý không ít quan viên ung nhọt, Sư Vũ vừa lấp tâm phúc của mình vào đó vừa khiến thanh danh đích thân nghiêm trị quan viên, suy nghĩ cho bách tính của mình lên cao vùn vụt.
Mọi việc đều tiến triển đúng như dự liệu, ngay cả Hoắc Kình cũng đặc biệt viết thư tới khen hành động anh minh này của nàng.
Vài ngày nữa là về tới chủ thành, Sư Vũ biết bách tính trong thành đã sẵn sàng nghênh đón nàng liền hạ lệnh nghỉ lại ở dịch trạm ngoài thành, tránh mặt vài ngày rồi mới về thành.
Đương nhiên không phải bởi vì không thích phô trương, mà là vì nàng muốn thu được chút thanh danh mà thôi.
Sư Vũ biết rất rõ tiếng tăm của Gia Hi Đế tốt hơn nàng, nếu không hắn sẽ không quang minh chính đại phái Tức Mặc Vô Bạch đến đây, cũng sẽ không vì dăm câu dư luận mà cho nàng xuất cung. Một khi đã như vậy, nàng đương nhiên phải sử dụng thật tốt.
Trước mắt chỉ cần Tức Mặc Vô Bạch chịu buông tay là được.
Nàng chống má tựa vào cửa sổ trầm tư, trời vừa chập tối, Túc Diên bận rộn thu xếp bữa tối, nhưng Sư Vũ lại bận rộn sắp xếp cuộc đời sau này.
Không biết là qua bao lâu, bên tai dường như có tiếng động nho nhỏ truyền tới. Suy nghĩ của nàng quay về, quan sát xung quanh. Lúc này dịch trạm không có bất kỳ ai khác, chỉ có nhóm của nàng, đội ngũ không tính là quá đông, cũng rất an phận, bốn bề yên ắng nên nghe thấy rất rõ chút động tĩnh này.
“Thành chủ,” một thị vệ hốt hoảng chạy tới, cũng không vào trong mà đứng ngoài cửa sổ báo cáo với nàng: “Không hay rồi, bên ngoài xảy ra chuyện.”
Sư Vũ lập tức bật dậy: “Xảy ra chuyện gì?”
“Dường như có người sinh sự, đã động thủ với người của chúng ta rồi!”
Sư Vũ muốn kêu người đi xem thử, nhưng thấy hắn hốt hoảng như vậy, ước chừng sự tình hết sức nghiêm trọng liền đích thân bước ra ngoài: “Đưa ta đi xem.”
Thị vệ nhanh chân dẫn nàng ra ngoài, Sư Vũ cảm thấy là lạ, cả đoạn đường vậy mà không trông thấy một thị vệ nào, vừa xoay người định quay lại thì cánh tay bỗng bị giữ chặt, một thanh đao lạnh lẽo dán lên cổ nàng.
“Thị vệ” dẫn đường kéo cánh tay nàng đi ra ngoài, lưỡi đao kề rất sát, Sư Vũ ngay cả giãy giụa cầu cứu cũng không dám, chỉ nhanh chóng dùng vòng trang sức trên cánh tay trống cọ sát, nhờ đó chỉ dẫn cứu binh. Chỉ cần trì hoãn được một lúc, Túc Diên sẽ phát hiện không thấy nàng, khi ấy muốn chạy cũng sẽ không khó.
Có người ở vị trí cao nào lại chưa từng đụng phải nguy hiểm một hai lần, nội tâm Sư Vũ hết sức bình tĩnh, nhưng bề ngoài lại biểu hiện thấp thỏm lo sợ, cẩn thận phỏng đoán lai lịch của thị vệ giả này.
Hắn kéo Sư Vũ tới khu rừng bên cạnh dịch trạm, cành khô lá úa vang lên tiếng xì xà xì xào, rất nhanh đã xuất hiện bảy tám người. Cuối cùng Sư Vũ đã biết tiếng động mới rồi từ đâu mà tới, trong lòng thầm nói không ổn, thì ra người ta đã sớm có chuẩn bị.
“Các người là ai? Có việc gì có thể nói thẳng.” Thanh âm Sư Vũ vốn dịu dàng, lúc này lại không dám dùng sức, lúc lên tiếng càng mềm mại khiến người ta tê dại.
Thế nhưng đối phương lại không có bất cứ hành động nào, chỉ có thị vệ giả đang cưỡng chế nàng hừ lạnh một tiếng: “Ai hiếm lạ gì mấy thứ đồ nát của ngươi, bọn ta không phục! Chỉ vì vị trí thành chủ mà kéo bọn ta ra chịu tội thay!”
Sư Vũ tập trung suy nghĩ, lẽ nào là quan viên bị nàng xử lý? Nhưng mấy người trước mắt này nàng không nhận ra ai, rất có khả năng là người nhà hoặc tâm phúc của bọn họ.
Nàng thử thăm dò: “Chuyện này ta xử lý có hơi nặng, nhưng quan không làm tròn bổn phận, đáng bị trách phạt, họ còn giữ lại được mạng là tốt lắm rồi, hiện giờ không biết hối cải còn mưu đồ hại ta, há chẳng phải tội càng thêm tội?”
“Hahahaha….” Mấy kẻ đó đồng loạt cười to, thị vệ đẩy nàng một cái, cổ Sư Vũ đau nhói, bị rạch một vết đỏ tươi khiến nàng không khỏi khẽ rên lên. “Bọn ta còn chưa ngu tới mức độ đó, tội càng thêm tội? Giết ngươi rồi, thành chủ sẽ là Tức Mặc Thiếu khanh, bọn ta vì hắn lập công, còn sợ hắn không bảo vệ bọn ta chắc?”
Sư Vũ thầm kinh ngạc: “Là Tức Mặc Vô Bạch phái các ngươi tới?”
Đao của thị vệ giả lại gần hơn một chút, rõ ràng là đã lười nói lời thừa thãi, nhưng bỗng có một âm thanh chen vào: “Chư vị và ta vốn không quen không biết, nhưng lại vất vả bôn ba vì ta như vậy, thật sự khiến người khác cảm động.”
Sư Vũ lập tức nhận ra đây là giọng của Tức Mặc Vô Bạch, nàng không động đậy được, chỉ biết hắn ở sau lưng mình, cũng không rõ có phải tới một mình hay không.
Mấy kẻ đó đưa mắt nhìn nhau, một người nhịn không được hỏi: “Ngươi chính là Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch?”
“Đúng vậy.” Âm thanh Tức Mặc Vô Bạch gần hơn một chút: “Ta nhận được tin của chư vị liền đích thân đến đây, hậu lễ như thế thực sự thụ sủng nhược kinh. Chẳng qua Sư Vũ là một nữ nhi, không cần vì nàng ta mà gánh trách nhiệm một mạng người đúng không?”
Đao trên cổ Sư Vũ nới lỏng hơn vài phần.
“Ý của Tức Mặc đại nhân là……….”
“Hôm nay chư vị giúp ta bắt được Sư Vũ, đích thực là một đại công, chờ ta ngồi lên vị trí thành chủ, chư vị đại nhân đương nhiên sẽ bình an vô sự.” Hắn ngừng một lúc lại nói: “Giao Sư Vũ cho ta là được, các vị đại nhân sau lưng chư vị hiện đang ở tình thế rối ren, vẫn nên bớt việc thì hơn.”
Sắc trời càng lúc càng tối, không nhìn rõ nét mặt của bọn họ, nhưng Sư Vũ cảm thấy sức lực khống chế mình đã nới lỏng, đoán chừng là đã dao động.
“Trời không còn sớm, còn do dự nữa thì nhóm thị vệ ắt hẳn sẽ đuổi tới, chư vị không tiện ở lâu, nhanh chóng quyết định đi.”
Tức Mặc Vô Bạch vừa nói vậy, mấy người đó cuối cùng đưa ra quyết định, nhưng yêu cầu hắn viết thư đảm bảo, cam đoan các vị quan viên không việc gì.
Sư Vũ chỉ nghe thấy âm thanh sột soạt sau lưng, Tức Mặc Vô Bạch nói: “Đã viết xong từ sớm rồi, chư vị mau cầm lấy rời đi đi, nơi này ta đã sắp xếp người đưa Sư Vũ đi.”.
Mấy người đó nói cảm tạ, vội vã bỏ đi.
Sư Vũ xoay người, bàn tay được Tức Mặc Vô Bạch nắm lấy, kéo nàng đi.
Sư Vũ đưa tay lau lau cổ, vết máu đã khô, nhưng vẫn đau râm ran. Tức Mặc Vô Bạch kéo nàng đi nhưng không nói một lời, bước chân vội vã, nàng theo đằng sau phải rảo bước chạy mới có thể bắt kịp.
“Không về dịch trạm hay sao?” Nàng vừa liếc mắt đã nhận ra Tức Mặc Vô Bạch đang tự biên tự diễn, làm gì có bóng dáng của người mà hắn đã sắp xếp.
Tức Mặc Vô Bạch hừ một tiếng: “Còn về dịch trạm gì nữa, trực tiếp về thành, thứ ta đưa bọn họ là mấy bản thảo thơ văn ta tùy tiện mang theo bên mình, lát nữa bị phát hiện chắc chắn họ sẽ đuổi theo, tới lúc đó mạng nàng thật sự phải lên đường rồi đó.”
Sư Vũ cười một tiếng: “Làm gì nghiêm trọng như vậy, à, ngươi nhìn thử bên kia xem.”
Tức Mặc Vô Bạch đưa mắt nhìn theo ngón tay nàng chỉ, có bóng người mờ mờ chỗ thân cây, lại nhìn kỹ hơn chút, xung quanh đều có, hơi lơ là một chút thì thật sự không nhận ra.
Sư Vũ phất tay, những người đó toàn bộ đều rút đi.
“Ngươi vừa tới không bao lâu thì họ đã đuổi đến nơi, ai nấy đều là binh sĩ được trang bị thượng hạng, mấy kẻ đó không làm bị thương ta được đâu.”
“Thì ra ta hành động thừa rồi, sớm biết như vậy thì không vội vã chạy tới.”
Tức Mặc Vô Bạch buông tay nàng, tự mình đi về trước nhưng eo bỗng bị siết chặt, Sư Vũ ôm lấy hắn từ sau, buồn bã nói: “Khó khăn lắm mới gặp được ngươi, sao lại là hành động dư thừa cơ chứ? Cổ ta bị thương, có hơi choáng, ngươi đừng có ở đây tức giận với ta mà.”
Tức Mặc Vô Bạch vội xoay người, áp sát lại gần cẩn thận quan sát vết thương của nàng, nhẹ giọng nói: “May mà miệng vết thương không sâu, đã không còn chảy máu nữa, chẳng qua vẫn phải nhanh chóng bôi thuốc.”
“Về rồi hẳn là sẽ lại không gặp được ngươi, mấy thị vệ kia đề phòng ta quá.” Sư Vũ tựa như thật sự bị choáng, lời nói cũng giống như người say, nhẹ nhàng bay bổng cứ như đã không có ý thức.
Trong rừng cây chỉ có tiếng gió xuyên qua kẽ lá vi vu xào xạc, Tức Mặc Vô Bạch ôm nàng vào lòng, giọng nói cũng dịu dàng đến chính hắn cũng bất ngờ: “Vậy cũng phải quay về, nàng thật sự muốn tiễn đưa mạng nhỏ này ư.”
“Bỏ mạng càng tốt, ngươi được như nguyện còn gì, cũng không cần hao tâm phí sức đối phó với ta.”
“Nói bậy gì đó, ta chưa đến mức hại tính mạng nàng mà?” Tức Mặc Vô Bạch nói rồi khẽ thở dài một tiếng: “Nếu thật sự có thể không quay lại thì tốt rồi.”
“Sao chứ?”
“Không có gì.” Tức Mặc Vô Bạch tùy tiện đáp lời, cúi đầu chạm môi nàng, vốn là chuồn chuồn lướt nước, nhưng lúc tách ra lại lưu luyến, lặp đi lặp lại, mãi một lúc lâu mới dừng.
Sau đó hắn không nói gì nữa, kéo nàng ra khỏi cánh rừng. Dịch trạm đã ở ngay trước mắt, hắn ôm bế nàng lên ngựa, sau đó cũng xoay người nhảy lên, quả nhiên không có dự định trở lại dịch trạm, cứ thế chạy thẳng về phía cổng thành.
Cũng không biết liệu có phải vì xấu hổ hay không mà Sư Vũ rúc vào ngực hắn không nói tiếng nào, toàn thân mềm nhũn như không xương.
Lúc tới phủ thành chủ, trời đã lạnh đến độ khiến người ta phát run, Tức Mặc Vô Bạch cởi ngoại sam khoác lên người nàng, vừa căn dặn quản sự phái người đi dịch trạm thông báo cho nhóm tùy tùng quay về thành vừa dặn người đi gọi đại phu, bận trong bận ngoài, có thứ có tự.
Trong phòng Sư Vũ rất nhanh toàn người là người, vết thương không nặng, nhưng nữ tử để lại vết sẹo là đại kỵ, nhóm đại phu hiến kế hiến sách, đưa ra một đống phương pháp, tận hết sức lực vì làn da trắng nõn mềm mại của thành chủ.
Sư Vũ hoàn toàn không hề để ý những việc này. Nàng chảy máu nên có chút mệt mỏi, ngay cả cơm tỳ nữ đưa đến cũng không ăn được mấy miếng, tựa vào nhuyễn tháp nghỉ ngơi, bất tri bất giác ngủ mất.
Lúc mở mắt thì trời đã sáng, trên người vẫn khoác ngoại sam kia của Tức Mặc Vô Bạch, may mà trong phòng có đặt chậu than đỏ lửa, nàng mới không đến mức bị lạnh.
Buổi tối cổ đã được đắp thuốc, quả nhiên có công hiệu, không còn đau nữa. Nàng ngồi dậy mở cửa cho thoáng khí, nhưng trông thấy Tức Mặc Vô Bạch quay lưng về phía cửa, trên người là trường bào gấm dày, cũng không biết đã đứng đây bao lâu.
“Hiền chất sáng sớm tới gặp ta ư?” Nàng cười trêu, kéo hắn vào phòng, vừa khép cửa thì đã vùi vào ngực hắn.
Tức Mặc Vô Bạch sờ sờ tóc nàng: “Đỡ hơn chưa?”
“Ừm.”
“Vậy thì tốt….” Giọng hắn ấm áp nhưng sắc mặt lại nghiêm trọng, ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng nói rõ mục đích đến đây: “Ta vừa nhận được tin, các nước Tây vực quyết định sẽ kết minh, Diêm Quân đã về triều, bệ hạ dự định sớm sắc phong thành chủ.”
Sư Vũ tựa trước ngực hắn, tay đặt ở vị trí trái tim hắn: “Vậy thì phong đi, chỉ là….Nếu ngươi không được làm thành chủ thì ít ra vẫn là Thái thường thiếu khanh, nhưng nếu ta không có Mặc thành thì chính là không có nhà.” Tay nàng xoa má Tức Mặc Vô Bạch, có thể cảm nhận được sắc mặt hắn cứng đờ: “Vô Bạch, ngươi nói xem, giữa chúng ta cuối cùng sẽ có kết quả thế nào?”
Tức Mặc Vô Bạch nhắm mắt, nhấc tay đặt sau lưng nàng, rồi bàn tay ấy bỗng giữ chặt eo, cúi đầu hôn nàng, khí thế ồ ạt, có điều bàn tay vẫn dịu dàng che chở vết thương nơi cổ của nàng. Răng môi giao nhau lưu luyến không rời, thăm dò thám hiểm, lúc đôi bên tách ra thì hô hấp đều không ổn định.
“Hoắc lão tướng quân vừa rồi tới tìm ta,” Hắn tựa lên trán Sư Vũ, bỗng nói: “Ông ấy bảo ta trả lại hai tấm binh phù giả kia, ta biết ông ấy lo lắng quan viên Mặc thành thực sự tưởng rằng trong tay ta có binh lực mà tiếp tục ủng hộ ta.”
Sư Vũ thấp giọng hỏi: “Thế ngươi trả rồi sao?”
“Không có.” Tức Mặc Vô Bạch kề sát tai nàng: “Xin lỗi Sư Vũ, nàng không có nhà ta cho nàng nhà, nàng không có người thân ta sẽ là người thân của nàng, nhưng ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ Mặc thành.”
Sư Vũ trầm mặc hồi lâu, tách khỏi vòng ôm của hắn, nhẹ nở nụ cười: “Cũng tốt, vì ta cũng sẽ không từ bỏ.”