Chương 45
Bóng đêm thăm thẳm tựa như bị ai đó vén lên một góc, tia sáng mờ mờ len vào tầm nhìn. Vết rách đó từng chút từng chút mở rộng, mãi tới khi tầng mây cuối chân trời bừng sáng, ánh nắng ban mai tràn ngập.
Tức Mặc Vô Bạch không biết bản thân đã chạy xa tới đâu, xung quanh hoang vắng, trừ đỉnh núi là một bãi cỏ khô.
Phía trước bỗng truyền tới tiếng chuông đinh đa đinh đang, hắn ngước mắt nhìn, một thiếu nữ người mặc thải y tay dắt con lừa từ xa đi tới.
Trông thấy Tức Mặc Vô Bạch, thiếu nữ dừng lại, lục tìm trong cái túi trên lưng lừa một lúc, lấy ra một cuộn da dê, mở ra nhìn rồi lại quan sát Tức Mặc Vô Bạch, cười tủm tỉm nói: “Uây, ngươi đã tới đây rồi à? Vẫn nhanh ghê á.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn nàng ấy bằng vẻ khó hiểu: “Cô nương là…”
“Ta là Hành Cước Thương nổi danh khắp trăm dặm xung quanh đó.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn trái ngó phải, đang trêu hắn đẩy hở? Không một bóng người, rốt cuộc là nổi danh chỗ nào vậy?
Thiếu nữ đó cũng không tỏ ra xa lạ, đi tới trước mặt hắn, từ trong cái túi trên lưng lừa lấy ra từng món từng món, thuốc, thức ăn, thậm chí ngay cả nồi đồng dùng để nấu nướng gì gì cũng có.
Àng ấy cũng không giải thích với Tức Mặc Vô Bạch, tựa như đã quen biết hắn từ trước, tự mình nhóm lửa nấu canh thịt, vô cùng bận rộn, vừa làm vừa lải nhải với hắn: “Ngươi đã hết sốt chưa? Ta xem thử?” Bàn tay nàng sờ trán Tức Mặc Vô Bạch, dẩu môi: “Vẫn còn nóng lắm, thế thì hết cách rồi, cho bọn họ bận rộn.”
“Bọn họ?” Tức Mặc Vô Bạch lên tiếng hỏi, nhưng thiếu nữ ấy không đáp, vẫn bận rộn nêm nếm nấu canh, sau đó phủi phủi tay đứng dậy: “Được rồi, Tức Mặc công tử ăn thong thả, tiểu nữ xin phép cáo từ.”
Nàng chỉ để lại nồi canh, dắt con lừa cứ thế rời đi. Đầu Tức Mặc Vô Bạch hãy còn đôi chút mơ mơ màng màng, nhìn theo bóng lưng nàng ấy bật cười: “Lẽ nào ta gặp được Bồ Tát cứu khổ cứu nạn rồi ư?”
Mặc dù nói vậy, nhưng trước khi ăn hắn vẫn lấy ra ngân châm thử một chút, không có độc.
Ăn no rồi, lại có thêm không ít tinh thần lên đường. Tức Mặc Vô Bạch dungfkieems đào một cái hố, lấp cái nồi đồng trong đó, che giấu hành tung, tiếp tục lên đường.
Ngẩng đầu nhìn trời, lại nhẩm tính hành trình, phía trước hẳn là địa giới Ngọc Môn. Vết thương trên người Tức Mặc Vô Bạch hơi đau, đại khái là cần phải thay thuốc, hắn quyết định đẩy nhanh tốc độ tới thị trấn tìm một đại phu.
Mãi tới buổi chiều mới trông thấy nhà dân, nếu không có nồi canh thịt kia, hắn thật sự không dám chắc có thể cầm cự được tới bây giờ, xem ra, thiếu nữ kia vẫn thật sự xem như là Bồ Tát sống.
Thị trấn nhỏ đến đáng thương, trước đây đều đi xe ngựa, Tức Mặc Vô Bạch chưa từng để ý thấy dọc đường còn có nơi như vậy. Đi đường đã lâu, người đổ mồ hôi, hắn đang định cởi áo choàng thì sau lưng có người giữ tay hắn nói: “Úi, Tức Mặc công tử có phải không, ngài hãy còn bệnh à.”
Tức Mặc Vô Bạch xoay người, một nam tử Tây vực mũi cao mắt sâu híp mắt cười nhìn hắn, sau lưng là hai ba tùy tùng.
“Các hạ là…”
“Tại hạ là Dược Thôn Thương nổi danh của trấn này, mời Tức Mặc công tử đi theo ta, ngài đang cần thuốc mà.” Một tay hắn kéo Tức Mặc Vô Bạch, xuyên qua nhóm người túm năm tụm ba đi về phía trước.
Tức Mặc Vô Bạch thầm nghĩ, bản thân hôm nay thật sự đi đâu cũng gặp được người nổi danh nhỉ.
Dọc theo con phố đi về phía trước càng lúc càng đông đúc, mãi tới khi tới trước một cửa hàng ở ngay giữa phố, nam tử Tây vực dừng bước nhấc tay làm động tác mời Tức Mặc Vô Bạch.
Hắn cất bước vào trong, bên trong lập tức có một đại phu lớn tuổi bước tới nghênh đón, vừa mở miệng liền hỏi: “Có phải Tức Mặc công tử?”
Tức Mặc Vô Bạch gật đầu.
“Ồ, cước trình của Tức Mặc công tử nhanh thật, hãy còn tưởng ít nhất phải ngày mai mới có thể gặp ngài đấy.” Đại phu dẫn hắn vào trong, vén màn trúc đi vào nội thất, vừa mời hắn ngồi xuống lập tức bắt mạch cho hắn, cũng không hỏi hắn có đồng ý hay không.
Tức Mặc Vô Bạch một là hãy còn sốt cao không dứt, mơ mơ hồ hồ, hai là trong lòng đã đoán được tương đối, không hề từ chối, để lão đại phu vọng văn vấn thiết*cho mình.
*Bốn phương pháp chữa bệnh trong Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ, gọi là “tứ chẩn”. Bạn nào đọc truyện nhiều chắc cũng từng nghe.
“Vết thương của công tử cần phải tịnh dưỡng thật tốt, lão phu sẽ kê thuốc sắc thuốc cho ngài.”
Nam tử Tây vực kia đứng ở cửa phòng, nghe lão đại phu nói vậy thì lập tức gọi hai tùy tùng hầu hạ Tức Mặc Vô Bạch tới sương phòng nghỉ ngơi.
Tức Mặc Vô Bạch đã vô cùng mệt mỏi, trong lúc lão đại phu chẩn trị cho hắn thì đã tựa nửa người vào giường ngủ mất.
“Tìm được rồi chứ?”
Trong phủ thành chủ có một cái hồ nhỏ, do nhân công đào. Sư Vũ lúc này đang ngồi tựa vào lan can, vốc thức ăn cho cá, váy dài chấm đất. Vốn là khung cảnh hết sức nhàn nhã, nhưng giọng nói lại không hề thả lỏng. Câu này hôm nay nàng đã hỏi ba lần, người phái đi giám sát A Chiêm cứ thế biến mất không tăm tích.
Túc Diên lắc đầu: “Không có.”
Sư Vũ dừng tay, đem thức ăn cho cá đưa cho nàng ấy, đứng dậy bước ra bên ngoài đình.
Túc Diên vội vàng theo sau: “Thành chủ, vẫn tra ạ?”
“Không cần nữa,” Sư Vũ thở dài: “Hơn phân nửa là đã không còn.”
Thân là người hầu thiếp thân, giờ phút này nhất định phải phát huy tác dụng an ủi tấm lòng, Túc Diên vừa định tìm một lý do để Sư Vũ khuây khỏa nhẹ lòng thì trông thấy Cát Bôn mặc nhung trang từ xa rảo bước đi tới, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, vội nhanh chóng nhắc nhở Sư Vũ một tiếng.
“Cát hiệu úy sao vậy?” Sư Vũ tiến lên hai bước về phía hắn.
Cát Bôn mạnh mẽ chắp tay: “Bẩm Quyền thành chủ, Hoắc lão tướng quân bỗng nhiên thu dọn hành lý, muốn hồi hương ở ẩn.”
Sư Vũ thấy buồn cười: “Ở ẩn? Hiện là thời khắc quan trọng, thúc ấy đang yên đang lành ở ẩn gì chứ?”
Cát Bôn lắc đầu: “Thuộc hạ không biết, chỉ biết ngài ấy đã quyết định, chỉ có thể tới nhờ người làm chủ.”
Sư Vũ nhìn sắc mặt hắn nghiêm túc, không nhiều lời nữa, lập tức ra cửa, không che mặt, cũng không ngồi xe, cưỡi khoái mã phóng tới Hoắc phủ.
Tới cổng phủ, cổng lớn mở rộng, lão quản gia dẫn một nhóm tùy tùng đứng ở cổng lớn, nhìn dáng vẻ thì Hoắc Kình vừa đi không lâu.
Sư Vũ không kịp xuống ngừa liền hỏi: “Hoắc tướng quân đi về hướng nào?”
Lão quản gia hành lễ nói: “Quyền thành chủ vẫn nên đừng đuổi theo, lão tướng quân đã quyết ý, người biết ngài muốn đuổi theo, đặc biệt viết một lá thư bẩm báo rõ tình hình cho ngài.” Nói rồi dâng lên một bức thư.
Sư Vũ nhận lấy, nhanh chóng mở ra, phong thư này Hoắc Kình viết vô cùng chi tiết. Trước bẩm báo cho hai nhi tử dẫn theo bao nhiêu binh mã, nơi trú đóng, phân công nhiệm vụ cụ thể — thật ra những điều này Sư Vũ đều biết, nhưng ông vẫn viết ra tường tận.
Sau đó tự nhận bản thân tuổi tác đã cao, khó mà xử lý quân vụ, chỉ còn cách để hai nhi tử tiếp tục ra công tận sức vì Mặc thành. Đại quyền quản lý binh mã Mặc thành trước giờ vẫn do thành chủ và tướng quân cùng chấp chưởng, hiện giờ bộ phận binh quyền mà trên tay ông nắm giữa đã chuyển giao cho thành chủ Tức Mặc Đàm. Chẳng qua nếu sau này có yêu cầu, ông nhất định sẽ ra sức vì Mặc thành, cúc cung tận tụy…
Đọc thấy mỗi một sự việc ông đều đã căn dặn rõ ràng như vậy, Sư Vũ biết lần này và lần trước không giống nhau, ông đã quyết định muốn ra đi. Nàng cất thư vào tay áo, hỏi quản gia: “Lúc lão tướng quân rời đi có mang theo đủ tùy tùng hay không?”
“Bẩm quyền thành chủ, dẫn theo một vài người, ngài có thể yên tâm.”
Sư Vũ gật đầu, xoay đầu ngựa, theo đường cũ trở về.
Nàng từng cùng Hoắc Kình đứng trước giường của Tức Mặc Ngạn lắng nghe mệnh lệnh cuối cùng của ông ấy, không ngờ hiện tại vừa đi được nửa đường, sau này chỉ cso thể dựa vào một mình nàng tiếp tục cất bước.
Quay về phủ thành chủ, vừa vào cổng lớn đã trông thấy A Chiêm đứng ở bậc thang cao cao. Sư Vũ từ dưới ngước lên, lần đầu tiên cảm thấy hắn xa xôi vô cùng, cao cao tại thượng.
A Chiêm nhìn thấy nàng, bước xuống vài bước, mỉm cười nắm tay nàng: “Ta nghe nói đêm qua nàng xuất thành, đi đâu thế?”
Đêm qua Sư Vũ cố ý đi ra từ cổng thành Đông, đường vòng quay về từ cổng thành Tây, chuyện này vốn không nên bị hắn biết, nhưng nhân mã của Hoắc Kình đều đã nằm trong tay hắn, có biết cũng không có gì là lạ.
“Biên trấn có chút việc phải xử lý, sau đó biết cũng không phải chuyện lớn gì nên ta quay về.”
A Chiêm gật đầu, cũng không truy hỏi, dẫn nàng đi dạo: “Hỷ phục đã làm xong rồi, ta cho người đưa tới phòng nàng, nàng thử đi.”
Sư Vũ sửng sốt: “Nhanh vậy sao?”
“Đúng thế, sớm hoàn thành hôn sự này một chút.”
Sư Vũ dừng bước: “Đã định ngày rồi?”
A Chiêm cũng dừng chân, siết chặt tay nàng: “Định rồi, mùng tám tháng sau chính là ngày đại cát.”
Sư Vũ không nói gì.
A Chiêm không trông thấy vẻ vui mừng trên mặt nàng, không khỏi có chút thất vọng: “Sao vậy, nàng không đồng ý?”
“Không phải….” Sư Vũ cụp mắt nhìn mặt đất, rồi lại ngước lên cười dịu dàng ngọt ngào như thường: “Nếu đây thật sự là mong muốn của huynh, vậy thì cứ làm thế đi, nhưng sau này bất kể huynh đưa ra quyết định gì, tốt nhất vẫn nên bàn bạc trước với ta một tiếng.”
A Chiêm mỉm cười gật đầu: “Nhất định.”
Tức Mặc Vô Bạch bị một trận xóc nảy làm thức giấc, mở mắt, phát hiện trên đầu không phải là trần nhà chắc chắn mà là thùng xe lắc lư, lập tức ngồi dậy.
Bên ngoài có một cái đầu thò vào: “Ùi, ngươi tỉnh rồi?”
Tức Mặc Vô Bạch đã cầm kiếm trong tay, thấy người này mới thoáng thả lỏng một chút: “Hình Việt? Sao ngươi lại ở đây?”
Hình Việt ngồi vào xe, cười bảo: “Ta tới đón ngươi đó, Sư thành chủ gửi tin cho ta, nói ta tới tiếp ứng ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện.”
Tức Mặc Vô Bạch đã đoán được thiếu nữ kia, nam tử Tây vực và lão đại phu đều là người do Sư Vũ sắp xếp, không ngờ Hình Việt cũng có phần. Hắn nhìn ra ngoài, trời vừa hửng sáng.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm đó, may mà hết sốt rồi.” Hình Việt nhìn đôi môi trắng bệch của hắn, cầm lấy bình nước đưa cho hắn.
Tức Mặc Vô Bạch hớp ngụm nước, lại hỏi: “Đang định đi đâu?”
Hình Việt đáp: “Tới chỗ ta dừng chân tránh một thời gian, có người đi theo ngươi đó, may mà đoạn đường này Sư thành chủ sắp xếp rồi, bằng không còn không biết đối phương liệu có tìm cơ hội hại ngươi không nữa.”
“Là quân đội?”
Hình Việt lắc đầu.
Tức Mặc Vô Bạch ngẫm nghĩ: “Hẳn là kẻ vẫn luôn âm thầm theo dõi ta rồi, tin tức ta ở Mặc thành nhất định chính là hắn truyền ra.”
Hình Việt khua khua tay: “Dù gì ta cũng không biết là ai.”
Hai người không tiếp tục nói chuyện, đi bằng xe ngựa tốc độ rất nhanh, cả một ngày tròng trành xóc nảy, trước lúc trời tối đã vào tới thành trấn, dọc theo phố lớn huyên náo đi một thời gian, rẽ vào con đường nhỏ yên tĩnh, từ từ dừng lại.
Sau khi xuống xe, Tức Mặc Vô Bạch quan sát xung quanh, ánh trăng trải trên con đường lát đá, tựa như vẫy một lớp nước. Trước mắt là một con đường không rộng cho lắm, hai bên nhà cửa ngăn nắp, nhưng hình như không có hộ dân ào, ngay cả ánh đèn cũng không có.
“Nơi này dường như là Ninh Sóc?” Hắn nhìn Hình Việt.
“Không sai, đúng thực là Ninh Sóc.” Hình Việt mở cửa viện, mời hắn vào trong. Trong viện mờ tối, một bụi cây thấp nép sát phòng, trong phòng ánh sáng le lói.
Rèm ở cửa phòng được vén lên, một nữ tử dáng người thấp bé bước ra, ngước mắt lên nhìn Tức Mặc Vô Bạch, lập tức giẫm lên phiến đá chạy tới: “Ui chao, vị công tử tuấn tú này là ai vậy?”
Tức Mặc Vô Bạch ho khan một tiếng, hành lễ: “Ắt hẳn vị này chính là Hình phu nhân.”
Hình phu nhân cười duyên dáng: “Công tử không cần khách khí, nô gia tên Lục nương, người có thể gọi thẳng tên ta mà!”
“……….” Tức Mặc Vô Bạch quay đầu nhìn Hình Việt. Dưới ánh trăng chiếu rọi, sắc mặt Hình Việt như thường, không chút thay đổi.
Hình phu nhân cười rồi vung khăn: “Ngủ trọ một đêm sáu lượng, ngày ba bữa một ngày năm lượng, tính công tử rẻ một chút, một ngày mười lượng thôi.”
“…………” Tức Mặc Vô Bạch liền hiểu, thảo nào Hình Việt tỉnh bơ, thê tử hắn nhìn hắn không phải nữ nhân nhìn nam nhân, mà là người mê tiền thấy bạc.
Hình Việt mời Tức Mặc Vô Bạch vào phòng, đồng thời kề sát tai hắn nhỏ giọng nói một câu: “Yên tâm đi, nàng ấy đòi bao nhiêu ngươi cứ nghe, dù gì có Sư thành chủ nuôi ngươi, tiền đều do nàng ấy bỏ ra.”
Tức Mặc Vô Bạch liếc mắt: “Ta vẫn chưa tới nông nỗi phải dựa vào nàng ấy nuôi?”
Hình Việt nói: “Nhưng nàng ấy từng nói mấy ngày nữa sẽ phái người đưa tiền tới, lẽ nào ngươi muốn ta trả lại, sau này ngươi tự mình trả tiền?”
Tức Mặc Vô Bạch nghiêm túc suy nghĩ: “Thịnh tình của cô cô khó từ chối, nếu ta từ chối thì giả dối quá rồi, vẫn nên đừng trả thì hơn.”
“……….” Hình Việt im lặng thầm khinh miệt hắn.
Tức Mặc Vô Bạch không biết bản thân đã chạy xa tới đâu, xung quanh hoang vắng, trừ đỉnh núi là một bãi cỏ khô.
Phía trước bỗng truyền tới tiếng chuông đinh đa đinh đang, hắn ngước mắt nhìn, một thiếu nữ người mặc thải y tay dắt con lừa từ xa đi tới.
Trông thấy Tức Mặc Vô Bạch, thiếu nữ dừng lại, lục tìm trong cái túi trên lưng lừa một lúc, lấy ra một cuộn da dê, mở ra nhìn rồi lại quan sát Tức Mặc Vô Bạch, cười tủm tỉm nói: “Uây, ngươi đã tới đây rồi à? Vẫn nhanh ghê á.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn nàng ấy bằng vẻ khó hiểu: “Cô nương là…”
“Ta là Hành Cước Thương nổi danh khắp trăm dặm xung quanh đó.”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn trái ngó phải, đang trêu hắn đẩy hở? Không một bóng người, rốt cuộc là nổi danh chỗ nào vậy?
Thiếu nữ đó cũng không tỏ ra xa lạ, đi tới trước mặt hắn, từ trong cái túi trên lưng lừa lấy ra từng món từng món, thuốc, thức ăn, thậm chí ngay cả nồi đồng dùng để nấu nướng gì gì cũng có.
Àng ấy cũng không giải thích với Tức Mặc Vô Bạch, tựa như đã quen biết hắn từ trước, tự mình nhóm lửa nấu canh thịt, vô cùng bận rộn, vừa làm vừa lải nhải với hắn: “Ngươi đã hết sốt chưa? Ta xem thử?” Bàn tay nàng sờ trán Tức Mặc Vô Bạch, dẩu môi: “Vẫn còn nóng lắm, thế thì hết cách rồi, cho bọn họ bận rộn.”
“Bọn họ?” Tức Mặc Vô Bạch lên tiếng hỏi, nhưng thiếu nữ ấy không đáp, vẫn bận rộn nêm nếm nấu canh, sau đó phủi phủi tay đứng dậy: “Được rồi, Tức Mặc công tử ăn thong thả, tiểu nữ xin phép cáo từ.”
Nàng chỉ để lại nồi canh, dắt con lừa cứ thế rời đi. Đầu Tức Mặc Vô Bạch hãy còn đôi chút mơ mơ màng màng, nhìn theo bóng lưng nàng ấy bật cười: “Lẽ nào ta gặp được Bồ Tát cứu khổ cứu nạn rồi ư?”
Mặc dù nói vậy, nhưng trước khi ăn hắn vẫn lấy ra ngân châm thử một chút, không có độc.
Ăn no rồi, lại có thêm không ít tinh thần lên đường. Tức Mặc Vô Bạch dungfkieems đào một cái hố, lấp cái nồi đồng trong đó, che giấu hành tung, tiếp tục lên đường.
Ngẩng đầu nhìn trời, lại nhẩm tính hành trình, phía trước hẳn là địa giới Ngọc Môn. Vết thương trên người Tức Mặc Vô Bạch hơi đau, đại khái là cần phải thay thuốc, hắn quyết định đẩy nhanh tốc độ tới thị trấn tìm một đại phu.
Mãi tới buổi chiều mới trông thấy nhà dân, nếu không có nồi canh thịt kia, hắn thật sự không dám chắc có thể cầm cự được tới bây giờ, xem ra, thiếu nữ kia vẫn thật sự xem như là Bồ Tát sống.
Thị trấn nhỏ đến đáng thương, trước đây đều đi xe ngựa, Tức Mặc Vô Bạch chưa từng để ý thấy dọc đường còn có nơi như vậy. Đi đường đã lâu, người đổ mồ hôi, hắn đang định cởi áo choàng thì sau lưng có người giữ tay hắn nói: “Úi, Tức Mặc công tử có phải không, ngài hãy còn bệnh à.”
Tức Mặc Vô Bạch xoay người, một nam tử Tây vực mũi cao mắt sâu híp mắt cười nhìn hắn, sau lưng là hai ba tùy tùng.
“Các hạ là…”
“Tại hạ là Dược Thôn Thương nổi danh của trấn này, mời Tức Mặc công tử đi theo ta, ngài đang cần thuốc mà.” Một tay hắn kéo Tức Mặc Vô Bạch, xuyên qua nhóm người túm năm tụm ba đi về phía trước.
Tức Mặc Vô Bạch thầm nghĩ, bản thân hôm nay thật sự đi đâu cũng gặp được người nổi danh nhỉ.
Dọc theo con phố đi về phía trước càng lúc càng đông đúc, mãi tới khi tới trước một cửa hàng ở ngay giữa phố, nam tử Tây vực dừng bước nhấc tay làm động tác mời Tức Mặc Vô Bạch.
Hắn cất bước vào trong, bên trong lập tức có một đại phu lớn tuổi bước tới nghênh đón, vừa mở miệng liền hỏi: “Có phải Tức Mặc công tử?”
Tức Mặc Vô Bạch gật đầu.
“Ồ, cước trình của Tức Mặc công tử nhanh thật, hãy còn tưởng ít nhất phải ngày mai mới có thể gặp ngài đấy.” Đại phu dẫn hắn vào trong, vén màn trúc đi vào nội thất, vừa mời hắn ngồi xuống lập tức bắt mạch cho hắn, cũng không hỏi hắn có đồng ý hay không.
Tức Mặc Vô Bạch một là hãy còn sốt cao không dứt, mơ mơ hồ hồ, hai là trong lòng đã đoán được tương đối, không hề từ chối, để lão đại phu vọng văn vấn thiết*cho mình.
*Bốn phương pháp chữa bệnh trong Đông y: nhìn, nghe, hỏi, sờ, gọi là “tứ chẩn”. Bạn nào đọc truyện nhiều chắc cũng từng nghe.
“Vết thương của công tử cần phải tịnh dưỡng thật tốt, lão phu sẽ kê thuốc sắc thuốc cho ngài.”
Nam tử Tây vực kia đứng ở cửa phòng, nghe lão đại phu nói vậy thì lập tức gọi hai tùy tùng hầu hạ Tức Mặc Vô Bạch tới sương phòng nghỉ ngơi.
Tức Mặc Vô Bạch đã vô cùng mệt mỏi, trong lúc lão đại phu chẩn trị cho hắn thì đã tựa nửa người vào giường ngủ mất.
“Tìm được rồi chứ?”
Trong phủ thành chủ có một cái hồ nhỏ, do nhân công đào. Sư Vũ lúc này đang ngồi tựa vào lan can, vốc thức ăn cho cá, váy dài chấm đất. Vốn là khung cảnh hết sức nhàn nhã, nhưng giọng nói lại không hề thả lỏng. Câu này hôm nay nàng đã hỏi ba lần, người phái đi giám sát A Chiêm cứ thế biến mất không tăm tích.
Túc Diên lắc đầu: “Không có.”
Sư Vũ dừng tay, đem thức ăn cho cá đưa cho nàng ấy, đứng dậy bước ra bên ngoài đình.
Túc Diên vội vàng theo sau: “Thành chủ, vẫn tra ạ?”
“Không cần nữa,” Sư Vũ thở dài: “Hơn phân nửa là đã không còn.”
Thân là người hầu thiếp thân, giờ phút này nhất định phải phát huy tác dụng an ủi tấm lòng, Túc Diên vừa định tìm một lý do để Sư Vũ khuây khỏa nhẹ lòng thì trông thấy Cát Bôn mặc nhung trang từ xa rảo bước đi tới, dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, vội nhanh chóng nhắc nhở Sư Vũ một tiếng.
“Cát hiệu úy sao vậy?” Sư Vũ tiến lên hai bước về phía hắn.
Cát Bôn mạnh mẽ chắp tay: “Bẩm Quyền thành chủ, Hoắc lão tướng quân bỗng nhiên thu dọn hành lý, muốn hồi hương ở ẩn.”
Sư Vũ thấy buồn cười: “Ở ẩn? Hiện là thời khắc quan trọng, thúc ấy đang yên đang lành ở ẩn gì chứ?”
Cát Bôn lắc đầu: “Thuộc hạ không biết, chỉ biết ngài ấy đã quyết định, chỉ có thể tới nhờ người làm chủ.”
Sư Vũ nhìn sắc mặt hắn nghiêm túc, không nhiều lời nữa, lập tức ra cửa, không che mặt, cũng không ngồi xe, cưỡi khoái mã phóng tới Hoắc phủ.
Tới cổng phủ, cổng lớn mở rộng, lão quản gia dẫn một nhóm tùy tùng đứng ở cổng lớn, nhìn dáng vẻ thì Hoắc Kình vừa đi không lâu.
Sư Vũ không kịp xuống ngừa liền hỏi: “Hoắc tướng quân đi về hướng nào?”
Lão quản gia hành lễ nói: “Quyền thành chủ vẫn nên đừng đuổi theo, lão tướng quân đã quyết ý, người biết ngài muốn đuổi theo, đặc biệt viết một lá thư bẩm báo rõ tình hình cho ngài.” Nói rồi dâng lên một bức thư.
Sư Vũ nhận lấy, nhanh chóng mở ra, phong thư này Hoắc Kình viết vô cùng chi tiết. Trước bẩm báo cho hai nhi tử dẫn theo bao nhiêu binh mã, nơi trú đóng, phân công nhiệm vụ cụ thể — thật ra những điều này Sư Vũ đều biết, nhưng ông vẫn viết ra tường tận.
Sau đó tự nhận bản thân tuổi tác đã cao, khó mà xử lý quân vụ, chỉ còn cách để hai nhi tử tiếp tục ra công tận sức vì Mặc thành. Đại quyền quản lý binh mã Mặc thành trước giờ vẫn do thành chủ và tướng quân cùng chấp chưởng, hiện giờ bộ phận binh quyền mà trên tay ông nắm giữa đã chuyển giao cho thành chủ Tức Mặc Đàm. Chẳng qua nếu sau này có yêu cầu, ông nhất định sẽ ra sức vì Mặc thành, cúc cung tận tụy…
Đọc thấy mỗi một sự việc ông đều đã căn dặn rõ ràng như vậy, Sư Vũ biết lần này và lần trước không giống nhau, ông đã quyết định muốn ra đi. Nàng cất thư vào tay áo, hỏi quản gia: “Lúc lão tướng quân rời đi có mang theo đủ tùy tùng hay không?”
“Bẩm quyền thành chủ, dẫn theo một vài người, ngài có thể yên tâm.”
Sư Vũ gật đầu, xoay đầu ngựa, theo đường cũ trở về.
Nàng từng cùng Hoắc Kình đứng trước giường của Tức Mặc Ngạn lắng nghe mệnh lệnh cuối cùng của ông ấy, không ngờ hiện tại vừa đi được nửa đường, sau này chỉ cso thể dựa vào một mình nàng tiếp tục cất bước.
Quay về phủ thành chủ, vừa vào cổng lớn đã trông thấy A Chiêm đứng ở bậc thang cao cao. Sư Vũ từ dưới ngước lên, lần đầu tiên cảm thấy hắn xa xôi vô cùng, cao cao tại thượng.
A Chiêm nhìn thấy nàng, bước xuống vài bước, mỉm cười nắm tay nàng: “Ta nghe nói đêm qua nàng xuất thành, đi đâu thế?”
Đêm qua Sư Vũ cố ý đi ra từ cổng thành Đông, đường vòng quay về từ cổng thành Tây, chuyện này vốn không nên bị hắn biết, nhưng nhân mã của Hoắc Kình đều đã nằm trong tay hắn, có biết cũng không có gì là lạ.
“Biên trấn có chút việc phải xử lý, sau đó biết cũng không phải chuyện lớn gì nên ta quay về.”
A Chiêm gật đầu, cũng không truy hỏi, dẫn nàng đi dạo: “Hỷ phục đã làm xong rồi, ta cho người đưa tới phòng nàng, nàng thử đi.”
Sư Vũ sửng sốt: “Nhanh vậy sao?”
“Đúng thế, sớm hoàn thành hôn sự này một chút.”
Sư Vũ dừng bước: “Đã định ngày rồi?”
A Chiêm cũng dừng chân, siết chặt tay nàng: “Định rồi, mùng tám tháng sau chính là ngày đại cát.”
Sư Vũ không nói gì.
A Chiêm không trông thấy vẻ vui mừng trên mặt nàng, không khỏi có chút thất vọng: “Sao vậy, nàng không đồng ý?”
“Không phải….” Sư Vũ cụp mắt nhìn mặt đất, rồi lại ngước lên cười dịu dàng ngọt ngào như thường: “Nếu đây thật sự là mong muốn của huynh, vậy thì cứ làm thế đi, nhưng sau này bất kể huynh đưa ra quyết định gì, tốt nhất vẫn nên bàn bạc trước với ta một tiếng.”
A Chiêm mỉm cười gật đầu: “Nhất định.”
Tức Mặc Vô Bạch bị một trận xóc nảy làm thức giấc, mở mắt, phát hiện trên đầu không phải là trần nhà chắc chắn mà là thùng xe lắc lư, lập tức ngồi dậy.
Bên ngoài có một cái đầu thò vào: “Ùi, ngươi tỉnh rồi?”
Tức Mặc Vô Bạch đã cầm kiếm trong tay, thấy người này mới thoáng thả lỏng một chút: “Hình Việt? Sao ngươi lại ở đây?”
Hình Việt ngồi vào xe, cười bảo: “Ta tới đón ngươi đó, Sư thành chủ gửi tin cho ta, nói ta tới tiếp ứng ngươi, sợ ngươi xảy ra chuyện.”
Tức Mặc Vô Bạch đã đoán được thiếu nữ kia, nam tử Tây vực và lão đại phu đều là người do Sư Vũ sắp xếp, không ngờ Hình Việt cũng có phần. Hắn nhìn ra ngoài, trời vừa hửng sáng.
“Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm đó, may mà hết sốt rồi.” Hình Việt nhìn đôi môi trắng bệch của hắn, cầm lấy bình nước đưa cho hắn.
Tức Mặc Vô Bạch hớp ngụm nước, lại hỏi: “Đang định đi đâu?”
Hình Việt đáp: “Tới chỗ ta dừng chân tránh một thời gian, có người đi theo ngươi đó, may mà đoạn đường này Sư thành chủ sắp xếp rồi, bằng không còn không biết đối phương liệu có tìm cơ hội hại ngươi không nữa.”
“Là quân đội?”
Hình Việt lắc đầu.
Tức Mặc Vô Bạch ngẫm nghĩ: “Hẳn là kẻ vẫn luôn âm thầm theo dõi ta rồi, tin tức ta ở Mặc thành nhất định chính là hắn truyền ra.”
Hình Việt khua khua tay: “Dù gì ta cũng không biết là ai.”
Hai người không tiếp tục nói chuyện, đi bằng xe ngựa tốc độ rất nhanh, cả một ngày tròng trành xóc nảy, trước lúc trời tối đã vào tới thành trấn, dọc theo phố lớn huyên náo đi một thời gian, rẽ vào con đường nhỏ yên tĩnh, từ từ dừng lại.
Sau khi xuống xe, Tức Mặc Vô Bạch quan sát xung quanh, ánh trăng trải trên con đường lát đá, tựa như vẫy một lớp nước. Trước mắt là một con đường không rộng cho lắm, hai bên nhà cửa ngăn nắp, nhưng hình như không có hộ dân ào, ngay cả ánh đèn cũng không có.
“Nơi này dường như là Ninh Sóc?” Hắn nhìn Hình Việt.
“Không sai, đúng thực là Ninh Sóc.” Hình Việt mở cửa viện, mời hắn vào trong. Trong viện mờ tối, một bụi cây thấp nép sát phòng, trong phòng ánh sáng le lói.
Rèm ở cửa phòng được vén lên, một nữ tử dáng người thấp bé bước ra, ngước mắt lên nhìn Tức Mặc Vô Bạch, lập tức giẫm lên phiến đá chạy tới: “Ui chao, vị công tử tuấn tú này là ai vậy?”
Tức Mặc Vô Bạch ho khan một tiếng, hành lễ: “Ắt hẳn vị này chính là Hình phu nhân.”
Hình phu nhân cười duyên dáng: “Công tử không cần khách khí, nô gia tên Lục nương, người có thể gọi thẳng tên ta mà!”
“……….” Tức Mặc Vô Bạch quay đầu nhìn Hình Việt. Dưới ánh trăng chiếu rọi, sắc mặt Hình Việt như thường, không chút thay đổi.
Hình phu nhân cười rồi vung khăn: “Ngủ trọ một đêm sáu lượng, ngày ba bữa một ngày năm lượng, tính công tử rẻ một chút, một ngày mười lượng thôi.”
“…………” Tức Mặc Vô Bạch liền hiểu, thảo nào Hình Việt tỉnh bơ, thê tử hắn nhìn hắn không phải nữ nhân nhìn nam nhân, mà là người mê tiền thấy bạc.
Hình Việt mời Tức Mặc Vô Bạch vào phòng, đồng thời kề sát tai hắn nhỏ giọng nói một câu: “Yên tâm đi, nàng ấy đòi bao nhiêu ngươi cứ nghe, dù gì có Sư thành chủ nuôi ngươi, tiền đều do nàng ấy bỏ ra.”
Tức Mặc Vô Bạch liếc mắt: “Ta vẫn chưa tới nông nỗi phải dựa vào nàng ấy nuôi?”
Hình Việt nói: “Nhưng nàng ấy từng nói mấy ngày nữa sẽ phái người đưa tiền tới, lẽ nào ngươi muốn ta trả lại, sau này ngươi tự mình trả tiền?”
Tức Mặc Vô Bạch nghiêm túc suy nghĩ: “Thịnh tình của cô cô khó từ chối, nếu ta từ chối thì giả dối quá rồi, vẫn nên đừng trả thì hơn.”
“……….” Hình Việt im lặng thầm khinh miệt hắn.