Chương 47
Trong viện, đám “tùy tùng” kia toàn bộ đều xông vào trong, Sư Vũ cuối cùng đã nhìn rõ dáng vẻ của bọn họ, thế nhưng lại là người tộc Sa Đà điển hình. Nàng nhìn A Chiêm bằng vẻ không thể tin nổi: “Để đối phó ta, huynh thế nhưng còn hợp tác với tộc Sa Đà? Huynh đã quên lúc trước chính bọn họ đã vào phủ muốn lấy tính mạng của huynh ư?”
A Chiêm mím chặt môi, ánh mắt kiên định đến đáng sợ: “Ta đã có sắp xếp, nàng nhanh chóng đưa ra quyết định là được.”
Sư Vũ im lặng không đáp.
Nàng không đồng ý, thanh đao nơi eo lại hướng về trước thêm một phần, nàng nhỏ giọng ưm lên một tiếng, A Chiêm lập tức quats: “Đừng làm nàng bị thương!” Hắn đến gần một bước, giữ chặt cổ tay Sư Vũ, “Nàng không thể buông tay sao?”
Sư Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn: “Hiện tại rõ ràng huynh đã bị người khác lợi dụng, nếu ta buông tay, há chẳng phải sẽ thành tội nhân của Mặc thành? Huynh bảo ta sau này còn mặt mũi nào đi gặp phụ thân?”
A Chiêm thả tay nàng ra, ánh mắt mất mát: “Ta bị các người che giấu hai mươi mấy năm, đến bây giờ vẫn như trước không có lấy được một cơ hội. Nàng biết ta không nỡ động đến nàng, ta chẳng qua chỉ muốn để Mặc thành và nàng trở thành dáng vẻ mà ta mong muốn…”
Người tộc Sa Đà sau lưng Sư Vũ chợt cười lạnh một tiếng: “Thành chủ quá thiếu quyết đoán, nàng ta xảo quyệt cố chấp như vậy, chi bằng tại hạ quyết định thay người.”
Tay hắn đẩy về trước, Sư Vũ bỗng mở to mắt, lưỡi đao mỏng sắc lạnh đã đâm vào người nàng, nàng thậm chí có thể cảm giác được một cách rõ ràng máu tươi đang ào ạt chảy ra.
“Làm càn!” A Chiêm tức đến khó thở, bước lên định đỡ Sư Vũ, đồng thời hướng bên ngoài lớn tiếng hô: “Người….”
Chữ “đâu” bị cắt đứt đột ngột, người Sa Đà một tay đẩy Sư Vũ ra, nhanh chân tiến tới, một tay tóm lấy hắn, lưỡi đao màu bạc trong tay linh hoạt thay đổi góc độ, cắm vào ngực hắn.
Biến hóa quá nhanh, thời gian tựa như đã ngừng lại.
Sư Vũ quên mất tình cảnh của bản thân, từ dưới đất bò dậy, nhìn A Chiêm tựa như diều giấy bị xé rách, từ trong tay người Sa Đà ngã xuống đất, máu tươi trước ngực ồ ạt tuôn trào nháy mắt đã thấm ướt nền nhà.
Sắc mặt hắn trắng bệch tựa như cỏ khô cúi rạp dưới sương giá mùa thu, trong mắt hãy còn vẻ kinh ngạc không thôi, chăm chăm nhìn nàng.
Sư Vũ dường như nghe thấy một loạt âm thanh RẦM RẦM sụp đổ, lời căn dặn của Tức Mặc Ngạn trước lúc lâm chung hãy còn văng vẳng bên tai, chính miệng nàng hứa cả đời sẽ dốc hết sức lực bảo vệ A Chiêm làm nên việc lớn.
Nhưng điều kiện tiên quyết của bất cứ việc gì chính là hắn phải khỏe mạnh sống tốt, thế nhưng hiện tại hắn đã ngã quỵ ngay trước mặt nàng, sự sống nhanh chóng cạn kiệt, có liều mạng níu giữ cũng giữ không được.
A Chiêm nâng cổ tay, dường như muốn vươn ra chạm vào nàng, tên tộc Sa Đà bên cạnh cứ như xem chuyện cười mặc hắn giãy giụa hơi tàn.
Cánh tay hắn đưa lên nhưng lại không thể chạm đến Sư Vũ như mong muốn, trái lại đụng mạnh vào cái ghế cạnh bàn, RẦM một tiếng, ngay cả bộ đồ trà bên cạnh cũng rơi xuống, trên mặt đất phát ra âm thanh đổ bể chói tai. Cánh tay hắn không chút sức sống rơi xuống sàn nhà, tựa như cây cỏ héo tàn.
Sau khi tiếng động này truyền chưa tới một khắc, cửa viện bỗng truyền tới tiếng xung đột, tên Sa Đà này mới nhận ra hắn đang gửi tín hiệu cho cứu binh, không ngờ một gã yếu đuối như vậy hãy còn chơi chiêu trò với bọn hắn, căm hận đến độ bước lên trước lại cho hắn một đạp.
Trong miệng A Chiêm máu tươi tuôn trào, cơ hồ đã tiêu hao sức lực cuối cùng, không một động tĩnh, chỉ có đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn Sư Vũ, thở hồng hộc.
“Người đâu! Người đâu!” Sư Vũ dùng hết sức lực, lớn tiếng thét.
Tên Sa Đà định bước lên trừ khử Sư Vũ, cửa viện đã bị phá toang, người xông vào trước thế nhưng lại là một đội cung tiễn, một tiễn nhắm về phía cổ tay Sư Vũ.
Tên Sa Đà hiển nhiên không ngờ tới sẽ đụng phải quân đội Mặc thành, lập tức chạy ra bên ngoài, ý định đột phá vòng vây, trông có vẻ tán lạn, nhưng lại rất có quy củ.
Đội quân Mặc thành này còn chưa tới năm mươi người, dường như là tới cướp công của thủ vệ bên ngoài viện. Dẫn đầu thủ vệ chính là Cát Bôn, vừa tiến vào liền giao chiến với người Sa Đà.
Túc Diên cùng nhóm hạ nhân hầu hạ nghi thức hôn lễ kia cũng bất chấp hoảng sợ chạy vào trong viện, muốn biết tình hình của chủ tử.
Ngôi viện rộng rãi, nhưng đã trở thành chiến trường chém giết hàng loạt. Gốc cây ngọn cỏ đều nhiễm đỏ máu, tiếng đao kiếm chát chúa vang lên, nhưng với đặc thù nhẫn nhịn dù bận cũng không loạn của lính đánh thuê, thị vệ quân nhân Mặc thành cũng có trật tự quy củ, vì vậy không hề có bất kỳ âm thanh kêu rên nào.
Trong hỗn loạn, có hai người một trước một sau tức tốc tiến vào phòng đầu tiên, dẫn trước là Tức Mặc Vô Bạch người mặc hồ phụ gọn nhẹ, theo sau hắn là Hình Việt.
Vừa trông thấy thảm cảnh trong phòng, giá y rực rỡ, máu tươi ngập tràn, cả hai đều kinh ngạc đến thốt không nên lời.
Cái nóng hầm hập của Mặc thành cũng không ngăn được sự lạnh lẽo trên mặt đất. ánh mắt A Chiêm quét tới Tức Mặc Vô Bạch, không thể miêu tả là có ý tứ gì, cuối cùng quyến luyến nhìn Sư Vũ, khóe miệng thê lương nhếch lên nụ cười, hơi thở mong manh, đã hoàn toàn không còn chút hơi sức nào.
Sư Vũ quay đầu nhìn, căn bản không kịp phân biệt là ai, cất tiếng liền nói: “Mau cứu A Chiêm!”
Tức Mặc Vô Bạch chợt bừng tỉnh, lập tức bảo Hình Việt đi gọi đại phu, sau đó lại lệnh cho thị vệ có mặt dàn hàng chắn ngang trước cửa, tất cả mọi người chưa có lệnh thì không được phép tới gần, cửa viện cùng cửa phòng toàn bộ bị đóng chặt, tránh để tin tức truyền ra.
Sư Vũ không có tâm trạng truy vấn vì sao hắn ở đây, còn có thể điều động binh lực, chỉ nóng lòng sốt ruột nhìn A Chiêm đang chảy máu không ngừng.
Phủ thành chủ chìm trong cục diện kỳ lạ, tiền sảnh trống nhạc vang vang, ngập lời chúc mừng, hậu viện đao kiếm giao nhau, địa ngục chém giết.
Đại phu bị Hình Việt lôi tới băng qua cửa viện đóng chặt, mưa đao rừng thương, cùng với cửa phòng, cuối cùng xuất hiện trước mặt A Chiêm. Ông ấy hoảng hốt muốn cầm máu cho A Chiêm, thậm chí ngay cả Sư Vũ đang bị thương cũng không kịp để mắt, nhưng một đao kia đâm vào tim, xuống tay tàn độc, chỉ nhìn thôi cũng đủ kinh hãi.
Tay đại phu vừa chạm vào người hắn thì đã quỳ sụp xuống đất, run rẩy lẩy bẩy nhìn về phía Sư Vũ: “Quyền thành chủ…nén bi thương…”
Bàn tay Sư Vũ run run gỡ mạng che, ngơ ngẩn nhìn vào mắt A Chiêm, trong đó đã mất đi sức sống.
Âm thanh đánh nhau bên ngoài nhỏ đi rất nhiều, Hình Việt đứng ngoài xem xét tình hình, đi vào phòng nói: “Không hay, mấy quan viên kia hình như phát hiện bất thường, e là bệ hạ cũng sắp tới rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch cắn răng, kéo đại phu ném tới trước mặt Sư Vũ: “Mau cầm máu cho Quyền thành chủ!” Sau đó kêu Hình Việt nâng A Chiêm tới giường.
Sư Vũ đẩy đại phu ra, kéo tay áo hắn, âm thanh run rẩy: “Ngươi muốn làm gì?”
Tức Mặc Vô Bạch nói: “Nàng, ta, Tức Mặc Đàm, thậm chí toàn bộ Mặc thành đều trúng kế rồi, thời khắc này nên làm gì nàng hiểu rõ hơn ta.”
Sư Vũ không chút sức lực thả tay, chăm chú nhìn A Chiêm đã được đặt lên giường.
Hình Việt lại ra ngoài đảo một vòng, sau khi quay lại Sư Vũ đã được cầm máu, trên giá y đỏ rực loang lổ vết máu, có điều ở mặt sau, không dễ trông thấy.
Hắn thực sự không có tâm trạng tán thưởng giá y của nàng, sốt ruột tựa như kiến bò chảo nóng, kéo Tức Mặc Vô Bạch sang một bên: “Làm sao bây giờ, bệ hạ thật sự sắp tới rồi!”
Tức Mặc Vô Bạch đứng cạnh giường nhìn A Chiêm, chợt đưa tay cởi hỉ phục của hắn, quay đầu nói với Hình Việt: “Ngươi vẫn muốn sắm vai kẻ khác chứ?”
Hình Việt sửng sốt: “Đương nhiên muốn.” Nhưng thời khắc này còn có tâm tình nghĩ mấy thứ này á! Hắn nhifin Tức Mặc Vô Bạch mặc hỉ phục loang lổ máu lên người, ánh mắt kỳ lạ.
Tức Mặc Vô Bạch chỉnh y phục xong, tìm một chiếc áo choàng lụa trắng ở bên ngoài, vết máu trông cũng không mấy rõ ràng, hắn lại hỏi Hình Việt: “Vậy ngươi có muốn sắm vai bệ hạ?”
Đầu gối Hình Việt thoáng chốc mềm nhũn, suýt nữa thì khụy xuống: “Ngươi điên rồi sao? Sao ta có thể giả trang bệ hạ?”
“Sao lại không thể? Ngươi giả danh ta nên từng gặp bệ hạ, tướng mạo phục sức đều có thể bắt chước, về phần thần thái khí chất, giống bảy phần là được, Mặc thành ngoại trừ Sư Vũ thì căn bản chưa từng có ai gặp bệ hạ, chỉ xem ngươi có dám hay không.”
Ánh mắt Hình Việt lấp lóe vẻ không chắc, hiển nhiên là đang đấu tranh dữ dội.
Tức Mặc Vô Bạch xách áo hắn: “Không phải ngươi từng nói, chỉ cần có thể giả mạo nhân vật độc nhất vô nhị trên đời này một lần thì chết cũng không hối tiếc hay sao? Còn có ai có thể độc nhất vô nhị hơn so với đế vương một nước?”
Hình Việt mạnh mẽ ngước mắt: “Được, diễn!”
Trận hỗn chiến bên ngoài cuối cùng đã kết thúc, cửa phòng bị đẩy ra, Cát Bôn nhanh chân đi vào, trông thấy Sư Vũ thất thểu ngồi bên cạnh bàn, mặt như tro tàn thì vội quỳ xuống: “Thuộc tạ tới trễ, xin Quyền thành chủ trách tội!”
Giọng Sư Vũ trầm đục như nước lặng: “Ngươi tới lúc nào?”
“Thành chủ sớm đã căn dặn thuộc hạ canh giữ ngoài viện, một khi nghe thấy mệnh lệnh của ngài thì tấ cả thị vệ lập tức phá cửa bảo hộ.”
“Nói vậy là ngươi từ sớm đã biết kế hoạch của huynh ấy?”
Cát Bôn ôm quyền: “Thuộc hạ không biết nhiều, thành chủ chỉ nói ngài ấy muốn mạo hiểm một việc, không an tâm về người bắt tay với ngài ấy, cho nên lệnh cho thuộc hạ canh giữ bảo vệ.”
“Huynh ấy sắp xếp trái lại rất chu toàn.” Nàng khàn khàn nhếch khóe môi.
Cát Bôn không biết chi tiết, gật mạnh đầu: “Thành chủ còn đặc biệt căn dặn, mọi việc đều lấy Quyền thành chủ làm trọng, nếu có dị biến, bằng mọi giá phải bảo vệ an toàn cho Quyền thành chủ.”
Ngón tay Sư Vũ run rẩy.
“Cát hiệu úy đến đúng lúc lắm, đã bắt được kẻ gian chưa?”
Cát Bôn ngước lên, trông thấy thành chủ đã đi tới trước mặt, bên trong mặc hỉ phục, bên ngoài thế nhưng lại khoác một chiếc áo lụa trắng mỏng như cánh ve, trang phục thế này thực sự có hơi kỳ lạ.
Hắn chắp tay: “Toàn bộ đã bị bắt giữ, nhưng vẫn giống như trước đây, tất cả đều nuốt độc tự vẫn, thuộc hạ vô năng.”
“Biết ngay là vậy…”
Cát Bôn thấy ánh mắt hắn sầm xuống, đứng dậy chắp tay lại nói: “Thuộc hạ còn một chuyện muốn bẩm tấu, Tức Mặc Vô Bạch cũng tới rồi, hắn dựa vào tấm binh phù giả mà Hoắc lão tướng quân đưa cho hắn trước đây tự ý điều động quân đội, vậy mà còn thật sự bị hắn lừa khoảng một trăm người, đáng tiếc trong lúc loạn lạc đã để hắn chạy thoát, xin thành chủ hạ lệnh, thuộc hạ lập tức đi bắt hắn!”
Ánh mắt thành chủ đứng trước mặt hắn đảo một vòng: “Chuyện này trước khoan hẵng bàn, ngươi tới tiền sảnh bố trí, lập tức chuẩn bị hành lễ.”
“Hả, vâng.” Cát Bôn ngắc ngứ nhận lệnh lui ra.
Tức Mặc Vô Bạch nhặt mạng che đeo cho Sư Vũ: “Đây là cách duy nhất có thể khiến quan viên và bách tính trong ngoài phủ thành chủ nhanh chóng tản đi, cũng có thể tránh cho bệ hạ biết được tình hình của Tức Mặc Đàm, đi thôi.”
Gần như là bị hắn kéo ra cửa, Sư Vũ ngoảnh đầu, cách tấm bình phong nhìn A Chiêm nằm trên giường, đôi mắt hắn dù thế nào cũng không hề nhắm lại, mặt vẫn như cũ hướng về phía nàng, hệt như lúc còn sống, mãi luôn nhìn nàng, chưa từng dời mắt.
Một tấm bình phong, ngăn cách tử sinh.
Nàng hất tay Tức Mặc Vô Bạch, quỳ xuống trước cửa, ngón tay run rẩy chống lên khung cửa, đôi mắt nhói đau.
Tức Mặc Vô Bạch mạnh mẽ kéo nàng dậy: “Ta biết nàng không muốn bái đường cùng ta, hiện tại là nàng thành thân cùng Tức Mặc Đàm, nếu không muốn Mặc thành không còn đường về, thì đi cùng ta.”
Tay hắn đang đặt ở vị trí vết thương Sư Vũ, che đi vết máu, nhoi nhói đau, nhưng lại khiến nàng trở nên tỉnh táo.
Mic: Đọc chương này, mị vừa giận vừa thấy tội cho A Chiêm, và ngẫm thấy tác giả xây dựng tâm lý nhân vật này cũng khá hợp lý. Một người được bao bọc quá kỹ nên sẽ khá “ngây thơ” với cuộc đời, có nhiều khát khao muốn thực hiện nhưng lại bị ngăn trở nên khi có người đưa cọng rơm ra thì sẽ muốn nắm lấy đánh cược một phen. Bởi A Chiêm biết mình sẽ chẳng bao giờ khỏe mạnh để có thể được chính thức trao quyền cáng đáng mọi việc như Sư Vũ đã nói, nên anh ta ôm tâm lý “thà thử còn có cơ hội, không thử thì sẽ chẳng có cơ hội nào”. Đọc mấy chương trước mình khá là không ưa nhân vật này, cảm giác “ăn cháo đá bát”, “ngu còn tỏ ra nguy hiểm”, nhưng tới chương này, A Chiêm mất mạng vì sự liều lĩnh của mình (mình bớt đi ngây thơ vì anh ta vẫn có sự cảnh giác, không tin kẻ mình hợp tác, nhưng lại chưa chu toàn vì không có cách đảm bảo an toàn cho bản thân). Được cái tất cả đều đặt Sư Vũ lên hàng đầu, chính vì vậy khá xót xa khi vô tình tạo cục diện để kẻ mình không ưa nhất bái đường cùng người mình yêu nhất.
A Chiêm mím chặt môi, ánh mắt kiên định đến đáng sợ: “Ta đã có sắp xếp, nàng nhanh chóng đưa ra quyết định là được.”
Sư Vũ im lặng không đáp.
Nàng không đồng ý, thanh đao nơi eo lại hướng về trước thêm một phần, nàng nhỏ giọng ưm lên một tiếng, A Chiêm lập tức quats: “Đừng làm nàng bị thương!” Hắn đến gần một bước, giữ chặt cổ tay Sư Vũ, “Nàng không thể buông tay sao?”
Sư Vũ nhìn thẳng vào mắt hắn: “Hiện tại rõ ràng huynh đã bị người khác lợi dụng, nếu ta buông tay, há chẳng phải sẽ thành tội nhân của Mặc thành? Huynh bảo ta sau này còn mặt mũi nào đi gặp phụ thân?”
A Chiêm thả tay nàng ra, ánh mắt mất mát: “Ta bị các người che giấu hai mươi mấy năm, đến bây giờ vẫn như trước không có lấy được một cơ hội. Nàng biết ta không nỡ động đến nàng, ta chẳng qua chỉ muốn để Mặc thành và nàng trở thành dáng vẻ mà ta mong muốn…”
Người tộc Sa Đà sau lưng Sư Vũ chợt cười lạnh một tiếng: “Thành chủ quá thiếu quyết đoán, nàng ta xảo quyệt cố chấp như vậy, chi bằng tại hạ quyết định thay người.”
Tay hắn đẩy về trước, Sư Vũ bỗng mở to mắt, lưỡi đao mỏng sắc lạnh đã đâm vào người nàng, nàng thậm chí có thể cảm giác được một cách rõ ràng máu tươi đang ào ạt chảy ra.
“Làm càn!” A Chiêm tức đến khó thở, bước lên định đỡ Sư Vũ, đồng thời hướng bên ngoài lớn tiếng hô: “Người….”
Chữ “đâu” bị cắt đứt đột ngột, người Sa Đà một tay đẩy Sư Vũ ra, nhanh chân tiến tới, một tay tóm lấy hắn, lưỡi đao màu bạc trong tay linh hoạt thay đổi góc độ, cắm vào ngực hắn.
Biến hóa quá nhanh, thời gian tựa như đã ngừng lại.
Sư Vũ quên mất tình cảnh của bản thân, từ dưới đất bò dậy, nhìn A Chiêm tựa như diều giấy bị xé rách, từ trong tay người Sa Đà ngã xuống đất, máu tươi trước ngực ồ ạt tuôn trào nháy mắt đã thấm ướt nền nhà.
Sắc mặt hắn trắng bệch tựa như cỏ khô cúi rạp dưới sương giá mùa thu, trong mắt hãy còn vẻ kinh ngạc không thôi, chăm chăm nhìn nàng.
Sư Vũ dường như nghe thấy một loạt âm thanh RẦM RẦM sụp đổ, lời căn dặn của Tức Mặc Ngạn trước lúc lâm chung hãy còn văng vẳng bên tai, chính miệng nàng hứa cả đời sẽ dốc hết sức lực bảo vệ A Chiêm làm nên việc lớn.
Nhưng điều kiện tiên quyết của bất cứ việc gì chính là hắn phải khỏe mạnh sống tốt, thế nhưng hiện tại hắn đã ngã quỵ ngay trước mặt nàng, sự sống nhanh chóng cạn kiệt, có liều mạng níu giữ cũng giữ không được.
A Chiêm nâng cổ tay, dường như muốn vươn ra chạm vào nàng, tên tộc Sa Đà bên cạnh cứ như xem chuyện cười mặc hắn giãy giụa hơi tàn.
Cánh tay hắn đưa lên nhưng lại không thể chạm đến Sư Vũ như mong muốn, trái lại đụng mạnh vào cái ghế cạnh bàn, RẦM một tiếng, ngay cả bộ đồ trà bên cạnh cũng rơi xuống, trên mặt đất phát ra âm thanh đổ bể chói tai. Cánh tay hắn không chút sức sống rơi xuống sàn nhà, tựa như cây cỏ héo tàn.
Sau khi tiếng động này truyền chưa tới một khắc, cửa viện bỗng truyền tới tiếng xung đột, tên Sa Đà này mới nhận ra hắn đang gửi tín hiệu cho cứu binh, không ngờ một gã yếu đuối như vậy hãy còn chơi chiêu trò với bọn hắn, căm hận đến độ bước lên trước lại cho hắn một đạp.
Trong miệng A Chiêm máu tươi tuôn trào, cơ hồ đã tiêu hao sức lực cuối cùng, không một động tĩnh, chỉ có đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn Sư Vũ, thở hồng hộc.
“Người đâu! Người đâu!” Sư Vũ dùng hết sức lực, lớn tiếng thét.
Tên Sa Đà định bước lên trừ khử Sư Vũ, cửa viện đã bị phá toang, người xông vào trước thế nhưng lại là một đội cung tiễn, một tiễn nhắm về phía cổ tay Sư Vũ.
Tên Sa Đà hiển nhiên không ngờ tới sẽ đụng phải quân đội Mặc thành, lập tức chạy ra bên ngoài, ý định đột phá vòng vây, trông có vẻ tán lạn, nhưng lại rất có quy củ.
Đội quân Mặc thành này còn chưa tới năm mươi người, dường như là tới cướp công của thủ vệ bên ngoài viện. Dẫn đầu thủ vệ chính là Cát Bôn, vừa tiến vào liền giao chiến với người Sa Đà.
Túc Diên cùng nhóm hạ nhân hầu hạ nghi thức hôn lễ kia cũng bất chấp hoảng sợ chạy vào trong viện, muốn biết tình hình của chủ tử.
Ngôi viện rộng rãi, nhưng đã trở thành chiến trường chém giết hàng loạt. Gốc cây ngọn cỏ đều nhiễm đỏ máu, tiếng đao kiếm chát chúa vang lên, nhưng với đặc thù nhẫn nhịn dù bận cũng không loạn của lính đánh thuê, thị vệ quân nhân Mặc thành cũng có trật tự quy củ, vì vậy không hề có bất kỳ âm thanh kêu rên nào.
Trong hỗn loạn, có hai người một trước một sau tức tốc tiến vào phòng đầu tiên, dẫn trước là Tức Mặc Vô Bạch người mặc hồ phụ gọn nhẹ, theo sau hắn là Hình Việt.
Vừa trông thấy thảm cảnh trong phòng, giá y rực rỡ, máu tươi ngập tràn, cả hai đều kinh ngạc đến thốt không nên lời.
Cái nóng hầm hập của Mặc thành cũng không ngăn được sự lạnh lẽo trên mặt đất. ánh mắt A Chiêm quét tới Tức Mặc Vô Bạch, không thể miêu tả là có ý tứ gì, cuối cùng quyến luyến nhìn Sư Vũ, khóe miệng thê lương nhếch lên nụ cười, hơi thở mong manh, đã hoàn toàn không còn chút hơi sức nào.
Sư Vũ quay đầu nhìn, căn bản không kịp phân biệt là ai, cất tiếng liền nói: “Mau cứu A Chiêm!”
Tức Mặc Vô Bạch chợt bừng tỉnh, lập tức bảo Hình Việt đi gọi đại phu, sau đó lại lệnh cho thị vệ có mặt dàn hàng chắn ngang trước cửa, tất cả mọi người chưa có lệnh thì không được phép tới gần, cửa viện cùng cửa phòng toàn bộ bị đóng chặt, tránh để tin tức truyền ra.
Sư Vũ không có tâm trạng truy vấn vì sao hắn ở đây, còn có thể điều động binh lực, chỉ nóng lòng sốt ruột nhìn A Chiêm đang chảy máu không ngừng.
Phủ thành chủ chìm trong cục diện kỳ lạ, tiền sảnh trống nhạc vang vang, ngập lời chúc mừng, hậu viện đao kiếm giao nhau, địa ngục chém giết.
Đại phu bị Hình Việt lôi tới băng qua cửa viện đóng chặt, mưa đao rừng thương, cùng với cửa phòng, cuối cùng xuất hiện trước mặt A Chiêm. Ông ấy hoảng hốt muốn cầm máu cho A Chiêm, thậm chí ngay cả Sư Vũ đang bị thương cũng không kịp để mắt, nhưng một đao kia đâm vào tim, xuống tay tàn độc, chỉ nhìn thôi cũng đủ kinh hãi.
Tay đại phu vừa chạm vào người hắn thì đã quỳ sụp xuống đất, run rẩy lẩy bẩy nhìn về phía Sư Vũ: “Quyền thành chủ…nén bi thương…”
Bàn tay Sư Vũ run run gỡ mạng che, ngơ ngẩn nhìn vào mắt A Chiêm, trong đó đã mất đi sức sống.
Âm thanh đánh nhau bên ngoài nhỏ đi rất nhiều, Hình Việt đứng ngoài xem xét tình hình, đi vào phòng nói: “Không hay, mấy quan viên kia hình như phát hiện bất thường, e là bệ hạ cũng sắp tới rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch cắn răng, kéo đại phu ném tới trước mặt Sư Vũ: “Mau cầm máu cho Quyền thành chủ!” Sau đó kêu Hình Việt nâng A Chiêm tới giường.
Sư Vũ đẩy đại phu ra, kéo tay áo hắn, âm thanh run rẩy: “Ngươi muốn làm gì?”
Tức Mặc Vô Bạch nói: “Nàng, ta, Tức Mặc Đàm, thậm chí toàn bộ Mặc thành đều trúng kế rồi, thời khắc này nên làm gì nàng hiểu rõ hơn ta.”
Sư Vũ không chút sức lực thả tay, chăm chú nhìn A Chiêm đã được đặt lên giường.
Hình Việt lại ra ngoài đảo một vòng, sau khi quay lại Sư Vũ đã được cầm máu, trên giá y đỏ rực loang lổ vết máu, có điều ở mặt sau, không dễ trông thấy.
Hắn thực sự không có tâm trạng tán thưởng giá y của nàng, sốt ruột tựa như kiến bò chảo nóng, kéo Tức Mặc Vô Bạch sang một bên: “Làm sao bây giờ, bệ hạ thật sự sắp tới rồi!”
Tức Mặc Vô Bạch đứng cạnh giường nhìn A Chiêm, chợt đưa tay cởi hỉ phục của hắn, quay đầu nói với Hình Việt: “Ngươi vẫn muốn sắm vai kẻ khác chứ?”
Hình Việt sửng sốt: “Đương nhiên muốn.” Nhưng thời khắc này còn có tâm tình nghĩ mấy thứ này á! Hắn nhifin Tức Mặc Vô Bạch mặc hỉ phục loang lổ máu lên người, ánh mắt kỳ lạ.
Tức Mặc Vô Bạch chỉnh y phục xong, tìm một chiếc áo choàng lụa trắng ở bên ngoài, vết máu trông cũng không mấy rõ ràng, hắn lại hỏi Hình Việt: “Vậy ngươi có muốn sắm vai bệ hạ?”
Đầu gối Hình Việt thoáng chốc mềm nhũn, suýt nữa thì khụy xuống: “Ngươi điên rồi sao? Sao ta có thể giả trang bệ hạ?”
“Sao lại không thể? Ngươi giả danh ta nên từng gặp bệ hạ, tướng mạo phục sức đều có thể bắt chước, về phần thần thái khí chất, giống bảy phần là được, Mặc thành ngoại trừ Sư Vũ thì căn bản chưa từng có ai gặp bệ hạ, chỉ xem ngươi có dám hay không.”
Ánh mắt Hình Việt lấp lóe vẻ không chắc, hiển nhiên là đang đấu tranh dữ dội.
Tức Mặc Vô Bạch xách áo hắn: “Không phải ngươi từng nói, chỉ cần có thể giả mạo nhân vật độc nhất vô nhị trên đời này một lần thì chết cũng không hối tiếc hay sao? Còn có ai có thể độc nhất vô nhị hơn so với đế vương một nước?”
Hình Việt mạnh mẽ ngước mắt: “Được, diễn!”
Trận hỗn chiến bên ngoài cuối cùng đã kết thúc, cửa phòng bị đẩy ra, Cát Bôn nhanh chân đi vào, trông thấy Sư Vũ thất thểu ngồi bên cạnh bàn, mặt như tro tàn thì vội quỳ xuống: “Thuộc tạ tới trễ, xin Quyền thành chủ trách tội!”
Giọng Sư Vũ trầm đục như nước lặng: “Ngươi tới lúc nào?”
“Thành chủ sớm đã căn dặn thuộc hạ canh giữ ngoài viện, một khi nghe thấy mệnh lệnh của ngài thì tấ cả thị vệ lập tức phá cửa bảo hộ.”
“Nói vậy là ngươi từ sớm đã biết kế hoạch của huynh ấy?”
Cát Bôn ôm quyền: “Thuộc hạ không biết nhiều, thành chủ chỉ nói ngài ấy muốn mạo hiểm một việc, không an tâm về người bắt tay với ngài ấy, cho nên lệnh cho thuộc hạ canh giữ bảo vệ.”
“Huynh ấy sắp xếp trái lại rất chu toàn.” Nàng khàn khàn nhếch khóe môi.
Cát Bôn không biết chi tiết, gật mạnh đầu: “Thành chủ còn đặc biệt căn dặn, mọi việc đều lấy Quyền thành chủ làm trọng, nếu có dị biến, bằng mọi giá phải bảo vệ an toàn cho Quyền thành chủ.”
Ngón tay Sư Vũ run rẩy.
“Cát hiệu úy đến đúng lúc lắm, đã bắt được kẻ gian chưa?”
Cát Bôn ngước lên, trông thấy thành chủ đã đi tới trước mặt, bên trong mặc hỉ phục, bên ngoài thế nhưng lại khoác một chiếc áo lụa trắng mỏng như cánh ve, trang phục thế này thực sự có hơi kỳ lạ.
Hắn chắp tay: “Toàn bộ đã bị bắt giữ, nhưng vẫn giống như trước đây, tất cả đều nuốt độc tự vẫn, thuộc hạ vô năng.”
“Biết ngay là vậy…”
Cát Bôn thấy ánh mắt hắn sầm xuống, đứng dậy chắp tay lại nói: “Thuộc hạ còn một chuyện muốn bẩm tấu, Tức Mặc Vô Bạch cũng tới rồi, hắn dựa vào tấm binh phù giả mà Hoắc lão tướng quân đưa cho hắn trước đây tự ý điều động quân đội, vậy mà còn thật sự bị hắn lừa khoảng một trăm người, đáng tiếc trong lúc loạn lạc đã để hắn chạy thoát, xin thành chủ hạ lệnh, thuộc hạ lập tức đi bắt hắn!”
Ánh mắt thành chủ đứng trước mặt hắn đảo một vòng: “Chuyện này trước khoan hẵng bàn, ngươi tới tiền sảnh bố trí, lập tức chuẩn bị hành lễ.”
“Hả, vâng.” Cát Bôn ngắc ngứ nhận lệnh lui ra.
Tức Mặc Vô Bạch nhặt mạng che đeo cho Sư Vũ: “Đây là cách duy nhất có thể khiến quan viên và bách tính trong ngoài phủ thành chủ nhanh chóng tản đi, cũng có thể tránh cho bệ hạ biết được tình hình của Tức Mặc Đàm, đi thôi.”
Gần như là bị hắn kéo ra cửa, Sư Vũ ngoảnh đầu, cách tấm bình phong nhìn A Chiêm nằm trên giường, đôi mắt hắn dù thế nào cũng không hề nhắm lại, mặt vẫn như cũ hướng về phía nàng, hệt như lúc còn sống, mãi luôn nhìn nàng, chưa từng dời mắt.
Một tấm bình phong, ngăn cách tử sinh.
Nàng hất tay Tức Mặc Vô Bạch, quỳ xuống trước cửa, ngón tay run rẩy chống lên khung cửa, đôi mắt nhói đau.
Tức Mặc Vô Bạch mạnh mẽ kéo nàng dậy: “Ta biết nàng không muốn bái đường cùng ta, hiện tại là nàng thành thân cùng Tức Mặc Đàm, nếu không muốn Mặc thành không còn đường về, thì đi cùng ta.”
Tay hắn đang đặt ở vị trí vết thương Sư Vũ, che đi vết máu, nhoi nhói đau, nhưng lại khiến nàng trở nên tỉnh táo.
Mic: Đọc chương này, mị vừa giận vừa thấy tội cho A Chiêm, và ngẫm thấy tác giả xây dựng tâm lý nhân vật này cũng khá hợp lý. Một người được bao bọc quá kỹ nên sẽ khá “ngây thơ” với cuộc đời, có nhiều khát khao muốn thực hiện nhưng lại bị ngăn trở nên khi có người đưa cọng rơm ra thì sẽ muốn nắm lấy đánh cược một phen. Bởi A Chiêm biết mình sẽ chẳng bao giờ khỏe mạnh để có thể được chính thức trao quyền cáng đáng mọi việc như Sư Vũ đã nói, nên anh ta ôm tâm lý “thà thử còn có cơ hội, không thử thì sẽ chẳng có cơ hội nào”. Đọc mấy chương trước mình khá là không ưa nhân vật này, cảm giác “ăn cháo đá bát”, “ngu còn tỏ ra nguy hiểm”, nhưng tới chương này, A Chiêm mất mạng vì sự liều lĩnh của mình (mình bớt đi ngây thơ vì anh ta vẫn có sự cảnh giác, không tin kẻ mình hợp tác, nhưng lại chưa chu toàn vì không có cách đảm bảo an toàn cho bản thân). Được cái tất cả đều đặt Sư Vũ lên hàng đầu, chính vì vậy khá xót xa khi vô tình tạo cục diện để kẻ mình không ưa nhất bái đường cùng người mình yêu nhất.