Chương 51
Sư Vũ không đáp lại điều gì, tự mình rời khỏi lương đình, Túc Diên đứng phía xa lập tức tới đón, sau lưng còn có cả Đỗ Tuyền cát bụi phong trần, phía bên này, huynh muội Kiều thị vẫn chưa nói chuyện xong.
Mặc dù Kiều Định Dạ nổi tiếng phong lưu, nhưng đứng trước mặt muội muội ruột thịt trước giờ vẫn luôn duy trì uy nghiêm của huynh trưởng, hôm nay bị nàng bắt gặp cảnh tượng trong đình, không khỏi có chút xấu hổ. Chờ Sư Vũ đi xa rồi, hắn lập tức nói: “Tình thế hiện tại của Mặc thành không ổn định, không phải nơi muội ở lại, mau chóng quay về Ninh Sóc đi.”
Kiều Nguyệt Linh lạnh lùng nói: “Nếu như tình hình Mặc thành đã bất ổn, vậy thì đại ca hà tất phải chen chân vào? Chi bằng cùng muội quay về.”
Kiều Định Dạ phất tay áo: “Ta phụng lệnh của bệ hạ giám quản Mặc thành, không thể rời đi.”
“Nhưng hiện tại huynh lưu lại Mặc thành, cùng Sư Vũ mày qua mắt lại, lẽ không coi như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Đại ca thường dạy muội cách đối nhân xử thế, nhưng bây giờ bản thân lại làm chuyện khiến người khác khinh thường!”
“Rất nhiều việc muội không hiểu, đừng hỏi nhiều.” Kiều Định Dạ cất bước định rời đi.
Kiều Nguyệt Linh nhanh chân chạy lên níu áo hắn: “Tức Mặc Vô Bạch đâu? Huynh đã đưa hắn đi đâu rồi?”
Kiều Định Dạ dứt khoát thoát khỏi tay nàng ấy: “Hắn tốt nhất đừng rơi vào tay ta, tránh lại gây tổn hại muội.”
“……….” Kiều Nguyệt Linh kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hắn dần xa, lần đầu tiên cảm thấy vị đại ca này của mình lại xa lạ nhường ấy.
Tức Mặc Vô Bạch ung dung ngồi chờ trong ngục, tính toán ngày tháng, đoán chừng Đỗ Tuyền hẳn là đã đến rồi. Tức Mặc Vô Bạch biết hắn không thích Mặc thành, mỗi lần về đô đều sẽ nơm nớp lo lắng thời tiết kỳ quặc ấy, lần này thật sự là làm khó hắn rồi.
Chẳng qua hắn áy náy nhất vẫn là Kiều Nguyệt Linh, nàng ấy không hề liên can đến việc này, nhưng lại bị kéo xuống nước.
Hình Việt ở phòng giam cách vách càng lúc càng sốt ruột. Ở trong ngục giam thêm một ngày, hắn cảm thấy bản thân cách cái chết càng gần hơn một bước. Cảm giác chờ chết thế này thực sự là sắp bức người ta phát điên.
“Thiếu khanh đại nhân, ngươi rốt cuộc có cách gì hay không vậy? Lẽ nào không có cách nào đối phó Kiều Định Dạ ư?” Hắn níu chấn song, duỗi tay run rẩy nói với người đối diện.
Tức Mặc Vô Bạch ngồi trên đất, nghiêng mặt nhìn hắn, cầm cọng cỏ khô trong tay vạch vạch vẽ vẽ dưới đất, từng chút từng chút xử lý suy nghĩ trong đầu: “Tôn phu nhân nói thời điểm tiếp xúc lần đầu tiên với người của Kiều Định Dạ là một năm trước, lúc đó ngươi đóng giả cao tăng Phong Ma Già tới Mặc thành tung tin, hẳn là do hắn sắp xếp. Người này tâm cơ thâm trầm, mưu định hậu chiêu, cục diện bày bố lâu như vậy, muốn đối phó với hắn há có thể dễ dàng?”
Bàn tay vươn ra kia của Hình Việt co quắp, gào lên một tiếng “Nương của ta ơi”, ngã khụy trên đất bi thương.
Nhánh cỏ khô trong tay Tức Mặc Vô Bạch bỗng dừng lại, nhanh chóng lau quét sạch mọi thứ trên đất, một loạt tiếng bước chân từ xa đi đến vọng lại.
Hai thị vệ nội thị mở cửa ngục giam, đi tới trước mặt Tức Mặc Vô Bạch: “Thiếu khanh đại nhân, bệ hạ đề thẩm.”
Hình Việt thoáng chốc đứng bật dậy, căng thẳng nhìn bọn họ.
Bạch y trên người Tức Mặc Vô Bạch sớm đã dính bụi, trông có hơi nhếch nhác, hắn đứng dậy phủi phủi vạt áo: “Đi thôi.”
Hình Việt bám vào song cửa, thực sự là bộ dạng tiễn đưa mười dặm: Thiếu khanh đại nhân ăn nói cho khéo vào nhá, có thể sống sót hay không toàn bộ đều dựa vào ngươi đấy!
Nhóm thị vệ hết sức khách khí, chỉ gông cùm hai tay Tức Mặc Vô Bạch. Vừa ra khỏi công thự hắn liền nhắm mắt, đã lâu rồi chưa thấy ánh mặt trời, mặc dù đã hoàng hôn, nhưng ánh nắng hãy còn rất chói mắt.
Trong không khí tràn ngập hơi nóng, đã giữa mùa hạ.
Bên ngoài công thự có một chiếc xe ngựa đậu sẵn ở đó, Tức Mặc Vô Bạch cất bước lên xe, chợt cảm thấy sau lưng là lạ, theo phản xạ cúi đầu, cán đao của thị vệ sau lưng sượt qua gáy hắn, nhưng tránh được một đòn này thì bên cạnh lại có một đòn khác, hai tay hắn bị trói, gáy cuối cùng không tránh thoát khỏi một đòn nặng, lập tức ngất đi.
Hai thị vệ vừa kéo hắn vào xe vừa nhỏ giọng thì thào: “Sơ ý một chút thì suýt nữa không khống chế được, có chỗ nào giống quan văn chứ.”
Người kia nói: “Cho nên bệ hạ mới coi trọng hắn đó.”
“Ờm, cũng phải….” Nói đến đây, hai người họ ra tay không khỏi nhẹ hơn nhiều, sợ sẽ làm hắn bị thương.
Túc Diên bưng chén thuốc vừa sắc xong vào phòng, Sư Vũ đang tựa vào giường nghỉ ngơi. Liên tục điều trị mấy ngày, thuốc sắc thuốc bôi đều là loại tốt nhất, nàng cũng phối hợp, bất luận là thuốc đắng thế nào, cũng không than một lời nuốt xuống, hiện tại sắc mặt xem như đã tốt lên một chút.
Túc Diên khẽ gọi nàng một tiếng, đưa thuốc cho nàng: “Thành chủ, đã thử rồi ạ, không có độc.”
Sư Vũ cười: “Sau này em không cần lo lắng như vậy, tạm thời Kiều Định Dạ sẽ không hại ta, hắn còn cần ta để ổn định Mặc thành, huống chi còn có tâm tư nhơ bẩn kia.”
Nàng từng ngụm từng ngụm uống sạch chén thuốc, hỏi: “Tin tức đã chuyển ra ngoài?”
“Làm thế nào cũng không chuyển ra được, người của Kiều Định Dạ gần như đem toàn bộ phủ đệ vây kín thành lồng sắt.” Túc Diên ảo não: “Sao bệ hạ lại dung túng hắn thế chứ?”
Sư Vũ đưa chén thuốc cho nàng: “Đương nhiên, bệ hạ muốn nhân cơ hội thâu tóm Mặc thành, chẳng qua là đổi người mà thôi, ai nắm giữ cũng như nhau.”
Túc Diên không khỏi tưởng tượng khung cảnh sau khi Mặc thành bị triều đình tiếp quản, tới lúc đó có khác gì những nơi khác, Thứ sử chính là trưởng quan cao nhất, cũng sẽ không có thành chủ nữa, như thế dường như cũng không có chuyện của nàng ấy.
Nghĩ tới sắp thất nghiệp, Túc Diên khá kích động: “Quá đáng hết sức! Mặc thành sao có thể thâu tóm là thâu tóm chứ!”
Ngón trỏ Sư Vũ đưa lên môi ý bảo nàng ấy nhỏ tiếng. Đúng lúc này bên ngoài có một tiểu tỳ đi vào, trong tay nâng một hộp gấm, Túc Diên cũng không dám nhiều lời nữa.
“Quyền thành chủ, Kiều đại đô hộ phái người tặng lễ vật.”
Sư Vũ vẫy tay, tiểu tỳ lập tức đi tới. Túc Diên nhận lấy mở ra, bên trong là một bộ váy lụa mỏng, một bộ trâm cài trân châu ngọc bội, thoạt nhìn đều là chế phẩm chất lượng cực tốt, khá quý giá.
Túc Diên thấy không thoải mái, vẫn đang lúc phục tang của Đàm công tử, nhưng Kiều Định Dạ lại tặng mấy thứ nà tới, thật sự xem quyền thành chủ nhà nàng như đồ chơi à.
Sư Vũ không để ý, đứng dậy cẩn thận thưởng thức một lúc, trong miệng khen ngợi: “Thật sự rất đẹp, Kiều đô hộ tốn kém rồi.”
Nàng đứng đi tới bên bàn, cầm bút viết mấy lời ái muội lên giấy, bảo nữ tỳ mang về đáp lễ.
Túc Diên nâng hộp gấm quệt miệng hỏi: “Thành chủ thật sự định mặc y trang này sao?”
“Đốt đi.” Sư Vũ bước ra cửa: “Ta tới thư phòng xem thử.”
Chính sự của Mặc thành thực sự đã bị xao nhãng, Sư Vũ vẫn như cũ thi thoảng sẽ tới thư phòng để chứng minh cho Kiều Định Dạ thấy, nàng vẫn không buông bỏ được quyền thế của Mặc thành.
May mà Kiều Định Dạ không hiểu nàng một cách thấu triệt như Tức Mặc Vô Bạch, đây chính là lợi thế duy nhất để chuyển bại thành thắng.
Trời đã sập tối, Sư Vũ đi vào thư phòng, trước tiên châm nến, bỗng liếc thấy một bóng người nằm trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, sợ đến giật bắn. Một lúc lâu sau mới nhận ra người đó hình như bị ngất, nàng cầm nến đi qua, rốt cuộc đã nhìn rõ mặt hắn.
Liếc thấy bóng hắt trên cửa sổ, nàng thổi tắt nến, đi tới cạnh giường ngồi xổm xuống, dường như không dám tin vào mắt mình, đưa tay sờ sờ mặt hắn, thực sự ấm áp, lúc này mới dám tin đây là thật.
Tức Mặc Vô Bạch từ từ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là sau ót đau nhức. Mở mắt ra, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ bên trái khiến xung quanh bao bọc trong một màu xám mờ mờ, bao gồm cả gương mặt Sư Vũ.
Hắn kinh ngạc không thôi, đưa tay sờ mặt nàng, vô cùng ngạc nhiên: “Sao nàng lại ở đây? Ta đang ở đâu?”
Sư Vũ lắc đầu: “Ta cũng không biết vì sao ngươi lại ở trong thư phòng của ta.”
Tức Mặc Vô Bạch ngồi dậy, quan sát xung quanh, nhất thời không sắp xếp được suy nghĩ trong đầu, lại đảo một vòng khắp các ngóc ngách.
Sư Vũ vẫn luôn nhìn hắn, trên người bạch y thùng thình, sau lưng tóc dài tán loạn, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không phát hiện.
Nàng chợt nói: “Ngươi gầy đi nhiều rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch dừng bước, nhìn nàng, nàng chống vào mép giường chậm rãi đứng dậy, hiếu phục trên người cũng rất rộng, cách vài bước chân mơ hồ nhìn không rõ. Hắn đi qua, quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Vết thương của nàng sao rồi?”
“Không chết được.”
Tức Mặc Vô Bạch cười: “Ta biết nàng không chết được, nếu nàng là người dễ dàng nhận thua như vậy thì ta há chẳng phải là nhìn nhầm rồi sao?”
Sư Vũ mím môi, cụp mắt: “Nhưng tình thế hiện tại, ngươi và ta đều hết sức nguy ngập.”
Tức Mặc Vô Bạch nhướn mày: “Thế thì vẫn thật sự cảm tạ người đã sắp xếp sự việc hôm nay, ít nhất đã để ta và nàng gặp nhau. Bằng không chờ ta xuống hoàng tuyền rồi, nhóm tiểu quỷ hỏi ta, ta tới lúc chết ngay cả mặt phu nhân của mình cũng không được gặp, sẽ bị bọn chúng cười nhạo mất.”
Sư Vũ cau mày: “Ai là phu nhân của ngươi?”
“Trước đây đóng giả, nhưng hiện tại khắp thiên hạ đều biết người thành thân là ta và nàng, ta phải chịu trách nhiệm mới phải chứ. Thêm nữa, chẳng phải nàng đã búi tóc rồi sao?” Ngón tay Tức Mặc Vô Bạch mơn trớn tóc nàng, nhẹ kéo một cái, ôm nàng vào lòng.
Sư Vũ không giãy giụa, tựa vào ngực hắn càng thuận tiện thấp giọng hơn: “Ta đây là búi tóc vì A Chiêm.”
“À, thật đau lòng.”
Sư Vũ: “Có thể bên ngoài có người đang nghe lén, nếu ngươi còn nói mấy lời này, vậy sẽ thêm tội danh ham muốn cô cô mà mưu hại đường thúc.”
Tức Mặc Vô Bạch kề sát tai nàng: “Ta biết, bọn họ nhét ta vào đây, tám phần là muốn bắt được chuyện gì. Ta đã vào ngục, bảo ta ham muốn nàng so ra vẫn tốt hơn nói nàng mê hoặc ta mưu hại Tức Mặc Đàm. Nếu như nàng cũng bị gán tội, Mặc thành sẽ không còn hi vọng.”
“Không phải ngươi hận thúc công sao? Nếu không phải người, phụ thân ngươi cũng sẽ không chết. Ngươi hà tất phải giúp Mặc thành, sớm nên không nên quan tâm.”
“Hận chứ, sao có thể không hận được. Chẳng qua bảo vệ Mặc thành cũng là vì bản thân ta thôi, nàng nhất định phải sống thật tốt, lại cứu ta ra ngoài, tất cả hi vọng của ta đặt vào nàng đấy.”
Sư Vũ khẽ đẩy hắn ra, đứng thẳng người lại: “Một lời đã định.”
Ngoài cửa chợt truyền tới tiếng gõ cửa: “Thiếu khanh đại nhân, nên đi rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch bật cười: “Quả nhiên.”
Hắn thu lại ý cười, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Sư Vũ, tựa như có lời muốn nói, khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Hắn biết Sư Vũ có thể hiểu được câu nào của hắn là thật câu nào là giả, tất cả chỉ xem nàng có nguyện ý chấp nhận hay không mà thôi.
Cửa bị đẩy ra, hai thị vệ gông hai tay hắn lại. Sư Vũ chỉ có thể đứng nhìn, nhưng không thể hỏi thêm một câu.
Khi Tức Mặc Vô Bạch bị đưa đi tưởng rằng là do Kiều Định Dạ sắp xếp, nhưng không ngờ hắn cứ thế một đường bị đưa ra khỏi phủ thành chủ, chạy thẳng tới phủ Thứ sử.
Thị vệ đẩy hắn vào thư phòng phủ Thứ sử, “CẠCH” một tiếng khép cửa lại. Gia Hi đế ngồi trước án, mắt nhìn tấu chương, đầu cũng không hề ngẩng lên: “Thế nào, gặp được người trong lòng cảm giác ra sao?”
Tức Mặc Vô Bạch nhếch khóe môi: “Đương nhiên là rất tuyệt.”
Mặc dù Kiều Định Dạ nổi tiếng phong lưu, nhưng đứng trước mặt muội muội ruột thịt trước giờ vẫn luôn duy trì uy nghiêm của huynh trưởng, hôm nay bị nàng bắt gặp cảnh tượng trong đình, không khỏi có chút xấu hổ. Chờ Sư Vũ đi xa rồi, hắn lập tức nói: “Tình thế hiện tại của Mặc thành không ổn định, không phải nơi muội ở lại, mau chóng quay về Ninh Sóc đi.”
Kiều Nguyệt Linh lạnh lùng nói: “Nếu như tình hình Mặc thành đã bất ổn, vậy thì đại ca hà tất phải chen chân vào? Chi bằng cùng muội quay về.”
Kiều Định Dạ phất tay áo: “Ta phụng lệnh của bệ hạ giám quản Mặc thành, không thể rời đi.”
“Nhưng hiện tại huynh lưu lại Mặc thành, cùng Sư Vũ mày qua mắt lại, lẽ không coi như lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn sao? Đại ca thường dạy muội cách đối nhân xử thế, nhưng bây giờ bản thân lại làm chuyện khiến người khác khinh thường!”
“Rất nhiều việc muội không hiểu, đừng hỏi nhiều.” Kiều Định Dạ cất bước định rời đi.
Kiều Nguyệt Linh nhanh chân chạy lên níu áo hắn: “Tức Mặc Vô Bạch đâu? Huynh đã đưa hắn đi đâu rồi?”
Kiều Định Dạ dứt khoát thoát khỏi tay nàng ấy: “Hắn tốt nhất đừng rơi vào tay ta, tránh lại gây tổn hại muội.”
“……….” Kiều Nguyệt Linh kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hắn dần xa, lần đầu tiên cảm thấy vị đại ca này của mình lại xa lạ nhường ấy.
Tức Mặc Vô Bạch ung dung ngồi chờ trong ngục, tính toán ngày tháng, đoán chừng Đỗ Tuyền hẳn là đã đến rồi. Tức Mặc Vô Bạch biết hắn không thích Mặc thành, mỗi lần về đô đều sẽ nơm nớp lo lắng thời tiết kỳ quặc ấy, lần này thật sự là làm khó hắn rồi.
Chẳng qua hắn áy náy nhất vẫn là Kiều Nguyệt Linh, nàng ấy không hề liên can đến việc này, nhưng lại bị kéo xuống nước.
Hình Việt ở phòng giam cách vách càng lúc càng sốt ruột. Ở trong ngục giam thêm một ngày, hắn cảm thấy bản thân cách cái chết càng gần hơn một bước. Cảm giác chờ chết thế này thực sự là sắp bức người ta phát điên.
“Thiếu khanh đại nhân, ngươi rốt cuộc có cách gì hay không vậy? Lẽ nào không có cách nào đối phó Kiều Định Dạ ư?” Hắn níu chấn song, duỗi tay run rẩy nói với người đối diện.
Tức Mặc Vô Bạch ngồi trên đất, nghiêng mặt nhìn hắn, cầm cọng cỏ khô trong tay vạch vạch vẽ vẽ dưới đất, từng chút từng chút xử lý suy nghĩ trong đầu: “Tôn phu nhân nói thời điểm tiếp xúc lần đầu tiên với người của Kiều Định Dạ là một năm trước, lúc đó ngươi đóng giả cao tăng Phong Ma Già tới Mặc thành tung tin, hẳn là do hắn sắp xếp. Người này tâm cơ thâm trầm, mưu định hậu chiêu, cục diện bày bố lâu như vậy, muốn đối phó với hắn há có thể dễ dàng?”
Bàn tay vươn ra kia của Hình Việt co quắp, gào lên một tiếng “Nương của ta ơi”, ngã khụy trên đất bi thương.
Nhánh cỏ khô trong tay Tức Mặc Vô Bạch bỗng dừng lại, nhanh chóng lau quét sạch mọi thứ trên đất, một loạt tiếng bước chân từ xa đi đến vọng lại.
Hai thị vệ nội thị mở cửa ngục giam, đi tới trước mặt Tức Mặc Vô Bạch: “Thiếu khanh đại nhân, bệ hạ đề thẩm.”
Hình Việt thoáng chốc đứng bật dậy, căng thẳng nhìn bọn họ.
Bạch y trên người Tức Mặc Vô Bạch sớm đã dính bụi, trông có hơi nhếch nhác, hắn đứng dậy phủi phủi vạt áo: “Đi thôi.”
Hình Việt bám vào song cửa, thực sự là bộ dạng tiễn đưa mười dặm: Thiếu khanh đại nhân ăn nói cho khéo vào nhá, có thể sống sót hay không toàn bộ đều dựa vào ngươi đấy!
Nhóm thị vệ hết sức khách khí, chỉ gông cùm hai tay Tức Mặc Vô Bạch. Vừa ra khỏi công thự hắn liền nhắm mắt, đã lâu rồi chưa thấy ánh mặt trời, mặc dù đã hoàng hôn, nhưng ánh nắng hãy còn rất chói mắt.
Trong không khí tràn ngập hơi nóng, đã giữa mùa hạ.
Bên ngoài công thự có một chiếc xe ngựa đậu sẵn ở đó, Tức Mặc Vô Bạch cất bước lên xe, chợt cảm thấy sau lưng là lạ, theo phản xạ cúi đầu, cán đao của thị vệ sau lưng sượt qua gáy hắn, nhưng tránh được một đòn này thì bên cạnh lại có một đòn khác, hai tay hắn bị trói, gáy cuối cùng không tránh thoát khỏi một đòn nặng, lập tức ngất đi.
Hai thị vệ vừa kéo hắn vào xe vừa nhỏ giọng thì thào: “Sơ ý một chút thì suýt nữa không khống chế được, có chỗ nào giống quan văn chứ.”
Người kia nói: “Cho nên bệ hạ mới coi trọng hắn đó.”
“Ờm, cũng phải….” Nói đến đây, hai người họ ra tay không khỏi nhẹ hơn nhiều, sợ sẽ làm hắn bị thương.
Túc Diên bưng chén thuốc vừa sắc xong vào phòng, Sư Vũ đang tựa vào giường nghỉ ngơi. Liên tục điều trị mấy ngày, thuốc sắc thuốc bôi đều là loại tốt nhất, nàng cũng phối hợp, bất luận là thuốc đắng thế nào, cũng không than một lời nuốt xuống, hiện tại sắc mặt xem như đã tốt lên một chút.
Túc Diên khẽ gọi nàng một tiếng, đưa thuốc cho nàng: “Thành chủ, đã thử rồi ạ, không có độc.”
Sư Vũ cười: “Sau này em không cần lo lắng như vậy, tạm thời Kiều Định Dạ sẽ không hại ta, hắn còn cần ta để ổn định Mặc thành, huống chi còn có tâm tư nhơ bẩn kia.”
Nàng từng ngụm từng ngụm uống sạch chén thuốc, hỏi: “Tin tức đã chuyển ra ngoài?”
“Làm thế nào cũng không chuyển ra được, người của Kiều Định Dạ gần như đem toàn bộ phủ đệ vây kín thành lồng sắt.” Túc Diên ảo não: “Sao bệ hạ lại dung túng hắn thế chứ?”
Sư Vũ đưa chén thuốc cho nàng: “Đương nhiên, bệ hạ muốn nhân cơ hội thâu tóm Mặc thành, chẳng qua là đổi người mà thôi, ai nắm giữ cũng như nhau.”
Túc Diên không khỏi tưởng tượng khung cảnh sau khi Mặc thành bị triều đình tiếp quản, tới lúc đó có khác gì những nơi khác, Thứ sử chính là trưởng quan cao nhất, cũng sẽ không có thành chủ nữa, như thế dường như cũng không có chuyện của nàng ấy.
Nghĩ tới sắp thất nghiệp, Túc Diên khá kích động: “Quá đáng hết sức! Mặc thành sao có thể thâu tóm là thâu tóm chứ!”
Ngón trỏ Sư Vũ đưa lên môi ý bảo nàng ấy nhỏ tiếng. Đúng lúc này bên ngoài có một tiểu tỳ đi vào, trong tay nâng một hộp gấm, Túc Diên cũng không dám nhiều lời nữa.
“Quyền thành chủ, Kiều đại đô hộ phái người tặng lễ vật.”
Sư Vũ vẫy tay, tiểu tỳ lập tức đi tới. Túc Diên nhận lấy mở ra, bên trong là một bộ váy lụa mỏng, một bộ trâm cài trân châu ngọc bội, thoạt nhìn đều là chế phẩm chất lượng cực tốt, khá quý giá.
Túc Diên thấy không thoải mái, vẫn đang lúc phục tang của Đàm công tử, nhưng Kiều Định Dạ lại tặng mấy thứ nà tới, thật sự xem quyền thành chủ nhà nàng như đồ chơi à.
Sư Vũ không để ý, đứng dậy cẩn thận thưởng thức một lúc, trong miệng khen ngợi: “Thật sự rất đẹp, Kiều đô hộ tốn kém rồi.”
Nàng đứng đi tới bên bàn, cầm bút viết mấy lời ái muội lên giấy, bảo nữ tỳ mang về đáp lễ.
Túc Diên nâng hộp gấm quệt miệng hỏi: “Thành chủ thật sự định mặc y trang này sao?”
“Đốt đi.” Sư Vũ bước ra cửa: “Ta tới thư phòng xem thử.”
Chính sự của Mặc thành thực sự đã bị xao nhãng, Sư Vũ vẫn như cũ thi thoảng sẽ tới thư phòng để chứng minh cho Kiều Định Dạ thấy, nàng vẫn không buông bỏ được quyền thế của Mặc thành.
May mà Kiều Định Dạ không hiểu nàng một cách thấu triệt như Tức Mặc Vô Bạch, đây chính là lợi thế duy nhất để chuyển bại thành thắng.
Trời đã sập tối, Sư Vũ đi vào thư phòng, trước tiên châm nến, bỗng liếc thấy một bóng người nằm trên giường nhỏ cạnh cửa sổ, sợ đến giật bắn. Một lúc lâu sau mới nhận ra người đó hình như bị ngất, nàng cầm nến đi qua, rốt cuộc đã nhìn rõ mặt hắn.
Liếc thấy bóng hắt trên cửa sổ, nàng thổi tắt nến, đi tới cạnh giường ngồi xổm xuống, dường như không dám tin vào mắt mình, đưa tay sờ sờ mặt hắn, thực sự ấm áp, lúc này mới dám tin đây là thật.
Tức Mặc Vô Bạch từ từ tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là sau ót đau nhức. Mở mắt ra, ánh sáng hắt vào từ cửa sổ bên trái khiến xung quanh bao bọc trong một màu xám mờ mờ, bao gồm cả gương mặt Sư Vũ.
Hắn kinh ngạc không thôi, đưa tay sờ mặt nàng, vô cùng ngạc nhiên: “Sao nàng lại ở đây? Ta đang ở đâu?”
Sư Vũ lắc đầu: “Ta cũng không biết vì sao ngươi lại ở trong thư phòng của ta.”
Tức Mặc Vô Bạch ngồi dậy, quan sát xung quanh, nhất thời không sắp xếp được suy nghĩ trong đầu, lại đảo một vòng khắp các ngóc ngách.
Sư Vũ vẫn luôn nhìn hắn, trên người bạch y thùng thình, sau lưng tóc dài tán loạn, thế nhưng hắn lại hoàn toàn không phát hiện.
Nàng chợt nói: “Ngươi gầy đi nhiều rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch dừng bước, nhìn nàng, nàng chống vào mép giường chậm rãi đứng dậy, hiếu phục trên người cũng rất rộng, cách vài bước chân mơ hồ nhìn không rõ. Hắn đi qua, quan sát nàng từ trên xuống dưới: “Vết thương của nàng sao rồi?”
“Không chết được.”
Tức Mặc Vô Bạch cười: “Ta biết nàng không chết được, nếu nàng là người dễ dàng nhận thua như vậy thì ta há chẳng phải là nhìn nhầm rồi sao?”
Sư Vũ mím môi, cụp mắt: “Nhưng tình thế hiện tại, ngươi và ta đều hết sức nguy ngập.”
Tức Mặc Vô Bạch nhướn mày: “Thế thì vẫn thật sự cảm tạ người đã sắp xếp sự việc hôm nay, ít nhất đã để ta và nàng gặp nhau. Bằng không chờ ta xuống hoàng tuyền rồi, nhóm tiểu quỷ hỏi ta, ta tới lúc chết ngay cả mặt phu nhân của mình cũng không được gặp, sẽ bị bọn chúng cười nhạo mất.”
Sư Vũ cau mày: “Ai là phu nhân của ngươi?”
“Trước đây đóng giả, nhưng hiện tại khắp thiên hạ đều biết người thành thân là ta và nàng, ta phải chịu trách nhiệm mới phải chứ. Thêm nữa, chẳng phải nàng đã búi tóc rồi sao?” Ngón tay Tức Mặc Vô Bạch mơn trớn tóc nàng, nhẹ kéo một cái, ôm nàng vào lòng.
Sư Vũ không giãy giụa, tựa vào ngực hắn càng thuận tiện thấp giọng hơn: “Ta đây là búi tóc vì A Chiêm.”
“À, thật đau lòng.”
Sư Vũ: “Có thể bên ngoài có người đang nghe lén, nếu ngươi còn nói mấy lời này, vậy sẽ thêm tội danh ham muốn cô cô mà mưu hại đường thúc.”
Tức Mặc Vô Bạch kề sát tai nàng: “Ta biết, bọn họ nhét ta vào đây, tám phần là muốn bắt được chuyện gì. Ta đã vào ngục, bảo ta ham muốn nàng so ra vẫn tốt hơn nói nàng mê hoặc ta mưu hại Tức Mặc Đàm. Nếu như nàng cũng bị gán tội, Mặc thành sẽ không còn hi vọng.”
“Không phải ngươi hận thúc công sao? Nếu không phải người, phụ thân ngươi cũng sẽ không chết. Ngươi hà tất phải giúp Mặc thành, sớm nên không nên quan tâm.”
“Hận chứ, sao có thể không hận được. Chẳng qua bảo vệ Mặc thành cũng là vì bản thân ta thôi, nàng nhất định phải sống thật tốt, lại cứu ta ra ngoài, tất cả hi vọng của ta đặt vào nàng đấy.”
Sư Vũ khẽ đẩy hắn ra, đứng thẳng người lại: “Một lời đã định.”
Ngoài cửa chợt truyền tới tiếng gõ cửa: “Thiếu khanh đại nhân, nên đi rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch bật cười: “Quả nhiên.”
Hắn thu lại ý cười, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Sư Vũ, tựa như có lời muốn nói, khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Hắn biết Sư Vũ có thể hiểu được câu nào của hắn là thật câu nào là giả, tất cả chỉ xem nàng có nguyện ý chấp nhận hay không mà thôi.
Cửa bị đẩy ra, hai thị vệ gông hai tay hắn lại. Sư Vũ chỉ có thể đứng nhìn, nhưng không thể hỏi thêm một câu.
Khi Tức Mặc Vô Bạch bị đưa đi tưởng rằng là do Kiều Định Dạ sắp xếp, nhưng không ngờ hắn cứ thế một đường bị đưa ra khỏi phủ thành chủ, chạy thẳng tới phủ Thứ sử.
Thị vệ đẩy hắn vào thư phòng phủ Thứ sử, “CẠCH” một tiếng khép cửa lại. Gia Hi đế ngồi trước án, mắt nhìn tấu chương, đầu cũng không hề ngẩng lên: “Thế nào, gặp được người trong lòng cảm giác ra sao?”
Tức Mặc Vô Bạch nhếch khóe môi: “Đương nhiên là rất tuyệt.”