Chương : 8
Tư Đồ Nhất Tương nhìn Đậu Đậu nhỏ bé, cười cười đi đến cạnh túi đồ ngày hôm qua mua.
Tuy rằng có hơi mệt mỏi, nhưng vẫn là lấy ra cái túi lớn đựng truyện cổ tích. Tư Đồ Nhất Tương định từ hôm nay trở đi sẽ kể cho Đậu Đậu nghe vài chuyện thật hay.
“Đậu Đậu, bơi lên đi, ca ca kể chuyện cho ngươi nghe.” Tư Đồ Nhất Tương gõ gõ hồ thủy tinh.
Nghe chuyện? Này hảo. Đậu Đậu thực thích nghe chuyện xưa.
Đậu Đậu trộm ngắm Tư Đồ Nhất Tương, sau đó có chút ngượng ngùng chắp hai cái vây nhỏ lại, vẫy vẫy đuôi bơi lên.
“Đậu Đậu, ca ca hôm nay kể cho ngươi nghe chuyện ‘Công chúa bạch tuyết và bày chú lùn’.” Tư Đồ Nhất Tương lật trang thứ nhất, đúng là chuyện đó.
Đậu Đậu gật gật đầu tỏ vẻ mình muốn nghe. Kỳ thật chuyện này nó trước kia đã nghe phụ thân kể qua rồi. Chẳng qua nó rất muốn biết, câu chuyện này do Nhất ca ca kể thì sẽ có cảm xúc gì.
“Nếu nghe không hiểu chỗ nào thì vỗ vỗ hồ cá, ca ca giải thích cho ngươi nghe.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong còn thả chút mật đậu vào trong hồ. Như vậy cũng tốt, cho Đậu Đậu vừa ăn vừa nghe.
Đậu Đậu dùng hai cái vây nhỏ ôm lên một hạt đậu, sau đó tập trung tinh thần chờ Tư Đồ Nhất Tương kể chuyện.
“Ở một vương quốc xa xôi, có một đức vua và một bà hoàng hậu, bọn họ......” Tiếng nói đầy từ tính của Tư Đồ Nhất Tương tụ tập nam tính mị lực chậm rãi vang lên.
Đậu Đậu im lặng nghe chuyện. Trong chuyện này mấy chỗ không rõ phụ thân đã sớm giải thích cho nó, cho nên nghe không có gì không hiểu.
Non nửa ngày sau, Đậu Đậu không thiên vị phát hiện ra, Nhất ca ca thanh âm nghe hảo hảo nha. So với...... So với các phụ thân còn muốn dễ nghe hơn. Đậu Đậu nghĩ “Phụ thân, phụ thân các ngươi không được trách mắng Đậu Đậu nga. Đậu Đậu là đứa nhỏ rất thành thực. Là các ngươi dạy ta phải thành thực. Đậu Đậu nói thanh âm Nhất ca ca nghe rất hay, so với các ngươi đều dễ nghe hơn chính là sự thật.”
Kể kể, chính là Tư Đồ Nhất Tương hơi nhập tâm quá mức vào câu chuyện. Hắn không có kí ức tuổi thơ gì tốt đẹp. Chuyện cổ tích, cũng không thể được nghe.
Tư Đồ Nhất Tương chuyên tâm kể chuyện, còn Đậu Đậu chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Nhất ca ca, nếu Đậu Đậu có thể cả đời cùng một chỗ với ngươi như thế này thì tốt biết bao......
“Đậu Đậu, có thú vị không?” Tư Đồ Nhất Tương khép cuốn sách lại hỏi Đậu Đậu.
Đậu Đậu đang ôm hạt đậu trông giống như đang đi vào cõi thần tiên nào đó, căn bản không có nghe Tư Đồ Nhất Tương gọi nó.
“Đậu Đậu?” Tư Đồ Nhất Tương lại gọi to hơn một chút.
Đậu Đậu hoảng sợ, hạt đậu đang ôm cũng rơi xuống dười đáy hồ. Nó làm sao để ý chuyện đã kể xong chưa, nó toàn là nghĩ đến Nhất ca ca.
“Tiểu gia hoả kia, nghĩ cái gì vậy? Chuyện này không thú vị sao?” Tư Đồ Nhất Tương vuốt đầu Đậu Đậu hỏi.
Đậu Đậu lắc đầu, vội vàng phủ nhận. Như thế nào lại không thú vị? Nhất ca ca kể thì cho dù là truyện ma hắn ghét nhất cũng thấy thú vị.
“Ca ca cho ngươi xem ‘ Tom & Jerry ’. Ngươi xem trước đi. Ca ca phải ngủ một chút.” Tư Đồ Nhất Tương mở TV, sau đó đem đĩa cho vào đầu DVD để Đậu Đậu xem.
Đậu Đậu nhu thuận gật đầu, lại bơi qua bơi lại gom mấy hạt đậu lại xung quanh mình. Để lát nữa vừa ăn vừa xem.
Tư Đồ Nhất Tương đem hết thảy đều chuẩn bị cho tốt sau đó mới lên giường. Cả ngày hôm qua hắn không ngủ, hiện tại quả có chút mệt mỏi.
Đậu Đậu tay cầm đậu ngọt, lúc suy nghĩ thì cắn một chút, khi đến chỗ thú vị thì liền híp con mắt nhỏ lại cười. Bất quá bởi vì tối hôm qua nó cũng không ngủ, không xem được đến tập hai mươi ba thì cũng ngủ mất. Hạt đậu đỏ ăn dở một nữa từ từ rơi xuống đáy hồ, Đậu Đậu nhắm mắt lại hạnh phúc tiến vào mộng đẹp. Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại âm thanh của chiếc TV LCD.
Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu ngủ suốt, còn có Tư Đồ Tảm Nguyệt. Nàng tối hôm qua đi đến một đạo trường khá xa đánh người suốt một đêm để bớt buồn bực. Bây giờ đã mệt đến không dậy nổi. Vì đi khá xa, cũng không mong gặp được người quen.
Tư Đồ Tảm Nguyệt từ nhỏ đã yêu một người, chính là nàng đem chuyện này giấu ở trong lòng, chưa từng nói qua với bất kì ai. Hơn nữa, nàng che dấu rất tốt, căn bản không ai phát hiện. Ngay cả Tư Đồ Nhất Tương mỗi ngày đều gặp nàng cũng thế.
Quan hệ của người kia cùng với Tư Đồ Tảm Nguyệt mà nói, chính là đều không biết bọn họ kỳ thực cùng thích đối phương. Dấu rất kĩ cũng là một sai lầm, nếu không phải như vậy, bọn họ như thế nào sẽ thầm mến đối phương trong quãng thời gian lâu như vậy mà không thể bên nhau......
Tư Đồ Tảm Nguyệt năm nay hai mươi sáu, đôi khi nàng nghĩ mình nên gả phứt vào đâu cho rồi. Nhưng là người mình đã yêu hơn mười năm, lí nào lại dễ dàng buông tay như vậy, nhất là người kia hiện tại vẫn độc thân như cũ.
Thường thường người bên ngoài càng mạnh mẽ thì nội tâm lại càng yếu ớt. Tư Đồ Tảm Nguyệt không phải chưa nghĩ tới chuyện thổ lộ, nhưng là nàng lại sợ nếu đối phương không có tình ý với nàng thì cả hai chỉ trở nên xấu hổ. Giống như bây giờ có thể bất cứ lúc nào cũng gặp được người kia, dù là không thoả mãn lắm nhưng cũng là chuyện tốt.
Tình yêu khi trở thành một loại áp lực thì đau khổ là khó tránh khỏi, cho nên Tư Đồ Tảm Nguyệt cách mỗi tháng sẽ đến đạo trường tìm vài người phát tiết một chút.
Lại nói, Hứa Minh cùng Trần Húc Đông đang nhìn Tiếu Kha bị tra tấn đến sống dở chết dở. Hứa Minh đối với chuyện phát sinh ngày hôm qua không có cảm giác gì, hắn lúc ấy chính là nhớ tới người mình thích cũng thích ăn tôm hùm, cho nên có chút phân tâm. Tuy trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ, nhưng sự thật chính là như thế. Trái lại Trần Húc Đông, hắn còn có chút không tin được, cú nghĩ đến là hắn lại phát hỏa. Lần đầu tiên vấp phải sai lầm lớn như vậy. Thật là mất mặt mà!
“Húc Đông ngươi xem hắn đi, ta đi về trước.” Hứa Minh dứt lời vỗ vai Trần Húc Đông. Hắn hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải vội, không thể lãng phí toàn bộ thời gian ở đây.
“Tốt.” Trần Húc Đông hiểu rõ liền gật đầu. Vừa hay tiếp theo hắn định làm chuyện Hứa Minh có lẽ không thích lắm. Miễn cho Hứa Minh nhìn xong thì thấy không thoải mái.
Sau khi Hứa Minh rời khỏi, Trần Húc Đông kêu một tên cấp dưới lên ghé vào tai hắn thì thầm gì đó. Sau đó tên cấp dưới kia rời đi, Trần Húc Đông liền lấy ghế dựa ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tiếu Kha. Tiếu Kha không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, bất quá đã bị tra tấn đến sắp ngất, còn gì có thể so với hiện tại tệ hơn? Hiển nhiên, không phải hắn nghĩ Trần Húc Đông tốt bụng, chính là hắn quá mức tin tưởng sức phán đoán của mình.
Khoảng nửa giờ sau, có mấy tên to cao tiến vào hình phòng. Tất cả đều là nam không nói, trong tay còn mang theo không ít đồ vật này nọ.
“Trần ca, mọi người tới rồi.” Tên lúc trước vừa ra ngoài hồi báo lại.
“Ân. Vậy bảo họ làm như ta nói.”
Bởi vì bị băng dán che lại miệng, Tiếu Kha một câu cũng nói không nên lời, nhiều lắm chỉ có thể phát ra tiếng “Ngô ngô”. Nhìn thấy mấy người này cầm theo băng ghi hình chuyên dụng, hắn có dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, không lâu sau liền có mấy đại hán tráng kiện đi tới bắt đầu xé quần áo Tiếu Kha. Những người này đều là quay phim cấp ba phi pháp. Nam nam, nam nữ bọn họ đều quay. Miến phí tìm giúp họ người lên hình, bọn họ tất nhiên là vui vẻ. Tiểu tử này tuy rằng mi gian có cái vết sẹo, bất quá bộ dạng coi như là không tồi.
Tiếu Kha giật mình, bắt đầu giãy dụa, chính là thế nào hắn cũng không thể địch nổi bốn năm nam nhân tinh lực tràn đầy, rất nhanh liền bị một trong số họ lập tức mạnh mẽ tiến vào. Mấy người khác cũng đều là ở một bên chờ.
Trần Húc Đông hết thảy cười lạnh chuyện trước mắt. Chuyện hôm qua làm hắn phải tìm một phương thức “lí tưởng” để giải toả tích tụ trong lòng. Giống như bây giờ, rất tốt.
Một người nối tiếp một người, sau khi bốn nam nhân đều phát tiết xong trên người Tiếu Kha, cũng đã khoảng hai giờ. Tiếu Kha đã hôn mê bất tỉnh, thứ muốn quay cũng gần hoàn thành.
“Trần ca, còn muốn tiếp tục không?” Tên phụ trách ghi hình hỏi Trần Húc Đông.
“Thành, cứ như vậy đi. Hoàn thành rồi thì nhớ chuyển cho ta, để ta cùng thưởng thức.”
“Vâng, Trần ca.”
Liền giống như bình thường, Húc Đông cầm đồ trong tay chuẩn bị về.
“Trần ca, tiểu tử này làm sao bây giờ?” Một tên cấp dưới hỏi.
“Trước tiên, đợi thứ bên kia mang đồ đến rồi thì cho hắn xem. Sau đó chọn lúc thuận tiện thì ném xuống biển cho cá ăn.” Trần Húc Đông dứt lời, xoay người ra khỏi hình phòng.
Ngủ thẳng đến buổi chiều Tư Đồ Nhất Tương mới rời giường. Theo thói quen liền trước tiên nhìn qua hồ cá, hắn phát hiện Đậu Đậu cư nhiên đã ngủ. Tom & Jerry trên TV vẫn là tự diễn tự xem.
Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng đi xuống giường. Hắn biết tối hôm qua mình không trở về, Đậu Đậu hẳn là đau buồn, nhưng là hắn không nghĩ Đậu Đậu đêm qua cũng không ngủ. Tiểu gia hỏa này thấy phim hoạt hình mình thích cũng có thể ngủ, phỏng chừng là do lúc đó nó không ngủ, cho dù ngủ cũng là ngủ không ngon.
Ra khỏi phòng ngủ, Tư Đồ Nhất Tương xuống dưới lầu tìm thức ăn. Buổi sáng trở về hắn chưa ăn gì mà ngủ ngay, lúc này thật đúng là đói bụng.
Hướng phòng bếp phân phó một tiếng xong, hắn liền hướng phòng khách đi đến, tới nơi mới phát hiện Tư Đồ Tảm Nguyệt đã ở chỗ này. Ngơ ngác nói mớ gì đó, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Tảm Nguyệt?” Tư Đồ Nhất Tương kêu một tiếng.
“A?” Tư Đồ Tảm Nguyệt theo phản xạ quay đầu lại. Vừa lúc để cho Tư Đồ Nhất Tương thấy được vết thương trên cổ. Đó là do lúc Tư Đồ Tảm Nguyệt hôm qua cùng người khác luyện bị thương.
“Cổ ngươi sao lại thế này?” Tư Đồ Nhất Tương nhất thời đen mặt. Đem người thân duy nhất còn lại của hắn biến thành như vậy, thật là to gan.
“Cái gì cổ??” Tư Đồ Tảm Nguyệt không phản ứng kịp.
“Có thương tích.”
“Nga, không có việc gì, ngày hôm qua lúc cùng bằng hữu giao thủ có hơi quá….” Tư Đồ Tảm Nguyệt tùy ý trả lời.
Tư Đồ Nhất Tương không nói cái gì nữa, bởi vì hắn biết cứ cách vài tháng thì nàng lại ra ngoài “chơi” như vậy một lần.
“Buổi tối có đi đâu không?” Tư Đồ Nhất Tương ngồi xuống hỏi.
“Không, chuyện gì?”
“Ta đêm nay phải đi ra ngoài, ngươi đến phòng ta chơi với Đậu Đậu đi.”
“...... Đi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Nhất Tương trong chốc lát mới trả lời. Nàng nghĩ chuyện gì làm lão đệ này phải ra ngoài chứ. Gần đây trong nhà vẫn không có chuyện gì, chắc là đi giải quyết chút “vấn đề kia” đi.
Sách, cũng tốt. Bởi vì tính độc chiếm kì quái này của lão đệ, bình thường nàng cũng không thể chơi với Đậu Đậu lâu một chút, thừa dịp này tối nay đem chuyện trên trời dưới đất ra tâm sự, đem bí mật nàng không muốn bị ai biết kia nói với Đậu Đậu một chút. Đậu Đậu có thể nghe, nhưng là nó là không có thể nói ra. Ai, thật là một thính nhân tốt a.
Tuy rằng có hơi mệt mỏi, nhưng vẫn là lấy ra cái túi lớn đựng truyện cổ tích. Tư Đồ Nhất Tương định từ hôm nay trở đi sẽ kể cho Đậu Đậu nghe vài chuyện thật hay.
“Đậu Đậu, bơi lên đi, ca ca kể chuyện cho ngươi nghe.” Tư Đồ Nhất Tương gõ gõ hồ thủy tinh.
Nghe chuyện? Này hảo. Đậu Đậu thực thích nghe chuyện xưa.
Đậu Đậu trộm ngắm Tư Đồ Nhất Tương, sau đó có chút ngượng ngùng chắp hai cái vây nhỏ lại, vẫy vẫy đuôi bơi lên.
“Đậu Đậu, ca ca hôm nay kể cho ngươi nghe chuyện ‘Công chúa bạch tuyết và bày chú lùn’.” Tư Đồ Nhất Tương lật trang thứ nhất, đúng là chuyện đó.
Đậu Đậu gật gật đầu tỏ vẻ mình muốn nghe. Kỳ thật chuyện này nó trước kia đã nghe phụ thân kể qua rồi. Chẳng qua nó rất muốn biết, câu chuyện này do Nhất ca ca kể thì sẽ có cảm xúc gì.
“Nếu nghe không hiểu chỗ nào thì vỗ vỗ hồ cá, ca ca giải thích cho ngươi nghe.” Tư Đồ Nhất Tương nói xong còn thả chút mật đậu vào trong hồ. Như vậy cũng tốt, cho Đậu Đậu vừa ăn vừa nghe.
Đậu Đậu dùng hai cái vây nhỏ ôm lên một hạt đậu, sau đó tập trung tinh thần chờ Tư Đồ Nhất Tương kể chuyện.
“Ở một vương quốc xa xôi, có một đức vua và một bà hoàng hậu, bọn họ......” Tiếng nói đầy từ tính của Tư Đồ Nhất Tương tụ tập nam tính mị lực chậm rãi vang lên.
Đậu Đậu im lặng nghe chuyện. Trong chuyện này mấy chỗ không rõ phụ thân đã sớm giải thích cho nó, cho nên nghe không có gì không hiểu.
Non nửa ngày sau, Đậu Đậu không thiên vị phát hiện ra, Nhất ca ca thanh âm nghe hảo hảo nha. So với...... So với các phụ thân còn muốn dễ nghe hơn. Đậu Đậu nghĩ “Phụ thân, phụ thân các ngươi không được trách mắng Đậu Đậu nga. Đậu Đậu là đứa nhỏ rất thành thực. Là các ngươi dạy ta phải thành thực. Đậu Đậu nói thanh âm Nhất ca ca nghe rất hay, so với các ngươi đều dễ nghe hơn chính là sự thật.”
Kể kể, chính là Tư Đồ Nhất Tương hơi nhập tâm quá mức vào câu chuyện. Hắn không có kí ức tuổi thơ gì tốt đẹp. Chuyện cổ tích, cũng không thể được nghe.
Tư Đồ Nhất Tương chuyên tâm kể chuyện, còn Đậu Đậu chăm chú nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Nhất ca ca, nếu Đậu Đậu có thể cả đời cùng một chỗ với ngươi như thế này thì tốt biết bao......
“Đậu Đậu, có thú vị không?” Tư Đồ Nhất Tương khép cuốn sách lại hỏi Đậu Đậu.
Đậu Đậu đang ôm hạt đậu trông giống như đang đi vào cõi thần tiên nào đó, căn bản không có nghe Tư Đồ Nhất Tương gọi nó.
“Đậu Đậu?” Tư Đồ Nhất Tương lại gọi to hơn một chút.
Đậu Đậu hoảng sợ, hạt đậu đang ôm cũng rơi xuống dười đáy hồ. Nó làm sao để ý chuyện đã kể xong chưa, nó toàn là nghĩ đến Nhất ca ca.
“Tiểu gia hoả kia, nghĩ cái gì vậy? Chuyện này không thú vị sao?” Tư Đồ Nhất Tương vuốt đầu Đậu Đậu hỏi.
Đậu Đậu lắc đầu, vội vàng phủ nhận. Như thế nào lại không thú vị? Nhất ca ca kể thì cho dù là truyện ma hắn ghét nhất cũng thấy thú vị.
“Ca ca cho ngươi xem ‘ Tom & Jerry ’. Ngươi xem trước đi. Ca ca phải ngủ một chút.” Tư Đồ Nhất Tương mở TV, sau đó đem đĩa cho vào đầu DVD để Đậu Đậu xem.
Đậu Đậu nhu thuận gật đầu, lại bơi qua bơi lại gom mấy hạt đậu lại xung quanh mình. Để lát nữa vừa ăn vừa xem.
Tư Đồ Nhất Tương đem hết thảy đều chuẩn bị cho tốt sau đó mới lên giường. Cả ngày hôm qua hắn không ngủ, hiện tại quả có chút mệt mỏi.
Đậu Đậu tay cầm đậu ngọt, lúc suy nghĩ thì cắn một chút, khi đến chỗ thú vị thì liền híp con mắt nhỏ lại cười. Bất quá bởi vì tối hôm qua nó cũng không ngủ, không xem được đến tập hai mươi ba thì cũng ngủ mất. Hạt đậu đỏ ăn dở một nữa từ từ rơi xuống đáy hồ, Đậu Đậu nhắm mắt lại hạnh phúc tiến vào mộng đẹp. Trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại âm thanh của chiếc TV LCD.
Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu ngủ suốt, còn có Tư Đồ Tảm Nguyệt. Nàng tối hôm qua đi đến một đạo trường khá xa đánh người suốt một đêm để bớt buồn bực. Bây giờ đã mệt đến không dậy nổi. Vì đi khá xa, cũng không mong gặp được người quen.
Tư Đồ Tảm Nguyệt từ nhỏ đã yêu một người, chính là nàng đem chuyện này giấu ở trong lòng, chưa từng nói qua với bất kì ai. Hơn nữa, nàng che dấu rất tốt, căn bản không ai phát hiện. Ngay cả Tư Đồ Nhất Tương mỗi ngày đều gặp nàng cũng thế.
Quan hệ của người kia cùng với Tư Đồ Tảm Nguyệt mà nói, chính là đều không biết bọn họ kỳ thực cùng thích đối phương. Dấu rất kĩ cũng là một sai lầm, nếu không phải như vậy, bọn họ như thế nào sẽ thầm mến đối phương trong quãng thời gian lâu như vậy mà không thể bên nhau......
Tư Đồ Tảm Nguyệt năm nay hai mươi sáu, đôi khi nàng nghĩ mình nên gả phứt vào đâu cho rồi. Nhưng là người mình đã yêu hơn mười năm, lí nào lại dễ dàng buông tay như vậy, nhất là người kia hiện tại vẫn độc thân như cũ.
Thường thường người bên ngoài càng mạnh mẽ thì nội tâm lại càng yếu ớt. Tư Đồ Tảm Nguyệt không phải chưa nghĩ tới chuyện thổ lộ, nhưng là nàng lại sợ nếu đối phương không có tình ý với nàng thì cả hai chỉ trở nên xấu hổ. Giống như bây giờ có thể bất cứ lúc nào cũng gặp được người kia, dù là không thoả mãn lắm nhưng cũng là chuyện tốt.
Tình yêu khi trở thành một loại áp lực thì đau khổ là khó tránh khỏi, cho nên Tư Đồ Tảm Nguyệt cách mỗi tháng sẽ đến đạo trường tìm vài người phát tiết một chút.
Lại nói, Hứa Minh cùng Trần Húc Đông đang nhìn Tiếu Kha bị tra tấn đến sống dở chết dở. Hứa Minh đối với chuyện phát sinh ngày hôm qua không có cảm giác gì, hắn lúc ấy chính là nhớ tới người mình thích cũng thích ăn tôm hùm, cho nên có chút phân tâm. Tuy trong lòng hắn cũng có chút nghi ngờ, nhưng sự thật chính là như thế. Trái lại Trần Húc Đông, hắn còn có chút không tin được, cú nghĩ đến là hắn lại phát hỏa. Lần đầu tiên vấp phải sai lầm lớn như vậy. Thật là mất mặt mà!
“Húc Đông ngươi xem hắn đi, ta đi về trước.” Hứa Minh dứt lời vỗ vai Trần Húc Đông. Hắn hôm nay còn có rất nhiều chuyện phải vội, không thể lãng phí toàn bộ thời gian ở đây.
“Tốt.” Trần Húc Đông hiểu rõ liền gật đầu. Vừa hay tiếp theo hắn định làm chuyện Hứa Minh có lẽ không thích lắm. Miễn cho Hứa Minh nhìn xong thì thấy không thoải mái.
Sau khi Hứa Minh rời khỏi, Trần Húc Đông kêu một tên cấp dưới lên ghé vào tai hắn thì thầm gì đó. Sau đó tên cấp dưới kia rời đi, Trần Húc Đông liền lấy ghế dựa ngồi xuống, nhìn chằm chằm Tiếu Kha. Tiếu Kha không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, bất quá đã bị tra tấn đến sắp ngất, còn gì có thể so với hiện tại tệ hơn? Hiển nhiên, không phải hắn nghĩ Trần Húc Đông tốt bụng, chính là hắn quá mức tin tưởng sức phán đoán của mình.
Khoảng nửa giờ sau, có mấy tên to cao tiến vào hình phòng. Tất cả đều là nam không nói, trong tay còn mang theo không ít đồ vật này nọ.
“Trần ca, mọi người tới rồi.” Tên lúc trước vừa ra ngoài hồi báo lại.
“Ân. Vậy bảo họ làm như ta nói.”
Bởi vì bị băng dán che lại miệng, Tiếu Kha một câu cũng nói không nên lời, nhiều lắm chỉ có thể phát ra tiếng “Ngô ngô”. Nhìn thấy mấy người này cầm theo băng ghi hình chuyên dụng, hắn có dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, không lâu sau liền có mấy đại hán tráng kiện đi tới bắt đầu xé quần áo Tiếu Kha. Những người này đều là quay phim cấp ba phi pháp. Nam nam, nam nữ bọn họ đều quay. Miến phí tìm giúp họ người lên hình, bọn họ tất nhiên là vui vẻ. Tiểu tử này tuy rằng mi gian có cái vết sẹo, bất quá bộ dạng coi như là không tồi.
Tiếu Kha giật mình, bắt đầu giãy dụa, chính là thế nào hắn cũng không thể địch nổi bốn năm nam nhân tinh lực tràn đầy, rất nhanh liền bị một trong số họ lập tức mạnh mẽ tiến vào. Mấy người khác cũng đều là ở một bên chờ.
Trần Húc Đông hết thảy cười lạnh chuyện trước mắt. Chuyện hôm qua làm hắn phải tìm một phương thức “lí tưởng” để giải toả tích tụ trong lòng. Giống như bây giờ, rất tốt.
Một người nối tiếp một người, sau khi bốn nam nhân đều phát tiết xong trên người Tiếu Kha, cũng đã khoảng hai giờ. Tiếu Kha đã hôn mê bất tỉnh, thứ muốn quay cũng gần hoàn thành.
“Trần ca, còn muốn tiếp tục không?” Tên phụ trách ghi hình hỏi Trần Húc Đông.
“Thành, cứ như vậy đi. Hoàn thành rồi thì nhớ chuyển cho ta, để ta cùng thưởng thức.”
“Vâng, Trần ca.”
Liền giống như bình thường, Húc Đông cầm đồ trong tay chuẩn bị về.
“Trần ca, tiểu tử này làm sao bây giờ?” Một tên cấp dưới hỏi.
“Trước tiên, đợi thứ bên kia mang đồ đến rồi thì cho hắn xem. Sau đó chọn lúc thuận tiện thì ném xuống biển cho cá ăn.” Trần Húc Đông dứt lời, xoay người ra khỏi hình phòng.
Ngủ thẳng đến buổi chiều Tư Đồ Nhất Tương mới rời giường. Theo thói quen liền trước tiên nhìn qua hồ cá, hắn phát hiện Đậu Đậu cư nhiên đã ngủ. Tom & Jerry trên TV vẫn là tự diễn tự xem.
Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng đi xuống giường. Hắn biết tối hôm qua mình không trở về, Đậu Đậu hẳn là đau buồn, nhưng là hắn không nghĩ Đậu Đậu đêm qua cũng không ngủ. Tiểu gia hỏa này thấy phim hoạt hình mình thích cũng có thể ngủ, phỏng chừng là do lúc đó nó không ngủ, cho dù ngủ cũng là ngủ không ngon.
Ra khỏi phòng ngủ, Tư Đồ Nhất Tương xuống dưới lầu tìm thức ăn. Buổi sáng trở về hắn chưa ăn gì mà ngủ ngay, lúc này thật đúng là đói bụng.
Hướng phòng bếp phân phó một tiếng xong, hắn liền hướng phòng khách đi đến, tới nơi mới phát hiện Tư Đồ Tảm Nguyệt đã ở chỗ này. Ngơ ngác nói mớ gì đó, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Tảm Nguyệt?” Tư Đồ Nhất Tương kêu một tiếng.
“A?” Tư Đồ Tảm Nguyệt theo phản xạ quay đầu lại. Vừa lúc để cho Tư Đồ Nhất Tương thấy được vết thương trên cổ. Đó là do lúc Tư Đồ Tảm Nguyệt hôm qua cùng người khác luyện bị thương.
“Cổ ngươi sao lại thế này?” Tư Đồ Nhất Tương nhất thời đen mặt. Đem người thân duy nhất còn lại của hắn biến thành như vậy, thật là to gan.
“Cái gì cổ??” Tư Đồ Tảm Nguyệt không phản ứng kịp.
“Có thương tích.”
“Nga, không có việc gì, ngày hôm qua lúc cùng bằng hữu giao thủ có hơi quá….” Tư Đồ Tảm Nguyệt tùy ý trả lời.
Tư Đồ Nhất Tương không nói cái gì nữa, bởi vì hắn biết cứ cách vài tháng thì nàng lại ra ngoài “chơi” như vậy một lần.
“Buổi tối có đi đâu không?” Tư Đồ Nhất Tương ngồi xuống hỏi.
“Không, chuyện gì?”
“Ta đêm nay phải đi ra ngoài, ngươi đến phòng ta chơi với Đậu Đậu đi.”
“...... Đi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Nhất Tương trong chốc lát mới trả lời. Nàng nghĩ chuyện gì làm lão đệ này phải ra ngoài chứ. Gần đây trong nhà vẫn không có chuyện gì, chắc là đi giải quyết chút “vấn đề kia” đi.
Sách, cũng tốt. Bởi vì tính độc chiếm kì quái này của lão đệ, bình thường nàng cũng không thể chơi với Đậu Đậu lâu một chút, thừa dịp này tối nay đem chuyện trên trời dưới đất ra tâm sự, đem bí mật nàng không muốn bị ai biết kia nói với Đậu Đậu một chút. Đậu Đậu có thể nghe, nhưng là nó là không có thể nói ra. Ai, thật là một thính nhân tốt a.