Chương : 39
Editor: Lin
Ngày hôm đó, Tuệ An cũng chẳng khá hơn là bao, bên tai luôn vang lên tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tanh vẫn quanh quẩn ở chóp mũi, ăn gì cũng đều ói hết ra ngoài, đến tối cả người đã bị hành hạ đến mềm nhũn.
Kết quả, lúc Đỗ Mỹ Kha đưa canh tới, Tuệ An vốn định làm nhục nàng ta một phen, nhưng lại không có tinh thần, chỉ nằm trên giường dặn dò Phương ma ma ra ngoài nhận, ngay cả cửa phòng cũng không cho nàng ta bước vào.
Nàng nghĩ: Một là hôm nay chắc chắn bị hoảng sợ quá độ, trở về lại không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao kiếp trước không hề có chuyện này, kiếp này lại xuất hiện.
Kiếp trước, rõ ràng là Lý Vân Sưởng thay mặt Hiền Khang đế đón quân Đông Chinh vào thành, cũng không phát sinh chuyện khao quân gì đó, càng không nói đến việc bị tử sĩ của Đông Khương ám sát. Nhưng trong kiếp này, nó đã xảy ra thật, dù Tuệ An có nghĩ nát óc nhưng vẫn không hiểu, nghĩ tới nghĩ lui thì lại choáng đầu ù tai, nằm trên giường trở mình liên tục.
Phương ma ma thấy nàng đang thật sự khó chịu, bèn nói Đông nhi chuẩn bị canh an thần, Tuệ An vừa uống một chén đã từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vào lúc gà chưa gáy, trong bóng đêm yên tĩnh lại truyền đến tiếng mõ, xung quanh bốn phía, tất cả đều là âm thanh tang tóc. Tuệ An nghe được, lập tức giật mình tỉnh lại, vội vàng nói Phương ma ma nhanh đi hỏi thăm.
Một lát sau trông thấy vẻ mặt Phương ma ma tràn đầy nghiêm túc đi vào, thở dài nói: "Âm thanh truyền từ phủ Uy Viễn Hầu ra, An Hoa phu nhân được đưa về phủ những vẫn không qua khỏi, hôm nay đã qua đời. Chu tổng quản nói, chiều nay phượng giá sẽ đến phủ Uy Viễn Hầu, một nửa số thái y của Thái Y Viện đều đang ở Hầu phủ, không ngờ..."
Tuệ An cũng than một tiếng, căn dặn Phương ma ma đi hỏi thăm khi nào thì khâm liệm, lúc nào phát tang, nhanh chóng chuẩn bị đồ, trời sáng thì đến phủ Uy Viễn Hầu cúng tế.
Lại kêu Đông Nhi và Xuân Nhi tiến vào, nhưng không ngủ tiếp, lại đứng dậy đi vào Tịnh phòng, sau khi ra ngoài, Thu Nhi làm cho Tuệ An một búi tóc đen, cũng không cài trâm, mà chỉ dùng một sợi giây lụa màu trắng buộc lại, tóc mai được điểm bởi một bông hoa trắng bằng vải nhung.
Hạ nhi chọn một đôi giày xanh nhạt bằng gấm và một bộ váy màu đen cho Tuệ An mặc vào, nàng lại nghiêng người nằm lên giường.
Đợi đến sáng, Tuệ An lập tức cùng Thu Nhi và Đông Nhi lên xe ngựa chạy đến phủ Uy Viễn Hầu.
Phủ Uy Viễn Hầu cách phủ Phượng Dương Hầu không xa, nhưng diện tích lại lớn hơn phủ Phượng Dương Hầu rất nhiều, Tuệ An ngồi xe ngựa chạy qua hai con đường thì đến được đường Uy Viễn, lúc này trên đường đã treo đầy lụa trắng, xe ngựa đỗ đầy trước phủ, bầu không khí cực kì nặng nề.
Tuệ An bảo Triệu Đại Tương cho xe ngựa dừng lại, tự đi vào phủ Uy Viễn Hầu, vừa đến trước cửa phủ thì xe ngựa của phủ Bắc Vương cũng đúng lúc đến. Văn Cảnh tâm đỡ Bắc Vương Phi và Văn Tư Tồn bước xuống xe ngựa, thấy Tuệ An nói gì đó với Bắc vương phi khiến bà nhìn lại, cười với Tuệ An một tiếng, bèn nhanh chóng bước qua.
"An nương, hôm qua may mà có con, Cảnh Tâm của chúng tôi mới có thể bình an thoát nạn. Vốn định đến nhà cảm ơn từ hôm qua, lão thái quân của chúng tôi cũng có ý đó, nhưng con bé này vừa về phủ lại cảm thấy không khỏe, vừa ói vừa sốt lại nói mớ, khiến mọi người bị dọa sợ gần chết, hơn nữa ca ca Tồn nhi cũng bị thương, trong phủ rất loạn. Buổi tối vẫn không thể bước ra ngoài, lại nghe nói hôm qua con cũng bị hoảng sợ, sợ ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của con, nên không đến quấy rầy. Không ngờ hôm nay gặp được con tại đây. An nương, ta thay Cảnh tâm cảm ơn con." Bắc Vương phi nói xong đã kéo tay Tuệ An, vẻ mặt đầy sự biết ơn.
Tuệ An vội cười một tiếng, hành lễ với bà, nói: "Vương phi người đừng nói vậy, An nương không dám nhận. An nương và Cảnh Tâm vốn là chỗ thân thiết, hôm qua lại gặp phải tình cảnh như vậy, một mình chạy đi thì thật không đạo lý, nên con gan lớn quay lại kéo theo Cảnh Tâm, Vương phi đừng để trong lòng.
Vừa nói nàng vừa nhìn về phía Văn Cảnh Tâm. "Sao lại phát sốt? Hôm nay đã đỡ hơn chưa?"
Văn Cảnh Tâm cười một tiếng nói: "Đại phu nói là vì bị hoảng sợ quá độ, ngủ một giấc sẽ ổn thôi. Đừng nói ta, chúng ta mau vào thôi." Nói xong mấy người cùng nhau đi vào phủ Uy Viễn Hầu.
An Hoa phu nhân chính là thân mẫu của Đương kim Hoàng hậu, lại ra đi bi thảm như vậy, cho nên tuy sắc trời còn sớm, nhưng đã có rất nhiều người đến phủ Uy Viễn Hầu phúng viếng, bọn người Tuệ An được người hầu trong phủ dẫn thẳng đến linh đường. Mấy người chia hương, sau lễ bái, Đỉnh Bắc Vương phi còn trực tiếp quỳ bên cạnh Uy Viễn Hầu phu nhân an ủi.
Mà ba người Tuệ An lại vây quanh người Thôi Tri Phỉ, khuyên giải, an ủi nàng.
Thôi Tri Phỉ mặc một bộ quần áo màu trắng, đôi mắt vì khóc mà sưng lên, Văn Cảnh Tâm đang lôi kéo tay nàng cũng rơi lệ, an ủi: "Sáng nay nghe thấy tiếng kẻng, lại nhận được tin buồn, ta bèn không yên lòng, sợ ngươi khóc hại thân. Hôm nay nhìn thấy quả nhiên không sai, chỉ nhìn sắc mặt cũng thấy tiều tụy thế này rồi, nếu để An Hoa phu nhân biết được, sao bà có thể yên tâm? Xưa nay, người tổ mẫu thương nhất là ngươi, hôm nay bà đi rồi, ngươi nên càng yêu quý mình mới đúng. Đây cũng là chuyện đời khó đoán, hãy nghĩ thoáng lên, đừng khiến bản thân thêm mệt mỏi."
Thôi Tri Phỉ nghe vậy khóc càng lớn, mặt đẫm nước đau thương, không còn chút dáng vẻ khinh người huênh hoang thường ngày.
Dù Tuệ An vẫn luôn không thích Thôi Tri Phỉ, giờ phút này nhìn nàng ta như vậy, lại nghĩ đến bộ dạng từ ái của An Hoa phu nhân, kéo tay Thôi Tri Phỉ nói: "Nén bi thương, Cảnh Tâm nói đúng, An Hoa phu nhân nhất định không muốn ngươi vì bà mà buồn như vậy."
Bên kia Văn Tư Tồn lại nhớ đến bộ dạng Thôi Tri Phỉ cười hỏi mình trước cửa Quốc Tử Giám mấy ngày trước, rằng nàng có thể tặng con chim Anh Vũ cho An Hoa phu nhân làm quà chúc thọ được không, nào ngờ An Hoa phu nhân... thấy sắc mặt tiều tụy của Thôi Tri Phỉ, hai mắt sưng lên, dáng vẻ vô cùng nhu nhược cũng nhẹ giọng an ủi nàng.
Tuệ An thấy Thôi Tri Phỉ nhìn Văn Tư Tồn bằng đôi mắt điềm đạm đáng yêu, lập tức kéo Văn Cảnh Tâm ra khỏi linh đường, để hai người ở lại nói chuyện.
Rời linh đường, Văn Cảnh Tâm rút khăn tay lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Tri Phỉ xưa nay mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng do được trong nhà nuông chiều. Tuy nhìn yểu điệu, nhưng vẫn rất kiên cường, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy nàng ấy khóc nhiều như vậy, không nghĩ đến hôm nay lại khóc thảm thiết như thế, khiến lòng ta thật không chịu nổi."
Tuệ An cũng lộ vẻ xúc động, thở dài một tiếng nói: "Dù sao cũng lá tổ mẫu ruột thịt, sao có thể không đau lòng? Ngược lại muội rất hâm mộ nàng, không giống muội, ngay cả tổ mẫu cũng chưa từng thấy, chỉ có mình nương thương muội, còn rời khỏi muội... hôm nay... hôm nay còn có ai che chở muội đây..."
Nàng nói nỗi bi ai trong lòng, không biết sao chóp mũi lại đau xót, nước mắt lập tức chảy ra. Văn Cảnh Tâm chưa từng thấy bộ dáng như vậy của Tuệ An, nhất thời cảm thấy luống cuống, vội vàng lấy khăn ra lau nước mắt cho nàng, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào Tuệ An, đã thấy Uy Viễn Hầu kính đưa Tần vương Lý Vân Sưởng ra khỏi thiên phòng, Lý Vân Sưởng quay lại an ủi Uy Viễn Hầu vài câu, hình như thấy được các nàng, sải bước về phía bên này.
Tuệ An đưa lưng về phía hắn, tất nhiên không thấy được, còn khóc rất hăng hãi. Nàng thất lễ như vậy để cho Lý Vân Sưởng thấy tất nhiên sẽ không ổn. Văn Cảnh Tâm vội vươn tay kéo ống tay áo của Tuệ An. Ai ngờ Tuệ An dùng một lực mạnh hất tay nàng, còn thút thít nói.
"Làm gì vậy? Thế gian này thật không công bằng, sao chỉ có người kia có thể khóc, muội lại không thể chứ? Hu hu, thật vất vả lắm muội mới được khóc một lần, tỷ còn ngăn cản... hu hu, tỷ không cần quan tâm đến muội, cũng đừng khuyên muội... hu hu... hôm nay tỷ phải làm tỷ muội với Thẩm Tuệ An muội, nhìn kỹ muội khóc, để muội khóc cho đã...".
Ngày hôm đó, Tuệ An cũng chẳng khá hơn là bao, bên tai luôn vang lên tiếng kêu thảm thiết, mùi máu tanh vẫn quanh quẩn ở chóp mũi, ăn gì cũng đều ói hết ra ngoài, đến tối cả người đã bị hành hạ đến mềm nhũn.
Kết quả, lúc Đỗ Mỹ Kha đưa canh tới, Tuệ An vốn định làm nhục nàng ta một phen, nhưng lại không có tinh thần, chỉ nằm trên giường dặn dò Phương ma ma ra ngoài nhận, ngay cả cửa phòng cũng không cho nàng ta bước vào.
Nàng nghĩ: Một là hôm nay chắc chắn bị hoảng sợ quá độ, trở về lại không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, tại sao kiếp trước không hề có chuyện này, kiếp này lại xuất hiện.
Kiếp trước, rõ ràng là Lý Vân Sưởng thay mặt Hiền Khang đế đón quân Đông Chinh vào thành, cũng không phát sinh chuyện khao quân gì đó, càng không nói đến việc bị tử sĩ của Đông Khương ám sát. Nhưng trong kiếp này, nó đã xảy ra thật, dù Tuệ An có nghĩ nát óc nhưng vẫn không hiểu, nghĩ tới nghĩ lui thì lại choáng đầu ù tai, nằm trên giường trở mình liên tục.
Phương ma ma thấy nàng đang thật sự khó chịu, bèn nói Đông nhi chuẩn bị canh an thần, Tuệ An vừa uống một chén đã từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhưng vào lúc gà chưa gáy, trong bóng đêm yên tĩnh lại truyền đến tiếng mõ, xung quanh bốn phía, tất cả đều là âm thanh tang tóc. Tuệ An nghe được, lập tức giật mình tỉnh lại, vội vàng nói Phương ma ma nhanh đi hỏi thăm.
Một lát sau trông thấy vẻ mặt Phương ma ma tràn đầy nghiêm túc đi vào, thở dài nói: "Âm thanh truyền từ phủ Uy Viễn Hầu ra, An Hoa phu nhân được đưa về phủ những vẫn không qua khỏi, hôm nay đã qua đời. Chu tổng quản nói, chiều nay phượng giá sẽ đến phủ Uy Viễn Hầu, một nửa số thái y của Thái Y Viện đều đang ở Hầu phủ, không ngờ..."
Tuệ An cũng than một tiếng, căn dặn Phương ma ma đi hỏi thăm khi nào thì khâm liệm, lúc nào phát tang, nhanh chóng chuẩn bị đồ, trời sáng thì đến phủ Uy Viễn Hầu cúng tế.
Lại kêu Đông Nhi và Xuân Nhi tiến vào, nhưng không ngủ tiếp, lại đứng dậy đi vào Tịnh phòng, sau khi ra ngoài, Thu Nhi làm cho Tuệ An một búi tóc đen, cũng không cài trâm, mà chỉ dùng một sợi giây lụa màu trắng buộc lại, tóc mai được điểm bởi một bông hoa trắng bằng vải nhung.
Hạ nhi chọn một đôi giày xanh nhạt bằng gấm và một bộ váy màu đen cho Tuệ An mặc vào, nàng lại nghiêng người nằm lên giường.
Đợi đến sáng, Tuệ An lập tức cùng Thu Nhi và Đông Nhi lên xe ngựa chạy đến phủ Uy Viễn Hầu.
Phủ Uy Viễn Hầu cách phủ Phượng Dương Hầu không xa, nhưng diện tích lại lớn hơn phủ Phượng Dương Hầu rất nhiều, Tuệ An ngồi xe ngựa chạy qua hai con đường thì đến được đường Uy Viễn, lúc này trên đường đã treo đầy lụa trắng, xe ngựa đỗ đầy trước phủ, bầu không khí cực kì nặng nề.
Tuệ An bảo Triệu Đại Tương cho xe ngựa dừng lại, tự đi vào phủ Uy Viễn Hầu, vừa đến trước cửa phủ thì xe ngựa của phủ Bắc Vương cũng đúng lúc đến. Văn Cảnh tâm đỡ Bắc Vương Phi và Văn Tư Tồn bước xuống xe ngựa, thấy Tuệ An nói gì đó với Bắc vương phi khiến bà nhìn lại, cười với Tuệ An một tiếng, bèn nhanh chóng bước qua.
"An nương, hôm qua may mà có con, Cảnh Tâm của chúng tôi mới có thể bình an thoát nạn. Vốn định đến nhà cảm ơn từ hôm qua, lão thái quân của chúng tôi cũng có ý đó, nhưng con bé này vừa về phủ lại cảm thấy không khỏe, vừa ói vừa sốt lại nói mớ, khiến mọi người bị dọa sợ gần chết, hơn nữa ca ca Tồn nhi cũng bị thương, trong phủ rất loạn. Buổi tối vẫn không thể bước ra ngoài, lại nghe nói hôm qua con cũng bị hoảng sợ, sợ ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của con, nên không đến quấy rầy. Không ngờ hôm nay gặp được con tại đây. An nương, ta thay Cảnh tâm cảm ơn con." Bắc Vương phi nói xong đã kéo tay Tuệ An, vẻ mặt đầy sự biết ơn.
Tuệ An vội cười một tiếng, hành lễ với bà, nói: "Vương phi người đừng nói vậy, An nương không dám nhận. An nương và Cảnh Tâm vốn là chỗ thân thiết, hôm qua lại gặp phải tình cảnh như vậy, một mình chạy đi thì thật không đạo lý, nên con gan lớn quay lại kéo theo Cảnh Tâm, Vương phi đừng để trong lòng.
Vừa nói nàng vừa nhìn về phía Văn Cảnh Tâm. "Sao lại phát sốt? Hôm nay đã đỡ hơn chưa?"
Văn Cảnh Tâm cười một tiếng nói: "Đại phu nói là vì bị hoảng sợ quá độ, ngủ một giấc sẽ ổn thôi. Đừng nói ta, chúng ta mau vào thôi." Nói xong mấy người cùng nhau đi vào phủ Uy Viễn Hầu.
An Hoa phu nhân chính là thân mẫu của Đương kim Hoàng hậu, lại ra đi bi thảm như vậy, cho nên tuy sắc trời còn sớm, nhưng đã có rất nhiều người đến phủ Uy Viễn Hầu phúng viếng, bọn người Tuệ An được người hầu trong phủ dẫn thẳng đến linh đường. Mấy người chia hương, sau lễ bái, Đỉnh Bắc Vương phi còn trực tiếp quỳ bên cạnh Uy Viễn Hầu phu nhân an ủi.
Mà ba người Tuệ An lại vây quanh người Thôi Tri Phỉ, khuyên giải, an ủi nàng.
Thôi Tri Phỉ mặc một bộ quần áo màu trắng, đôi mắt vì khóc mà sưng lên, Văn Cảnh Tâm đang lôi kéo tay nàng cũng rơi lệ, an ủi: "Sáng nay nghe thấy tiếng kẻng, lại nhận được tin buồn, ta bèn không yên lòng, sợ ngươi khóc hại thân. Hôm nay nhìn thấy quả nhiên không sai, chỉ nhìn sắc mặt cũng thấy tiều tụy thế này rồi, nếu để An Hoa phu nhân biết được, sao bà có thể yên tâm? Xưa nay, người tổ mẫu thương nhất là ngươi, hôm nay bà đi rồi, ngươi nên càng yêu quý mình mới đúng. Đây cũng là chuyện đời khó đoán, hãy nghĩ thoáng lên, đừng khiến bản thân thêm mệt mỏi."
Thôi Tri Phỉ nghe vậy khóc càng lớn, mặt đẫm nước đau thương, không còn chút dáng vẻ khinh người huênh hoang thường ngày.
Dù Tuệ An vẫn luôn không thích Thôi Tri Phỉ, giờ phút này nhìn nàng ta như vậy, lại nghĩ đến bộ dạng từ ái của An Hoa phu nhân, kéo tay Thôi Tri Phỉ nói: "Nén bi thương, Cảnh Tâm nói đúng, An Hoa phu nhân nhất định không muốn ngươi vì bà mà buồn như vậy."
Bên kia Văn Tư Tồn lại nhớ đến bộ dạng Thôi Tri Phỉ cười hỏi mình trước cửa Quốc Tử Giám mấy ngày trước, rằng nàng có thể tặng con chim Anh Vũ cho An Hoa phu nhân làm quà chúc thọ được không, nào ngờ An Hoa phu nhân... thấy sắc mặt tiều tụy của Thôi Tri Phỉ, hai mắt sưng lên, dáng vẻ vô cùng nhu nhược cũng nhẹ giọng an ủi nàng.
Tuệ An thấy Thôi Tri Phỉ nhìn Văn Tư Tồn bằng đôi mắt điềm đạm đáng yêu, lập tức kéo Văn Cảnh Tâm ra khỏi linh đường, để hai người ở lại nói chuyện.
Rời linh đường, Văn Cảnh Tâm rút khăn tay lau nước mắt, nhẹ giọng nói: “Tri Phỉ xưa nay mặc dù kiêu ngạo, nhưng cũng do được trong nhà nuông chiều. Tuy nhìn yểu điệu, nhưng vẫn rất kiên cường, từ nhỏ đến lớn chưa từng nhìn thấy nàng ấy khóc nhiều như vậy, không nghĩ đến hôm nay lại khóc thảm thiết như thế, khiến lòng ta thật không chịu nổi."
Tuệ An cũng lộ vẻ xúc động, thở dài một tiếng nói: "Dù sao cũng lá tổ mẫu ruột thịt, sao có thể không đau lòng? Ngược lại muội rất hâm mộ nàng, không giống muội, ngay cả tổ mẫu cũng chưa từng thấy, chỉ có mình nương thương muội, còn rời khỏi muội... hôm nay... hôm nay còn có ai che chở muội đây..."
Nàng nói nỗi bi ai trong lòng, không biết sao chóp mũi lại đau xót, nước mắt lập tức chảy ra. Văn Cảnh Tâm chưa từng thấy bộ dáng như vậy của Tuệ An, nhất thời cảm thấy luống cuống, vội vàng lấy khăn ra lau nước mắt cho nàng, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào Tuệ An, đã thấy Uy Viễn Hầu kính đưa Tần vương Lý Vân Sưởng ra khỏi thiên phòng, Lý Vân Sưởng quay lại an ủi Uy Viễn Hầu vài câu, hình như thấy được các nàng, sải bước về phía bên này.
Tuệ An đưa lưng về phía hắn, tất nhiên không thấy được, còn khóc rất hăng hãi. Nàng thất lễ như vậy để cho Lý Vân Sưởng thấy tất nhiên sẽ không ổn. Văn Cảnh Tâm vội vươn tay kéo ống tay áo của Tuệ An. Ai ngờ Tuệ An dùng một lực mạnh hất tay nàng, còn thút thít nói.
"Làm gì vậy? Thế gian này thật không công bằng, sao chỉ có người kia có thể khóc, muội lại không thể chứ? Hu hu, thật vất vả lắm muội mới được khóc một lần, tỷ còn ngăn cản... hu hu, tỷ không cần quan tâm đến muội, cũng đừng khuyên muội... hu hu... hôm nay tỷ phải làm tỷ muội với Thẩm Tuệ An muội, nhìn kỹ muội khóc, để muội khóc cho đã...".