Chương : 21
Editor: Ngạn Tịnh
Xe dừng lại, Bạch Vi nhìn biệt thự tọa lạc giữa sườn núi, trong mắt hợp thời toát ra một ít kinh ngạc cùng cực kỳ hâm mộ. Sau đó đi theo phía sau Trác Dục bước vào trong.
Biệt thự rất lớn, hoa viên lại tinh xảo nghiên lệ, bên trong trồng rất nhiều hoa tường vi. Hiện tại đúng là thời kỳ hoa nở rộ, hồng nhiệt liệt, trắng thuần khiết, tím thần bí, từng đám từng đám, khiến người khác xem đến mê mẩn.
Nhìn đám hoa tường vi kia, trong đầu Bạch Vi liền hiện ra ý nghĩa của nó: Khát khao muốn yêu thương, muốn quan tâm; lời hẹn ước; anh muốn yêu em mãi mãi. Đám hoa này chắc hẳn Tần Dục sai người trồng, cũng thật có tâm.
Sâu trong bụi hoa là một người đàn ông mặc áo lông màu vàng nhạt đang tinh tế vẽ khóm hoa màu tím nơi góc tường. Sườn mặt dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời trong có vẻ nhu hòa, giống như tinh linh rơi vào bụi hoa tường vi, cũng giống như chỉ cần nhẹ nhàng nháy mắt một cái đối phương sẽ biến mất, khiến cho Bạch Vi ngay cả hô hấp cũng không tự chủ nhẹ hơn.
Mà Trác Dục đứng bên cạnh cô vẻ mặt lại lộ ra ánh sáng tham lam, âm thầm nhìn trộm.
Hai người đều dừng lại ở chỗ đó, không dám lên tiếng quấy rầy.
Mãi cho đến khi Cố Hoài An vẽ xong đặt bút xuống, Bạch Vi mới lên tiếng đón: "Anh Hoài An, em đến thăm anh này!"
Nghe giọng nói của Bạch Vi, Cố Hoài An có chút khiếp sợ quay đầu lại. Chờ đến lúc thấy rõ người tới là Bạch Vi, sắc mặt nhất thời có chút khó coi, nhưng không phải đối với Bạch Vi, mà là đối với Trác Dục.
Trác Dục thấy biểu tình này của cậu, tiến lên đặt tay sau lưng cậu, ở chỗ Bạch Vi không nhìn thấy tinh té vuốt ve cột sống của đối phương, ôn hòa cười nói, "Hoài An, tiểu thanh mai của cậu từ rất xa đến đây thăm, cậu, cậu không vui sao?"
Bạch Vi nghe anh ta nói như vậy, mặt nhất thời đỏ lên. Nhưng Cố Hoài An lại mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Tần Dục, sẳng giọng, "Anh..."
"Được rồi, được rồi, tức giận từ tối hôm qua đến tận bây giờ cũng tiêu tan được rồi đấy! Tôi đi đây, hai người từ từ nói chuyện, tôi không quấy rầy!" Trác Dục có chút bất đắc dĩ nói, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng lưu lại bên tai Cố Hoài An một câu xong liền rời khỏi.
Nhưng Bạch Vi vẫn dựa vào thính lực vô cùng tốt kia của mình hoàn toàn nghe thấy câu kia.
"Lần sau anh sẽ nhẹ một chút..."
Bảy chữ này thành công khiến cho sắc mặt Cố Hoài An càng trở nên không tốt, ngày cả Bạch Vi cũng không ngăn được trong lòng thầm lắc đầu, người này thật đúng là không biết giới hạn.
Trác Dục xoay người rời khỏi liền lên lầu hai, mở máy tính ra, trên màn hình hiển thị rõ ràng chính là Bạch Vi và Cố Hoài An đang đứng trong vườn hoa. Chỉ thấy Trác Dục sờ sờ cằm, hết sức chuyên chú nhìn.
Không qua một hồi, Bạch Vi chuyển động. Cô bước lên hai bước, nhìn bức tranh sơn dầu vẽ tường vi tím, cũng không biết tại sao, thế nhưng có thể từ trong hình cảm giác được một cỗ áp lực cùng bi thường. Nếu cô nhớ không lầm, hoa tường vi tím tượng trưng cho tìm yêu bị giam cầm. Cố Hoài An có thể cảm giác hiện tại bản thân không được tự do, cho nên mới trong muôn hồng nghìn tía này chọn trúng hoa tường vi tím.
"Vẽ thật là đẹp, anh Hoài An, xem ra hiện tại anh vẫn không từ bỏ đam mê hội họa này!" Bạch Vi cười nói.
Cố Hoài An thấy nụ cười của cô, sắc mặt cũng dần chuyển tốt, bắt đầu hàn huyên với Bạch Vi, "Anh cũng chỉ là rảnh rỗi vẽ chơi mà thôi"
"Thật sao? Vẽ chơi mà có thể đẹp đến như vậy, thật lợi hại!" Bạch Vi cảm thán nói, "Đúng rồi, anh Hoài An, sao bây giờ anh lại ở cùng với Trác tổng? Chú Cố và dì đâu, tại sao lại không thấy họ? Hai người họ không được ở đây sao?"
Nói xong, Bạch Vi trong lòng nói câu "thật có lỗi", nhưng đây là lời dẫn cho sự hợp tác của hai người, cô cần phải nói ra. Dưới cái nhìn của cô, Cố Hoài An tuyệt đối chỉ có hận, tình yêu trước kia đối với Trác Dục cũng đã chết theo cha mẹ Cố rồi. Cô còn nhớ rõ trong kịch tình sau khi tình yêu của hai người bị lộ, ông nội của Trác Dục đã từng hỏi qua anh ta một vấn đề, chính là muốn anh ta lựa chọn. Nếu lựa chọn Trác gia, vậy nhất định phải buông bỏ Cố Hoài An. Còn nếu lựa chọn Cố Hoài An, ắt hẳn phải buông bỏ thân phận người thừa kế Trác gia, dù sao Trác gia con cháu không ít, không nhất định phải là Trác Dục.
Nhưng khiến cho người ta thất vọng là, vào lúc đó Trác Dục lại lựa chọn Trác gia, buông bỏ Cố Hoài An, xuất ngoại. Mà Cố Hoài Anh cũng biết lựa chọn của anh ta, cho nên hiện tại tư thái chiếm hữu cao như vậy của anh ta thật không khỏi quá mức buồn cười. Đã muốn bỏ người ta, hiện tại có tiền có thế lại không chịu buông tay, còn không ngừng bức bách, đây là yêu sao? Tuyệt đối không phải!
Mà Cố Hoài An sau khi nghe Bạch Vi hỏi xong ánh mắt nhất thời buồn bã, lập tức chậm rãi nói, "Ba và mẹ anh.... đều đã chết nhiều năm..."
"Cái gì!" Bạch Vi kinh ngạc nhìn cậu, sau đó có chút ngại ngùng cúi đầu nói câu "thực xin lỗi".
"Không sao, cũng đã qua rồi!" Cố Hoài An mỉm cười, ánh mắt có chút xa xăm, nhưng cũng không có ý tứ trách tội.
Càng xem cậu như vậy, Bạch Vi càng cảm thấy cậu đáng lẽ phải sống một cuộc sống thật tốt chứ không phải giống như vây giờ bị nhốt trong nhà ngục này, thật sự là rất tàn nhẫn!
Lại hàn huyên một hồi lâu, Bạch Vi rốt cuộc mới cáo biệt Cố Hoài An, được tài xế của Trác Dục chở về.
Ngay nháy mắt Bạch Vi rời đi, Trác Dục bước lại đây, ôm Cố Hoài An, thân mật hôn vành tai của cậu, hỏi: "Vừa nãy tán gẫu chuyện gì vậy, vui vẻ đến vậy!"
"Không liên quan đến anh" Thái độ của Cố Hoài An lại lạnh lùng cứng rắn như trước.
Trác Dục cũng không hề tức giận, như cũ ôm lấy cậu, cười tủm tỉm nói, "Thích tiểu thanh mai của em đến vậy à! Cũng hay, sau này nói không chừng còn có thể sống cùng nhau đấy, công việc của cô ta chính là phụ trách nụ cười của em, anh nghĩ cô ta nhất định sẽ đảm nhiệm được!"
"Anh! Trác Dục, tôi khuyên anh đừng sinh ra loại tâm tư xấu xa đó. Bạch Vi rất đơn thuần, hoàn toàn khác hẳn những cô gái mà anh quen, anh không được hủy cô ấy!" Giọng nói của Cố Hoài An đột nhiên trở nên bén nhọn.
"Haha..." Trác Dục cũng chỉ cười cười, sau đó hôn lên môi của đối phương, "Vậy em nên ngoan ngoãn một chút..."
Mà phía bên này Bạch Vi tìm một đoạn thời gian thích hợp cuối cùng cũng quay xong đoạn quảng cáo kia, cảm thấy cả người đều thoải mái không ít. Mà về phía nhân vật nam nữ chính bộ phim [Đảo Đơn Độc] của Giang Mạc cũng đã có danh sách.
Không ngoài dự liệu của mọi người nhân vật nữ chính là Bạch Vi, Diệp Cảnh nhận được vai bạn trai cũ của nữ chính, Kiều San San là đối tượng bên ngoài của vị bạn trai cũ kia, cảnh diễn cũng không ít, nhưng cũng không khiến cô ta vui vẻ được.
Lúc Kiều San San nhận được thông báo, đa số đồ dùng trong nhà đều tan nát, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Đối với cô, nữ chính cho dù là ai cũng được nhưng không thể là Tần Bạch Vi. Trước kia ở trường học cô đã bại dưới tay cô ta, sau khi ra trường Tần Bạch Vi liền nhận được cơ hội vai nữ chính trong một bộ phim thần tượng, trong khi cô phải diễn mấy vai phụ, làm thế thân. Khó khăn lắm mới có cơ hội nhận vai nữ số hai trong một bộ phim tiên hiệp, có cơ hội tiếp xúc đạo diễn lớn, nhưng vẫn bị Tần Bạch vi đạp lên đầu. Cô cảm giác bản thân sắp điên rồi, nếu là tu chân, Tần Bạch Vi dĩ nhiên trở thành tâm ma của cô.
Cô cảm thấy chỉ khi hủy cô ta, lòng của cô mới có thể hoàn toàn trấn an được. Kiều San San nhìn những bức ảnh tán loạn trên bàn, nghĩ như vậy.
Lần này, danh sách nhân vật nam nữ chính được mọi người điên cuồng truy tìm. Nhưng trọng điểm cũng không nằm trên người nữ nhân vật chính, mà là vai nam chính. Lý Triển sau khi chân bị thương quả nhiên không thể tham diễn, ngay lúc bọn họ đang suy đoán, danh sách được phát ra, sau khi hai chữ Giang Mạc chói lọi xuất hiện trong tầm nhìn khiến mọi người như muốn mù.
Giang Mạc, thế nhưng lại là Giang Mạc. Theo hiểu biết của bọn họ Giang Mạc sau khi vào vòng giải trí, thân phận bối cảnh vẫn rất thần bí, tác phong làm việc cũng chỉ theo cảm giác của riêng mình. Trừ lúc mới bắt đầu vì hứng thú mà diễn hai bộ phim ra, sau đó vẫn chỉ làm đạo diễn. Nhưng ngay cả hai nhân vật kia cũng đủ để anh làm mê đảo người xem, đến giờ vẫn luôn được tìm kiếm.
Hiện tại Giang Mạc vì bộ phim mới của mình thế nhưng lại lần nữa muốn rời núi, nhất thời làm cho phần lớn dân mạng bắt đầu điên cuồng. Dù sao Giang Mạc dựa vào khuôn mặt kia cùng ba bộ phim danh chấn nghành điện ảnh trong và ngoài nước kia đã thu hút một lượng fan không lồ. Ở trong vòng giải trí người vừa có tài vừa có sắc như vậy cực ít, điều này khiến fan của anh rất tự tin về thần tượng của mình, hơn nữa sức chiến đấu lại cực kỳ cường hãn.
Hiện tại đã biết anh muốn lần nữa diễn phim, hơn nữa còn diễn loại phim tình cảm mà trước giờ anh chưa từng thử qua với nữ chính, nhất thời làm cho một đống lớn fan của anh không ngừng kêu gào về phía Weibo của Tần Bạch Vi. Những lời nhắn có ghen tỵ hay hâm mộ không ít, như đạo diễn nhà tôi chưa từng diễn phim tình cảm, em gái xin hãy dạy anh nhiều một chút; còn có gì mà lúc hôn hãy tận lực ôn nhu một chút, dù sao người ta vẫn là lần đầu tiên; còn có lời nhắn kỳ quái hơn là, thắt lưng của anh không tốt, nếu có thể cô có thể ngồi phía trên tự mình động.
Bạch Vi nhìn mấy vạn tin nhắn đang không ngừng tăng ở Weibo, có chút dở khóc dở cười. Nhưng nhìn lượt người theo dõi đang lấy tộc độ mắt thường không thể nhìn thấy tăng lên mới có chút an ủi. Cô cũng không hiểu được vì sao sau khi Lý Triển bị thương, Giang Mạc thế nhưng quyết định tự mình lên, cô xem cũng có chút kinh sợ có được không?
[Đảo Đơn Độc] chưa phát đã nổi tiếng, Bạch Vi cũng liên quan mà nổi một phen, danh sách theo dõi trên Weibo trong vòng một ngày trực tiếp đạt đến hơn ba vạn, là con số một tiểu hoa đán phải đi đến tận một, hai năm mới có thể có được. Tuy rằng dưới bình luận mỗi ngày đều là kêu gào muốn cô phóng ảnh chụp của Giang Mạc, tất cả đều liên quan đến Giang Mạc.
Vài tuần trước khi bắt đầu quay, Bạch Vi vẫn luôn ở trong nhà nghiền ngẫm kịch bản, lúc nhàn hạ lại ra ngoài ăn cơm với Diệp Cảnh, còn đến biệt thự thăm Cố Hoài An vài lần. Gần như mỗi lần đi ra ngoài đều có người theo dõi cô, chụp rất nhiều ảnh, cũng không biết những bức ảnh đó bao giờ mới tung ra, thật đúng là đang bị người tính kế rồi!
Bạch Vi cũng không để ý nhiều, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Sau khi đoàn làm phim bắt đầu quay, Bạch Vi mới phát hiện địa điểm quay chính là đảo mà bọn họ đã sống hai tuần kia. Như vậy cũng tốt, ít nhất bọn họ cũng quen thuộc.
Tiếng hô vang lên, Bạch Vi rốt cuộc cũng bắt đầu một ngày quay đầy khẩn trương. Ngay từ đầu cô và Giang Mạc không có diễn chung, trên cơ bản đều dính chung một chỗ với Diệp Cảnh, ai bảo anh ta là bạn trai lúc đầu của cô trong kịch bản chứ.
Mà ánh mắt mọi người nhìn bọn họ cũng càng ái muội, đôi khi còn trêu chọc hai người bọn họ. Mỗi lần như vậy Bạch vi đều ngượng ngùng cười cười, nhưng sau đó còn có thể đi tìm Diệp Cảnh. Điều này khiến ánh mắt Diệp Cảnh nhìn cô càng ôn nhi, càng ngày càng ẩn hàm tình ý, bình thường cũng thích chiếu có cô, hai người dường như chỉ kém một bước thông báo cho mọi người biết mà thôi.
Điều này làm cho Bạch Vi không khỏi có chút buồn cười, xem ra lòng Diệp Cảnh đã gần như hoàn toàn thiên về phía cô. Tốt lắm! Nhìn gương mặt âm trầm của Kiều San San, cô cảm thấy mình ăn cơm cũng có thể ăn đến hai chén.
Đến chạng vạng, trời có chút âm trầm, giống như tiếp theo trời sẽ đổ mưa.
Phân đoạn diễn của Bạch vi và Diệp Cảnh cũng đã xong, sắp bắt đầu đoạn diễn giữa cô và Giang Mạc. Đoạn diễn này quay bên vách núi, ở đó, Diệp Cảnh diễn vai bạn trai cũ vì mạng sống, dưới sự vây quanh của thú rừng, bỏ nữ chính lại, chính mình mang theo một ít vết thương nhẹ chạy đi. Mà nữ chính bị dồn ép đến mức suýt chút nữa rớt xuống vực, cũng may có nam chính xuất hiện giết dã thú, kịp thời giữ cô lại, cũng lãnh khốc nói với cô, quá mức ngu ngốc sẽ sống không nổi. Sau đó mới mở ra con đường lột xác của nữ chính.
Vách núi không cao, nhưng từ trên xuống nhìn rất sâu. Bọn họ trước đã xuống điều tra, phía dưới có vài cái hố động, nếu bị ngã xuống nhất định khó phát hiện, cho nên công việc bảo vệ phải làm thật tốt.
Trên lưng Bạch Vi buộc một sợi dây thừng, tay được Giang Mạc nắm chặt. Chống lại đôi mắt thâm thúy của đối phương, Bạch Vi cảm giác cô có hơi thất thần, nhưng vẫn lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, nói ra lời kịch của mình. Ngay lúc bọn họ hoàn toàn nhập diễn, đột nhiên nghe "Phực" một tiếng, Bạch Vi còn chưa kịp phản ứng, cả người bắt đầu rơi xuống. Mà Giang Mạc đứng trên vách núi nắm tay Bạch Vi, vì hiệu quả mà không làm bảo hộ gì cũng bị kéo xuống. Trong nháy mắt hai người đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
Nhất thời mọi người đều hoảng, lo lắng không ngừng, cũng không biết có thể gặp chuyện không may hay không. Một nhóm người đã chuẩn bị đi xuống nghĩ cách cứu viện, lại không ngờ đúng lúc này trời rốt cuộc cũng đổ mưa, càng ngày càng nặng hạt, làm cho những người muốn nghĩ cách cứu viện chỉ có thể đi đến một nửa đã bị kéo lại. Một đám người mang theo thiết bị quay về trại, than thở. Loại thời điểm này đi cứu người, không những không cứu được, bản thân cũng lành ít dữ nhiều.
Mà Diệp Cảnh gương mặt lạnh lùng kéo Kiều San San hơi lộ ra ý cười qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Có phải do em làm hay không?"
Kiều San San không trả lời, chính là ánh mắt chăm chú lại lạnh như băng nhìn Diệp Cảnh, thật lâu sau mới hỏi, "Anh thích Tần Bạch Vi phải không?"
"Em... Nói cái gì..." Diệp Cảnh lui về sau hai bước, nhíu nhíu mày, "Hiện tại chúng ta cần thảo luận là vấn đề này sao? Em phải biết rằng ngã xuống không chỉ có Tần Bạch Vi mà còn có Giang đạo diễn, hai chúng ta tuy không phải nhân vật chính, nhưng được đóng phim của Giang đạo diễn, giúp sự nghiệp diễn viên của chúng ta không ít, em đừng tự hủy nó đi như thế!"
Nghe vậy, Kiều San San nhíu mày, không tiếp tục truy vấn, chậm rãi lấy một chiếc khăn lau nước mưa trên mặt, "Không phải em"
"Thật sự?" Diệp Cảnh không tin lại hỏi một câu.
"Đương nhiên" Kiều San San mỉm cười, "Hai người chúng ta quen nhau đã lâu chẳng lẽ anh còn không hiểu em sao? Em sao có thể làm được loại chuyện này"
Diệp Cảnh vẫn cau mày như cũ, cũng biết bởi vì rất hiểu cô cho nên cô chắc chắn chính là người động tay động chân. Nhưng anh biết có hỏi cũng không ra cái gì, liền chuẩn bị rời khỏi, ở sau lưng giọng nói của Kiều San San lại chậm rãi vang lên.
"Diệp Cảnh, anh vẫn sẽ yêu em, cho dù em biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa?"
Diệp Cảnh dừng bước chân, thật lâu mới "Ừ" một tiếng, trong đầu cũng hiện lên một gương mặt với lúm đồng tiền tươi như hoa, trong lòng yên lặng niệm một câu "Thật có lỗi", cũng không biết là nói với ai.
Anh đi rồi, khóe miệng Kiều San San nổi lên một tia cười lạnh, lập tức nhìn về phía vách núi đen kia. Tần Bạch vi lần này vận khí của mày thật đúng là không tốt, trăm ngàn lần đừng khiến tao thất vọng nha, dù sao tao cũng đã mất nhiều khí lực như vậy mới động tay động chân vào chiếc dây thừng kia!
Mà lúc này Bạch Vi cùng Giang Mạc bị nhốt trong một hang động nhìn những hạt mưa đang không ngừng xông vào, đều nhíu chặt mày. Trận mưa này hẳn vẫn sẽ tiếp tục đổ xuống, trong động có chút tối đen, nhưng tốt ở chỗ mưa không thể tạc vào, cũng tránh khỏi thảm cảnh hai người bọn họ bị nước mưa làm ướt.
Trong động rất im lặng, hai người đều không nói chuyện. Đột nhiên Bạch Vi giật giật, phát ra một tiếng "Shh..."
Giọng nói trầm thấp của Giang Mạc hợp thời vang lên, "Làm sao vậy?"
"Hình như bị trật chân..." Bạch Vi hồi đáp, sau đó nhéo nhéo chân của mình, thế nhưng lại phát hiện đã sưng vù lên, còn rất đau. Trong lòng có chút phát khổ, cũng không biết có thể chậm trễ tiến độ quay hay không nữa.
Đột nhiên có cảm giác có người nhích lại gần, Bạch Vi quay đầu qua, là Giang Mạc.
Chỉ thấy anh cởi tất của Bạch Vi ra, vừa nói: "Để tôi xem thử"
Thấy Bạch Vi không phản đối anh liền nhéo nhéo chân cô một chút, nói: "Hẳn là không thương tổn đến xương cốt, không nghiêm trọng. Tôi từng học qua một ít phương pháp điều chỉnh huyệt vị, nếu cô nguyện ý thì để tôi thử xem"
Bạch Vi ở trong bóng đêm không thể nhìn thấy mặt anh, gật gật đầu, "Được"
Sau đó liền cảm giác đối phương nhẹ nhàng bóp, bởi vì trong bóng tối, cảm giác trên chân càng rõ ràng hơn. Cảm giác đau đớn tuy rằng giảm không ít, nhưng cảm giác độ ấm trong tay ngày càng cao, Bạch Vi cảm thấy mặt của cô cũng có chút nóng lên.
Nhìn sườn mặt hoàn mỹ lại quan thuộc của Giang Mạc, Bạch Vi do dự một hồi vẫn hỏi ra, "Tôi từng gặp qua anh ở đâu rồi đúng không?"
"Có" Giang Mạc lời ít ý nhiều.
Vốn đã chuẩn bị tốt để nghe đáp án phủ định Bạch Vi liền lập tức truy hỏi, "Ở đâu"
"Khách sạn. Khi đó cô bị người hạ thuốc, ôm lấy tôi không buông tay, muốn tôi cứu cô, còn nói rất nhớ tôi" Động tác trên tay của Giang Mạc vẫn không giảm, ngữ khí rất bình thản, giống như đang kể lại chuyện của người khác vậy.
Trên đầu Bạch Vi chảy ra ba hàng hắc tuyến, loại lời nói này nên tránh nói trực tiếp đi có hiểu không hả?! Thế nhưng trong lòng vẫn rất là cảm kích, "Thì ra khi đó là anh đã cứu tôi, thật sự rất cảm ơn anh!"
"Không cần, khi đó tôi ôm cô vào trong phòng, cô đã hôn tôi vài cái, xem như là đã trả ơn xong" giọng nói của Giang Mạc vẫn bình thản như trước.
Bạch Vi lại cảm giác mình thành công bị á khẩu, hắc tuyến trên đầu càng thên năng, loại lời nói trực tiếp như vậy cứ thế mà nói ra cũng được à? Hiện tại cô đào một cái lỗ chui xuống còn kịp không?
"Thật ra cái loại cảm giác này cũng không tệ lắm, nếu cô đồng ý, chúng ta thật ra có thể bắt đầu quen hệ yêu đương lâu dài, lấy kết hôn làm điều kiện kia" Giang Mạc rốt cuộc xoay đầu lại nhìn về phía Bạch Vi, biểu tình còn rất nghiêm tục. Thật ra mà nói nói, anh tìm được một người ở chung lại thoải mái như vậy vẫn rất không dễ dàng.
Nếu bị bạn thân của Giang Mạc nghe những lời kia, tuyệt đối kinh ngạc đến rớt cằm. Đây chính là Giang Mạc từ nhỏ đã không có nhiều biểu tình, trừ bỏ điện ảnh, gần như không có hứng thú với thứ gì, cực kỳ ghét người khác chạm vào của bọn họ đấy sao? Dọa ai vậy!
Cũng khiến cho Bạch Vi chấn kinh không nhẹ, ngốc lăng ngồi tại chỗ sững sờ nhìn anh, nửa ngày vẫn không hồi phục lại tinh thần. Sao... sao lại thế này? Sao đột nhiên lại thổ lộ, hơn nữa biểu tình của đối phương tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng mấu chốt chính là gương mặt than của anh. Thổ lộ mà lại giống như đang nói với cô "cảnh kia không được, làm lại" vậy.
Thật lâu sau Bạch Vi mưới tìm lại được giọng nói của mình, "Cái kia... Chúng ta vẫn chưa quen thuộc lắm..."
"Anh tên là Giang Mạc, nam, chưa lập gia đình, cung Hổ Cáp(*) nhóm máu B, bình thường thích sáng tác kịch bản, diễn phim và quay phim..."
(*) cung Hổ Cáp: hay còn gọi là cung Bò Cạp hoặc Thần Nông (23/10- 21/11)
"Chờ chờ chờ một chút..." Bạch Vi vội vàng kêu ngừng, loại tự giới thiệu này chẳng biết đối phương học ở đau, thật khiến cô có chút kinh ngạc, lúng túng, "Tôi nói không quá quen thuộc không phải là ý đó..." Nhưng nhìn đôi mắt mãnh liệt tò mò của đối phương khiến cô nuốt những lời tiếp theo xuống.
"Tôi... Ý tôi là tôi cần phải suy nghĩ" Bạch Vi nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu như vậy. Sau khi nói xong chính bản thân cũng mê mang, cô căn bản không muốn suy nghĩ luôn có được không?
Sau đó chỉ thấy Giang Mạc gật gật đầu, "Được, thời gian đừng dài quá"
Thấy bộ dáng thời gian rất gấp của anh, Bạch Vi cảm giác anh sẽ cô độc cả đời.
"À, sau này cách xa Diệp Cảnh một chút, tuy rằng biết em không thích hắn, thậm chí chán ghét hắn, nhưng anh vẫn không thích em quá thân cận hắn như vậy" Giang Mạc giúp cô đeo giày vào.
Haha, cái này chính là bắt đầu quyền lợi của bạn trai, nhưng anh chỉ là người qua đường giáp thôi có được không? Chờ đã... kỹ năng biểu diễn của cô tự xem là quá mức hoàn hảo, vì sao đối phương lại có thể thấy được cô không thích Diệp Cảnh?
Chính là không đợi cô hỏi, Giang Mạc liền đứng lên, nhìn cửa hang, "Mưa hẳn đã ngừng, chúng ta ra ngoài đi!"
"A, được" Bạch Vi gật đầu.
Trong rừng rậm, Bạch Vi nằm trên lưng của Giang Mạc. Bởi vì chân cô đi không tiện, đối phương vẫn cõng cô từ trong hang đến giờ. Ôm bờ vai của anh, Bạch Vi nhìn sườn mặt của anh, trong lòng thế nhưng sinh ra một cỗ cảm giác an toàn quỷ dị, ngay cả tinh thần mệt mỏi vì xuyên qua cũng tiêu giảm không ít, cũng không biết vì sao.
Nghĩ như vậy, Bạch Vi dần dần chìm vào giấc ngủ...
Lúc tỉnh lại người đã ở trong trại, mọi người lại bắt đầu một ngày quay mới. Chỉ là ánh mắt Diệp Cảnh nhìn cô có chút kỳ quái, bộ dáng như muốn nói lại thôi. Nhưng Giang Mạc bộ dáng vẫn như trước kia, giống như người tỏ tình trong động không phải là anh, nhưng thật ra chính là đang để Bạch Vi có thời gian suy nghĩ.
Sau đó [Đảo Đơn Độc] sau vài tháng quay đầy khẩn trương, cuối cùng cũng đến lúc đóng máy. Tối hôm đó mọi người liền dự định đặt mấy bàn ăn để chúc mừng.
Bạch Vi bị rất nhiều người kính rượu, đầu có chút mơ hồ, nhưng vẫn chưa đến mức đánh mất lý trí.
Cô làm bộ say rượu nằm ngủ trên bàn nửa ngày vẫn không nhúc nhích. Sau đó liền cảm giác bị người đỡ ra người, mọi người đều có chút say, cho nên cũng không phát hiện Bạch Vi mất tích. Lầu trên khách sạn chính là phòng nghỉ, cô cũng biết được người giúp đỡ mình là ai.
Mở cửa ra, Bạch Vi bị người nặng nề ném lên giường.
Sau đó nghe thấy một giọng nữ bắt đầu nói chuyện điện thoại, "Anh đến chưa? Đúng, khách sạn XX, phòng 302, lần này tôi không cho phép các người lại làm ra sai lầm gì!"
Đúng là Kiều San San, cô ta vẫn không muốn buông tha cho cô.
Đúng lúc này, một người mạnh mẽ đẩy cửa bước vào, giọng nói có chút gấp gáp, "San San, Bạch Vi ở trong này sao?"
"Bạch Vi, Bạch Vi, gọi cũng thật thân thiết! Diệp Cảnh, anh cũng đừng quên, em mới là người bạn gái anh quen suốt sáu năm qua!" Kiều San San lớn tiếng nói.
"Sao anh quên được chứ. Nhưng San San, Bạch Vi vô tội, em đừng như vậy có được không? Hai người chúng ta cố gắng dốc sức trong giới giải trí này không được sao? Cùng nổi tiếng, hiện tại chúng ta cũng có chút tiếng tăm, nhất định sẽ nổi! Em còn chưa tin kỹ năng biểu diễn của mình sao?" Diệp Cảnh khuyên nhủ.
"Nhưng Tần Bạch Vi sẽ mãi mãi đạp trên đầu em. Diệp Cảnh, nếu anh vẫn còn thích em, lập tức rời khỏi đây!" Kiều San San lạnh lùng nói.
"San San..."
"Anh sẽ không quên em vì anh mà bỏ đứa nhỏ kia chứ! Nó còn nhỏ như vậy, chưa kịp nhìn thế giới này tốt đẹp thế nào liền rời khỏi. Mỗi đêm em đều mơ thấy nó trở về tìm em, gọi em là mẹ, anh sẽ không quên chứ!" Kiều San San đột nhiên khóc nói.
Diệp Cảnh nhất thời giật mình, anh làm sao quên được, lúc đó bọn họ vẫn đang học trung học, cái gì cũng không hiểu liền nếm trái cấm. Kết quả Kiều San San chỉ trong một lần kia liền có thai, hai người bọn họ gạt người trong nhà tìm một phòng khám riêng bỏ đứa nhỏ kia, lúc ấy chỉ nhỏ hơn cái nắm tay. San San khóc rất lâu, sắc mặt tái nhợt khiến người sợ hãi, lúc đó anh liền thề cả đời này sẽ đối xử tốt với cô! Hiện tại...
Diệp Cảnh nhìn Bạch Vi bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, lại nhìn Kiều San San đang rơi lệ, cắn chặt răng nửa ngày mới nói, "Chỉ một lần này thôi!"
Kiều San San lập tức vui sướng ôm lấy anh, mạnh mẽ gật đầu, nước mắt cũng ngừng lại, "Được, em đáp ứng anh! Anh xuống trước đi, em chuẩn bị xong sẽ xuống, sẽ không để người khác phát hiện, anh không cần lo lắng!" Nói xong còn hôn môi anh.
Diệp Cảnh lại nhìn Bạch Vi ở trên giường, đau khổ nhắm mắt lại, xoay người rời khoi.
Kiều San San đứng ở đó lau khô nước mắt, nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Cảnh, cười lạnh một tiếng. Sau đó lại quay đầu nhìn Bạch Vi, tàn nhẫn nói, "Hưởng thụ cho thật tốt đi, Tần Bạch vi, cam đoan sẽ cho cô một đêm suốt đời khó quên!"
"Thật sao?"
Nói xong, đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói vang lên ngay bên tai cô. Kiều San San mạnh mẽ quay đầu lại, lại nhìn thấy một đôi mắt đen không thấy đáy, lập tức cũng chậm rãi bị vùi lấp vào đó...
- --------------
Editor: tự nhiên nổi hứng muốn đăng vào giờ này cơ, không biết có bị gì không nhở:")
Lại song càng đấy ="= vậy nên thời gian up chương sau sẽ lâu hơn nhá >_<
Xe dừng lại, Bạch Vi nhìn biệt thự tọa lạc giữa sườn núi, trong mắt hợp thời toát ra một ít kinh ngạc cùng cực kỳ hâm mộ. Sau đó đi theo phía sau Trác Dục bước vào trong.
Biệt thự rất lớn, hoa viên lại tinh xảo nghiên lệ, bên trong trồng rất nhiều hoa tường vi. Hiện tại đúng là thời kỳ hoa nở rộ, hồng nhiệt liệt, trắng thuần khiết, tím thần bí, từng đám từng đám, khiến người khác xem đến mê mẩn.
Nhìn đám hoa tường vi kia, trong đầu Bạch Vi liền hiện ra ý nghĩa của nó: Khát khao muốn yêu thương, muốn quan tâm; lời hẹn ước; anh muốn yêu em mãi mãi. Đám hoa này chắc hẳn Tần Dục sai người trồng, cũng thật có tâm.
Sâu trong bụi hoa là một người đàn ông mặc áo lông màu vàng nhạt đang tinh tế vẽ khóm hoa màu tím nơi góc tường. Sườn mặt dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời trong có vẻ nhu hòa, giống như tinh linh rơi vào bụi hoa tường vi, cũng giống như chỉ cần nhẹ nhàng nháy mắt một cái đối phương sẽ biến mất, khiến cho Bạch Vi ngay cả hô hấp cũng không tự chủ nhẹ hơn.
Mà Trác Dục đứng bên cạnh cô vẻ mặt lại lộ ra ánh sáng tham lam, âm thầm nhìn trộm.
Hai người đều dừng lại ở chỗ đó, không dám lên tiếng quấy rầy.
Mãi cho đến khi Cố Hoài An vẽ xong đặt bút xuống, Bạch Vi mới lên tiếng đón: "Anh Hoài An, em đến thăm anh này!"
Nghe giọng nói của Bạch Vi, Cố Hoài An có chút khiếp sợ quay đầu lại. Chờ đến lúc thấy rõ người tới là Bạch Vi, sắc mặt nhất thời có chút khó coi, nhưng không phải đối với Bạch Vi, mà là đối với Trác Dục.
Trác Dục thấy biểu tình này của cậu, tiến lên đặt tay sau lưng cậu, ở chỗ Bạch Vi không nhìn thấy tinh té vuốt ve cột sống của đối phương, ôn hòa cười nói, "Hoài An, tiểu thanh mai của cậu từ rất xa đến đây thăm, cậu, cậu không vui sao?"
Bạch Vi nghe anh ta nói như vậy, mặt nhất thời đỏ lên. Nhưng Cố Hoài An lại mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Tần Dục, sẳng giọng, "Anh..."
"Được rồi, được rồi, tức giận từ tối hôm qua đến tận bây giờ cũng tiêu tan được rồi đấy! Tôi đi đây, hai người từ từ nói chuyện, tôi không quấy rầy!" Trác Dục có chút bất đắc dĩ nói, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng lưu lại bên tai Cố Hoài An một câu xong liền rời khỏi.
Nhưng Bạch Vi vẫn dựa vào thính lực vô cùng tốt kia của mình hoàn toàn nghe thấy câu kia.
"Lần sau anh sẽ nhẹ một chút..."
Bảy chữ này thành công khiến cho sắc mặt Cố Hoài An càng trở nên không tốt, ngày cả Bạch Vi cũng không ngăn được trong lòng thầm lắc đầu, người này thật đúng là không biết giới hạn.
Trác Dục xoay người rời khỏi liền lên lầu hai, mở máy tính ra, trên màn hình hiển thị rõ ràng chính là Bạch Vi và Cố Hoài An đang đứng trong vườn hoa. Chỉ thấy Trác Dục sờ sờ cằm, hết sức chuyên chú nhìn.
Không qua một hồi, Bạch Vi chuyển động. Cô bước lên hai bước, nhìn bức tranh sơn dầu vẽ tường vi tím, cũng không biết tại sao, thế nhưng có thể từ trong hình cảm giác được một cỗ áp lực cùng bi thường. Nếu cô nhớ không lầm, hoa tường vi tím tượng trưng cho tìm yêu bị giam cầm. Cố Hoài An có thể cảm giác hiện tại bản thân không được tự do, cho nên mới trong muôn hồng nghìn tía này chọn trúng hoa tường vi tím.
"Vẽ thật là đẹp, anh Hoài An, xem ra hiện tại anh vẫn không từ bỏ đam mê hội họa này!" Bạch Vi cười nói.
Cố Hoài An thấy nụ cười của cô, sắc mặt cũng dần chuyển tốt, bắt đầu hàn huyên với Bạch Vi, "Anh cũng chỉ là rảnh rỗi vẽ chơi mà thôi"
"Thật sao? Vẽ chơi mà có thể đẹp đến như vậy, thật lợi hại!" Bạch Vi cảm thán nói, "Đúng rồi, anh Hoài An, sao bây giờ anh lại ở cùng với Trác tổng? Chú Cố và dì đâu, tại sao lại không thấy họ? Hai người họ không được ở đây sao?"
Nói xong, Bạch Vi trong lòng nói câu "thật có lỗi", nhưng đây là lời dẫn cho sự hợp tác của hai người, cô cần phải nói ra. Dưới cái nhìn của cô, Cố Hoài An tuyệt đối chỉ có hận, tình yêu trước kia đối với Trác Dục cũng đã chết theo cha mẹ Cố rồi. Cô còn nhớ rõ trong kịch tình sau khi tình yêu của hai người bị lộ, ông nội của Trác Dục đã từng hỏi qua anh ta một vấn đề, chính là muốn anh ta lựa chọn. Nếu lựa chọn Trác gia, vậy nhất định phải buông bỏ Cố Hoài An. Còn nếu lựa chọn Cố Hoài An, ắt hẳn phải buông bỏ thân phận người thừa kế Trác gia, dù sao Trác gia con cháu không ít, không nhất định phải là Trác Dục.
Nhưng khiến cho người ta thất vọng là, vào lúc đó Trác Dục lại lựa chọn Trác gia, buông bỏ Cố Hoài An, xuất ngoại. Mà Cố Hoài Anh cũng biết lựa chọn của anh ta, cho nên hiện tại tư thái chiếm hữu cao như vậy của anh ta thật không khỏi quá mức buồn cười. Đã muốn bỏ người ta, hiện tại có tiền có thế lại không chịu buông tay, còn không ngừng bức bách, đây là yêu sao? Tuyệt đối không phải!
Mà Cố Hoài An sau khi nghe Bạch Vi hỏi xong ánh mắt nhất thời buồn bã, lập tức chậm rãi nói, "Ba và mẹ anh.... đều đã chết nhiều năm..."
"Cái gì!" Bạch Vi kinh ngạc nhìn cậu, sau đó có chút ngại ngùng cúi đầu nói câu "thực xin lỗi".
"Không sao, cũng đã qua rồi!" Cố Hoài An mỉm cười, ánh mắt có chút xa xăm, nhưng cũng không có ý tứ trách tội.
Càng xem cậu như vậy, Bạch Vi càng cảm thấy cậu đáng lẽ phải sống một cuộc sống thật tốt chứ không phải giống như vây giờ bị nhốt trong nhà ngục này, thật sự là rất tàn nhẫn!
Lại hàn huyên một hồi lâu, Bạch Vi rốt cuộc mới cáo biệt Cố Hoài An, được tài xế của Trác Dục chở về.
Ngay nháy mắt Bạch Vi rời đi, Trác Dục bước lại đây, ôm Cố Hoài An, thân mật hôn vành tai của cậu, hỏi: "Vừa nãy tán gẫu chuyện gì vậy, vui vẻ đến vậy!"
"Không liên quan đến anh" Thái độ của Cố Hoài An lại lạnh lùng cứng rắn như trước.
Trác Dục cũng không hề tức giận, như cũ ôm lấy cậu, cười tủm tỉm nói, "Thích tiểu thanh mai của em đến vậy à! Cũng hay, sau này nói không chừng còn có thể sống cùng nhau đấy, công việc của cô ta chính là phụ trách nụ cười của em, anh nghĩ cô ta nhất định sẽ đảm nhiệm được!"
"Anh! Trác Dục, tôi khuyên anh đừng sinh ra loại tâm tư xấu xa đó. Bạch Vi rất đơn thuần, hoàn toàn khác hẳn những cô gái mà anh quen, anh không được hủy cô ấy!" Giọng nói của Cố Hoài An đột nhiên trở nên bén nhọn.
"Haha..." Trác Dục cũng chỉ cười cười, sau đó hôn lên môi của đối phương, "Vậy em nên ngoan ngoãn một chút..."
Mà phía bên này Bạch Vi tìm một đoạn thời gian thích hợp cuối cùng cũng quay xong đoạn quảng cáo kia, cảm thấy cả người đều thoải mái không ít. Mà về phía nhân vật nam nữ chính bộ phim [Đảo Đơn Độc] của Giang Mạc cũng đã có danh sách.
Không ngoài dự liệu của mọi người nhân vật nữ chính là Bạch Vi, Diệp Cảnh nhận được vai bạn trai cũ của nữ chính, Kiều San San là đối tượng bên ngoài của vị bạn trai cũ kia, cảnh diễn cũng không ít, nhưng cũng không khiến cô ta vui vẻ được.
Lúc Kiều San San nhận được thông báo, đa số đồ dùng trong nhà đều tan nát, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Đối với cô, nữ chính cho dù là ai cũng được nhưng không thể là Tần Bạch Vi. Trước kia ở trường học cô đã bại dưới tay cô ta, sau khi ra trường Tần Bạch Vi liền nhận được cơ hội vai nữ chính trong một bộ phim thần tượng, trong khi cô phải diễn mấy vai phụ, làm thế thân. Khó khăn lắm mới có cơ hội nhận vai nữ số hai trong một bộ phim tiên hiệp, có cơ hội tiếp xúc đạo diễn lớn, nhưng vẫn bị Tần Bạch vi đạp lên đầu. Cô cảm giác bản thân sắp điên rồi, nếu là tu chân, Tần Bạch Vi dĩ nhiên trở thành tâm ma của cô.
Cô cảm thấy chỉ khi hủy cô ta, lòng của cô mới có thể hoàn toàn trấn an được. Kiều San San nhìn những bức ảnh tán loạn trên bàn, nghĩ như vậy.
Lần này, danh sách nhân vật nam nữ chính được mọi người điên cuồng truy tìm. Nhưng trọng điểm cũng không nằm trên người nữ nhân vật chính, mà là vai nam chính. Lý Triển sau khi chân bị thương quả nhiên không thể tham diễn, ngay lúc bọn họ đang suy đoán, danh sách được phát ra, sau khi hai chữ Giang Mạc chói lọi xuất hiện trong tầm nhìn khiến mọi người như muốn mù.
Giang Mạc, thế nhưng lại là Giang Mạc. Theo hiểu biết của bọn họ Giang Mạc sau khi vào vòng giải trí, thân phận bối cảnh vẫn rất thần bí, tác phong làm việc cũng chỉ theo cảm giác của riêng mình. Trừ lúc mới bắt đầu vì hứng thú mà diễn hai bộ phim ra, sau đó vẫn chỉ làm đạo diễn. Nhưng ngay cả hai nhân vật kia cũng đủ để anh làm mê đảo người xem, đến giờ vẫn luôn được tìm kiếm.
Hiện tại Giang Mạc vì bộ phim mới của mình thế nhưng lại lần nữa muốn rời núi, nhất thời làm cho phần lớn dân mạng bắt đầu điên cuồng. Dù sao Giang Mạc dựa vào khuôn mặt kia cùng ba bộ phim danh chấn nghành điện ảnh trong và ngoài nước kia đã thu hút một lượng fan không lồ. Ở trong vòng giải trí người vừa có tài vừa có sắc như vậy cực ít, điều này khiến fan của anh rất tự tin về thần tượng của mình, hơn nữa sức chiến đấu lại cực kỳ cường hãn.
Hiện tại đã biết anh muốn lần nữa diễn phim, hơn nữa còn diễn loại phim tình cảm mà trước giờ anh chưa từng thử qua với nữ chính, nhất thời làm cho một đống lớn fan của anh không ngừng kêu gào về phía Weibo của Tần Bạch Vi. Những lời nhắn có ghen tỵ hay hâm mộ không ít, như đạo diễn nhà tôi chưa từng diễn phim tình cảm, em gái xin hãy dạy anh nhiều một chút; còn có gì mà lúc hôn hãy tận lực ôn nhu một chút, dù sao người ta vẫn là lần đầu tiên; còn có lời nhắn kỳ quái hơn là, thắt lưng của anh không tốt, nếu có thể cô có thể ngồi phía trên tự mình động.
Bạch Vi nhìn mấy vạn tin nhắn đang không ngừng tăng ở Weibo, có chút dở khóc dở cười. Nhưng nhìn lượt người theo dõi đang lấy tộc độ mắt thường không thể nhìn thấy tăng lên mới có chút an ủi. Cô cũng không hiểu được vì sao sau khi Lý Triển bị thương, Giang Mạc thế nhưng quyết định tự mình lên, cô xem cũng có chút kinh sợ có được không?
[Đảo Đơn Độc] chưa phát đã nổi tiếng, Bạch Vi cũng liên quan mà nổi một phen, danh sách theo dõi trên Weibo trong vòng một ngày trực tiếp đạt đến hơn ba vạn, là con số một tiểu hoa đán phải đi đến tận một, hai năm mới có thể có được. Tuy rằng dưới bình luận mỗi ngày đều là kêu gào muốn cô phóng ảnh chụp của Giang Mạc, tất cả đều liên quan đến Giang Mạc.
Vài tuần trước khi bắt đầu quay, Bạch Vi vẫn luôn ở trong nhà nghiền ngẫm kịch bản, lúc nhàn hạ lại ra ngoài ăn cơm với Diệp Cảnh, còn đến biệt thự thăm Cố Hoài An vài lần. Gần như mỗi lần đi ra ngoài đều có người theo dõi cô, chụp rất nhiều ảnh, cũng không biết những bức ảnh đó bao giờ mới tung ra, thật đúng là đang bị người tính kế rồi!
Bạch Vi cũng không để ý nhiều, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Sau khi đoàn làm phim bắt đầu quay, Bạch Vi mới phát hiện địa điểm quay chính là đảo mà bọn họ đã sống hai tuần kia. Như vậy cũng tốt, ít nhất bọn họ cũng quen thuộc.
Tiếng hô vang lên, Bạch Vi rốt cuộc cũng bắt đầu một ngày quay đầy khẩn trương. Ngay từ đầu cô và Giang Mạc không có diễn chung, trên cơ bản đều dính chung một chỗ với Diệp Cảnh, ai bảo anh ta là bạn trai lúc đầu của cô trong kịch bản chứ.
Mà ánh mắt mọi người nhìn bọn họ cũng càng ái muội, đôi khi còn trêu chọc hai người bọn họ. Mỗi lần như vậy Bạch vi đều ngượng ngùng cười cười, nhưng sau đó còn có thể đi tìm Diệp Cảnh. Điều này khiến ánh mắt Diệp Cảnh nhìn cô càng ôn nhi, càng ngày càng ẩn hàm tình ý, bình thường cũng thích chiếu có cô, hai người dường như chỉ kém một bước thông báo cho mọi người biết mà thôi.
Điều này làm cho Bạch Vi không khỏi có chút buồn cười, xem ra lòng Diệp Cảnh đã gần như hoàn toàn thiên về phía cô. Tốt lắm! Nhìn gương mặt âm trầm của Kiều San San, cô cảm thấy mình ăn cơm cũng có thể ăn đến hai chén.
Đến chạng vạng, trời có chút âm trầm, giống như tiếp theo trời sẽ đổ mưa.
Phân đoạn diễn của Bạch vi và Diệp Cảnh cũng đã xong, sắp bắt đầu đoạn diễn giữa cô và Giang Mạc. Đoạn diễn này quay bên vách núi, ở đó, Diệp Cảnh diễn vai bạn trai cũ vì mạng sống, dưới sự vây quanh của thú rừng, bỏ nữ chính lại, chính mình mang theo một ít vết thương nhẹ chạy đi. Mà nữ chính bị dồn ép đến mức suýt chút nữa rớt xuống vực, cũng may có nam chính xuất hiện giết dã thú, kịp thời giữ cô lại, cũng lãnh khốc nói với cô, quá mức ngu ngốc sẽ sống không nổi. Sau đó mới mở ra con đường lột xác của nữ chính.
Vách núi không cao, nhưng từ trên xuống nhìn rất sâu. Bọn họ trước đã xuống điều tra, phía dưới có vài cái hố động, nếu bị ngã xuống nhất định khó phát hiện, cho nên công việc bảo vệ phải làm thật tốt.
Trên lưng Bạch Vi buộc một sợi dây thừng, tay được Giang Mạc nắm chặt. Chống lại đôi mắt thâm thúy của đối phương, Bạch Vi cảm giác cô có hơi thất thần, nhưng vẫn lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, nói ra lời kịch của mình. Ngay lúc bọn họ hoàn toàn nhập diễn, đột nhiên nghe "Phực" một tiếng, Bạch Vi còn chưa kịp phản ứng, cả người bắt đầu rơi xuống. Mà Giang Mạc đứng trên vách núi nắm tay Bạch Vi, vì hiệu quả mà không làm bảo hộ gì cũng bị kéo xuống. Trong nháy mắt hai người đã không thấy bóng dáng tăm hơi đâu cả.
Nhất thời mọi người đều hoảng, lo lắng không ngừng, cũng không biết có thể gặp chuyện không may hay không. Một nhóm người đã chuẩn bị đi xuống nghĩ cách cứu viện, lại không ngờ đúng lúc này trời rốt cuộc cũng đổ mưa, càng ngày càng nặng hạt, làm cho những người muốn nghĩ cách cứu viện chỉ có thể đi đến một nửa đã bị kéo lại. Một đám người mang theo thiết bị quay về trại, than thở. Loại thời điểm này đi cứu người, không những không cứu được, bản thân cũng lành ít dữ nhiều.
Mà Diệp Cảnh gương mặt lạnh lùng kéo Kiều San San hơi lộ ra ý cười qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Có phải do em làm hay không?"
Kiều San San không trả lời, chính là ánh mắt chăm chú lại lạnh như băng nhìn Diệp Cảnh, thật lâu sau mới hỏi, "Anh thích Tần Bạch Vi phải không?"
"Em... Nói cái gì..." Diệp Cảnh lui về sau hai bước, nhíu nhíu mày, "Hiện tại chúng ta cần thảo luận là vấn đề này sao? Em phải biết rằng ngã xuống không chỉ có Tần Bạch Vi mà còn có Giang đạo diễn, hai chúng ta tuy không phải nhân vật chính, nhưng được đóng phim của Giang đạo diễn, giúp sự nghiệp diễn viên của chúng ta không ít, em đừng tự hủy nó đi như thế!"
Nghe vậy, Kiều San San nhíu mày, không tiếp tục truy vấn, chậm rãi lấy một chiếc khăn lau nước mưa trên mặt, "Không phải em"
"Thật sự?" Diệp Cảnh không tin lại hỏi một câu.
"Đương nhiên" Kiều San San mỉm cười, "Hai người chúng ta quen nhau đã lâu chẳng lẽ anh còn không hiểu em sao? Em sao có thể làm được loại chuyện này"
Diệp Cảnh vẫn cau mày như cũ, cũng biết bởi vì rất hiểu cô cho nên cô chắc chắn chính là người động tay động chân. Nhưng anh biết có hỏi cũng không ra cái gì, liền chuẩn bị rời khỏi, ở sau lưng giọng nói của Kiều San San lại chậm rãi vang lên.
"Diệp Cảnh, anh vẫn sẽ yêu em, cho dù em biến thành bộ dạng gì đi chăng nữa?"
Diệp Cảnh dừng bước chân, thật lâu mới "Ừ" một tiếng, trong đầu cũng hiện lên một gương mặt với lúm đồng tiền tươi như hoa, trong lòng yên lặng niệm một câu "Thật có lỗi", cũng không biết là nói với ai.
Anh đi rồi, khóe miệng Kiều San San nổi lên một tia cười lạnh, lập tức nhìn về phía vách núi đen kia. Tần Bạch vi lần này vận khí của mày thật đúng là không tốt, trăm ngàn lần đừng khiến tao thất vọng nha, dù sao tao cũng đã mất nhiều khí lực như vậy mới động tay động chân vào chiếc dây thừng kia!
Mà lúc này Bạch Vi cùng Giang Mạc bị nhốt trong một hang động nhìn những hạt mưa đang không ngừng xông vào, đều nhíu chặt mày. Trận mưa này hẳn vẫn sẽ tiếp tục đổ xuống, trong động có chút tối đen, nhưng tốt ở chỗ mưa không thể tạc vào, cũng tránh khỏi thảm cảnh hai người bọn họ bị nước mưa làm ướt.
Trong động rất im lặng, hai người đều không nói chuyện. Đột nhiên Bạch Vi giật giật, phát ra một tiếng "Shh..."
Giọng nói trầm thấp của Giang Mạc hợp thời vang lên, "Làm sao vậy?"
"Hình như bị trật chân..." Bạch Vi hồi đáp, sau đó nhéo nhéo chân của mình, thế nhưng lại phát hiện đã sưng vù lên, còn rất đau. Trong lòng có chút phát khổ, cũng không biết có thể chậm trễ tiến độ quay hay không nữa.
Đột nhiên có cảm giác có người nhích lại gần, Bạch Vi quay đầu qua, là Giang Mạc.
Chỉ thấy anh cởi tất của Bạch Vi ra, vừa nói: "Để tôi xem thử"
Thấy Bạch Vi không phản đối anh liền nhéo nhéo chân cô một chút, nói: "Hẳn là không thương tổn đến xương cốt, không nghiêm trọng. Tôi từng học qua một ít phương pháp điều chỉnh huyệt vị, nếu cô nguyện ý thì để tôi thử xem"
Bạch Vi ở trong bóng đêm không thể nhìn thấy mặt anh, gật gật đầu, "Được"
Sau đó liền cảm giác đối phương nhẹ nhàng bóp, bởi vì trong bóng tối, cảm giác trên chân càng rõ ràng hơn. Cảm giác đau đớn tuy rằng giảm không ít, nhưng cảm giác độ ấm trong tay ngày càng cao, Bạch Vi cảm thấy mặt của cô cũng có chút nóng lên.
Nhìn sườn mặt hoàn mỹ lại quan thuộc của Giang Mạc, Bạch Vi do dự một hồi vẫn hỏi ra, "Tôi từng gặp qua anh ở đâu rồi đúng không?"
"Có" Giang Mạc lời ít ý nhiều.
Vốn đã chuẩn bị tốt để nghe đáp án phủ định Bạch Vi liền lập tức truy hỏi, "Ở đâu"
"Khách sạn. Khi đó cô bị người hạ thuốc, ôm lấy tôi không buông tay, muốn tôi cứu cô, còn nói rất nhớ tôi" Động tác trên tay của Giang Mạc vẫn không giảm, ngữ khí rất bình thản, giống như đang kể lại chuyện của người khác vậy.
Trên đầu Bạch Vi chảy ra ba hàng hắc tuyến, loại lời nói này nên tránh nói trực tiếp đi có hiểu không hả?! Thế nhưng trong lòng vẫn rất là cảm kích, "Thì ra khi đó là anh đã cứu tôi, thật sự rất cảm ơn anh!"
"Không cần, khi đó tôi ôm cô vào trong phòng, cô đã hôn tôi vài cái, xem như là đã trả ơn xong" giọng nói của Giang Mạc vẫn bình thản như trước.
Bạch Vi lại cảm giác mình thành công bị á khẩu, hắc tuyến trên đầu càng thên năng, loại lời nói trực tiếp như vậy cứ thế mà nói ra cũng được à? Hiện tại cô đào một cái lỗ chui xuống còn kịp không?
"Thật ra cái loại cảm giác này cũng không tệ lắm, nếu cô đồng ý, chúng ta thật ra có thể bắt đầu quen hệ yêu đương lâu dài, lấy kết hôn làm điều kiện kia" Giang Mạc rốt cuộc xoay đầu lại nhìn về phía Bạch Vi, biểu tình còn rất nghiêm tục. Thật ra mà nói nói, anh tìm được một người ở chung lại thoải mái như vậy vẫn rất không dễ dàng.
Nếu bị bạn thân của Giang Mạc nghe những lời kia, tuyệt đối kinh ngạc đến rớt cằm. Đây chính là Giang Mạc từ nhỏ đã không có nhiều biểu tình, trừ bỏ điện ảnh, gần như không có hứng thú với thứ gì, cực kỳ ghét người khác chạm vào của bọn họ đấy sao? Dọa ai vậy!
Cũng khiến cho Bạch Vi chấn kinh không nhẹ, ngốc lăng ngồi tại chỗ sững sờ nhìn anh, nửa ngày vẫn không hồi phục lại tinh thần. Sao... sao lại thế này? Sao đột nhiên lại thổ lộ, hơn nữa biểu tình của đối phương tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng mấu chốt chính là gương mặt than của anh. Thổ lộ mà lại giống như đang nói với cô "cảnh kia không được, làm lại" vậy.
Thật lâu sau Bạch Vi mưới tìm lại được giọng nói của mình, "Cái kia... Chúng ta vẫn chưa quen thuộc lắm..."
"Anh tên là Giang Mạc, nam, chưa lập gia đình, cung Hổ Cáp(*) nhóm máu B, bình thường thích sáng tác kịch bản, diễn phim và quay phim..."
(*) cung Hổ Cáp: hay còn gọi là cung Bò Cạp hoặc Thần Nông (23/10- 21/11)
"Chờ chờ chờ một chút..." Bạch Vi vội vàng kêu ngừng, loại tự giới thiệu này chẳng biết đối phương học ở đau, thật khiến cô có chút kinh ngạc, lúng túng, "Tôi nói không quá quen thuộc không phải là ý đó..." Nhưng nhìn đôi mắt mãnh liệt tò mò của đối phương khiến cô nuốt những lời tiếp theo xuống.
"Tôi... Ý tôi là tôi cần phải suy nghĩ" Bạch Vi nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu như vậy. Sau khi nói xong chính bản thân cũng mê mang, cô căn bản không muốn suy nghĩ luôn có được không?
Sau đó chỉ thấy Giang Mạc gật gật đầu, "Được, thời gian đừng dài quá"
Thấy bộ dáng thời gian rất gấp của anh, Bạch Vi cảm giác anh sẽ cô độc cả đời.
"À, sau này cách xa Diệp Cảnh một chút, tuy rằng biết em không thích hắn, thậm chí chán ghét hắn, nhưng anh vẫn không thích em quá thân cận hắn như vậy" Giang Mạc giúp cô đeo giày vào.
Haha, cái này chính là bắt đầu quyền lợi của bạn trai, nhưng anh chỉ là người qua đường giáp thôi có được không? Chờ đã... kỹ năng biểu diễn của cô tự xem là quá mức hoàn hảo, vì sao đối phương lại có thể thấy được cô không thích Diệp Cảnh?
Chính là không đợi cô hỏi, Giang Mạc liền đứng lên, nhìn cửa hang, "Mưa hẳn đã ngừng, chúng ta ra ngoài đi!"
"A, được" Bạch Vi gật đầu.
Trong rừng rậm, Bạch Vi nằm trên lưng của Giang Mạc. Bởi vì chân cô đi không tiện, đối phương vẫn cõng cô từ trong hang đến giờ. Ôm bờ vai của anh, Bạch Vi nhìn sườn mặt của anh, trong lòng thế nhưng sinh ra một cỗ cảm giác an toàn quỷ dị, ngay cả tinh thần mệt mỏi vì xuyên qua cũng tiêu giảm không ít, cũng không biết vì sao.
Nghĩ như vậy, Bạch Vi dần dần chìm vào giấc ngủ...
Lúc tỉnh lại người đã ở trong trại, mọi người lại bắt đầu một ngày quay mới. Chỉ là ánh mắt Diệp Cảnh nhìn cô có chút kỳ quái, bộ dáng như muốn nói lại thôi. Nhưng Giang Mạc bộ dáng vẫn như trước kia, giống như người tỏ tình trong động không phải là anh, nhưng thật ra chính là đang để Bạch Vi có thời gian suy nghĩ.
Sau đó [Đảo Đơn Độc] sau vài tháng quay đầy khẩn trương, cuối cùng cũng đến lúc đóng máy. Tối hôm đó mọi người liền dự định đặt mấy bàn ăn để chúc mừng.
Bạch Vi bị rất nhiều người kính rượu, đầu có chút mơ hồ, nhưng vẫn chưa đến mức đánh mất lý trí.
Cô làm bộ say rượu nằm ngủ trên bàn nửa ngày vẫn không nhúc nhích. Sau đó liền cảm giác bị người đỡ ra người, mọi người đều có chút say, cho nên cũng không phát hiện Bạch Vi mất tích. Lầu trên khách sạn chính là phòng nghỉ, cô cũng biết được người giúp đỡ mình là ai.
Mở cửa ra, Bạch Vi bị người nặng nề ném lên giường.
Sau đó nghe thấy một giọng nữ bắt đầu nói chuyện điện thoại, "Anh đến chưa? Đúng, khách sạn XX, phòng 302, lần này tôi không cho phép các người lại làm ra sai lầm gì!"
Đúng là Kiều San San, cô ta vẫn không muốn buông tha cho cô.
Đúng lúc này, một người mạnh mẽ đẩy cửa bước vào, giọng nói có chút gấp gáp, "San San, Bạch Vi ở trong này sao?"
"Bạch Vi, Bạch Vi, gọi cũng thật thân thiết! Diệp Cảnh, anh cũng đừng quên, em mới là người bạn gái anh quen suốt sáu năm qua!" Kiều San San lớn tiếng nói.
"Sao anh quên được chứ. Nhưng San San, Bạch Vi vô tội, em đừng như vậy có được không? Hai người chúng ta cố gắng dốc sức trong giới giải trí này không được sao? Cùng nổi tiếng, hiện tại chúng ta cũng có chút tiếng tăm, nhất định sẽ nổi! Em còn chưa tin kỹ năng biểu diễn của mình sao?" Diệp Cảnh khuyên nhủ.
"Nhưng Tần Bạch Vi sẽ mãi mãi đạp trên đầu em. Diệp Cảnh, nếu anh vẫn còn thích em, lập tức rời khỏi đây!" Kiều San San lạnh lùng nói.
"San San..."
"Anh sẽ không quên em vì anh mà bỏ đứa nhỏ kia chứ! Nó còn nhỏ như vậy, chưa kịp nhìn thế giới này tốt đẹp thế nào liền rời khỏi. Mỗi đêm em đều mơ thấy nó trở về tìm em, gọi em là mẹ, anh sẽ không quên chứ!" Kiều San San đột nhiên khóc nói.
Diệp Cảnh nhất thời giật mình, anh làm sao quên được, lúc đó bọn họ vẫn đang học trung học, cái gì cũng không hiểu liền nếm trái cấm. Kết quả Kiều San San chỉ trong một lần kia liền có thai, hai người bọn họ gạt người trong nhà tìm một phòng khám riêng bỏ đứa nhỏ kia, lúc ấy chỉ nhỏ hơn cái nắm tay. San San khóc rất lâu, sắc mặt tái nhợt khiến người sợ hãi, lúc đó anh liền thề cả đời này sẽ đối xử tốt với cô! Hiện tại...
Diệp Cảnh nhìn Bạch Vi bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, lại nhìn Kiều San San đang rơi lệ, cắn chặt răng nửa ngày mới nói, "Chỉ một lần này thôi!"
Kiều San San lập tức vui sướng ôm lấy anh, mạnh mẽ gật đầu, nước mắt cũng ngừng lại, "Được, em đáp ứng anh! Anh xuống trước đi, em chuẩn bị xong sẽ xuống, sẽ không để người khác phát hiện, anh không cần lo lắng!" Nói xong còn hôn môi anh.
Diệp Cảnh lại nhìn Bạch Vi ở trên giường, đau khổ nhắm mắt lại, xoay người rời khoi.
Kiều San San đứng ở đó lau khô nước mắt, nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Cảnh, cười lạnh một tiếng. Sau đó lại quay đầu nhìn Bạch Vi, tàn nhẫn nói, "Hưởng thụ cho thật tốt đi, Tần Bạch vi, cam đoan sẽ cho cô một đêm suốt đời khó quên!"
"Thật sao?"
Nói xong, đang chuẩn bị rời đi, một giọng nói vang lên ngay bên tai cô. Kiều San San mạnh mẽ quay đầu lại, lại nhìn thấy một đôi mắt đen không thấy đáy, lập tức cũng chậm rãi bị vùi lấp vào đó...
- --------------
Editor: tự nhiên nổi hứng muốn đăng vào giờ này cơ, không biết có bị gì không nhở:")
Lại song càng đấy ="= vậy nên thời gian up chương sau sẽ lâu hơn nhá >_<