Chương : 5
Editor: Ngạn Tịnh
Ngược ánh sáng, Bạch Vi đánh giá mặt của người đàn ông kia, mày kiếm mũi cao, khuôn mặt lạnh lùng anh khí, tướng mạo không hề kém cạnh Tần Vũ Phong hay Hàn Dịch Sâm. Nhưng cô lại chưa từng gặp qua, ngay cả trong trí nhớ của Tô Bạch Vi cũng không có người này, vì sao Châu Liên của cô lại có phản ứng với người này chứ?
Không đợi Bạch Vi hỏi, người đàn ông kia liền đứng dậy rời khỏi, giống như chỉ là đến ngồi nghỉ ngơi một chút mà thôi. Điều này làm cho Bạch Vi có chút do dự, đè lại cổ tay, cũng không đuổi theo.
Mà người đàn ông kia sau khi rời khỏi quãng trường liền bị người ôm chầm.
"Giang Mạc thì ra anh ở đây, chúng tôi đang đi bỗng dưng phát hiện không có, dọa chúng tôi nhảy dựng. Vừa mới phá xong một vụ án, trong lòng mọi người vẫn rất cao hứng. Đi, chúng ta đi uống một chút!"
"Đúng đúng!" Một đám người bắt đầu hưởng ứng đi lên phía trước, Giang Mạc quay đầu lại nhìn quảng trường phun nước náo nhiệt kia, ánh mắt vi thiểm. Vừa rồi lúc hắn đi qua bên này có cảm giác như có vật gì đó hấp dẫn hắn qua, chờ đến lúc hắn qua lại phát hiện là một cô gái. Xem diện mạo của cô thì hắn căn bản không quen không biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng!
Không qua bao lâu, mọi người trên quảng trường đa số đã rời khỏi. Bạch Vi cảm thấy bản thân cũng tốt lên không ít, cũng chưa vội trở về, trái lại tìm một khách sạn thuê một phòng ngủ đến sáng. Cho dù muốn chiến đấu cũng phải dưỡng tinh thần thật tốt mới được.
Ngày hôm sau, Bạch Vi sớm liền dậy, ở gần tiểu khu ăn một bát mỳ vằn thắn, sau đó mới về phòng Tô Bạch Vi và Tần Vũ Phong đang sống.
Mở cửa ra, mặc dù cô đã có chuẩn bị trước, nhưng vẫn bị tình huống trong phòng làm kinh hãi. Quần áo ném khắp nơi, thức ăn trên bàn không hề vơi chút nào, vẫn như bộ dáng tối hôm qua, nhưng đã sớm nguội lạnh. Hoa quả bánh ngọt bị người đánh rớt nằm nghiêng trên đất, còn bị người đạp trúng. Trên sàn nhà có rất nhiều dấu chân, xung quanh dấu chân đã sớm tụ tập rất nhiều kiến, tới tới lui lui rất bận rộn.
Thấy thế, Bạch Vi nhíu mày, xem ra tình hình tối qua thực kịch liệt à nha, haha.
Cô chậm rãi đi vào phòng ngủ, cài đặt điện thoại ở chế độ yên lặng, sau đó chụp liên tục hai người đang tứ chi giao triền ở trên giường mới thu hồi điện thoại vào túi. Tiếp đó quay đầu ra phòng bếp, lấy một cái thau, bỏ nước vào, còn bỏ thêm đá, sau đó bưng tới phòng phủ.
Nhìn bộ dáng ôm nhau thắm thiết của hai người trên giường, khóe miệng Bạch Vi cong lên. Nhìn qua thật là hạnh phúc nha, cô thật đúng là người phụ nữ độc ác mà, dù sao đây cũng là lần triền miên đầu tiên của hai người họ, cô sẽ không để họ lưu lại ấn tượng không tốt nào. Tuy rằng nghĩ như vậy, Bạch Vi vẫn như cũ giơ cao thau nước lên, sau đó một phen đổ vào.
"A!" Lâm Giai Nhân sợ hãi kêu một tiếng, ngay cả Tần Vũ Phong cũng mang theo vẻ mặt kinh hoàng mở mắt ra, ngay sau đó liền ôm Lâm Giai Nhân, tư thái như muốn bảo hộ.
Nhìn thấy hắn làm như vậy Bạch Vi càng muốn cười, đây cũng xem như bản năng đi, người như vậy còn đi tìm bạn gái, so với gay lừa cưới còn ghê tởm hơn. Mà cô cũng thực sự nở nụ cười, biểu tình thực thê lương, trong mắt tràn đầy đau đớn, gần như vừa mở miệng nước mắt liền rơi xuống, giọng nói khàn khàn.
"Hai người... Hai người được lắm... Haha, tôi vẫn luôn cho rằng hai người chỉ là bạn tốt, thì ra "Bạn tốt" chính là như vậy! Thì ra chỉ có tôi là kẻ ngốc, thì ra tôi là kẻ dư thừa... Lâm Giai Nhân, cô chính là tiện nhân! Tần Vũ Phong, chúng ta chia tay! Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa!" Bạch Vi hai mắt đẫm lệ mông lung nói, tiếp đó xoay người rời khỏi, lúc đi ngang qua cửa còn tiện tay lấy một USB được đặt khéo léo trong một góc, sau đó không quay đầu ra cửa, chỉ để lại một tiếng "rầm" mãi luẩn quẩn trong không khí.
"Bạch Vi... Em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ, Bạch Vi... Em quay lại đi... Nghe anh giải thích! Bạch Vi! Bạch Vi!" Tần Vũ Phong lúc nhìn thấy Bạch Vi khóc quay người rời khỏi liền biết hết rồi, nhưng không có cách nào khác, hết đường chối cãi. Trên người hắn vẫn chưa mặc gì, chỉ có thể lấy tay che phía dưới chạy ra ngoài tìm cô, khàn giọng gọi.
"Bạch Vi!" Tần Vũ Phong tuyệt vọng hô một tiếng, sau đó bất đắc dĩ trở về giường, bên tai vang lên tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt đầy ủy khuất của Lâm Giai Nhân, đáy lòng thế nhưng dâng lên chút phiền toái. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác như vậy với Lâm Giai Nhân.
Đêm qua rốt cuộc sao lại thành ra như vậy? Tần Vũ Phong tức giận đấm một đấm xuống giường cho hả giận. Bọn họ rõ ràng đang giúp Bạch Vi mừng sinh nhật, sau Bạch Vi có chuyện đến công ty, hắn cùng Giai Nhân vốn đang vui vẻ, liền uống một chút rượu vang. Đột nhiên sắc mặt cô trở nên ửng hồng đến hôn hắn, mặt mày ẩn tình, lúc ấy hắn cảm thấy trong lòng nổi lên một ngọn lửa, liền vứt Bạch Vi ra sau đầu, sau đó liền không thể vãn hồi được nữa.
Là hắn đáng chết, là lỗi của hắn! Xảy ra chuyện tốt như vậy, Bạch Vi nhất định sẽ không để ý đến hắn nữa, nhất định không! Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, trong lòng Tần Vũ Phong nhất thời bắt đầu sinh ra một cỗ khủng hoảng không thể áp chế.
"Vũ... Vũ Phong, chúng ta... Chúng ta sao có thể... Bạch Vi thấy được... Làm sao bây giờ... Cô ấy sẽ không tha thứ cho chúng ta..." Lúc nhìn thấy vẻ mặt ngày càng suy sụp tinh thần của Tần Vũ Phong, Lâm Giai Nhân thút thít nói.
Tần Vũ Phong nghe vậy quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn khóc như mưa tràn đầy xinh đẹp của Lâm Giai Nhân. Nhìn thấy cô khóc thương tâm đến vậy, bản thân còn ăn thiệt, còn nghĩ đến Bạch Vi, phiền toái trong lòng hắn liền tan biến, dù sao cũng không phải lỗi của cô. Hơn nữa đối phương chính là người phụ nữ trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm, hiện tại hai người thế nhưng lại có thể ngủ chung một giường, đây là chuyện trước kia cả tưởng tượng hắn cũng không dám.
Vì thế Tần Vũ Phong vươn tay vỗ vỗ bả vai như ngọc của Lâm Giai Nhân, "Giai.. Giai Nhân, đều là anh không tốt, nếu anh không uống rượu, chúng ta sẽ không như vậy, đều do anh! Bạch Vi... về phía Bạch Vi anh sẽ giải thích với cô ấy, cô ấy thấu hiểu lòng người như vậy, chỉ cần anh giải thích rõ ràng, cô ấy... Nói không chừng cô ấy sẽ hiểu rõ... Ừm, chỉ cần anh nói rõ ràng, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta, cô ấy vẫn luôn hiểu lý lẽ như vậy mà!"
Ngay từ đầu Tần Vũ Phong nói có chút gian nan, nhưng nói xong lời cuối thậm chí đến hắn cũng có chút tự tin. Dù sao khoảng thời gian gần đây Tô Bạch Vi luôn bao dung hắn, điều này không thể nghi ngờ đã cho hắn một sự tự tin rất lớn. Lúc này hắn căn bản không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, phải phụ trách thế nào với Lâm Giai Nhân. Ở trong lòng hắn, Lâm Giai Nhân chắc chắn sẽ trở về bên cạnh Hàn Dịch Sâm, hắn không thể lay động. Nhưng hắn phải dỗ dành để Bạch Vi trở về, người kia mới là người hắn nên nắm tay, càng đừng nói trong khoảng thời gian này vị trí của Bạch Vi trong lòng hắn ngày càng quan trọng.
Tần Vũ Phong suy nghĩ cẩn thận xong lập tức đứng dậy, mặc quần áo, quay đầu ngồi đối diện với Lâm Giai Nhân vẫn còn đang khóc trên giường, xấu hổ nói: "Giai Nhân, em đừng khóc, anh biết em cũng không muốn, uống rượu vào cũng không ai biết sẽ thành ra cục diện như vậy. Anh sẽ không nói cho bất kỳ ai, cũng sẽ nói Bạch Vi đừng để lộ cho người khác biết, cho nên em không cần lo lắng Hàn Dịch Sâm sẽ biết, yên tâm đi! Sau này, nếu em có chuyện gì anh nhất định sẽ giúp đỡ không oán một lời, cho nên em đừng khóc nữa, được không?" Nói xong, Tần Vũ Phong lại vỗ vỗ nhẹ lưng Lâm Giai Nhân.
"Ừm... Em biết rồi, anh không cần lo cho em, anh không nói em cũng hiểu được, Bạch Vi rất quan trọng, anh mau đuổi theo cô ấy đi, nhất định phải mang cô ấy trở về, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh!" Lâm Giai Nhân úp mặt vào chăn, có chút nghẹn ngào nói.
Sau khi lời này phát ra, tâm Tần Vũ Phong lại rối tinh rối mù. Trong lòng hắn, Lâm Giai Nhân thực sự rất lương thiện, bản thân cô đã bị ủy khuất lớn như vậy, còn nghĩ đến Bạch Vi, thật đúng là một cô gái tốt hiếm có. Tạo thành cục diện này chính là lỗi của hắn, nếu lúc ấy hắn có thể kiềm chế được...
Vì thế hắn ôm lấy đối phương, thâm tình nói, "Anh đi rồi, em ở nhà phải thật tốt, trong tủ lạnh có thức ăn, em nhất định nhớ ăn đấy! Chờ Bạch Vi trở lại, ba người chúng ta nhất định có thể trở lại như trước kia!"
Nói xong, Tần Vũ Phong lòng tràn đầy tự tin bước đi.
Chờ tiếng đóng cửa vang lên lần nữa, Lâm Giai Nhân mới ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ bừng, trong mắt lại nhìn không ra một chút thương tâm gì.
Theo sau cô ta lại nằm xuống, khiến tóc xõa xung quanh gối, nở một nụ cười mỉa mai. Đưa Tô Bạch Vi trở về, cô thực sự không biết Tần Vũ Phong lấy đâu ra tự tin lớn như vậy, thực sự coi Tô Bạch Vi là người không có đầu óc luôn à nha! Cũng đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà còn bị đem trở lại, nào có loại chuyện tốt đẹp như vậy?
Chỉ là như vậy, thật ra rất có lợi cho cô, hiện tại Hàn Dịch Sâm ngày càng bất hòa với cô, không biết khi nào sẽ vì Thẩm Quân mà rời bỏ cô. Mà trải qua chuyện tối hôm qua, cô cũng phát hiện Tần Vũ Phong ngày càng nặng tình cảm với Tô Bạch Vi. Đây không phải là điều cô muốn, cho nên cô phải làm cái gì đó để kéo tâm của Tần Vũ Phong về, cho nên tối hôm qua cô mới phóng túng như vậy. Cô cũng không tin Tần Vũ Phong sau khi có quan hệ với cô, còn có thể bỏ mặc cô.
Mà sự rộng lượng vừa rồi cũng chỉ là vì cô lo lắng Tô Bạch Vi ra ngoài nói lung tung, sẽ bị Hàn Dịch Sâm nghe được, còn về phương diện khác, càng làm cho tần Vũ Phong hướng đến mình hơn. Hiện tại cô không hề có gì cả, cuộc sống công chúa ban đầu cũng biến thành bọt biển, nếu cô không vì bản thân mà mưu hoa, thật sự chỉ có thể dọn dẹp một chút mà đi gặp người ba sớm đã chết cùng với mẹ mà thôi!
Tất cả những điều cô làm là vì nỗi khổ trong lòng, cô không hề phải xin lỗi bất luận kẻ nào! Trong lòng Lâm Giai Nhân một mảnh kiên định.
Mà Bạch Vi tổng cửa ra đã sớm ngừng diễn, trực tiếp gọi điện thoại đến công tỷ để từ chức, cô xin phép nhiều ngày giám đốc đã sớm có bất mãn, cô cũng không muốn đến công ty xem bộ mặt đen như đít nồi của ông ta. Hơn nữa sắp tới cô còn có chuyện phải làm, căn bản không có thời gian để đi làm. Cho dù chuyện ở đây chấm dứt, cô cũng muốn theo nguyện vọng của Tô Bạch Vi đến Vân Nam một chuyến, sau đó mới rời khỏi thế giới này.
Nói chuyện điện thoại xong, Bạch Vi đến thẳng nhà nghỉ mà hôm trước bản thân đã thuê, ở nơi đó đã sửa sang tốt, quần áo cũng mang qua gần hết, tiếp theo chỉ cần lấy vài thứ ở chỗ Tần Vũ Phong nữa là được, dù sao cô muốn thứ gì cũng đều phải lấy cho bằng được.
Chờ đến nơi cho thuê, Bạch Vi thế nhưng lại ở nơi này gặp một người ngoài dự liệu. Cô cảm giác được vòng tay lại ẩn ẩn nóng lên, chính là người đàn ông cô gặp tối hôm qua. Anh ta sống đối diện với phòng của cô, thật đúng là có rất có duyên.
Hai người sau khi gặp nhau, đều rất có lễ tiết gật gật đầu. Bạch Vi cũng không hỏi nhiều, cô muốn biết nhất định sẽ đi điều tra.
Ngày hôm sau, Bạch Vi ngủ một giấc rất tốt liền hẹn gặp mặt Thẩm Quân, bán những bức ảnh trong điện thoại cho cô. Mà đối phương xem ra cũng có vẻ an tâm, theo sau cô lại bán những dữ liệu có trong USB. Cứ như vậy, Bạch Vi kiếm được không ít tiền, mà chúng đều có chỗ dùng. Bạch Vi gõ vào tờ giấy màu xanh lam kia, mỉm cười, tiếp theo chỉ cần chờ kịch vui đến là được.
Ngược ánh sáng, Bạch Vi đánh giá mặt của người đàn ông kia, mày kiếm mũi cao, khuôn mặt lạnh lùng anh khí, tướng mạo không hề kém cạnh Tần Vũ Phong hay Hàn Dịch Sâm. Nhưng cô lại chưa từng gặp qua, ngay cả trong trí nhớ của Tô Bạch Vi cũng không có người này, vì sao Châu Liên của cô lại có phản ứng với người này chứ?
Không đợi Bạch Vi hỏi, người đàn ông kia liền đứng dậy rời khỏi, giống như chỉ là đến ngồi nghỉ ngơi một chút mà thôi. Điều này làm cho Bạch Vi có chút do dự, đè lại cổ tay, cũng không đuổi theo.
Mà người đàn ông kia sau khi rời khỏi quãng trường liền bị người ôm chầm.
"Giang Mạc thì ra anh ở đây, chúng tôi đang đi bỗng dưng phát hiện không có, dọa chúng tôi nhảy dựng. Vừa mới phá xong một vụ án, trong lòng mọi người vẫn rất cao hứng. Đi, chúng ta đi uống một chút!"
"Đúng đúng!" Một đám người bắt đầu hưởng ứng đi lên phía trước, Giang Mạc quay đầu lại nhìn quảng trường phun nước náo nhiệt kia, ánh mắt vi thiểm. Vừa rồi lúc hắn đi qua bên này có cảm giác như có vật gì đó hấp dẫn hắn qua, chờ đến lúc hắn qua lại phát hiện là một cô gái. Xem diện mạo của cô thì hắn căn bản không quen không biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng!
Không qua bao lâu, mọi người trên quảng trường đa số đã rời khỏi. Bạch Vi cảm thấy bản thân cũng tốt lên không ít, cũng chưa vội trở về, trái lại tìm một khách sạn thuê một phòng ngủ đến sáng. Cho dù muốn chiến đấu cũng phải dưỡng tinh thần thật tốt mới được.
Ngày hôm sau, Bạch Vi sớm liền dậy, ở gần tiểu khu ăn một bát mỳ vằn thắn, sau đó mới về phòng Tô Bạch Vi và Tần Vũ Phong đang sống.
Mở cửa ra, mặc dù cô đã có chuẩn bị trước, nhưng vẫn bị tình huống trong phòng làm kinh hãi. Quần áo ném khắp nơi, thức ăn trên bàn không hề vơi chút nào, vẫn như bộ dáng tối hôm qua, nhưng đã sớm nguội lạnh. Hoa quả bánh ngọt bị người đánh rớt nằm nghiêng trên đất, còn bị người đạp trúng. Trên sàn nhà có rất nhiều dấu chân, xung quanh dấu chân đã sớm tụ tập rất nhiều kiến, tới tới lui lui rất bận rộn.
Thấy thế, Bạch Vi nhíu mày, xem ra tình hình tối qua thực kịch liệt à nha, haha.
Cô chậm rãi đi vào phòng ngủ, cài đặt điện thoại ở chế độ yên lặng, sau đó chụp liên tục hai người đang tứ chi giao triền ở trên giường mới thu hồi điện thoại vào túi. Tiếp đó quay đầu ra phòng bếp, lấy một cái thau, bỏ nước vào, còn bỏ thêm đá, sau đó bưng tới phòng phủ.
Nhìn bộ dáng ôm nhau thắm thiết của hai người trên giường, khóe miệng Bạch Vi cong lên. Nhìn qua thật là hạnh phúc nha, cô thật đúng là người phụ nữ độc ác mà, dù sao đây cũng là lần triền miên đầu tiên của hai người họ, cô sẽ không để họ lưu lại ấn tượng không tốt nào. Tuy rằng nghĩ như vậy, Bạch Vi vẫn như cũ giơ cao thau nước lên, sau đó một phen đổ vào.
"A!" Lâm Giai Nhân sợ hãi kêu một tiếng, ngay cả Tần Vũ Phong cũng mang theo vẻ mặt kinh hoàng mở mắt ra, ngay sau đó liền ôm Lâm Giai Nhân, tư thái như muốn bảo hộ.
Nhìn thấy hắn làm như vậy Bạch Vi càng muốn cười, đây cũng xem như bản năng đi, người như vậy còn đi tìm bạn gái, so với gay lừa cưới còn ghê tởm hơn. Mà cô cũng thực sự nở nụ cười, biểu tình thực thê lương, trong mắt tràn đầy đau đớn, gần như vừa mở miệng nước mắt liền rơi xuống, giọng nói khàn khàn.
"Hai người... Hai người được lắm... Haha, tôi vẫn luôn cho rằng hai người chỉ là bạn tốt, thì ra "Bạn tốt" chính là như vậy! Thì ra chỉ có tôi là kẻ ngốc, thì ra tôi là kẻ dư thừa... Lâm Giai Nhân, cô chính là tiện nhân! Tần Vũ Phong, chúng ta chia tay! Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa!" Bạch Vi hai mắt đẫm lệ mông lung nói, tiếp đó xoay người rời khỏi, lúc đi ngang qua cửa còn tiện tay lấy một USB được đặt khéo léo trong một góc, sau đó không quay đầu ra cửa, chỉ để lại một tiếng "rầm" mãi luẩn quẩn trong không khí.
"Bạch Vi... Em nghe anh giải thích, không phải như em nghĩ, Bạch Vi... Em quay lại đi... Nghe anh giải thích! Bạch Vi! Bạch Vi!" Tần Vũ Phong lúc nhìn thấy Bạch Vi khóc quay người rời khỏi liền biết hết rồi, nhưng không có cách nào khác, hết đường chối cãi. Trên người hắn vẫn chưa mặc gì, chỉ có thể lấy tay che phía dưới chạy ra ngoài tìm cô, khàn giọng gọi.
"Bạch Vi!" Tần Vũ Phong tuyệt vọng hô một tiếng, sau đó bất đắc dĩ trở về giường, bên tai vang lên tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt đầy ủy khuất của Lâm Giai Nhân, đáy lòng thế nhưng dâng lên chút phiền toái. Đây vẫn là lần đầu tiên hắn sinh ra cảm giác như vậy với Lâm Giai Nhân.
Đêm qua rốt cuộc sao lại thành ra như vậy? Tần Vũ Phong tức giận đấm một đấm xuống giường cho hả giận. Bọn họ rõ ràng đang giúp Bạch Vi mừng sinh nhật, sau Bạch Vi có chuyện đến công ty, hắn cùng Giai Nhân vốn đang vui vẻ, liền uống một chút rượu vang. Đột nhiên sắc mặt cô trở nên ửng hồng đến hôn hắn, mặt mày ẩn tình, lúc ấy hắn cảm thấy trong lòng nổi lên một ngọn lửa, liền vứt Bạch Vi ra sau đầu, sau đó liền không thể vãn hồi được nữa.
Là hắn đáng chết, là lỗi của hắn! Xảy ra chuyện tốt như vậy, Bạch Vi nhất định sẽ không để ý đến hắn nữa, nhất định không! Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, trong lòng Tần Vũ Phong nhất thời bắt đầu sinh ra một cỗ khủng hoảng không thể áp chế.
"Vũ... Vũ Phong, chúng ta... Chúng ta sao có thể... Bạch Vi thấy được... Làm sao bây giờ... Cô ấy sẽ không tha thứ cho chúng ta..." Lúc nhìn thấy vẻ mặt ngày càng suy sụp tinh thần của Tần Vũ Phong, Lâm Giai Nhân thút thít nói.
Tần Vũ Phong nghe vậy quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn khóc như mưa tràn đầy xinh đẹp của Lâm Giai Nhân. Nhìn thấy cô khóc thương tâm đến vậy, bản thân còn ăn thiệt, còn nghĩ đến Bạch Vi, phiền toái trong lòng hắn liền tan biến, dù sao cũng không phải lỗi của cô. Hơn nữa đối phương chính là người phụ nữ trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm, hiện tại hai người thế nhưng lại có thể ngủ chung một giường, đây là chuyện trước kia cả tưởng tượng hắn cũng không dám.
Vì thế Tần Vũ Phong vươn tay vỗ vỗ bả vai như ngọc của Lâm Giai Nhân, "Giai.. Giai Nhân, đều là anh không tốt, nếu anh không uống rượu, chúng ta sẽ không như vậy, đều do anh! Bạch Vi... về phía Bạch Vi anh sẽ giải thích với cô ấy, cô ấy thấu hiểu lòng người như vậy, chỉ cần anh giải thích rõ ràng, cô ấy... Nói không chừng cô ấy sẽ hiểu rõ... Ừm, chỉ cần anh nói rõ ràng, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho chúng ta, cô ấy vẫn luôn hiểu lý lẽ như vậy mà!"
Ngay từ đầu Tần Vũ Phong nói có chút gian nan, nhưng nói xong lời cuối thậm chí đến hắn cũng có chút tự tin. Dù sao khoảng thời gian gần đây Tô Bạch Vi luôn bao dung hắn, điều này không thể nghi ngờ đã cho hắn một sự tự tin rất lớn. Lúc này hắn căn bản không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, phải phụ trách thế nào với Lâm Giai Nhân. Ở trong lòng hắn, Lâm Giai Nhân chắc chắn sẽ trở về bên cạnh Hàn Dịch Sâm, hắn không thể lay động. Nhưng hắn phải dỗ dành để Bạch Vi trở về, người kia mới là người hắn nên nắm tay, càng đừng nói trong khoảng thời gian này vị trí của Bạch Vi trong lòng hắn ngày càng quan trọng.
Tần Vũ Phong suy nghĩ cẩn thận xong lập tức đứng dậy, mặc quần áo, quay đầu ngồi đối diện với Lâm Giai Nhân vẫn còn đang khóc trên giường, xấu hổ nói: "Giai Nhân, em đừng khóc, anh biết em cũng không muốn, uống rượu vào cũng không ai biết sẽ thành ra cục diện như vậy. Anh sẽ không nói cho bất kỳ ai, cũng sẽ nói Bạch Vi đừng để lộ cho người khác biết, cho nên em không cần lo lắng Hàn Dịch Sâm sẽ biết, yên tâm đi! Sau này, nếu em có chuyện gì anh nhất định sẽ giúp đỡ không oán một lời, cho nên em đừng khóc nữa, được không?" Nói xong, Tần Vũ Phong lại vỗ vỗ nhẹ lưng Lâm Giai Nhân.
"Ừm... Em biết rồi, anh không cần lo cho em, anh không nói em cũng hiểu được, Bạch Vi rất quan trọng, anh mau đuổi theo cô ấy đi, nhất định phải mang cô ấy trở về, nếu không em sẽ không tha thứ cho anh!" Lâm Giai Nhân úp mặt vào chăn, có chút nghẹn ngào nói.
Sau khi lời này phát ra, tâm Tần Vũ Phong lại rối tinh rối mù. Trong lòng hắn, Lâm Giai Nhân thực sự rất lương thiện, bản thân cô đã bị ủy khuất lớn như vậy, còn nghĩ đến Bạch Vi, thật đúng là một cô gái tốt hiếm có. Tạo thành cục diện này chính là lỗi của hắn, nếu lúc ấy hắn có thể kiềm chế được...
Vì thế hắn ôm lấy đối phương, thâm tình nói, "Anh đi rồi, em ở nhà phải thật tốt, trong tủ lạnh có thức ăn, em nhất định nhớ ăn đấy! Chờ Bạch Vi trở lại, ba người chúng ta nhất định có thể trở lại như trước kia!"
Nói xong, Tần Vũ Phong lòng tràn đầy tự tin bước đi.
Chờ tiếng đóng cửa vang lên lần nữa, Lâm Giai Nhân mới ngẩng mặt lên, hai mắt đỏ bừng, trong mắt lại nhìn không ra một chút thương tâm gì.
Theo sau cô ta lại nằm xuống, khiến tóc xõa xung quanh gối, nở một nụ cười mỉa mai. Đưa Tô Bạch Vi trở về, cô thực sự không biết Tần Vũ Phong lấy đâu ra tự tin lớn như vậy, thực sự coi Tô Bạch Vi là người không có đầu óc luôn à nha! Cũng đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy mà còn bị đem trở lại, nào có loại chuyện tốt đẹp như vậy?
Chỉ là như vậy, thật ra rất có lợi cho cô, hiện tại Hàn Dịch Sâm ngày càng bất hòa với cô, không biết khi nào sẽ vì Thẩm Quân mà rời bỏ cô. Mà trải qua chuyện tối hôm qua, cô cũng phát hiện Tần Vũ Phong ngày càng nặng tình cảm với Tô Bạch Vi. Đây không phải là điều cô muốn, cho nên cô phải làm cái gì đó để kéo tâm của Tần Vũ Phong về, cho nên tối hôm qua cô mới phóng túng như vậy. Cô cũng không tin Tần Vũ Phong sau khi có quan hệ với cô, còn có thể bỏ mặc cô.
Mà sự rộng lượng vừa rồi cũng chỉ là vì cô lo lắng Tô Bạch Vi ra ngoài nói lung tung, sẽ bị Hàn Dịch Sâm nghe được, còn về phương diện khác, càng làm cho tần Vũ Phong hướng đến mình hơn. Hiện tại cô không hề có gì cả, cuộc sống công chúa ban đầu cũng biến thành bọt biển, nếu cô không vì bản thân mà mưu hoa, thật sự chỉ có thể dọn dẹp một chút mà đi gặp người ba sớm đã chết cùng với mẹ mà thôi!
Tất cả những điều cô làm là vì nỗi khổ trong lòng, cô không hề phải xin lỗi bất luận kẻ nào! Trong lòng Lâm Giai Nhân một mảnh kiên định.
Mà Bạch Vi tổng cửa ra đã sớm ngừng diễn, trực tiếp gọi điện thoại đến công tỷ để từ chức, cô xin phép nhiều ngày giám đốc đã sớm có bất mãn, cô cũng không muốn đến công ty xem bộ mặt đen như đít nồi của ông ta. Hơn nữa sắp tới cô còn có chuyện phải làm, căn bản không có thời gian để đi làm. Cho dù chuyện ở đây chấm dứt, cô cũng muốn theo nguyện vọng của Tô Bạch Vi đến Vân Nam một chuyến, sau đó mới rời khỏi thế giới này.
Nói chuyện điện thoại xong, Bạch Vi đến thẳng nhà nghỉ mà hôm trước bản thân đã thuê, ở nơi đó đã sửa sang tốt, quần áo cũng mang qua gần hết, tiếp theo chỉ cần lấy vài thứ ở chỗ Tần Vũ Phong nữa là được, dù sao cô muốn thứ gì cũng đều phải lấy cho bằng được.
Chờ đến nơi cho thuê, Bạch Vi thế nhưng lại ở nơi này gặp một người ngoài dự liệu. Cô cảm giác được vòng tay lại ẩn ẩn nóng lên, chính là người đàn ông cô gặp tối hôm qua. Anh ta sống đối diện với phòng của cô, thật đúng là có rất có duyên.
Hai người sau khi gặp nhau, đều rất có lễ tiết gật gật đầu. Bạch Vi cũng không hỏi nhiều, cô muốn biết nhất định sẽ đi điều tra.
Ngày hôm sau, Bạch Vi ngủ một giấc rất tốt liền hẹn gặp mặt Thẩm Quân, bán những bức ảnh trong điện thoại cho cô. Mà đối phương xem ra cũng có vẻ an tâm, theo sau cô lại bán những dữ liệu có trong USB. Cứ như vậy, Bạch Vi kiếm được không ít tiền, mà chúng đều có chỗ dùng. Bạch Vi gõ vào tờ giấy màu xanh lam kia, mỉm cười, tiếp theo chỉ cần chờ kịch vui đến là được.