Chương : 17
CHƯƠNG 17: CUỐI CÙNG CŨNG TÌM ĐƯỢC CON
Dương Dương nhìn thấy Bối Lạp sủa ầm ĩ như lên cơn điên.
Sủa sủa sủa, sủa cái đầu ngươi ấy!
Không sớm thì muộn cũng sẽ ăn ngươi thôi!
Cậu cười càng lúc càng rạng rỡ…
Ánh mặt trời buổi sáng thật là ấm áp.
Vùng đất rộng lớn sau một đêm say ngủ giờ đây đang tắm mình dưới những tia nắng ban mai.
Ánh vàng rực rỡ.
Nhưng mà, Cố Hạnh Nguyên không có tâm trạng để cảm nhận vẻ đẹp tuyệt vời của bình minh.
“Mẹ, Dương Dương về nhà chưa?”
“Vẫn chưa… Hạnh Nguyên, vẫn chưa tìm thấy Dương Dương sao…”
Năm ngón tay của Cố Hạnh Nguyên nắm chặt lấy chiếc điện thoại, run rẩy trả lời: “Vâng.”
“Phải làm thế nào đây, mẹ rất là lo lắng cho Dương Dương nó…” Vũ Xuân bỗng òa khóc lên trong điện thoại.
Trận khóc này khiến cho Cố Hạnh Nguyên trong lòng rối bời, lại càng thêm bất an.
“Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Dương Dương nhất định không xảy ra chuyện gì đâu!
Năm năm nay, cô đã cùng con trải qua bao nhiêu thăng trầm cuộc sống, cô tin rằng con của mình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì!
“Hạnh Nguyên…. con cũng đã tìm suốt đêm rồi, nếu tiếp tục tìm không ra thì mau báo cảnh sát đi.”
Cố Hạnh Nguyên cười khổ, nếu như mất tích chưa đến 24 giờ thì có báo cảnh sát e rằng người ta cũng không xử lý.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, mẹ cũng cả đêm không ngủ rồi, con rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ, mẹ mau đi nằm một lúc đi, có tin tức gì con sẽ lập tức gọi cho mẹ.”
Cúp điện thoại, Cố Hạnh Nguyên cố gắng đè nén sự khủng hoảng đang dấy lên trong lòng mình.
Cô tiếp tục tìm kiếm.
Cô sợ mình bỏ qua một chi tiết nhỏ, sợ bỏ qua một ngõ ngách nào đó…
Bờ biển, thành phố A.
Lúc này là mùa của thủy triều.
Bên bờ biển, từng đợt sóng cứ thế tung lên trải dài mềm mại, ôm trọn vuốt ve lấy những tảng đá ven bờ.
Mặt trời giống như lòng đỏ trứng gà đang từ phía đường chân trời bắt đầu lên cao dần dần, những ánh sáng màu vàng đang dần bao phủ khắp bề mặt màu xanh dương của biển khơi, giống như một bức tranh sơn dầu đẹp lộng lẫy.
Cố Hạnh Nguyên trong lòng không ngừng lo lắng bất an, vừa đi dọc theo bờ biển, cô vừa lo lắng nhìn khắp nơi.
“Trời ơi, phía bên kia có một đứa trẻ đang vùi mình vào dòng nước….”
Đột nhiên, trong đám người không biết ai đã hét lên.
Hai chữ “đứa bé” khiến cho tim của Cố Hạnh Nguyên như muốn vọt ra ngoài.
Cô vội vàng quay người, đột nhiên nhìn thấy trên mỏm đá ngầm dọc theo bờ biển tĩnh lặng, có một cậu bé đang ngồi ở đó.
Cố Hạnh Nguyên cảm thấy căng thẳng trong lòng!
Tuy cô không thấy quen thuộc chút nào với bộ quần áo màu trắng trên người cậu bé đó nhưng cô nhất định không nhìn nhầm cái bóng lưng kia!
Dương Dương!
Nước mắt cứ thế mà tuôn ra!
Đột nhiên, một cơn sóng ập đến gào thét rồi cuộn tung lên cao rồi mắt thấy nó chuẩn bị xô vào bãi đá ngầm đó.
Cố Hạnh Nguyên sợ muốn nín thở!
“Dương Dương…”
Cô lao như điên đến…
Trình Trình lẳng lặng ngồi trên bãi đá ngầm.
Lẳng lặng nhìn ra đại dương mênh mông vô tận.
Ánh mặt trời vàng rực rỡ, biển khơi xanh thẳm, gió biển thổi vào lành lạnh, còn cả tiếng kêu của những chú chim hải âu.
Tất cả những điểu này khiến cậu cảm thấy tự do và bình yên .
Dường như từ khi sinh ra đến giờ thì đây là lần đầu tiên cậu chính thức được nhìn thấy thế giới bên ngoài nhà Bắc Minh.
Không cần phải ngồi học những cuốn giáo trình vừa dày vừa nặng.
Không cần phải chịu sự dạy dỗ rườm rà của những gia đình quý tộc.
Không phải gánh vác sứ mệnh làm rạng danh gia tộc.
Cậu hít thở sâu một cái, uống một ngụm gió lạnh, giống như mang theo cả mùi vị của bầu trời.
Cậu thích cảm giác này.
Đây chính là mùi vị của sự tự do.
Nhìn thấy một cơn sóng biển to đột nhiên bay lên cao, gào thét dữ dội giống như muốn đem tất cả cuốn trôi nhưng Trình Trình vẫn bình thản.
Cậu ta đã từng đọc qua một tác phẩm văn học tên là ‘ Lòng mẹ bao la như biển cả.’
Kể từ khi cậu có ký ức thì đây lần đầu tiên được biết đến từ mẹ.
Cậu biết, ở nhà Bắc Minh, mẹ là một từ cấm kỵ cho nên cậu chưa từng nhắc đến mẹ.
Cậu ngoan ngoãn làm một đứa con ngoan của cha, làm cậu chủ nhỏ của nhà Bắc Minh.
Nhưng mà bất luận cậu có cố gắng nhường nào đi nữa thì cha của cậu cũng chẳng thèm để ý đến, dần dần tình cảm trong cậu cũng nguội lạnh dần.
Mãi cho đến khi Bối Lạp trở thành người bạn duy nhất của cậu, người bạn duy nhất mà cậu có thể nói hết tâm tình.
Nhưng nó lại khiến cha nổi giận…
Bối Lạp đã chết chưa?
Thấy những con sóng càng ngày càng gần, cậu nhắm mắt lại.
Mẹ biển cả, người hãy nói cho con…
“Đừng…”
Trái tim Cố Hạnh Nguyên như muốn ngừng đập.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm trăm bề.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy lại bên đó.
Toàn thân bổ nhào đến bên cạnh đứa trẻ, không hề nghĩ ngợi gì kéo cậu bé vào trong lòng mình ôm thật chặt!
Thình thịch..
Âm thanh của những cơn sóng lớn va vào lưng cô mạnh như vũ bão.
Rầm…
Cơn sóng một lần nữa lại xô đến phía dưới chân giống như muốn cuốn đi cả hai mẹ con nhưng không thể suy chuyển được Cố Hạnh Nguyên, cuối cùng, không cam tâm mà lùi ra ngoài khơi xa.
Cô ôm chặt lấy đứa trẻ, cơ thể run lên, trong ngoài đều ướt nhẹp.
Mãi cho đến khi lấy lại được sự bình tĩnh, cô mới mở mắt ra kéo đứa trẻ vào lòng.
Nhưng nhìn lại cô là một đôi mắt trong suốt ngỡ ngàng.
Khóe mắt Cố Hạnh Nguyên nóng lên, cô nâng khuôn mặt của đứa trẻ lên mà hôn một cách mãnh liệt.
“Dương Dương… Dương Dương! Con ngoan của mẹ, cuối cùng cũng tìm được con rồi, cuối cùng…”
Những giọt nước mắt nóng hổi cứ thế tràn xuống hai bên gò má, từng giọt từng giọt rơi lên khuôn mặt của Trình Trình.
Cậu im lặng mở to hai mắt ra, cảm xúc rất bình tĩnh không để xảy ra một chút sơ hở nào.
Duy chỉ có một điều là những giọt nước mắt nóng hổi này, khi từng giọt lăn trên mặt của cậu.
Trái tim cậu không hiểu vì sao lại co rúm lại.
Trước những giọt nước mắt của người phụ nữ xa lạ, cậu đột nhiên lạc giọng.
“Mẹ?”
Đúng là một cách gọi xa lạ.
“ Cục cưng, có phải sợ rồi đúng không? Đừng sợ, có mẹ ở đây rồi, có mẹ ở đây rồi…”
Cố Hạnh Nguyên vẫn chưa hết hoảng hốt, ôm lấy cơ thể đang run rẩy của đứa bé.
Suýt chút nữa thì cơn sóng kia đã cuốn mất con của cô đi rồi.
Suýt chút nữa cô tưởng cô sắp mất đi Dương Dương rồi.
Cô suýt chút nữa…
Nghĩ đến đây, nước mắt không tự chủ lăn dài trên má.