Chương : 19
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
Suy tính của hắn cứ như vậy mà thất bại.
Nhìn nụ cười vừa tươi vừa đắc ý của Kiều Dư, hắn nghiến răng nói: “Phiền Tiểu Ngư cô nương chăm sóc bệ hạ cho tốt, bổn vương là đang lấy tánh mạng cả nhà giao hết vào tay ngươi đấy.”
Kiều Dư nhìn thoáng qua tiểu Hoàng đế trên giường, tuy nói Nguỵ Đình lấy tánh mạng cả nhà giao hết cho nàng thì có hơi quá, nhưng lấy tình cảnh trước mắt, đúng là tiểu Hoàng đế không thể xảy ra chuyện.
Nguỵ Đình ngồi được cái ghế Nhiếp chính vương cũng vị tiểu Hoàng đế còn quá nhỏ tuổi, đăng cơ vào lúc bản thân còn chưa đủ khả năng nhận thức, cho nên hắn mới chấp quyền thay. Nếu đổi là một người tham vọng hoàng vị thì đã không dễ khống chế như vậy.
Tại sao Nguỵ Đình không đích thân xưng đế? Còn không phải vì bài học đẫm máu của Đổng Nghiêm từng để lại sao? Hắn có ngu mới làm theo như vậy.
Trước đây, Đổng Nghiêm từng đảo điên triều chính, khống chế đủ loại quan thần. Ba năm trước, hắn cảm thấy quyền lực của mình đủ lớn, có thể làm cho vận đổi sao dời, cho nên vào một đêm trăng thanh gió mát, hắn đã làm ra một chuyện kinh thiên động địa:
Hắn dẫn binh bức vua thoái vị.
Đổng Nghiêm cầm tù Hoài Hoàng đế, ép Hoài Hoàng đế viết chiếu nhường ngôi. Nhưng Hoài Hoàng đế không cam tâm để cơ nghiệp của tổ tông rơi vào tay người khác nên nhân lúc Đổng Nghiêm sơ suất đã viết một bức huyết thư:
Giúp vương thất, diệt nghịch tặc!
Sau đó, Hoài Hoàng đế lệnh cho Trung thư lệnh [1] Trình Lâm mang bức huyết thư xuất kinh, cầu cứu Thứ sử các nơi giúp vua dẹp loạn.
Trung Châu, Vân Châu, Cẩm Châu, Ích Châu,… tất cả đều có hành động.
Một lần động này loạn tới ba năm.
Tận nửa năm trước, Nguỵ Đình dẫn binh Trung Châu đi giết Đổng Nghiêm, thiên hạ mới dần tươi sáng trở lại.
Tuy Đổng Nghiêm đã chết nhưng Hoài Hoàng đế và các vị Hoàng tử dưới gối ông gần như bị giết sạch, trong lúc nhất thời không có người thích hợp để kế vị. Các châu đều muốn ứng cử bản thân lên ngôi hoàng đế, trong đó, Trình gia ở Vân Châu là kẻ được ủng hộ nhiều nhất.
Nhưng không ngờ rằng: Nguỵ Đình vẫn tìm ra một chút huyết mạch họ hàng với Hoài Hoàng đế, chính là một hài tử ba tuổi, hoàn toàn đạp nát giấc mộng đẹp của Trình gia ở Vân Châu.
Hài tử ba tuổi đó là tiểu Hoàng đế bây giờ, cũng tính là tiểu Hoàng đế may mắn. Thời điểm Hoài Hoàng đế chết, tiểu Hoàng đế bây giờ vẫn còn trong bụng của mẫu thân nên tránh được một kiếp nạn.
Có thể nói rằng mối quan hệ giữa tiểu Hoàng đế và Nguỵ Đình là cho nhau chỗ dựa. Nếu như không có tiểu Hoàng đế thì cái ghế Nhiếp chính vương này, hắn sẽ không dễ ngồi như vậy.
Sau khi nhớ lại chuyện cũ, Kiều Dư cười nói: “Yên tâm, Vương gia yên tâm đi nhé. Ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Đuôi mắt của Nguỵ Đình giật giật.
Yên tâm đi nhé… Nghe không giống câu gì hay ho, nhưng đối diện với gương mặt có lúm đồng tiền đang cười tươi như hoa của Kiều Dư, hắn không giận nổi.
“Chờ đấy, sớm muộn gì bổn vương cũng chỉnh ngươi.” Nguỵ Đình quăng một câu như vậy rồi xoay người rời đi.
“Tiểu Ngư cô nương, vậy mấy tỳ nữ này đều giao cho cô nương sai bảo.” Trần Bình dặn dò, sau đó đi theo sau Nguỵ Đình.
Kiều Dư nhìn qua tiểu Hoàng đế đang ngon giấc trên giường, vươn tay chỉnh góc chăn lại, sau đó quan sát mấy người Trần Bình vừa dẫn tới.
Toàn bộ đều là thiếu nữ không mấy nhiều tuổi, dáng vẻ chỉnh tề.
“Thời gian sắp tới phiền mọi người phụ ta chăm sóc bệ hạ. Trước tiên chúng ta làm quen một chút, mọi người nói tên của mình cho ta biết đi.” Kiều Dư lên tiếng.
Một tỳ nữ thoạt nhìn khá ổn trọng bước ra khỏi hàng, khom người hành lễ, “Trần quản gia nói ngày sau bọn nô tỳ phải hầu hạ ở viện này. Cho nên tên thì… mong Tiểu Ngư cô nương đặt cho bọn nô tỳ.”
Kiều Dư lười tốn tức vào chuyện này nên chỉ đếm số nữ tỳ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy các ngươi lần lượt là Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc và Đông Mai đi.”
“Tạ ơn Tiểu Ngư cô nương ban tên.” Mấy tỳ nữ thở phào nhẹ nhõm.
Vốn đã sớm biết Tiểu Ngư cô nương trước giờ không thèm để ý nhiều tới tên gọi, lúc trước tự chọn cái tên khác cho mình để không trùng với Thái hậu còn nói cái tên ‘Tiểu Hoa’ ấy không tệ.
May là Tiểu Ngư cô nương không đặt tên thô như vậy cho các nàng.
Bốn tỳ nữ chia tên theo số tuổi, sau đó, Kiều Dư căn dặn các nàng những chuyện tiếp theo cần phải làm:
“Bắt đầu từ hôm nay, mọi người thay phiên túc trực. Mỗi bốn canh giờ thay phiên một lần, mỗi lần phải có hai người túc trực bên giường bệ hạ.”
“Mỗi ngày sau khi mặt trời lặn, mọi người phải dùng ngải thảo [2] để tắm gội. Y phục của mọi người cũng phải giặt sạch bằng nước sôi để nguội.”
“Đồ dùng chăm sóc bệ hạ phải cẩn thận hơn nữa. Đồ bỏ, đồ cần đốt huỷ,… tất cả đều không được chậm trễ.”
“…”
Kiều Dư nói ra một loạt mệnh lệnh, giải thích cặn kẽ, thứ tự rành mạch, ngữ điệu lại uy nghi, khiến cho mấy tỳ nữ không khỏi khâm phục.
Sau khi nhấn mạnh những chuyện cần chú ý thêm một lần, Kiều Dư hỏi: “Mọi người đã hiểu hết chưa?”
“Hồi Tiểu Ngư cô nương, chúng nô tỳ đã hiểu.” Ngữ điệu của mấy người Xuân Lan kính cẩn.
Kiều Dư nghiêm túc nói: “Các ngươi đều phải chuẩn bị tinh thần thật tốt cho ta. Chăm sóc bệ hạ bệnh không phải chuyện nhỏ, nếu thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, tự nhiên bệ hạ sẽ không thiếu phần ban thưởng cho các ngươi. Nhưng nếu xảy ra sai lầm gì, không chỉ các ngươi chịu tội mà còn liên luỵ cửu tộc.”
“Tuân lệnh.” Mấy thị nữ đáp.
“Hôm nay tới đây thôi, trời tối rồi, Xuân Lan và Hạ Hà túc trực lượt đầu, Thu Cúc và Đông Mai về nghỉ ngơi trước.”
Xuân Lan thấy sắc mặt Kiều Dư mỏi mệt liền nói: “Tiểu Ngư cô nương, để hai người nô tỳ và Hạ Hà ở đây chăm sóc bệ hạ được rồi, cô nương về nghỉ ngơi một lát trước đi.”
“Không cần đâu.” Đây là lần đầu tiên tiếp xúc với những tỳ nữ này, Kiều Dư vẫn không yên tâm, phải chính mắt quan sát mới được.
Có lẽ trong thuốc của Trương Tế có thành phần giúp an thần nên đêm nay, tiểu Hoàng đế ngủ cực kỳ an ổn, không hề khóc quấy. Gần tới bình minh hôm sau, Kiều Dư có hơi không chịu đựng nổi, lúc này mới gục ngủ bên mép giường.
Trời sáng, Nguỵ Đình mở cửa bước vào.
Hai người Xuân Lan và Hạ Hà thấy vậy, vội khom người hành lễ, vừa định mở miệng thỉnh an thì Nguỵ Đình đã vươn ngón trỏ che trước môi mình, ra hiệu các nàng đừng lên tiếng.
Hai người Thu Cúc và Đông Mai thấy hắn tới cũng vội chạy qua hầu hạ.
Nguỵ Đình đi tới mép giường, ôm ngang Kiều Dư vào lòng, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi đắp chăn cho nàng. Toàn bộ quá trình, động tác của hắn vô cùng cẩn thận mà chứa đầy tình nghĩa, hệt như đang đối xử với trân bảo quý nhất trên đời của mình vậy…
Bốn tỳ nữ kia đã sớm trợn to hai mắt, không thể tin được dõi theo màn này.
Mà phía Nguỵ Đình cũng không kiêng dè ánh nhìn của các nàng. Hắn vươn tay vén tóc của Kiều Dư ra sau tai, sau đó ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của nàng.
“Nghĩa phụ.” Không biết từ khi nào, tiểu Hoàng đế đã tỉnh lại, cất giọng gọi Nguỵ Đình.
Hình như vì thấy khó chịu nên tiểu Hoàng đế vươn tay muốn gãi mặt mình.
Nguỵ Đình lập tức cầm tay của tiểu Hoàng đế lại, lắc đầu nói: “Không được gãi.”
“Nhưng mà ta ngứa…” Tiểu Hoàng đế hơi ấm ức nói: “Nghĩa phụ, có phải ta sắp chết hay không?”
Cả người cậu rất khó chịu, vừa đau vừa ngứa.
“Bệ hạ không được nói bậy,” Nguỵ Đình trách mắng: “Ngài sẽ không sao.”
“Nhưng ta rất khó chịu, bọn họ đều nói ta sắp chết…” Tiểu Hoàng đế mất mát nói.
Sắc mặt của Nguỵ Đình khó coi, “‘Bọn họ’ là ai?”
“Mẫu hậu và tỷ tỷ của bà ấy, ta nghe trộm được họ nói chuyện trong cung…”
“Đó là họ lừa ngài thôi,” Nguỵ Đình dỗ tiểu Hoàng đế, trong mắt ẩn chứa cuồng phong, “Lát nữa thần nói Trương tiên sinh kê thuốc cho ngài, sau khi thoa lên người sẽ không khó chịu nữa.”
Kiều Dư cảm thấy bên tai có tiếng nói chuyện, mi mắt giật giật mấy cái, muốn tỉnh lại.
Nguỵ Đình liếc mắt nhìn tiểu Hoàng đế một cái, ra hiệu cho tiểu Hoàng đế im lặng một lát, sau đó hắn vươn tay vỗ vỗ sống lưng của nàng, nhẹ nhàng dỗ nàng tiếp tục ngủ.
Nhưng Kiều Dư không ngủ được.
Nàng bừng tỉnh giấc. Vừa thấy bản thân đang ở dưới khuỷu tay của Nguỵ Đình, nàng liền vội muốn ngồi dậy.
Nguỵ Đình đè nàng lại, nói: “Đêm qua ngươi chăm sóc bệ hạ mệt rồi, ngủ tiếp đi.”
“Ta về phòng mình ngủ mới được.” Kiều Dư nói.
Nàng đang ở trên giường của Nguỵ Đình, hễ nghĩ tới hắn từng ngủ ở đây, trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy xấu hổ.
“Không cần phải vậy, tuy là giường của bổn vương nhưng ngươi có thể ngủ lúc nào cũng được.” Nguỵ Đình cất giọng: “Có ngươi ở đây chăm sóc bệ hạ, bổn vương yên tâm rất nhiều. Lát nữa bổn vương còn phải ra ngoài một chuyến, ở đây giao hết cho ngươi.”
Kiều Dư: “…”
Cảm giác đột nhiên được tin tưởng là như thế nào?
Khoé môi của nàng giật giật, “Dù sao trong viện này có nhiều tỳ nữ như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nguỵ Đình nhìn sang tiểu Hoàng đế bên cạnh, nói: “Ngài ngoan ngoãn nghe lời Tiểu Ngư cô cô nói, buổi trưa thần lại trở về dùng bữa với ngài.”
Kiều Dư bất mãn, “Tiểu Ngư cô cô gì chứ?”
Nàng mới độ mười lăm, còn tươi phơi phới, sao lại biến thành ‘cô cô’???
“Là Tiểu Ngư tỷ tỷ mới đúng.” Tiểu Hoàng đế nghiêm túc bày tỏ ý kiến.
“Không được gọi nàng ‘tỷ tỷ’.” Nguỵ Đình xụ mặt, “Phải gọi nàng là ‘cô cô’.”
“Được, Tiểu Ngư cô cô.” Tiểu Hoàng đế rất là nghe lời.
“Ngoan lắm!” Nguỵ Đình xoa đầu tiểu Hoàng đế.
Kiều Dư: “…”
Cái tên Nguỵ Đình này khiến nàng ngứa tay rồi đấy!!!
“Được rồi, không phải Vương gia còn có việc sao? Chậm trễ làm gì, đi đi.” Kiều Dư không ngừng đuổi người.
Nguỵ Đình nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt, trước khi đi còn căn dặn tỳ nữ trong phòng, “Các ngươi hầu hạ hai người họ cho tốt, không được lơ là.”
Mấy tỳ nữ vội đáp: “Tuân lệnh Vương gia.”
Chỉ bằng thái độ vừa nãy của Nguỵ Đình dành cho nàng, mấy tỷ nữ lập tức cung kính với nàng hơn.
Sau khi Nguỵ Đình đi rồi, Thu Cúc tiến lên, nói: “Tiểu Ngư cô nương đêm qua đã không ngủ rồi, như vậy rất mệt. Ở đây có hai người nô tỳ và Đông Mai chăm sóc bệ hạ là được, cô nương về nghỉ ngơi trước đi.”
Tiểu Hoàng đế thấy hai tỳ nữ xa lạ, lập tức vô thức níu lấy vạt áo của Kiều Dư, “Tiểu Ngư cô cô, đừng đi.”
Dáng vẻ của tiểu Hoàng đế đáng thương cực kỳ, lại khiến Kiều Dư không thể không mềm lòng, “Được được, ta không đi, ta ở đây với bệ hạ.”
Dứt lời, nàng nhìn sang quầng thâm mắt trên mặt hai người Xuân Lan và Hạ Hà, lệnh cho các nàng trở về nghỉ ngơi.
Nhưng các nàng vẫn từ chối, “Nô tỳ không mệt.”
“Như vậy không được, không phải chúng ta đã thống nhất thay phiên sao?” Kiều Dư nói: “Nếu các ngươi không nghỉ ngơi thì mấy ngày tới sao có thể chịu đựng được?”
Xuân Lan và Hạ Hà không lay chuyển được nàng, đành phải nghe lời, lui xuống.
Tiểu Hoàng đế rất hiểu chuyện, nhìn Kiều Dư rồi nói: “Cô cô, ta cũng còn mệt, chúng ta ngủ thêm một lát đi.”
Kiều Dư có hơi yêu chết hài tử này, cười đáp: “Bệ hạ có thể ngủ thêm sao?”
“Có thể.” Tiểu Hoàng đế gật đầu, hai tay lại vô thức muốn gãi chỗ ngứa trên người.
Kiều Dư vội nắm lại đôi tay nhỏ của tiểu Hoàng đế, cười nói: “Nhưng tỷ tỷ không ngủ được, đêm qua bệ hạ ngủ nhiều rồi, không nên ngủ nữa. Bây giờ chúng ta đi rửa mặt đi, lát nữa Trương tiên sinh sẽ tới.”
Tiểu Hoàng đế chú ý tới xưng hô từ miệng nàng, đáp: “Nghĩa phụ không cho ta gọi ‘tỷ tỷ’, phải gọi ‘cô cô’.”
Kiều Dư: “…”
Nàng muốn giết Nguỵ Đình!!!
Ai lại đi chấp nhặt cái thân phận trưởng bối này chứ???
_____
[1] Trung thư lệnh: cơ quan hành chính cao nhất thời Nguyên, chức quan đứng đầu Trung thư lệnh thường do Hoàng thái tử đảm nhận, dưới có Tả Hữu thừa tướng (Theo wikipedia.org).
[2] Ngải thảo: hình ảnh minh hoạ:
Edit: Xiao Yi.
Suy tính của hắn cứ như vậy mà thất bại.
Nhìn nụ cười vừa tươi vừa đắc ý của Kiều Dư, hắn nghiến răng nói: “Phiền Tiểu Ngư cô nương chăm sóc bệ hạ cho tốt, bổn vương là đang lấy tánh mạng cả nhà giao hết vào tay ngươi đấy.”
Kiều Dư nhìn thoáng qua tiểu Hoàng đế trên giường, tuy nói Nguỵ Đình lấy tánh mạng cả nhà giao hết cho nàng thì có hơi quá, nhưng lấy tình cảnh trước mắt, đúng là tiểu Hoàng đế không thể xảy ra chuyện.
Nguỵ Đình ngồi được cái ghế Nhiếp chính vương cũng vị tiểu Hoàng đế còn quá nhỏ tuổi, đăng cơ vào lúc bản thân còn chưa đủ khả năng nhận thức, cho nên hắn mới chấp quyền thay. Nếu đổi là một người tham vọng hoàng vị thì đã không dễ khống chế như vậy.
Tại sao Nguỵ Đình không đích thân xưng đế? Còn không phải vì bài học đẫm máu của Đổng Nghiêm từng để lại sao? Hắn có ngu mới làm theo như vậy.
Trước đây, Đổng Nghiêm từng đảo điên triều chính, khống chế đủ loại quan thần. Ba năm trước, hắn cảm thấy quyền lực của mình đủ lớn, có thể làm cho vận đổi sao dời, cho nên vào một đêm trăng thanh gió mát, hắn đã làm ra một chuyện kinh thiên động địa:
Hắn dẫn binh bức vua thoái vị.
Đổng Nghiêm cầm tù Hoài Hoàng đế, ép Hoài Hoàng đế viết chiếu nhường ngôi. Nhưng Hoài Hoàng đế không cam tâm để cơ nghiệp của tổ tông rơi vào tay người khác nên nhân lúc Đổng Nghiêm sơ suất đã viết một bức huyết thư:
Giúp vương thất, diệt nghịch tặc!
Sau đó, Hoài Hoàng đế lệnh cho Trung thư lệnh [1] Trình Lâm mang bức huyết thư xuất kinh, cầu cứu Thứ sử các nơi giúp vua dẹp loạn.
Trung Châu, Vân Châu, Cẩm Châu, Ích Châu,… tất cả đều có hành động.
Một lần động này loạn tới ba năm.
Tận nửa năm trước, Nguỵ Đình dẫn binh Trung Châu đi giết Đổng Nghiêm, thiên hạ mới dần tươi sáng trở lại.
Tuy Đổng Nghiêm đã chết nhưng Hoài Hoàng đế và các vị Hoàng tử dưới gối ông gần như bị giết sạch, trong lúc nhất thời không có người thích hợp để kế vị. Các châu đều muốn ứng cử bản thân lên ngôi hoàng đế, trong đó, Trình gia ở Vân Châu là kẻ được ủng hộ nhiều nhất.
Nhưng không ngờ rằng: Nguỵ Đình vẫn tìm ra một chút huyết mạch họ hàng với Hoài Hoàng đế, chính là một hài tử ba tuổi, hoàn toàn đạp nát giấc mộng đẹp của Trình gia ở Vân Châu.
Hài tử ba tuổi đó là tiểu Hoàng đế bây giờ, cũng tính là tiểu Hoàng đế may mắn. Thời điểm Hoài Hoàng đế chết, tiểu Hoàng đế bây giờ vẫn còn trong bụng của mẫu thân nên tránh được một kiếp nạn.
Có thể nói rằng mối quan hệ giữa tiểu Hoàng đế và Nguỵ Đình là cho nhau chỗ dựa. Nếu như không có tiểu Hoàng đế thì cái ghế Nhiếp chính vương này, hắn sẽ không dễ ngồi như vậy.
Sau khi nhớ lại chuyện cũ, Kiều Dư cười nói: “Yên tâm, Vương gia yên tâm đi nhé. Ta nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Đuôi mắt của Nguỵ Đình giật giật.
Yên tâm đi nhé… Nghe không giống câu gì hay ho, nhưng đối diện với gương mặt có lúm đồng tiền đang cười tươi như hoa của Kiều Dư, hắn không giận nổi.
“Chờ đấy, sớm muộn gì bổn vương cũng chỉnh ngươi.” Nguỵ Đình quăng một câu như vậy rồi xoay người rời đi.
“Tiểu Ngư cô nương, vậy mấy tỳ nữ này đều giao cho cô nương sai bảo.” Trần Bình dặn dò, sau đó đi theo sau Nguỵ Đình.
Kiều Dư nhìn qua tiểu Hoàng đế đang ngon giấc trên giường, vươn tay chỉnh góc chăn lại, sau đó quan sát mấy người Trần Bình vừa dẫn tới.
Toàn bộ đều là thiếu nữ không mấy nhiều tuổi, dáng vẻ chỉnh tề.
“Thời gian sắp tới phiền mọi người phụ ta chăm sóc bệ hạ. Trước tiên chúng ta làm quen một chút, mọi người nói tên của mình cho ta biết đi.” Kiều Dư lên tiếng.
Một tỳ nữ thoạt nhìn khá ổn trọng bước ra khỏi hàng, khom người hành lễ, “Trần quản gia nói ngày sau bọn nô tỳ phải hầu hạ ở viện này. Cho nên tên thì… mong Tiểu Ngư cô nương đặt cho bọn nô tỳ.”
Kiều Dư lười tốn tức vào chuyện này nên chỉ đếm số nữ tỳ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy các ngươi lần lượt là Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc và Đông Mai đi.”
“Tạ ơn Tiểu Ngư cô nương ban tên.” Mấy tỳ nữ thở phào nhẹ nhõm.
Vốn đã sớm biết Tiểu Ngư cô nương trước giờ không thèm để ý nhiều tới tên gọi, lúc trước tự chọn cái tên khác cho mình để không trùng với Thái hậu còn nói cái tên ‘Tiểu Hoa’ ấy không tệ.
May là Tiểu Ngư cô nương không đặt tên thô như vậy cho các nàng.
Bốn tỳ nữ chia tên theo số tuổi, sau đó, Kiều Dư căn dặn các nàng những chuyện tiếp theo cần phải làm:
“Bắt đầu từ hôm nay, mọi người thay phiên túc trực. Mỗi bốn canh giờ thay phiên một lần, mỗi lần phải có hai người túc trực bên giường bệ hạ.”
“Mỗi ngày sau khi mặt trời lặn, mọi người phải dùng ngải thảo [2] để tắm gội. Y phục của mọi người cũng phải giặt sạch bằng nước sôi để nguội.”
“Đồ dùng chăm sóc bệ hạ phải cẩn thận hơn nữa. Đồ bỏ, đồ cần đốt huỷ,… tất cả đều không được chậm trễ.”
“…”
Kiều Dư nói ra một loạt mệnh lệnh, giải thích cặn kẽ, thứ tự rành mạch, ngữ điệu lại uy nghi, khiến cho mấy tỳ nữ không khỏi khâm phục.
Sau khi nhấn mạnh những chuyện cần chú ý thêm một lần, Kiều Dư hỏi: “Mọi người đã hiểu hết chưa?”
“Hồi Tiểu Ngư cô nương, chúng nô tỳ đã hiểu.” Ngữ điệu của mấy người Xuân Lan kính cẩn.
Kiều Dư nghiêm túc nói: “Các ngươi đều phải chuẩn bị tinh thần thật tốt cho ta. Chăm sóc bệ hạ bệnh không phải chuyện nhỏ, nếu thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, tự nhiên bệ hạ sẽ không thiếu phần ban thưởng cho các ngươi. Nhưng nếu xảy ra sai lầm gì, không chỉ các ngươi chịu tội mà còn liên luỵ cửu tộc.”
“Tuân lệnh.” Mấy thị nữ đáp.
“Hôm nay tới đây thôi, trời tối rồi, Xuân Lan và Hạ Hà túc trực lượt đầu, Thu Cúc và Đông Mai về nghỉ ngơi trước.”
Xuân Lan thấy sắc mặt Kiều Dư mỏi mệt liền nói: “Tiểu Ngư cô nương, để hai người nô tỳ và Hạ Hà ở đây chăm sóc bệ hạ được rồi, cô nương về nghỉ ngơi một lát trước đi.”
“Không cần đâu.” Đây là lần đầu tiên tiếp xúc với những tỳ nữ này, Kiều Dư vẫn không yên tâm, phải chính mắt quan sát mới được.
Có lẽ trong thuốc của Trương Tế có thành phần giúp an thần nên đêm nay, tiểu Hoàng đế ngủ cực kỳ an ổn, không hề khóc quấy. Gần tới bình minh hôm sau, Kiều Dư có hơi không chịu đựng nổi, lúc này mới gục ngủ bên mép giường.
Trời sáng, Nguỵ Đình mở cửa bước vào.
Hai người Xuân Lan và Hạ Hà thấy vậy, vội khom người hành lễ, vừa định mở miệng thỉnh an thì Nguỵ Đình đã vươn ngón trỏ che trước môi mình, ra hiệu các nàng đừng lên tiếng.
Hai người Thu Cúc và Đông Mai thấy hắn tới cũng vội chạy qua hầu hạ.
Nguỵ Đình đi tới mép giường, ôm ngang Kiều Dư vào lòng, sau đó nhẹ nhàng đặt nàng lên giường rồi đắp chăn cho nàng. Toàn bộ quá trình, động tác của hắn vô cùng cẩn thận mà chứa đầy tình nghĩa, hệt như đang đối xử với trân bảo quý nhất trên đời của mình vậy…
Bốn tỳ nữ kia đã sớm trợn to hai mắt, không thể tin được dõi theo màn này.
Mà phía Nguỵ Đình cũng không kiêng dè ánh nhìn của các nàng. Hắn vươn tay vén tóc của Kiều Dư ra sau tai, sau đó ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của nàng.
“Nghĩa phụ.” Không biết từ khi nào, tiểu Hoàng đế đã tỉnh lại, cất giọng gọi Nguỵ Đình.
Hình như vì thấy khó chịu nên tiểu Hoàng đế vươn tay muốn gãi mặt mình.
Nguỵ Đình lập tức cầm tay của tiểu Hoàng đế lại, lắc đầu nói: “Không được gãi.”
“Nhưng mà ta ngứa…” Tiểu Hoàng đế hơi ấm ức nói: “Nghĩa phụ, có phải ta sắp chết hay không?”
Cả người cậu rất khó chịu, vừa đau vừa ngứa.
“Bệ hạ không được nói bậy,” Nguỵ Đình trách mắng: “Ngài sẽ không sao.”
“Nhưng ta rất khó chịu, bọn họ đều nói ta sắp chết…” Tiểu Hoàng đế mất mát nói.
Sắc mặt của Nguỵ Đình khó coi, “‘Bọn họ’ là ai?”
“Mẫu hậu và tỷ tỷ của bà ấy, ta nghe trộm được họ nói chuyện trong cung…”
“Đó là họ lừa ngài thôi,” Nguỵ Đình dỗ tiểu Hoàng đế, trong mắt ẩn chứa cuồng phong, “Lát nữa thần nói Trương tiên sinh kê thuốc cho ngài, sau khi thoa lên người sẽ không khó chịu nữa.”
Kiều Dư cảm thấy bên tai có tiếng nói chuyện, mi mắt giật giật mấy cái, muốn tỉnh lại.
Nguỵ Đình liếc mắt nhìn tiểu Hoàng đế một cái, ra hiệu cho tiểu Hoàng đế im lặng một lát, sau đó hắn vươn tay vỗ vỗ sống lưng của nàng, nhẹ nhàng dỗ nàng tiếp tục ngủ.
Nhưng Kiều Dư không ngủ được.
Nàng bừng tỉnh giấc. Vừa thấy bản thân đang ở dưới khuỷu tay của Nguỵ Đình, nàng liền vội muốn ngồi dậy.
Nguỵ Đình đè nàng lại, nói: “Đêm qua ngươi chăm sóc bệ hạ mệt rồi, ngủ tiếp đi.”
“Ta về phòng mình ngủ mới được.” Kiều Dư nói.
Nàng đang ở trên giường của Nguỵ Đình, hễ nghĩ tới hắn từng ngủ ở đây, trong lòng nàng tự nhiên cảm thấy xấu hổ.
“Không cần phải vậy, tuy là giường của bổn vương nhưng ngươi có thể ngủ lúc nào cũng được.” Nguỵ Đình cất giọng: “Có ngươi ở đây chăm sóc bệ hạ, bổn vương yên tâm rất nhiều. Lát nữa bổn vương còn phải ra ngoài một chuyến, ở đây giao hết cho ngươi.”
Kiều Dư: “…”
Cảm giác đột nhiên được tin tưởng là như thế nào?
Khoé môi của nàng giật giật, “Dù sao trong viện này có nhiều tỳ nữ như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nguỵ Đình nhìn sang tiểu Hoàng đế bên cạnh, nói: “Ngài ngoan ngoãn nghe lời Tiểu Ngư cô cô nói, buổi trưa thần lại trở về dùng bữa với ngài.”
Kiều Dư bất mãn, “Tiểu Ngư cô cô gì chứ?”
Nàng mới độ mười lăm, còn tươi phơi phới, sao lại biến thành ‘cô cô’???
“Là Tiểu Ngư tỷ tỷ mới đúng.” Tiểu Hoàng đế nghiêm túc bày tỏ ý kiến.
“Không được gọi nàng ‘tỷ tỷ’.” Nguỵ Đình xụ mặt, “Phải gọi nàng là ‘cô cô’.”
“Được, Tiểu Ngư cô cô.” Tiểu Hoàng đế rất là nghe lời.
“Ngoan lắm!” Nguỵ Đình xoa đầu tiểu Hoàng đế.
Kiều Dư: “…”
Cái tên Nguỵ Đình này khiến nàng ngứa tay rồi đấy!!!
“Được rồi, không phải Vương gia còn có việc sao? Chậm trễ làm gì, đi đi.” Kiều Dư không ngừng đuổi người.
Nguỵ Đình nhìn hai người một lớn một nhỏ trước mặt, trước khi đi còn căn dặn tỳ nữ trong phòng, “Các ngươi hầu hạ hai người họ cho tốt, không được lơ là.”
Mấy tỳ nữ vội đáp: “Tuân lệnh Vương gia.”
Chỉ bằng thái độ vừa nãy của Nguỵ Đình dành cho nàng, mấy tỷ nữ lập tức cung kính với nàng hơn.
Sau khi Nguỵ Đình đi rồi, Thu Cúc tiến lên, nói: “Tiểu Ngư cô nương đêm qua đã không ngủ rồi, như vậy rất mệt. Ở đây có hai người nô tỳ và Đông Mai chăm sóc bệ hạ là được, cô nương về nghỉ ngơi trước đi.”
Tiểu Hoàng đế thấy hai tỳ nữ xa lạ, lập tức vô thức níu lấy vạt áo của Kiều Dư, “Tiểu Ngư cô cô, đừng đi.”
Dáng vẻ của tiểu Hoàng đế đáng thương cực kỳ, lại khiến Kiều Dư không thể không mềm lòng, “Được được, ta không đi, ta ở đây với bệ hạ.”
Dứt lời, nàng nhìn sang quầng thâm mắt trên mặt hai người Xuân Lan và Hạ Hà, lệnh cho các nàng trở về nghỉ ngơi.
Nhưng các nàng vẫn từ chối, “Nô tỳ không mệt.”
“Như vậy không được, không phải chúng ta đã thống nhất thay phiên sao?” Kiều Dư nói: “Nếu các ngươi không nghỉ ngơi thì mấy ngày tới sao có thể chịu đựng được?”
Xuân Lan và Hạ Hà không lay chuyển được nàng, đành phải nghe lời, lui xuống.
Tiểu Hoàng đế rất hiểu chuyện, nhìn Kiều Dư rồi nói: “Cô cô, ta cũng còn mệt, chúng ta ngủ thêm một lát đi.”
Kiều Dư có hơi yêu chết hài tử này, cười đáp: “Bệ hạ có thể ngủ thêm sao?”
“Có thể.” Tiểu Hoàng đế gật đầu, hai tay lại vô thức muốn gãi chỗ ngứa trên người.
Kiều Dư vội nắm lại đôi tay nhỏ của tiểu Hoàng đế, cười nói: “Nhưng tỷ tỷ không ngủ được, đêm qua bệ hạ ngủ nhiều rồi, không nên ngủ nữa. Bây giờ chúng ta đi rửa mặt đi, lát nữa Trương tiên sinh sẽ tới.”
Tiểu Hoàng đế chú ý tới xưng hô từ miệng nàng, đáp: “Nghĩa phụ không cho ta gọi ‘tỷ tỷ’, phải gọi ‘cô cô’.”
Kiều Dư: “…”
Nàng muốn giết Nguỵ Đình!!!
Ai lại đi chấp nhặt cái thân phận trưởng bối này chứ???
_____
[1] Trung thư lệnh: cơ quan hành chính cao nhất thời Nguyên, chức quan đứng đầu Trung thư lệnh thường do Hoàng thái tử đảm nhận, dưới có Tả Hữu thừa tướng (Theo wikipedia.org).
[2] Ngải thảo: hình ảnh minh hoạ: