Chương : 21
Edit: Xiao Yi.
Kiều Dư nhẹ nhàng rút cái tay của mình ra khỏi ngực hắn, sau đó cẩn thận nhích người, kéo dãn khoảng cách giữa mình và Nguỵ Đình.
Sau khi làm xong, nàng nhìn qua Nguỵ Đình một chút, thấy hắn vẫn nhắm mắt ngủ say như cũ, dường như không hề cảm giác được động tĩnh của nàng dù chỉ một chút.
Kiều Dư vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không hề để ý tới khoé miệng của Nguỵ Đình đang nằm bên cạnh dường như cong lên một chút.
Trong viện truyền tới tiếng đi lại của hạ nhân, Kiều Dư nghe thấy liền bật dậy, đẩy đẩy Nguỵ Đình thoạt nhìn còn đang ngủ say bên cạnh, “Vương gia, ngài nên đi đi, đừng ngủ nữa.”
Nguỵ Đình làm như vô thức giơ tay gạt cái tay nhỏ đang làm loạn của nàng, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Nhưng Kiều Dư không buông tha hắn, giọng nói của nàng bắt đầu nóng nảy, “Ngài dậy coi, về nhanh lên.”
Mọi người đều bắt đầu làm việc cả rồi, nếu lát nữa họ thấy Nguỵ Đình từ trong phòng nàng đi ra thì nàng còn cái gì để giải thích là mình trong sạch đây?
Thấy Nguỵ Đình cực kỳ bất hợp tác, sự kiên nhẫn của Kiều Dư bị đốt sạch. Nhìn gương mặt đang ngủ kia, nàng kệ luôn dù nó khôi ngô tuấn tú cỡ nào, trực tiếp nắm chóp mũi của hắn rồi kéo dậy.
“Ta không tin là ta không gọi ngài dậy nổi!” Kiều Dư cả giận.
Trong lòng nàng đếm thầm, để rồi xem nàng đếm tới số bao nhiêu thì hắn mới chịu không nổi mà tỉnh lại?
98, 99, 100…
Thời điểm nàng đếm tới 100, Nguỵ Đình vẫn không hề có động tĩnh nào. Kiều Dư đột nhiên nhận ra có cái gì không đúng, sắc mặt của nàng bắt đầu hoảng loạn.
Nàng buông ngón tay đang véo mũi hắn ra rồi dùng ngón trỏ đưa xuống lỗ mũi —
Không có hơi thở!
“Nguỵ Đình, Nguỵ Đình!” Kiều Dư gấp gáp vỗ vỗ mặt hắn, “Ngài mau đứng dậy, ngài đừng làm ta sợ…”
Trong giọng nói của nàng không giấu được lộ ra vài tia nức nở, “Ngài không thể chết, nếu như ngài chết thì ta cũng không sống nổi. Ta… ta còn chưa sống đủ lâu mà!”
Đúng lúc này, Nguỵ Đình mở to hai mắt.
“Ngài không chết à? Hại ta sợ muốn chết…” Không để Kiều Dư có thời gian thở phào nhẹ nhõm, Nguỵ Đình đã vươn tay ra sau lưng nàng, sau đó kéo một cái, ôm ghì nàng trong lòng.
Vành tai của Kiều Dư dán lên ngực hắn.
Thịch! Thịch! Thịch!
Tiếng tim đập của hắn cực kỳ rõ ràng và mạnh mẽ, thoạt nghe dồn dập như nhịp trống, vang lên bên tai nàng.
Nguỵ Đình thấp giọng cười một tiếng, trong giọng nói là sự vui sướng chưa từng có và một chút thoả mãn, “Không ngờ Tiểu Ngư cô nương lại quan tâm bổn vương như vậy, còn sợ bổn vương xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa chứ.”
Kiều Dư sững người một chút, ngay sau đó, cục tức trong lòng nàng trào ra, “Vương gia đừng có mơ hão. Nếu thời khắc này ngài không phải nằm trên giường của ta thì ai thèm quan tâm ngài sống hay chết chứ?”
Nếu Nguỵ Đình xảy ra bất trắc trên giường của nàng thật thì nàng hoàn toàn không nghi ngờ: khả năng đám người Nguỵ Thất tuyệt đối sẽ đi chôn nàng luôn.
Nguỵ Đình tự động bỏ qua hàm ý trong câu nói của Kiều Dư, “Mặc kệ có giải thích như thế nào, việc Tiểu Ngư cô nương không muốn bổn vương chết là sự thật. Ý tốt này của nàng, bổn vương nhận.”
Ngoài cửa truyền tới giọng của Xuân Lan đang nói chuyện cùng mấy tỳ nữ khác: “Bình thường giờ này Tiểu Ngư cô nương sớm tỉnh rồi nhỉ?”
“Ta cũng nhớ là vậy, hồi nãy hình như trong phòng có động tĩnh, hay là chúng ta đi gọi cô nương một chút?”
Nghe vậy, Kiều Dư lập tức bịt kín miệng của Nguỵ Đình, nhỏ giọng cảnh cáo: “Từ giờ trở đi, ngài không được phát ra tiếng động, im lặng một chút, nghe không hả?”
Đúng lúc này, Xuân Lan gõ gõ cửa phòng, dịu dàng dò hỏi: “Tiểu Ngư cô nương, không biết cô nương đã tỉnh chưa ạ?”
Kiều Dư vội đáp: “Là Xuân Lan à? Ta còn muốn ngủ thêm một lát, các ngươi không cần gấp gáp hầu hạ ta đâu. Bây giờ còn sớm, các ngươi ăn sáng trước đi.”
“Bọn nô tỳ đã ăn sáng rồi ạ.”
Kiều Dư khựng một chút, sau đó nói: “Vậy à? Hay là các ngươi giúp ta đi thu giúp ta sương sớm đọng trên mặt hoa cỏ đi. Sương đọng trên các loài hoa khác nhau thì cất thành các trang khác nhau.”
“Tiểu Ngư cô nương muốn thu sương sớm để làm gì ạ?”
“Sau này các ngươi sẽ biết, làm phiền các ngươi giúp ta đi thu một ít.”
Ngoài cửa, Xuân Lan mơ hồ vâng lệnh.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Kiều Dư nhanh chóng rụt tay đang bịt miệng của Nguỵ Đình lại, sau đó đứng dậy mặc thêm y phục bên cạnh lên người.
Nguỵ Đình vẫn dựa lên mép giường có khung đóng bằng gỗ mộc, dù bận nhưng hắn vẫn ung dung ngắm nhìn dáng vẻ rối ren của Kiều Dư.
Sau khi mặc xong y phục, Kiều Dư đi tới cạnh cửa, hé ra một kẽ hở nhỏ rồi ló đầu ra ngoài, dò xét một hồi.
Bây giờ không có ai chú ý nữa, nàng chạy nhanh về giường rồi nói: “Nhân lúc bên ngoài không có ai thì ngài nhanh chóng về đi.”
Nguỵ Đình không nhịn được, cười nói: “Dáng vẻ đề phòng này của nàng làm bổn vương nghĩ tới một từ.”
Nhìn hắn thì Kiều Dư cảm thấy từ đó hẳn là chẳng tốt lành gì, nhưng nàng vẫn không kìm được, hỏi: “Từ gì?”
“Trộm tình.”
Nguỵ Đình nói rõ từng chữ, trong ánh mắt còn mang theo ý trêu chọc, “Chỉ là nếu nàng thích chơi trò trộm tình này, bổn vương không ngại chơi với nàng một lần.”
Kiều Dư: “…”
Bệnh hay sao mà yêu đương vụng trộm với hắn?
“Giữa chúng ta vốn không có chữ ‘tình’ thì lấy đâu ra chữ ‘trộm’?” Kiều Dư bĩu môi, khinh thường đáp: “Vương gia đừng khua môi múa mép nữa, về nhanh đi.”
Nguỵ Đình sửa sang lại y phục hơi nhăn trên người mình, sau đó chậm rì rì đi ra cửa. Kiều Dư vội mở cửa, sau đó không ngừng đẩy hắn ra ngoài rồi lập tức đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng, Nguỵ Đình không nhịn được cười cười. Sau đó, hắn sải bước tới biệt viện bên cạnh, gọi người tới hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Bữa sáng dùng ở viện của Nguỵ Đình. Kiều Dư nhìn qua nơi đặt chiếc giường lớn được làm bằng gỗ Trinh Nam với hoạ tiết khắc hoạ hình giọt nước một chút. Nơi đó vẫn trống trơn như cũ làm gian phòng có hơi buồn tẻ, thiếu đi ý vị.
Kiều Dư hỏi Trần Bình vẫn đứng hầu bên cạnh, “Trần bá bá, giường của Vương gia bao giờ mới được chuyển tới viện này?”
Nguỵ Đình chớp chớp mắt, cười như không cười, hỏi: “Sao vậy? Tiểu Ngư cô nương cảm thấy hứng thú đối với chuyện trong phòng của bổn vương à?”
Kiều Dư trừng lớn đôi mắt, “Ta chỉ lo lắng Vương gia không có nơi để ngủ mà làm ra chuyện phá mộng đẹp của người khác nữa thôi. Nếu như làm nhiều… sẽ tổn thọ đấy!”
“Đa tạ Tiểu Ngư cô nương quan tâm, chỉ là nếu có mỹ nhân chung gối trong lòng thì dù có giảm thọ, bổn vương cũng cam tâm tình nguyện.”
Kiều Dư nhìn hắn.
Trước mặt nàng là khuôn mặt khôi ngô hiếm ai có được, nhưng giờ phút này, hắn cố tình để lộ ra sự ngả ngớn nơi khoé mắt, thoạt nhìn có điểm giống như mấy tiểu tử ăn chơi trác táng.
Làm một nam nhân cao cao tại thượng hay là công tử tao nhã tài trí không tốt à? Tại sao hắn lại muốn học mấy điều không đứng đắn kia chứ?
Trần Bình nhìn hai người liếc mắt qua lại liền hiểu ý, cười cười. Xem ra chuyện giường của Vương gia vẫn có thể từ từ hẵng tính.
“Là thế này, Tiểu Ngư cô nương, sáng nay thợ mộc đóng giường cho Vương gia tới đây bẩm báo rằng hắn ăn bậy nên đau bụng. Hôm nay e là không còn sức để đóng giường, cho nên giường của Vương gia bao giờ đóng xong thì… chưa biết được.”
Kiều Dư trợn mắt, “Chưa biết được? Thợ mộc này không được thì bá bá đổi thợ mộc khác đi. Chẳng lẽ cả Vương phủ tới tiền mời thợ mộc cũng không có?”
Ở phía đối diện, Nguỵ Đình đã dùng xong thiện. Hắn nhìn Kiều Dư, nói: “Tiểu Ngư cô nương đừng mải nói chuyện mà quên dùng bữa. Hôm qua bổn vương đã đồng ý với bệ hạ là hôm nay sẽ đưa cô nương tiến cung thăm ngài. Hẳn là bây giờ bệ hạ đang sốt ruột chờ đấy.”
Vừa nghe có thể tiến cung thăm tiểu Hoàng đế, Kiều Dư liền mặc kệ chuyện giường của hắn, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.
“Ta ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Kiều Dư đặt chén xuống, vẻ mặt tràn đầy mong chờ mà nhìn Nguỵ Đình.
Nhưng khi thấy vẻ mặt này của nàng, Nguỵ Đình lại có hơi bực bội. Dù sao cũng không phải đi gặp nhi tử thân sinh, nàng tích cực như vậy làm gì?
Nếu không phải hôm qua đã đồng ý với tiểu Hoàng đế thì hắn thật sự không muốn đưa Kiều Dư đi cùng.
Nguỵ Đình nhìn nàng, “Đi thôi.”
Xe ngựa đã được chuẩn bị ngoài môn phủ [1], sau khi Nguỵ Đình và Kiều Dư an vị trong xe, xa phu [2] lập tức khởi hành.
Không bao lâu sau, đoàn người nghe thấy khúc nhạc u buồn.
“Vương gia, là đưa tang Chiêu Dương công chúa,” Nguỵ Cửu bên ngoài xe ngựa nói: “Chúng ta có cần thăm viếng một chút không ạ?”
Nguỵ Đình khẽ đáp: “Không cần. Dù ả còn sống, bổn vương cũng chẳng buồn thăm. Giờ ả đã chết, càng không cần thăm.”
Sau đó, hắn hạ lệnh cho đoàn xe trực tiếp băng qua.
Dẫn đầu đội ngũ đưa tang là một lão nhân ước chừng năm mươi tuổi, mặc quan phục màu đỏ đen, khuôn mặt nghiêm túc – Lễ bộ Thượng thư Trương Tự.
Trương Tự không mặc đồ tang mà chỉ buộc một dải lụa màu trắng bên hông để biểu thị sự tôn trọng đối với người đã khuất. Phía sau Trương Tự là mấy chục nội thị vệ mặc đồ tang màu trắng, ở giữa khuân theo quan tài màu đen. Nội thị vệ đi trước quan tài ôm một bài vị, còn người đang nằm trong quan tài chính là dung nhan sinh thời của Chiêu Dương công chúa.
Thấy xe ngựa của Nguỵ Đình đi tới, Trương Tự phất tay ra hiệu cho đội ngũ đưa tang dừng lại, sau đó nghiêng người nhường đường, còn hành lễ với xe ngựa của Nguỵ Đình, “Hạ quan Trương Tự, bái kiến Nhiếp chính vương.”
“Trương đại nhân không cần đa lễ,” Từ trong xe ngựa, giọng nói lạnh nhạt của Nguỵ Đình truyền ra, “Nghe nói tiểu công tử quý phủ từ khi mới sinh đã chịu một chút sự cố ngoài ý muốn nên thân mình có hơi suy nhược. Y thuật của Trương tiên sinh trong Vương phủ có chút tài nghệ, nếu đại nhân không chê thì bổn vương sẽ phái Trương tiên sinh tới phủ xem bệnh cho tiểu công tử.”
Nghe vậy, sắc mặt của Trương Tự trở nên cảm kích, vội trang trọng hành một cái đại lễ với Nguỵ Đình, “Tạ ơn Vương gia quan tâm, ân đức này của Vương gia, hạ quan suốt đời không quên.”
“Trương đại nhân quá lời rồi,” Nguỵ Đình nghiêm mặt nói: “Hôm qua bổn vương đã đồng ý với bệ hạ sáng nay sẽ tiến cung thăm ngài, canh giờ đã không còn sớm, chắc là bệ hạ đang nóng lòng chờ…”
Trương Tự vội đáp: “Bệ hạ chờ lâu, Vương gia vẫn nên tiến cung đi thôi. Ngươi đâu, còn không mau nhường đường.”
Đội ngũ tang lễ lập tức lùi ra hai bên đường, nhường cho xe ngựa của Nguỵ Đình một lối đi.
Xe ngựa chậm rãi khởi hành, lúc băng qua quan tài của Chiêu Dương công chúa, mấy tên nội thị vệ khuân quan tài vô thức cúi đầu trước Nguỵ Đình, như kính như sợ.
Nhìn xem, tình huống hệt như cả Chiêu Dương công chúa lẫn quan tài của nàng ta đều hành lễ với hắn vậy.
Kiều Dư không khỏi cảm khái, “Ai mà ngờ được Chiêu Dương công chúa lừng lẫy một thời lại có hậu sự qua loa thế này chứ?”
“Thắng làm vua, thua làm giặc, xưa nay đã vậy,” Nguỵ Đình lạnh nhạt đáp: “Bổn vương chưa tước đi phong hào công chúa của ả đã là nhân từ rồi!”
Nếu so với hắn thì những việc trước đây mà Chiêu Dương công chúa đã làm còn nhiều hơn.
Đầu tiên là nhân cơ hội hắn bị thương tại hôn lễ của Trình gia, ả bài trí đủ trạm kiểm soát gây trở ngại cho hắn trên đường hồi kinh. Sau đó là cấu kết với Thượng thư và triều thần muốn bức Thái hậu và bệ hạ thoái vị. Để chắc chắn, ả còn gài bẫy khiến tiểu Hoàng đế nhiễm đậu mùa…
Nếu thủ đoạn của Nguỵ Đình không quyết liệt thì thời khắc này, e rằng người nằm trong quan tài đó chính là hắn.
Mưu quyền đoạt thế, ngươi không chết thì chính là ta chết.
_____
[1] Môn phủ: ‘môn’ = cửa => cửa phủ.
[2] Xa phu: người lái xe ngựa.
Kiều Dư nhẹ nhàng rút cái tay của mình ra khỏi ngực hắn, sau đó cẩn thận nhích người, kéo dãn khoảng cách giữa mình và Nguỵ Đình.
Sau khi làm xong, nàng nhìn qua Nguỵ Đình một chút, thấy hắn vẫn nhắm mắt ngủ say như cũ, dường như không hề cảm giác được động tĩnh của nàng dù chỉ một chút.
Kiều Dư vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không hề để ý tới khoé miệng của Nguỵ Đình đang nằm bên cạnh dường như cong lên một chút.
Trong viện truyền tới tiếng đi lại của hạ nhân, Kiều Dư nghe thấy liền bật dậy, đẩy đẩy Nguỵ Đình thoạt nhìn còn đang ngủ say bên cạnh, “Vương gia, ngài nên đi đi, đừng ngủ nữa.”
Nguỵ Đình làm như vô thức giơ tay gạt cái tay nhỏ đang làm loạn của nàng, sau đó tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Nhưng Kiều Dư không buông tha hắn, giọng nói của nàng bắt đầu nóng nảy, “Ngài dậy coi, về nhanh lên.”
Mọi người đều bắt đầu làm việc cả rồi, nếu lát nữa họ thấy Nguỵ Đình từ trong phòng nàng đi ra thì nàng còn cái gì để giải thích là mình trong sạch đây?
Thấy Nguỵ Đình cực kỳ bất hợp tác, sự kiên nhẫn của Kiều Dư bị đốt sạch. Nhìn gương mặt đang ngủ kia, nàng kệ luôn dù nó khôi ngô tuấn tú cỡ nào, trực tiếp nắm chóp mũi của hắn rồi kéo dậy.
“Ta không tin là ta không gọi ngài dậy nổi!” Kiều Dư cả giận.
Trong lòng nàng đếm thầm, để rồi xem nàng đếm tới số bao nhiêu thì hắn mới chịu không nổi mà tỉnh lại?
98, 99, 100…
Thời điểm nàng đếm tới 100, Nguỵ Đình vẫn không hề có động tĩnh nào. Kiều Dư đột nhiên nhận ra có cái gì không đúng, sắc mặt của nàng bắt đầu hoảng loạn.
Nàng buông ngón tay đang véo mũi hắn ra rồi dùng ngón trỏ đưa xuống lỗ mũi —
Không có hơi thở!
“Nguỵ Đình, Nguỵ Đình!” Kiều Dư gấp gáp vỗ vỗ mặt hắn, “Ngài mau đứng dậy, ngài đừng làm ta sợ…”
Trong giọng nói của nàng không giấu được lộ ra vài tia nức nở, “Ngài không thể chết, nếu như ngài chết thì ta cũng không sống nổi. Ta… ta còn chưa sống đủ lâu mà!”
Đúng lúc này, Nguỵ Đình mở to hai mắt.
“Ngài không chết à? Hại ta sợ muốn chết…” Không để Kiều Dư có thời gian thở phào nhẹ nhõm, Nguỵ Đình đã vươn tay ra sau lưng nàng, sau đó kéo một cái, ôm ghì nàng trong lòng.
Vành tai của Kiều Dư dán lên ngực hắn.
Thịch! Thịch! Thịch!
Tiếng tim đập của hắn cực kỳ rõ ràng và mạnh mẽ, thoạt nghe dồn dập như nhịp trống, vang lên bên tai nàng.
Nguỵ Đình thấp giọng cười một tiếng, trong giọng nói là sự vui sướng chưa từng có và một chút thoả mãn, “Không ngờ Tiểu Ngư cô nương lại quan tâm bổn vương như vậy, còn sợ bổn vương xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa chứ.”
Kiều Dư sững người một chút, ngay sau đó, cục tức trong lòng nàng trào ra, “Vương gia đừng có mơ hão. Nếu thời khắc này ngài không phải nằm trên giường của ta thì ai thèm quan tâm ngài sống hay chết chứ?”
Nếu Nguỵ Đình xảy ra bất trắc trên giường của nàng thật thì nàng hoàn toàn không nghi ngờ: khả năng đám người Nguỵ Thất tuyệt đối sẽ đi chôn nàng luôn.
Nguỵ Đình tự động bỏ qua hàm ý trong câu nói của Kiều Dư, “Mặc kệ có giải thích như thế nào, việc Tiểu Ngư cô nương không muốn bổn vương chết là sự thật. Ý tốt này của nàng, bổn vương nhận.”
Ngoài cửa truyền tới giọng của Xuân Lan đang nói chuyện cùng mấy tỳ nữ khác: “Bình thường giờ này Tiểu Ngư cô nương sớm tỉnh rồi nhỉ?”
“Ta cũng nhớ là vậy, hồi nãy hình như trong phòng có động tĩnh, hay là chúng ta đi gọi cô nương một chút?”
Nghe vậy, Kiều Dư lập tức bịt kín miệng của Nguỵ Đình, nhỏ giọng cảnh cáo: “Từ giờ trở đi, ngài không được phát ra tiếng động, im lặng một chút, nghe không hả?”
Đúng lúc này, Xuân Lan gõ gõ cửa phòng, dịu dàng dò hỏi: “Tiểu Ngư cô nương, không biết cô nương đã tỉnh chưa ạ?”
Kiều Dư vội đáp: “Là Xuân Lan à? Ta còn muốn ngủ thêm một lát, các ngươi không cần gấp gáp hầu hạ ta đâu. Bây giờ còn sớm, các ngươi ăn sáng trước đi.”
“Bọn nô tỳ đã ăn sáng rồi ạ.”
Kiều Dư khựng một chút, sau đó nói: “Vậy à? Hay là các ngươi giúp ta đi thu giúp ta sương sớm đọng trên mặt hoa cỏ đi. Sương đọng trên các loài hoa khác nhau thì cất thành các trang khác nhau.”
“Tiểu Ngư cô nương muốn thu sương sớm để làm gì ạ?”
“Sau này các ngươi sẽ biết, làm phiền các ngươi giúp ta đi thu một ít.”
Ngoài cửa, Xuân Lan mơ hồ vâng lệnh.
Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Kiều Dư nhanh chóng rụt tay đang bịt miệng của Nguỵ Đình lại, sau đó đứng dậy mặc thêm y phục bên cạnh lên người.
Nguỵ Đình vẫn dựa lên mép giường có khung đóng bằng gỗ mộc, dù bận nhưng hắn vẫn ung dung ngắm nhìn dáng vẻ rối ren của Kiều Dư.
Sau khi mặc xong y phục, Kiều Dư đi tới cạnh cửa, hé ra một kẽ hở nhỏ rồi ló đầu ra ngoài, dò xét một hồi.
Bây giờ không có ai chú ý nữa, nàng chạy nhanh về giường rồi nói: “Nhân lúc bên ngoài không có ai thì ngài nhanh chóng về đi.”
Nguỵ Đình không nhịn được, cười nói: “Dáng vẻ đề phòng này của nàng làm bổn vương nghĩ tới một từ.”
Nhìn hắn thì Kiều Dư cảm thấy từ đó hẳn là chẳng tốt lành gì, nhưng nàng vẫn không kìm được, hỏi: “Từ gì?”
“Trộm tình.”
Nguỵ Đình nói rõ từng chữ, trong ánh mắt còn mang theo ý trêu chọc, “Chỉ là nếu nàng thích chơi trò trộm tình này, bổn vương không ngại chơi với nàng một lần.”
Kiều Dư: “…”
Bệnh hay sao mà yêu đương vụng trộm với hắn?
“Giữa chúng ta vốn không có chữ ‘tình’ thì lấy đâu ra chữ ‘trộm’?” Kiều Dư bĩu môi, khinh thường đáp: “Vương gia đừng khua môi múa mép nữa, về nhanh đi.”
Nguỵ Đình sửa sang lại y phục hơi nhăn trên người mình, sau đó chậm rì rì đi ra cửa. Kiều Dư vội mở cửa, sau đó không ngừng đẩy hắn ra ngoài rồi lập tức đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng, Nguỵ Đình không nhịn được cười cười. Sau đó, hắn sải bước tới biệt viện bên cạnh, gọi người tới hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Bữa sáng dùng ở viện của Nguỵ Đình. Kiều Dư nhìn qua nơi đặt chiếc giường lớn được làm bằng gỗ Trinh Nam với hoạ tiết khắc hoạ hình giọt nước một chút. Nơi đó vẫn trống trơn như cũ làm gian phòng có hơi buồn tẻ, thiếu đi ý vị.
Kiều Dư hỏi Trần Bình vẫn đứng hầu bên cạnh, “Trần bá bá, giường của Vương gia bao giờ mới được chuyển tới viện này?”
Nguỵ Đình chớp chớp mắt, cười như không cười, hỏi: “Sao vậy? Tiểu Ngư cô nương cảm thấy hứng thú đối với chuyện trong phòng của bổn vương à?”
Kiều Dư trừng lớn đôi mắt, “Ta chỉ lo lắng Vương gia không có nơi để ngủ mà làm ra chuyện phá mộng đẹp của người khác nữa thôi. Nếu như làm nhiều… sẽ tổn thọ đấy!”
“Đa tạ Tiểu Ngư cô nương quan tâm, chỉ là nếu có mỹ nhân chung gối trong lòng thì dù có giảm thọ, bổn vương cũng cam tâm tình nguyện.”
Kiều Dư nhìn hắn.
Trước mặt nàng là khuôn mặt khôi ngô hiếm ai có được, nhưng giờ phút này, hắn cố tình để lộ ra sự ngả ngớn nơi khoé mắt, thoạt nhìn có điểm giống như mấy tiểu tử ăn chơi trác táng.
Làm một nam nhân cao cao tại thượng hay là công tử tao nhã tài trí không tốt à? Tại sao hắn lại muốn học mấy điều không đứng đắn kia chứ?
Trần Bình nhìn hai người liếc mắt qua lại liền hiểu ý, cười cười. Xem ra chuyện giường của Vương gia vẫn có thể từ từ hẵng tính.
“Là thế này, Tiểu Ngư cô nương, sáng nay thợ mộc đóng giường cho Vương gia tới đây bẩm báo rằng hắn ăn bậy nên đau bụng. Hôm nay e là không còn sức để đóng giường, cho nên giường của Vương gia bao giờ đóng xong thì… chưa biết được.”
Kiều Dư trợn mắt, “Chưa biết được? Thợ mộc này không được thì bá bá đổi thợ mộc khác đi. Chẳng lẽ cả Vương phủ tới tiền mời thợ mộc cũng không có?”
Ở phía đối diện, Nguỵ Đình đã dùng xong thiện. Hắn nhìn Kiều Dư, nói: “Tiểu Ngư cô nương đừng mải nói chuyện mà quên dùng bữa. Hôm qua bổn vương đã đồng ý với bệ hạ là hôm nay sẽ đưa cô nương tiến cung thăm ngài. Hẳn là bây giờ bệ hạ đang sốt ruột chờ đấy.”
Vừa nghe có thể tiến cung thăm tiểu Hoàng đế, Kiều Dư liền mặc kệ chuyện giường của hắn, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn.
“Ta ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Kiều Dư đặt chén xuống, vẻ mặt tràn đầy mong chờ mà nhìn Nguỵ Đình.
Nhưng khi thấy vẻ mặt này của nàng, Nguỵ Đình lại có hơi bực bội. Dù sao cũng không phải đi gặp nhi tử thân sinh, nàng tích cực như vậy làm gì?
Nếu không phải hôm qua đã đồng ý với tiểu Hoàng đế thì hắn thật sự không muốn đưa Kiều Dư đi cùng.
Nguỵ Đình nhìn nàng, “Đi thôi.”
Xe ngựa đã được chuẩn bị ngoài môn phủ [1], sau khi Nguỵ Đình và Kiều Dư an vị trong xe, xa phu [2] lập tức khởi hành.
Không bao lâu sau, đoàn người nghe thấy khúc nhạc u buồn.
“Vương gia, là đưa tang Chiêu Dương công chúa,” Nguỵ Cửu bên ngoài xe ngựa nói: “Chúng ta có cần thăm viếng một chút không ạ?”
Nguỵ Đình khẽ đáp: “Không cần. Dù ả còn sống, bổn vương cũng chẳng buồn thăm. Giờ ả đã chết, càng không cần thăm.”
Sau đó, hắn hạ lệnh cho đoàn xe trực tiếp băng qua.
Dẫn đầu đội ngũ đưa tang là một lão nhân ước chừng năm mươi tuổi, mặc quan phục màu đỏ đen, khuôn mặt nghiêm túc – Lễ bộ Thượng thư Trương Tự.
Trương Tự không mặc đồ tang mà chỉ buộc một dải lụa màu trắng bên hông để biểu thị sự tôn trọng đối với người đã khuất. Phía sau Trương Tự là mấy chục nội thị vệ mặc đồ tang màu trắng, ở giữa khuân theo quan tài màu đen. Nội thị vệ đi trước quan tài ôm một bài vị, còn người đang nằm trong quan tài chính là dung nhan sinh thời của Chiêu Dương công chúa.
Thấy xe ngựa của Nguỵ Đình đi tới, Trương Tự phất tay ra hiệu cho đội ngũ đưa tang dừng lại, sau đó nghiêng người nhường đường, còn hành lễ với xe ngựa của Nguỵ Đình, “Hạ quan Trương Tự, bái kiến Nhiếp chính vương.”
“Trương đại nhân không cần đa lễ,” Từ trong xe ngựa, giọng nói lạnh nhạt của Nguỵ Đình truyền ra, “Nghe nói tiểu công tử quý phủ từ khi mới sinh đã chịu một chút sự cố ngoài ý muốn nên thân mình có hơi suy nhược. Y thuật của Trương tiên sinh trong Vương phủ có chút tài nghệ, nếu đại nhân không chê thì bổn vương sẽ phái Trương tiên sinh tới phủ xem bệnh cho tiểu công tử.”
Nghe vậy, sắc mặt của Trương Tự trở nên cảm kích, vội trang trọng hành một cái đại lễ với Nguỵ Đình, “Tạ ơn Vương gia quan tâm, ân đức này của Vương gia, hạ quan suốt đời không quên.”
“Trương đại nhân quá lời rồi,” Nguỵ Đình nghiêm mặt nói: “Hôm qua bổn vương đã đồng ý với bệ hạ sáng nay sẽ tiến cung thăm ngài, canh giờ đã không còn sớm, chắc là bệ hạ đang nóng lòng chờ…”
Trương Tự vội đáp: “Bệ hạ chờ lâu, Vương gia vẫn nên tiến cung đi thôi. Ngươi đâu, còn không mau nhường đường.”
Đội ngũ tang lễ lập tức lùi ra hai bên đường, nhường cho xe ngựa của Nguỵ Đình một lối đi.
Xe ngựa chậm rãi khởi hành, lúc băng qua quan tài của Chiêu Dương công chúa, mấy tên nội thị vệ khuân quan tài vô thức cúi đầu trước Nguỵ Đình, như kính như sợ.
Nhìn xem, tình huống hệt như cả Chiêu Dương công chúa lẫn quan tài của nàng ta đều hành lễ với hắn vậy.
Kiều Dư không khỏi cảm khái, “Ai mà ngờ được Chiêu Dương công chúa lừng lẫy một thời lại có hậu sự qua loa thế này chứ?”
“Thắng làm vua, thua làm giặc, xưa nay đã vậy,” Nguỵ Đình lạnh nhạt đáp: “Bổn vương chưa tước đi phong hào công chúa của ả đã là nhân từ rồi!”
Nếu so với hắn thì những việc trước đây mà Chiêu Dương công chúa đã làm còn nhiều hơn.
Đầu tiên là nhân cơ hội hắn bị thương tại hôn lễ của Trình gia, ả bài trí đủ trạm kiểm soát gây trở ngại cho hắn trên đường hồi kinh. Sau đó là cấu kết với Thượng thư và triều thần muốn bức Thái hậu và bệ hạ thoái vị. Để chắc chắn, ả còn gài bẫy khiến tiểu Hoàng đế nhiễm đậu mùa…
Nếu thủ đoạn của Nguỵ Đình không quyết liệt thì thời khắc này, e rằng người nằm trong quan tài đó chính là hắn.
Mưu quyền đoạt thế, ngươi không chết thì chính là ta chết.
_____
[1] Môn phủ: ‘môn’ = cửa => cửa phủ.
[2] Xa phu: người lái xe ngựa.