Chương : 27
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
Lửa giận trong lòng Tiêu Ấu Ngư lập tức trào dâng.
May là nàng ta vẫn ý thức được thân phận bây giờ của mình là đương kim Thái hậu, nhịn xuống, rồi lại nhịn xuống, nàng ta cố nặn ra một nụ cười trên mặt, “Con người của Nguỵ Đình vốn nội liễm, thích tạo bất ngờ cho người khác. Nghe ý tứ trong mấy lời vừa nãy của mọi người… xem ra gần đây, phủ Nhiếp chính vương có rất nhiều động tĩnh sao?”
Mua vào số trang sức trị giá mười vạn lượng bạc, động tĩnh này không những nhiều mà còn lớn nữa!
Nữ quyến mở lời khi nãy biết bản thân đã lỡ mồm, vội cười giảng hoà, “Thì ra Vương gia là muốn làm nương nương bất ngờ, xem tiểu nữ này, đúng là nói lời không nên nói mà.”
“Đúng đó, may là nương nương kịp thời nhắc nhở, nếu không chúng ta đã phá hỏng chuyện tốt của Vương gia mất rồi.”
“Còn phải nói à? Thái hậu của chúng ta đương nhiên là hiểu ngài ấy nhất.” Các nữ quyến đua nhau nói lời hay.
Tiêu Ấu Ngư nghe tới mức cảm thấy hụt hẫng. Nếu Nguỵ Đình thật sự đối xử với nàng ta như thế thì đúng là chuyện tốt!
Cực khổ lắm mới thoát ra khỏi chủ đề này, trong lòng các nữ quyến cũng sợ rồi, ai nấy đều bắt đầu ngỏ ý lui ra, “Nghe nói hôm nay có tổ chức đua thuyền rồng trên hồ Thái Dịch [1], hình như rất đông vui đó, tiểu nữ chờ không nổi, muốn đi xem quá.”
Tiêu Ấu Ngư xốc lại tinh thần, “Nếu mọi người muốn đi thì chúng ta xuất phát qua đó thôi.”
Dứt lời, nàng ta ưỡn ngực thẳng lưng, dẫn theo các nữ quyến tới hồ Thái Dịch.
…
Đầu tháng năm, phong cảnh hồ Thái Dịch vừa đẹp, gió nhè nhẹ thổi, cành liễu cạnh bên lay động như thiếu nữ nhảy múa, dáng vẻ thướt tha đa dạng.
Cách bờ hồ không xa đã có mấy chiếc thuyền rồng đang neo đậu, mấy chục binh sĩ nhanh chóng thay đổi y phục, bắp tay bắp chân từng quyền hữu lực, thoạt nhìn rất có khí khái nam nhân.
Thấy Thái hậu dẫn theo một đám nữ quyến tới đây, mọi người vốn đang náo nhiệt lập tức thu lại sắc mặt, hành lễ với nàng ta, “Chúng thần bái kiến Thái hậu nương nương.”
Tiêu Ấu Ngư hơi nâng tay, cất giọng trong trẻo, “Bình thân.”
Mọi người vâng dạ đứng lên, Nguỵ Cửu ngẩng đầu, vừa thấy Tiêu Ấu Ngư trong bộ cung trang màu hồng củ sen, cả người lập tứng kinh hãi. Cũng may là quanh hồ có rất nhiều người nên không ai chú ý tới động tĩnh của cậu bên này.
Nguỵ Cửu kéo ống tay áo của Nguỵ Thất, hỏi: “Hôm nay tới đây, Tiểu Ngư cô nương mặc y phục màu gì vậy?”
Nếu như cậu nhớ không lầm thì hôm nay cô nương cũng mặc trang phục màu đó.
Còn nữa, Tiểu Ngư cô nương cài trâm Tịnh Đế Hải Đường, mà hình vẽ đỏ thắm trên trán của Tiêu Ấu Ngư cũng là hoa Hải Đường, vậy thì hôm nay… hôm nay sẽ xảy ra kịch hay tới nhường nào kia chứ!!?
Nguỵ Thất nhắc nhở, “Ngươi bình tĩnh một chút, mặc kệ thế nào, bây giờ nàng ta vẫn là Thái hậu.”
Tiêu Ấu Ngư đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Nguỵ Đình, nàng ta liền nhìn qua phía Nguỵ Ngũ đang cách không xa, hỏi: “Vương gia đâu rồi?”
Nguỵ Ngũ chắp tay, “Hồi nương nương, Vương gia đang ở Long Chương cung, sẽ tới đây sau. Nương nương nên sắp xếp chỗ ngồi cho các vị phu nhân và tiểu thư trước đi ạ.”
…
Yến hội được tổ chức ở đài ngắm cạnh bên hồ Thái Dịch, ước chừng cao hơn mặt hồ năm trượng [2]. Người đứng trên đài có thể ngắm được toàn bộ phong cảnh xa gần của hồ Thái Dịch.
Tiêu Ấu Ngư dẫn người tới đài ngắm cảnh, trong đài đã có vài quan văn ngồi sẵn, vừa thấy Tiêu Ấu Ngư tới đây, nhìn cung trang trên người nàng ta, ánh mắt của mọi người lập tức lộ ra vẻ không chấp nhận được.
“Thái hậu nương nương, thứ cho lão thần nói thẳng, thân là mẫu hậu của bệ hạ, là mẫu nghi thiên hạ, chọn y phục phải ổn trọng và đoan trang. Nhưng hôm nay người ăn vận thế này, thật sự không hợp lẽ.”
Đương kim Thái hậu chính là tấm gương của nữ tử trong thiên hạ, trang dung của Thái hậu sao có thể là dạng này?
Cung trang hồng phấn, Hải Đường giữa trán,… Đâu phải là cô nương chưa gả đi, sao có thể nhếch môi cười nhẹ trước mặt triều thần như thế chứ?
Người nói những lời này chính là Lễ bộ Thượng thư – Trương Tự.
Trương phụ nhân vội trừng mắt nhìn phu quân nhà mình một cái, ra hiệu cho ông đừng nói nữa.
Không phải một đám nữ quyến kia không nhìn ra dáng vẻ của Tiêu Ấu Ngư không hợp quy củ, nhưng tại sao không ai dám nói thẳng? Còn không phải vì quan hệ bất thường giữa nàng ta và Nhiếp chính vương sao?
Vì nam nhân đó, mọi người ai mà không nhún nhường nàng ta?
Khuôn mặt của Tiêu Ấu Ngư lập tức đỏ lên. Nàng ta ổn định nhịp thở, kìm nén cảm xúc rồi nói: “Là ai gia suy nghĩ không chu toàn, đa tạ Trương Thượng thư nhắc nhở, ai gia lập tức hồi cung thay ngay.”
Dứt lời, Tiêu Ấu Ngư dẫn theo cung nhân [3] vòng về Nhân Thọ cung lần nữa, để lại một đám nữ quyến giữa đài.
Cung nữ sắp xếp chỗ ngồi cho nữ quyến xong nhưng Nguỵ Đình vẫn chưa xuất hiện, cho nên mọi người nói chuyện khá thoải mái.
Trương phu nhân nhìn phu quân nhà mình, nhỏ giọng trách: “Chàng lắm miệng như thế làm gì? Mọi người đều cố tình không nói, chàng không sợ… đắc tội Nhiếp chính vương sao?”
Trương Tự nắm tay phu nhân của mình, cười đáp: “Nàng yên tâm đi, Nhiếp chính vương sẽ không so đo chuyện này đâu.”
“Làm sao chàng biết?”
Các nữ quyến đang hội thành một nhóm, ai nấy đều nhìn mấy nam nhân đang chuẩn bị đua thuyền rồng. Đúng lúc này, Nguỵ Đình xuất hiện, dẫn theo Kiều Dư.
“Các ngươi mau nhìn bên kia!” Một thiếu nữ trong nhóm cao giọng nói.
Mọi người lập tức nhìn qua, liền thấy Nhiếp chính vương anh tuấn đang ôm tiểu Hoàng đế còn nhỏ tuổi trong lòng. Mà bên cạnh hắn là một nữ nhân ăn vận y phục màu hồng củ sen. Do nàng quay lưng về phía mọi người nên không ai thấy được dung mạo của nàng, nhưng xem thái độ của tiểu Hoàng đế dường như rất thân thiết với nàng.
Nghĩ tới Tiêu Ấu Ngư vừa mới rời đi, các nữ quyến nhìn nhau, do dự hỏi: “Đó là… Thái hậu nương nương sao?”
“Hình như dáng người không giống.” Tiêu Ấu Ngư đâu có mảnh mai như vậy.
Trước ánh mắt tò mò của các nữ quyến, sau khi dặn dò các binh sĩ tham gia đua thuyền rồng xong, Nguỵ Đình cất bước đi tới đài ngắm cảnh bên này.
Ai nấy đều dời mắt sang nữ nhân bên cạnh hắn, trông đợi vô cùng, có điều…
Nàng ta đeo khăn che mặt!
Mọi người lập tức thất vọng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ: nếu là Tiêu Ấu Ngư thì sao phải đeo khăn che mặt làm gì?
Nguỵ Đình chậm rãi bước lên đài ngắm cảnh, chúng quan lại và nhóm gia quyến lao nhao hành lễ, “Chúng thần bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Nhiếp chính vương.”
“Nghĩa phụ…” Tiểu Hoàng đế rất ít khi đối diện với việc được nhiều người hành lễ như vậy, ôm cổ Nguỵ Đình càng chặt.
Nguỵ Đình vỗ vỗ lưng của tiểu Hoàng đế, sau đó trầm giọng nói: “Chúng khanh gia bình thân.”
“Tạ ơn Nhiếp chính vương miễn lễ.”
Sau khi bình thân, các nữ quyến nhìn thấy Kiều Dư, trong mắt lập tức không giấu được sự kinh ngạc. Tuy không thể nhìn tới dung mạo của nàng, nhưng chỉ bằng một đôi mắt lộ ra ngoài cũng đủ kiều diễm. Đồng tử đẹp như suối trong, linh động hoạt bát, khiến người ta không thể dời mắt được.
Trong nhóm nữ quyến có một thiếu phụ không kìm được, cất giọng kêu lên, “A Dư?”
Mọi người nhìn qua chỗ vừa phát ra tiếng động, thiếu phụ kia là thiếu phu nhân [4] của phủ Lại bộ Thượng thư – Ninh Tư Nguyệt.
Nghe vậy, Nguỵ Đình cũng nhìn qua Ninh Tư Nguyệt, ánh mắt sắc bén như dao. Hắn mở miệng hỏi: “Vị phu nhân này quen với Tiểu Ngư cô nương của bổn vương phủ sao?”
Trong mắt Kiều Dư lộ ra hoảng loạn. Nàng nhìn Ninh Tư Nguyệt, lắc đầu thật nhẹ, ánh mắt tràn đầy sự phủ nhận.
Ninh Tư Nguyệt chỉnh đốn cảm xúc lại, giọng nói hoàn toàn mất đi sự kích động ban nãy, “Hồi Nhiếp chính vương, thần phụ không quen biết. Vừa rồi là thần phụ lầm người, cảm thấy Tiểu Ngư cô nương giống một người bằng hữu [5] cũ của mình thôi ạ.”
“Thật không?” Nguỵ Đình làm như không tin.
Hắn nghe thấy rõ ràng, hai tiếng mà thiếu phụ này vừa thốt ra chính là ‘A Ngư’ [6]…
A Ngư.
Tiểu Ngư.
Trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Hắn cất giọng hỏi: “Không biết vị bằng hữu mà ngươi nhận lầm là người phương nào?”
Kiều Dư hốt hoảng, vội nói: “Vương gia! Ngài hao phí tâm tư để hỏi về một nữ nhân khác là muốn tìm niềm vui mới à?”
“Ồ?” Nguỵ Đình nhìn nàng, trong mắt loé ra sự hứng thú. Lời nói mang theo vẻ ghen tuông này, hắn chưa từng nghe thấy từ miệng nàng.
Hôm nay nghe được… đúng là cảm giác không tệ chút nào!
Mọi người xung quanh không nhịn được, trợn mắt há mồm. Tiểu Ngư cô nương này… xem ra lá gan còn lớn hơn lời đồn đại nữa!
Cảm nhận được những ánh mắt sáng quắc kia, Kiều Dư căng mình nói: “Ta vẫn còn đang đứng đây mà Vương gia lại hỏi về nữ nhân khác có vẻ ngoài giống ta, ngài thật biết cách làm trái tim của ta nguội lạnh đấy!”
Nguỵ Đình không kìm được, thấp giọng bật cười, chất giọng nồng đậm sự dịu dàng của hắn nghe tựa men say, khiến lòng người rung động, “Không ngờ Tiểu Ngư cô nương lại để ý bổn vương tới vậy. Được rồi, bổn vương không hỏi nữa.”
Câu từ tràn đầy cưng chiều của hắn lập tức thay đổi nhận thức của mọi người.
Nhưng Kiều Dư vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm được.
Nguỵ Đình nhìn kỹ khuôn mặt của Ninh Tư Nguyệt, sau đó dẫn Kiều Dư tới chỗ của mình, ngồi xuống.
Còn nhóm nữ quyến bên này, ai nấy đã không kìm nổi, hỏi Ninh Tư Nguyệt, “Thôi thiếu phu nhân, Tiểu Ngư cô nương kia thật sự giống với bằng hữu của ngươi sao? Rốt cục là ai thế?”
Ninh Tư Nguyệt cụp mắt, giọng nói không giấu được sự đau thương và hoài niệm, “Ta nhận lầm người thôi, người bằng hữu đó của ta… đã không còn trên dương thế nữa.”
Nghe vậy, các nữ quyến không tiện hỏi nữa, thay vào đó là quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh Nguỵ Đình. Hôm nay nàng búi kiểu tóc linh xà [7], trên mặt nghiêng của búi cài trâm Tịnh Đế Hải Đường, kiểu dáng độc đáo bắt mắt, đúng là mẫu trâm mà trước đây, các nàng từng thấy ở Thuý Ngọc hiên.
“Các ngươi nhìn kìa,” Trong lòng các nữ quyến hiểu mà không nói ra, chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó lại nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu Kiều Dư.
Thì ra, trang sức mới của Thuý Ngọc hiên đều tới chỗ của Tiểu Ngư cô nương này.
Đúng lúc này, Tiêu Ấu Ngư đã đổi xong cung trang. Nàng ta đã lau sạch đoá Hải Đường trên trán, cung trang cũng đổi sang bộ màu xanh lam, thoạt nhìn đã có sự ổn trọng và đoan trang, nhưng lại khiến người khác cảm thấy người mặc đã già.
Các nữ quyến nhìn qua Tiêu Ấu Ngư, ánh mắt lộ ra sự đồng cảm.
Buồn cười cho nàng ta còn tưởng Nhiếp chính vương sẽ tạo bất ngờ cho mình, không ngờ số trang sức đáng giá mười vạn lượng bạc, lúc này đều đã nằm trên đầu người khác.
Nhận ra ánh mắc khác thường của mọi người, Tiêu Ấu Ngư nhìn qua tên đầu sỏ – Kiều Dư bên kia, đồng tử không giấu được sự oán hận.
Dưới ống tay áo rộng thùng thình, nàng ta gắt gao siết chặt tay lại, làm cho móng tay hằn sâu vào da thịt.
…
Mọi người đã tới đông đủ, cuộc đua thuyền rồng chính thức bắt đầu.
Nhìn mấy đội đua thuyền bên dưới đã chuẩn bị sẵn sàng, Tiêu Ấu Ngư cười nói: “Thực lực của mấy đội đua thuyền năm nay đều không tầm thường. Hay là như vầy đi, trước khi họ về tới đích, chúng ta cá cược xem đội nào sẽ thắng, xem như là tiêu khiển một chút.”
Nàng ta vừa nói xong, không ít nữ quyến bên dưới liền lao nhao hưởng ứng.
“Vậy thì ai gia cược trước vậy,” Tiêu Ấu Ngư cởi bộ vòng ngọc trên tay xuống rồi đặt vào khay.
Các nữ quyến cũng sôi nổi đặt vật cược của mình vào.
Thấy Kiều Dư không tỏ thái độ gì, Tiêu Ấu Ngư nói: “Tiểu Ngư cô nương, hay là cô nương cũng chung vui cùng chúng ta đi?”
Kiều Dư nhìn khay vật cược mà mọi người đặt vào, cười đáp: “Hồi nương nương, dân nữ không chơi được, dân nữ không có vật gì để cược.”
Tiêu Ấu Ngư vẫn không buông tha cho nàng, “Ai gia thấy trâm Tịnh Đế Hải Đường cài trên tóc của cô nương không tệ đâu, vừa hay có thể lấy ra cược. Sao nào? Tiểu Ngư cô nương tiếc à?”
Đúng là Kiều Dư không muốn dùng nó để cược, có lẽ bởi vì cây trâm Tịnh Đế Hải Đường này là món trang sức dành cho nữ nhân mà lần đầu tiên, nàng thật lòng yêu thích, cho nên nàng không hề có ý định sẽ dùng nó để làm vật cược cho trò chơi nhàm chán kia.
Trong lúc mọi người đang chờ phản ứng của Kiều Dư, bỗng nhiên, Nguỵ Đình tháo nhẫn ban chỉ trên tay mình xuống, ném vào khay.
“Vật cược của Tiểu Ngư cô nương để bổn vương đưa ra là được.”
_____
[1] Hồ Thái Dịch: hình ảnh minh hoạ:
[2] Năm trượng: đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Quốc: 1 trượng = 3.33 mét (Xem thêm ).
[3] Cung nhân: người làm trong cung.
[4] Thiếu phu nhân: vợ của con trai người đứng đầu gia đình.
[5] Bằng hữu: người bạn, huynh đệ,… quan hệ bạn bè.
[6] Giải thích đồng âm: 阿妤 – A Dư (phiên âm: Ā yú) và 小鱼 – Tiểu Ngư (phiên âm: Xiǎo yú).
Chữ 妤 – Dư và chữ 鱼 – Ngư đồng âm yú nên Nguỵ Đình lầm tưởng. Vả lại trước đây, Kiều Dư cũng dựa vào sự đồng âm này để chọn tên giả là ‘Tiểu Ngư’ cho mình.
[7] Kiểu búi tóc linh xà: hình ảnh minh hoạ:
Edit: Xiao Yi.
Lửa giận trong lòng Tiêu Ấu Ngư lập tức trào dâng.
May là nàng ta vẫn ý thức được thân phận bây giờ của mình là đương kim Thái hậu, nhịn xuống, rồi lại nhịn xuống, nàng ta cố nặn ra một nụ cười trên mặt, “Con người của Nguỵ Đình vốn nội liễm, thích tạo bất ngờ cho người khác. Nghe ý tứ trong mấy lời vừa nãy của mọi người… xem ra gần đây, phủ Nhiếp chính vương có rất nhiều động tĩnh sao?”
Mua vào số trang sức trị giá mười vạn lượng bạc, động tĩnh này không những nhiều mà còn lớn nữa!
Nữ quyến mở lời khi nãy biết bản thân đã lỡ mồm, vội cười giảng hoà, “Thì ra Vương gia là muốn làm nương nương bất ngờ, xem tiểu nữ này, đúng là nói lời không nên nói mà.”
“Đúng đó, may là nương nương kịp thời nhắc nhở, nếu không chúng ta đã phá hỏng chuyện tốt của Vương gia mất rồi.”
“Còn phải nói à? Thái hậu của chúng ta đương nhiên là hiểu ngài ấy nhất.” Các nữ quyến đua nhau nói lời hay.
Tiêu Ấu Ngư nghe tới mức cảm thấy hụt hẫng. Nếu Nguỵ Đình thật sự đối xử với nàng ta như thế thì đúng là chuyện tốt!
Cực khổ lắm mới thoát ra khỏi chủ đề này, trong lòng các nữ quyến cũng sợ rồi, ai nấy đều bắt đầu ngỏ ý lui ra, “Nghe nói hôm nay có tổ chức đua thuyền rồng trên hồ Thái Dịch [1], hình như rất đông vui đó, tiểu nữ chờ không nổi, muốn đi xem quá.”
Tiêu Ấu Ngư xốc lại tinh thần, “Nếu mọi người muốn đi thì chúng ta xuất phát qua đó thôi.”
Dứt lời, nàng ta ưỡn ngực thẳng lưng, dẫn theo các nữ quyến tới hồ Thái Dịch.
…
Đầu tháng năm, phong cảnh hồ Thái Dịch vừa đẹp, gió nhè nhẹ thổi, cành liễu cạnh bên lay động như thiếu nữ nhảy múa, dáng vẻ thướt tha đa dạng.
Cách bờ hồ không xa đã có mấy chiếc thuyền rồng đang neo đậu, mấy chục binh sĩ nhanh chóng thay đổi y phục, bắp tay bắp chân từng quyền hữu lực, thoạt nhìn rất có khí khái nam nhân.
Thấy Thái hậu dẫn theo một đám nữ quyến tới đây, mọi người vốn đang náo nhiệt lập tức thu lại sắc mặt, hành lễ với nàng ta, “Chúng thần bái kiến Thái hậu nương nương.”
Tiêu Ấu Ngư hơi nâng tay, cất giọng trong trẻo, “Bình thân.”
Mọi người vâng dạ đứng lên, Nguỵ Cửu ngẩng đầu, vừa thấy Tiêu Ấu Ngư trong bộ cung trang màu hồng củ sen, cả người lập tứng kinh hãi. Cũng may là quanh hồ có rất nhiều người nên không ai chú ý tới động tĩnh của cậu bên này.
Nguỵ Cửu kéo ống tay áo của Nguỵ Thất, hỏi: “Hôm nay tới đây, Tiểu Ngư cô nương mặc y phục màu gì vậy?”
Nếu như cậu nhớ không lầm thì hôm nay cô nương cũng mặc trang phục màu đó.
Còn nữa, Tiểu Ngư cô nương cài trâm Tịnh Đế Hải Đường, mà hình vẽ đỏ thắm trên trán của Tiêu Ấu Ngư cũng là hoa Hải Đường, vậy thì hôm nay… hôm nay sẽ xảy ra kịch hay tới nhường nào kia chứ!!?
Nguỵ Thất nhắc nhở, “Ngươi bình tĩnh một chút, mặc kệ thế nào, bây giờ nàng ta vẫn là Thái hậu.”
Tiêu Ấu Ngư đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng của Nguỵ Đình, nàng ta liền nhìn qua phía Nguỵ Ngũ đang cách không xa, hỏi: “Vương gia đâu rồi?”
Nguỵ Ngũ chắp tay, “Hồi nương nương, Vương gia đang ở Long Chương cung, sẽ tới đây sau. Nương nương nên sắp xếp chỗ ngồi cho các vị phu nhân và tiểu thư trước đi ạ.”
…
Yến hội được tổ chức ở đài ngắm cạnh bên hồ Thái Dịch, ước chừng cao hơn mặt hồ năm trượng [2]. Người đứng trên đài có thể ngắm được toàn bộ phong cảnh xa gần của hồ Thái Dịch.
Tiêu Ấu Ngư dẫn người tới đài ngắm cảnh, trong đài đã có vài quan văn ngồi sẵn, vừa thấy Tiêu Ấu Ngư tới đây, nhìn cung trang trên người nàng ta, ánh mắt của mọi người lập tức lộ ra vẻ không chấp nhận được.
“Thái hậu nương nương, thứ cho lão thần nói thẳng, thân là mẫu hậu của bệ hạ, là mẫu nghi thiên hạ, chọn y phục phải ổn trọng và đoan trang. Nhưng hôm nay người ăn vận thế này, thật sự không hợp lẽ.”
Đương kim Thái hậu chính là tấm gương của nữ tử trong thiên hạ, trang dung của Thái hậu sao có thể là dạng này?
Cung trang hồng phấn, Hải Đường giữa trán,… Đâu phải là cô nương chưa gả đi, sao có thể nhếch môi cười nhẹ trước mặt triều thần như thế chứ?
Người nói những lời này chính là Lễ bộ Thượng thư – Trương Tự.
Trương phụ nhân vội trừng mắt nhìn phu quân nhà mình một cái, ra hiệu cho ông đừng nói nữa.
Không phải một đám nữ quyến kia không nhìn ra dáng vẻ của Tiêu Ấu Ngư không hợp quy củ, nhưng tại sao không ai dám nói thẳng? Còn không phải vì quan hệ bất thường giữa nàng ta và Nhiếp chính vương sao?
Vì nam nhân đó, mọi người ai mà không nhún nhường nàng ta?
Khuôn mặt của Tiêu Ấu Ngư lập tức đỏ lên. Nàng ta ổn định nhịp thở, kìm nén cảm xúc rồi nói: “Là ai gia suy nghĩ không chu toàn, đa tạ Trương Thượng thư nhắc nhở, ai gia lập tức hồi cung thay ngay.”
Dứt lời, Tiêu Ấu Ngư dẫn theo cung nhân [3] vòng về Nhân Thọ cung lần nữa, để lại một đám nữ quyến giữa đài.
Cung nữ sắp xếp chỗ ngồi cho nữ quyến xong nhưng Nguỵ Đình vẫn chưa xuất hiện, cho nên mọi người nói chuyện khá thoải mái.
Trương phu nhân nhìn phu quân nhà mình, nhỏ giọng trách: “Chàng lắm miệng như thế làm gì? Mọi người đều cố tình không nói, chàng không sợ… đắc tội Nhiếp chính vương sao?”
Trương Tự nắm tay phu nhân của mình, cười đáp: “Nàng yên tâm đi, Nhiếp chính vương sẽ không so đo chuyện này đâu.”
“Làm sao chàng biết?”
Các nữ quyến đang hội thành một nhóm, ai nấy đều nhìn mấy nam nhân đang chuẩn bị đua thuyền rồng. Đúng lúc này, Nguỵ Đình xuất hiện, dẫn theo Kiều Dư.
“Các ngươi mau nhìn bên kia!” Một thiếu nữ trong nhóm cao giọng nói.
Mọi người lập tức nhìn qua, liền thấy Nhiếp chính vương anh tuấn đang ôm tiểu Hoàng đế còn nhỏ tuổi trong lòng. Mà bên cạnh hắn là một nữ nhân ăn vận y phục màu hồng củ sen. Do nàng quay lưng về phía mọi người nên không ai thấy được dung mạo của nàng, nhưng xem thái độ của tiểu Hoàng đế dường như rất thân thiết với nàng.
Nghĩ tới Tiêu Ấu Ngư vừa mới rời đi, các nữ quyến nhìn nhau, do dự hỏi: “Đó là… Thái hậu nương nương sao?”
“Hình như dáng người không giống.” Tiêu Ấu Ngư đâu có mảnh mai như vậy.
Trước ánh mắt tò mò của các nữ quyến, sau khi dặn dò các binh sĩ tham gia đua thuyền rồng xong, Nguỵ Đình cất bước đi tới đài ngắm cảnh bên này.
Ai nấy đều dời mắt sang nữ nhân bên cạnh hắn, trông đợi vô cùng, có điều…
Nàng ta đeo khăn che mặt!
Mọi người lập tức thất vọng, nhưng ngay sau đó lại nghĩ: nếu là Tiêu Ấu Ngư thì sao phải đeo khăn che mặt làm gì?
Nguỵ Đình chậm rãi bước lên đài ngắm cảnh, chúng quan lại và nhóm gia quyến lao nhao hành lễ, “Chúng thần bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Nhiếp chính vương.”
“Nghĩa phụ…” Tiểu Hoàng đế rất ít khi đối diện với việc được nhiều người hành lễ như vậy, ôm cổ Nguỵ Đình càng chặt.
Nguỵ Đình vỗ vỗ lưng của tiểu Hoàng đế, sau đó trầm giọng nói: “Chúng khanh gia bình thân.”
“Tạ ơn Nhiếp chính vương miễn lễ.”
Sau khi bình thân, các nữ quyến nhìn thấy Kiều Dư, trong mắt lập tức không giấu được sự kinh ngạc. Tuy không thể nhìn tới dung mạo của nàng, nhưng chỉ bằng một đôi mắt lộ ra ngoài cũng đủ kiều diễm. Đồng tử đẹp như suối trong, linh động hoạt bát, khiến người ta không thể dời mắt được.
Trong nhóm nữ quyến có một thiếu phụ không kìm được, cất giọng kêu lên, “A Dư?”
Mọi người nhìn qua chỗ vừa phát ra tiếng động, thiếu phụ kia là thiếu phu nhân [4] của phủ Lại bộ Thượng thư – Ninh Tư Nguyệt.
Nghe vậy, Nguỵ Đình cũng nhìn qua Ninh Tư Nguyệt, ánh mắt sắc bén như dao. Hắn mở miệng hỏi: “Vị phu nhân này quen với Tiểu Ngư cô nương của bổn vương phủ sao?”
Trong mắt Kiều Dư lộ ra hoảng loạn. Nàng nhìn Ninh Tư Nguyệt, lắc đầu thật nhẹ, ánh mắt tràn đầy sự phủ nhận.
Ninh Tư Nguyệt chỉnh đốn cảm xúc lại, giọng nói hoàn toàn mất đi sự kích động ban nãy, “Hồi Nhiếp chính vương, thần phụ không quen biết. Vừa rồi là thần phụ lầm người, cảm thấy Tiểu Ngư cô nương giống một người bằng hữu [5] cũ của mình thôi ạ.”
“Thật không?” Nguỵ Đình làm như không tin.
Hắn nghe thấy rõ ràng, hai tiếng mà thiếu phụ này vừa thốt ra chính là ‘A Ngư’ [6]…
A Ngư.
Tiểu Ngư.
Trên đời này còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Hắn cất giọng hỏi: “Không biết vị bằng hữu mà ngươi nhận lầm là người phương nào?”
Kiều Dư hốt hoảng, vội nói: “Vương gia! Ngài hao phí tâm tư để hỏi về một nữ nhân khác là muốn tìm niềm vui mới à?”
“Ồ?” Nguỵ Đình nhìn nàng, trong mắt loé ra sự hứng thú. Lời nói mang theo vẻ ghen tuông này, hắn chưa từng nghe thấy từ miệng nàng.
Hôm nay nghe được… đúng là cảm giác không tệ chút nào!
Mọi người xung quanh không nhịn được, trợn mắt há mồm. Tiểu Ngư cô nương này… xem ra lá gan còn lớn hơn lời đồn đại nữa!
Cảm nhận được những ánh mắt sáng quắc kia, Kiều Dư căng mình nói: “Ta vẫn còn đang đứng đây mà Vương gia lại hỏi về nữ nhân khác có vẻ ngoài giống ta, ngài thật biết cách làm trái tim của ta nguội lạnh đấy!”
Nguỵ Đình không kìm được, thấp giọng bật cười, chất giọng nồng đậm sự dịu dàng của hắn nghe tựa men say, khiến lòng người rung động, “Không ngờ Tiểu Ngư cô nương lại để ý bổn vương tới vậy. Được rồi, bổn vương không hỏi nữa.”
Câu từ tràn đầy cưng chiều của hắn lập tức thay đổi nhận thức của mọi người.
Nhưng Kiều Dư vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm được.
Nguỵ Đình nhìn kỹ khuôn mặt của Ninh Tư Nguyệt, sau đó dẫn Kiều Dư tới chỗ của mình, ngồi xuống.
Còn nhóm nữ quyến bên này, ai nấy đã không kìm nổi, hỏi Ninh Tư Nguyệt, “Thôi thiếu phu nhân, Tiểu Ngư cô nương kia thật sự giống với bằng hữu của ngươi sao? Rốt cục là ai thế?”
Ninh Tư Nguyệt cụp mắt, giọng nói không giấu được sự đau thương và hoài niệm, “Ta nhận lầm người thôi, người bằng hữu đó của ta… đã không còn trên dương thế nữa.”
Nghe vậy, các nữ quyến không tiện hỏi nữa, thay vào đó là quay đầu nhìn nữ nhân bên cạnh Nguỵ Đình. Hôm nay nàng búi kiểu tóc linh xà [7], trên mặt nghiêng của búi cài trâm Tịnh Đế Hải Đường, kiểu dáng độc đáo bắt mắt, đúng là mẫu trâm mà trước đây, các nàng từng thấy ở Thuý Ngọc hiên.
“Các ngươi nhìn kìa,” Trong lòng các nữ quyến hiểu mà không nói ra, chỉ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó lại nhìn chằm chằm cây trâm trên đầu Kiều Dư.
Thì ra, trang sức mới của Thuý Ngọc hiên đều tới chỗ của Tiểu Ngư cô nương này.
Đúng lúc này, Tiêu Ấu Ngư đã đổi xong cung trang. Nàng ta đã lau sạch đoá Hải Đường trên trán, cung trang cũng đổi sang bộ màu xanh lam, thoạt nhìn đã có sự ổn trọng và đoan trang, nhưng lại khiến người khác cảm thấy người mặc đã già.
Các nữ quyến nhìn qua Tiêu Ấu Ngư, ánh mắt lộ ra sự đồng cảm.
Buồn cười cho nàng ta còn tưởng Nhiếp chính vương sẽ tạo bất ngờ cho mình, không ngờ số trang sức đáng giá mười vạn lượng bạc, lúc này đều đã nằm trên đầu người khác.
Nhận ra ánh mắc khác thường của mọi người, Tiêu Ấu Ngư nhìn qua tên đầu sỏ – Kiều Dư bên kia, đồng tử không giấu được sự oán hận.
Dưới ống tay áo rộng thùng thình, nàng ta gắt gao siết chặt tay lại, làm cho móng tay hằn sâu vào da thịt.
…
Mọi người đã tới đông đủ, cuộc đua thuyền rồng chính thức bắt đầu.
Nhìn mấy đội đua thuyền bên dưới đã chuẩn bị sẵn sàng, Tiêu Ấu Ngư cười nói: “Thực lực của mấy đội đua thuyền năm nay đều không tầm thường. Hay là như vầy đi, trước khi họ về tới đích, chúng ta cá cược xem đội nào sẽ thắng, xem như là tiêu khiển một chút.”
Nàng ta vừa nói xong, không ít nữ quyến bên dưới liền lao nhao hưởng ứng.
“Vậy thì ai gia cược trước vậy,” Tiêu Ấu Ngư cởi bộ vòng ngọc trên tay xuống rồi đặt vào khay.
Các nữ quyến cũng sôi nổi đặt vật cược của mình vào.
Thấy Kiều Dư không tỏ thái độ gì, Tiêu Ấu Ngư nói: “Tiểu Ngư cô nương, hay là cô nương cũng chung vui cùng chúng ta đi?”
Kiều Dư nhìn khay vật cược mà mọi người đặt vào, cười đáp: “Hồi nương nương, dân nữ không chơi được, dân nữ không có vật gì để cược.”
Tiêu Ấu Ngư vẫn không buông tha cho nàng, “Ai gia thấy trâm Tịnh Đế Hải Đường cài trên tóc của cô nương không tệ đâu, vừa hay có thể lấy ra cược. Sao nào? Tiểu Ngư cô nương tiếc à?”
Đúng là Kiều Dư không muốn dùng nó để cược, có lẽ bởi vì cây trâm Tịnh Đế Hải Đường này là món trang sức dành cho nữ nhân mà lần đầu tiên, nàng thật lòng yêu thích, cho nên nàng không hề có ý định sẽ dùng nó để làm vật cược cho trò chơi nhàm chán kia.
Trong lúc mọi người đang chờ phản ứng của Kiều Dư, bỗng nhiên, Nguỵ Đình tháo nhẫn ban chỉ trên tay mình xuống, ném vào khay.
“Vật cược của Tiểu Ngư cô nương để bổn vương đưa ra là được.”
_____
[1] Hồ Thái Dịch: hình ảnh minh hoạ:
[2] Năm trượng: đơn vị đo chiều dài cổ của Việt Nam và Trung Quốc: 1 trượng = 3.33 mét (Xem thêm ).
[3] Cung nhân: người làm trong cung.
[4] Thiếu phu nhân: vợ của con trai người đứng đầu gia đình.
[5] Bằng hữu: người bạn, huynh đệ,… quan hệ bạn bè.
[6] Giải thích đồng âm: 阿妤 – A Dư (phiên âm: Ā yú) và 小鱼 – Tiểu Ngư (phiên âm: Xiǎo yú).
Chữ 妤 – Dư và chữ 鱼 – Ngư đồng âm yú nên Nguỵ Đình lầm tưởng. Vả lại trước đây, Kiều Dư cũng dựa vào sự đồng âm này để chọn tên giả là ‘Tiểu Ngư’ cho mình.
[7] Kiểu búi tóc linh xà: hình ảnh minh hoạ: