Chương : 36
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
Kiều Dư chống cằm suy nghĩ, sau đó nói: “Thật ra ta không định làm cái gì phức tạp đâu, chỉ điều chế một ít huân hương đơn giản thôi.”
Ban đầu, thời điểm bảo mấy người Xuân Lan đi thu sương, Kiều Dư vẫn chưa nghĩ ra mình muốn dùng chúng làm gì. Chỉ là khi đó, Nguỵ Đình ăn vạ trong phòng nàng một đêm, nàng không muốn người khác phát hiện nên mới dùng lý do thu sương để đuổi mấy người Xuân Lan đi.
Bây giờ sương đã thu đủ, dù sao nàng cũng phải nghĩ cách dùng hết, như vậy mới có thể ăn nói với mấy người Xuân Lan.
Hạ Hà hứng thú hỏi: “Cô nương muốn điều chế hương gì thế ạ? Hương an thần dễ ngủ, hương dưỡng nhan sắc hay là hương đuổi muỗi?”
“Thế này đi, lát nữa ta viết một danh sách, ngươi cầm đi đưa cho Trần bá bá, nói là ta cần những thứ này, phiền bá bá chuẩn bị giúp ta một chút.”
…
Sau khi nhận được danh sách, việc đầu tiên mà Trần Bình làm là chạy tới thư phòng báo cho Nguỵ Đình.
Vừa hay Trương Tế cũng lại đây, Nguỵ Đình nhìn ông, nói: “Trương tiên sinh tới đúng lúc lắm, phiền tiên sinh xem giúp bổn vương những nguyên liệu điều chế này chuẩn bị làm gì vậy?”
Trương Tế nhìn thoáng qua mặt giấy Tuyên Thành, chữ viết trên đó ngay hàng thẳng lối, sạch sẽ rõ ràng, thoạt nhìn rất hài hoà. Chỉ nhìn thôi cũng có thể biết được nữ nhân viết ra chúng là người thông tuệ và ưu nhã tới nhường nào.
Sau khi thưởng thức chữ viết, Trương Tế mới nhìn tới tên của hương liệu, khoé môi của ông chậm rãi cong lên, “Đây là Tiểu Ngư cô nương viết sao? Vậy thì chúc mừng Vương gia.”
Nguỵ Đình không hiểu gì.
Trương Tế lại nói: “Đa số thành phần hương liệu này có tác dụng thư giãn thể xác và tinh thần, điều chỉnh cảm xúc, cực kỳ hiệu quả trong việc cải thiện chứng đau đầu.”
Toàn bộ phủ Nhiếp chính vương, người hay bị đau đầu chỉ có mỗi Nguỵ Đình, những hương liệu điều chế này… rõ ràng là nàng chuẩn bị vì hắn!
Hô hấp của Nguỵ Đình hơi khựng lại.
Sự vui sướng dâng lên trong lòng, hắn không nhịn được, nhoẻn miệng cười, độ cong khoé môi cực kỳ cao. Nhưng ngay sau đó, nghĩ tới bản thân vẫn đang ở trước mặt chúng thuộc hạ, hắn liền thu lại, không muốn đánh mất hình tượng uy nghiêm.
Nguỵ Đình vội nắm tay thành quyền, che trước miệng ho ‘khụ khụ’ vài tiếng, sau đó lạnh mặt nói với Trần Bình, “Còn không mau đi chuẩn bị những hương liệu này cho nàng?”
“Á? Vâng vâng.” Trần Bình đáp, nhưng khi ông vừa tính nhận lại tờ giấy, Nguỵ Đình vẫn nắm chặt nó mà nhìn chằm chằm.
Tuy đó chỉ là một tờ Tuyên Thành hơi mỏng nhưng ánh mắt khi Nguỵ Đình nhìn nó lại giống như nhìn báu vật.
Ngay sau đó, hắn ngồi xuống bàn án rồi cầm lấy bút mực chép lại thành một bản khác, xong xuôi, hắn mới đưa bản sao hương liệu cho Trần Bình.
Còn bản viết tay của Kiều Dư thì được nâng niu như báu vật. Nguỵ Đình lấy hộp gấm trên kệ sách xuống, mở khoá mặt trên ra rồi cẩn trọng đặt tờ giấy vào.
Thấy vậy, Trương Tế không nhịn được chửi thầm: dáng vẻ của ngài coi trọng như vậy, người ngoài không biết còn tưởng ngài giấu báu vật gì chứ!
Trương Tế nói: “Đúng là hương liệu này có thể điều chế ra huân hương cải thiện chứng đau đầu, nhưng đối với Vương gia, hẳn là… không có quá nhiều hiệu quả.”
Chứng đau đầu của Nguỵ Đình là do dư độc tích lại thành bệnh, không giống như cơn đau bình thường, chỉ cần trị sơ là khỏi.
…
Rất nhanh, Trần Bình đã mang hương liệu mà Kiều Dư cần tới, mấy ngày sau đó, nàng chỉ đắm chìm trong quá trình điều chế hương. Hương mà nàng muốn điều chế là hương thỏi đốt, nguyên liệu được cấu thành từ những giọt sương đọng trên hoa lan mà mấy người Xuân Lan đi thu mấy ngày nay.
Bởi vì điều chế để dùng ngay nên Kiều Dư không làm hoa mỹ như loại hương bái Phật, mỗi thỏi hương đốt không quá dài, ước chừng chỉ ba tấc, vừa nhỏ vừa gọn.
Sau khi đợt hương đầu tiên được điều chế xong, mấy người Xuân Lan háo hức chờ nàng thử đốt để xem hiệu quả một chút.
Kiều Dư nói Xuân Lan tìm một cái lư hương tới, sau đó đặt thỏi hương vào, châm lửa.
Không bao lâu sau, một luồng hương khí toả ra khắp phòng, êm dịu thoải mái, thấm vào tận gan.
Hạ Hà nhắm mắt lại, ngửi ngửi rồi say mê nói: “Không hổ là hương do cô nương điều chế mà, dễ ngửi cực kỳ.”
Kiều Dư không nhịn được cười, “Nào có khoa trương như ngươi nói chứ, ta chỉ điều chế loại hương đơn giản nhất mà thôi.”
Trong lĩnh vực điều chế hương, nàng chỉ học được một chút kinh nghiệm, còn cái gọi là bản lãnh đương nhiên kém xa với người trong ngành rồi.
Hạ Hà nói: “Nô tỳ mặc kệ, nô tỳ cảm thấy hương do cô nương điều chế là tốt nhất. Nô tỳ còn ngửi thấy mùi hoa lan nhè nhẹ nữa này, không uổng công mấy ngày nay nô tỳ dậy sớm đi nhặt sương mà.”
“Đúng là cực khổ Hạ Hà của chúng ta rồi, thấy ngươi ngày nào cũng dậy sớm như vậy, mấy thỏi hương này cho ngươi lấy về dùng đó.” Kiều Dư rút mấy thỏi rồi đưa cho Hạ Hà.
Xuân Lan nhìn nhìn, cười nói: “Cô nương bất công kìa, đi thu sương thì ai cũng có công chứ ạ? Sao hương mới điều chế xong đều cho nha đầu Hạ Hà này thế?”
Kiều Dư không tiện thiên vị bên này mà coi nhẹ bên kia, vội nói: “Mọi người đừng nóng, ai cũng có phần, đều có phần cả.”
Thế là nàng lại rút thêm mấy thỏi cho Xuân Lan, Thu Cúc và Đông Mai.
Sau khi chia đều cho họ, trong tay Kiều Dư chỉ còn ba thỏi.
Đúng lúc này, Nguỵ Cửu tới truyền lời: “Tiểu Ngư cô nương, chứng đau đầu của Vương gia lại tái phát rồi, người nhanh qua bên đó một lát đi.”
Nhìn mấy nén hương còn lại trên bàn một chút, Kiều Dư suy nghĩ, sau đó cầm nó đặt vào hộp trang điểm rồi mang tới thư phòng với Nguỵ Cửu.
…
Nguỵ Đình đã sớm không còn hơi đâu mà phê duyệt tấu chương.
Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn về mảnh đất trống trước mặt. Trong tầm mắt của hắn dần xuất hiện thân ảnh quen thuộc, nàng mặc y phục màu hồng nhạt. Vừa thấy nàng, Nguỵ Đình liền chạy nhanh tới trước giường sau bức bình phong, tay vỗ vỗ trán, bày ra dáng vẻ cực kỳ khổ sở.
Nguỵ Cửu dẫn Kiều Dư tới trước cửa thư phòng liền dừng bước chân, để nàng tự mình tiến vào.
Sau khi vào trong, không thấy Nguỵ Đình ngồi bên bàn thư án, Kiều Dư liền nhìn ra sau bức bình phong.
Thật ra, bức bình phong này vốn không đặt ở đây, nhưng từ lần trước, sau khi hắn không biết kiềm chế mà đè nàng trên bàn thư án, hắn đã lệnh cho Trần Bình đặt thêm bức bình phong vào, giống hệt như bức bình phong ở viện Quy Nhất, phía sau còn kê thêm một cái giường ngủ.
Kiều Dư vòng ra sau bức bình phong, thấy Nguỵ Đình đang xoa xoa cái trán, nàng liền đề cử với hắn hương an thần mà mình mới điều chế hôm nay, “Chứng đau đầu của Vương gia lại tái phát à? Vừa hay hôm nay ta điều chế xong vài thỏi hương, có lẽ sẽ giúp được Vương gia bớt đau đầu hơn. Ngài có muốn thử không?”
Trong lòng Nguỵ Đình sướng muốn chết, nhưng vẫn nén giọng đáp: “Được.”
Kiều Dư đốt thỏi hương lên, Nguỵ Đình ngửi ngửi hương khí như có như không, trong đó còn mang theo hơi thở riêng biệt của nàng, khoé môi của hắn cong lên, “Không ngờ A Dư lại quan tâm bổn vương như vậy, còn cố tình điều chế huân hương an thần vì bổn vương nữa.”
“Không biết huân hương này có hữu dụng với chứng đau đầu của Vương gia không?” Kiều Dư chợt hỏi.
Nguỵ Đình không chút nghĩ ngợi, liền trả lời: “Hữu dụng chứ, quá hữu dụng luôn. Cơn đau đầu vừa tái phát của bổn vương đã bớt đi nhiều nhờ nó rồi.”
Kiều Dư cực kỳ vui vẻ, “Hữu dụng là được.”
Sau đó, nàng xoa xoa cổ tay của mình, nói: “Nếu nó đã hữu dụng thì sau này, bao giờ Vương gia lại đau đầu thì cứ đốt hương lên, đừng tìm ta tới xoa bóp cho ngài nữa nhé?”
Nguỵ Đình đơ người.
Hình như… hắn vừa tự lấy đá đập lên chân mình mất rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn lại xoa xoa trán của mình, buồn bã nói: “Hình như bổn vương lại thấy đau đầu nữa rồi, chỉ có A Dư xoa bóp mới khỏi được.”
Kiều Dư đứng trước giường, lẳng lặng nhìn hắn diễn trò, cực kỳ ghét bỏ nói: “Thôi được rồi, Vương gia đừng vờ vĩnh nữa, diễn đau mà không giống đau chút nào.”
Lúc này, Nguỵ Đình mới thả tay xuống, khôi phục sắc mặt bình thường, “Sao nàng nhận ra được?”
Kiều Dư chỉ chỉ giày dưới chân hắn, “Nếu Vương gia đã bị đau đầu hẳn là nằm trên giường nghỉ ngơi, mang giày làm gì?”
Điều này chứng minh một sự thật hiển nhiên, chính là trước khi nàng tiến vào, Nguỵ Đình vẫn còn đi lại trên mặt đất nữa đấy.
Nguỵ Đình dứt khoát đứng dậy rồi đi tới trước mặt nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, vui vẻ nói: “A Dư của bổn vương đúng là thông minh hơn người.”
Kiều Dư đẩy Nguỵ Đình ra, “Nếu Vương gia không còn chuyện gì nữa thì ta về trước đây.”
Nguỵ Đình: “Cái đồ vô lương tâm nhà nàng, ở lại với bổn vương nhiều hơn một chút mà nàng cũng không muốn à?”
Kiều Dư hơi hé miệng như muốn nói gì đó, Nguỵ Đình đã đặt ngón tay lên môi nàng, “Được rồi, nàng không cần nói bổn vương cũng biết, bổn vương không muốn nghe.”
Kiều Dư: “…”
Nàng còn chưa biết mình định nói gì mà?
Ôm được một lát, Nguỵ Đình mới thả nàng ra, nói: “Đúng là lần này bổn vương gọi nàng tới đây còn có một chuyện.”
Hắn đi tới bàn thư án của mình, sau đó lấy một tấm thiệp mời nền đỏ viền vàng, đưa cho Kiều Dư rồi nói: “Mấy ngày nữa, phủ Trương Thượng thư sẽ tổ chức yến tiệc mừng tiểu công tử đầy tháng, họ cố tình mời nàng tới dự, nàng muốn đi không?”
Kiều Dư mở thiệp mời kia ra, quả nhiên trên mặt thiệp ghi rõ tên nàng: Tiểu Ngư cô nương.
Kiều Dư không giấu được nghi hoặc, “Sao Trương phủ lại muốn gửi thiệp mời cho ta?”
Nàng và Trương phủ hình như đâu có qua lại gì?
Nguỵ Đình ho nhẹ một cái, “Có thể là Vương phủ này của bổn vương chỉ có nàng là nữ quyến, bổn vương có ơn với Trương phủ, nếu nàng muốn đi, họ tuyệt đối sẽ không làm khó dễ nàng. Thế nào? Nàng muốn đi không?”
Suy nghĩ một chút, Kiều Dư nói: “Đi chứ.”
Nàng đã muốn xuất phủ lâu lắm rồi, chứ ngày nào cũng chôn chân trong Vương phủ, nàng chán gần chết.
…
Chớp mắt đã tới ngày tiểu công tử Trương phủ đầy tháng.
Sáng sớm, Hạ Hà bừng bừng phấn khích trang điểm cho Kiều Dư, sau khi búi tóc và cài trâm cho nàng, Hạ Hà liền lấy gương đặt trước mặt nàng, hỏi: “Cô nương thấy thế nào?”
Kiều Dư nhìn bản thân trong gương, tóc mai của nàng được chải cao, mặt nghiêng của búi tóc cài bộ trâm Phượng bằng vàng. Nương theo mái tóc như suối thác của nàng, đuôi phượng của bộ trâm như có như không lả lướt, thoạt nhìn cứ ngỡ phượng muốn tung cánh bay lên trời.
Diễm lệ kinh người, hào quang vô hạn.
Kiều Dư nhìn một lát, nói: “Quá cầu kỳ rồi, ngươi đổi lại đi.”
Hạ Hà vội nói: “Nhưng cô nương trang điểm thế này rất đẹp…”
“Hôm nay ta tới Trương phủ để ăn mừng tiểu công tử đầy tháng, là khách không thể chiếm hết sự chú ý của chủ được, ngươi đổi thành Thuỳ Vân kế [1] đi, trâm cài thì đổi thành cây Tịnh Đế Hải Đường cho thuận tiện.”
Sau khi Kiều Dư nói xong, Hạ Hà đành phải sửa lại kiểu tóc và trâm cài cho nàng. Sau khi làm xong, đúng lúc Nguỵ Đình hạ triều, trở về Vương phủ đón nàng.
Hai người cùng nhau tới Trương phủ dự tiệc.
…
Biết Nguỵ Đình sẽ tham gia tiệc đầy tháng lần này, cho nên nhất thời khách tới Trương phủ còn đông hơn sự ước chừng của họ rất nhiều lần.
Nhiều người không có thiệp mời cũng lao nhao nhờ người quen trong nhà giúp đỡ, đưa mình theo dự tiệc. Thời điểm Nguỵ Đình tới, trước cửa Trương phủ đã đậu đầy xe ngựa, người ra người vào, cực kỳ náo nhiệt.
“Nhiếp chính vương tới.”
Không biết là ai hô lên, mọi người vội dừng lại động tác, quay đầu nhìn hướng góc đường.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
_____
[1] Thuỳ Vân kế: hình ảnh minh hoạ:
Edit: Xiao Yi.
Kiều Dư chống cằm suy nghĩ, sau đó nói: “Thật ra ta không định làm cái gì phức tạp đâu, chỉ điều chế một ít huân hương đơn giản thôi.”
Ban đầu, thời điểm bảo mấy người Xuân Lan đi thu sương, Kiều Dư vẫn chưa nghĩ ra mình muốn dùng chúng làm gì. Chỉ là khi đó, Nguỵ Đình ăn vạ trong phòng nàng một đêm, nàng không muốn người khác phát hiện nên mới dùng lý do thu sương để đuổi mấy người Xuân Lan đi.
Bây giờ sương đã thu đủ, dù sao nàng cũng phải nghĩ cách dùng hết, như vậy mới có thể ăn nói với mấy người Xuân Lan.
Hạ Hà hứng thú hỏi: “Cô nương muốn điều chế hương gì thế ạ? Hương an thần dễ ngủ, hương dưỡng nhan sắc hay là hương đuổi muỗi?”
“Thế này đi, lát nữa ta viết một danh sách, ngươi cầm đi đưa cho Trần bá bá, nói là ta cần những thứ này, phiền bá bá chuẩn bị giúp ta một chút.”
…
Sau khi nhận được danh sách, việc đầu tiên mà Trần Bình làm là chạy tới thư phòng báo cho Nguỵ Đình.
Vừa hay Trương Tế cũng lại đây, Nguỵ Đình nhìn ông, nói: “Trương tiên sinh tới đúng lúc lắm, phiền tiên sinh xem giúp bổn vương những nguyên liệu điều chế này chuẩn bị làm gì vậy?”
Trương Tế nhìn thoáng qua mặt giấy Tuyên Thành, chữ viết trên đó ngay hàng thẳng lối, sạch sẽ rõ ràng, thoạt nhìn rất hài hoà. Chỉ nhìn thôi cũng có thể biết được nữ nhân viết ra chúng là người thông tuệ và ưu nhã tới nhường nào.
Sau khi thưởng thức chữ viết, Trương Tế mới nhìn tới tên của hương liệu, khoé môi của ông chậm rãi cong lên, “Đây là Tiểu Ngư cô nương viết sao? Vậy thì chúc mừng Vương gia.”
Nguỵ Đình không hiểu gì.
Trương Tế lại nói: “Đa số thành phần hương liệu này có tác dụng thư giãn thể xác và tinh thần, điều chỉnh cảm xúc, cực kỳ hiệu quả trong việc cải thiện chứng đau đầu.”
Toàn bộ phủ Nhiếp chính vương, người hay bị đau đầu chỉ có mỗi Nguỵ Đình, những hương liệu điều chế này… rõ ràng là nàng chuẩn bị vì hắn!
Hô hấp của Nguỵ Đình hơi khựng lại.
Sự vui sướng dâng lên trong lòng, hắn không nhịn được, nhoẻn miệng cười, độ cong khoé môi cực kỳ cao. Nhưng ngay sau đó, nghĩ tới bản thân vẫn đang ở trước mặt chúng thuộc hạ, hắn liền thu lại, không muốn đánh mất hình tượng uy nghiêm.
Nguỵ Đình vội nắm tay thành quyền, che trước miệng ho ‘khụ khụ’ vài tiếng, sau đó lạnh mặt nói với Trần Bình, “Còn không mau đi chuẩn bị những hương liệu này cho nàng?”
“Á? Vâng vâng.” Trần Bình đáp, nhưng khi ông vừa tính nhận lại tờ giấy, Nguỵ Đình vẫn nắm chặt nó mà nhìn chằm chằm.
Tuy đó chỉ là một tờ Tuyên Thành hơi mỏng nhưng ánh mắt khi Nguỵ Đình nhìn nó lại giống như nhìn báu vật.
Ngay sau đó, hắn ngồi xuống bàn án rồi cầm lấy bút mực chép lại thành một bản khác, xong xuôi, hắn mới đưa bản sao hương liệu cho Trần Bình.
Còn bản viết tay của Kiều Dư thì được nâng niu như báu vật. Nguỵ Đình lấy hộp gấm trên kệ sách xuống, mở khoá mặt trên ra rồi cẩn trọng đặt tờ giấy vào.
Thấy vậy, Trương Tế không nhịn được chửi thầm: dáng vẻ của ngài coi trọng như vậy, người ngoài không biết còn tưởng ngài giấu báu vật gì chứ!
Trương Tế nói: “Đúng là hương liệu này có thể điều chế ra huân hương cải thiện chứng đau đầu, nhưng đối với Vương gia, hẳn là… không có quá nhiều hiệu quả.”
Chứng đau đầu của Nguỵ Đình là do dư độc tích lại thành bệnh, không giống như cơn đau bình thường, chỉ cần trị sơ là khỏi.
…
Rất nhanh, Trần Bình đã mang hương liệu mà Kiều Dư cần tới, mấy ngày sau đó, nàng chỉ đắm chìm trong quá trình điều chế hương. Hương mà nàng muốn điều chế là hương thỏi đốt, nguyên liệu được cấu thành từ những giọt sương đọng trên hoa lan mà mấy người Xuân Lan đi thu mấy ngày nay.
Bởi vì điều chế để dùng ngay nên Kiều Dư không làm hoa mỹ như loại hương bái Phật, mỗi thỏi hương đốt không quá dài, ước chừng chỉ ba tấc, vừa nhỏ vừa gọn.
Sau khi đợt hương đầu tiên được điều chế xong, mấy người Xuân Lan háo hức chờ nàng thử đốt để xem hiệu quả một chút.
Kiều Dư nói Xuân Lan tìm một cái lư hương tới, sau đó đặt thỏi hương vào, châm lửa.
Không bao lâu sau, một luồng hương khí toả ra khắp phòng, êm dịu thoải mái, thấm vào tận gan.
Hạ Hà nhắm mắt lại, ngửi ngửi rồi say mê nói: “Không hổ là hương do cô nương điều chế mà, dễ ngửi cực kỳ.”
Kiều Dư không nhịn được cười, “Nào có khoa trương như ngươi nói chứ, ta chỉ điều chế loại hương đơn giản nhất mà thôi.”
Trong lĩnh vực điều chế hương, nàng chỉ học được một chút kinh nghiệm, còn cái gọi là bản lãnh đương nhiên kém xa với người trong ngành rồi.
Hạ Hà nói: “Nô tỳ mặc kệ, nô tỳ cảm thấy hương do cô nương điều chế là tốt nhất. Nô tỳ còn ngửi thấy mùi hoa lan nhè nhẹ nữa này, không uổng công mấy ngày nay nô tỳ dậy sớm đi nhặt sương mà.”
“Đúng là cực khổ Hạ Hà của chúng ta rồi, thấy ngươi ngày nào cũng dậy sớm như vậy, mấy thỏi hương này cho ngươi lấy về dùng đó.” Kiều Dư rút mấy thỏi rồi đưa cho Hạ Hà.
Xuân Lan nhìn nhìn, cười nói: “Cô nương bất công kìa, đi thu sương thì ai cũng có công chứ ạ? Sao hương mới điều chế xong đều cho nha đầu Hạ Hà này thế?”
Kiều Dư không tiện thiên vị bên này mà coi nhẹ bên kia, vội nói: “Mọi người đừng nóng, ai cũng có phần, đều có phần cả.”
Thế là nàng lại rút thêm mấy thỏi cho Xuân Lan, Thu Cúc và Đông Mai.
Sau khi chia đều cho họ, trong tay Kiều Dư chỉ còn ba thỏi.
Đúng lúc này, Nguỵ Cửu tới truyền lời: “Tiểu Ngư cô nương, chứng đau đầu của Vương gia lại tái phát rồi, người nhanh qua bên đó một lát đi.”
Nhìn mấy nén hương còn lại trên bàn một chút, Kiều Dư suy nghĩ, sau đó cầm nó đặt vào hộp trang điểm rồi mang tới thư phòng với Nguỵ Cửu.
…
Nguỵ Đình đã sớm không còn hơi đâu mà phê duyệt tấu chương.
Hắn đứng trước cửa sổ, nhìn về mảnh đất trống trước mặt. Trong tầm mắt của hắn dần xuất hiện thân ảnh quen thuộc, nàng mặc y phục màu hồng nhạt. Vừa thấy nàng, Nguỵ Đình liền chạy nhanh tới trước giường sau bức bình phong, tay vỗ vỗ trán, bày ra dáng vẻ cực kỳ khổ sở.
Nguỵ Cửu dẫn Kiều Dư tới trước cửa thư phòng liền dừng bước chân, để nàng tự mình tiến vào.
Sau khi vào trong, không thấy Nguỵ Đình ngồi bên bàn thư án, Kiều Dư liền nhìn ra sau bức bình phong.
Thật ra, bức bình phong này vốn không đặt ở đây, nhưng từ lần trước, sau khi hắn không biết kiềm chế mà đè nàng trên bàn thư án, hắn đã lệnh cho Trần Bình đặt thêm bức bình phong vào, giống hệt như bức bình phong ở viện Quy Nhất, phía sau còn kê thêm một cái giường ngủ.
Kiều Dư vòng ra sau bức bình phong, thấy Nguỵ Đình đang xoa xoa cái trán, nàng liền đề cử với hắn hương an thần mà mình mới điều chế hôm nay, “Chứng đau đầu của Vương gia lại tái phát à? Vừa hay hôm nay ta điều chế xong vài thỏi hương, có lẽ sẽ giúp được Vương gia bớt đau đầu hơn. Ngài có muốn thử không?”
Trong lòng Nguỵ Đình sướng muốn chết, nhưng vẫn nén giọng đáp: “Được.”
Kiều Dư đốt thỏi hương lên, Nguỵ Đình ngửi ngửi hương khí như có như không, trong đó còn mang theo hơi thở riêng biệt của nàng, khoé môi của hắn cong lên, “Không ngờ A Dư lại quan tâm bổn vương như vậy, còn cố tình điều chế huân hương an thần vì bổn vương nữa.”
“Không biết huân hương này có hữu dụng với chứng đau đầu của Vương gia không?” Kiều Dư chợt hỏi.
Nguỵ Đình không chút nghĩ ngợi, liền trả lời: “Hữu dụng chứ, quá hữu dụng luôn. Cơn đau đầu vừa tái phát của bổn vương đã bớt đi nhiều nhờ nó rồi.”
Kiều Dư cực kỳ vui vẻ, “Hữu dụng là được.”
Sau đó, nàng xoa xoa cổ tay của mình, nói: “Nếu nó đã hữu dụng thì sau này, bao giờ Vương gia lại đau đầu thì cứ đốt hương lên, đừng tìm ta tới xoa bóp cho ngài nữa nhé?”
Nguỵ Đình đơ người.
Hình như… hắn vừa tự lấy đá đập lên chân mình mất rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn lại xoa xoa trán của mình, buồn bã nói: “Hình như bổn vương lại thấy đau đầu nữa rồi, chỉ có A Dư xoa bóp mới khỏi được.”
Kiều Dư đứng trước giường, lẳng lặng nhìn hắn diễn trò, cực kỳ ghét bỏ nói: “Thôi được rồi, Vương gia đừng vờ vĩnh nữa, diễn đau mà không giống đau chút nào.”
Lúc này, Nguỵ Đình mới thả tay xuống, khôi phục sắc mặt bình thường, “Sao nàng nhận ra được?”
Kiều Dư chỉ chỉ giày dưới chân hắn, “Nếu Vương gia đã bị đau đầu hẳn là nằm trên giường nghỉ ngơi, mang giày làm gì?”
Điều này chứng minh một sự thật hiển nhiên, chính là trước khi nàng tiến vào, Nguỵ Đình vẫn còn đi lại trên mặt đất nữa đấy.
Nguỵ Đình dứt khoát đứng dậy rồi đi tới trước mặt nàng, sau đó ôm nàng vào lòng, vui vẻ nói: “A Dư của bổn vương đúng là thông minh hơn người.”
Kiều Dư đẩy Nguỵ Đình ra, “Nếu Vương gia không còn chuyện gì nữa thì ta về trước đây.”
Nguỵ Đình: “Cái đồ vô lương tâm nhà nàng, ở lại với bổn vương nhiều hơn một chút mà nàng cũng không muốn à?”
Kiều Dư hơi hé miệng như muốn nói gì đó, Nguỵ Đình đã đặt ngón tay lên môi nàng, “Được rồi, nàng không cần nói bổn vương cũng biết, bổn vương không muốn nghe.”
Kiều Dư: “…”
Nàng còn chưa biết mình định nói gì mà?
Ôm được một lát, Nguỵ Đình mới thả nàng ra, nói: “Đúng là lần này bổn vương gọi nàng tới đây còn có một chuyện.”
Hắn đi tới bàn thư án của mình, sau đó lấy một tấm thiệp mời nền đỏ viền vàng, đưa cho Kiều Dư rồi nói: “Mấy ngày nữa, phủ Trương Thượng thư sẽ tổ chức yến tiệc mừng tiểu công tử đầy tháng, họ cố tình mời nàng tới dự, nàng muốn đi không?”
Kiều Dư mở thiệp mời kia ra, quả nhiên trên mặt thiệp ghi rõ tên nàng: Tiểu Ngư cô nương.
Kiều Dư không giấu được nghi hoặc, “Sao Trương phủ lại muốn gửi thiệp mời cho ta?”
Nàng và Trương phủ hình như đâu có qua lại gì?
Nguỵ Đình ho nhẹ một cái, “Có thể là Vương phủ này của bổn vương chỉ có nàng là nữ quyến, bổn vương có ơn với Trương phủ, nếu nàng muốn đi, họ tuyệt đối sẽ không làm khó dễ nàng. Thế nào? Nàng muốn đi không?”
Suy nghĩ một chút, Kiều Dư nói: “Đi chứ.”
Nàng đã muốn xuất phủ lâu lắm rồi, chứ ngày nào cũng chôn chân trong Vương phủ, nàng chán gần chết.
…
Chớp mắt đã tới ngày tiểu công tử Trương phủ đầy tháng.
Sáng sớm, Hạ Hà bừng bừng phấn khích trang điểm cho Kiều Dư, sau khi búi tóc và cài trâm cho nàng, Hạ Hà liền lấy gương đặt trước mặt nàng, hỏi: “Cô nương thấy thế nào?”
Kiều Dư nhìn bản thân trong gương, tóc mai của nàng được chải cao, mặt nghiêng của búi tóc cài bộ trâm Phượng bằng vàng. Nương theo mái tóc như suối thác của nàng, đuôi phượng của bộ trâm như có như không lả lướt, thoạt nhìn cứ ngỡ phượng muốn tung cánh bay lên trời.
Diễm lệ kinh người, hào quang vô hạn.
Kiều Dư nhìn một lát, nói: “Quá cầu kỳ rồi, ngươi đổi lại đi.”
Hạ Hà vội nói: “Nhưng cô nương trang điểm thế này rất đẹp…”
“Hôm nay ta tới Trương phủ để ăn mừng tiểu công tử đầy tháng, là khách không thể chiếm hết sự chú ý của chủ được, ngươi đổi thành Thuỳ Vân kế [1] đi, trâm cài thì đổi thành cây Tịnh Đế Hải Đường cho thuận tiện.”
Sau khi Kiều Dư nói xong, Hạ Hà đành phải sửa lại kiểu tóc và trâm cài cho nàng. Sau khi làm xong, đúng lúc Nguỵ Đình hạ triều, trở về Vương phủ đón nàng.
Hai người cùng nhau tới Trương phủ dự tiệc.
…
Biết Nguỵ Đình sẽ tham gia tiệc đầy tháng lần này, cho nên nhất thời khách tới Trương phủ còn đông hơn sự ước chừng của họ rất nhiều lần.
Nhiều người không có thiệp mời cũng lao nhao nhờ người quen trong nhà giúp đỡ, đưa mình theo dự tiệc. Thời điểm Nguỵ Đình tới, trước cửa Trương phủ đã đậu đầy xe ngựa, người ra người vào, cực kỳ náo nhiệt.
“Nhiếp chính vương tới.”
Không biết là ai hô lên, mọi người vội dừng lại động tác, quay đầu nhìn hướng góc đường.
Một chiếc xe ngựa chậm rãi xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
_____
[1] Thuỳ Vân kế: hình ảnh minh hoạ: