Chương : 41
Edit: Xiao Yi.
Nghĩ tới Kiều Dư thích xem kịch, Nguỵ Đình không nhịn được phì cười. Khoé môi của hắn cong lên một độ cong vừa phải, nhưng chợt nhớ ra trong phòng còn có Ninh Tư Nguyệt, hắn lập tức nghiêm túc lại rồi hơi gật đầu với nàng ta, “Bổn vương biết rồi, đa tạ Thôi thiếu phu nhân.”
Ninh Tư Nguyệt nhún người hành lễ để biểu thị sự khiêm tốn của mình, trong lòng lại càng khen ngợi Nguỵ Đình.
Bên ngoài đồn đãi: Nhiếp chính vương lạnh lùng tàn nhẫn, vô tâm vô tình, nhưng Ninh Tư Nguyệt lại thấy hắn là một nam nhân sẵn sàng hao phí tâm tư chỉ để tổ chức sinh nhật cho nữ nhân mà mình yêu.
Ninh Tư Nguyệt vô cùng hài lòng, khiêm nhường nói: “Vương gia không cần khách sáo như vậy, ngài và thiếp thân đều muốn tốt cho A Dư. Nếu Vương gia không còn chuyện gì nữa, không biết thiếp thân có thể tới thăm A Dư được không?”
Nguỵ Đình nói: “Bổn vương lập tức sai người dẫn ngươi qua đó.”
Dứt lời, hắn gọi một tỳ nữ vào rồi dặn dò tỳ nữ đó dẫn Ninh Tư Nguyệt tới chỗ của Kiều Dư. Ninh Tư Nguyệt lại hành lễ với Nguỵ Đình lần nữa rồi đi theo tỳ nữ ra ngoài.
Ninh Tư Nguyệt vừa đi được hai bước, Nguỵ Đình liền mở miệng: “Thôi thiếu phu nhân!”
Ninh Tư Nguyệt quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Vương gia còn chuyện gì muốn căn dặn?”
Nguỵ Đình: “Chuyện mà bổn vương và phu nhân đã nói hôm nay, tạm thời đừng nói cho A Dư biết.”
Ninh Tư Nguyệt hiểu ý, nhận lời đáp: “Vương gia yên tâm.”
…
Thời điểm Ninh Tư Nguyệt tới viện Quy Nhất, Kiều Dư vẫn còn đang ngủ.
Xuân Lan thấy có khách tới liền vội đi ra tiếp đón, sau khi dẫn Ninh Tư Nguyệt vào phòng khách, bày trà và điểm tâm ra, Xuân Lan khom người nói: “Xin Thôi thiếu phu nhân chờ một lát, Tiểu Ngư cô nương còn đang ngủ, nô tỳ lập tức đi gọi cô nương ấy dậy.”
Dứt lời, Xuân Lan liền đi vào tẩm thất [1].
Không bao lâu sau, Kiều Dư từ bên trong đi ra. Nàng dụi dụi đôi mắt lèm kèm buồn ngủ, vừa thấy Ninh Tư Nguyệt đang đứng cách đó không xa, bên môi kèm theo một nụ cười nhẹ, sắc mặt của Kiều Dư lập tức không giấu được khiếp sợ.
“A Nguyệt? Sao muội lại tới đây?”
Ninh Tư Nguyệt cười hỏi lại: “Sao vậy? Tỷ không chào đón ta à?”
“Làm gì có,” Kiều Dư vội giải thích, “Muội có thể tới đây khiến ta rất vui mừng đấy chứ.”
Dừng một chút, nàng lại đa tạ Ninh Tư Nguyệt vì đã chắn cây trâm cho mình hôm ở Trương phủ, “Lần trước ở Trương phủ quá vội nên tỷ muội chúng ta còn chưa kịp nói gì với nhau, ta chưa kịp đa tạ muội đàng hoàng nữa. Nếu không có muội thì cái mạng này của ta không chừng lại mất nữa rồi.”
Ninh Tư Nguyệt ôm cánh tay của Kiều Dư, xụ mặt nói: “Giữa chúng ta còn phải nói ‘đa tạ’ với nhau à? Tỷ cố tình xa lạ với ta đúng không hả?”
Kiều Dư yên lặng.
Từ sau khi bị đường tỷ và hôn phu được đính hôn ngay từ khi còn trong bụng mẹ của mình phản bội cùng một lúc, Kiều Dư theo bản năng không còn tin tưởng tình người ấm lạnh nữa. Ba năm nay, nàng vô thức ngăn cách giữa mình và người khác, dù đối xử với Ninh Tư Nguyệt cũng không thể thân thiết như ngày xưa.
Nhận ra mình đã xa lạ với Ninh Tư Nguyệt quá nhiều, nàng áy náy nói: “Xin lỗi muội, A Nguyệt, ta không phải cố tình xa lạ với muội…”
Trong lòng Ninh Tư Nguyệt cũng có hơi sầu não, tình cảm tỷ muội tốt đột nhiên thành ra thế này, bản thân Ninh Tư Nguyệt cũng không thể thoải mái được. Có điều khó khăn lắm hai người mới được gặp nhau, Ninh Tư Nguyệt không muốn đề tài gượng ép này phá hỏng bầu không khí.
Ninh Tư Nguyệt thoải mái cười cười, sau đó lái sang chuyện khác, “Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. A Dư, từ bao giờ tỷ lại thích ngủ thế? Ta nhớ hồi còn nhỏ, mỗi lần chúng ta cùng ngủ trưa, tỷ luôn là người tỉnh dậy trước. Lúc ấy tỷ còn cười ta, chê ta ngủ say như chết, có bị người ta bán cũng không biết nữa chứ. Có điều thời thế thay đổi rồi, cuối cùng ta chờ được ngày cười lại tỷ.”
Nghe thấy ngữ điệu nhẹ nhàng và sắc mặt thản nhiên của Ninh Tư Nguyệt, trong lòng Kiều Dư bớt nặng đi, cảm giác giống như hai người quay về khi còn bé, về những ngày nàng với Ninh Tư Nguyệt như hình với bóng, cùng ăn cùng ngủ.
Kiều Dư cũng cười, trêu lại: “Đúng rồi đúng rồi, bây giờ A Nguyệt của chúng ta lớn rồi, lật ngược tình thế luôn rồi. Muội nói xem, chê ngược lại ta có cảm giác thế nào hả?”
Ninh Tư Nguyệt hít sâu một hơi rồi bày ra sắc mặt say mê, sau đó đã đời phun ra một chữ: “Đã cực!”
“Hừ, muội đừng có lên mặt.” Kiều Dư cười cười, dí nhẹ cái trán của Ninh Tư Nguyệt một cái, “Đúng rồi, không phải lần trước muội nói mình có một nhi tử sao? Lần sau muội dẫn nó tới cho ta gặp đi.”
Ninh Tư Nguyệt lập tức cười đáp: “Được thôi, chỉ cần tỷ muốn gặp, lần sau ta liền dẫn nó tới Vương phủ cho nó mở mang tầm mắt.”
Kiều Dư: “Muội nói rồi nhé.”
Hai người lại trò chuyện một lát, mắt thấy sắc trời không còn sớm nữa, Ninh Tư Nguyệt liền đứng dậy cáo từ, “Đã muộn rồi, ta về đây.”
…
Tối nay, khẩu vị của Kiều Dư dường như rất tốt, lúc nhận ra bát cơm hết sạch, sắc mặt của nàng không giấu được sửng sốt.
Từ lúc nào mà ăn xong một bát cơm, nàng lại không thấy no thế này?
Xuân Lan vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy vậy liền cười nói: “Xem ra gặp được Thôi thiếu phu nhân, Tiểu Ngư cô nương rất vui vẻ, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn bình thường nữa kìa. Nô tỳ lại lấy cho người thêm một chút đồ ăn nhé?”
Kiều Dư đưa bát cho Xuân Lan rồi nói: “Ngươi lấy thêm nửa bát là được.”
Xuân Lan cười cười tuân lệnh.
…
Tới giờ đi ngủ, Nguỵ Đình sai người tới truyền lời cho Kiều Dư, “Tiểu Ngư cô nương, Vương gia nói rằng hôm nay ngài ấy còn có việc quan trọng, sẽ ngủ ở thư phòng, cô nương không cần phải chờ ngài ấy.”
Trong lòng Kiều Dư thầm mắng: Ai thèm chờ hắn chứ???
Nói cứ như là nàng xin Nguỵ Đình ngủ chung với mình vậy, hắn ngủ ở thư phòng càng tốt, nàng ngủ một mình mới thoải mái được!
Nàng nói với hạ nhân, “Ngươi về nói cho Vương gia là ta biết rồi, hắn cứ ngủ ở thư phòng đi, khỏi cần nhớ nhung chỗ này của ta.”
Sau khi tiễn người đưa tin đi, Kiều Dư dọn dẹp một chút rồi nằm xuống giường, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phủ xuống mặt đất một vầng sáng trong.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, người trên giường vẫn nằm nghiêng, mặt của nàng hướng vào trong, sau lưng vẫn luôn chừa ra một nửa giường, chưa từng chạm tới.
Bóng đêm ngày càng dày đặc.
Thời điểm mọi người đã say giấc, bên ngoài đã không còn tiếng động nào, chỉ có âm thanh ‘chít chít’ của côn trùng.
Trong thư phòng, ánh nến le lói như hạt đậu, rọi sáng căn phòng một cách mờ nhạt, cũng rọi sáng gương mặt khôi ngô của Nguỵ Đình.
Hắn chuyên tâm nhìn mặt giấy Tuyên Thành trước mặt mình, động tác múa bút không hề ngừng lại, không bao lâu sau, trên mặt giấy đã lấp đầy những dòng chữ.
Ở góc ngoài cùng bên trái là ba chữ cực to và rõ ràng:
— Lỡ một đời! [2]
Vô thức lại thêm mấy ngày trôi qua.
Sáng sớm, sau khi ngồi dậy, Kiều Dư nhìn sang chỗ bên cạnh mình, thấy nó vẫn trống không, tới đệm chăn vẫn ngay ngắn hệt như trước khi nàng ngủ.
Kiều Dư ngẩn người.
Xuân Lan bên ngoài như cảm ứng được cái gì, lập tức đi vào tẩm thất nhìn xem một chút, lập tức bắt gặp Kiều Dư đang ngồi trên giường, hai mắt vô thần, Xuân Lan không biết nàng đang nghĩ cái gì.
Xuân Lan mở miệng: “Cô nương tỉnh rồi ạ? Người có muốn đứng dậy không?”
Kiều Dư khẽ gật đầu, sau đó nhận lấy y phục mà Xuân Lan mang tới để mặc lên người.
Sau khi ăn sáng xong, nàng ra vườn đi dạo để giải sầu, trùng hợp gặp được Trần Bình.
“Tiểu Ngư cô nương dậy sớm thế?” Trần Bình chào hỏi.
Kiều Dư nhìn sắc trời một chút, thật ra bây giờ không tính là sớm, chỉ là mấy ngày trước nàng bị Nguỵ Đình hành nên mới vô thức ngủ tới khi mặt trời lên cao. Vả lại đây là phủ Nhiếp chính vương, không có ai dám dạy bảo nàng cho nên nàng mới có thể yên tâm mà ngủ một cách thoải mái.
Nàng gật đầu với Trần Bình một cái, “Trần bá bá cũng dậy sớm thật.”
Sau đó vì hết chuyện để nói nên nàng có hơi xấu hổ, cố gắng tìm một chủ đề, “Đúng rồi bá bá, dạo này không thấy Vương gia đâu, ngài ấy gặp chuyện gì khó giải quyết sao?”
Trần Bình cũng không biết rõ.
Ông chỉ biết rằng để chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật cho Kiều Dư, Vương gia đã tự nhốt mình trong thư phòng tận mấy ngày. Rốt cục là Nguỵ Đình muốn chuẩn bị cái gì, e là ngoài bản thân ngài ấy ra thì ai cũng không biết.
Có điều Nguỵ Đình làm vậy hẳn là muốn tạo bất ngờ cho Kiều Dư, cho nên Trần Bình cũng không dám tiết lộ cái gì, tránh cho phá hỏng dự tính của Nguỵ Đình.
Trần Bình lập tức cười cười đối phó, “Chắc là mấy ngày này Vương gia bận giải quyết chuyện Thanh Châu tạo phản thôi…”
Kiều Dư gật đầu, “Xem ra chuyện của Thanh Châu không phải chuyện nhỏ rồi.”
“Cũng không hẳn,” Trần Bình than phiền, “Bước đầu bình loạn Thanh Châu đã rất tổn hao binh mã và thuế ruộng, bên kia còn có Vân Châu đang nhìn chằm chằm, lâu lâu lại ngáng chân một cái, cho nên nhất thời Thanh Châu vẫn đang chia làm hai nửa, Vương gia vẫn chưa giải quyết dứt điểm chuyện này được.”
Kiều Dư gật đầu như đang suy tư gì đó. Chẳng lẽ Kiều Uyển và Trình Hi tới Tây Kinh lần này chủ yếu là vì chuyện của Thanh Châu?
Nếu là vậy thì…
Nàng nhất định không thể cho hai người đó được như ý!
“Đúng rồi Trần bá bá, nếu bá bá có thời gian thì phiền bá bá mang cho ta một bộ nghiên mực nhé.”
Trần Bình: “Cô nương đã dùng hết bộ nghiên mực trước kia rồi ạ?”
Kiều Dư: “Đầu bút đã có hơi tưa khi ta viết chữ rồi, phiền bá bá giúp ta đổi một bộ khác tốt một chút, còn nữa, giấy Tuyên Thành không cần cắt nhỏ đâu, để nguyên khổ lớn cho ta là được.”
Trần Bình cười đáp: “Được, lão nô lập tức đi làm.”
Không bao lâu sau khi Kiều Dư trở về, Trần Bình đã sai người mang một bộ nghiên mực mới toanh tới. Nhìn đầu bút lông gọn ghẽ, nàng dùng tay thử sờ một chút, cực kỳ hài lòng gật đầu, giữ lại bộ này.
Sau đó, nàng trải giấy Tuyên Thành lên bàn, Hạ Hà thấy nàng muốn viết chữ liền xung phong nhận việc mài mực.
Kiều Dư cười nói: “Ta tự làm được rồi.”
Những chuyện tiếp theo mà nàng muốn làm phải chuẩn bị nghiên mực vô cùng kỹ lưỡng. Trình độ mài mực vẫn nên để nàng tự làm sẽ chuẩn xác hơn.
Kiều Dư thêm nước vào nghiên mực, một tay cầm thỏi mực, bắt đầu cọ xát, tay còn lại giữ một góc của ống tay áo, lộ ra nửa cổ tay trắng nõn.
Động tác của nàng không nhanh không chậm, chỉ là đang mài mực thôi cũng ưu nhã hệt như mỹ nhân trong tranh vẽ.
Hạ Hà ngồi bên cạnh, ngắm tới ngây người, trình độ này đúng là Hạ Hà không sánh nổi.
Sau khi mài mực xong, Kiều Dư dừng lại rồi lấy bút ra chấm mực. Nàng trầm tư một lát, sau đó bắt đầu vẽ xuống mặt giấy Tuyên Thành.
Không bao lâu sau, hình dạng sông núi dần hiện ra, Hạ Hà liền hỏi: “Thì ra Tiểu Ngư cô nương muốn vẽ tranh, cô nương đang muốn vẽ gì thế ạ?”
Xuân Lan giật giật tay áo của Hạ Hà, ‘suỵt’ một tiếng, ra hiệu nàng đừng quấy rầy Kiều Dư.
Hạ Hà nhìn qua Kiều Dư, khi phát hiện tất cả sự tập trung của nàng đã tập trung dưới ngòi bút thì không khỏi chột dạ. Hạ Hà lập tức yên lặng, vô cùng ngoan ngoãn dõi theo từng động tác hạ bút của Kiều Dư.
Dần dần, một góc tranh đã rõ ràng.
Sông núi, kênh rạch, quận huyện, thôn trấn,…
Đây là tranh vẽ, nhưng cũng không phải là tranh vẽ.
Nói đúng hơn thì đây là bản đồ địa hình.
Bản đồ địa hình của Thanh Châu.
Cuối cùng cũng đã vẽ xong.
_____
[1] Tẩm thất: phòng ngủ.
[2] Giải thích một chút vì sao Nguỵ Đình đặt tên vở kịch là ‘Lỡ một đời’:
Ba năm trước, Nguỵ Đình đã gặp Kiều Dư, nhưng sau đó bị sư phụ của nàng – lão đạo sĩ phong ấn ký ức và tách ra, ba năm sau mới có thể tìm lại nàng, cho nên nói ở đây là vô tình bỏ lỡ.
Hai chữ ‘một đời’ phía sau – 终身 (chung thân, cả đời, suốt đời, trọn đời) ý chỉ Kiều Dư là người mà Nguỵ Đình yêu thương suốt kiếp này, lần đó đã bỏ lỡ nàng, cho nên lần này hắn không muốn chuyện đó xảy ra thêm lần nữa.
Đây có thể xem là một chút spoil từ Mộc, về lý do cụ thể thì các bạn đợi những chương sau sẽ biết nhé, hứa hẹn là những tình huống cực kỳ thâm tình của Vương gia Nguỵ Đình =))
Nghĩ tới Kiều Dư thích xem kịch, Nguỵ Đình không nhịn được phì cười. Khoé môi của hắn cong lên một độ cong vừa phải, nhưng chợt nhớ ra trong phòng còn có Ninh Tư Nguyệt, hắn lập tức nghiêm túc lại rồi hơi gật đầu với nàng ta, “Bổn vương biết rồi, đa tạ Thôi thiếu phu nhân.”
Ninh Tư Nguyệt nhún người hành lễ để biểu thị sự khiêm tốn của mình, trong lòng lại càng khen ngợi Nguỵ Đình.
Bên ngoài đồn đãi: Nhiếp chính vương lạnh lùng tàn nhẫn, vô tâm vô tình, nhưng Ninh Tư Nguyệt lại thấy hắn là một nam nhân sẵn sàng hao phí tâm tư chỉ để tổ chức sinh nhật cho nữ nhân mà mình yêu.
Ninh Tư Nguyệt vô cùng hài lòng, khiêm nhường nói: “Vương gia không cần khách sáo như vậy, ngài và thiếp thân đều muốn tốt cho A Dư. Nếu Vương gia không còn chuyện gì nữa, không biết thiếp thân có thể tới thăm A Dư được không?”
Nguỵ Đình nói: “Bổn vương lập tức sai người dẫn ngươi qua đó.”
Dứt lời, hắn gọi một tỳ nữ vào rồi dặn dò tỳ nữ đó dẫn Ninh Tư Nguyệt tới chỗ của Kiều Dư. Ninh Tư Nguyệt lại hành lễ với Nguỵ Đình lần nữa rồi đi theo tỳ nữ ra ngoài.
Ninh Tư Nguyệt vừa đi được hai bước, Nguỵ Đình liền mở miệng: “Thôi thiếu phu nhân!”
Ninh Tư Nguyệt quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Vương gia còn chuyện gì muốn căn dặn?”
Nguỵ Đình: “Chuyện mà bổn vương và phu nhân đã nói hôm nay, tạm thời đừng nói cho A Dư biết.”
Ninh Tư Nguyệt hiểu ý, nhận lời đáp: “Vương gia yên tâm.”
…
Thời điểm Ninh Tư Nguyệt tới viện Quy Nhất, Kiều Dư vẫn còn đang ngủ.
Xuân Lan thấy có khách tới liền vội đi ra tiếp đón, sau khi dẫn Ninh Tư Nguyệt vào phòng khách, bày trà và điểm tâm ra, Xuân Lan khom người nói: “Xin Thôi thiếu phu nhân chờ một lát, Tiểu Ngư cô nương còn đang ngủ, nô tỳ lập tức đi gọi cô nương ấy dậy.”
Dứt lời, Xuân Lan liền đi vào tẩm thất [1].
Không bao lâu sau, Kiều Dư từ bên trong đi ra. Nàng dụi dụi đôi mắt lèm kèm buồn ngủ, vừa thấy Ninh Tư Nguyệt đang đứng cách đó không xa, bên môi kèm theo một nụ cười nhẹ, sắc mặt của Kiều Dư lập tức không giấu được khiếp sợ.
“A Nguyệt? Sao muội lại tới đây?”
Ninh Tư Nguyệt cười hỏi lại: “Sao vậy? Tỷ không chào đón ta à?”
“Làm gì có,” Kiều Dư vội giải thích, “Muội có thể tới đây khiến ta rất vui mừng đấy chứ.”
Dừng một chút, nàng lại đa tạ Ninh Tư Nguyệt vì đã chắn cây trâm cho mình hôm ở Trương phủ, “Lần trước ở Trương phủ quá vội nên tỷ muội chúng ta còn chưa kịp nói gì với nhau, ta chưa kịp đa tạ muội đàng hoàng nữa. Nếu không có muội thì cái mạng này của ta không chừng lại mất nữa rồi.”
Ninh Tư Nguyệt ôm cánh tay của Kiều Dư, xụ mặt nói: “Giữa chúng ta còn phải nói ‘đa tạ’ với nhau à? Tỷ cố tình xa lạ với ta đúng không hả?”
Kiều Dư yên lặng.
Từ sau khi bị đường tỷ và hôn phu được đính hôn ngay từ khi còn trong bụng mẹ của mình phản bội cùng một lúc, Kiều Dư theo bản năng không còn tin tưởng tình người ấm lạnh nữa. Ba năm nay, nàng vô thức ngăn cách giữa mình và người khác, dù đối xử với Ninh Tư Nguyệt cũng không thể thân thiết như ngày xưa.
Nhận ra mình đã xa lạ với Ninh Tư Nguyệt quá nhiều, nàng áy náy nói: “Xin lỗi muội, A Nguyệt, ta không phải cố tình xa lạ với muội…”
Trong lòng Ninh Tư Nguyệt cũng có hơi sầu não, tình cảm tỷ muội tốt đột nhiên thành ra thế này, bản thân Ninh Tư Nguyệt cũng không thể thoải mái được. Có điều khó khăn lắm hai người mới được gặp nhau, Ninh Tư Nguyệt không muốn đề tài gượng ép này phá hỏng bầu không khí.
Ninh Tư Nguyệt thoải mái cười cười, sau đó lái sang chuyện khác, “Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. A Dư, từ bao giờ tỷ lại thích ngủ thế? Ta nhớ hồi còn nhỏ, mỗi lần chúng ta cùng ngủ trưa, tỷ luôn là người tỉnh dậy trước. Lúc ấy tỷ còn cười ta, chê ta ngủ say như chết, có bị người ta bán cũng không biết nữa chứ. Có điều thời thế thay đổi rồi, cuối cùng ta chờ được ngày cười lại tỷ.”
Nghe thấy ngữ điệu nhẹ nhàng và sắc mặt thản nhiên của Ninh Tư Nguyệt, trong lòng Kiều Dư bớt nặng đi, cảm giác giống như hai người quay về khi còn bé, về những ngày nàng với Ninh Tư Nguyệt như hình với bóng, cùng ăn cùng ngủ.
Kiều Dư cũng cười, trêu lại: “Đúng rồi đúng rồi, bây giờ A Nguyệt của chúng ta lớn rồi, lật ngược tình thế luôn rồi. Muội nói xem, chê ngược lại ta có cảm giác thế nào hả?”
Ninh Tư Nguyệt hít sâu một hơi rồi bày ra sắc mặt say mê, sau đó đã đời phun ra một chữ: “Đã cực!”
“Hừ, muội đừng có lên mặt.” Kiều Dư cười cười, dí nhẹ cái trán của Ninh Tư Nguyệt một cái, “Đúng rồi, không phải lần trước muội nói mình có một nhi tử sao? Lần sau muội dẫn nó tới cho ta gặp đi.”
Ninh Tư Nguyệt lập tức cười đáp: “Được thôi, chỉ cần tỷ muốn gặp, lần sau ta liền dẫn nó tới Vương phủ cho nó mở mang tầm mắt.”
Kiều Dư: “Muội nói rồi nhé.”
Hai người lại trò chuyện một lát, mắt thấy sắc trời không còn sớm nữa, Ninh Tư Nguyệt liền đứng dậy cáo từ, “Đã muộn rồi, ta về đây.”
…
Tối nay, khẩu vị của Kiều Dư dường như rất tốt, lúc nhận ra bát cơm hết sạch, sắc mặt của nàng không giấu được sửng sốt.
Từ lúc nào mà ăn xong một bát cơm, nàng lại không thấy no thế này?
Xuân Lan vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy vậy liền cười nói: “Xem ra gặp được Thôi thiếu phu nhân, Tiểu Ngư cô nương rất vui vẻ, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn bình thường nữa kìa. Nô tỳ lại lấy cho người thêm một chút đồ ăn nhé?”
Kiều Dư đưa bát cho Xuân Lan rồi nói: “Ngươi lấy thêm nửa bát là được.”
Xuân Lan cười cười tuân lệnh.
…
Tới giờ đi ngủ, Nguỵ Đình sai người tới truyền lời cho Kiều Dư, “Tiểu Ngư cô nương, Vương gia nói rằng hôm nay ngài ấy còn có việc quan trọng, sẽ ngủ ở thư phòng, cô nương không cần phải chờ ngài ấy.”
Trong lòng Kiều Dư thầm mắng: Ai thèm chờ hắn chứ???
Nói cứ như là nàng xin Nguỵ Đình ngủ chung với mình vậy, hắn ngủ ở thư phòng càng tốt, nàng ngủ một mình mới thoải mái được!
Nàng nói với hạ nhân, “Ngươi về nói cho Vương gia là ta biết rồi, hắn cứ ngủ ở thư phòng đi, khỏi cần nhớ nhung chỗ này của ta.”
Sau khi tiễn người đưa tin đi, Kiều Dư dọn dẹp một chút rồi nằm xuống giường, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phủ xuống mặt đất một vầng sáng trong.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, người trên giường vẫn nằm nghiêng, mặt của nàng hướng vào trong, sau lưng vẫn luôn chừa ra một nửa giường, chưa từng chạm tới.
Bóng đêm ngày càng dày đặc.
Thời điểm mọi người đã say giấc, bên ngoài đã không còn tiếng động nào, chỉ có âm thanh ‘chít chít’ của côn trùng.
Trong thư phòng, ánh nến le lói như hạt đậu, rọi sáng căn phòng một cách mờ nhạt, cũng rọi sáng gương mặt khôi ngô của Nguỵ Đình.
Hắn chuyên tâm nhìn mặt giấy Tuyên Thành trước mặt mình, động tác múa bút không hề ngừng lại, không bao lâu sau, trên mặt giấy đã lấp đầy những dòng chữ.
Ở góc ngoài cùng bên trái là ba chữ cực to và rõ ràng:
— Lỡ một đời! [2]
Vô thức lại thêm mấy ngày trôi qua.
Sáng sớm, sau khi ngồi dậy, Kiều Dư nhìn sang chỗ bên cạnh mình, thấy nó vẫn trống không, tới đệm chăn vẫn ngay ngắn hệt như trước khi nàng ngủ.
Kiều Dư ngẩn người.
Xuân Lan bên ngoài như cảm ứng được cái gì, lập tức đi vào tẩm thất nhìn xem một chút, lập tức bắt gặp Kiều Dư đang ngồi trên giường, hai mắt vô thần, Xuân Lan không biết nàng đang nghĩ cái gì.
Xuân Lan mở miệng: “Cô nương tỉnh rồi ạ? Người có muốn đứng dậy không?”
Kiều Dư khẽ gật đầu, sau đó nhận lấy y phục mà Xuân Lan mang tới để mặc lên người.
Sau khi ăn sáng xong, nàng ra vườn đi dạo để giải sầu, trùng hợp gặp được Trần Bình.
“Tiểu Ngư cô nương dậy sớm thế?” Trần Bình chào hỏi.
Kiều Dư nhìn sắc trời một chút, thật ra bây giờ không tính là sớm, chỉ là mấy ngày trước nàng bị Nguỵ Đình hành nên mới vô thức ngủ tới khi mặt trời lên cao. Vả lại đây là phủ Nhiếp chính vương, không có ai dám dạy bảo nàng cho nên nàng mới có thể yên tâm mà ngủ một cách thoải mái.
Nàng gật đầu với Trần Bình một cái, “Trần bá bá cũng dậy sớm thật.”
Sau đó vì hết chuyện để nói nên nàng có hơi xấu hổ, cố gắng tìm một chủ đề, “Đúng rồi bá bá, dạo này không thấy Vương gia đâu, ngài ấy gặp chuyện gì khó giải quyết sao?”
Trần Bình cũng không biết rõ.
Ông chỉ biết rằng để chuẩn bị tiệc mừng sinh nhật cho Kiều Dư, Vương gia đã tự nhốt mình trong thư phòng tận mấy ngày. Rốt cục là Nguỵ Đình muốn chuẩn bị cái gì, e là ngoài bản thân ngài ấy ra thì ai cũng không biết.
Có điều Nguỵ Đình làm vậy hẳn là muốn tạo bất ngờ cho Kiều Dư, cho nên Trần Bình cũng không dám tiết lộ cái gì, tránh cho phá hỏng dự tính của Nguỵ Đình.
Trần Bình lập tức cười cười đối phó, “Chắc là mấy ngày này Vương gia bận giải quyết chuyện Thanh Châu tạo phản thôi…”
Kiều Dư gật đầu, “Xem ra chuyện của Thanh Châu không phải chuyện nhỏ rồi.”
“Cũng không hẳn,” Trần Bình than phiền, “Bước đầu bình loạn Thanh Châu đã rất tổn hao binh mã và thuế ruộng, bên kia còn có Vân Châu đang nhìn chằm chằm, lâu lâu lại ngáng chân một cái, cho nên nhất thời Thanh Châu vẫn đang chia làm hai nửa, Vương gia vẫn chưa giải quyết dứt điểm chuyện này được.”
Kiều Dư gật đầu như đang suy tư gì đó. Chẳng lẽ Kiều Uyển và Trình Hi tới Tây Kinh lần này chủ yếu là vì chuyện của Thanh Châu?
Nếu là vậy thì…
Nàng nhất định không thể cho hai người đó được như ý!
“Đúng rồi Trần bá bá, nếu bá bá có thời gian thì phiền bá bá mang cho ta một bộ nghiên mực nhé.”
Trần Bình: “Cô nương đã dùng hết bộ nghiên mực trước kia rồi ạ?”
Kiều Dư: “Đầu bút đã có hơi tưa khi ta viết chữ rồi, phiền bá bá giúp ta đổi một bộ khác tốt một chút, còn nữa, giấy Tuyên Thành không cần cắt nhỏ đâu, để nguyên khổ lớn cho ta là được.”
Trần Bình cười đáp: “Được, lão nô lập tức đi làm.”
Không bao lâu sau khi Kiều Dư trở về, Trần Bình đã sai người mang một bộ nghiên mực mới toanh tới. Nhìn đầu bút lông gọn ghẽ, nàng dùng tay thử sờ một chút, cực kỳ hài lòng gật đầu, giữ lại bộ này.
Sau đó, nàng trải giấy Tuyên Thành lên bàn, Hạ Hà thấy nàng muốn viết chữ liền xung phong nhận việc mài mực.
Kiều Dư cười nói: “Ta tự làm được rồi.”
Những chuyện tiếp theo mà nàng muốn làm phải chuẩn bị nghiên mực vô cùng kỹ lưỡng. Trình độ mài mực vẫn nên để nàng tự làm sẽ chuẩn xác hơn.
Kiều Dư thêm nước vào nghiên mực, một tay cầm thỏi mực, bắt đầu cọ xát, tay còn lại giữ một góc của ống tay áo, lộ ra nửa cổ tay trắng nõn.
Động tác của nàng không nhanh không chậm, chỉ là đang mài mực thôi cũng ưu nhã hệt như mỹ nhân trong tranh vẽ.
Hạ Hà ngồi bên cạnh, ngắm tới ngây người, trình độ này đúng là Hạ Hà không sánh nổi.
Sau khi mài mực xong, Kiều Dư dừng lại rồi lấy bút ra chấm mực. Nàng trầm tư một lát, sau đó bắt đầu vẽ xuống mặt giấy Tuyên Thành.
Không bao lâu sau, hình dạng sông núi dần hiện ra, Hạ Hà liền hỏi: “Thì ra Tiểu Ngư cô nương muốn vẽ tranh, cô nương đang muốn vẽ gì thế ạ?”
Xuân Lan giật giật tay áo của Hạ Hà, ‘suỵt’ một tiếng, ra hiệu nàng đừng quấy rầy Kiều Dư.
Hạ Hà nhìn qua Kiều Dư, khi phát hiện tất cả sự tập trung của nàng đã tập trung dưới ngòi bút thì không khỏi chột dạ. Hạ Hà lập tức yên lặng, vô cùng ngoan ngoãn dõi theo từng động tác hạ bút của Kiều Dư.
Dần dần, một góc tranh đã rõ ràng.
Sông núi, kênh rạch, quận huyện, thôn trấn,…
Đây là tranh vẽ, nhưng cũng không phải là tranh vẽ.
Nói đúng hơn thì đây là bản đồ địa hình.
Bản đồ địa hình của Thanh Châu.
Cuối cùng cũng đã vẽ xong.
_____
[1] Tẩm thất: phòng ngủ.
[2] Giải thích một chút vì sao Nguỵ Đình đặt tên vở kịch là ‘Lỡ một đời’:
Ba năm trước, Nguỵ Đình đã gặp Kiều Dư, nhưng sau đó bị sư phụ của nàng – lão đạo sĩ phong ấn ký ức và tách ra, ba năm sau mới có thể tìm lại nàng, cho nên nói ở đây là vô tình bỏ lỡ.
Hai chữ ‘một đời’ phía sau – 终身 (chung thân, cả đời, suốt đời, trọn đời) ý chỉ Kiều Dư là người mà Nguỵ Đình yêu thương suốt kiếp này, lần đó đã bỏ lỡ nàng, cho nên lần này hắn không muốn chuyện đó xảy ra thêm lần nữa.
Đây có thể xem là một chút spoil từ Mộc, về lý do cụ thể thì các bạn đợi những chương sau sẽ biết nhé, hứa hẹn là những tình huống cực kỳ thâm tình của Vương gia Nguỵ Đình =))