Chương : 9
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Gà cay
Betaer: Có chút tò mò
Chương 9
Phương Chiêu Mộ ngủ một mạch đến tận trưa ngày hôm sau, dậy rồi nhìn điện thoại di động, mới phát hiện tối hôm qua lúc cậu ngủ, Andrew vậy mà đúng hẹn gửi ảnh cho cậu.
Có khả năng Andrew thật đúng là không dễ nhìn, tấm hình này đến cả một chút mặt cũng không lộ. Anh đứng trước gương chụp ảnh, loã nửa thân trên.
Phương Chiêu Mộ rất không thích xem mấy người khoe cơ bắp trước gương gì gì đó, nhưng nếu đối tượng là Andrew, Phương Chiêu Mộ lại không có cảm giác chán ghét, chỉ cảm thấy Andrew không hổ danh là tốt nghiệp ngành kỹ thuật, vừa chất phác lại vừa ngoan.
Phương Chiêu Mộ không tiếc lời khen ngợi Andrew: “Cường tráng như vậy, mỗi ngày anh không đi làm thì cũng ngâm mình trong phòng tập thể hình chứ gì, trách không được không rảnh hẹn với tôi.”
Nói xong, Phương Chiêu Mộ liền phóng lớn ảnh nhìn một chút, muốn tìm xem còn có nơi nào có thể khen hay không. Nhìn thấy trên quần vận động của Andrew gồ lên bộ phận tế nhị nào đó, Phương Chiêu Mộ ngẩn người, lập tức đùa giỡn với Andrew: “Size cũng thật là lợi hại.”
Andrew trả lời lại Phương Chiêu Mộ: “Size gì cơ?”
Andrew tối qua nói với Phương Chiêu Mộ cái gì mà “Như dấu bị trói”, dẫn đến việc lúc hai người nói chuyện rốt cục mang chút phong cách phù hợp với app tình yêu này, cho nên Phương Chiêu Mộ cũng không cách nào phân biệt rõ giờ khắc này, Andrew đang thẹn thùng hay là đang giả ngu.
Cũng không lâu lắm, Andrew truy hỏi Phương Chiêu Mộ: “Cậu thích loại hình này sao?”
Phương Chiêu Mộ thẳng thắn: “Đúng vậy, nếu không thì tôi kết giao với anh làm gì.”
“Có điều chúng ta chỉ tán gẫu thôi cũng không sao.” Phương Chiêu Mộ sợ Andrew suy nghĩ nhiều, bèn bỏ thêm một câu, “Tôi không phải đang ép anh hẹn hò với tôi, anh đừng hiểu lầm.”
Chỉ cần có thể nói chuyện với người khác mấy câu là Phương Chiêu Mộ đã thỏa mãn rồi, về phần Andrew có nguyện ý gặp mặt hay không, cậu cũng không quá để ý. Bằng không thì ngày hôm qua Andrew nhắn tin bảo lần sau sẽ đưa cậu đi siêu thị, cậu cũng sẽ không giả bộ như không nhìn thấy.
Andrew không tiếp tục thảo luận cùng Phương Chiêu Mộ về vấn đề này nữa, đợi một lát sau, anh mới hỏi Phương Chiêu Mộ: “Tại sao cậu lại sử dụng phần mềm này?”
Phương Chiêu Mộ nhất thời không biết nên trả lời kiểu câu hỏi thân mật này như nào, liền nói: “Nói ra rất dài dòng.”
Andrew hồi lâu không trả lời, Phương Chiêu Mộ không biết anh ta là đang đợi mình nói tiếp, hay là đã đi làm việc, bèn chờ thêm giây lát, rồi hỏi ngược lại Andrew: “Anh muốn nghe sao?”
“Cậu nói đi.” Andrew trả lời cậu.
Phương Chiêu Mộ ngẫm nghĩ, nói đúng sự thực cho Andrew: “Cứ nhắn tin như này không nói rõ được, anh mà muốn nghe thì phải gọi điện thoại cho tôi.”
Phương Chiêu Mộ buổi chiều chuẩn bị đi tìm hiểu chút tài liệu lịch sử, trả lời xong cái tin nhắn này, sửa sang lại cặp xách rồi ra khỏi nhà, sau khi ăn xong bữa cơm trưa đơn giản ở một cửa hàng sandwich tại góc đường thì đi thẳng đến thư viện.
Lúc bước vào cửa thư viện, Phương Chiêu Mộ nhận được một tin nhắn, là Andrew gửi tới.
“Để buổi tối đi.” Andrew nói, “Giờ tôi đang ở công ty, không tiện.”
Phương Chiêu Mộ dừng chân, cậu không ngờ Andrew lại đồng ý gọi điện thoại cho cậu.
Cậu vẫn cho rằng, Andrew là loại người mà chỉ vào ngày kỉ niệm quen nhau tròn một năm, mới có thể miễn cưỡng đồng ý hẹn với Phương Chiêu Mộ một lần gặp nhau ngắn ngủi ở tiệm cà phê khu phố xá sầm uất, mà gọi điện thoại thì hẳn phải vào ngày kỉ niệm nửa năm quen nhau, hoặc là vào hôm Phương Chiêu Mộ rời khỏi thành phố C, nói tóm lại là, không phải hôm nay.
Phương Chiêu Mộ lại nhìn tin nhắn Andrew vừa trả lời thêm mấy lần, trong lòng nóng lên, bước chân lâng lâng như sắp bay mà đi lên lầu, sàn nhà ở cầu thang thư viện cũng đều trở nên đáng yêu, cậu nhắn lại cho Andrew: “Được.”
Còn nói thêm: “Vậy khi nào anh về nhà phải nói cho tôi biết.”
Andrew nói: “Ừm. Trước tiên gửi ảnh cho tôi.”
Phương Chiêu Mộ ở phòng thông tin lén lút chụp một bức ảnh gò má gửi cho Andrew, sau đó cả buổi chiều cũng không thể tập trung làm việc.
Cậu đang nghĩ, nếu như Andrew thật sự gọi điện thoại cho cậu, cậu nên nói gì mới khiến Andrew cảm thấy kết giao với cậu thực vui vẻ, đồng ý gọi điện với cậu lần nữa.
Trường học và ngày thường khô khan nhàm chán không có gì đáng nói, nhắc đến quan hệ với bạn học trong phòng thực nghiệm thì lại ngây thơ không thú vị, nói đến các nhà hàng và chỗ ăn chơi của C thị thì phần lớn Phương Chiêu Mộ chưa từng đi, Phương Chiêu Mộ cứ thế tâm hồn phiêu đãng như đi vào cõi tiên cả một buổi chiều, tư liệu lịch sử không tìm được gì, đề tài cũng chưa nghĩ ra, tay trắng ra về.
Tám giờ tối, Phương Chiêu Mộ ở trong phòng ngủ nho nhỏ của cậu đi tới đi lui nhiều lần, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì chui vào trong chăn, đeo tai nghe lên mới gửi tin cho Andrew: “Về đến nhà chưa?”
“Vừa về.” Andrew trả lời.
Tay Phương Chiêu Mộ ấn tới ấn lui trên màn hình, gõ mấy lần câu “Vậy chúng ta mau gọi điện thoại” rồi lại xoá đi, cuối cùng vừa gõ được một chữ “Vậy”, điện thoại rốt cục vang lên, màn hình lóe sáng, nhắc nhở có cuộc gọi từ Andrew.
Phương Chiêu Mộ mím mím môi, lấy chén nước uống một hớp, khẩn trương ấn nút nhận nghe, bên kia đột nhiên truyền đến tạp âm rất lớn, hình như là tiếng đồ vật rơi xuống đất. Phương Chiêu Mộ “Alô” mấy tiếng, đợi trong giây lát, từ trong điện thoại mới truyền đến tai Phương Chiêu Mộ một giọng nói đàn ông thành thục có chút lạnh cũng có chút trầm thấp: “Mu?”
Phương Chiêu Mộ tim đập rất nhanh, bởi vì giọng của Andrew vừa vặn thuộc loại êm tai.
“Tối nay anh không tăng ca sao?” Phương Chiêu Mộ cảm giác chính mình sắp sửa nói lắp đến nơi, lại muốn giả vờ như trấn định hỏi Andrew.
Nói chuyện trên trời dưới đất, đầu lưỡi toàn buông lời đùa giỡn thì Phương Chiêu Mộ tương đối lành nghề, nhưng thật sự đến lúc nói chuyện trực tiếp thì người trấn định hơn lại là Andrew.
Andrew ngừng hai giây, nói với Phương Chiêu Mộ: “Buổi tối làm việc ở nhà.”
Bên đấy còn truyền đến tiếng ngón tay gõ bàn phím, hai gò má Phương Chiêu Mộ nóng lên, khẽ nói với Andrew: “Anh vừa làm việc vừa nói chuyện với tôi sao?”
“Ừm.” Andrew dừng một chút, tiếng bàn phím ngừng lại.
Phương Chiêu Mộ từ trên giường ngồi dậy, đem chăn xốc lên một chút cho hạ nhiệt, nói với Andrew: “Anh bận ghê ha.”
“Tàm tạm.” Andrew nói.
“Andrew”, Phương Chiêu Mộ nghe giọng của Andrew từa tựa như có quen biết, liền nói: “Tôi cảm thấy chúng ta trong lúc vô tình từng gặp mặt.”
“Hả?” Andrew phát ra một đơn âm biểu thị nghi hoặc.
“Hình như tôi đã từng nghe qua giọng của anh.” Phương Chiêu Mộ nói.
“Thật không?” Andrew vẫn bình tĩnh tiếp chuyện, “Ở đâu vậy?”
Phương Chiêu Mộ nói thêm mấy câu với Andrew, chẳng những không bình thường trở lại, trái lại tim còn đập lợi hại hơn, không thể làm gì hơn là thừa nhận với Andrew: “Andrew, tôi nói chuyện với anh mà khẩn trương quá đi mất.”
Tiếng đánh chữ của Andrew bên kia khẽ ngừng, anh hỏi Phương Chiêu Mộ: “Vì sao?”
Phương Chiêu Mộ cũng không biết đáp án, đành phải suy đoán: “Có thể là bởi vì rất lâu rồi tôi không gọi điện thoại mà nói tiếng Trung với ai.”
“Ừm, ” Andrew hỏi cậu, “Cánh tay còn đau không?”
Phương Chiêu Mộ cúi đầu nhìn nhìn mảng hồng trên cổ tay mình đã chuyển thành máu ứ đọng, vẻ mặt đau khổ đánh giá: “Giờ nó thật sự giống dấu bị trói rồi…”
“Mu.” Andrew gọi cậu.
Tất cả mọi người khi đọc chữ “Mộ” ít nhiều cũng đều mang chút ôn nhu không tự biết, Phương Chiêu Mộ nghe mà mặt đỏ tim đập, liền nói với Andrew: “Gọi duy nhất một chữ thật kỳ quái, kỳ thực tên tôi là Phương Chiêu Mộ, anh gọi tôi Tiểu Chiêu, Tiểu Mộ đều được.”
“Ừm.” Andrew trả lời một câu, không nói.
Phương Chiêu Mộ đợi rồi lại chờ, mặt dày hỏi Andrew: “Ừm rồi sao không gọi?”
“…” Andrew có chút bất đắc dĩ, thấp giọng gọi cậu một tiếng “Phương Chiêu Mộ”, Phương Chiêu Mộ lập tức nói: “Không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?” Andrew hỏi hắn.
“Tôi chỉ bảo anh kêu tôi Tiểu Chiêu hay Tiểu Mộ, anh kêu tên làm gì.” Phương Chiêu Mộ có lý có chứng nói.
Andrew mơ mơ hồ hồ nói hai chữ “Tiểu Mộ”, tiếp hỏi Phương Chiêu Mộ: “Lần sau cậu đi mua sắm là vào lúc nào?”
Editor: Gà cay
Betaer: Có chút tò mò
Chương 9
Phương Chiêu Mộ ngủ một mạch đến tận trưa ngày hôm sau, dậy rồi nhìn điện thoại di động, mới phát hiện tối hôm qua lúc cậu ngủ, Andrew vậy mà đúng hẹn gửi ảnh cho cậu.
Có khả năng Andrew thật đúng là không dễ nhìn, tấm hình này đến cả một chút mặt cũng không lộ. Anh đứng trước gương chụp ảnh, loã nửa thân trên.
Phương Chiêu Mộ rất không thích xem mấy người khoe cơ bắp trước gương gì gì đó, nhưng nếu đối tượng là Andrew, Phương Chiêu Mộ lại không có cảm giác chán ghét, chỉ cảm thấy Andrew không hổ danh là tốt nghiệp ngành kỹ thuật, vừa chất phác lại vừa ngoan.
Phương Chiêu Mộ không tiếc lời khen ngợi Andrew: “Cường tráng như vậy, mỗi ngày anh không đi làm thì cũng ngâm mình trong phòng tập thể hình chứ gì, trách không được không rảnh hẹn với tôi.”
Nói xong, Phương Chiêu Mộ liền phóng lớn ảnh nhìn một chút, muốn tìm xem còn có nơi nào có thể khen hay không. Nhìn thấy trên quần vận động của Andrew gồ lên bộ phận tế nhị nào đó, Phương Chiêu Mộ ngẩn người, lập tức đùa giỡn với Andrew: “Size cũng thật là lợi hại.”
Andrew trả lời lại Phương Chiêu Mộ: “Size gì cơ?”
Andrew tối qua nói với Phương Chiêu Mộ cái gì mà “Như dấu bị trói”, dẫn đến việc lúc hai người nói chuyện rốt cục mang chút phong cách phù hợp với app tình yêu này, cho nên Phương Chiêu Mộ cũng không cách nào phân biệt rõ giờ khắc này, Andrew đang thẹn thùng hay là đang giả ngu.
Cũng không lâu lắm, Andrew truy hỏi Phương Chiêu Mộ: “Cậu thích loại hình này sao?”
Phương Chiêu Mộ thẳng thắn: “Đúng vậy, nếu không thì tôi kết giao với anh làm gì.”
“Có điều chúng ta chỉ tán gẫu thôi cũng không sao.” Phương Chiêu Mộ sợ Andrew suy nghĩ nhiều, bèn bỏ thêm một câu, “Tôi không phải đang ép anh hẹn hò với tôi, anh đừng hiểu lầm.”
Chỉ cần có thể nói chuyện với người khác mấy câu là Phương Chiêu Mộ đã thỏa mãn rồi, về phần Andrew có nguyện ý gặp mặt hay không, cậu cũng không quá để ý. Bằng không thì ngày hôm qua Andrew nhắn tin bảo lần sau sẽ đưa cậu đi siêu thị, cậu cũng sẽ không giả bộ như không nhìn thấy.
Andrew không tiếp tục thảo luận cùng Phương Chiêu Mộ về vấn đề này nữa, đợi một lát sau, anh mới hỏi Phương Chiêu Mộ: “Tại sao cậu lại sử dụng phần mềm này?”
Phương Chiêu Mộ nhất thời không biết nên trả lời kiểu câu hỏi thân mật này như nào, liền nói: “Nói ra rất dài dòng.”
Andrew hồi lâu không trả lời, Phương Chiêu Mộ không biết anh ta là đang đợi mình nói tiếp, hay là đã đi làm việc, bèn chờ thêm giây lát, rồi hỏi ngược lại Andrew: “Anh muốn nghe sao?”
“Cậu nói đi.” Andrew trả lời cậu.
Phương Chiêu Mộ ngẫm nghĩ, nói đúng sự thực cho Andrew: “Cứ nhắn tin như này không nói rõ được, anh mà muốn nghe thì phải gọi điện thoại cho tôi.”
Phương Chiêu Mộ buổi chiều chuẩn bị đi tìm hiểu chút tài liệu lịch sử, trả lời xong cái tin nhắn này, sửa sang lại cặp xách rồi ra khỏi nhà, sau khi ăn xong bữa cơm trưa đơn giản ở một cửa hàng sandwich tại góc đường thì đi thẳng đến thư viện.
Lúc bước vào cửa thư viện, Phương Chiêu Mộ nhận được một tin nhắn, là Andrew gửi tới.
“Để buổi tối đi.” Andrew nói, “Giờ tôi đang ở công ty, không tiện.”
Phương Chiêu Mộ dừng chân, cậu không ngờ Andrew lại đồng ý gọi điện thoại cho cậu.
Cậu vẫn cho rằng, Andrew là loại người mà chỉ vào ngày kỉ niệm quen nhau tròn một năm, mới có thể miễn cưỡng đồng ý hẹn với Phương Chiêu Mộ một lần gặp nhau ngắn ngủi ở tiệm cà phê khu phố xá sầm uất, mà gọi điện thoại thì hẳn phải vào ngày kỉ niệm nửa năm quen nhau, hoặc là vào hôm Phương Chiêu Mộ rời khỏi thành phố C, nói tóm lại là, không phải hôm nay.
Phương Chiêu Mộ lại nhìn tin nhắn Andrew vừa trả lời thêm mấy lần, trong lòng nóng lên, bước chân lâng lâng như sắp bay mà đi lên lầu, sàn nhà ở cầu thang thư viện cũng đều trở nên đáng yêu, cậu nhắn lại cho Andrew: “Được.”
Còn nói thêm: “Vậy khi nào anh về nhà phải nói cho tôi biết.”
Andrew nói: “Ừm. Trước tiên gửi ảnh cho tôi.”
Phương Chiêu Mộ ở phòng thông tin lén lút chụp một bức ảnh gò má gửi cho Andrew, sau đó cả buổi chiều cũng không thể tập trung làm việc.
Cậu đang nghĩ, nếu như Andrew thật sự gọi điện thoại cho cậu, cậu nên nói gì mới khiến Andrew cảm thấy kết giao với cậu thực vui vẻ, đồng ý gọi điện với cậu lần nữa.
Trường học và ngày thường khô khan nhàm chán không có gì đáng nói, nhắc đến quan hệ với bạn học trong phòng thực nghiệm thì lại ngây thơ không thú vị, nói đến các nhà hàng và chỗ ăn chơi của C thị thì phần lớn Phương Chiêu Mộ chưa từng đi, Phương Chiêu Mộ cứ thế tâm hồn phiêu đãng như đi vào cõi tiên cả một buổi chiều, tư liệu lịch sử không tìm được gì, đề tài cũng chưa nghĩ ra, tay trắng ra về.
Tám giờ tối, Phương Chiêu Mộ ở trong phòng ngủ nho nhỏ của cậu đi tới đi lui nhiều lần, sau khi tắm rửa sạch sẽ thì chui vào trong chăn, đeo tai nghe lên mới gửi tin cho Andrew: “Về đến nhà chưa?”
“Vừa về.” Andrew trả lời.
Tay Phương Chiêu Mộ ấn tới ấn lui trên màn hình, gõ mấy lần câu “Vậy chúng ta mau gọi điện thoại” rồi lại xoá đi, cuối cùng vừa gõ được một chữ “Vậy”, điện thoại rốt cục vang lên, màn hình lóe sáng, nhắc nhở có cuộc gọi từ Andrew.
Phương Chiêu Mộ mím mím môi, lấy chén nước uống một hớp, khẩn trương ấn nút nhận nghe, bên kia đột nhiên truyền đến tạp âm rất lớn, hình như là tiếng đồ vật rơi xuống đất. Phương Chiêu Mộ “Alô” mấy tiếng, đợi trong giây lát, từ trong điện thoại mới truyền đến tai Phương Chiêu Mộ một giọng nói đàn ông thành thục có chút lạnh cũng có chút trầm thấp: “Mu?”
Phương Chiêu Mộ tim đập rất nhanh, bởi vì giọng của Andrew vừa vặn thuộc loại êm tai.
“Tối nay anh không tăng ca sao?” Phương Chiêu Mộ cảm giác chính mình sắp sửa nói lắp đến nơi, lại muốn giả vờ như trấn định hỏi Andrew.
Nói chuyện trên trời dưới đất, đầu lưỡi toàn buông lời đùa giỡn thì Phương Chiêu Mộ tương đối lành nghề, nhưng thật sự đến lúc nói chuyện trực tiếp thì người trấn định hơn lại là Andrew.
Andrew ngừng hai giây, nói với Phương Chiêu Mộ: “Buổi tối làm việc ở nhà.”
Bên đấy còn truyền đến tiếng ngón tay gõ bàn phím, hai gò má Phương Chiêu Mộ nóng lên, khẽ nói với Andrew: “Anh vừa làm việc vừa nói chuyện với tôi sao?”
“Ừm.” Andrew dừng một chút, tiếng bàn phím ngừng lại.
Phương Chiêu Mộ từ trên giường ngồi dậy, đem chăn xốc lên một chút cho hạ nhiệt, nói với Andrew: “Anh bận ghê ha.”
“Tàm tạm.” Andrew nói.
“Andrew”, Phương Chiêu Mộ nghe giọng của Andrew từa tựa như có quen biết, liền nói: “Tôi cảm thấy chúng ta trong lúc vô tình từng gặp mặt.”
“Hả?” Andrew phát ra một đơn âm biểu thị nghi hoặc.
“Hình như tôi đã từng nghe qua giọng của anh.” Phương Chiêu Mộ nói.
“Thật không?” Andrew vẫn bình tĩnh tiếp chuyện, “Ở đâu vậy?”
Phương Chiêu Mộ nói thêm mấy câu với Andrew, chẳng những không bình thường trở lại, trái lại tim còn đập lợi hại hơn, không thể làm gì hơn là thừa nhận với Andrew: “Andrew, tôi nói chuyện với anh mà khẩn trương quá đi mất.”
Tiếng đánh chữ của Andrew bên kia khẽ ngừng, anh hỏi Phương Chiêu Mộ: “Vì sao?”
Phương Chiêu Mộ cũng không biết đáp án, đành phải suy đoán: “Có thể là bởi vì rất lâu rồi tôi không gọi điện thoại mà nói tiếng Trung với ai.”
“Ừm, ” Andrew hỏi cậu, “Cánh tay còn đau không?”
Phương Chiêu Mộ cúi đầu nhìn nhìn mảng hồng trên cổ tay mình đã chuyển thành máu ứ đọng, vẻ mặt đau khổ đánh giá: “Giờ nó thật sự giống dấu bị trói rồi…”
“Mu.” Andrew gọi cậu.
Tất cả mọi người khi đọc chữ “Mộ” ít nhiều cũng đều mang chút ôn nhu không tự biết, Phương Chiêu Mộ nghe mà mặt đỏ tim đập, liền nói với Andrew: “Gọi duy nhất một chữ thật kỳ quái, kỳ thực tên tôi là Phương Chiêu Mộ, anh gọi tôi Tiểu Chiêu, Tiểu Mộ đều được.”
“Ừm.” Andrew trả lời một câu, không nói.
Phương Chiêu Mộ đợi rồi lại chờ, mặt dày hỏi Andrew: “Ừm rồi sao không gọi?”
“…” Andrew có chút bất đắc dĩ, thấp giọng gọi cậu một tiếng “Phương Chiêu Mộ”, Phương Chiêu Mộ lập tức nói: “Không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?” Andrew hỏi hắn.
“Tôi chỉ bảo anh kêu tôi Tiểu Chiêu hay Tiểu Mộ, anh kêu tên làm gì.” Phương Chiêu Mộ có lý có chứng nói.
Andrew mơ mơ hồ hồ nói hai chữ “Tiểu Mộ”, tiếp hỏi Phương Chiêu Mộ: “Lần sau cậu đi mua sắm là vào lúc nào?”