Chương 43
Chương 43
Sau tết Dương lịch, tin tức Kỳ Nhiên nằm viện lan truyền nhanh chóng, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà cấp dưới và bạn bè làm ăn đến thăm bệnh như muốn phá hỏng cánh cửa của khu nội trú.
Từ Tri Tuế từng nhìn thấy cảnh tượng giỏ hoa quả chất đầy trong phòng bệnh, trước giường bệnh lúc nào cũng đông nghịt người, người thì rót nước người thì gọt hoa quả cho Kỳ Nhiên, còn nhét tiền lì xì cho nhân viên y tế…… Tóm lại muốn khoa trương bao nhiêu là có bấy nhiêu. Từ Tri Tuế đứng ở cửa phòng nửa ngày trời, chen chúc mãi vẫn không vào được, đành phải nhìn thoáng qua vài lần, xác định Kỳ Nhiên không sao rồi mới rời đi.
Chạng vạng ngày thứ ba, Từ Tri Tuế thu dọn đồ đạc tan tầm, mới vừa khóa cửa đã nhìn thấy Kỳ Nhiên một mình đứng bên băng ghế ở khu nghỉ ngơi công cộng gọi điện thoại, bên chân là hành lý màu đen chỉ chứa đồ dùng hàng ngày của anh.
Thấy cô đi ra, Kỳ Nhiên che di động thì thầm vài tiếng rồi nhanh chóng cúp máy, nở nụ cười ôn hòa với cô: “Xong việc rồi à?”
Từ Tri Tuế đi tới, mờ mịt đánh giá anh: “Anh làm gì vậy?”
Kỳ Nhiên nói: “Đương nhiên là xuất viện rồi.”
“Bác sĩ Vương đồng ý rồi à?” Sao cô nhớ lần trước sau khi vết thương của anh nứt ra, bác sĩ Vương lại kéo dài thời gian nằm viện của anh thêm hai ngày mà? Nếu tính kỹ thì cuối tuần này anh mới có thể xuất viện.
“Anh ấy không đồng ý cũng hết cách thôi.” Kỳ Nhiên cười cười, “Hằng ngày có quá nhiều người chạy đến thăm anh, đến y tá trực ban ở cửa cũng ngại phiền, anh ở lại đây căn bản không nghỉ ngơi tốt, còn ảnh hưởng đến người khác, chi bằng về nhà tĩnh dưỡng còn hơn.”
“Vậy vết thương của anh thì sao?” Từ Tri Tuế có chút lo lắng hỏi.
“Cũng lành kha khá rồi, bác sĩ Vương nói chỉ cần thay thuốc đúng giờ, đến thời gian hẹn tới đây cắt chỉ là được.” Nói xong, Kỳ Nhiên cầm tay Từ Tri Tuế, đặt chìa khóa xe vào lòng bàn tay cô: “Đi thôi.”
Từ Tri Tuế mơ màng chớp mắt: “Là sao?”
Kỳ Nhiên nhướng mày: “Đương nhiên là đưa anh về nhà rồi, điều kiện sức khỏe hiện tại của anh tạm thời không cho phép anh tự lái xe.”
Từ Tri Tuế nhìn chìa khóa, lại nhìn anh: “Ơ kìa, nhưng tại sao lại là tôi? Trợ lý của anh đâu?”
“Cậu ấy đi họp giúp anh rồi, tạm thời không về kịp. Anh nghĩ dù gì chúng ta cũng tiện đường, cũng tránh cho em tan tầm chen chúc trên tàu điện ngầm.”
Từ Tri Tuế muốn nói vịnh Tinh Hà với nhà cô hiện tại tiện đường chỗ nào? Cách nhau tới mười vạn tám ngàn dặm đó biết không hả!
Đang muốn lấy lý do không có bằng lái xe để từ chối, ánh mắt Kỳ Nhiên khẽ thay đổi, giống như đã sớm nhìn thấu nội tâm của cô, mở miệng trước cô một bước: “Anh biết em có bằng lái xe rồi, lần trước ở cửa bệnh viện anh thấy em giúp một phụ nữ có thai đỗ xe.”
“……”
Cô còn biết nói gì đây, chỉ có thể chấp nhận cùng anh đến bãi đỗ xe, ai bảo anh vì bảo vệ cô mới bị thương chứ.
Nhưng mà, khi cô cầm chìa khóa xe đứng trước chiếc Audi S8 biển số bốn số 9 kia, cô vẫn thấy nhụt chí.
Nuốt liền hai ngụm nước bọt, cô nghẹn ngào hỏi: “Anh chắc chắn muốn tôi lái chiếc xe này? Tôi nói thật cho anh biết nhé, mặc dù tôi có bằng lái nhưng chưa lái xe được mấy lần, lỡ như làm xe bị xước vài đường, có bán tôi cũng đền không nổi đâu. Sao anh không chạy chiếc Mercedes kia? À không đúng, chiếc kia cũng phải hơn một trăm vạn rồi.”
Kỳ Nhiên để hành lý vào cốp xe, lúc đóng cửa cố ý vô tình đỡ vai phải: “Không sao, anh ngồi bên cạnh nhắc nhở em, em cứ lái từ từ, không có chuyện gì đâu. Cho dù có xước cũng chẳng sao cả, cùng lắm thì lấy em bồi thường cho anh thôi.”
Từ Tri Tuế trước đây chưa từng nghe anh nói đùa như vậy, hai má bỗng dưng nóng lên, cắn môi trừng mắt: “Tôi đang nói nghiêm túc với anh đấy!”
“Anh cũng nói nghiêm túc với em mà, anh rất yên tâm giao sự an toàn của mình cho em.” Kỳ Nhiên đi tới, một tay khoác vai cô, một tay mở cửa buồng lái, nửa đẩy nửa nhét cô vào trong xe, còn mình thì vòng qua bên kia ngồi lên vị trí phó lái.
Chuyện đã đến nước này, Từ Tri Tuế đành phải từ bỏ giãy dụa. Cô mò mẫm khắp nơi, nhìn đồng hồ điều khiển, lại sờ thử tay lái, trước tiên phải thích ứng với cảm xúc của chiếc xe này đã.
Sau khi khởi động xe, cô mở chức năng dẫn đường trên màn hình điện tử, vừa gõ địa chỉ vào vừa hỏi: “Nhà anh vẫn ở…”
Lời còn chưa dứt, Kỳ Nhiên đột nhiên nghiêng người tới gần cô.
Hơi thở nam tính mát lạnh bất ngờ ập đến, Từ Tri Tuế gần như lập tức nhớ tới chuyện đêm đó anh uống rượu say đã làm với cô, cô giống như con thỏ nhỏ sợ hãi cuộn vai rụt về sau, mặt đỏ bừng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Nhìn cô sợ tới mức biến sắc, động tác Kỳ Nhiên dừng lại, cơ thể thoáng lui về phía sau: “Đừng căng thẳng, anh chỉ muốn giúp em thắt dây an toàn thôi.”
Nói xong, anh đưa tay kéo dây an toàn màu đen từ sau bả vai Từ Tri Tuế ra, lạch cạch một tiếng cài lại. .
Thấy cô vẫn sững sờ, Kỳ Nhiên xoa xoa đỉnh đầu rối tung của cô, cười khẽ: “Xem ra anh dọa em sợ rồi.”
Từ Tri Tuế xấu hổ vô cùng, sau khi hít sâu một hơi rốt cuộc cô cũng hoàn hồn lại, ép buộc mình giải thích: “Tôi chỉ là nhất thời không kịp phản ứng thôi.”
“Ừm, anh biết.” Đôi mắt đen nhánh của Kỳ Nhiên nhìn cô, ý cười càng sâu, thấy vẻ mặt cô vẫn xấu hổ thì khéo léo chuyển chủ đề, “Cho nên vừa rồi em muốn nói gì?”
Sự chú ý của Từ Tri Tuế cuối cùng cũng quay trở lại màn hình: “À, tôi muốn nói là nhà anh vẫn ở vịnh Tinh Hà đúng không?”
Kỳ Nhiên không đáp, rướn người nhập vào màn hình hướng dẫn một chuỗi địa chỉ, “Không, ở đây.”
Hoa viên Phong Hòa, đây không phải là nhà cô sao? Từ Tri Tuế tròn mắt nghi hoặc nhìn anh, Kỳ Nhiên nhún vai: “Em cũng biết tình hình nhà anh mà, bố anh tái hôn, anh ở cùng bọn họ rất bất tiện, cho nên đã dọn ra ngoài sống.”
“Nhưng tại sao lại là khu này?”
“Lần trước đưa em về nhà thì vô tình phát hiện khu chung cư này cũng không tệ, hơn nữa vị trí địa lý rất thuận tiện, cách công ty anh cũng tương đối gần.”
Kỳ Nhiên nhìn vào mắt cô, trả lời vô cùng chân thành. Từ Tri Tuế lại liếc mắt xem thường, câu “Anh lừa quỷ à?” thiếu chút nữa đã thốt ra. Cách công ty anh xa hay gần chưa biết, nhưng hoàn cảnh chung cư nhà cô thế nào chẳng lẽ cô không rõ?
Với điều kiện của anh thì rõ ràng có thể có lựa chọn một chỗ khác tốt hơn, nhưng anh lại cố tình chọn hoa viên Phong Hòa nơi cô sống… Đúng là bụng dạ khó lường!
Nhưng nghe giọng điệu của anh thì chuyện này hình như đã xong xuôi đâu vào đấy, cô có phản đối hay không cũng đâu thay đổi được điều gì?
Cô im lặng khởi động xe.
Dọc theo đường đi, Từ Tri Tuế duy trì tốc độ lái xe ổn định nhất, cách chiếc xe phía trước một khoảng rất lớn, gặp phải xe vượt qua hoặc lấn đường cô cũng không sốt ruột, cùng lắm là bị xe phía sau ấn còi vài tiếng, dù sao cũng tốt hơn là xảy ra va chạm.
Kỳ Nhiên ở bên cạnh âm thầm chỉ đạo, thỉnh thoảng nhắc nhở cô cẩn thận tình hình giao thông, cũng may dọc đường không có gì nguy hiểm, nửa tiếng sau Audi thuận lợi chạy vào cửa lớn của hoa viên Phong Hòa.
Từ Tri Tuế đánh tay lái, dựa theo phương hướng Kỳ Nhiên chỉ đi tới dưới lầu tòa nhà số 18. Nhìn hành lang vô cùng quen thuộc trước mắt, cô yên lặng hít sâu ba hơi.
“Anh đừng bảo với tôi là chúng ta không chỉ sống cùng một khu chung cư mà còn là hàng xóm trong cùng một tòa nhà nhé?”
Kỳ Nhiên cởi dây an toàn, vẻ mặt vô cùng ung dung: “Đúng vậy, lúc đó anh có tìm người môi giới xem vài chỗ nhưng thấy không hài lòng lắm, chỉ có căn này là thích hợp.”
Nói xong, anh đẩy cửa xuống xe, đi ra phía sau lấy hành lý. Từ Tri Tuế vô thức xoay người, lại bị dây an toàn chết tiệt giam cầm: “Cho nên anh chính là hộ gia đình mới chuyển đến tầng 22 mà mẹ tôi nhắc tới?”
Mấy ngày trước quý bà Chu Vận vô tình nhắc tới chuyện trên lầu có người chuyển nhà, nói là tầng 22 sắp có hộ gia đình mới vào.
Việc trang hoàng dọn vào ở trong khu chung cư là chuyện bình thường, cái này vốn không có gì phải kinh ngạc, nhưng tầng 22 cao nhất của tòa nhà này là một sự tồn tại đặc biệt.
Tầng 22 là tầng áp mái rộng 200 mét vuông, có đãi ngộ thang máy riêng, những người còn lại không có thẻ ra vào thì không được phép sử dụng. Điều này có nghĩa là cho dù vào giờ cao điểm sáng tối cũng không cần tranh giành thang máy với đủ loại hàng xóm.
Chính bởi vì như thế, giá phòng ở tầng 22 mới cao ngất ngưỡng, chủ đầu tư thà để trống nhà chứ không hạ thấp giá trị, cho nên khi biết có người sắp dọn vào tầng 22, hàng xóm cả tòa nhà đều tò mò không biết rốt cuộc là kiểu người thế nào mới có thể mua được loại nhà như vậy.
Về phần đáp án…… hiện tại đã bày ra trước mặt cô.
Kỳ Nhiên mở cốp xe ra, nghiêng đầu cười với cô: “Có muốn lên ngồi một lát không? Phong cảnh rất đẹp.”
Từ Tri Tuế bước xuống khỏi ghế lái, khoanh tay tựa vào thân xe, ánh mắt lộ vẻ cảnh giác đánh giá người đàn ông trước mắt.
Cô nhớ rõ trước đây không lâu cô đã nói với anh là anh hãy tránh xa cuộc đời của cô một chút, nhưng bây giờ anh không những không tránh xa mà còn dùng cách thức này len lỏi vào cuộc sống của cô. Giống như thợ săn chôn lưới, chỉ chờ con mồi nhảy vào trong.
Điều này làm cho cô cảm thấy có chút không thoải mái, vô thức từ chối: “Không cần, tôi không có hứng thú. Nếu đã đưa anh về đến nhà rồi thì tôi đi trước đây.”
“Chờ đã…”
Đi chưa được mấy bước, Kỳ Nhiên gọi cô lại, Từ Tri Tuế quay đầu có chút mất kiên nhẫn hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”
“Không ấy em làm người tốt cho tròn vai đi.” Kỳ Nhiên chỉ chỉ thứ gì đó trong cốp xe: “Tay anh mà dùng sức nữa sợ là vết thương lại nứt ra lần thứ hai.”
Từ Tri Tuế đến gần nhìn, lúc này mới phát hiện trong cốp xe của anh không chỉ có một cái vali có thể đẩy mà còn có vài thùng giấy lớn nhỏ không biết đựng thứ gì.
Cô lại hít sâu một hơi, vừa cạn lời vừa bất đắc dĩ nhìn Kỳ Nhiên: “Anh như vậy gọi là ‘mượn gió bẻ măng’!”
“Không.” Kỳ Nhiên nhìn cô cười, “Cái này gọi là ‘Đã thương thì thương cho trót’.”
“……”