Chương 80
Chương 80
Kỳ Nhiên không hề biết rằng, Từ Tri Tuế đứng cách đó một bức tường đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người các anh.
Sau khi cô vào phòng tắm không lâu, vì quên bật máy nước nóng nên vội vàng chạy ra lại, lúc đi tới cạnh cửa thì vừa vặn nhìn thấy Kỳ Nhiên đặt giấy chứng nhận bất động sản vào tay Chu Vận.
Cô không muốn phá vỡ phần tâm ý anh dành cho mình, do dự vài giây, cô yên lặng lui về phía sau cửa.
Ban đêm, hai người trở lại ngôi nhà nhỏ trên lầu trải qua thế giới riêng thuộc về bọn họ.
Kỳ Nhiên vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra Từ Tri Tuế vẫn chưa ngủ, nửa dựa vào đầu giường nhìn anh chằm chằm. Trên người cô cũng không đắp chăn, đầu gối hơi gập lại, đôi chân thon dài trắng nõn xếp chồng lên nhau, làn váy trơn mượt, mỗi một tấc da thịt duyên dáng đều cất giấu một nét quyến rũ khiến người ta mơ màng, vô cùng hấp dẫn.
Kỳ Nhiên nhìn cô thật sâu, im lặng xoa xoa mái tóc ướt sũng, đặt khăn mặt xuống rồi đi đến tủ quần áo.
Tầm mắt Từ Tri Tuế dõi theo anh, không chút kiêng dè miêu tả dáng người của anh.
Kỳ Nhiên cởi áo choàng tắm lỏng lẻo trên người ra, để trần nửa người trên đứng trước tủ quần áo lục lọi quần áo. Anh là người thường xuyên tập thể hình, là kiểu mặc quần áo vào thì gầy gò nhưng cởi quần áo ra lại có da thịt, cơ bụng khe rãnh rõ ràng, đường nhân ngư dưới thắt lưng gợi cảm mà ngông cuồng.
Từ Tri Tuế cẩn thận hồi tưởng lại, hình như trong những người đàn ông cùng tuổi mà cô từng gặp qua không có người đàn ông nào có dáng người tốt hơn anh. Hơn nữa dưới sự tàn phá của cuộc sống và công việc, những người đó còn từ từ trở nên béo phì. Trong khi trên người Kỳ Nhiên vẫn còn giữ được vài phần trẻ trung và tiêu sái hiếm có, lại có sự trầm ổn thành thục do năm tháng tạo thành, làm cho người ta rất có cảm giác an toàn.
Kỳ Nhiên mặc một chiếc áo ngắn tay, vừa quay đầu lại thì đụng phải ánh mắt thẳng thắn của cô, anh lẳng lặng nở nụ cười: “Em chưa ngủ à?”
“Ừ, đang đợi anh.” Từ Tri Tuế cuộn tròn đầu gối, ngửa đầu nhìn anh ngồi bên cạnh, tim đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi lồng ngực. Cô móc lấy cổ anh đứng lên, chỉ hai ba động tác đã ngồi gọn trên đùi anh, tựa đầu lên bờ vai rộng rãi vững chắc của anh, vùi vào hõm cổ anh hít sâu vài hơi mùi hương trên người anh.
Kỳ Nhiên ôm lấy vòng eo cô, vừa hưởng thụ sự làm nũng của cô vừa lo lắng trong lòng cô cất giấu ấm ức gì đó: “Sao vậy em? Không được vui à? Hay là hôm nay có chuyện gì khiến em thấy khó chịu?”
Từ Tri Tuế thở dài: “Không, sao có thể không vui được, ngược lại em còn cảm thấy anh đối xử với em quá tốt.”
“Vậy sao em còn phiền muộn?”
Ngón tay Từ Tri Tuế chọc nhẹ vào cơ bụng trên thắt lưng của anh, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không phải phiền muộn gì, chỉ là có chút mê mang và lo lắng thôi.”
“Em lo lắng chuyện gì?”
“Ừm… lo lắng em có thể trở thành một người vợ tốt hay không. Anh cũng biết đấy, công việc của em bận rộn không ngớt, không có thời gian để chăm sóc gia đình, thậm chí còn không có thời gian lo liệu hôn lễ. Đúng rồi, em còn không biết nấu cơm nữa…”
Kỳ Nhiên nở nụ cười, tay sờ lên eo cô, cằm cọ vào má cô: “Em có ngốc không cơ chứ, đâu có ai quy định kết hôn rồi thì nhất định phải biết nấu cơm. Em không biết nấu thì để anh, nếu thật sự không được nữa thì anh mời dì giúp việc. Hai người sống với nhau vốn là để bổ sung cho nhau, giống như anh chưa bao giờ hiểu được đời sống tình cảm, nhưng sau khi em bước vào thì rực rỡ hẳn lên. Công việc của em bận rộn, còn anh cũng không nhàn rỗi, thậm chí còn thường xuyên đi công tác, anh còn đang sợ em vì vậy mà tức giận, cảm thấy anh không dành nhiều thời gian cho em.”
Từ Tri Tuế kích động ngồi thẳng người dậy: “Em không có, em không phải là người cố tình gây sự đâu.”
“Tương tự như vậy, anh cũng sẽ không cảm thấy em không phải là một người vợ tốt chỉ vì em bận rộn công việc. Tuế Tuế, anh thích em vì em chính là em, cho nên em không cần phải từ bỏ bất cứ điều gì, cũng không cần phải thay đổi gì cả. Trong cuộc sống dĩ nhiên sẽ có mâu thuẫn, nhưng chỉ cần trong lòng chúng ta có nhau thì sẽ không có gì không thể vượt qua.”
Từ Tri Tuế không nói gì nữa, tay đặt bên cổ anh, tầm mắt nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt có một sự sùng bái kỳ lạ.
Yết hầu Kỳ Nhiên hơi di chuyển: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Bởi vì…” Từ Tri Tuế ôm lấy cổ anh, kề môi nói: “Bỗng dưng rất muốn hôn anh.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hôn môi khiến người ta đỏ mặt, môi cọ sát môi, tình nồng ý đậm.
Kỳ Nhiên vòng tay quanh eo cô, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt không kẽ hở.
Sau đó anh cởi từng cúc áo trên người cô ra, cúi đầu hôn xuống.
Từ Tri Tuế rên khẽ một tiếng, nâng mặt anh lên né tránh: “Anh chưa cạo râu!”
Kỳ Nhiên sờ cằm, cười khẽ: “Thật này, vừa rồi lúc tắm anh quên mất.”
“Vậy anh đừng nhúc nhích.” Từ Tri Tuế lườm yêu anh, nghiêng người về phía trước, đè anh lên trên chăn. Sau đó cô chầm chầm nhấc váy lên, quỳ bên cạnh anh.
….
Động tác của cô vô cùng dịu dàng, cánh môi vừa ướt vừa mềm, lúc ngước mắt nhìn anh trong mắt chứa đựng tình ý mơ hồ. Rõ ràng là ánh mắt hồn nhiên nhưng lại mang theo sự quyến rũ khiến người ta không thể từ chối.
Da đầu Kỳ Nhiên tê dại, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt không rõ là đang đau đớn hay là đang có cảm xúc gì khác.
Có một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình sắp chết trong tay cô.
Từ Tri Tuế chưa từng chủ động như vậy, cũng không biết như thế nào mới đúng, chỉ có thể hành động bằng trực giác.
Cũng không ngờ rằng trò trêu chọc của mình đã đi quá xa, cuối cùng bản thân lại trầm luân trong đó.
….
Nửa đêm, hai người nằm tựa vào đầu giường, Từ Tri Tuế gối lên cánh tay anh, ánh mắt trống rỗng, lo đãng chơi đùa với đai thắt lưng áo ngủ của anh. Sau một lúc lâu, cô mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này em đã nhận được lời đề nghị của nhiều công ty, bọn họ hy vọng sẽ được xuất bản truyện tranh mùa thứ hai của em.”
“Ừm, vậy em nghĩ thế nào?”
“Em vẫn chưa đồng ý, một khi ký hợp đồng rồi bọn họ sẽ yêu cầu em nộp bản thảo càng sớm càng tốt, nhưng anh biết đấy, em không có nhiều thời gian, có đôi khi phải có cảm hứng mới vẽ được.”
Kỳ Nhiên hôn lên má cô: “Ừ, vậy khoan hãy ký, chuyện sáng tác không gấp được, cứ dựa vào tiết tấu của em mà làm.”
Từ Tri Tuế nghiêm túc suy nghĩ giây lát, vẫn thấy rối rắm: “Vậy nếu sau này không còn công ty xuất bản nào cần em nữa thì làm sao bây giờ?”
Kỳ Nhiên nhẹ nhàng liếc nhìn cô, nửa thật nửa giả nói: “Thế thì em thích công ty xuất bản nào anh sẽ mua luôn cho em công ty đó.”
“….” Từ Tri Tuế nuốt nước miếng, “Em nói chơi thôi, anh đừng cho là thật.”
“……”
–
Ngày 5 tháng 8, lễ Thất Tịch, cũng là ngày hai người đăng ký kết hôn.
Hôm đó là thứ Tư, Từ Tri Tuế còn phải đi làm nên chỉ cố gắng tranh thủ được nửa ngày để đến Cục dân chính đăng ký.
Vừa tan ca buổi sáng là cô lật đật thu dọn đồ đạc chạy xuống lầu. Kỳ Nhiên ở trong xe chờ cô, thấy cô chạy đến đầu đổ đầy mồ hôi thì kéo khăn giấy đưa qua, cười nói: “Không sao, còn kịp mà.”
Từ Tri Tuế nhận lấy khăn giấy lau qua mồ hôi, ấn ngực hít sâu: “Em biết, nhưng không hiểu sao em lại rất căng thẳng.”
Kỳ Nhiên chầm chậm khởi động xe, chờ xe chạy ra đường lớn, anh đưa một tay xoa xoa đầu cô.
Cục dân chính cách bệnh viện không xa, chạy khoảng nửa tiếng đã đến nơi, hai người dùng bữa trưa ở một quán ăn gần đó. Sau khi kiểm tra xong các giấy tờ cần thiết để đăng ký kết hôn, hai người bước vào cửa chính Cục dân chính.
Có lẽ buổi sáng đã bận rộn nên buổi chiều không có nhiều người mới chờ xếp hàng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, hai người lấy số rồi ngồi tựa đầu vào nhau ở trong đại sảnh điền vào mẫu đơn.
Quy trình đăng ký kết hôn không giống như trong tưởng tượng, trước khi chính thức đăng ký còn cần phải đi lên lầu hai để khám thai. Các hạng mục kiểm tra sẽ được tiến hành riêng cho nam và nữ, bác sĩ phụ khoa là một dì rất hòa ái, giọng nói mềm mỏng như mưa phùn, những vấn đề hỏi ra lại khiến cho Từ Tri Tuế hơi ngại trả lời.
“Có đang mang thai không?”
“Khi nào thì muốn có con?”
“Ồ, vậy bình thường dùng phương thức tránh thai nào?”
……
Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, hai người được dẫn tới quầy đăng ký để làm thủ tục, nộp ảnh và thông tin đã chuẩn bị trước, ký tên và điểm dấu tay.
Nhân viên công tác hành động nhanh nhẹn, chỉ vài phút sau đã đưa hai quyển giấy chứng nhận kết hôn đã đóng dấu tới trước mặt hai người, cười nói: “Chúc mừng hai anh chị, đây là giấy chứng nhận kết hôn của hai người, xin hãy cầm lấy.”
Hai người đứng dậy nhận lấy, lúc cầm trong tay, trong lòng có một cảm giác không được chân thực.
Vậy là… xong rồi sao?
Trên giấy chứng nhận kết hôn, hai người vai kề sát vai, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, tên của họ cũng được in trên cùng một trang giấy, từ đó trở thành hai người thân thiết nhất trên đời này.
Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm quyển sổ đỏ trong tay vài giây rồi quay đầu nắm tay Từ Tri Tuế: “Tân hôn vui vẻ, bà Kỳ.”
Từ Tri Tuế ngước mắt, nắm tay anh: “Tân hôn vui vẻ, ông Kỳ.”
Trước khi ra cửa, hai người đi tới bục tuyên thệ, đứng dưới quốc huy trang trọng cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay bắt đầu tuyên thệ.
“Chúng tôi tự nguyện kết thành vợ chồng, từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ cùng gánh vác những nghĩa vụ mà hôn nhân giao phó, trên hiếu cha mẹ, dưới dạy con cái, yêu thương kính trọng lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, thông cảm cho nhau và nhường nhịn nhau, đồng cam cộng khổ, trọn đời bên nhau!”
“Trong tương lai, dù thuận lợi hay nghịch cảnh, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay đau ốm, tuổi trẻ hay về già, chúng tôi vẫn sẽ sát cánh bên nhau, hoạn nạn có nhau, chia ngọt sẻ bùi. Chúng tôi phải giữ lời thề hôm nay, chúng tôi nhất định có thể giữ lời thề ngày hôm nay.”
Người tuyên thệ, Kỳ Nhiên.
Người tuyên thệ, Từ Tri Tuế.
……
Trở lại trên xe, hai người công bố tin vui đã đăng ký kết hôn lên vòng bạn bè, đi kèm là ảnh chụp hai người cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay đứng trên bục tuyên thệ.
[Hữu cát hữu khánh, phu thê song toàn, vô tai vô nạn, vĩnh bảo trăm năm.] <!-- AI CONTENT END 1 -->
Kỳ Nhiên không hề biết rằng, Từ Tri Tuế đứng cách đó một bức tường đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người các anh.
Sau khi cô vào phòng tắm không lâu, vì quên bật máy nước nóng nên vội vàng chạy ra lại, lúc đi tới cạnh cửa thì vừa vặn nhìn thấy Kỳ Nhiên đặt giấy chứng nhận bất động sản vào tay Chu Vận.
Cô không muốn phá vỡ phần tâm ý anh dành cho mình, do dự vài giây, cô yên lặng lui về phía sau cửa.
Ban đêm, hai người trở lại ngôi nhà nhỏ trên lầu trải qua thế giới riêng thuộc về bọn họ.
Kỳ Nhiên vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra Từ Tri Tuế vẫn chưa ngủ, nửa dựa vào đầu giường nhìn anh chằm chằm. Trên người cô cũng không đắp chăn, đầu gối hơi gập lại, đôi chân thon dài trắng nõn xếp chồng lên nhau, làn váy trơn mượt, mỗi một tấc da thịt duyên dáng đều cất giấu một nét quyến rũ khiến người ta mơ màng, vô cùng hấp dẫn.
Kỳ Nhiên nhìn cô thật sâu, im lặng xoa xoa mái tóc ướt sũng, đặt khăn mặt xuống rồi đi đến tủ quần áo.
Tầm mắt Từ Tri Tuế dõi theo anh, không chút kiêng dè miêu tả dáng người của anh.
Kỳ Nhiên cởi áo choàng tắm lỏng lẻo trên người ra, để trần nửa người trên đứng trước tủ quần áo lục lọi quần áo. Anh là người thường xuyên tập thể hình, là kiểu mặc quần áo vào thì gầy gò nhưng cởi quần áo ra lại có da thịt, cơ bụng khe rãnh rõ ràng, đường nhân ngư dưới thắt lưng gợi cảm mà ngông cuồng.
Từ Tri Tuế cẩn thận hồi tưởng lại, hình như trong những người đàn ông cùng tuổi mà cô từng gặp qua không có người đàn ông nào có dáng người tốt hơn anh. Hơn nữa dưới sự tàn phá của cuộc sống và công việc, những người đó còn từ từ trở nên béo phì. Trong khi trên người Kỳ Nhiên vẫn còn giữ được vài phần trẻ trung và tiêu sái hiếm có, lại có sự trầm ổn thành thục do năm tháng tạo thành, làm cho người ta rất có cảm giác an toàn.
Kỳ Nhiên mặc một chiếc áo ngắn tay, vừa quay đầu lại thì đụng phải ánh mắt thẳng thắn của cô, anh lẳng lặng nở nụ cười: “Em chưa ngủ à?”
“Ừ, đang đợi anh.” Từ Tri Tuế cuộn tròn đầu gối, ngửa đầu nhìn anh ngồi bên cạnh, tim đập thình thịch như sắp vọt ra khỏi lồng ngực. Cô móc lấy cổ anh đứng lên, chỉ hai ba động tác đã ngồi gọn trên đùi anh, tựa đầu lên bờ vai rộng rãi vững chắc của anh, vùi vào hõm cổ anh hít sâu vài hơi mùi hương trên người anh.
Kỳ Nhiên ôm lấy vòng eo cô, vừa hưởng thụ sự làm nũng của cô vừa lo lắng trong lòng cô cất giấu ấm ức gì đó: “Sao vậy em? Không được vui à? Hay là hôm nay có chuyện gì khiến em thấy khó chịu?”
Từ Tri Tuế thở dài: “Không, sao có thể không vui được, ngược lại em còn cảm thấy anh đối xử với em quá tốt.”
“Vậy sao em còn phiền muộn?”
Ngón tay Từ Tri Tuế chọc nhẹ vào cơ bụng trên thắt lưng của anh, nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Cũng không phải phiền muộn gì, chỉ là có chút mê mang và lo lắng thôi.”
“Em lo lắng chuyện gì?”
“Ừm… lo lắng em có thể trở thành một người vợ tốt hay không. Anh cũng biết đấy, công việc của em bận rộn không ngớt, không có thời gian để chăm sóc gia đình, thậm chí còn không có thời gian lo liệu hôn lễ. Đúng rồi, em còn không biết nấu cơm nữa…”
Kỳ Nhiên nở nụ cười, tay sờ lên eo cô, cằm cọ vào má cô: “Em có ngốc không cơ chứ, đâu có ai quy định kết hôn rồi thì nhất định phải biết nấu cơm. Em không biết nấu thì để anh, nếu thật sự không được nữa thì anh mời dì giúp việc. Hai người sống với nhau vốn là để bổ sung cho nhau, giống như anh chưa bao giờ hiểu được đời sống tình cảm, nhưng sau khi em bước vào thì rực rỡ hẳn lên. Công việc của em bận rộn, còn anh cũng không nhàn rỗi, thậm chí còn thường xuyên đi công tác, anh còn đang sợ em vì vậy mà tức giận, cảm thấy anh không dành nhiều thời gian cho em.”
Từ Tri Tuế kích động ngồi thẳng người dậy: “Em không có, em không phải là người cố tình gây sự đâu.”
“Tương tự như vậy, anh cũng sẽ không cảm thấy em không phải là một người vợ tốt chỉ vì em bận rộn công việc. Tuế Tuế, anh thích em vì em chính là em, cho nên em không cần phải từ bỏ bất cứ điều gì, cũng không cần phải thay đổi gì cả. Trong cuộc sống dĩ nhiên sẽ có mâu thuẫn, nhưng chỉ cần trong lòng chúng ta có nhau thì sẽ không có gì không thể vượt qua.”
Từ Tri Tuế không nói gì nữa, tay đặt bên cổ anh, tầm mắt nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt có một sự sùng bái kỳ lạ.
Yết hầu Kỳ Nhiên hơi di chuyển: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Bởi vì…” Từ Tri Tuế ôm lấy cổ anh, kề môi nói: “Bỗng dưng rất muốn hôn anh.”
Trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hôn môi khiến người ta đỏ mặt, môi cọ sát môi, tình nồng ý đậm.
Kỳ Nhiên vòng tay quanh eo cô, kéo cô vào lòng mình, ôm chặt không kẽ hở.
Sau đó anh cởi từng cúc áo trên người cô ra, cúi đầu hôn xuống.
Từ Tri Tuế rên khẽ một tiếng, nâng mặt anh lên né tránh: “Anh chưa cạo râu!”
Kỳ Nhiên sờ cằm, cười khẽ: “Thật này, vừa rồi lúc tắm anh quên mất.”
“Vậy anh đừng nhúc nhích.” Từ Tri Tuế lườm yêu anh, nghiêng người về phía trước, đè anh lên trên chăn. Sau đó cô chầm chầm nhấc váy lên, quỳ bên cạnh anh.
….
Động tác của cô vô cùng dịu dàng, cánh môi vừa ướt vừa mềm, lúc ngước mắt nhìn anh trong mắt chứa đựng tình ý mơ hồ. Rõ ràng là ánh mắt hồn nhiên nhưng lại mang theo sự quyến rũ khiến người ta không thể từ chối.
Da đầu Kỳ Nhiên tê dại, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt không rõ là đang đau đớn hay là đang có cảm xúc gì khác.
Có một khoảnh khắc, anh cảm thấy mình sắp chết trong tay cô.
Từ Tri Tuế chưa từng chủ động như vậy, cũng không biết như thế nào mới đúng, chỉ có thể hành động bằng trực giác.
Cũng không ngờ rằng trò trêu chọc của mình đã đi quá xa, cuối cùng bản thân lại trầm luân trong đó.
….
Nửa đêm, hai người nằm tựa vào đầu giường, Từ Tri Tuế gối lên cánh tay anh, ánh mắt trống rỗng, lo đãng chơi đùa với đai thắt lưng áo ngủ của anh. Sau một lúc lâu, cô mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này em đã nhận được lời đề nghị của nhiều công ty, bọn họ hy vọng sẽ được xuất bản truyện tranh mùa thứ hai của em.”
“Ừm, vậy em nghĩ thế nào?”
“Em vẫn chưa đồng ý, một khi ký hợp đồng rồi bọn họ sẽ yêu cầu em nộp bản thảo càng sớm càng tốt, nhưng anh biết đấy, em không có nhiều thời gian, có đôi khi phải có cảm hứng mới vẽ được.”
Kỳ Nhiên hôn lên má cô: “Ừ, vậy khoan hãy ký, chuyện sáng tác không gấp được, cứ dựa vào tiết tấu của em mà làm.”
Từ Tri Tuế nghiêm túc suy nghĩ giây lát, vẫn thấy rối rắm: “Vậy nếu sau này không còn công ty xuất bản nào cần em nữa thì làm sao bây giờ?”
Kỳ Nhiên nhẹ nhàng liếc nhìn cô, nửa thật nửa giả nói: “Thế thì em thích công ty xuất bản nào anh sẽ mua luôn cho em công ty đó.”
“….” Từ Tri Tuế nuốt nước miếng, “Em nói chơi thôi, anh đừng cho là thật.”
“……”
–
Ngày 5 tháng 8, lễ Thất Tịch, cũng là ngày hai người đăng ký kết hôn.
Hôm đó là thứ Tư, Từ Tri Tuế còn phải đi làm nên chỉ cố gắng tranh thủ được nửa ngày để đến Cục dân chính đăng ký.
Vừa tan ca buổi sáng là cô lật đật thu dọn đồ đạc chạy xuống lầu. Kỳ Nhiên ở trong xe chờ cô, thấy cô chạy đến đầu đổ đầy mồ hôi thì kéo khăn giấy đưa qua, cười nói: “Không sao, còn kịp mà.”
Từ Tri Tuế nhận lấy khăn giấy lau qua mồ hôi, ấn ngực hít sâu: “Em biết, nhưng không hiểu sao em lại rất căng thẳng.”
Kỳ Nhiên chầm chậm khởi động xe, chờ xe chạy ra đường lớn, anh đưa một tay xoa xoa đầu cô.
Cục dân chính cách bệnh viện không xa, chạy khoảng nửa tiếng đã đến nơi, hai người dùng bữa trưa ở một quán ăn gần đó. Sau khi kiểm tra xong các giấy tờ cần thiết để đăng ký kết hôn, hai người bước vào cửa chính Cục dân chính.
Có lẽ buổi sáng đã bận rộn nên buổi chiều không có nhiều người mới chờ xếp hàng. Dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, hai người lấy số rồi ngồi tựa đầu vào nhau ở trong đại sảnh điền vào mẫu đơn.
Quy trình đăng ký kết hôn không giống như trong tưởng tượng, trước khi chính thức đăng ký còn cần phải đi lên lầu hai để khám thai. Các hạng mục kiểm tra sẽ được tiến hành riêng cho nam và nữ, bác sĩ phụ khoa là một dì rất hòa ái, giọng nói mềm mỏng như mưa phùn, những vấn đề hỏi ra lại khiến cho Từ Tri Tuế hơi ngại trả lời.
“Có đang mang thai không?”
“Khi nào thì muốn có con?”
“Ồ, vậy bình thường dùng phương thức tránh thai nào?”
……
Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, hai người được dẫn tới quầy đăng ký để làm thủ tục, nộp ảnh và thông tin đã chuẩn bị trước, ký tên và điểm dấu tay.
Nhân viên công tác hành động nhanh nhẹn, chỉ vài phút sau đã đưa hai quyển giấy chứng nhận kết hôn đã đóng dấu tới trước mặt hai người, cười nói: “Chúc mừng hai anh chị, đây là giấy chứng nhận kết hôn của hai người, xin hãy cầm lấy.”
Hai người đứng dậy nhận lấy, lúc cầm trong tay, trong lòng có một cảm giác không được chân thực.
Vậy là… xong rồi sao?
Trên giấy chứng nhận kết hôn, hai người vai kề sát vai, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, tên của họ cũng được in trên cùng một trang giấy, từ đó trở thành hai người thân thiết nhất trên đời này.
Kỳ Nhiên nhìn chằm chằm quyển sổ đỏ trong tay vài giây rồi quay đầu nắm tay Từ Tri Tuế: “Tân hôn vui vẻ, bà Kỳ.”
Từ Tri Tuế ngước mắt, nắm tay anh: “Tân hôn vui vẻ, ông Kỳ.”
Trước khi ra cửa, hai người đi tới bục tuyên thệ, đứng dưới quốc huy trang trọng cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay bắt đầu tuyên thệ.
“Chúng tôi tự nguyện kết thành vợ chồng, từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ cùng gánh vác những nghĩa vụ mà hôn nhân giao phó, trên hiếu cha mẹ, dưới dạy con cái, yêu thương kính trọng lẫn nhau, tin tưởng lẫn nhau, thông cảm cho nhau và nhường nhịn nhau, đồng cam cộng khổ, trọn đời bên nhau!”
“Trong tương lai, dù thuận lợi hay nghịch cảnh, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay đau ốm, tuổi trẻ hay về già, chúng tôi vẫn sẽ sát cánh bên nhau, hoạn nạn có nhau, chia ngọt sẻ bùi. Chúng tôi phải giữ lời thề hôm nay, chúng tôi nhất định có thể giữ lời thề ngày hôm nay.”
Người tuyên thệ, Kỳ Nhiên.
Người tuyên thệ, Từ Tri Tuế.
……
Trở lại trên xe, hai người công bố tin vui đã đăng ký kết hôn lên vòng bạn bè, đi kèm là ảnh chụp hai người cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay đứng trên bục tuyên thệ.
[Hữu cát hữu khánh, phu thê song toàn, vô tai vô nạn, vĩnh bảo trăm năm.] <!-- AI CONTENT END 1 -->