Chương : 5
Chuyển ngữ: Nại
Đi ra khỏi nghĩa trang, Thẩm Vân Lê cùng Kiều Miên đi trên con đường đá nhỏ, xung quanh là cây cối xanh um tươi tốt, quả thật đây là một nơi lưu giữ sự yên bình.
Thẩm Vân Lê liếc nhìn cô bé đi bên cạnh mình, đầu cô vừa cao tới eo anh, rất cố gắng mới theo kịp bước chân anh nhưng trước sau không hề mở miệng bảo anh bước chậm lại, Thẩm Vân Lê đưa mắt nhìn về nơi xa, mặt không đổi sắc mà thả chậm tốc độ lại.
Tuy rằng trong nhà có thêm một người nhưng Thẩm Vân Lê không hề có cảm giác không quen, anh hay đi sớm về muộn, sau khi về nhà cũng ít khi trông thấy cô, không biết là do cảm giác tồn tại của cô quá yếu hay là do cô quá nghe lời nữa.
Cô có mang theo một chiếc túi giấy, bên trong đựng mấy chiếc bánh mì nướng, buổi sáng hôm nay anh thấy cô tự tay làm ra những thứ này, vốn định giúp một tay nhưng cuối cùng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Đi thêm vài phút đồng hồ, hai người vào đến xa, Kiều Miên ngồi ở ghế lái phụ, bộ dạng ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, mãi sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng dám mở miệng nói: “Con muốn về nhà một chút, có được không ạ?”
Thẩm Vân Lê kéo cửa kính lên, mở điều hòa, anh tùy ý dựa vào lưng ghế, nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt khí sắc, cái cằm nhọn như muốn trơ xương ra…
Anh cũng không quá tán thành thỉnh cầu này của cô.
Vì anh biết rõ kết quả sẽ là gì.
Cửa kính lại bị kéo xuống, hơi nóng phía ngoài tràn vào xe, Thẩm Vân Lê lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp, sau khi châm lửa, cánh tay cầm điếu thuốc vòng ra ngoài cửa xe.
Như thể bị chạm đến nút cấm, bàn tay đang thắt dây an toàn của Kiều Miên cứng đờ, từng tế bào trên cơ thể kêu gào trong đau đớn, chỉ trong nháy mắt, trái tim cô như căng lên, hô hấp càng thêm dồn dập.
“Địa chỉ?”
Cuối cùng Thẩm Vân Lê vẫn đồng ý với cô, anh ngoảnh đầu nhìn cô rồi bỗng chốc ngây người…nếu như không nhìn nhầm, thì trong ánh mắt cô đang nhìn anh toàn là nỗi chán ghét và căm hận sâu sắc.
Đây là lần đầu tiên anh thấy thứ cảm xúc ấy trong mắt cô.
Thẩm Vân Lê đưa mắt nhìn xung quanh, không biết mình sai ở đâu, cuối cùng nhìn đến điếu thuốc đang tỏa khói trên tay…trong đầu anh hiện ra nội dung của bản tin mấy ngày hôm nay bỗng giật mình tỉnh ngộ.
Anh dập điếu thuốc đi rồi ném đầu lọc vào gạt tàn.
Địa chỉ?
Kiều Miên hạ cửa kính xuống, chậm rãi hít thở cho đến khi mùi thuốc lá bay đi hoàn toàn thì cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày mới dằn xuống.
“Đường Hồng An.”
Xe khởi động, chạy dọc theo đường cái ngoại ô về phía thành thị.
Sau khi đăng ký ở cổng bảo bệ, Thẩm Vân Lê lái xe đưa cô tới dưới lầu, hai người xuống xe bước vào thang máy, Kiều Miên bấm số 11.
“Mang theo chìa khóa nhà không?” anh tin rằng sẽ không có ai mở cửa cho cô.
“Có ạ.” Kiều Miên trước sau vẫn luôn nắm chặt chìa khóa trong túi áo.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Kiều Miên đi trước, bước chân cô rất nhỏ, rất chậm, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa, bàn tay cầm chìa khóa của cô run run, vất vả lắm mới tra được chìa khóa vào ổ.
Nhưng cố vặn mấy lần cửa vẫn bất động, động tác mở cửa của Kiều Miên ngừng lại, sau đó lại dùng một lực lớn hơn để vặn nhưng vẫn không ra.
Thẩm Vân Lê dựa tường nhìn cô, hốc mắt xinh đẹp lại đỏ lên rồi, hai tay anh tùy ý khoanh trước ngực, mặt không đổi sắc nhìn ánh đèn bên trong, bên tai anh truyền đến từng đợt âm thanh của ổ khóa, lúc ngưng trệ, lúc gấp gáp hoảng hốt.
Thì ra không mở được cửa nhà mình là cảm giác như thế này sao?
Đột nhiên Thẩm Vân Lê cảm thấy cổ họng mình khô chát, anh theo thói quen lấy ra bao thuốc lá, nhưng trong khoảnh khắc định đốt thuốc, tình huống trong xe lúc đó lại hiện lên khiến anh phải cất bao thuốc đi.
Kiều Miên một lần nữa cắm chìa khóa vào ổ, động tác này không biết đã được lặp lại bao nhiêu lần, ánh mắt cô đã mơ hồ không nhìn rõ nhưng động tác vẫn máy móc không dừng lại.
Rõ ràng là chìa này.
Trong ánh đèn mờ, bỗng một cánh tay đưa ra chậm rãi rút chìa khóa rồi bỏ vào trong túi cô.
“Đi thôi.” Thẩm Vân Lê nói, ngữ điệu trước sau vẫn luôn điềm tĩnh như thể một cánh đồng tuyết bát ngát kéo dài ngàn dặm không có độ chập chùng, chỉ toàn một màu trắng lóa che phủ hết mọi tốt đẹp cũng như xấu xí, vui sướng và cả khổ đau.
Kiều Miên lau nước mắt rơi, bước đi sau lưng Thẩm Vân Lê nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn lại cánh cửa nhà lần cuối cùng.
ấy thế mà ngay lúc đó, cửa nhà cô đột nhiên bật mở từ bên trong, Kiều Miên căng thẳng quay lại, nhưng người bước ra khiến cô ngẩn người.
“Chào dì ạ, dì cho con hỏi…người ở đây lúc trước đâu rồi?” Kiều Miên ngước nhìn người phụ nữ xa lạ, hỏi.
“Cô ấy bán căn nhà này cho tôi, hôm trước chúng tôi mới chuyển vào, có việc gì à?” người phụ nữ thầm đánh giá Kiều Miên và người đàn ông đứng phía sau, có vẻ không thân thiện lắm.
Dọn đi rồi?
Kiều Miên mở trừng mắt, giọng nói không khỏi nâng cao thêm một tông: “Vậy đồ đạc trong nhà đâu?”
“Không biết, lúc tôi đến nhà này trống không.” Người phụ nữ nhìn cánh tay bó bột của Kiều Miên, vẻ mặt bỗng hơi xót thương: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, quấy rầy rồi.” Thẩm Vân Lê lạnh nhạt nói, sau đó kéo tay Kiều Miên tới sát bên mình rồi quay người đi xuống lầu.
Ngồi trong xe, bàn tay Kiều Miên cuộn lại thành nắm đấm, quật cường cắn chặt răng, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.
Chỗ đó có đồ đạc của bố và Tùng Tùng, đó là nhà của họ, nhưng giờ không còn, không còn gì nữa rồi!
Cô đã thực sự không còn nhà nữa…
Khương Tư Yên, con ghét mẹ….
Thực sự… rất hận mẹ.
Đừng khóc, không thể rơi một giọt nước mắt nào vì bà ấy nữa!
Sau này dù có xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ không khóc.
Nhưng vì sao bản thân cô lại yếu mềm đến thế.
Thẩm Vân Lê nhìn bóng hình nho nhỏ ngồi bên ghế lái phụ, anh nghiêng người, khoảng cách giữa hai người rất gần nên dường như anh có thể nghe thấy tiếng hô hấp run rẩy của cô.
Anh gõ ngón tay thon dài, giọng nói như chọc vào vết thương lòng của cô.
“Đau đủ rồi chứ?” ngữ điệu có phần tàn nhẫn.
Kiều Miên ngẩng đầu, hung hăng nhìn anh, nhìn thẳng vào sâu đôi mắt đen của anh.
Thẩm Vân Lê sững sờ, bởi ánh mắt ngoan cường mang theo lệ nóng của cô, rất mới lạ, thì ra là dưới lớp da của con cừu nhỏ ngoan ngoãn là một tính cách mạnh mẽ bén nhọn như vậy.
“Muốn tới thử những nơi khác không? Về nhà của ông bà nội chẳng hạn?” Thẩm Vân Lê bắt chéo chân. Ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp khóe miệng vẫn mang theo nụ cười vô thưởng vô phạt: “Chủ nhật này tôi rảnh.”
Một trận gió thổi qua, làm lộ một phần mà cánh đồng tuyết che giấu, cũng xé ra mội tâm đang nhỏ máu tươi của Kiều Miên.
Thẩm Vân Lê trước sau vẫn giữ cái tư thế này, cách cô rất gần, nhưng anh muốn nhìn xem cái móng vuốt của con cừu nhỏ này bao giờ sẽ lộ ra.
Vậy mà giữa lúc anh cho rằng cô đang phận nộ muốn nhai đầu anh thì cô bỗng nhiên lên tiếng.
“Chú cũng sẽ không cần con nữa sao?”
Ánh mắt của Thẩm Vân Lê ngưng trệ, nự cười giả dối trên môi chầm chậm bị thu hồi, thấy cô nhìn vào mắt mình, ánh mắt ấy không biết đã bình tĩnh lại từ khi nào, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Điều này giống như một lời hứa hẹn, Thẩm Vân Lê không dám tùy tiện mở miệng.
Đáy mắt của cô gằn lên những tơ máu đỏ ngầu, vẻ trong trẻo vô ưu ngày xưa đã hoàn toàn biến mất, có lẽ cả đời này sẽ không còn nhìn thấy lại lần nào nữa.
Đôi mắt màu nâu xinh đẹp của cô lúc này bình thản không có lấy một tia gợn sóng, nhưng Thẩm Vân Lê lại có thể nhìn ra tầng tầng lớp lớp sương mù, ở nơi sâu thẳm nhất là tia khát vọng cùng chờ mong.
Không hiểu sao anh cảm thấy lồng ngực bị chấn động, gột rửa từng mảnh nhỏ ấm áp, như bị ma xui quỷ khiến, Thẩm Vân Lê chậm rãi nghiêng người…
Một nụ hôn khẽ đặt lên trán cô.
Như một lời thề được niêm phong cẩn trọng.
“Sẽ không đâu.”
Đi ra khỏi nghĩa trang, Thẩm Vân Lê cùng Kiều Miên đi trên con đường đá nhỏ, xung quanh là cây cối xanh um tươi tốt, quả thật đây là một nơi lưu giữ sự yên bình.
Thẩm Vân Lê liếc nhìn cô bé đi bên cạnh mình, đầu cô vừa cao tới eo anh, rất cố gắng mới theo kịp bước chân anh nhưng trước sau không hề mở miệng bảo anh bước chậm lại, Thẩm Vân Lê đưa mắt nhìn về nơi xa, mặt không đổi sắc mà thả chậm tốc độ lại.
Tuy rằng trong nhà có thêm một người nhưng Thẩm Vân Lê không hề có cảm giác không quen, anh hay đi sớm về muộn, sau khi về nhà cũng ít khi trông thấy cô, không biết là do cảm giác tồn tại của cô quá yếu hay là do cô quá nghe lời nữa.
Cô có mang theo một chiếc túi giấy, bên trong đựng mấy chiếc bánh mì nướng, buổi sáng hôm nay anh thấy cô tự tay làm ra những thứ này, vốn định giúp một tay nhưng cuối cùng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Đi thêm vài phút đồng hồ, hai người vào đến xa, Kiều Miên ngồi ở ghế lái phụ, bộ dạng ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, mãi sau một hồi do dự, cuối cùng cô cũng dám mở miệng nói: “Con muốn về nhà một chút, có được không ạ?”
Thẩm Vân Lê kéo cửa kính lên, mở điều hòa, anh tùy ý dựa vào lưng ghế, nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt khí sắc, cái cằm nhọn như muốn trơ xương ra…
Anh cũng không quá tán thành thỉnh cầu này của cô.
Vì anh biết rõ kết quả sẽ là gì.
Cửa kính lại bị kéo xuống, hơi nóng phía ngoài tràn vào xe, Thẩm Vân Lê lấy ra một điếu thuốc từ trong hộp, sau khi châm lửa, cánh tay cầm điếu thuốc vòng ra ngoài cửa xe.
Như thể bị chạm đến nút cấm, bàn tay đang thắt dây an toàn của Kiều Miên cứng đờ, từng tế bào trên cơ thể kêu gào trong đau đớn, chỉ trong nháy mắt, trái tim cô như căng lên, hô hấp càng thêm dồn dập.
“Địa chỉ?”
Cuối cùng Thẩm Vân Lê vẫn đồng ý với cô, anh ngoảnh đầu nhìn cô rồi bỗng chốc ngây người…nếu như không nhìn nhầm, thì trong ánh mắt cô đang nhìn anh toàn là nỗi chán ghét và căm hận sâu sắc.
Đây là lần đầu tiên anh thấy thứ cảm xúc ấy trong mắt cô.
Thẩm Vân Lê đưa mắt nhìn xung quanh, không biết mình sai ở đâu, cuối cùng nhìn đến điếu thuốc đang tỏa khói trên tay…trong đầu anh hiện ra nội dung của bản tin mấy ngày hôm nay bỗng giật mình tỉnh ngộ.
Anh dập điếu thuốc đi rồi ném đầu lọc vào gạt tàn.
Địa chỉ?
Kiều Miên hạ cửa kính xuống, chậm rãi hít thở cho đến khi mùi thuốc lá bay đi hoàn toàn thì cảm giác buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày mới dằn xuống.
“Đường Hồng An.”
Xe khởi động, chạy dọc theo đường cái ngoại ô về phía thành thị.
Sau khi đăng ký ở cổng bảo bệ, Thẩm Vân Lê lái xe đưa cô tới dưới lầu, hai người xuống xe bước vào thang máy, Kiều Miên bấm số 11.
“Mang theo chìa khóa nhà không?” anh tin rằng sẽ không có ai mở cửa cho cô.
“Có ạ.” Kiều Miên trước sau vẫn luôn nắm chặt chìa khóa trong túi áo.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Kiều Miên đi trước, bước chân cô rất nhỏ, rất chậm, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa, bàn tay cầm chìa khóa của cô run run, vất vả lắm mới tra được chìa khóa vào ổ.
Nhưng cố vặn mấy lần cửa vẫn bất động, động tác mở cửa của Kiều Miên ngừng lại, sau đó lại dùng một lực lớn hơn để vặn nhưng vẫn không ra.
Thẩm Vân Lê dựa tường nhìn cô, hốc mắt xinh đẹp lại đỏ lên rồi, hai tay anh tùy ý khoanh trước ngực, mặt không đổi sắc nhìn ánh đèn bên trong, bên tai anh truyền đến từng đợt âm thanh của ổ khóa, lúc ngưng trệ, lúc gấp gáp hoảng hốt.
Thì ra không mở được cửa nhà mình là cảm giác như thế này sao?
Đột nhiên Thẩm Vân Lê cảm thấy cổ họng mình khô chát, anh theo thói quen lấy ra bao thuốc lá, nhưng trong khoảnh khắc định đốt thuốc, tình huống trong xe lúc đó lại hiện lên khiến anh phải cất bao thuốc đi.
Kiều Miên một lần nữa cắm chìa khóa vào ổ, động tác này không biết đã được lặp lại bao nhiêu lần, ánh mắt cô đã mơ hồ không nhìn rõ nhưng động tác vẫn máy móc không dừng lại.
Rõ ràng là chìa này.
Trong ánh đèn mờ, bỗng một cánh tay đưa ra chậm rãi rút chìa khóa rồi bỏ vào trong túi cô.
“Đi thôi.” Thẩm Vân Lê nói, ngữ điệu trước sau vẫn luôn điềm tĩnh như thể một cánh đồng tuyết bát ngát kéo dài ngàn dặm không có độ chập chùng, chỉ toàn một màu trắng lóa che phủ hết mọi tốt đẹp cũng như xấu xí, vui sướng và cả khổ đau.
Kiều Miên lau nước mắt rơi, bước đi sau lưng Thẩm Vân Lê nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn lại cánh cửa nhà lần cuối cùng.
ấy thế mà ngay lúc đó, cửa nhà cô đột nhiên bật mở từ bên trong, Kiều Miên căng thẳng quay lại, nhưng người bước ra khiến cô ngẩn người.
“Chào dì ạ, dì cho con hỏi…người ở đây lúc trước đâu rồi?” Kiều Miên ngước nhìn người phụ nữ xa lạ, hỏi.
“Cô ấy bán căn nhà này cho tôi, hôm trước chúng tôi mới chuyển vào, có việc gì à?” người phụ nữ thầm đánh giá Kiều Miên và người đàn ông đứng phía sau, có vẻ không thân thiện lắm.
Dọn đi rồi?
Kiều Miên mở trừng mắt, giọng nói không khỏi nâng cao thêm một tông: “Vậy đồ đạc trong nhà đâu?”
“Không biết, lúc tôi đến nhà này trống không.” Người phụ nữ nhìn cánh tay bó bột của Kiều Miên, vẻ mặt bỗng hơi xót thương: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, quấy rầy rồi.” Thẩm Vân Lê lạnh nhạt nói, sau đó kéo tay Kiều Miên tới sát bên mình rồi quay người đi xuống lầu.
Ngồi trong xe, bàn tay Kiều Miên cuộn lại thành nắm đấm, quật cường cắn chặt răng, cố gắng không cho nước mắt chảy xuống.
Chỗ đó có đồ đạc của bố và Tùng Tùng, đó là nhà của họ, nhưng giờ không còn, không còn gì nữa rồi!
Cô đã thực sự không còn nhà nữa…
Khương Tư Yên, con ghét mẹ….
Thực sự… rất hận mẹ.
Đừng khóc, không thể rơi một giọt nước mắt nào vì bà ấy nữa!
Sau này dù có xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ không khóc.
Nhưng vì sao bản thân cô lại yếu mềm đến thế.
Thẩm Vân Lê nhìn bóng hình nho nhỏ ngồi bên ghế lái phụ, anh nghiêng người, khoảng cách giữa hai người rất gần nên dường như anh có thể nghe thấy tiếng hô hấp run rẩy của cô.
Anh gõ ngón tay thon dài, giọng nói như chọc vào vết thương lòng của cô.
“Đau đủ rồi chứ?” ngữ điệu có phần tàn nhẫn.
Kiều Miên ngẩng đầu, hung hăng nhìn anh, nhìn thẳng vào sâu đôi mắt đen của anh.
Thẩm Vân Lê sững sờ, bởi ánh mắt ngoan cường mang theo lệ nóng của cô, rất mới lạ, thì ra là dưới lớp da của con cừu nhỏ ngoan ngoãn là một tính cách mạnh mẽ bén nhọn như vậy.
“Muốn tới thử những nơi khác không? Về nhà của ông bà nội chẳng hạn?” Thẩm Vân Lê bắt chéo chân. Ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp khóe miệng vẫn mang theo nụ cười vô thưởng vô phạt: “Chủ nhật này tôi rảnh.”
Một trận gió thổi qua, làm lộ một phần mà cánh đồng tuyết che giấu, cũng xé ra mội tâm đang nhỏ máu tươi của Kiều Miên.
Thẩm Vân Lê trước sau vẫn giữ cái tư thế này, cách cô rất gần, nhưng anh muốn nhìn xem cái móng vuốt của con cừu nhỏ này bao giờ sẽ lộ ra.
Vậy mà giữa lúc anh cho rằng cô đang phận nộ muốn nhai đầu anh thì cô bỗng nhiên lên tiếng.
“Chú cũng sẽ không cần con nữa sao?”
Ánh mắt của Thẩm Vân Lê ngưng trệ, nự cười giả dối trên môi chầm chậm bị thu hồi, thấy cô nhìn vào mắt mình, ánh mắt ấy không biết đã bình tĩnh lại từ khi nào, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Điều này giống như một lời hứa hẹn, Thẩm Vân Lê không dám tùy tiện mở miệng.
Đáy mắt của cô gằn lên những tơ máu đỏ ngầu, vẻ trong trẻo vô ưu ngày xưa đã hoàn toàn biến mất, có lẽ cả đời này sẽ không còn nhìn thấy lại lần nào nữa.
Đôi mắt màu nâu xinh đẹp của cô lúc này bình thản không có lấy một tia gợn sóng, nhưng Thẩm Vân Lê lại có thể nhìn ra tầng tầng lớp lớp sương mù, ở nơi sâu thẳm nhất là tia khát vọng cùng chờ mong.
Không hiểu sao anh cảm thấy lồng ngực bị chấn động, gột rửa từng mảnh nhỏ ấm áp, như bị ma xui quỷ khiến, Thẩm Vân Lê chậm rãi nghiêng người…
Một nụ hôn khẽ đặt lên trán cô.
Như một lời thề được niêm phong cẩn trọng.
“Sẽ không đâu.”