Chương : 9
Chuyển ngữ: Nại
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Kiều Miên đều đặn vào muộn ra sớm phòng ngủ của Thẩm Vân Lê, cho rằng chuyện xấu mình làm thần không biết quỷ không hay.
Mà ông chú xinh đẹp này niệm tình nhóc con bị thương, hay bị ác mộng đánh úp mỗi đêm nên đã dung túng cho cô.
Thời gian không nhanh không chậm trôi đi, nháy mắt đã tới tháng chín, Kiều Miên không có đồng phục nên đành sửa soạn quần áo của mình cho sạch sẽ.
Buổi tối trước ngày khai giảng, bóng tối mở mở tràn ngập khắp căn phòng, Kiều Miên nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng sách, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, trên trán còn bọc một lớp mồ hôi mỏng.
Lại gặp ác mộng.
Cô nhất định phải học hành cho tốt, tương lai phải tìm được một công việc tốt, chăm chỉ kiếm tiền…vì cô không còn đường nào để chọn nữa.
Lật qua lật lại rất lâu mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, một lần nữa Kiều Miên lại lặng lẽ chạy vào phòng Thẩm Vân Lê.
Sáng sớm, trên bàn cơm sạch sẽ sữa đã rót sẵn vào ly, cô bé ngồi đối diện ăn mặc chỉnh chu, Thẩm Vân Lê nhàn nhạt liếc nhìn rồi lại thu ánh mắt về.
Anh nhìn đồ ăn trên bàn, lơ đãng mở miệng nói: “Cẩn thận cánh tay một chút, đừng đụng đến.”
“Vâng, con sẽ cẩn thận.” Kiều Miên hất tóc ra sau lưng, khe khẽ gật đầu.
Công ty bình thường mười giờ làm, Thẩm Vân Lê chín giờ có mặt, nhưng từ nay về sau có khi Thẩm tổng phải đi sớm hơn vì dù sao vẫn phải đưa học sinh đi học.
Ăn bữa sáng xong, Kiều Miên đeo cặp sách đứng ở phòng khách chờ Thẩm Vân Lê, Thẩm Vân Lê cầm theo cặp công vụ bước ra từ phòng ngủ, nhìn qua bóng lưng của cô…
Ăn mặc cũng không tệ lắm, chỉ là mái tóc xoăn sau lưng hơi rối.
“Đi soi gương một chút.” Thẩm Vân Lê nhắc.
Kiều Miên sững sờ, chậm rãi đi đến chiếc gương trong toilet, tóc dài hơi rối, trước kia ở nhà toàn là dì Trương dùng đủ loại tinh dầu bôi lên tóc ỏng mượt, bây giờ… cô cầm cây lược bằng gỗ nhẹ nhàng chải mấy cái, nhưng chải đến mấy chỗ rối kéo da đầu đau điếng.
Thẩm Vân Lê ngồi ở ghế sofa ngoài phòng khách xem mấy tin tức gần đây trong ngành trên điện thoại, lơ đãng nhìn đến cửa phòng tắm sau đó nhanh chóng bị động tác ngốc nghếch của cô thu hút.
Lẳng lặng nhìn mấy giây đồng hồ, Thẩm Vân Lê bỏ lại cặp ở ghế rồi đứng dậy bước về phía cô, cầm lấy cây lược trong tay cô rồi cố gắng nhẹ nhàng chải từ đầu đến đuôi tóc.
Da đầu cô rất đau, đau đến nỗi hai mắt đã đỏ lên, nhưng nhìn thấy chí xinh đẹp trong gương mặt không chút biểu tình khiến cô đành ngậm ngùi không dám phát ra tiếng sợ chú tức giận cắt luôn tóc cô đi.
Người phía sau hình như đã nắm được chút kỹ xảo, dần dần đầu Kiều Miên không còn đau như trước nữa, bộ dạng bây giờ của chú trong gương cũng đang rất chăm chú…
Cô không kìm được khẽ cong khóe môi, trong lòng có một loại cảm giác mới lạ không nắm rõ.
Tóc đã chải xong, Thẩm Vân Lê vuốt ve mái tóc mượt như có điều gì suy nghĩ, cuối cùng anh buộc tất cả lên thành một túm đuôi ngựa.
Anh ngẩng đầu nhìn vào gương, ngũ quan xinh xắn của cô đều lộ ra, mái bằng ngang trán càng giúp khuôn mặt tăng thêm vài phần ngọt ngào, đuôi ngựa cao cao trông rất có tinh thần.
“Đi thôi.” Thẩm vân lê nói.
Kiều Miên khom người nhặt sạch chỗ tóc rụng dưới nền nhà tắm rồi vội vàng đuổi theo cặp chân dài của anh.
Bây giờ vẫn chưa bước vào giờ cao điểm, Thẩm Vân Lê thuận lợi lái xe đến trường học, trùng hợp gặp Hạ Thịnh Văn, Tinh Dã bên kia đã xuống xe rồi, còn nghe được cả giọng của Hạ Thịnh Văn
“Phải quan tâm đến bạn đấy, biết chưa?” Hạ Thịnh Văn kéo kinh xe xuống, vắt cánh tay cầm điếu thuốc đang cháy ra ngoài.
“Biết rồi ạ.” Hạ Tinh Dã chạy đến bên xe của Thẩm Vân Lê, lúc còn nghỉ hè cậu đã tới nhà Thẩm Vân Lê chơi với Kiều Miên rất nhiều lần, đã quá quen thân với Kiều Miên rồi.
Hơi lạnh trong xe vừa đủ, cửa xe vẫn đóng chặt, Thẩm Vân Lê muốn nói với cô điều gì đó, cuối cùng lại không biết bắt đầu từ đâu mà Hạ Tinh Dã đã đứng chờ ngoài xe.
Cuối cùng anh nói: “Có việc gì gọi điện cho chú.”
Kiều Miên vuốt ve cái điện thoại anh mới mua cho mình trong túi, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
Cô không xuống xe ngay, chỉ tại cảm thấy trong lòng đang không thoải mái lắm, sau khi bố là em trai quan đời, người nhà ruồng bỏ, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi ngôi nhà của anh khi không có anh bên cạnh, một thân một mình bước vào nơi xa lạ.
Trực giác cô không muốn anh rời đi.
Thẩm Vân Lê không thúc giục cô, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng anh nghiêng đầu nhìn cô.
Trong lòng không khỏi xúc động.
Thấy vành mắt cô đã đỏ hoe, anh cười khẽ: “Làm sao vậy?”
Ngay sau đó, khăn tay ấm áp đặt tại góc mắt cô, nhẹ nhàng lau sạch.
“Con sẽ chăm chỉ học hành.” Giọng Kiều Miên nghẹn ngào.
Môi mỏng của Thẩm Vân Lê khẽ động: “Ngoan.”
Cửa xe mở ra lại khép lại, hai bóng thiếu niên gần bằng nhau kề sát vai bước vào trong sân trường, mãi đến khi hòa vào dòng người không thấy được bóng dáng thì chiếc xe phía sau mới chậm rãi rời đi.
Trùng hợp Hạ Tinh Dã và Kiều Miên được phân vào cùng một lớp, buổi học đầu tiên được chọn chỗ ngồi, lúc nghỉ giữa giờ Hạ Tinh Dã còn lặng lẽ đi tìm gặp cô giáo để cô sắp xếp cho cậu và Kiều Miên ngồi gần nhau, nếu được ngồi cùng một bàn thì càng tốt.
Tiết thứ hai cô giáo chỉ định chỗ ngồi, Tinh Dã và Kiều Miên quả nhiên được xếp chung một bàn.
Cô giáo thật tốt.
Cậu chuẩn bị học tập tốt rồ
Tinh Dã ngốc nghếch cảm kích cô giáo, thật tình không biết kết quả này là do người anh trai thân yêu của mình mang sắc ra đổi!
Được ngồi cùng với Tinh Dã, Kiều Miên cảm thấy rất an tâm, cô ngồi tại chỗ mở sách giáo khoa ra xem trước, giờ giải lao cũng không có nói chuyện với bạn học khác, tất cả tâm tư đều đặt vào sách vở.
Tính tình Tinh Dã rất tốt, cả người như tỏa ra ánh mặt trơi tươi sáng lại giống như một viên kẹo sữa rất được mọi người chào đón.
“Tiểu Kiều, nếu cậu không muốn nói chuyện với ai thì cũng đừng miễn cưỡng, chơi với mình là được rồi.” giờ nghỉ giải lao rất nhiều bạn học vây quanh chỗ của Tinh Dã, cũng tiện miệng nói chuyện với Kiều Miên mấy câu.
Tinh Dã rất thích Tiểu Kiều, sau khi anh cậu nói cho cậu nghe về chuyện nhà cô, cậu cảm thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc tốt cho cô, giống như một người anh trong nhà.
“Không sao đâu.” Kiều Miên cười khẽ.
Thời gian một tuần trôi đi rất nhanh, trong lúc ăn cơm tối, Kiều Miên sẽ kể cho Thẩm Vân Lê nghe chút chuyện ở trường, về thầy cô và bạn học.
Mà Thẩm Vân Lê nghe ra từ xuất hiện với tuần suất dày đặc trong câu chuyện của cô là: Tinh Dã.
Anh khuyên mình: Chỉ là mình nhạy cảm quá thôi, trẻ con mà, biết cái gì được.
Sau giờ ăn cơm tối, Kiều Miên tắm rửa rồi về phòng sách làm bài tập, giải đề chung với Tinh Dã, lúc mệt mỏi thì ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng rực sao đêm.
Tùng Tùng, có phải em cũng đang nhìn chị không?
Trời đã khua, Thẩm Vân Lê phát hiện cửa phòng ngủ đúng hẹn lại được mở ra, sau đó bên kia giường nhẹ nhàng lún xuống.
Trong bóng tối anh cảm nhận được một ánh mắt nhu hòa đang nhìn vào người mình, càng lúc càng sáng hơn. Sau một lát, tiếng hít thở dần trở nên đều đặn và khẽ khàng đến nỗi khó cảm nhận thấy.
Không lâu sau, anh cũng đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời thiếu đi vài phần sắc vàng óng ánh, chiếu vào căn phòng lưu lại từng khoảng sáng.
Lại là 6:30, Thẩm Vân Lê nhập nhèm ở mắt, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng, cảnh tượng trước mắt hiện lên trong não anh không sót một thứ gì, sau vài giây thất thần ngắn ngủi, cơn ngái ngủ của anh biến mất phân nửa.
Khác với thường ngày, hôm nay nhóc đáng thương này không rời giường sớm mà vẫn còn đang ngủ say.
Thẩm Vân Lê nhếch miệng, ma xui quỷ khiến anh cầm chiếc điện thoại bên gối lên, nhắm vào gương mặt nhỏ nhắn chụp nhanh một tấm.
Điện thoại anh chụp ảnh không có âm thanh, nhưng trong lúc ngủ mơ Kiều Miên đã phát giác ra điều gì đó, hàng lông mi thật dài khẽ chớp, hai mắt mở ra…
Lọt vào tầm mắt cô là một khuôn mặt đẹp trai được phóng đại.
Khuôn mặt đẹp trai?
Khuôn mặt đẹp trai…
Cô trợn tròn hai mắt, giãy nhảy nhảy vụt từ trên giường xuống
“Con, con…: Kiều Miên giẫm chân đất đứng bên giường, gấp gáp đến nỗi cả gương mặt đỏ bừng, không biết nên giải thích thế nào.
Thẩm Vân Lê nở nụ cười có chút nghiền ngẫm, anh nửa nằm trên giường, ánh mắt nhìn Kiều Miên như thể đang xem trò vui, rồi vô tình nhìn đến chỗ mà cô nằm cả đêm qua…ánh mắt anh chợt đông cứng, nụ cười tươi cũng đình trệ rồi biến mất.
Trên drap giường màu xám trắng, một vệt máu đỏ tươi mờ mịt như nụ hồng yêu dã…
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Kiều Miên đều đặn vào muộn ra sớm phòng ngủ của Thẩm Vân Lê, cho rằng chuyện xấu mình làm thần không biết quỷ không hay.
Mà ông chú xinh đẹp này niệm tình nhóc con bị thương, hay bị ác mộng đánh úp mỗi đêm nên đã dung túng cho cô.
Thời gian không nhanh không chậm trôi đi, nháy mắt đã tới tháng chín, Kiều Miên không có đồng phục nên đành sửa soạn quần áo của mình cho sạch sẽ.
Buổi tối trước ngày khai giảng, bóng tối mở mở tràn ngập khắp căn phòng, Kiều Miên nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng sách, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, trên trán còn bọc một lớp mồ hôi mỏng.
Lại gặp ác mộng.
Cô nhất định phải học hành cho tốt, tương lai phải tìm được một công việc tốt, chăm chỉ kiếm tiền…vì cô không còn đường nào để chọn nữa.
Lật qua lật lại rất lâu mà vẫn không thể chìm vào giấc ngủ, một lần nữa Kiều Miên lại lặng lẽ chạy vào phòng Thẩm Vân Lê.
Sáng sớm, trên bàn cơm sạch sẽ sữa đã rót sẵn vào ly, cô bé ngồi đối diện ăn mặc chỉnh chu, Thẩm Vân Lê nhàn nhạt liếc nhìn rồi lại thu ánh mắt về.
Anh nhìn đồ ăn trên bàn, lơ đãng mở miệng nói: “Cẩn thận cánh tay một chút, đừng đụng đến.”
“Vâng, con sẽ cẩn thận.” Kiều Miên hất tóc ra sau lưng, khe khẽ gật đầu.
Công ty bình thường mười giờ làm, Thẩm Vân Lê chín giờ có mặt, nhưng từ nay về sau có khi Thẩm tổng phải đi sớm hơn vì dù sao vẫn phải đưa học sinh đi học.
Ăn bữa sáng xong, Kiều Miên đeo cặp sách đứng ở phòng khách chờ Thẩm Vân Lê, Thẩm Vân Lê cầm theo cặp công vụ bước ra từ phòng ngủ, nhìn qua bóng lưng của cô…
Ăn mặc cũng không tệ lắm, chỉ là mái tóc xoăn sau lưng hơi rối.
“Đi soi gương một chút.” Thẩm Vân Lê nhắc.
Kiều Miên sững sờ, chậm rãi đi đến chiếc gương trong toilet, tóc dài hơi rối, trước kia ở nhà toàn là dì Trương dùng đủ loại tinh dầu bôi lên tóc ỏng mượt, bây giờ… cô cầm cây lược bằng gỗ nhẹ nhàng chải mấy cái, nhưng chải đến mấy chỗ rối kéo da đầu đau điếng.
Thẩm Vân Lê ngồi ở ghế sofa ngoài phòng khách xem mấy tin tức gần đây trong ngành trên điện thoại, lơ đãng nhìn đến cửa phòng tắm sau đó nhanh chóng bị động tác ngốc nghếch của cô thu hút.
Lẳng lặng nhìn mấy giây đồng hồ, Thẩm Vân Lê bỏ lại cặp ở ghế rồi đứng dậy bước về phía cô, cầm lấy cây lược trong tay cô rồi cố gắng nhẹ nhàng chải từ đầu đến đuôi tóc.
Da đầu cô rất đau, đau đến nỗi hai mắt đã đỏ lên, nhưng nhìn thấy chí xinh đẹp trong gương mặt không chút biểu tình khiến cô đành ngậm ngùi không dám phát ra tiếng sợ chú tức giận cắt luôn tóc cô đi.
Người phía sau hình như đã nắm được chút kỹ xảo, dần dần đầu Kiều Miên không còn đau như trước nữa, bộ dạng bây giờ của chú trong gương cũng đang rất chăm chú…
Cô không kìm được khẽ cong khóe môi, trong lòng có một loại cảm giác mới lạ không nắm rõ.
Tóc đã chải xong, Thẩm Vân Lê vuốt ve mái tóc mượt như có điều gì suy nghĩ, cuối cùng anh buộc tất cả lên thành một túm đuôi ngựa.
Anh ngẩng đầu nhìn vào gương, ngũ quan xinh xắn của cô đều lộ ra, mái bằng ngang trán càng giúp khuôn mặt tăng thêm vài phần ngọt ngào, đuôi ngựa cao cao trông rất có tinh thần.
“Đi thôi.” Thẩm vân lê nói.
Kiều Miên khom người nhặt sạch chỗ tóc rụng dưới nền nhà tắm rồi vội vàng đuổi theo cặp chân dài của anh.
Bây giờ vẫn chưa bước vào giờ cao điểm, Thẩm Vân Lê thuận lợi lái xe đến trường học, trùng hợp gặp Hạ Thịnh Văn, Tinh Dã bên kia đã xuống xe rồi, còn nghe được cả giọng của Hạ Thịnh Văn
“Phải quan tâm đến bạn đấy, biết chưa?” Hạ Thịnh Văn kéo kinh xe xuống, vắt cánh tay cầm điếu thuốc đang cháy ra ngoài.
“Biết rồi ạ.” Hạ Tinh Dã chạy đến bên xe của Thẩm Vân Lê, lúc còn nghỉ hè cậu đã tới nhà Thẩm Vân Lê chơi với Kiều Miên rất nhiều lần, đã quá quen thân với Kiều Miên rồi.
Hơi lạnh trong xe vừa đủ, cửa xe vẫn đóng chặt, Thẩm Vân Lê muốn nói với cô điều gì đó, cuối cùng lại không biết bắt đầu từ đâu mà Hạ Tinh Dã đã đứng chờ ngoài xe.
Cuối cùng anh nói: “Có việc gì gọi điện cho chú.”
Kiều Miên vuốt ve cái điện thoại anh mới mua cho mình trong túi, nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng.”
Cô không xuống xe ngay, chỉ tại cảm thấy trong lòng đang không thoải mái lắm, sau khi bố là em trai quan đời, người nhà ruồng bỏ, đây là lần đầu tiên cô rời khỏi ngôi nhà của anh khi không có anh bên cạnh, một thân một mình bước vào nơi xa lạ.
Trực giác cô không muốn anh rời đi.
Thẩm Vân Lê không thúc giục cô, ánh mắt không có tiêu cự nhìn về phía trước, từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng anh nghiêng đầu nhìn cô.
Trong lòng không khỏi xúc động.
Thấy vành mắt cô đã đỏ hoe, anh cười khẽ: “Làm sao vậy?”
Ngay sau đó, khăn tay ấm áp đặt tại góc mắt cô, nhẹ nhàng lau sạch.
“Con sẽ chăm chỉ học hành.” Giọng Kiều Miên nghẹn ngào.
Môi mỏng của Thẩm Vân Lê khẽ động: “Ngoan.”
Cửa xe mở ra lại khép lại, hai bóng thiếu niên gần bằng nhau kề sát vai bước vào trong sân trường, mãi đến khi hòa vào dòng người không thấy được bóng dáng thì chiếc xe phía sau mới chậm rãi rời đi.
Trùng hợp Hạ Tinh Dã và Kiều Miên được phân vào cùng một lớp, buổi học đầu tiên được chọn chỗ ngồi, lúc nghỉ giữa giờ Hạ Tinh Dã còn lặng lẽ đi tìm gặp cô giáo để cô sắp xếp cho cậu và Kiều Miên ngồi gần nhau, nếu được ngồi cùng một bàn thì càng tốt.
Tiết thứ hai cô giáo chỉ định chỗ ngồi, Tinh Dã và Kiều Miên quả nhiên được xếp chung một bàn.
Cô giáo thật tốt.
Cậu chuẩn bị học tập tốt rồ
Tinh Dã ngốc nghếch cảm kích cô giáo, thật tình không biết kết quả này là do người anh trai thân yêu của mình mang sắc ra đổi!
Được ngồi cùng với Tinh Dã, Kiều Miên cảm thấy rất an tâm, cô ngồi tại chỗ mở sách giáo khoa ra xem trước, giờ giải lao cũng không có nói chuyện với bạn học khác, tất cả tâm tư đều đặt vào sách vở.
Tính tình Tinh Dã rất tốt, cả người như tỏa ra ánh mặt trơi tươi sáng lại giống như một viên kẹo sữa rất được mọi người chào đón.
“Tiểu Kiều, nếu cậu không muốn nói chuyện với ai thì cũng đừng miễn cưỡng, chơi với mình là được rồi.” giờ nghỉ giải lao rất nhiều bạn học vây quanh chỗ của Tinh Dã, cũng tiện miệng nói chuyện với Kiều Miên mấy câu.
Tinh Dã rất thích Tiểu Kiều, sau khi anh cậu nói cho cậu nghe về chuyện nhà cô, cậu cảm thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc tốt cho cô, giống như một người anh trong nhà.
“Không sao đâu.” Kiều Miên cười khẽ.
Thời gian một tuần trôi đi rất nhanh, trong lúc ăn cơm tối, Kiều Miên sẽ kể cho Thẩm Vân Lê nghe chút chuyện ở trường, về thầy cô và bạn học.
Mà Thẩm Vân Lê nghe ra từ xuất hiện với tuần suất dày đặc trong câu chuyện của cô là: Tinh Dã.
Anh khuyên mình: Chỉ là mình nhạy cảm quá thôi, trẻ con mà, biết cái gì được.
Sau giờ ăn cơm tối, Kiều Miên tắm rửa rồi về phòng sách làm bài tập, giải đề chung với Tinh Dã, lúc mệt mỏi thì ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng rực sao đêm.
Tùng Tùng, có phải em cũng đang nhìn chị không?
Trời đã khua, Thẩm Vân Lê phát hiện cửa phòng ngủ đúng hẹn lại được mở ra, sau đó bên kia giường nhẹ nhàng lún xuống.
Trong bóng tối anh cảm nhận được một ánh mắt nhu hòa đang nhìn vào người mình, càng lúc càng sáng hơn. Sau một lát, tiếng hít thở dần trở nên đều đặn và khẽ khàng đến nỗi khó cảm nhận thấy.
Không lâu sau, anh cũng đã ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời thiếu đi vài phần sắc vàng óng ánh, chiếu vào căn phòng lưu lại từng khoảng sáng.
Lại là 6:30, Thẩm Vân Lê nhập nhèm ở mắt, tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng, cảnh tượng trước mắt hiện lên trong não anh không sót một thứ gì, sau vài giây thất thần ngắn ngủi, cơn ngái ngủ của anh biến mất phân nửa.
Khác với thường ngày, hôm nay nhóc đáng thương này không rời giường sớm mà vẫn còn đang ngủ say.
Thẩm Vân Lê nhếch miệng, ma xui quỷ khiến anh cầm chiếc điện thoại bên gối lên, nhắm vào gương mặt nhỏ nhắn chụp nhanh một tấm.
Điện thoại anh chụp ảnh không có âm thanh, nhưng trong lúc ngủ mơ Kiều Miên đã phát giác ra điều gì đó, hàng lông mi thật dài khẽ chớp, hai mắt mở ra…
Lọt vào tầm mắt cô là một khuôn mặt đẹp trai được phóng đại.
Khuôn mặt đẹp trai?
Khuôn mặt đẹp trai…
Cô trợn tròn hai mắt, giãy nhảy nhảy vụt từ trên giường xuống
“Con, con…: Kiều Miên giẫm chân đất đứng bên giường, gấp gáp đến nỗi cả gương mặt đỏ bừng, không biết nên giải thích thế nào.
Thẩm Vân Lê nở nụ cười có chút nghiền ngẫm, anh nửa nằm trên giường, ánh mắt nhìn Kiều Miên như thể đang xem trò vui, rồi vô tình nhìn đến chỗ mà cô nằm cả đêm qua…ánh mắt anh chợt đông cứng, nụ cười tươi cũng đình trệ rồi biến mất.
Trên drap giường màu xám trắng, một vệt máu đỏ tươi mờ mịt như nụ hồng yêu dã…