Chương 37: Nho Xanh
Đợt thanh minh trôi qua, tiết trời trở nên ấm áp. Màu lộc non phủ biếc đất đai vàng vọt. Trong vườn, hoa lý hoa đào thi nhau nở rộ. Ngoài ruộng nương, trên núi thẳm, hằng hà sa số cỏ hoa cũng đua khoe sắc thắm. Hương xuân tràn ngập khắp không gian. Đâu đâu cũng nghe tiếng chim líu lo gọi bạn. Đây mùa xuân, mùa tình yêu, mùa tuổi trẻ.Tào Kế bĩu môi ra vẻ khinh thường: "Tao chúa ghét mùa xuân, đến đâu cũng chẳng thoát được cái cảnh yêu đương ủy mị, buồn nôn phải biết! Sao cho Mặt trời thiêu cháy chúng mày đi!"Trình Hâm phì cười: "Không ăn nho được thì lại nói nho xanh.""Thế mày đã ăn được chưa mà bảo?"Trình Hâm liếc nhìn Trần Hân đang lẳng lặng ăn cơm, ung dung nói: "Thì cũng như mày đấy thôi."Tào Kế đá vào chân hắn: "Như tao cái gì, đồ quỷ sứ! Đúng là" Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra ". Kế Tiếp, đi thôi, cứ ngồi với nó mãi, bọn con gái chẳng thèm để ý chúng mình đâu!"Tào Kế Tiếp giương mắt lên: "Đừng có lôi tao vào. Đứa nào vừa rủa bọn yêu đương ủy mị? Nói cho mày biết, ở đây không có thằng Hâm chăng nữa thì cũng chỉ có cái ngữ dở hơi mới đi để ý đến mày!"Tào Kế á khẩu. Cả bọn cười phá lên. Từ Tuấn Thưởng ân cần nói: "Gấu hai này, nếu mày quyết tâm giảm béo thì sẽ có nữ sinh theo đuổi ngay, thật đấy!"Tào Kế nước mắt lưng tròng: "Quả nhiên chỉ có Tuấn Tuấn là ngôi sao hiểu lòng tôi.."Từ Tuấn Thưởng rùng mình: "Kinh! Làm ơn đừng gọi tao thế nữa được không? Có ba quỳ chín lạy thì tao cũng không nạp mày làm vợ lẽ đâu con ạ!"Mọi người lại cười rộ lên. Tào Kế Tiếp đổi đề tài: "Này, tao nghe nói cuối tuần là hội trại mừng xuân rồi đấy."Từ Tuấn Thưởng tỏ vẻ quan tâm: "Thế á? Năm nay đi đâu?"Tào Kế Tiếp nói: "Hình như là đi rừng thì phải."Tất cả cùng hoan hô. Riêng Trần Hân còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào: "Đi, đi đâu cơ?"Trình Hâm giải thích: "Hội trại truyền thống của trường đấy, nhưng lớp 12 không được đi." Thấy cậu đăm chiêu, hắn nói tiếp: "Không đóng thêm tiền đâu, tính vào học phí cả rồi. Nhà trường đã miễn học phí cho cậu, còn lo gì nữa?"Mắt Tào Kế mở to: "Cái gì cơ? Cậu được miễn học phí à?"Tào Kế Tiếp há hốc mồm: "Đại thần, thật thế sao?"Từ Tuấn Thưởng nhíu mày, chuyện này cậu ta còn chưa biết.Trần Hân ngây ngốc, cứ ngỡ chuyện ấy ai cũng biết cả rồi. Trình Hâm cười nhẹ: "Sao lại ngạc nhiên thế? Tao chưa nói cho bọn mày à?""Nói lúc nào?"Trình Hâm thân thiết gác tay lên vai Trần Hân: "À.. Cậu ấy thi đạt thủ khoa, nhà trường cấp học bổng đặc biệt mời về.. Ngậm mồm lại cả đi, ruồi bay vào đấy."Tào Kế Tiếp kích động hẳn lên: "Ôi, thật không hổ danh đại thần của lòng em!", làm Trần Hân mỉm cười gượng gạo. Từ Tuấn Thưởng nhìn Trần Hân, thầm nghĩ chẳng trách sao Phương Tuyển quan tâm cậu nhiều đến thế.Trình Hâm vỗ vai Trần Hân: "Chuyện thường tình thế thôi. Ăn cơm đi. Kế Tiếp, hội trại lần này có việt dã không?""Không biết, chưa nghe nói đến."Trần Hân thắc mắc việt dã là gì, thế nhưng Trình Hâm cũng không giải thích.OOoQua được kỳ kiểm tra, những ngày đầu tháng lẽ ra thật nhẹ nhàng. Thế nhưng Trần Hân cũng không rỗi rãi. Ban văn học đề nghị cậu viết lời kêu gọi đóng góp bài cho tạp chí. Tờ thông báo được đóng dấu đỏ, dán lên bản tin của trường hẳn hoi, tuy không được hưởng ứng rầm rộ gì nhưng cũng có khoảng ba mươi bài gửi đến. Trương Diệp Huy gọi Trần Hân lên ban biên tập. Trình Hâm dĩ nhiên không muốn để cậu đi một mình, thế nhưng công tác đoàn hội là vào giờ tự học, hắn chẳng thể cùng theo.Vừa hết tiết là Trình Hâm chạy ngay xuống căn-tin, bắt gặp Trương Diệp Huy đang xếp hàng mua cơm với cậu. Hắn sỗ sàng chen ngay vào giữa, Trương Diệp Huy sắc mặt sa sầm. Trình Hâm đưa tay xoa đầu Trần Hân. Cậu quay lại, thấy Trình Hâm, sửng sốt: "Cậu, cậu nhanh chân thế?""Đói.""Vậy, vậy cậu lấy, lấy cơm trước đi.""Cậu lấy trước đi."Trương Diệp Huy đứng sau không nói lời nào. Cậu ta thấy rõ thái độ thù địch của Trình Hâm. Trần Hân chợt nói: "Đúng, đúng rồi, hội, hội trại có việt, việt dã đấy!""Thật sao? Cậu nghe ai nói đấy?"Trương Diệp Huy lên tiếng: "Là tôi. Nhà trường dự định hội trại lần này mỗi lớp cử ra hai tiểu đội thi đua việt dã."Trình Hâm đành quay lại nói chuyện với cậu ta: "Sao cậu biết?""Hội học sinh nhận được thông báo. Thi theo đội, nhưng chưa định rõ luật chơi. Ngày mai tổ thể thao sẽ họp."Trình Hâm vui vẻ hẳn lên: "Trần Hân, tôi với cậu cùng tham gia nhé!""Được, nhưng, tham gia thế nào?""Ồ, thú lắm. Nhưng tôi có hơi lo cho sức khỏe của cậu."Trương Diệp Huy nói với lên: "Không chỉ cần sức khỏe đâu, còn cần trí óc nữa kìa."Dì bán cơm kêu: "Này, có muốn mua cơm không? Bao nhiêu người xếp hàng không thấy phỏng?"Trần Hân vội quay lại: "Mua, mua ạ, 5 hào."Lúc xếp hàng chờ chọn thức ăn, Trình Hâm giảng giải luật chơi việt dã. Có nhiều trạm trên đường, người chơi phải dùng bản đồ và la bàn xác định, đi đến từng trạm mà đóng dấu vào thẻ, ai về đích sớm thì thắng cuộc. Trương Diệp Huy chốc chốc cũng bổ sung thêm. Cuối cùng Trần Hân hứng chí: "Hay, hay quá nhỉ. Tôi, tôi cũng muốn chơi."Lúc ăn cơm, Trình Hâm hạ mình hỏi Trương Diệp Huy: "Cuối tuần này là hội trại, vẽ bản đồ liệu có kịp không?"Trương Diệp Huy nhún vai: "Chả biết nữa. Nhưng nếu đã quyết định thế có lẽ sắp xếp cả rồi."Trình Hâm nhướn mày: "Chưa chắc đâu! Cái trường này hễ lên cơn là giở quẻ."Trương Diệp Huy cười cười, không nói.Trần Hân tò mò hỏi: "Cậu, cậu đã tham gia, rồi à?"Trình Hâm cười: "Ừ, mỗi học kỳ một lần hội trại. Từ sơ trung tôi đã chơi mãi. Nhưng có dịp ra ngoài vùng vẫy cũng còn tốt chán."Ngày hôm sau phát ra thông báo: Mỗi lớp cử ra hai tiểu đội dự thi, mỗi tiểu đội gồm hai nam, hai nữ. Mỗi đội phải đóng đủ dấu treo ở 20 trạm mới hoàn thành nhiệm vụ, quãng đường lên đến 5 kilômet. Các nữ sinh vừa nghe thế đã bỏ cuộc ngay, các nam sinh thì hào hứng. Có người nói vui: Hay là cho vài thằng giả gái! Trình Hâm đứng ra thành lập danh sách hai đội, đội của hắn dĩ nhiên có Trần Hân. Từ Tuấn Thưởng cũng muốn chơi. Tào Kế lười biếng chẳng buồn đi chạy, Trình Hâm gọi Vu Hiểu Phi vào. Bên nữ sinh, lớp trưởng ỉ ôi cả buổi mới thuyết phục được bốn cô, trong đó có Thư Tịnh.Hai ngày sau đó, thầy thể dục tiến hành huấn luyện. Trình Hâm cứ ngay ngáy lo Trần Hân không chịu nổi. Kết quả lại tốt đẹp ngoài dự kiến, Trần Hân chinh phục cự li 5 km một cách tương đối nhẹ nhàng làm hắn mừng rơn, xoa nắn gương mặt đỏ lựng của cậu mãi không thôi. Trần Hân từ nhỏ đã giúp bà làm việc ngoài đồng, thân thể không đến nỗi yếu mềm, lúc mới vào trường trung học số 1 còn ghi danh đi bộ 10 000 mét. Gần đây cậu thường luyện tập chơi bóng với Trình Hâm, sức khỏe nâng cao thấy rõ. Trình Hâm thích chí xoa bù mái tóc ướt đẫm mồ hôi: "Thỏ con tẩm ngẩm tầm ngầm mà khỏe phết!"Đến chiều thứ bảy, mọi người nô nức sắm sửa như sắp ra quân. Trình Hâm kéo Trần Hân đi siêu thị. Hắn chất cả núi lương khô, sôcôla, khô bò, hạt rang, còn lấy mấy gói quả sấy khô đắt đỏ. Trần Hân chi tiêu dè dặt, lần này cũng mua một ít bánh mì, nước đóng chai, củ cải muối, cá cơm khô. Cậu đã tính kỹ: Ăn bánh mì, uống nước là no bụng, củ cải và cá cơm để bổ sung đạm và muối khoáng.Cuối cùng thì cái ngày mà ai ai cũng hằng mong đợi đã đến rồi! Sáng chủ nhật, nắng vàng ươm, trời gió nhẹ, mọi người hồ hởi lên xe, xuất phát đi công viên sinh thái.