Chương : 129
Mạng người rất đáng quý, không phải là cỏ cây hay vật vô tri để mà có thể đùa giỡn tự ý ình có quyền được phép ra tay tước đi sinh mạng của người khác bất cứ lúc nào nếu muốn. Mạng của bản thân đáng quý còn mạng của người khác chỉ là mây khói chẳng đáng để tâm sao?
Danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng và sự trong sạch của một con người còn vô giá hơn bất kỳ thứ quý hiếm nào trên thế gian này. Bất kỳ ai tự ình cái quyền được chà đạp lên danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng và sự trong sạch của người khác, khiến họ sống không được mà chết cũng không xong, nhẫn tâm cười trên nỗi đau của họ đều sẽ phải trả giá đắt. Nợ máu nhất định sẽ phải trả bằng máu chỉ là sớm hay muộn thôi bởi “Lời nói đọi máu”, lời nói có thể cứu sống một mạng người nhưng cũng có thể giết chết một mạng người.
Sau khi kết thúc buổi họ báo quan trọng, Hoạ Mi còn chưa kịp vui mừng thở phào nhẹ nhõm bởi từ nay mình đã có thể sống một cuộc sống bình thường thì đã nhận được lời mời của Kim Trọng nói muốn gặp riêng tại nhà giam có chuyện muốn nói. Thời gian sắp tới hắn sẽ phải thi hành án tù 15 năm sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội được gặp gỡ Hoạ Mi để nói những lời muốn nói mà hắn đã giấu sâu kín trong lòng từ lâu.
-Kim Trọng muốn gặp em nói có chuyện quan trọng muốn nói rõ với em, anh nghĩ em có nên đi gặp hắn không? – Suốt mấy ngày hồi hộp, lo lắng chu đáo cho buổi họp báo sẽ được phát sóng trên truyền hình được dư luận hết sức quan tâm khiến Hoạ Mi mệt mỏi mất ăn mất ngủ suốt mấy hôm liền.
Cuối cùng thì buổi họp báo cũng đã kết thúc đạt được thành công ngoài mong đợi của tất cả mọi người, bạn bè ở trường sau khi hiểu rõ sự việc còn đến tận nhà Hoạ Mi thăm hỏi tặng quà kèm lời xin lỗi đầy chân thành. Thậm chí còn bày tỏ lòng cảm phục sự kiên cường, mạnh mẽ của nhỏ khi gặp phải vấn đề nan giải tưởng chừng như hoàn toàn bế tắc này.
Trên các diễn đàn mạng rất nhiều người đặc biệt là các cô gái trẻ trạc độ tuổi với Hoạ Mi đã lập hẳn một trang Wed để bày tỏ sự bất bình và kêu gọi các cơ quan chức năng cần phải có biện pháp xử lý thật mạnh tay với những kẻ xấu xa, đã bày ra cái trò khốn nạn suýt đẩy cả cuộc đời một cô gái tuổi mới 16 xuống Địa ngục không lối thoát. Đồng thời cũng là làm gương để răn đe cho những kẻ đốn mạt có ý định tương tự nhằm cố tình hại đời hoặc lợi dụng hoặc uy hiếp các cô gái đáng thương, dưới sức ép của dư luận các cơ quan chức năng đã phải nhanh chóng truy bắt những kẻ gây ra vụ này và tuyên án mức phạt tù cao nhất là 15 năm để trấn an dư luận và lấy lại sự công bằng cho người bị hại.
Sự thật đã chứng minh sức mạnh của dư luận là vô cùng khủng khiếp và đáng sợ có sức tàn phá không khác gì động đất với sóng thần, chỉ có điều sức mạnh ấy được đặt vào đúng chỗ hay không? Nếu bị đặt nhầm chỗ hoặc bị kẻ xấu lợi dụng nhất định sẽ gây ra một thảm hoạ chết chóc đến kinh hồn.
Hoạ Mi nằm dài trên bãi cỏ xanh mướt đầu gối lên đùi Nhật Duy mở to mắt nhìn lên bầu trời cao trong xanh không một gợn mây, chỉ có ánh nắng chói chang ấm áp lan toả xung quanh suy nghĩ vẩn vơ. Mùa đông bây giờ chẳng còn hay có gió mùa đông bắc thổi rét buốt như những mùa đông ngày nhỏ còn bé nữa, liên tục thấy có nắng ấm và cực kỳ ít mưa phùn có lẽ do trái đất dần nóng lên, nhiệt độ mỗi lúc một tăng cao gây biến đổi khí hậu chăng? Mùa đông ở miền Bắc liệu có còn nguyên vẹn là mùa đông khi mà chẳng thấy có tý lạnh hay cơn mưa phùn gió bấc nào thầm thất vọng.
Nghĩ đến Kim Trọng kẻ đầu sỏ đứng đằng sau thực hiện âm mưu ác độc đó khiến Hoạ Mi cảm thấy vô cùng căm phẫn, chẳng hề muốn gặp gỡ hắn một tý nào thầm chí còn cầu mong hắn sớm biến mất khỏi thế giới này luôn càng tốt, người ác độc, mất nhân tính chuyện gì cũng dám làm như thế thì sống làm gì chỉ làm khổ người khác mà thôi.
-Anh nghĩ là em nên đi gặp anh ta, như vậy sẽ tốt cho cả em và anh ta – Nhật Duy khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại thoảng mùi dầu gội của Hoạ Mi dịu dàng nói.
-Tại sao? – Hoạ Mi khó hiểu thốt lên.
-Ngốc ạ, chẳng phải trong lòng em vẫn còn rất băn khoăn nguyên nhân tại sao anh ta lại muốn dồn em vào con đường cùng không lối thoát đó sao, hơn nữa em vốn không tin chuyện anh ta bỏ ra nhiều công sức và tiền của như vậy chỉ vì thoả mãn thói ghen tuông, ích kỷ của một cô gái hoàn toàn không hề có liên quan đến anh ta. Dù cô gái đó là em gái của Hùng “máu lạnh” cánh tay phải đắc lực đi chăng nữa anh ta cũng sẽ chẳng rảnh làm cái thứ việc vớ vẩn không đem lại lợi ích cho anh ta theo như tính cách và bản chất của con người anh ta mà em đã điều tra đó sao. Anh ta là một con cáo già lọc lõi trên thương trường, chỉ biết đến tiền và tiền. Thế nên đây chẳng phải là cơ hội hiếm có để em được giải đáp hết thắc mắc trong lòng sau đó mới có thể ăn ngon ngủ yên thoải mái à.
Nhật Duy mỉm cười nhìn khuôn mặt xinh đẹp, đáng yêu không cần son phấn của Hoạ Mi cảm thấy lòng mênh mang một sự xao xuyến, rạo rực rất muốn hôn lên đôi môi mọng đỏ, mềm mại như trái cà chua chín của Hoạ Mi.
-Hi hi, anh đúng là người hiểu em nhất trên đời này, yêu anh chết đi được ý. Em quyết định rồi sáng mai em sẽ đi gặp anh ta cho anh ta một cơ hội được giãi bày những điều muốn nói thi hành án tù 15 năm và cũng là cho em một cơ hội được giải đáp hết mọi thắc mắc còn giữ trong lòng – Hoạ Mi cười tươi rạng rỡ, đôi mắt trong veo đen lánh linh động nhìn vô cùng cuốn hút.
-Anh nè, đợi mùa xuân sắp tới chúng ta cùng nhau đi ngắm hoa đào nở ở trên núi nơi chỉ thuộc về riêng hai chúng ta nhé – Hoạ Mi ánh mắt mơ màng
-Nhất định là thế rồi, em không biết chứ, đợi mùa xuân tới hoa đào nở đẹp rực rỡ mê hồn luôn. Anh sẽ mang theo một cái máy ảnh, em đứng bên cạnh những cành hoa đào nở đỏ thắm tạo dáng thật dễ thương còn anh sẽ làm chân chụp ảnh cho em – Nhật Duy cười gật đầu, hai tay xoa bóp huyệt thái dương cho Hoạ Mi thấy dễ chịu.
-He he, anh có biết làm bánh hoa đào không? Em nghe người ta nói bánh đó ngon và đẹp lắm nhìn giống hệt hoa đào luôn – Hoạ Mi mắt sáng long lanh khi nhắc đến những thứ có liên quan đến hoa đào, một thế giới riêng chỉ thuộc về mình với Nhật Duy.
-Oh, có biết, thực ra bánh đó làm đơn giản lắm đợi đến lúc đó anh sẽ làm để em ăn thử xem mùi vị thế nào – Nhật Duy búng tay lên mũi Hoạ Mi trêu trọc nói.
-Vậy dậy em làm bánh với nhé, bánh gì cũng được sau này nếu có điều kiện hai chúng ta sẽ mở một tiệm bánh để bán lấy tên là tiệm bánh Tuyết Trong Tim. Ha ha – Hoạ Mi bật cười ngặt nghẽo với cái tên do mình tự nghĩ ra.
-Hả? Tuyết Trong Tim á? – Nhật Duy há hốc mồm khi lần đầu tiên nghe cái tên lạ lùng đó
-Anh ngốc thiệt đó, Tuyết Trong Tim nghĩa là trong các vách ngăn của trái tim đều chảy dòng máu nóng hổi nhưng luôn có một vách ngăn đặc biệt chứa tuyết lạnh, máu ở vách ngăn đó cũng rất lạnh. Chỉ khi nào gặp được một người khiến trái tim rung động, khiến mình có thể yêu bằng tất cả những tình cảm tốt đẹp nhất, chỉ có người ấy mới có thể khiến mình cảm thấy hạnh phúc. Thì tuyết trong vách ngăn đó mới tan, máu ở nơi đó cũng dần ấm lên đồng nghĩa với việc trái tim ấy đã hoàn toàn thuộc về một người – Hoạ Mi cười nhí nhảnh giải thích.
-Anh vẫn chưa hiểu lắm? – Nhật Duy nhíu mày khó tin lời giải thích của Hoạ Mi
-Ha ha, anh có thấy tất cả mọi người trên thế gian này khi đối mặt với những người thân quen, những người xa lạ mà mình không thích không có cảm xúc có trái tim ai chợt đập những nhịp bất bình thường không? Có ai nhìn người mình không thích mà đỏ mặt, bối rối, ngại ngùng bao giờ không? Có thấy ai cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc, dễ chịu khi ở bên một người mà mình không phải người mình thích không?
Hoạ Mi thấy khuôn mặt đẹp trai như trong tranh của Nhật Duy đang ngơ ngác suy tư không khỏi cảm thấy thú vị, mặc dù Nhật Duy rất thông minh, hiểu biết nhiều nhưng đâu phải những suy nghĩ, ý tưởng kỳ lạ do nhỏ bất ngờ tự nghĩ ra đều có thể hiểu được ngay chứ. Thực ra cái tên Tuyết Trong Tim là do nhỏ tự nghĩ ra, tự giải thích theo cảm nhận của mình.
-Ukm, đúng là chưa thấy bao giờ - Nhật Duy chống cằm nghĩ một lát rồi nói.
-Bởi vì trong trái tim ai cũng đều có một vách ngăn đặc biệt chứa tuyết lạnh và không phải ai cũng có thể khiến tuyết lạnh ở nơi đó bị tan chảy. Chỉ có một người đặc biệt, mang theo một tia nắng ấm áp đặc biệt có nhiệt độ thích hợp mới có thể khiến tuyết lạnh ở nơi đó bị tan chảy khiến trái tim nảy sinh những cảm xúc kỳ diệu chỉ ở bên người đó mới có thể cảm nhận được vì lúc đó trái tim ấy đã hoàn toàn thuộc về một người. – Hoạ Mi mỉm cười với tay chạm nhẹ vào khuôn mặt đẹp trai đã hoàn toàn in sâu vào trong trái tim mình để cảm nhận tất cả không phải chỉ là mơ.
-Anh hiểu rồi, chính vì trong trái tim có một ngăn đặc biệt chứa tuyết lạnh nên nếu đứng trước mặt một người không phải người có đủ khả năng làm tuyết lạnh trong tim mình bị tan chảy thì sẽ chẳng có cảm xúc gì đặc biệt ngoài vẻ lạnh lùng, dửng dưng bình thường như bao người. Nhưng để tuyết lạnh trong tim tan chảy cần rất nhiều thời gian, công sức, sự chân thành không tính những mối tình sét đánh ngay từ cái nhìn đầu tiên đúng không em. Ha ha – Nhật Duy bật cười cảm thấy liên tưởng của Hoạ Mi rất thú vị.
-Chính xác, và những ai đã từng bị tổn thương, bị lừa dối trong tình yêu. Trái tim họ không chỉ chứa tuyết lạnh mà còn chứa cả một khối băng dày nữa, việc khiến cả tuyết lạnh lẫn khối băng dày trong tim đó bị tan chảy sẽ khó khăn vô cùng – Hoạ Mi vỗ tay tán thưởng.
-Hey, nếu vậy thì thật thiệt thòi cho những người đến sau em nhi? – Nhật Duy khẽ tiếc nuối.
-Nhưng em tin chỉ cần thật lòng yêu thương bằng cả trái tim chân thành lẫn kiên trì thì đừng nói là tuyết với băng mà có khi đá cũng còn phải mòn luôn ý chứ. Hi hi. Đó gọi là sức mạnh của tình yêu nó khiến con người ta thăng hoa về cảm xúc, vượt qua cả không gian, thời gian nếu như xem nhau là tất cả cùng với một trái tim nóng hổi biết rung động không có tý tuyết lạnh nào. Anh thấy em “chém gió” được đấy chứ. Ka ka – Hoạ Mi cười nháy mắt với Nhật Duy.
-Không ngờ trí tưởng tượng của em lại phong phú như vậy. Ok, cứ quyết định vậy đi khi nào có điều kiện chúng ta sẽ mở một tiệm bánh có tên là Tuyết Trong Tim. Nếu có ai hỏi cái tên này do ai nghĩ ra, anh sẽ mỉm cười nói “Do bà xã ngốc nghếch và đáng yêu của tôi nghĩ ra đấy”. Ha ha – Nghĩ đến viễn cảnh mơ mộng đó Nhật Duy bật cười vui vẻ.
-Hứ, ai là bà xã của anh hả? Đừng có mà chém gió tốc luôn cả mái nhà như thế chứ - Hoạ Mi bĩu môi làm cao “đốp” ngay lại, dù trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào khi nghe Nhật Duy không ngần ngại gọi mình với hai từ “Bà xã” thân thương.
-Xí, em lại tưởng bở ăn dưa bở nữa à. Anh có nói “bà xã của tôi là Hoạ Mi không?” sao đã phải vội vàng tự nhận là mình thế nhỡ anh nói cô gái khác thì sao, quê chết đi được, thích làm bà xã của anh thì cứ nói thẳng ra sao phải giả bộ làm cao thế nhỉ. Ha ha – Nhật Duy khẽ nâng đầu Hoạ Mi đặt xuống dưới thảm cỏ rồi vội đứng dậy nhanh như tia chớp cách xa một đoạn cười đau cả bụng trêu trọc.
-Anh …được…lắm. Lần này thì anh chết chắc rồi cưng ạ – Hoạ Mi mặt mũi đen xì, xấu hổ đến mức chỉ muốn đào ngay cái lỗ để chui xuống. Tức giận đến nổ đom đóm mắt, gằn giọng nhấn mạnh từng chữ sau đó bẻ đốt ngón tay đứng bật dậy đuổi theo Nhật Duy đang đứng phía xa vẻ mặt đầy khiêu khích.
-Có giỏi thì lại đây bắt anh nè. Lêu…lêu – Nhật Duy quay mặt lại tạo mặt quỷ khiến Hoạ Mi càng điên tiết đuổi theo.
-Mau đứng lại, anh không chạy thoát khỏi tay em đâu, để em mà bắt được thì anh chết chắc. – Hoạ Mi nghiến răng cay cú.
-…
Sau một khoảng thời gian nô đùa thấm mệt, hai người ngồi xuống dưới thảm cỏ nghỉ ngơi uống nước ăn chút trái cây. Hoạ Mi nghiêng đầu tựa vào vai Nhật Duy nhắm mắt thiu thiu ngủ khẽ nói.
-Người yêu à, bây giờ em thấy mệt quá chỉ muốn ngủ một giấc thôi anh cho em mượn tạm đùi anh làm gối nhé. – Hoạ Mi vừa ngáp vừa lấy tay che miệng cười tinh nghịch.
-Uh, em cứ ngủ đi khi nào muốn tỉnh dậy cũng được, anh sẽ canh chừng giúp em được ngủ ngon – Nhật Duy khẽ cúi đầu hôn lên môi Hoạ Mi đầy trân trọng rồi ngẩng đầu lên ngay như một nụ hôn nhẹ nhàng thoáng qua chúc ngủ ngon không hề chứa chút dục vọng nào.
-Vậy em ngủ đây. – Hoạ Mi mỉm cười hạnh phúc nắm chặt một tay Nhật Duy đặt lên ngực đúng vị trí trái tim cảm thấy vô cùng an toàn, dễ chịu nhắm mắt khẽ lẩm bẩm “Có anh ở bên cạnh như thế này em chẳng cảm thấy sợ hãi bất kỳ điều gì cả, ước gì anh mãi ở bên cạnh em như lúc này thì tốt quá”.
Đợi một lúc lâu thấy Hoạ Mi không có động tĩnh gì chỉ còn tiếng hít thở đều đều, Nhật Duy mới rút tay về cởi áo khoác bên ngoài đắp lên người Hoạ Mi sợ nhỏ lạnh. Đưa mắt nhìn về phía chân trời xa tự hỏi bản thân liệu có thể đem lại hạnh phúc cho Hoạ Mi được không? Khi mà cuộc đời này còn quá lắm trái ngang, đoạn đường phía trước còn có quá nhiều trở ngại, sóng gió. Hắn không sợ mình không kiên trì được đến cùng chỉ sợ người con gái mình yêu phải chịu khổ cực, đắng cay lẫn nguy hiểm đến tính mạng chỉ vì hắn…
Sáng hôm sau Hoạ Mi tới trại giam nơi Kim Trọng đang có mặt để gặp riêng hắn nói chuyện, nhưng phải ngồi ở ghế chờ ngoài phòng đợi một lát để cán bộ trại giam sắp xếp một chút. Ngồi còn chưa nóng chỗ thì thấy dáng vẻ thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm đẹp hệt như búp bê của Hồng Nhung bước tới. Cô ta ăn mặc đơn giản một chiếc quần jean màu đen bó sát tôn lên đôi chân dài thon thả, một chiếc áo len màu đỏ cổ lọ trang trí rất tinh tế đi đôi giầy cao gót khoảng năm, sáu phân cùng một chiếc túi xách Hermes cầm trên tay.
Người thì xinh đẹp như hoa như ngọc có ai ngờ tâm địa cô ta lại độc ác hơn cả rắn rết như thế chứ. Mặc dù Kim Trọng đã nhận hết tội về mình để giúp cô ta thoát tội, nhưng tưởng nhỏ ngốc đến mức không biết cô ta đứng đằng sau xúi bẩy hay sao. Càng nghĩ Hoạ Mi càng thấy máu nóng sôi trào chỉ muốn đập cho cô ta một trận để trả hận, nếu không phải tại cô ta thì nhỏ cũng không đến mức ức chế muốn nhảy lầu tự sát.
-Chào người đẹp, chúc mừng cô đã bình an vô sự lấy lại được sự trong sạch cho bản thân – Hồng Nhung đứng trước mặt Hoạ Mi cười giả đò.
-Cảm ơn, nhờ phúc của cô cả đấy – Hoạ Mi cố kiềm chế cơn tức giận muốn tát cho cô ta vài phát mỉm cười lịch sự nói.
-Cảm ơn gì chứ, tôi có giúp gì được cho cô đâu. Phải công nhận đám người đứng đằng sau giúp đỡ cô cao tay thật chỉ hơn một tuần đã có thể đưa ra được chứng cứ quan trọng không chỉ chứng minh được sự trong sạch của cô mà còn có thể tống cả đám tay chân của Kim Trọng lẫn anh ta vào tù. Chậc, hơn nữa rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như vậy mà cô vẫn có thể sống tốt như lúc này, xem ra bản lĩnh của cô cũng không phải tầm thường đâu – Hồng Nhung liếc Hoạ Mi từ đầu xuống chân, nở nụ cười ngạo mạn nhưng trong lòng thì vô cùng tức giận.
Chẳng hiểu sao tự nhiên lại lòi ra cái bút ghi âm với đoạn clip quay cận cảnh suốt thời gian Hoạ Mi mất tích, khiến cả cô ta lẫn Kim Trọng trở tay không kịp. Sự việc vừa bị bại lộ, Kim Trọng vội vàng đến sân bay Nội Bài để trốn sang Mỹ dù đã rất cẩn thận thậm chí là hoá trang rồi mà cuối cùng vẫn bị công an phong toả bắt giữ.
“Chát”
“Chát”
Hai âm thanh chát chúa phá tan không khí căng thẳng vang lên bất ngờ khiến Hồng Nhung phản ứng không kịp chỉ biết mở to mắt kinh hoàng nhìn đôi mắt tức giận có tia lửa sâu nơi đáy mắt của Hoạ Mi, thật không thể tin được Hoạ Mi lại dám tát cô ta hai phát đến mức khiến cô ta lảo đảo suýt ngã, đầu óc choáng váng, hai bên má nóng rát in đậm năm ngón tay. Đợi đến khi cô ta lấy lại được bình tĩnh liền vô cùng căm hận ngay lập tức vung tay lên định tát Hoạ Mi thì đã bị Hoạ Mi túm chặt cổ tay bóp mạnh đau đến chảy nước mắt.
-Cô mau buông tay tôi ra…cô muốn gì hả? Tại sao lại dám tát tôi, cô chán sống rồi phải không? – Hồng Nhung run rẩy nói, đối mặt với khuôn mặt giận dữ như muốn ăn tươi nuốt sống của Hoạ Mi hai chân như nhũn ra đứng không vững nữa.
-Cái tát thứ nhất là để cô tỉnh ngộ từ nay trở đi đừng có mà giở trò khốn nạn độc ác để dồn người khác vào chỗ chết. Mạng người rất đáng quý, không phải là cỏ cây hay vật vô tri để mà có thể đùa giỡn tự ý ình có quyền được phép ra tay tước đi sinh mạng của người khác bất cứ lúc nào nếu muốn. Mạng của bản thân đáng quý còn mạng của người khác chỉ là mây khói chẳng đáng để tâm sao?
-Cái tát thứ hai chính là sự trừng phạt xứng đáng mà cô phải chịu mặc dù hoàn toàn chưa đủ với những tội lỗi cô đã gây ra, khi mà đã dùng thủ đoạn đê tiện nhằm chà đạp lên danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng và sự trong sạch của tôi. Danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng và sự trong sạch của một con người còn vô giá hơn bất kỳ thứ quý hiếm nào trên thế gian này. Bất kỳ ai tự ình cái quyền được chà đạp lên danh dự, nhân phẩm, lòng tự trọng và sự trong sạch của người khác, khiến họ sống không được mà chết cũng không xong, nhẫn tâm cười trên nỗi đau của họ đều sẽ phải trả giá đắt. Nợ máu nhất định sẽ phải trả bằng máu chỉ là sớm hay muộn thôi bởi “Lời nói đọi máu”, lời nói có thể cứu sống một mạng người nhưng cũng có thể giết chết một mạng người.
-Thật sự cũng phải cảm ơn cô, nhờ có cô mà tôi đã thêm trưởng thành. Người ta nói sống ở đời, người ta làm mình tổn thương thì mình sẽ phải trả đũa lại. Nghĩa cử cao đẹp và cách trả thù sâu sắc nhất…đó là tha thứ và ngừng quan tâm.- Hoạ Mi nói giọng bình thản, nhắm mắt nuốt cơn giận đang sục sôi trong lòng.
- Nhưng chỉ một lần này thôi, sau này nếu cô còn tiếp tục giở trò xấu xa nhằm làm hại tôi. Tôi nhất định sẽ khiến cô phải trả giá đắt gấp nhiều lần hơn những gì mà tôi đã phải gánh chịu. Để sống sót trong một cuộc sống đầy những kẻ lòng dạ ác độc, nhiều âm mưu thâm hiểm hơn cả rắn rết giống như cô nhất định phải sống ác độc hơn, máu lạnh hơn, thậm chí là tàn nhẫn hơn. – Hoạ Mi bóp mạnh cổ tay Hồng Nhung khiến cô ta có cảm giác như xương tay mình sắp gãy rụng muốn kêu mà không kêu nổi vì quá đau.
- Cô nên nhớ từ giây phút này trở đi người đứng trước mặt cô sẽ không còn là một cô gái ngây thơ, lương thiện, không hiểu chuyện và dễ dàng bị bắt nạt nữa đâu. Những thứ mà tôi muốn có được tôi nhất định sẽ bất chấp tất cả đánh đổi bằng mọi giá để đạt được, kẻ nào muốn đấu chọi với tôi, tôi sẽ cho kẻ đó biết thế nào là lễ độ. Nên nếu sau này tôi có đối xử tàn nhẫn, ác độc với cô thì cũng đừng trách tôi máu lạnh nhé.
Hoạ Mi nở một nụ cười tanh máu, khuôn mặt băng giá nói lời chết chóc nhẹ tựa lông hồng, tay còn lại bóp mạnh cằm Hồng Nhung khiến cô nàng trợn mắt hoảng sợ kêu đau. Sau đó Hoạ Mi bỏ tay cô ta ra lạnh lùng quay bước đi thẳng vào trong gặp Kim Trọng, Hồng Nhung đau đứng lảo đảo vung vẩy cái tay vừa xuýt xoa. Cô ta thật không hiểu Hoạ Mi uống nhầm phải thứ thuốc gì nữa sao tự dưng lại trở lên hung dữ và đáng sợ như vậy.